Chương 3: Gặp được ảnh đế người thật giá thật rồi!
An Chi Nhược Miên
06/05/2019
Chanh Tử Trấp dịch
* * *
Lục Hàn Chi xuất đạo khi còn trẻ, vừa xuất đạo đã làm chấn động showbiz bởi ngũ quan gần như hoàn mỹ và khí chất riêng biệt của mình, sau đó lại khiến mọi người kinh ngạc bởi diễn xuất trời cho ngay trong bộ phim đầu tiên.
Tuy vừa xuất đạo đã thu hút quá nhiều sự chú ý, cũng dẫn đến một vài lời đồn không hay, nhưng bao năm qua, nhờ diễn xuất và khí chất ngày một hơn người, danh tiếng của Lục Hàn Chi vẫn luôn nằm trong top đầu.
Hơn nữa, một điều hiếm có là, bất cứ khi nào, anh vẫn luôn giữ được sự khiêm tốn, cho dù trong giới, số người thích anh đã có thể chất thành đống rồi.
Giang Ninh đã hợp tác cùng anh nhiều năm, cũng hiểu tính anh, ngay cả chuyện riêng tư, Lục Hàn Chi cũng lạnh nhạt hệt như khí chất của anh vậy.
Anh gần như không đăng chuyện cá nhân của mình lên friend circle, weibo cũng do Giang Ninh đích thân quản lí, càng miễn bàn đến chuyện bình luận, một người bạn trong giới từng nói đùa rằng, có được một like của Lục ảnh đế, quả thật còn khó hơn giành giải Oscar.
Nếu có chuyện riêng thì đều liên lạc qua tin nhắn, Lục Hàn Chi cũng không thích lướt friend circle, nên Giang Ninh thấy bình luận này, đã ngây người vài giây, nhìn đi nhìn lại cho thật kĩ, rồi mới vội vàng trả lời anh – Đúng vậy, mèo của tôi.
Thật sự đã phá lệ rồi.
Giang Ninh lại chuyên chú nhìn thông báo trong friend circle, chẳng màng tới bé mèo trên đùi nữa, đợi suốt nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Lục Hàn Chi trả lời, nếu anh thật sự có chuyện, đã nhắn tin hỏi chị rồi.
Bạch Du Du không hề biết Lục Hàn Chi đã bình luận về ảnh của mình, lại còn khiến Giang Ninh kinh ngạc như vậy nữa.
Cô thật sự hơi khó chịu.
Đương nhiên là vẫn thấy khó chịu trong lòng nhiều hơn, cô còn tưởng đến chỗ Giang Ninh có thể sống yên yên ổn ổn, tuy bên Tề Phàm cũng không có gì là không tốt, nhưng dù sao cô cũng không phải mèo thật, chưa đến hai ngày đã bị đem đi cho người khác, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy rất không vui.
Hôm sau Giang Ninh chủ động gọi điện thoại cho ba chị, định nhờ ông trông mèo hộ một ngày, nhưng ba chị lại vừa mới đi công tác bàn chuyện làm ăn, Giang Ninh bất đắc dĩ, trước khi đi làm bèn kiểm tra tình hình của Bạch Du Du, xoa đầu cô, dỗ cô, “Ngoan nha, ăn chút đi.”
Bạch Du Du vẫn ủ rũ, cô vốn không thích thức ăn mèo, tâm trạng không tốt sẽ nuốt trông trôi, ráng ăn hai miếng, uống thêm tí nước, rồi không ăn nổi nữa.
Lại là một ngày lẻ loi cô độc ở nhà, hôm nay Giang Ninh về sớm hơn một chút, thấy Bạch Du Du vẫn ủ rũ, Giang Ninh quyết định hôm sau sẽ đưa cô đến bệnh viện thú y khám.
Công việc hôm nay rất nhiều, chuyện phiền lòng cũng không ít, Giang Ninh cũng rất mệt, đang định tắm rồi nghỉ ngơi, thì điện thoại reo.
Chị nhìn điện thoại, lập tức nhận máy, “Alo, Hàn Chi, sao rồi?”
Điện thoại của Lục Hàn Chi?
Bạch Du Du phấn chấn lên một chút.
Cô không phải fan của ảnh đế, nhưng nhân vật như Lục Hàn Chi, làm gì có cô gái nào không để ý đâu chứ?
