Chương 52
Bán Hạ Lương Lương
28/06/2019
Đôi mắt cô tựa vầng trắng khuyết, lại sáng lấp lánh như mặt hồ phản chiếu ánh sao.
Chàng trai sững sờ, đôi mắt bừng sáng, không khống chế nổi nắm chặt tay, “Lặp lại lần nữa!”
Có phải Sở Tiểu Dư vừa mới nói nhớ cậu hay không? Có phải cô càng ngày càng thích cậu rồi không?
Đôi môi Sở Dư sưng đỏ, mất tự nhiên mím môi, cô không nói gì, nhưng im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Cố Thần không hề muốn buông tha, cọ vào người cô, cất giọng nũng nịu, “Lặp lại lần nữa được không?”
Cậu muốn nghe lắm.
Sở Dư mấp máy đôi môi, “… Mình cũng nhớ cậu…”
“… Lặp lại lần nữa…”
“Mình cũng nhớ cậu…”
“Lặp lại lần nữa ~”
Sở Dư càng nói thì sự mất tự nhiên dần dần phai đi, cô đưa tay ôm lấy eo cậu, dụi mặt vào lòng cậu, giọng nói chứa đầy ý cười, “… Mình cũng nhớ cậu.”
Cố Thần nhắm mắt lại, cảm thấy cả người như nóng lên theo từng tiếng “nhớ cậu” của cô, giống như được ngâm trong nước mưa ấm áp, yên lòng mát rượi…
“Sở Tiểu Dư ~”
Cậu ôm cô vào lòng thật chặt, tâm trạng dần ổn định.
“… Ừm.” Sở Dư nở nụ cười, “Mừng cậu đã trở về.”
Mừng cậu đã trở về, Cố Thần.
***
Hôm đó Cố Thần không thể nán lại nhà họ Sở quá lâu.
Nguyên nhân chủ yếu là vì trời đã tối rồi.
Lúc cậu vừa mới về thì sắc trời đã dần tối, khi hai người quấn quýt bên nhau, thời gian trôi qua thật nhanh, về đến nhà họ Sở thì đã tới giờ cơm tối.
Dù cậu không muốn buông tay thì cũng không được giữ lại qua đêm, chỉ đành quay về nhà.
Tuyết rơi, ông Cố không ra ngoài, chỉ ngồi đọc báo trong chính đường tứ hợp viện, lúc thấy cậu bước vào thì suýt nữa quăng tờ báo xuống đất, “Về…”
Ông vờ xị mặt xuống, “Về rồi đấy à.”
Dẫu sao cũng là cháu ruột của mình, dù trước mặt cậu, ông luôn ra vẻ ghét bỏ nhưng cậu rời nhà lâu như thế, Tết nhất cũng không về nhà, sao ông không lo lắng cho được.
“… Dạ.” Cố Thần hất cằm, cậu cũng biết ông Cố lo cho mình nên cậu không để ý giọng điệu khó chịu kia.
“Còn mở cửa làm gì…” Cậu phủi tuyết trên người xuống, cả người đầy tuyết – không giống như chỉ đi một đoạn đường ngắn. Cậu thuận tay đóng cửa lại, sau đó đi đến mở cửa sổ ra, hít một hơi, “Ông không sợ bà nội con lạnh à?”
Mặc dù giọng điệu không tốt nhưng lại để lộ sự quan tâm.
“Lạnh gì?” Ông Cố trừng mắt, bà Cố có ở đây đâu, ông là đàn ông thì sợ lạnh gì chứ.
“Ăn cơm chưa?” Ông gấp báo lại để lên bàn, “Sao đêm hôm khuya khoắt thế này mới về hả, còn một tuần nửa mới hết thời hạn nửa năm mà. Đừng nói là thằng nhóc mày lại lén về đấy nhé.”
Loại căn cứ đó mà có thể hoàn thành trước thời hạn à?
“Con đói rồi.” Chàng trai ném tấm chăn cho ông, “Ông đắp đi.”
