Chương 49
Bán Hạ Lương Lương
28/06/2019
Sắc mặt anh Sở thoắt sa sầm.
Sở Dư cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, cô mở miệng nói, “Anh hai ~~, anh đến tìm em hả?”
Cô chột dạ nhìn anh, tựa như khi bé làm chuyện xấu bị anh bắt gặp.
Mặt anh Sở vẫn đen như đít nồi, “Không phải.”
Anh nhìn chàng trai đứng trước mặt em gái mình, mặt lạnh đi. Đó là em gái của anh! Anh sẽ đánh em mình ư!!
“Anh tìm cậu ta.”
Anh cất giọng lạnh đến thấu xương, “Bước ra đây.”
Cố Thần cứng người, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, rồi bỗng nhiên cảm thấy dù gì anh cũng biết hết cả rồi… có đánh chết thì cậu cũng sẽ không buông tay.
Cố Thần quay đầu nhìn Sở Dư ý bảo cô đừng lo lắng.
“Còn – chưa – chịu – đi – ra?” Anh Sở thấy bọn họ liếc mắt đưa tình, ánh mắt nhìn Cố Thần như muốn đóng băng.
Anh đứng sờ sờ ở đây mà còn dám quyến rũ em gái anh!
“…”
Anh Sở nhét ly sữa vào tay Sở Dư, đóng cửa phòng một cái “rầm”. Anh cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng vẫn nói với cô, “Đừng lo, em uống sữa xong thì đọc sách tiếp đi.”
“… Dạ.”
Sở Dư nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại, sự căng thẳng ngập tràn trong ánh mắt. Nhưng cô không mở cửa ra, Sở Dư quay lại ghế ngồi cầm sách lên tiếp tục đọc.
Có căng thẳng nhưng không lo lắng.
—— Cô tin anh mình.
Anh Sở rất có chừng mực.
Bộp…
Bộ âu phục phẳng phiu bị ném xuống đất không thương tiếc, ngón tay dài chậm rãi xắn tay áo lên, anh Sở hờ hững nói, “Lên đi.”
Em gái ngoan ngoãn nhỏ nhắn được mình cưng chiều từ bé sắp bị người khác cướp đi rồi, giờ này ai còn quan tâm giữ chừng mực nữa chứ!
***
Dĩ nhiên Cố Thần sẽ không sợ.
Anh Sở được sinh ra trong gia đình như thế thì đương nhiên sẽ được huấn luyện bài bản. Cố Thần cũng đã được bồi dưỡng từ nhỏ. Thế là hai người đàn ông đánh nhau một trận ra trò.
Sở Phong cứ nhằm vào mặt cậu mà đánh, càng đánh càng thấy giận. Em gái anh còn nhỏ như thế, chắc chắn là bị gương mặt này mê hoặc đây!
Ngược lại Cố Thần lại đi theo một lối khác, cậu dồn hết sức lực đánh vào những chỗ không nhìn thấy.
…
Cuối cùng, mặt mày Cố Thần bầm tím, anh Sở thì đau phần bụng.
Thật ra Cố Thần đang ở tuổi mới lớn nên vẫn còn nhiều chỗ chưa phát triển hết.
Anh Sở mặc âu phục vào, ánh mắt anh không để lộ tâm trạng, “Có chỗ cần cậu đi một chuyến.”
“Chỗ nào?”
“Căn cứ XX.”
Anh đã từng đến căn cứ XX, người ngoài có lẽ chưa bao giờ nghe đến danh tiếng của nó. Nhưng XX rất nổi tiếng về mô hình huấn luyện khắc nghiệt ở Châu Âu, dù cậu đã tham gia đặc huấn ở Trung Quốc rồi thì cũng đáng để tham gia một lần.
Không thể xem thường quốc gia cổ kính này được, Cố Thần thuộc tầng lớp gần như cao cấp của đất nước, người bên dưới không thể điều tra tư liệu về cậu, nhưng bình thường cậu ta và An An qua lại thì vẫn có khả năng bị thăm dò.
Chỉ cần thế là đủ, anh không cần biết cậu là ai, tính cách thế nào. Anh chỉ để ý đến thái độ của cậu đối với An An. Phần thái độ này cũng đủ cho cậu ta một vị trí, xem như cám ơn vì cậu đã quan tâm đến An An…
Về chuyện phản đối, Sở Phong hờ hững cài nút áo lại.
Chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi, yêu đương tuổi mới lớn là chuyện bình thường, chưa chắc đã có thể ở bên nhau. Nếu thế thì anh phản đối làm gì.
Sở Phong lạnh lùng đưa mắt nhìn, bây giờ chỉ là anh không quen khi có người khác xuất hiện quanh em gái mình… Em gái là của anh.
Đuổi đi xa một chút là được rồi.
Nếu như trở thành thật thì… À, vậy thì thêm một cuộc sát hạch tiêu chuẩn em vợ vậy.
***
Cố Thần đi về phòng Sở Dư, phát hiện phía sau không có ai đuổi theo.
Cứ thế mà… qua cửa rồi sao?
Cố Thần cảm thấy thật khó tin, cứ như mơ vậy… Nhưng sự vui vẻ vì có thể gặp được Sở Dư xông thẳng vào đầu khiến cậu nhanh chóng quên đi sự nghi ngờ này.
Anh Sở uống nước rồi ra ngoài tìm ông Cố. Chuyện này vẫn phải nói với ông một tiếng. Còn về lúc này… Có điều anh sợ em gái mình không gặp Cố Thần mấy tháng thì sẽ lo lắng, nên cho hai đứa thời gian tạm biệt nhau vậy.
Lúc ông Cố nói chuyện quan trọng thì rất nghiêm túc, nhưng chuyện này đúng là trăm lợi không hại. Sau khi cân nhắc được và mất, ông hỏi xem Cố Thần đã đồng ý hay chưa. Với tính tình cáu kỉnh của thằng nhóc Cố Thần ấy… Nhận được câu trả lời, ông đồng ý ngay.
“Cám ơn con nhé Tiểu Sở!”
Anh Sở chưa kịp trả lời thì ông Sở đã phất tay, “cạch” một tiếng hạ cờ, “Chuyện nhỏ thôi mà!”
“Bạn già nhiều năm nay sắp thành người một nhà, lão Cố nhà ông khách sáo làm gì!”
Cũng chỉ là một vị trí mà thôi, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, bọn họ lại là bạn bè lâu năm, chuyện nhỏ chuyện nhỏ.
“…”
Ông Tôn cong môi: … Đúng là… người một nhà.
***
Phía bên này.
“Sở Tiểu Dư ~”
Cố Thần gõ cửa trong tâm trạng vui vẻ.
Sở Dư đặt sách xuống, đi ra mở cửa. Khi nhìn thấy cậu thì nhíu chặt mày, “Mặt cậu sao vậy?”
Mặt cậu không đến nổi nghiêm trọng lắm, không sưng, có lẽ người đánh rất nương tay, nhưng vẫn có vài chỗ bị bầm tím.
“Để mình giúp cậu bôi thuốc.” Cô nhìn là biết ngay, có lẽ cậu đã đánh nhau một trận với anh hai, “… Có đau không?”
“Tôi không sao, cậu đừng lo.” Cố Thần thuận tay vẫy vẫy, dáng vẻ chuyện nhỏ không có gì. “Vết thương nhỏ xíu xiu này sao đau được.”
Cậu đánh nhau từ nhỏ tới lớn, mặc dù sức mạnh càng lúc càng lớn, nhưng va chạm nhiều người, mấy vết thương nhỏ này là chuyện thường ngày ở huyện, quen rồi cũng không thấy đau nữa.
“Ừm, mình biết rồi.” Sở Dư lắc đầu, lấy hộp cứu thương ra giúp cậu bôi thuốc, nhẹ giọng hỏi, “Anh mình thế nào?”
Vậy mà cô thật sự không lo lắng cho cậu nữa. Cố Thần không vui, hừ hừ hai tiếng, “Anh hai vẫn còn khỏe chán.”
Sở Dư nhẹ tay dịu dàng bôi thuốc cho cậu. Nhìn vết bầm trên mặt cậu, vẻ đau lòng khẽ hiện lên rồi biến mất, tay cô càng thêm nhẹ, “Anh hai có bị thương không?”
“Không có…” Sau đó lại bất mãn đổi giọng, “… Có.”