“Ừ, tôi đã chào hỏi bên sếp Lăng rồi… Tôi vẫn đang chọn trợ lí mới cho cậu, mấy ngày nay phải tạm trông chờ vào nhóm A Trạch rồi… Lịch trình ngày mai rất dày, cậu chú ý nghỉ ngơi đi, đúng rồi, sáng mai tôi phải đưa mèo tới bệnh thú y trước đã…”
Bạch Du Du nghe ngóng, có hơi kích động, tuy chỉ là điện thoại, nhưng cô vẫn thấy như được gần với nam thần xa tận chân trời thêm một chút!
Giang Ninh chớp mắt nhìn bé mèo con trắng như tuyết ngồi trên sofa, đôi mắt màu lam sâu thẳm sáng rực có hồn nhìn mình chằm chằm, bật cười, “…Không có gì, bé mèo nhà tôi không quen chịu khổ, chắc là vừa phải xa mẹ nên chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh mới thôi.”
Bạch Du Du nhủ thầm, kiếp trước cô chẳng hề không quen chịu khổ, nhưng nghe Giang Ninh nhắc đến mình với nam thần, vẫn không ghìm lòng được mà ‘meo’ lên một tiếng, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Giang Ninh nói: “Là một bé mèo ragdoll vừa cai sữa, trông rất đáng yêu…”
Đúng vậy, người ta đáng yêu cực, khen tôi trước nam thần nhiều nhiều vào nha!
Tiếc là chẳng mấy chốc Giang Ninh đã cúp máy.
Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc Giang Ninh vẫn không yên tâm, định đưa Bạch Du Du đến bệnh viện thú y, kết quả là vừa lái xe đi chưa được bao lâu thì nhận được một cuộc điện thoại, chị nghe máy xong thì biến sắc, “Tôi biết rồi, tôi sẽ về công ty ngay, cậu coi chừng cậu ấy cho tôi, đừng để cậu ấy gây chuyện.”
Giang Ninh nói rồi cúp máy, nhíu mày: “Nhan Tử Hàng này, lại kiếm chuyện cho tôi làm rồi.”
Nhan Tử Hàng? Bạch Du Du dỏng tai, tiểu thịt tươi vừa mới xuất đạo chưa bao lâu đó ư?
Bạch Du Du cố nhớ lại, hình như là một chàng trai trẻ tuổi trông rất đẹp, nhưng mấy năm nay tiểu thịt tươi kiểu này trong showbiz chẳng thiếu, cô cũng chẳng nhớ nổi cậu ta trông thế nào nữa rồi.
Nhưng cô lại nhớ rất rõ dung mạo Lục Hàn Chi, lực tác động của gương mặt đẹp trai của Lục ảnh đế quá mạnh, khiến người ta chỉ cần nhìn một lần thôi đã không thể nào quên.
Bạch Du Du thấy Giang Ninh nhận một cuộc điện thoại xong sắc mặt liền kém hẳn đi, chắc hẳn bên phía Nhan Tử Hàng đã xảy ra chuyện, chị không thể không thay đổi kế hoạch, lái xe đến thẳng công ty.
Nhà của Giang Ninh cách công ty không xa, chỉ chưa đầy nửa giờ xe đã chạy vào gara của công ty.
Tòa cao ốc này hẳn là trụ sở chính của tập đoàn truyền thông Vân Tinh.
Bạch Du Du hơi kích động
Dưới trướng tập đoàn truyền thông Vân Tinh có công ty giải trí Kinh Kỷ thuộc top đầu cả nước, ngoài Lục Hàn Chi, trong công ty còn có rất nhiều nghệ sĩ đang hot, Giang Ninh lăn lộn trong ngành ngần ấy năm mới có được ngày hôm nay, lại còn là quản lý của Lục Hàn Chi, là một người có địa vị nhất định trong công ty, Bạch Du Du làm mèo của quản lý, cũng thấy hơi tự hào.
Nhưng tiếc là, cô sắp không còn là mèo của Giang Ninh nữa rồi.
Nghĩ đến chuyện Giang Ninh sẽ sớm tặng cô cho người khác, tâm tư kích động của Bạch Du Du liền lắng xuống.