Vội vã trở về, lúc nãy cũng chỉ lo nhìn người kia, không quan tâm đến cái bụng của mình, bây giờ về nhà rồi cậu mới thấy đói lả.
“Đừng có lảng sang chuyện khác!” Ông Cố trừng mắt nhìn cậu, bảo bảo vệ đi nấu cơm, sau lại quay đầu chỉ ghế sofa bên cạnh, nghiêm mặt nói, “Qua đó ngồi!”
Dáng vẻ như muốn tính sổ với cậu.
Nhìn chàng trai bình tĩnh ngồi xuống ghế, ông hắng giọng, vẻ mặt không giống như đang nổi giận, lời ít mà ý nhiều.
“Nói nghe xem nào.”
Cố Thần gật đầu, biết ông đang hỏi cái gì, “Không tệ lắm!”
“Đúng là có hơi nghiêm khắc so với những gì con đã từng được huấn luyện, cảm giác tốt hơn chút, từ lúc bắt đầu đã…”
Sau khi nghe khai báo hết mọi chuyện, ánh sáng trong đôi mắt ông Cố khẽ lóe lên rồi biến mất, ông khoát tay bảo, “Bà nội ở trong phòng đấy, đi vào gặp bà đi, đừng lảng vảng trước mặt ông mày nữa.”
Chuyện còn lại không cần ông phải quan tâm.
Hai ông cháu luôn tỏ ra đối lập, ghét bỏ lẫn nhau, ông đâm cháu một câu, cháu chọt ông một câu.
Cố Thần không nói gì, cậu muốn đi thăm bà nội.
Gặp bà Cố thì không khỏi được quan tâm, lo lắng trong lòng bà cũng nhanh chóng được trút bỏ, bà Cố thích yên tĩnh, cũng chỉ hỏi cậu vài câu trong căn cứ, sau đó lại quan tâm sức khỏe của cậu…
Bà nghĩ đến chuyện cậu quay về sớm, lại nhìn cậu bằng đôi mắt thấu hiểu.
Cố Thần cảm thấy mất tự nhiên.
“Bà nội nhìn gì thế!”
Bà Cố bật cười, lảng sang chuyện khác.
“Nghe nói mấy ngày nữa là sinh nhật 18 tuổi của nha đầu họ Cố hả?”
Hai tai Cố Thần đột nhiên đỏ ửng, “Sao con biết được?”
Cậu, cậu đâu phải vì chuyện này mà cố gắng trở về trước thời hạn đâu!
“À ~ Đúng rồi!” Bà Cố cười ha hả, gật đầu liên tục, “Con không biết.”
Ánh mắt trêu ghẹo không hề che giấu.
Chàng trai ngượng nghịu khi bị nhìn như thế, cậu đứng bật dậy, “Bà nội không tin thì thôi!”
Cậu bày ra dáng vẻ không thèm so đo với bà, cậu đang đói lắm đây, “Con đói rồi, con đi ăn cơm đây!”
Bà Cố nhìn theo bóng lưng không có gì không đúng đó, cười tủm tỉm nói, “Nha đầu họ Sở nhận lì xì của bà, không thì sinh nhật tặng cho cô bé một cái vòng tay nhỉ?”
Tựa như bà đang nói thầm, nhưng Cố Thần đang đi đến cửa có thể nghe thấy.
Chàng trai cứng đờ cả người, trong nháy mắt, cậu liền hiểu ra bao lì xì và vòng tay mà bà nói là gì, bao lì xì dành tặng cho con cháu trong nhà, vòng tay dành tặng cho cháu dâu.
Cậu dừng bước, sắc mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại nóng bỏng.
Sở Tiểu Dư nhận rồi…
Cho nên… cô đã ngầm thừa nhận mình là người nhà họ Cố rồi ư?
***
Ngày hôm sau chính là thứ hai.
Theo lý thuyết, cậu đã xin phép nghỉ nửa năm, vẫn chưa hết phép nên cậu có thể ở nhà nghỉ ngơi, nếu đi học lại còn phải trả phép, chi bằng ở nhà đợi còn khỏe hơn.
Nhưng Cố Thần không thèm nghỉ ở nhà, cậu xách cặp đến trường.
Lúc Sở Dư đi ra thì thấy cậu đang đứng chờ cô ở ngoài xe, thấy cô bước ra, cậu hất cằm cười với cô, tựa như khoảng thời gian nửa năm không hề tồn tại.
Một cơn gió lạnh thổi đến.
“Tiểu Cố!” Sở Dư lấy lại tinh thần, cười một cái rồi trừng mắt nhìn cậu, “Cậu ngốc hả?”
Bên ngoài lạnh thế này, cậu không biết ngồi chờ trong xe à?
“Sở Tiểu Dư!” Chàng trai tức muốn sùi bọt mép, lửa giận ngùn ngụt, cậu đứng đây chờ cô, mà cô dám bảo cậu ngốc…
Nhưng nhìn ánh mắt không vui vẻ của cô, cơn giận trong lòng lại xẹp xuống.
Cậu thấp giọng, uất ức nói, “Sở Tiểu Dư ~”
Cậu chỉ muốn đứng ở bên ngoài.
—— Đứng ở vị trí có thể nhìn thấy cô ngay.
Cậu tủi thân lắm.
Sở Dư sờ tay cậu, thấy cậu không lạnh mới buông ra, nhìn dáng vẻ uất ức của cậu, ánh mắt ngập tràn dịu dàng.
Được rồi, không lạnh là được.
Chàng trai cảm nhận được động tác của cô, hàng mi rung rung, cảm giác ngọt ngào lan tỏa từ đáy lòng, ngọt như mật vậy, cô đang lo lắng cho cậu…
“Được, là tôi ngốc…”
Khụ, cô thương cậu, cậu là đàn ông thì không cần so đo với cô…
Cố Thần dời mắt, đắc ý hất cằm, “Là tôi ngốc, tôi ngốc đấy!”
Cậu ngốc mà cô còn đau lòng như thế, nhất định là rất thích cậu…
Tác giả có lời muốn nói: Ngốc thì có gì đáng tự hào? =_=
Chàng trai sững sờ, đôi mắt bừng sáng, không khống chế nổi nắm chặt tay, “Lặp lại lần nữa!”
Có phải Sở Tiểu Dư vừa mới nói nhớ cậu hay không? Có phải cô càng ngày càng thích cậu rồi không?
Đôi môi Sở Dư sưng đỏ, mất tự nhiên mím môi, cô không nói gì, nhưng im lặng chính là ngầm thừa nhận.
Cố Thần không hề muốn buông tha, cọ vào người cô, cất giọng nũng nịu, “Lặp lại lần nữa được không?”
Cậu muốn nghe lắm.
Sở Dư mấp máy đôi môi, “… Mình cũng nhớ cậu…”
“… Lặp lại lần nữa…”
“Mình cũng nhớ cậu…”
“Lặp lại lần nữa ~”
Sở Dư càng nói thì sự mất tự nhiên dần dần phai đi, cô đưa tay ôm lấy eo cậu, dụi mặt vào lòng cậu, giọng nói chứa đầy ý cười, “… Mình cũng nhớ cậu.”
Cố Thần nhắm mắt lại, cảm thấy cả người như nóng lên theo từng tiếng “nhớ cậu” của cô, giống như được ngâm trong nước mưa ấm áp, yên lòng mát rượi…
“Sở Tiểu Dư ~”
Cậu ôm cô vào lòng thật chặt, tâm trạng dần ổn định.
“… Ừm.” Sở Dư nở nụ cười, “Mừng cậu đã trở về.”
Mừng cậu đã trở về, Cố Thần.
***
Hôm đó Cố Thần không thể nán lại nhà họ Sở quá lâu.
Nguyên nhân chủ yếu là vì trời đã tối rồi.
Lúc cậu vừa mới về thì sắc trời đã dần tối, khi hai người quấn quýt bên nhau, thời gian trôi qua thật nhanh, về đến nhà họ Sở thì đã tới giờ cơm tối.
