Chương 13
Miên Ngôn
11/09/2020
"Chà chà, đồ ăn giảm cân mà còn ngon như vậy, Thịnh Trạch, cậu có giảm nổi không đây?"
Ngô Bách Dương ngáp một cái, hắn đang nằm trên ghế bên cạnh nghỉ trưa, bị mùi thơm bên Tống đại ảnh đế làm tỉnh giấc, bò qua nhìn sang, hộp cơm đã hết rồi, ngay lập tức cảm thấy ghen tị, nói không chừng thứ kích thích Tống ảnh đế là người đưa cơm.
Tống đại ảnh đế ăn uống no đủ, hoàn toàn không chấp nhặt hộp cơm trưa với đạo diễn Ngô: "Hương vị và calo là hai việc khác nhau."
Anh rất tiện thể nhấc cánh tay lên khoác lên trên vai Lạc Miểu, động tác tự nhiên hết sức: "Người có tài, có thể biến những thứ ít calo thành những món ăn thơm ngon."
Tim Lạc Miểu nhảy lên.
Anh Trạch đang khích lệ cậu sao? Hay là vì đang ở trước mặt người khác!
Hoàn toàn chân thật, không phải là làm ra vẻ đâu!
Anh siêu siêu thích!!
Ngô Bách Dương ghen tị chép miệng một cái: "Trong nhà có người chăm sóc đúng là khác hẳn, nếu là hồi trước thì cậu cũng chỉ có thể ăn hoa quả với uống nước trái cây do Côn công công mang đến để duy trì mạng sống thôi."
Tống Thịnh Trạch dương dương tự đắc: "Cũng chưa chắc, nếu không anh cũng tìm một vị thử xem?
Mặt Lạc Miểu không nhịn được dần dần đỏ ửng.
Người trong nhà... anh Trạch không phản bác, anh Trạch coi mình là người nhà của anh ấy...
Trên người cậu còn trùm áo khoác Tống Thịnh đưa, cẩn thận kéo dây khóa, cúi đầu xuống, cằm cậu vùi vào trong cổ áo đứng, dây kéo vừa vặn che đến môi cậu.
Tống Thịnh Trạch nhìn thấy cậu nhóc lộ ra nửa khuôn mặt, duỗi ngón tay thon dài nắm dây khóa trên cổ áo Lạc Miểu chơi, cà lơ phất phơ: "Sao cậu cứ thích giấu nửa mặt mình vậy?"
Lạc Miểu mím môi không dám lên tiếng, ngón tay nam thần ngay trước mắt cậu, cậu cảm giác chỉ cần mình nói chuyện thì hơi thở sẽ phun lên từng ngón tay khớp xương rõ ràng ấy.
Yết hầu giấu trong cổ áo lặng lẽ trượt xuống, Lạc Miểu không hiểu, rõ ràng không phải người tay khống*, tại sao nhìn thấy cái tay này lại muốn nâng nó lên, đặt bên môi, sau đó...
(*手控: chỉ những người cảm thấy ấn tượng và bị thu hút với những đôi tay đẹp, được ngắm, sờ,... một bàn tay đẹp đối với họ là một loại hưởng thụ.)
Cậu không lên tiếng, Tống ảnh đế cũng không khách khí với cậu.
Ngón tay linh hoạt nắm đầu dây khóa, từ từ kéo xuống...
Lạc Miểu:!!!
Tống Thịnh Trạch mở cổ áo Lạc Miểu ra, cẩn thận kéo xuống dưới rồi mới chầm chậm nói: "Mặt cậu đẹp như vậy, để lộ ra mới tốt, mỗi ngày không mang khẩu trang thì lại dùng cổ áo che, chơi cái kiểu mà ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, có mệt thấy, thấy nóng không hả?"
Nóng, cực kỳ nóng!
Hai nam nhân cứ kéo qua kéo lại cái dây khóa... Không cần biết là kéo chỗ nào, đều quá mờ ám!!
Lạc Miểu cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình, dùng mắt thường cũng thấy đang tăng lên.
Cậu lén lút liếc mắt nhìn Tống Thịnh Trạch, có chút bối rối, thêm ít cáu kỉnh.