Giang Ninh xuống xe, đi được mấy bước mới sực nhớ ra trong xe còn một bé mèo, chị do dự một lát, cuối cùng vẫn xách lồng khỏi xe.
Khi Giang Ninh xách lồng mèo vào công ty, ai nấy thấy vậy cũng đều kinh ngạc, khi vào thang máy, trong thang máy có một sao nữ trẻ tuổi và trợ lý, vừa chào hỏi Giang Ninh xong đã thấy chiếc lồng trên tay chị, lập tức bị thu hút, “A, chị Cindy, đây là mèo của chị ư?”
“Phải.” Giang Ninh cười, nói.
“Chị Cindy, bé con tên là gì vậy?”
“Ừm thì…”
Lúc này Giang Ninh mới chợt nhớ ra, mình vẫn chưa đặt tên cho mèo, chị đang suy nghĩ, bỗng thấy trên chiếc túi người trợ lí đứng đối diện đang cầm có quảng cáo bánh trôi, bèn cười, nói: “Tên là Thang Viên Nhi (bé bánh trôi), dễ thương không.”
“Dễ thương quá!”
Bạch Du Du: “…”
Tên mới của cô được quyết định nhanh gọn như vậy thôi sao?
Tuy tên Giang Ninh đặt cũng rất bừa bãi, nhưng vẫn còn tốt hơn tên ông chủ tiệm thú cưng đặt chán, Bạch Du Du không hề có ý kiến.
Mà cho dù có thì cũng hết cách rồi.
Tấm hình Giang Ninh đăng lên friend circle quả thật hơi hot, nhưng phàm là người thân thiết với chị thì đều biết chị có nuôi một bé mèo ragdoll thuần chủng vô cùng đẹp.
Không chỉ mấy nghệ sĩ mới trong công ty, mà ngay cả những người đã nổi tiếng rồi, ai nấy cũng đều muốn tạo quan hệ tốt với Giang Ninh, dọc đường đi, ai thấy chiếc lồng trên tay chị cũng chạy tới khen vài câu.
Đến tầng làm việc, sắc mặt Giang Ninh lại trầm xuống, nụ cười trên mặt đã chẳng còn tăm hơi.
Chị đưa Bạch Du Du cho trợ lí Tiểu Chu của mình, “Tiểu Chu, Nhan Tử Hàng đâu rồi?”
“Bị sếp Lăng gọi đi rồi.” Trợ lí Tiểu Chu nói: “Sếp Lăng đang giận đó.”
Giang Ninh quay người rời đi.
Tiểu Chu nhìn Bạch Du Du trong lồng, thấy cô cuộn tròn đầy vô tội, lập tức tan chảy, vốn định xách tới phòng làm việc của Giang Ninh, ai ngờ giữa đường lại có không ít đồng nghiệp túm lại nhìn.
“Mèo đẹp quá! Bé tên gì vậy?”
“Tên là Thang Viên Nhi.” Tiểu Chu ôm ngực, nói: “Mẹ ơi dễ thương đến nỗi tim tôi sắp tan chảy luôn rồi.”
Bạch Du Du trong lồng bị mọi người túm lại nhìn, thấy trong đó có một minh tinh trông quen quen, lập tức sáng mắt, vươn móng nhoài về phía bên ấy.
Một lát sau có một lãnh đạo đi tới, mọi người không dám nói cười nữa, Tiểu Chu bèn xách Bạch Du Du và lồng vào phòng làm việc.
“Thả ra một lát chắc không sao đâu nhỉ? Em phải ngoan, không được tiểu bậy nha.”
Không đâu không đâu, người ta rất ý tứ, rất thích sạch sẽ mà!
Bạch Du Du ngoan ngoãn ‘meo’ một tiếng.
Tiểu Chu thấy cô thật sự rất ngoan, bèn ôm cô ra thả lên sofa, rót nước cho cô.
“Tiểu Chu đâu rồi?”
Bên ngoài có người gọi, Tiểu Chu đáp lại, chần chừ một lát rồi dặn Bạch Du Du: “Phải ngoan nha, lát nữa chị Cindy sẽ quay lại ngay, ngàn vạn lần đừng có phá phách đấy có biết chưa?”
Bạch Du Du cuộn mình trên sofa phe phẩy đuôi, Tiểu Chu thấy cô nằm dài ra như sắp ngủ, yên tâm rời đi.