Dù cậu không muốn buông tay thì cũng không được giữ lại qua đêm, chỉ đành quay về nhà.
Tuyết rơi, ông Cố không ra ngoài, chỉ ngồi đọc báo trong chính đường tứ hợp viện, lúc thấy cậu bước vào thì suýt nữa quăng tờ báo xuống đất, “Về…”
Ông vờ xị mặt xuống, “Về rồi đấy à.”
Dẫu sao cũng là cháu ruột của mình, dù trước mặt cậu, ông luôn ra vẻ ghét bỏ nhưng cậu rời nhà lâu như thế, Tết nhất cũng không về nhà, sao ông không lo lắng cho được.
“… Dạ.” Cố Thần hất cằm, cậu cũng biết ông Cố lo cho mình nên cậu không để ý giọng điệu khó chịu kia.
“Còn mở cửa làm gì…” Cậu phủi tuyết trên người xuống, cả người đầy tuyết – không giống như chỉ đi một đoạn đường ngắn. Cậu thuận tay đóng cửa lại, sau đó đi đến mở cửa sổ ra, hít một hơi, “Ông không sợ bà nội con lạnh à?”
Mặc dù giọng điệu không tốt nhưng lại để lộ sự quan tâm.
“Lạnh gì?” Ông Cố trừng mắt, bà Cố có ở đây đâu, ông là đàn ông thì sợ lạnh gì chứ.
“Ăn cơm chưa?” Ông gấp báo lại để lên bàn, “Sao đêm hôm khuya khoắt thế này mới về hả, còn một tuần nửa mới hết thời hạn nửa năm mà. Đừng nói là thằng nhóc mày lại lén về đấy nhé.”
Loại căn cứ đó mà có thể hoàn thành trước thời hạn à?
“Con đói rồi.” Chàng trai ném tấm chăn cho ông, “Ông đắp đi.”
Vội vã trở về, lúc nãy cũng chỉ lo nhìn người kia, không quan tâm đến cái bụng của mình, bây giờ về nhà rồi cậu mới thấy đói lả.
“Đừng có lảng sang chuyện khác!” Ông Cố trừng mắt nhìn cậu, bảo bảo vệ đi nấu cơm, sau lại quay đầu chỉ ghế sofa bên cạnh, nghiêm mặt nói, “Qua đó ngồi!”
Dáng vẻ như muốn tính sổ với cậu.
Nhìn chàng trai bình tĩnh ngồi xuống ghế, ông hắng giọng, vẻ mặt không giống như đang nổi giận, lời ít mà ý nhiều.
“Nói nghe xem nào.”
Cố Thần gật đầu, biết ông đang hỏi cái gì, “Không tệ lắm!”
“Đúng là có hơi nghiêm khắc so với những gì con đã từng được huấn luyện, cảm giác tốt hơn chút, từ lúc bắt đầu đã…”
Sau khi nghe khai báo hết mọi chuyện, ánh sáng trong đôi mắt ông Cố khẽ lóe lên rồi biến mất, ông khoát tay bảo, “Bà nội ở trong phòng đấy, đi vào gặp bà đi, đừng lảng vảng trước mặt ông mày nữa.”
Chuyện còn lại không cần ông phải quan tâm.
Hai ông cháu luôn tỏ ra đối lập, ghét bỏ lẫn nhau, ông đâm cháu một câu, cháu chọt ông một câu.
Cố Thần không nói gì, cậu muốn đi thăm bà nội.
Gặp bà Cố thì không khỏi được quan tâm, lo lắng trong lòng bà cũng nhanh chóng được trút bỏ, bà Cố thích yên tĩnh, cũng chỉ hỏi cậu vài câu trong căn cứ, sau đó lại quan tâm sức khỏe của cậu…
Bà nghĩ đến chuyện cậu quay về sớm, lại nhìn cậu bằng đôi mắt thấu hiểu.
Cố Thần cảm thấy mất tự nhiên.
“Bà nội nhìn gì thế!”
Bà Cố bật cười, lảng sang chuyện khác.
“Nghe nói mấy ngày nữa là sinh nhật 18 tuổi của nha đầu họ Cố hả?”
Hai tai Cố Thần đột nhiên đỏ ửng, “Sao con biết được?”
Cậu, cậu đâu phải vì chuyện này mà cố gắng trở về trước thời hạn đâu!
“À ~ Đúng rồi!” Bà Cố cười ha hả, gật đầu liên tục, “Con không biết.”
Ánh mắt trêu ghẹo không hề che giấu.
Chàng trai ngượng nghịu khi bị nhìn như thế, cậu đứng bật dậy, “Bà nội không tin thì thôi!”
Cậu bày ra dáng vẻ không thèm so đo với bà, cậu đang đói lắm đây, “Con đói rồi, con đi ăn cơm đây!”
Bà Cố nhìn theo bóng lưng không có gì không đúng đó, cười tủm tỉm nói, “Nha đầu họ Sở nhận lì xì của bà, không thì sinh nhật tặng cho cô bé một cái vòng tay nhỉ?”
Tựa như bà đang nói thầm, nhưng Cố Thần đang đi đến cửa có thể nghe thấy.
Chàng trai cứng đờ cả người, trong nháy mắt, cậu liền hiểu ra bao lì xì và vòng tay mà bà nói là gì, bao lì xì dành tặng cho con cháu trong nhà, vòng tay dành tặng cho cháu dâu.
Cậu dừng bước, sắc mặt đỏ bừng, nhưng trong lòng lại nóng bỏng.
Sở Tiểu Dư nhận rồi…
Cho nên… cô đã ngầm thừa nhận mình là người nhà họ Cố rồi ư?
***
Ngày hôm sau chính là thứ hai.
Theo lý thuyết, cậu đã xin phép nghỉ nửa năm, vẫn chưa hết phép nên cậu có thể ở nhà nghỉ ngơi, nếu đi học lại còn phải trả phép, chi bằng ở nhà đợi còn khỏe hơn.
Nhưng Cố Thần không thèm nghỉ ở nhà, cậu xách cặp đến trường.
Lúc Sở Dư đi ra thì thấy cậu đang đứng chờ cô ở ngoài xe, thấy cô bước ra, cậu hất cằm cười với cô, tựa như khoảng thời gian nửa năm không hề tồn tại.
Một cơn gió lạnh thổi đến.
“Tiểu Cố!” Sở Dư lấy lại tinh thần, cười một cái rồi trừng mắt nhìn cậu, “Cậu ngốc hả?”
Bên ngoài lạnh thế này, cậu không biết ngồi chờ trong xe à?
“Sở Tiểu Dư!” Chàng trai tức muốn sùi bọt mép, lửa giận ngùn ngụt, cậu đứng đây chờ cô, mà cô dám bảo cậu ngốc…
Nhưng nhìn ánh mắt không vui vẻ của cô, cơn giận trong lòng lại xẹp xuống.
Cậu thấp giọng, uất ức nói, “Sở Tiểu Dư ~”
Cậu chỉ muốn đứng ở bên ngoài.
—— Đứng ở vị trí có thể nhìn thấy cô ngay.
Cậu tủi thân lắm.
Sở Dư sờ tay cậu, thấy cậu không lạnh mới buông ra, nhìn dáng vẻ uất ức của cậu, ánh mắt ngập tràn dịu dàng.
Được rồi, không lạnh là được.
Chàng trai cảm nhận được động tác của cô, hàng mi rung rung, cảm giác ngọt ngào lan tỏa từ đáy lòng, ngọt như mật vậy, cô đang lo lắng cho cậu…
“Được, là tôi ngốc…”
Khụ, cô thương cậu, cậu là đàn ông thì không cần so đo với cô…
Cố Thần dời mắt, đắc ý hất cằm, “Là tôi ngốc, tôi ngốc đấy!”
Cậu ngốc mà cô còn đau lòng như thế, nhất định là rất thích cậu…
Tác giả có lời muốn nói: Ngốc thì có gì đáng tự hào? =_=
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.