Anh Trạch làm sao thế? Cứ như vậy... Như vậy cậu... lỡ như ngày nào đó cậu không chịu được thì làm sao! XD
Người làm nghệ thuật không mấy ai có thần kinh thô, Ngô Bách Dương cảm giác bầu không khí giữa hai người rất kỳ quái, cứ như mình là bóng đèn XXL cực sáng bị cô lập, đã sớm chạy mất dạng.
Tống Thịnh Trạch nhìn chăm chú Lạc Miểu một lúc, không hiểu tại sao mặt nhóc con này bỗng nhiên lại đỏ ngầu, mới vừa rồi còn một nhợt nhạt không thoải mái vô cùng đáng thương.
Anh giơ tay luồn vào bên trong mái tóc hơi dài của Lạc Miểu, đặt lên trán cậu: "Sao vậy? Sắc mặt thay đổi rồi, đừng nói bị sốt rồi chứ?"
Thật ra đúng là có một chút...
Lạc Miểu suy nghĩ linh tinh, hai tay cầm hộp cơm không, căng thẳng ưỡn lưng thẳng tắp: "Không có! Em cực kỳ khoẻ!"
Tống Thịnh Trạch cau mày, rõ ràng nhóc con đang nói dối anh, xem như không phát sốt cũng không giống phải cực kỳ khoẻ.
Nhớ tới tiếng ồn ào ngoài cửa vừa nãy, nhìn thấy một số người không kịp cất điện thoại di động...
Tống Thịnh Trạch nhớ ra, nhóc con nhà anh sợ ống kính.
"Nhìn cậu khó chịu như vậy, là vì đối diện với ống kính?" Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lạc Miểu gật đầu, cậu không muốn mách lẻo, tránh nói ra tên: "Có chút hiểu lầm, đã có người lấy điện thoại di động ra quay lại, em nghỉ một chút là tốt rồi."
Tống Thịnh Trạch không hiểu, theo lý thuyết thì những người có ngoại hình càng thích được chụp hình hơn, bản thân anh đứng trước ống kính luôn biểu hiện tốt một chút, không giống người được trời ban khuôn mặt này, anh hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc là tại sao Lạc Miểu lại sản sinh phản ứng bài xích đối với ống kính lớn đến vậy.
Xem ra tình huống hôm nay, hoàn toàn là một loại phản ứng căng thẳng vì tâm lý bài xích sản sinh, giống như có người sợ lỗ, nhìn thấy gương sen* sẽ khó chịu, có người sợ mũi nhọn, chỉ vào ngòi bút sẽ choáng váng... tất cả mọi thứ đều có lý do của nó.
(*莲蓬: Gương sen là đế của hoa sen phát triển mang quả (hạt sen) có hình phễu, phía dưới thóp lại, phía trên loe rộng.)
Vậy Lạc Miểu chính xác là vì nguyên nhân gì mà sợ ống kính?
Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên rất tò mò, anh hơi có cảm giác không đợi nổi Lạc Miểu từ từ tự nguyện nói ra chuyện này với anh.
Tống Thịnh Trạch ngập ngừng thăm dò hỏi: "Sợ ống kính, là trời sinh?" Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí này nếu để cho người quen nhìn thấy, chắc chắn không tin đây là Tống ảnh đế vô nhân đạo.
Lạc Miểu lắc đầu.
Tống Thịnh Trạch nhìn chằm chằm chùm tóc mềm mại trên đỉnh đầu nhóc con: "Là vì gặp chuyện gì đó khiến cho cậu ghét ống kính?"
Lạc Miểu gật đầu.
Cậu hi vọng anh Trạch đừng hỏi nữa, chuyện kia... Cậu không muốn nhớ lại, cũng không muốn để nam thần biết đến quá khứ còn dơ bẩn hơn bùn trong cống ngầm của cậu...
Tống Thịnh Trạch có chút do dự, nên hay không nên tiếp tục hỏi đây? Anh cảm thấy nhóc con lảng tránh.
"Vậy cậu..."
"Thầy Tống, nghỉ trưa kết thúc, lập tức mở cửa để diễn viên chuẩn bị vào thử vai." Một nhân viên chạy hùng hục tới từ đằng chạy ngắt lời Tống Thịnh Trạch.
Lạc Miểu như trút được gánh nặng, đột ngột đứng dậy: "Anh Trạch, giờ anh bắt đầu làm việc, vậy em đi về trước." Nói xong lại muốn cởi áo khoác, chuẩn bị tránh đi.
Thực sự Tống Thịnh Trạch cũng không phải nhất định phải miễn cưỡng Lạc Miểu nói hết bí mật trong đáy lòng cho anh biết, dù sao bọn họ là hai người quen biết không bao lâu, chỉ là Lạc Miểu thật sự không nói, Tống Thịnh Trạch lại cảm thấy mất mát, cảm giác nói không ra lời.
Ngẫm lại cũng thấy lạ, rõ ràng anh không phải người nhiệt tình quan tâm, nhưng không tự chủ được muốn quản chuyện của nhóc con, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, anh đã bắt đầu lo chuyện bao đồng.
Bản thân Tống Thịnh Trạch cũng cảm thấy mình không bình thường, trước tiên là theo dõi người ta, sau đó bí mật cử Côn Bằng liên lạc với người ta, còn mong muốn giữ người ta bên cạnh, bây giờ lại hiếu kỳ việc riêng tư của người ta, cũng không phải cảnh sát Thái Bình Dương, quản quá rộng rồi...
Coi như cảm thấy nhóc con có tài năng muốn bồi dưỡng, nhưng cần phải giày vò đến thế sao?
Chẳng lẽ mình thích chơi trò dưỡng thành?
Nhìn thấy hạt giống tốt nên rất muốn trồng bên cạnh, tưới nước bón phân, từ từ bồi dưỡng, nhìn nó lớn lên khỏe mạnh? Sống 26 năm, không phát hiện ra bản thân lại có đam mê này...
Tống đại ảnh đế bỗng nhiên nhận ra một sở thích mới ở bản thân...
Anh đứng lên, giữ vai Lạc Miểu: "Cậu ở lại, buổi chiều xem thử vai với tôi."
"Hả?" Lạc Miểu sững sờ.
Tống Thịnh Trạch nói như chuyện đương nhiên: "Ông chủ còn đang làm việc, trợ lý lại muốn về nhà nghỉ ngơi, phải không?"
Nói xong lại nhấc cằm, chỉ chỉ nhóm người nối đuôi nhau đi vào thử vai: "Nhìn người khác biểu hiện trước ống kính thế nào."
Lạc Miểu chắc là cảm thấy vui vẻ, hớn hở ở lại, Tống Thịnh Trạch nói cậu không được cách xa anh trong phạm vi 1 mét, cậu ngoan ngoãn cầm ghế nhỏ ngồi bên cạnh Tống ảnh đế, đưa nước hay quạt gì đó.
Lại có thể làm việc với nam thần, còn có thể xem người khác thử vai, đây là điều trong quá khứ tuyệt đối không thể tiếp xúc!
Thực ra Tống Thịnh Trạch không khát cũng không nóng, nhưng muốn hưởng thụ cảm giác được phục vụ chu đáo, cười híp mắt nhận sự chăm sóc của trợ lý nhỏ nhà mình.
Buổi chiều, hội trường bộ phim điện ảnh "Sơn hà quy" chọn vai, một nhóm người đến buổi phỏng vấn bao gồm cả đạo diễn Ngô cùng với tất cả những diễn viên trẻ đến tham dự thử vai, đều không thể tin được vào mắt mình.
— -- -- Tống đại ảnh đế quỷ súc cười thân thiện, như Đức Phật uống trà tiểu trợ lý dâng lên, nét mặt dịu dàng.
Quá trình thử vai được chia làm ba phần, mỗi người có thời gian năm phút đồng hồ, bao gồm tự giới thiệu, trình diễn kỹ năng diễn xuất và đọc vài câu thoại trong phim do giám khảo cung cấp để xem có cảm giác phù hợp hay không.
Mỗi người đều hận không thể đem cả 18 loại võ nghệ* ra thể hiện hết một lần, tiếc là thời gian có hạn, giám khảo lạnh lùng, cứ như thuỷ binh doanh trại quân đội, nhóm nghệ sĩ trẻ tuổi từng người từng người đi ra, phỏng vấn xong có thể rời đi, mấy hôm sau có kết quả sẽ thông báo đến từng người.
(*Ở đây chỉ các kỹ năng hoặc chiêu trò đặc sắc của mình)
Nhưng trên thực tế, danh sách thông qua đã có kết quả cùng ngày, nếu không có tình huống ngoài ý muốn, việc nhập vai thế nào, có phù hợp hay không, đạo diễn và những giám khảo chuyên nghiệp khi xem diễn viên thử vai, cũng đã xác nhận được.
Lạc Miểu không thấy Tiết Tử Dục, trong lòng cậu biết chắc, với tính cách Tiết Tử Dục chỉ sợ là sẽ không tham gia thử vai.
Ngược lại là có Phó Thư Luân thuộc Giải trí Nhuệ Nhuệ thông qua, mặc dù không phải vai nam thứ, nhưng vì ngoại hình hiền lành, kỹ năng diễn xuất tạm ổn, tổ đạo diễn nhất trí cho rằng gã rất thích hợp đóng vai bạn của vai chính trong "Sơn hà về" —— con trai thứ của bí thư thôn.
Còn vai nam thứ diễn chung với Tống Thịnh Trạch, tổ đạo diễn tranh luận rất lâu, cuối cùng vẫn là Ngô Bách Dương và Tống Thịnh Trạch cùng quyết định duyệt nam sinh mặc T-shirt đen, là một người mới, tên Khúc Kiệt.
Lạc Miểu nhớ lúc trước ở ngoài cửa ồn ào loạn lên, chỉ có nam sinh này vẫn luôn yên tĩnh dựa vào tường đeo tai nghe xem kịch bản, như thể tất cả xung quanh đều không liên quan đến mình.
Có châu ngọc ngay phía trước, đôi mắt đạo diễn Ngô từng thấy Lạc Miểu coi như là đã được ăn đủ rồi, mặc dù ngoại hình Khúc Kiệt cũng rất nổi bật, nhưng vẫn không thể để khiến cho Ngô Bách Dương hoàn toàn thoả mãn. Đáng tiếc là "châu ngọc" sợ ống kính, chỉ có thể lùi lại làm việc khác, cũng may kỹ năng diễn xuất của Khúc Kiệt khá tốt, nổi bật nhất trong đám thịt tươi, Ngô Bách Dương suy nghĩ rồi cuối cùng chọn cậu ta.
Lạc Miểu vô cùng ghen tỵ với Khúc Kiệt có thể diễn cùng Tống ảnh đế, thất thần nghe tổ đạo diễn bàn bạc.
"Ghen tỵ?"
Giọng nói từ tính của Tống ảnh đế truyền vào lỗ tai trợ lý nhỏ, kích thích Lạc Miểu run lên, đàng hoàng gật đầu: "Vâng..."
Tống Thịnh Trạch tựa lưng ra sau ghế, cố ý kích thích Lạc Miểu: "Một trợ lý như cậu thì ghen tỵ với diễn viên người ta làm gì? Cậu lại không thể đóng phim, cho cậu cơ hội, cậu cũng sợ ống kính."
Lạc Miểu chu chu mỏ nhỏ giọng nói: "Đúng vậy... rất hâm mộ cậu ta có thể đóng chung với anh..."
Lời nói này như gãi ngứa cho Tống ảnh đế, làm cho anh thoải mái cực độ: "Ghen tỵ vì cậu ta diễn với tôi..." Anh chậm rãi lặp lại một lần.
"Là ghen tỵ vì có cảnh thân mật đúng không?" Tống ảnh đế không biết xấu hổ hỏi.
Lạc Miểu sững sờ: "Không, không phải... ghen tỵ cậu ta đứng chung với anh..."
"Thậo sao?" Tống Thịnh Trạch trêu chọc nhìn cậu, "Thật sự không ghen tỵ vì cảnh thân mật?"
Mặt tiểu trợ lý đỏ tới mang tai, ngậm chặt miệng không trả lời.
Diễn cảnh thân mật...
Thực ra cũng rất ghen tỵ...
____________
Lạc Miểu: Miên Miên, tôi cảm thấy tôi bệnh mất rồi, tôi muốn xin nghỉ đi gặp bác sĩ...
Miên Ngôn: Ai nha, chỗ nào không thoải mái vậy?
Lạc Miểu: Gần đây không hiểu sao tôi hay bị nóng...
Tống Thịnh Trạch: Đặc biệt là lúc đi cùng với tôi hả? (một ngày không đùa giỡn tiểu trợ lý sẽ chết.)
Lạc Miểu: Vâng... Hình như vậy...
Miên Ngôn: Trân quý sinh mệnh, từ chối thức ăn cho chó, tạm biệt!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Ngô Bách Dương ngáp một cái, hắn đang nằm trên ghế bên cạnh nghỉ trưa, bị mùi thơm bên Tống đại ảnh đế làm tỉnh giấc, bò qua nhìn sang, hộp cơm đã hết rồi, ngay lập tức cảm thấy ghen tị, nói không chừng thứ kích thích Tống ảnh đế là người đưa cơm.
Tống đại ảnh đế ăn uống no đủ, hoàn toàn không chấp nhặt hộp cơm trưa với đạo diễn Ngô: "Hương vị và calo là hai việc khác nhau."
Anh rất tiện thể nhấc cánh tay lên khoác lên trên vai Lạc Miểu, động tác tự nhiên hết sức: "Người có tài, có thể biến những thứ ít calo thành những món ăn thơm ngon."
Tim Lạc Miểu nhảy lên.
Anh Trạch đang khích lệ cậu sao? Hay là vì đang ở trước mặt người khác!
Hoàn toàn chân thật, không phải là làm ra vẻ đâu!
Anh siêu siêu thích!!
Ngô Bách Dương ghen tị chép miệng một cái: "Trong nhà có người chăm sóc đúng là khác hẳn, nếu là hồi trước thì cậu cũng chỉ có thể ăn hoa quả với uống nước trái cây do Côn công công mang đến để duy trì mạng sống thôi."
Tống Thịnh Trạch dương dương tự đắc: "Cũng chưa chắc, nếu không anh cũng tìm một vị thử xem?
Mặt Lạc Miểu không nhịn được dần dần đỏ ửng.
Người trong nhà... anh Trạch không phản bác, anh Trạch coi mình là người nhà của anh ấy...
Trên người cậu còn trùm áo khoác Tống Thịnh đưa, cẩn thận kéo dây khóa, cúi đầu xuống, cằm cậu vùi vào trong cổ áo đứng, dây kéo vừa vặn che đến môi cậu.
Tống Thịnh Trạch nhìn thấy cậu nhóc lộ ra nửa khuôn mặt, duỗi ngón tay thon dài nắm dây khóa trên cổ áo Lạc Miểu chơi, cà lơ phất phơ: "Sao cậu cứ thích giấu nửa mặt mình vậy?"
Lạc Miểu mím môi không dám lên tiếng, ngón tay nam thần ngay trước mắt cậu, cậu cảm giác chỉ cần mình nói chuyện thì hơi thở sẽ phun lên từng ngón tay khớp xương rõ ràng ấy.
Yết hầu giấu trong cổ áo lặng lẽ trượt xuống, Lạc Miểu không hiểu, rõ ràng không phải người tay khống*, tại sao nhìn thấy cái tay này lại muốn nâng nó lên, đặt bên môi, sau đó...
(*手控: chỉ những người cảm thấy ấn tượng và bị thu hút với những đôi tay đẹp, được ngắm, sờ,... một bàn tay đẹp đối với họ là một loại hưởng thụ.)
Cậu không lên tiếng, Tống ảnh đế cũng không khách khí với cậu.
Ngón tay linh hoạt nắm đầu dây khóa, từ từ kéo xuống...
Lạc Miểu:!!!
Tống Thịnh Trạch mở cổ áo Lạc Miểu ra, cẩn thận kéo xuống dưới rồi mới chầm chậm nói: "Mặt cậu đẹp như vậy, để lộ ra mới tốt, mỗi ngày không mang khẩu trang thì lại dùng cổ áo che, chơi cái kiểu mà ôm đàn tỳ bà che nửa mặt, có mệt thấy, thấy nóng không hả?"
Nóng, cực kỳ nóng!
Hai nam nhân cứ kéo qua kéo lại cái dây khóa... Không cần biết là kéo chỗ nào, đều quá mờ ám!!
Lạc Miểu cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể mình, dùng mắt thường cũng thấy đang tăng lên.
Cậu lén lút liếc mắt nhìn Tống Thịnh Trạch, có chút bối rối, thêm ít cáu kỉnh.
Anh Trạch làm sao thế? Cứ như vậy... Như vậy cậu... lỡ như ngày nào đó cậu không chịu được thì làm sao! XD
Người làm nghệ thuật không mấy ai có thần kinh thô, Ngô Bách Dương cảm giác bầu không khí giữa hai người rất kỳ quái, cứ như mình là bóng đèn XXL cực sáng bị cô lập, đã sớm chạy mất dạng.
Tống Thịnh Trạch nhìn chăm chú Lạc Miểu một lúc, không hiểu tại sao mặt nhóc con này bỗng nhiên lại đỏ ngầu, mới vừa rồi còn một nhợt nhạt không thoải mái vô cùng đáng thương.
Anh giơ tay luồn vào bên trong mái tóc hơi dài của Lạc Miểu, đặt lên trán cậu: "Sao vậy? Sắc mặt thay đổi rồi, đừng nói bị sốt rồi chứ?"
Thật ra đúng là có một chút...
Lạc Miểu suy nghĩ linh tinh, hai tay cầm hộp cơm không, căng thẳng ưỡn lưng thẳng tắp: "Không có! Em cực kỳ khoẻ!"
Tống Thịnh Trạch cau mày, rõ ràng nhóc con đang nói dối anh, xem như không phát sốt cũng không giống phải cực kỳ khoẻ.
Nhớ tới tiếng ồn ào ngoài cửa vừa nãy, nhìn thấy một số người không kịp cất điện thoại di động...
Tống Thịnh Trạch nhớ ra, nhóc con nhà anh sợ ống kính.
"Nhìn cậu khó chịu như vậy, là vì đối diện với ống kính?" Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên mở miệng hỏi.
Lạc Miểu gật đầu, cậu không muốn mách lẻo, tránh nói ra tên: "Có chút hiểu lầm, đã có người lấy điện thoại di động ra quay lại, em nghỉ một chút là tốt rồi."
Tống Thịnh Trạch không hiểu, theo lý thuyết thì những người có ngoại hình càng thích được chụp hình hơn, bản thân anh đứng trước ống kính luôn biểu hiện tốt một chút, không giống người được trời ban khuôn mặt này, anh hoàn toàn không nghĩ ra rốt cuộc là tại sao Lạc Miểu lại sản sinh phản ứng bài xích đối với ống kính lớn đến vậy.
Xem ra tình huống hôm nay, hoàn toàn là một loại phản ứng căng thẳng vì tâm lý bài xích sản sinh, giống như có người sợ lỗ, nhìn thấy gương sen* sẽ khó chịu, có người sợ mũi nhọn, chỉ vào ngòi bút sẽ choáng váng... tất cả mọi thứ đều có lý do của nó.
(*莲蓬: Gương sen là đế của hoa sen phát triển mang quả (hạt sen) có hình phễu, phía dưới thóp lại, phía trên loe rộng.)
Vậy Lạc Miểu chính xác là vì nguyên nhân gì mà sợ ống kính?
Tống Thịnh Trạch bỗng nhiên rất tò mò, anh hơi có cảm giác không đợi nổi Lạc Miểu từ từ tự nguyện nói ra chuyện này với anh.
Tống Thịnh Trạch ngập ngừng thăm dò hỏi: "Sợ ống kính, là trời sinh?" Dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí này nếu để cho người quen nhìn thấy, chắc chắn không tin đây là Tống ảnh đế vô nhân đạo.
Lạc Miểu lắc đầu.
Tống Thịnh Trạch nhìn chằm chằm chùm tóc mềm mại trên đỉnh đầu nhóc con: "Là vì gặp chuyện gì đó khiến cho cậu ghét ống kính?"
Lạc Miểu gật đầu.
Cậu hi vọng anh Trạch đừng hỏi nữa, chuyện kia... Cậu không muốn nhớ lại, cũng không muốn để nam thần biết đến quá khứ còn dơ bẩn hơn bùn trong cống ngầm của cậu...
Tống Thịnh Trạch có chút do dự, nên hay không nên tiếp tục hỏi đây? Anh cảm thấy nhóc con lảng tránh.
"Vậy cậu..."
"Thầy Tống, nghỉ trưa kết thúc, lập tức mở cửa để diễn viên chuẩn bị vào thử vai." Một nhân viên chạy hùng hục tới từ đằng chạy ngắt lời Tống Thịnh Trạch.
Lạc Miểu như trút được gánh nặng, đột ngột đứng dậy: "Anh Trạch, giờ anh bắt đầu làm việc, vậy em đi về trước." Nói xong lại muốn cởi áo khoác, chuẩn bị tránh đi.
Thực sự Tống Thịnh Trạch cũng không phải nhất định phải miễn cưỡng Lạc Miểu nói hết bí mật trong đáy lòng cho anh biết, dù sao bọn họ là hai người quen biết không bao lâu, chỉ là Lạc Miểu thật sự không nói, Tống Thịnh Trạch lại cảm thấy mất mát, cảm giác nói không ra lời.
Ngẫm lại cũng thấy lạ, rõ ràng anh không phải người nhiệt tình quan tâm, nhưng không tự chủ được muốn quản chuyện của nhóc con, từ lần đầu tiên nhìn thấy cậu, anh đã bắt đầu lo chuyện bao đồng.
Bản thân Tống Thịnh Trạch cũng cảm thấy mình không bình thường, trước tiên là theo dõi người ta, sau đó bí mật cử Côn Bằng liên lạc với người ta, còn mong muốn giữ người ta bên cạnh, bây giờ lại hiếu kỳ việc riêng tư của người ta, cũng không phải cảnh sát Thái Bình Dương, quản quá rộng rồi...
Coi như cảm thấy nhóc con có tài năng muốn bồi dưỡng, nhưng cần phải giày vò đến thế sao?
Chẳng lẽ mình thích chơi trò dưỡng thành?
Nhìn thấy hạt giống tốt nên rất muốn trồng bên cạnh, tưới nước bón phân, từ từ bồi dưỡng, nhìn nó lớn lên khỏe mạnh? Sống 26 năm, không phát hiện ra bản thân lại có đam mê này...
Tống đại ảnh đế bỗng nhiên nhận ra một sở thích mới ở bản thân...
Anh đứng lên, giữ vai Lạc Miểu: "Cậu ở lại, buổi chiều xem thử vai với tôi."
"Hả?" Lạc Miểu sững sờ.
Tống Thịnh Trạch nói như chuyện đương nhiên: "Ông chủ còn đang làm việc, trợ lý lại muốn về nhà nghỉ ngơi, phải không?"
Nói xong lại nhấc cằm, chỉ chỉ nhóm người nối đuôi nhau đi vào thử vai: "Nhìn người khác biểu hiện trước ống kính thế nào."
Lạc Miểu chắc là cảm thấy vui vẻ, hớn hở ở lại, Tống Thịnh Trạch nói cậu không được cách xa anh trong phạm vi 1 mét, cậu ngoan ngoãn cầm ghế nhỏ ngồi bên cạnh Tống ảnh đế, đưa nước hay quạt gì đó.
Lại có thể làm việc với nam thần, còn có thể xem người khác thử vai, đây là điều trong quá khứ tuyệt đối không thể tiếp xúc!
Thực ra Tống Thịnh Trạch không khát cũng không nóng, nhưng muốn hưởng thụ cảm giác được phục vụ chu đáo, cười híp mắt nhận sự chăm sóc của trợ lý nhỏ nhà mình.
Buổi chiều, hội trường bộ phim điện ảnh "Sơn hà quy" chọn vai, một nhóm người đến buổi phỏng vấn bao gồm cả đạo diễn Ngô cùng với tất cả những diễn viên trẻ đến tham dự thử vai, đều không thể tin được vào mắt mình.
— -- -- Tống đại ảnh đế quỷ súc cười thân thiện, như Đức Phật uống trà tiểu trợ lý dâng lên, nét mặt dịu dàng.
Quá trình thử vai được chia làm ba phần, mỗi người có thời gian năm phút đồng hồ, bao gồm tự giới thiệu, trình diễn kỹ năng diễn xuất và đọc vài câu thoại trong phim do giám khảo cung cấp để xem có cảm giác phù hợp hay không.
Mỗi người đều hận không thể đem cả 18 loại võ nghệ* ra thể hiện hết một lần, tiếc là thời gian có hạn, giám khảo lạnh lùng, cứ như thuỷ binh doanh trại quân đội, nhóm nghệ sĩ trẻ tuổi từng người từng người đi ra, phỏng vấn xong có thể rời đi, mấy hôm sau có kết quả sẽ thông báo đến từng người.
(*Ở đây chỉ các kỹ năng hoặc chiêu trò đặc sắc của mình)
Nhưng trên thực tế, danh sách thông qua đã có kết quả cùng ngày, nếu không có tình huống ngoài ý muốn, việc nhập vai thế nào, có phù hợp hay không, đạo diễn và những giám khảo chuyên nghiệp khi xem diễn viên thử vai, cũng đã xác nhận được.