Tiểu Chu vừa đi, Bạch Du Du lập tức bật dậy, cẩn thận nhảy khỏi sofa.
Tuy bây giờ cô là một con mèo, tuy thịt trong lòng bàn chân cô rất mềm, cơ thể rất uyển chuyển, nhưng gan của cô vẫn nhỏ như ớt.
Căn phòng này rất rộng, trên tường cũng dán đầy poster của nghệ sĩ, Bạch Du Du tò mò nhìn xung quanh, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, vối trốn vào góc sofa.
Cửa được đẩy ra, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện cũng trở nên rõ ràng.
“Cuộc họp bắt đầu lúc mười giờ, bây giờ Cindy đang xử lí chuyện của Nhan Tử Hàng, lát nữa sẽ qua sau.”
“Ừm.”
Bạch Du Du nghe thấy có người ‘ừm’ một tiếng, hình như hơi quen tai.
Bạch Du Du tò mò thò đầu ra xem.
Hai người đàn ông vừa tiến vào, một người mặc vest, một người khác đưa lưng về phía anh ta, đi tới ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, Bạch Du Du chỉ thấy một đôi chân dài duỗi thẳng, một đôi giày da đen không vương một hạt bụi.
Cô bỗng cảm thấy, người này hẳn là một minh tinh, người đang đứng chắc là quản lí hoặc trợ lí của anh?
Bạch Du Du cố rướn đầu ra, muốn nhìn cho rõ, lúc này người phía sau lưng anh bỗng ồ lên một tiếng, nói: “Cái lồng sắt này, có phải để nhốt thú cưng không? Chị Ninh đưa mèo đến đây rồi à?”
Người trên sofa nghe vậy bèn quay đầu, vừa hay đối mặt với cái đầu lén lén lút lút của Bạch Du Du.
Lúc thấy rõ mặt người kia, lông trên người Bạch Du Du bỗng dựng hết lên như bị điện giật.
Móa móa, sao cô lại có cảm giác như mình đang nhìn thấy Lục Hàn Chi thế này?!
Ảnh đế! Người thật giá thật!!
* * *
Lục Hàn Chi xuất đạo khi còn trẻ, vừa xuất đạo đã làm chấn động showbiz bởi ngũ quan gần như hoàn mỹ và khí chất riêng biệt của mình, sau đó lại khiến mọi người kinh ngạc bởi diễn xuất trời cho ngay trong bộ phim đầu tiên.
Tuy vừa xuất đạo đã thu hút quá nhiều sự chú ý, cũng dẫn đến một vài lời đồn không hay, nhưng bao năm qua, nhờ diễn xuất và khí chất ngày một hơn người, danh tiếng của Lục Hàn Chi vẫn luôn nằm trong top đầu.
Hơn nữa, một điều hiếm có là, bất cứ khi nào, anh vẫn luôn giữ được sự khiêm tốn, cho dù trong giới, số người thích anh đã có thể chất thành đống rồi.
Giang Ninh đã hợp tác cùng anh nhiều năm, cũng hiểu tính anh, ngay cả chuyện riêng tư, Lục Hàn Chi cũng lạnh nhạt hệt như khí chất của anh vậy.
Anh gần như không đăng chuyện cá nhân của mình lên friend circle, weibo cũng do Giang Ninh đích thân quản lí, càng miễn bàn đến chuyện bình luận, một người bạn trong giới từng nói đùa rằng, có được một like của Lục ảnh đế, quả thật còn khó hơn giành giải Oscar.
Nếu có chuyện riêng thì đều liên lạc qua tin nhắn, Lục Hàn Chi cũng không thích lướt friend circle, nên Giang Ninh thấy bình luận này, đã ngây người vài giây, nhìn đi nhìn lại cho thật kĩ, rồi mới vội vàng trả lời anh – Đúng vậy, mèo của tôi.
Thật sự đã phá lệ rồi.
Giang Ninh lại chuyên chú nhìn thông báo trong friend circle, chẳng màng tới bé mèo trên đùi nữa, đợi suốt nửa tiếng đồng hồ vẫn chưa thấy Lục Hàn Chi trả lời, nếu anh thật sự có chuyện, đã nhắn tin hỏi chị rồi.
Bạch Du Du không hề biết Lục Hàn Chi đã bình luận về ảnh của mình, lại còn khiến Giang Ninh kinh ngạc như vậy nữa.
