Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo

Chương 15: Nam thần quá cao quý, phận mèo nhỏ chúng ta không được tùy tiện đến gần

An Chi Nhược Miên

06/05/2019

Chanh Tử Trấp dịch

* * *

Giờ phút này, Bạch Du Du bỗng cảm thấy, có lẽ ông trời cho cô sống lại thành mèo, chính là để tặng cô phúc lợi này phải không?

Nhưng trong lòng cô vẫn sợ hãi không yên, không ngừng nghĩ xem bình thường mèo hay làm nũng với chủ nhân như thế nào, ngoài dụi đầu, hình như còn lăn trên giường nữa thì phải?

Dường như Lục Hàn Chi không hề bị chiêu làm nũng của cô đả động, Bạch Du Du chỉ dụi được một lúc đả bị anh cúi người bế lên.

Bạch Du Du mở to mắt, nhìn thẳng vào Lục Hàn Chi.

Hình như cô thấy được… sự chán ghét trong mắt anh?

Quả nhiên, ngay sau đó Lục Hàn Chi mở miệng nói: “Đã bao lâu em chưa được tắm rửa rồi hả?”

…Người ta rất sạch sẽ đó nha!

Bạch Du Du rất muốn cào anh.

Đương nhiên là cô cũng chỉ dám nghĩ như vậy thôi, nếu cô cào Lục Hàn Chi thật, Giang Ninh sẽ xử cô đầu tiên.

Cô không ra tay…

Vậy nên chỉ còn biết mở đôi mắt tròn xoe, nhìn anh đầy vô tội.

Khoảng cách gần như vậy, quả nhiên có thể thấy rõ cả lông mi, sáng sớm chưa rửa mặt, khuôn mặt của Lục Hàn Chi vẫn tuấn mỹ đến nỗi có thể chụp được bìa tạp chí, khó khách Tề Phàm lại khen da anh đẹp.

Thật ra kiếp trước da cô cũng đẹp lắm, Bạch Du Du đau xót, kiếp trước cô sống đến hai mươi tuổi, vẫn chưa trang điểm lần nào.

Điện thoại của Lục Hàn Chi lại vang lên, anh thả Bạch Du Du xuống, cầm điện thoại lên nhìn, quay người bước vào toilet.

Đặt cô xuống giường, không chê cô bẩn à?

Bạch Du Du cúi đầu nhìn bản thân, cô trưởng thành khá muộn, bây giờ trông vẫn rất nhỏ nhắn, với lại màu lông cũng trắng như tuyết, sau đó đưa tay lên ngửi…

Rõ ràng vẫn rất thơm mà!

Bạch Du Du lăn một vòng, trên trường toàn là mùi hương của riêng Lục Hàn Chi, trong chăn còn lưu lại độ ấm từ cơ thể người đàn ông.

Cô lăn đi lộn lại mấy vòng trên giường, dụi khắp xung quanh.

Tốt nhất là dụi cho rụng một đống lông mèo luôn.

Nghĩ đến vẻ ghét bỏ lông mèo trên giường của Lục Hàn Chi, không hiểu sao Bạch Du Du thấy thích thú vô cùng.

Một lúc sau quản gia đến gõ cửa, Lục Hàn Chi cũng đã vào phòng cất đồ thay đồ xong. Vốn còn tưởng Lục Hàn Chi sẽ thay đồ trong phòng ngủ, có thể nhìn lại cơ bụng của anh. (Te: =.=”)

Dù sao cũng chỉ có một cơ hội này thôi, sau này sẽ không được thấy nữa.

“Chuẩn bị cho em ấy chút thức ăn.”

“Đã chuẩn bị xong rồi.” Quản gia cười nói, “Để tôi bế nhóc ấy xuống.”

Lục Hàn Chi nhìn bé mèo trắng đang nằm dài trên giường: “Để tôi.”

Không phải chứ? Còn phải tự mình bế cô nữa á?



Bạch Du Du căng thẳng, định trốn theo bản năng, kết quả là vừa vươn móng ra đã bị một bàn tay của Lục Hàn Chi phủ lên, ôm cô vào ngực.

Bạch Du Du được Lục Hàn Chi ôm xuống lầu, thấy Khang Văn Trạch ngồi trên sofa, lập tức phấn chấn.

“Chào buổi sáng, anh Lục.”

Lục hàn Chi vừa đặt cô xuống, Bạch Du Du đã vui vẻ chạy đến bên chân Khang Văn Trạch dụi dụi anh, Khang Văn Trạch cười, ôm cô lên, “Chào buổi sáng, Thang Viên Nhi.”

Chào buổi sáng, A Trạch.