Lạc Miểu không thấy Tiết Tử Dục, trong lòng cậu biết chắc, với tính cách Tiết Tử Dục chỉ sợ là sẽ không tham gia thử vai.
Ngược lại là có Phó Thư Luân thuộc Giải trí Nhuệ Nhuệ thông qua, mặc dù không phải vai nam thứ, nhưng vì ngoại hình hiền lành, kỹ năng diễn xuất tạm ổn, tổ đạo diễn nhất trí cho rằng gã rất thích hợp đóng vai bạn của vai chính trong "Sơn hà về" —— con trai thứ của bí thư thôn.
Còn vai nam thứ diễn chung với Tống Thịnh Trạch, tổ đạo diễn tranh luận rất lâu, cuối cùng vẫn là Ngô Bách Dương và Tống Thịnh Trạch cùng quyết định duyệt nam sinh mặc T-shirt đen, là một người mới, tên Khúc Kiệt.
Lạc Miểu nhớ lúc trước ở ngoài cửa ồn ào loạn lên, chỉ có nam sinh này vẫn luôn yên tĩnh dựa vào tường đeo tai nghe xem kịch bản, như thể tất cả xung quanh đều không liên quan đến mình.
Có châu ngọc ngay phía trước, đôi mắt đạo diễn Ngô từng thấy Lạc Miểu coi như là đã được ăn đủ rồi, mặc dù ngoại hình Khúc Kiệt cũng rất nổi bật, nhưng vẫn không thể để khiến cho Ngô Bách Dương hoàn toàn thoả mãn. Đáng tiếc là "châu ngọc" sợ ống kính, chỉ có thể lùi lại làm việc khác, cũng may kỹ năng diễn xuất của Khúc Kiệt khá tốt, nổi bật nhất trong đám thịt tươi, Ngô Bách Dương suy nghĩ rồi cuối cùng chọn cậu ta.
Lạc Miểu vô cùng ghen tỵ với Khúc Kiệt có thể diễn cùng Tống ảnh đế, thất thần nghe tổ đạo diễn bàn bạc.
"Ghen tỵ?"
Giọng nói từ tính của Tống ảnh đế truyền vào lỗ tai trợ lý nhỏ, kích thích Lạc Miểu run lên, đàng hoàng gật đầu: "Vâng..."
Tống Thịnh Trạch tựa lưng ra sau ghế, cố ý kích thích Lạc Miểu: "Một trợ lý như cậu thì ghen tỵ với diễn viên người ta làm gì? Cậu lại không thể đóng phim, cho cậu cơ hội, cậu cũng sợ ống kính."
Lạc Miểu chu chu mỏ nhỏ giọng nói: "Đúng vậy... rất hâm mộ cậu ta có thể đóng chung với anh..."
Lời nói này như gãi ngứa cho Tống ảnh đế, làm cho anh thoải mái cực độ: "Ghen tỵ vì cậu ta diễn với tôi..." Anh chậm rãi lặp lại một lần.
"Là ghen tỵ vì có cảnh thân mật đúng không?" Tống ảnh đế không biết xấu hổ hỏi.
Lạc Miểu sững sờ: "Không, không phải... ghen tỵ cậu ta đứng chung với anh..."
"Thậo sao?" Tống Thịnh Trạch trêu chọc nhìn cậu, "Thật sự không ghen tỵ vì cảnh thân mật?"
Mặt tiểu trợ lý đỏ tới mang tai, ngậm chặt miệng không trả lời.
Diễn cảnh thân mật...
Thực ra cũng rất ghen tỵ...
____________
Lạc Miểu: Miên Miên, tôi cảm thấy tôi bệnh mất rồi, tôi muốn xin nghỉ đi gặp bác sĩ...
Miên Ngôn: Ai nha, chỗ nào không thoải mái vậy?
Lạc Miểu: Gần đây không hiểu sao tôi hay bị nóng...
Tống Thịnh Trạch: Đặc biệt là lúc đi cùng với tôi hả? (một ngày không đùa giỡn tiểu trợ lý sẽ chết.)
Lạc Miểu: Vâng... Hình như vậy...
Miên Ngôn: Trân quý sinh mệnh, từ chối thức ăn cho chó, tạm biệt!
(╯‵□′)╯︵┻━┻
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.