Cô thật sự hơi khó chịu.
Đương nhiên là vẫn thấy khó chịu trong lòng nhiều hơn, cô còn tưởng đến chỗ Giang Ninh có thể sống yên yên ổn ổn, tuy bên Tề Phàm cũng không có gì là không tốt, nhưng dù sao cô cũng không phải mèo thật, chưa đến hai ngày đã bị đem đi cho người khác, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy rất không vui.
Hôm sau Giang Ninh chủ động gọi điện thoại cho ba chị, định nhờ ông trông mèo hộ một ngày, nhưng ba chị lại vừa mới đi công tác bàn chuyện làm ăn, Giang Ninh bất đắc dĩ, trước khi đi làm bèn kiểm tra tình hình của Bạch Du Du, xoa đầu cô, dỗ cô, “Ngoan nha, ăn chút đi.”
Bạch Du Du vẫn ủ rũ, cô vốn không thích thức ăn mèo, tâm trạng không tốt sẽ nuốt trông trôi, ráng ăn hai miếng, uống thêm tí nước, rồi không ăn nổi nữa.
Lại là một ngày lẻ loi cô độc ở nhà, hôm nay Giang Ninh về sớm hơn một chút, thấy Bạch Du Du vẫn ủ rũ, Giang Ninh quyết định hôm sau sẽ đưa cô đến bệnh viện thú y khám.
Công việc hôm nay rất nhiều, chuyện phiền lòng cũng không ít, Giang Ninh cũng rất mệt, đang định tắm rồi nghỉ ngơi, thì điện thoại reo.
Chị nhìn điện thoại, lập tức nhận máy, “Alo, Hàn Chi, sao rồi?”
Điện thoại của Lục Hàn Chi?
Bạch Du Du phấn chấn lên một chút.
Cô không phải fan của ảnh đế, nhưng nhân vật như Lục Hàn Chi, làm gì có cô gái nào không để ý đâu chứ?
“Ừ, tôi đã chào hỏi bên sếp Lăng rồi… Tôi vẫn đang chọn trợ lí mới cho cậu, mấy ngày nay phải tạm trông chờ vào nhóm A Trạch rồi… Lịch trình ngày mai rất dày, cậu chú ý nghỉ ngơi đi, đúng rồi, sáng mai tôi phải đưa mèo tới bệnh thú y trước đã…”
Bạch Du Du nghe ngóng, có hơi kích động, tuy chỉ là điện thoại, nhưng cô vẫn thấy như được gần với nam thần xa tận chân trời thêm một chút!
Giang Ninh chớp mắt nhìn bé mèo con trắng như tuyết ngồi trên sofa, đôi mắt màu lam sâu thẳm sáng rực có hồn nhìn mình chằm chằm, bật cười, “…Không có gì, bé mèo nhà tôi không quen chịu khổ, chắc là vừa phải xa mẹ nên chưa kịp thích nghi với hoàn cảnh mới thôi.”
Bạch Du Du nhủ thầm, kiếp trước cô chẳng hề không quen chịu khổ, nhưng nghe Giang Ninh nhắc đến mình với nam thần, vẫn không ghìm lòng được mà ‘meo’ lên một tiếng, chớp chớp đôi mắt xinh đẹp.
Giang Ninh nói: “Là một bé mèo ragdoll vừa cai sữa, trông rất đáng yêu…”
Đúng vậy, người ta đáng yêu cực, khen tôi trước nam thần nhiều nhiều vào nha!
Tiếc là chẳng mấy chốc Giang Ninh đã cúp máy.
Sáng sớm hôm sau, rốt cuộc Giang Ninh vẫn không yên tâm, định đưa Bạch Du Du đến bệnh viện thú y, kết quả là vừa lái xe đi chưa được bao lâu thì nhận được một cuộc điện thoại, chị nghe máy xong thì biến sắc, “Tôi biết rồi, tôi sẽ về công ty ngay, cậu coi chừng cậu ấy cho tôi, đừng để cậu ấy gây chuyện.”
Giang Ninh nói rồi cúp máy, nhíu mày: “Nhan Tử Hàng này, lại kiếm chuyện cho tôi làm rồi.”
Nhan Tử Hàng? Bạch Du Du dỏng tai, tiểu thịt tươi vừa mới xuất đạo chưa bao lâu đó ư?
Bạch Du Du cố nhớ lại, hình như là một chàng trai trẻ tuổi trông rất đẹp, nhưng mấy năm nay tiểu thịt tươi kiểu này trong showbiz chẳng thiếu, cô cũng chẳng nhớ nổi cậu ta trông thế nào nữa rồi.
Nhưng cô lại nhớ rất rõ dung mạo Lục Hàn Chi, lực tác động của gương mặt đẹp trai của Lục ảnh đế quá mạnh, khiến người ta chỉ cần nhìn một lần thôi đã không thể nào quên.
Bạch Du Du thấy Giang Ninh nhận một cuộc điện thoại xong sắc mặt liền kém hẳn đi, chắc hẳn bên phía Nhan Tử Hàng đã xảy ra chuyện, chị không thể không thay đổi kế hoạch, lái xe đến thẳng công ty.
Nhà của Giang Ninh cách công ty không xa, chỉ chưa đầy nửa giờ xe đã chạy vào gara của công ty.
Tòa cao ốc này hẳn là trụ sở chính của tập đoàn truyền thông Vân Tinh.
Bạch Du Du hơi kích động
Dưới trướng tập đoàn truyền thông Vân Tinh có công ty giải trí Kinh Kỷ thuộc top đầu cả nước, ngoài Lục Hàn Chi, trong công ty còn có rất nhiều nghệ sĩ đang hot, Giang Ninh lăn lộn trong ngành ngần ấy năm mới có được ngày hôm nay, lại còn là quản lý của Lục Hàn Chi, là một người có địa vị nhất định trong công ty, Bạch Du Du làm mèo của quản lý, cũng thấy hơi tự hào.
Nhưng tiếc là, cô sắp không còn là mèo của Giang Ninh nữa rồi.
Nghĩ đến chuyện Giang Ninh sẽ sớm tặng cô cho người khác, tâm tư kích động của Bạch Du Du liền lắng xuống.
Giang Ninh xuống xe, đi được mấy bước mới sực nhớ ra trong xe còn một bé mèo, chị do dự một lát, cuối cùng vẫn xách lồng khỏi xe.
Khi Giang Ninh xách lồng mèo vào công ty, ai nấy thấy vậy cũng đều kinh ngạc, khi vào thang máy, trong thang máy có một sao nữ trẻ tuổi và trợ lý, vừa chào hỏi Giang Ninh xong đã thấy chiếc lồng trên tay chị, lập tức bị thu hút, “A, chị Cindy, đây là mèo của chị ư?”
“Phải.” Giang Ninh cười, nói.
“Chị Cindy, bé con tên là gì vậy?”
“Ừm thì…”
Lúc này Giang Ninh mới chợt nhớ ra, mình vẫn chưa đặt tên cho mèo, chị đang suy nghĩ, bỗng thấy trên chiếc túi người trợ lí đứng đối diện đang cầm có quảng cáo bánh trôi, bèn cười, nói: “Tên là Thang Viên Nhi (bé bánh trôi), dễ thương không.”
“Dễ thương quá!”
Bạch Du Du: “…”
Tên mới của cô được quyết định nhanh gọn như vậy thôi sao?
Tuy tên Giang Ninh đặt cũng rất bừa bãi, nhưng vẫn còn tốt hơn tên ông chủ tiệm thú cưng đặt chán, Bạch Du Du không hề có ý kiến.
Mà cho dù có thì cũng hết cách rồi.
Tấm hình Giang Ninh đăng lên friend circle quả thật hơi hot, nhưng phàm là người thân thiết với chị thì đều biết chị có nuôi một bé mèo ragdoll thuần chủng vô cùng đẹp.
Không chỉ mấy nghệ sĩ mới trong công ty, mà ngay cả những người đã nổi tiếng rồi, ai nấy cũng đều muốn tạo quan hệ tốt với Giang Ninh, dọc đường đi, ai thấy chiếc lồng trên tay chị cũng chạy tới khen vài câu.
Đến tầng làm việc, sắc mặt Giang Ninh lại trầm xuống, nụ cười trên mặt đã chẳng còn tăm hơi.
Chị đưa Bạch Du Du cho trợ lí Tiểu Chu của mình, “Tiểu Chu, Nhan Tử Hàng đâu rồi?”