Sở Dư dừng tay, buồn cười hỏi, “Rốt cục là có hay không hả?”
Cố Thần khó chịu gật nhẹ đầu, “Có.”
Bọn họ đều bị thương.
“Được rồi ~” Sở Dư bôi xong, nhẹ nhàng vặn nắp chai thuốc lại rồi đặt vào trong hộp, dọn dẹp một chút rồi nói, “Tiểu Cố, về nhà cậu không được đụng nước đâu đấy. Mình đi xem anh hai sao đã.”
Đoán chừng anh hai sẽ không chịu bôi thuốc đâu.
Ý cô chính là, cậu về nhà trước đi.
Cố Thần nghiến răng, bắt lấy tay cô, “Sở Tiểu Dư ~”
“Sao?”
Cố Thần vớ đại một câu hỏi, “Cậu không thèm quan tâm tôi hả?” Rõ ràng trên phim truyền hình mỗi lần nhà trai đến gặp phụ huynh nhà gái, nhà gái đều lo lắng không yên mà.
Đương nhiên, lúc nãy cô không lo lắng cho cậu cũng không sao cả. Dẫu sao cô cũng tin tưởng cậu, Cố Thần hất cằm, không có gì đáng lo cả.
Mà bây giờ bôi thuốc cho cậu xong, nhưng không hề có một cái hôn nào lại còn định chạy! Chỉ nhớ đến mỗi anh vợ!
“… Mình tin anh hai mình.”
Cái cằm kiêu ngạo kia bỗng cứng đờ. Không, không phải… tin cậu sao?
Cứu mạng, Cố Thần có dự cảm không tốt, giống như… trong lòng Sở Dư… cậu không bằng anh vợ ấy!
Sở Dư ngẩng đầu hôn lên cằm cậu một cái, nhoẻn miệng cười, “Được rồi đó, mình đi bôi thuốc cho anh hai đây ~”
Biết anh trai bị thương mà chỉ quan tâm đến bạn trai chỉ có ở trong phim mà thôi. Anh hai cưng chiều cô suốt mười bảy năm, làm sao cô lại không quan tâm đến anh được?
Cố Thần vẫn còn đắm chìm trong sự thật đau buồn, cậu im lặng một lúc sau đó đưa mặt lại gần cô, cất giọng buồn buồn, “Sở Tiểu Dư, mặt tôi có hơi đau…”
Tuy biết chuyện kia không chân thật, nhưng vẫn đau lòng.
“Cậu thổi thổi cho tôi được không…”
Sở Dư thấy cậu cứ như con nít, cô chỉ đành chiều theo, xích lại gần thổi thổi lên vết thương của cậu, đôi mắt lấp lánh như mặt hồ trời thu…
“Rồi đó, hết đau rồi ~”
Thuận tiện hôn lên môi cậu dỗ dành.
Cảm xúc từ trên môi truyền đến, vô cùng dịu dàng. Trái tim cậu như được ngâm trong hồ nước nóng, ừng ực bốc hơi.
Cố Thần đột nhiên tràn trề sinh lực, hôn mạnh lên môi cô, “Được rồi, cậu đi đi!”
Cô thích cậu! Cậu có thể cảm nhận được.
Mới có mấy ngày thôi mà, còn lâu cậu mới nghĩ đến cái chuyện không chân thực kia!
Bọn họ từ từ qua lại. Cậu sẽ khiến cô càng ngày càng thích cậu, một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày. Cậu còn có cả đời ở cùng cô, một ngày nào đó cậu sẽ đoạt được vị trí đầu tiên trong lòng cô.
—— Cố Thần không hề nghi ngờ gì, cậu sẽ là người ở cạnh cô cả đời, cũng là người cô yêu nhất, người quan trọng nhất trong trái tim cô.
Sở Dư không hề biết cậu đang nghĩ gì, thấy tâm trạng của cậu đã tốt hơn thì thở phào trong lòng. Cô lại nhắc cậu không được đụng nước rồi xách hộp cứu thương đi tìm anh hai.
…
“Anh hai!” Sở Dư đi tới, thấy Sở Phong không bôi thuốc thì nói, “Sao anh lại không chịu bôi thuốc hả?”
“Vết thương nhỏ này cần gì bôi thuốc.” Sở Phong ngồi trên sofa ghim dao vào trái táo, đôi môi mấp máy nói lảng sang chuyện khác, “Thằng nhóc kia đi rồi hả?”
“Ngày mai A Đại sẽ đưa cậu ta đến căn cứ XX, em đừng lo.”
Sở Dư sững sờ, Sở Phong nhìn vẻ mặt của cô, “Sao, cậu ta không nói em biết hả?”
“Tiểu Cố kia chắc lại quên rồi.” Cô nói là nói thế nhưng đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng.
Sở Phong nhìn cô rồi đưa tay vuốt tóc cô, có hơi lo lắng.
Đó chính là yêu thích.
Sở Dư hoàn hồn, nhẹ giọng thì thầm, “Anh, đừng nói sang chuyện khác, mau tới đây thoa thuốc.”
Anh Sở: …
Sở Dư lẳng lặng nhìn anh.
Sở Phong, “… Để anh tự làm!”
***
Ngày hôm sau, Cố Thần chuẩn bị đi đến nhà họ Cố với tinh thần phấn chấn.
Dù sao cậu cũng đã qua được cửa ải anh vợ rồi, cậu nhất định sẽ làm cho Sở Dư càng thích mình hơn! Bắt đầu từ hôm nay trở đi!
Nhưng mà, chưa ra ngoài thì ông Cố đã đi tới vỗ vỗ vai cậu, mắt sáng lấp lánh.
“Tiểu Nhị à, huấn luyện cho tốt nhé!”
Ông không hề nói bất cứ một câu thừa thải nào. Đây cũng không phải lần đầu tiên Cố Thần đến căn cứ huấn luyện. Chỉ là đổi sang một căn cứ khác mà thôi, không cần phải dặn dò gì nhiều.
Cố Thần bỗng có dự cảm xấu.
Có phải cậu đã bỏ qua điều gì hay không?
****
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Tiểu Gia: Sở Tiểu Dư… mặt tôi bị đánh đau quá ~
Sở Dư cảm thấy bầu không khí có gì đó là lạ, cô mở miệng nói, “Anh hai ~~, anh đến tìm em hả?”
Cô chột dạ nhìn anh, tựa như khi bé làm chuyện xấu bị anh bắt gặp.
Mặt anh Sở vẫn đen như đít nồi, “Không phải.”
Anh nhìn chàng trai đứng trước mặt em gái mình, mặt lạnh đi. Đó là em gái của anh! Anh sẽ đánh em mình ư!!
“Anh tìm cậu ta.”
Anh cất giọng lạnh đến thấu xương, “Bước ra đây.”
Cố Thần cứng người, sau đó lại thở phào nhẹ nhõm, rồi bỗng nhiên cảm thấy dù gì anh cũng biết hết cả rồi… có đánh chết thì cậu cũng sẽ không buông tay.
Cố Thần quay đầu nhìn Sở Dư ý bảo cô đừng lo lắng.
“Còn – chưa – chịu – đi – ra?” Anh Sở thấy bọn họ liếc mắt đưa tình, ánh mắt nhìn Cố Thần như muốn đóng băng.
Anh đứng sờ sờ ở đây mà còn dám quyến rũ em gái anh!
“…”
Anh Sở nhét ly sữa vào tay Sở Dư, đóng cửa phòng một cái “rầm”. Anh cố gắng kiềm chế cơn giận, nhưng vẫn nói với cô, “Đừng lo, em uống sữa xong thì đọc sách tiếp đi.”
“… Dạ.”
Sở Dư nhìn cánh cửa trước mặt đóng lại, sự căng thẳng ngập tràn trong ánh mắt. Nhưng cô không mở cửa ra, Sở Dư quay lại ghế ngồi cầm sách lên tiếp tục đọc.
Có căng thẳng nhưng không lo lắng.
—— Cô tin anh mình.
Anh Sở rất có chừng mực.
Bộp…
Bộ âu phục phẳng phiu bị ném xuống đất không thương tiếc, ngón tay dài chậm rãi xắn tay áo lên, anh Sở hờ hững nói, “Lên đi.”
Em gái ngoan ngoãn nhỏ nhắn được mình cưng chiều từ bé sắp bị người khác cướp đi rồi, giờ này ai còn quan tâm giữ chừng mực nữa chứ!
***
Dĩ nhiên Cố Thần sẽ không sợ.
Anh Sở được sinh ra trong gia đình như thế thì đương nhiên sẽ được huấn luyện bài bản. Cố Thần cũng đã được bồi dưỡng từ nhỏ. Thế là hai người đàn ông đánh nhau một trận ra trò.
Sở Phong cứ nhằm vào mặt cậu mà đánh, càng đánh càng thấy giận. Em gái anh còn nhỏ như thế, chắc chắn là bị gương mặt này mê hoặc đây!
Ngược lại Cố Thần lại đi theo một lối khác, cậu dồn hết sức lực đánh vào những chỗ không nhìn thấy.
…
Cuối cùng, mặt mày Cố Thần bầm tím, anh Sở thì đau phần bụng.
Thật ra Cố Thần đang ở tuổi mới lớn nên vẫn còn nhiều chỗ chưa phát triển hết.
Anh Sở mặc âu phục vào, ánh mắt anh không để lộ tâm trạng, “Có chỗ cần cậu đi một chuyến.”
“Chỗ nào?”
“Căn cứ XX.”
Anh đã từng đến căn cứ XX, người ngoài có lẽ chưa bao giờ nghe đến danh tiếng của nó. Nhưng XX rất nổi tiếng về mô hình huấn luyện khắc nghiệt ở Châu Âu, dù cậu đã tham gia đặc huấn ở Trung Quốc rồi thì cũng đáng để tham gia một lần.
Không thể xem thường quốc gia cổ kính này được, Cố Thần thuộc tầng lớp gần như cao cấp của đất nước, người bên dưới không thể điều tra tư liệu về cậu, nhưng bình thường cậu ta và An An qua lại thì vẫn có khả năng bị thăm dò.
Chỉ cần thế là đủ, anh không cần biết cậu là ai, tính cách thế nào. Anh chỉ để ý đến thái độ của cậu đối với An An. Phần thái độ này cũng đủ cho cậu ta một vị trí, xem như cám ơn vì cậu đã quan tâm đến An An…
Về chuyện phản đối, Sở Phong hờ hững cài nút áo lại.
Chỉ mới mười bảy tuổi mà thôi, yêu đương tuổi mới lớn là chuyện bình thường, chưa chắc đã có thể ở bên nhau. Nếu thế thì anh phản đối làm gì.
Sở Phong lạnh lùng đưa mắt nhìn, bây giờ chỉ là anh không quen khi có người khác xuất hiện quanh em gái mình… Em gái là của anh.
Đuổi đi xa một chút là được rồi.
Nếu như trở thành thật thì… À, vậy thì thêm một cuộc sát hạch tiêu chuẩn em vợ vậy.
***
Cố Thần đi về phòng Sở Dư, phát hiện phía sau không có ai đuổi theo.
Cứ thế mà… qua cửa rồi sao?
Cố Thần cảm thấy thật khó tin, cứ như mơ vậy… Nhưng sự vui vẻ vì có thể gặp được Sở Dư xông thẳng vào đầu khiến cậu nhanh chóng quên đi sự nghi ngờ này.
Anh Sở uống nước rồi ra ngoài tìm ông Cố. Chuyện này vẫn phải nói với ông một tiếng. Còn về lúc này… Có điều anh sợ em gái mình không gặp Cố Thần mấy tháng thì sẽ lo lắng, nên cho hai đứa thời gian tạm biệt nhau vậy.
Lúc ông Cố nói chuyện quan trọng thì rất nghiêm túc, nhưng chuyện này đúng là trăm lợi không hại. Sau khi cân nhắc được và mất, ông hỏi xem Cố Thần đã đồng ý hay chưa. Với tính tình cáu kỉnh của thằng nhóc Cố Thần ấy… Nhận được câu trả lời, ông đồng ý ngay.
“Cám ơn con nhé Tiểu Sở!”
Anh Sở chưa kịp trả lời thì ông Sở đã phất tay, “cạch” một tiếng hạ cờ, “Chuyện nhỏ thôi mà!”
“Bạn già nhiều năm nay sắp thành người một nhà, lão Cố nhà ông khách sáo làm gì!”
Cũng chỉ là một vị trí mà thôi, họ hàng xa không bằng láng giềng gần, bọn họ lại là bạn bè lâu năm, chuyện nhỏ chuyện nhỏ.
“…”
Ông Tôn cong môi: … Đúng là… người một nhà.
***
Phía bên này.
“Sở Tiểu Dư ~”
Cố Thần gõ cửa trong tâm trạng vui vẻ.
Sở Dư đặt sách xuống, đi ra mở cửa. Khi nhìn thấy cậu thì nhíu chặt mày, “Mặt cậu sao vậy?”
Mặt cậu không đến nổi nghiêm trọng lắm, không sưng, có lẽ người đánh rất nương tay, nhưng vẫn có vài chỗ bị bầm tím.
“Để mình giúp cậu bôi thuốc.” Cô nhìn là biết ngay, có lẽ cậu đã đánh nhau một trận với anh hai, “… Có đau không?”
“Tôi không sao, cậu đừng lo.” Cố Thần thuận tay vẫy vẫy, dáng vẻ chuyện nhỏ không có gì. “Vết thương nhỏ xíu xiu này sao đau được.”
Cậu đánh nhau từ nhỏ tới lớn, mặc dù sức mạnh càng lúc càng lớn, nhưng va chạm nhiều người, mấy vết thương nhỏ này là chuyện thường ngày ở huyện, quen rồi cũng không thấy đau nữa.
“Ừm, mình biết rồi.” Sở Dư lắc đầu, lấy hộp cứu thương ra giúp cậu bôi thuốc, nhẹ giọng hỏi, “Anh mình thế nào?”
Vậy mà cô thật sự không lo lắng cho cậu nữa. Cố Thần không vui, hừ hừ hai tiếng, “Anh hai vẫn còn khỏe chán.”
Sở Dư nhẹ tay dịu dàng bôi thuốc cho cậu. Nhìn vết bầm trên mặt cậu, vẻ đau lòng khẽ hiện lên rồi biến mất, tay cô càng thêm nhẹ, “Anh hai có bị thương không?”
“Không có…” Sau đó lại bất mãn đổi giọng, “… Có.”
Sở Dư dừng tay, buồn cười hỏi, “Rốt cục là có hay không hả?”
Cố Thần khó chịu gật nhẹ đầu, “Có.”
Bọn họ đều bị thương.
“Được rồi ~” Sở Dư bôi xong, nhẹ nhàng vặn nắp chai thuốc lại rồi đặt vào trong hộp, dọn dẹp một chút rồi nói, “Tiểu Cố, về nhà cậu không được đụng nước đâu đấy. Mình đi xem anh hai sao đã.”
Đoán chừng anh hai sẽ không chịu bôi thuốc đâu.
Ý cô chính là, cậu về nhà trước đi.
Cố Thần nghiến răng, bắt lấy tay cô, “Sở Tiểu Dư ~”
“Sao?”
Cố Thần vớ đại một câu hỏi, “Cậu không thèm quan tâm tôi hả?” Rõ ràng trên phim truyền hình mỗi lần nhà trai đến gặp phụ huynh nhà gái, nhà gái đều lo lắng không yên mà.
Đương nhiên, lúc nãy cô không lo lắng cho cậu cũng không sao cả. Dẫu sao cô cũng tin tưởng cậu, Cố Thần hất cằm, không có gì đáng lo cả.
Mà bây giờ bôi thuốc cho cậu xong, nhưng không hề có một cái hôn nào lại còn định chạy! Chỉ nhớ đến mỗi anh vợ!
“… Mình tin anh hai mình.”
Cái cằm kiêu ngạo kia bỗng cứng đờ. Không, không phải… tin cậu sao?
Cứu mạng, Cố Thần có dự cảm không tốt, giống như… trong lòng Sở Dư… cậu không bằng anh vợ ấy!
Sở Dư ngẩng đầu hôn lên cằm cậu một cái, nhoẻn miệng cười, “Được rồi đó, mình đi bôi thuốc cho anh hai đây ~”
Biết anh trai bị thương mà chỉ quan tâm đến bạn trai chỉ có ở trong phim mà thôi. Anh hai cưng chiều cô suốt mười bảy năm, làm sao cô lại không quan tâm đến anh được?
Cố Thần vẫn còn đắm chìm trong sự thật đau buồn, cậu im lặng một lúc sau đó đưa mặt lại gần cô, cất giọng buồn buồn, “Sở Tiểu Dư, mặt tôi có hơi đau…”
Tuy biết chuyện kia không chân thật, nhưng vẫn đau lòng.
“Cậu thổi thổi cho tôi được không…”
Sở Dư thấy cậu cứ như con nít, cô chỉ đành chiều theo, xích lại gần thổi thổi lên vết thương của cậu, đôi mắt lấp lánh như mặt hồ trời thu…
“Rồi đó, hết đau rồi ~”
Thuận tiện hôn lên môi cậu dỗ dành.
Cảm xúc từ trên môi truyền đến, vô cùng dịu dàng. Trái tim cậu như được ngâm trong hồ nước nóng, ừng ực bốc hơi.
Cố Thần đột nhiên tràn trề sinh lực, hôn mạnh lên môi cô, “Được rồi, cậu đi đi!”
Cô thích cậu! Cậu có thể cảm nhận được.
Mới có mấy ngày thôi mà, còn lâu cậu mới nghĩ đến cái chuyện không chân thực kia!
Bọn họ từ từ qua lại. Cậu sẽ khiến cô càng ngày càng thích cậu, một ngày không được thì hai ngày, hai ngày không được thì ba ngày. Cậu còn có cả đời ở cùng cô, một ngày nào đó cậu sẽ đoạt được vị trí đầu tiên trong lòng cô.
—— Cố Thần không hề nghi ngờ gì, cậu sẽ là người ở cạnh cô cả đời, cũng là người cô yêu nhất, người quan trọng nhất trong trái tim cô.
Sở Dư không hề biết cậu đang nghĩ gì, thấy tâm trạng của cậu đã tốt hơn thì thở phào trong lòng. Cô lại nhắc cậu không được đụng nước rồi xách hộp cứu thương đi tìm anh hai.
…
“Anh hai!” Sở Dư đi tới, thấy Sở Phong không bôi thuốc thì nói, “Sao anh lại không chịu bôi thuốc hả?”
“Vết thương nhỏ này cần gì bôi thuốc.” Sở Phong ngồi trên sofa ghim dao vào trái táo, đôi môi mấp máy nói lảng sang chuyện khác, “Thằng nhóc kia đi rồi hả?”
“Ngày mai A Đại sẽ đưa cậu ta đến căn cứ XX, em đừng lo.”
Sở Dư sững sờ, Sở Phong nhìn vẻ mặt của cô, “Sao, cậu ta không nói em biết hả?”
“Tiểu Cố kia chắc lại quên rồi.” Cô nói là nói thế nhưng đôi mắt lại lấp lánh ánh sáng.
Sở Phong nhìn cô rồi đưa tay vuốt tóc cô, có hơi lo lắng.
Đó chính là yêu thích.
Sở Dư hoàn hồn, nhẹ giọng thì thầm, “Anh, đừng nói sang chuyện khác, mau tới đây thoa thuốc.”
Anh Sở: …
Sở Dư lẳng lặng nhìn anh.
Sở Phong, “… Để anh tự làm!”
***
Ngày hôm sau, Cố Thần chuẩn bị đi đến nhà họ Cố với tinh thần phấn chấn.
Dù sao cậu cũng đã qua được cửa ải anh vợ rồi, cậu nhất định sẽ làm cho Sở Dư càng thích mình hơn! Bắt đầu từ hôm nay trở đi!
Nhưng mà, chưa ra ngoài thì ông Cố đã đi tới vỗ vỗ vai cậu, mắt sáng lấp lánh.
“Tiểu Nhị à, huấn luyện cho tốt nhé!”
Ông không hề nói bất cứ một câu thừa thải nào. Đây cũng không phải lần đầu tiên Cố Thần đến căn cứ huấn luyện. Chỉ là đổi sang một căn cứ khác mà thôi, không cần phải dặn dò gì nhiều.
Cố Thần bỗng có dự cảm xấu.
Có phải cậu đã bỏ qua điều gì hay không?
****
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Tiểu Gia: Sở Tiểu Dư… mặt tôi bị đánh đau quá ~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.