Bạch Du Du ngọt ngào ‘meo’ một tiếng với anh.

Lục Hàn Chi nói: “Cậu thân với em ấy như vậy từ khi nào thế?”

Khang Văn Trạch xoa đầu Bạch Du Du, cười đáp: “Từ nhỏ em đã dễ kết bạn với những động vật nhỏ.”

Đây là sự thật, Bạch Du Du cũng cảm thấy Khang Văn Trạch là một anh đẹp trai dễ gần.

Còn Lục Hàn Chi thì…

Bạch Du Du ghé vào lòng Khang Văn Trạch nhìn bóng lưng của Lục hàn Chi đang dùng bữa sáng.

Nam thần quá cao quý, phận mèo nhỏ chúng ta không được tùy tiện đến gần…

Tuy cô đã từng đến gần rồi… Nhưng Bạch Du Du không chịu nhận đó là do mình chủ động.

Ăn đồ ăn mèo ngâm sữa xong, Bạch Du Du được Khang Văn Trạch ôm ra cửa, theo Lục Hàn Chi lên xe.

Chắc chị Ninh cũng nhớ Thang Viên Nhi rồi,” Khang Văn Trạch nói: “Chị ấy nói hôm nay sẽ dành thời gian đón Thang Viên Nhi về nhà, thật sự không nỡ mà.”

Tối qua nhận điện thoại của Giang Ninh, Khang Văn Trạch mới biết Giang Ninh không định giao Thang Viên Nhi cho cô bé sinh viên kia nuôi nữa, Khang Văn Trạch hoàn toàn đồng tình, hơn nữa còn tỏ ý nếu mình có thời gian cũng có thể chăm sóc Thang Viên Nhi.

Lục Hàn Chi không nói gì, lấy kịch bản ra đọc.

Bạch Du Du thấy Khang Văn Trạch lấy điện thoại ra xem lịch trình hôm nay, cũng ghé lên đùi anh lười biếng nhìn lén.

Lịch trình của Lục Hàn Chi dày đặc, quả nhiên nói ảnh đế bận rộn ngược xuôi không phải để gạt người, Khang Văn Trạch chỉnh sửa một chút, rồi bắt đầu lướt weibo.

Bạch Du Du thấy mục hot topic có tên của Lục Hàn Chi, bèn mở to hai mắt xích lại gần nhìn.

Trên bảng hot topic có một hastag bàn về việc Lục Hàn Chi tham gia đóng phim cổ trang “Phong Nguyệt Truyền Kỳ”, vì trang chính thức chưa đưa tin công bố diễn viên, nên ai ai cũng đổ xô đi đoán nhân vật Lục Hàn Chi sẽ thủ vai.

Nhà đầu tư lớn nhất của bộ phim này là Vân Tinh, nên phần lớn diễn viên tham gia là nghệ sĩ dưới trướng Vân Tinh, dù là nam nữ chính hay diễn viên phụ, nhan sắc và độ nổi tiếng đều rất cao, lại còn có cả Lục Hàn Chi tham gia, bộ phim cổ trang được đầu tư lớn này chưa quay đã hot, sau khi tin Lục Hàn Chi tham gia được công bố, đề tài liên quan đến bộ phim này chưa từng ngừng.

Ngoài vai diễn trong “Phong Nguyệt Truyền Kỳ”, gần đây Lục Hàn Chi còn nhận một bộ phim điện ảnh, nhưng chưa công bố, nên sự quan tâm trên mạng đều dồn hết lên “Phong Nguyệt Truyền Kỳ”, công việc chính của anh là chụp ảnh tạo hình.

Bạch Du Du để ý thấy hot topic bên dưới còn có một cái tên quen thuộc khác: Dương Hân Nhiên. Cô cố nhớ lại, hình như là một sao nữ, trước đây xuất đạo với tư cách người mẫu, sau đó tham gia đóng vai nữ phụ trong một bộ phim thần tượng tình yêu lố bịch giả dối, thu hút được không ít fan hâm mộ. Nhưng hình như cái tên này cô được nghe từ trong miệng của Giang Ninh, cũng là nghệ sĩ dưới trướng Vân Tinh.

“Anh Lục, anh xem weibo chưa?

“Chưa, sao vậy?”

Khang Văn Trạch nghĩ, Lục Hàn Chi không thích lướt weibo, weibo của anh cũng do Giang Ninh quản lí, bây giờ trên weibo náo nhiệt như vậy, chắc Giang Ninh cũng biết rồi.

“Dương Hân Nhiên tag anh trên weibo, đang bị fan bao vây công kích.”

Ánh mắt Lục Hàn Chi vẫn đặt trên kịch bản trên tay, “Biết rồi.”