“Bị sếp Lăng gọi đi rồi.” Trợ lí Tiểu Chu nói: “Sếp Lăng đang giận đó.”
Giang Ninh quay người rời đi.
Tiểu Chu nhìn Bạch Du Du trong lồng, thấy cô cuộn tròn đầy vô tội, lập tức tan chảy, vốn định xách tới phòng làm việc của Giang Ninh, ai ngờ giữa đường lại có không ít đồng nghiệp túm lại nhìn.
“Mèo đẹp quá! Bé tên gì vậy?”
“Tên là Thang Viên Nhi.” Tiểu Chu ôm ngực, nói: “Mẹ ơi dễ thương đến nỗi tim tôi sắp tan chảy luôn rồi.”
Bạch Du Du trong lồng bị mọi người túm lại nhìn, thấy trong đó có một minh tinh trông quen quen, lập tức sáng mắt, vươn móng nhoài về phía bên ấy.
Một lát sau có một lãnh đạo đi tới, mọi người không dám nói cười nữa, Tiểu Chu bèn xách Bạch Du Du và lồng vào phòng làm việc.
“Thả ra một lát chắc không sao đâu nhỉ? Em phải ngoan, không được tiểu bậy nha.”
Không đâu không đâu, người ta rất ý tứ, rất thích sạch sẽ mà!
Bạch Du Du ngoan ngoãn ‘meo’ một tiếng.
Tiểu Chu thấy cô thật sự rất ngoan, bèn ôm cô ra thả lên sofa, rót nước cho cô.
“Tiểu Chu đâu rồi?”
Bên ngoài có người gọi, Tiểu Chu đáp lại, chần chừ một lát rồi dặn Bạch Du Du: “Phải ngoan nha, lát nữa chị Cindy sẽ quay lại ngay, ngàn vạn lần đừng có phá phách đấy có biết chưa?”
Bạch Du Du cuộn mình trên sofa phe phẩy đuôi, Tiểu Chu thấy cô nằm dài ra như sắp ngủ, yên tâm rời đi.
Tiểu Chu vừa đi, Bạch Du Du lập tức bật dậy, cẩn thận nhảy khỏi sofa.
Tuy bây giờ cô là một con mèo, tuy thịt trong lòng bàn chân cô rất mềm, cơ thể rất uyển chuyển, nhưng gan của cô vẫn nhỏ như ớt.
Căn phòng này rất rộng, trên tường cũng dán đầy poster của nghệ sĩ, Bạch Du Du tò mò nhìn xung quanh, bỗng nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, vối trốn vào góc sofa.
Cửa được đẩy ra, tiếng bước chân và tiếng nói chuyện cũng trở nên rõ ràng.
“Cuộc họp bắt đầu lúc mười giờ, bây giờ Cindy đang xử lí chuyện của Nhan Tử Hàng, lát nữa sẽ qua sau.”
“Ừm.”
Bạch Du Du nghe thấy có người ‘ừm’ một tiếng, hình như hơi quen tai.
Bạch Du Du tò mò thò đầu ra xem.
Hai người đàn ông vừa tiến vào, một người mặc vest, một người khác đưa lưng về phía anh ta, đi tới ngồi xuống chiếc ghế sofa cạnh cửa sổ, Bạch Du Du chỉ thấy một đôi chân dài duỗi thẳng, một đôi giày da đen không vương một hạt bụi.
Cô bỗng cảm thấy, người này hẳn là một minh tinh, người đang đứng chắc là quản lí hoặc trợ lí của anh?
Bạch Du Du cố rướn đầu ra, muốn nhìn cho rõ, lúc này người phía sau lưng anh bỗng ồ lên một tiếng, nói: “Cái lồng sắt này, có phải để nhốt thú cưng không? Chị Ninh đưa mèo đến đây rồi à?”
Người trên sofa nghe vậy bèn quay đầu, vừa hay đối mặt với cái đầu lén lén lút lút của Bạch Du Du.
Lúc thấy rõ mặt người kia, lông trên người Bạch Du Du bỗng dựng hết lên như bị điện giật.
Móa móa, sao cô lại có cảm giác như mình đang nhìn thấy Lục Hàn Chi thế này?!
Ảnh đế! Người thật giá thật!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.