Khang Văn Trạch cũng chỉ nói một câu, những chuyện kiểu này bình thường Lục Hàn Chi luôn không thèm để ý, mấy chuyện lùm xùm trên mạng cũng là Giang Ninh giải quyết, chưa kể còn có ekip phía sau.

Bạch Du Du tò mò không biết Dương Hân Nhiên tag Lục Hàn Chi cái gì mà fan lại bao vây công kích, nhưng Khang Văn Trạch coi tới coi lui vẫn không mở weibo lên, ma xui quỷ khiến làm sao, Bạch Du Du lại muốn vươn móng ấn lên điện thoại của anh, ai ngờ vừa vươn ra đã bị Khang Văn Trạch túm lấy.

Khang Văn Trạch tưởng cô muốn chơi với mình, cầm chân cô đưa lên hạ xuống.

“…” Bạch Du Du đành nể mặt chơi với anh.

Lần thứ hai đến tòa trụ sở Tinh Vân, khác nhau ở chỗ, lần trước là được Giang Ninh xách đến, còn lần này là được Khang Văn Trạch ôm lên.

Bây giờ mới hơn bảy giờ một chút, nhân viên trong trụ sở Vân Tinh đã bắt đầu bận rộn.

Khó tránh việc bị fan vây lại trước cửa công ty, đường ngôi sao lớn nhân khí cao như Lục Hàn Chi đi khác các nhân viên khác, cơ mà Bạch Du Du nhận ra dù ở trong công ty, Lục Hàn Chi vẫn được người khác chú ý, thậm chí mấy khuôn mặt có vẻ quen quen cô hay thấy trên TV khi thấy anh cũng phải tỏ vẻ bất ngờ và sùng bái.

Khang văn trạch ôm Bạch Du Du theo Lục Hàn Chi vào thang máy, thang máy đi qua mấy chục tầng chỉ có hai người lên, một trong số đó dường như là nhân viên cấp cao của Vân Tinh, chào hỏi Lục hàn Chi rồi ra khỏi thang máy trước.

Người còn lại là Nhan Tử Hàng mà Bạch Du Du từng gặp một lần.

Khác lần trước ở chỗ, trên mặt Nhan Tử Hàng có đeo một chiếc kính râm đen, mũ lưỡi trai trên đầu che mất gần nửa khuôn mặt, trên người cũng khoác áo khoác màu đen, ngụy trang rất kĩ.

“Chào buổi sáng, anh Lục.”

Lục Hàn Chi gật đầu với cậu, “Chào buổi sáng.”

Khi chào hỏi Nhan Tử Hàng không bỏ kính, nên Bạch Du Du cũng không thấy được vẻ mặt của cậu, nhưng lại cảm thấy hơi khác lần gặp trước.

“Đây là mèo của chị Ninh phải không?”

“Đúng vậy.” Khang Văn Trạch đáp.

Nhan Tử hàng cúi đầu nhìn bé mèo trong lòng Khang Văn Trạch, bỗng nhìn Lục Hàn Chi, hỏi: “Anh Lục thích động vật nhỏ không?”

Lục hàn Chi nói rất lạnh nhạt: “Không ghét.”

Nhan Tử Hàng cười: “Nói ra thì, em có một người chị cũng rất thích động vật nhỏ, nhất là cún nhỏ mèo nhỏ, nếu chị ấy biết anh Lục chị ấy sùng bái cũng có sở thích này, nhất định sẽ rất vui.”

Lục Hàn Chi không nói gì.

Không hiểu sao bầu không khí có hơi cổ quái, thấy sắp đến nơi, Nhan Tử Hàng bỗng vươn tay, định xoa đầu Bạch Du Du.

Lục Hàn Chi bước lên một bước, không biết là cố ý hay vô tình, đúng lúc ngăn không cho Nhan Tử Hàng vươn tay qua.

Cửa thang máy mở ra, Lục Hàn Chi và Khang Văn Trạch đi ra ngoài.

Nhan Tử Hàng bỗng hỏi: “Quan hệ của anh Lục và người chị này của em… tốt lắm phải không?”

“Tôi không biết cậu đang nói tới ai.” Lục Hàn Chi không quay đầu, cũng không dừng bước.

Cửa thang máy đóng lại, Nhan Tử Hàng không đi ra.

Khang Văn Trạch nói: “Cậu ấy đang nói đến cô Phương Tử Nguyệt sao?”

“Chắc vậy.”

Phương Tử Nguyệt là ai?

Bạch Du Du gãi tai, bỗng nhớ tới cô gái gọi cho Lục Hàn Chi lúc sáng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Đế Cũng Yêu Mèo

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook