Chương 2
Miên Ngôn
11/09/2020
Ngày hôm sau, Lạc Miểu vội vã chạy đến Tinh Dập từ rất sớm, hai chân khép lại nghiêm chỉnh ngồi ở khu tiếp khách dưới đại sảnh chờ Côn Bằng.
Tinh Dập so với công ty trước kia của cậu quá khác nhau!
Công ty giải trí Nhuệ Nghệ quy mô rất nhỏ, có khoảng chừng hai mươi nghệ sĩ dưới trướng, chỉ thuê một văn phòng tầng một để làm việc, trong khi Tinh Dập mua hẳn một toà nhà ở trung tâm thành phố, ra vào phải quẹt thẻ. Ông chủ Tinh Dập rất thần bí, chưa từng lộ mặt, người trong nghề hầu như chưa ai thấy người thật, đều đoán là Hoa kiều đầu tư, nhưng mà không chắc người có đang ở trong nước không.
Tuy rằng Lạc Miểu không phải là người mới nhưng trong hoàn cảnh này ít nhiều gì cũng có chút sốt sắng, điều hoà ở đại sảnh rất lạnh, nhưng lòng bàn tay cậu lại đổ mô hôi, nắm chặt thành quyền trên đầu gối.
Côn Bằng từ thang máy đi ra thấy Lạc Miểu đang ngồi trên ghế salon chờ đợi, liền hiểu ra Tống Trịnh Trạch nói "hạt giống tốt" là có gì ý gì.
Đâu chỉ là hạt giống tốt! Thật không biết cây mầm thần này mọc ra từ mảnh đất nào.
Tuyệt đối là căn chính miêu hồng* của giới giải trí.
(根正苗红: căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân tốt, là một từ ngữ thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, nhấn mạnh xuất thân gia đình. "Căn chính" nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như con em của quân nhân hoặc liệt sĩ,.... được cho rằng nhất định sẽ tốt và sẽ theo cách mạng. "Miêu hồng" nghĩa là "sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ. Trong hoàn cảnh này có thể hiểu là Lạc Miểu trời sinh có thừa điều kiện để làm minh tinh trong giới giải trí.)
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nhìn vóc người kia, nhìn...
Khỏi phải nói, với tố chất này, Côn Bằng nghĩ nếu nâng không được thì ông đây đổi tên thành Côn Phác!
Côn Bằng lắc lắc thân thể gần một trăm cân đi tới, trên mặt vẽ ra nụ cười chuyên nghiệp, chỉ thấy răng không thấy mắt: "Ai u, thân mến, cậu là Lạc Miểu phải không? Để cậu chờ lâu rồi."
Lạc Miểu từng thấy trên weibo của Tống ảnh đế có một bức ảnh của Côn Bằng, cậu vội vàng đứng dậy, lễ phép đưa tay phải ra: "Vâng, tôi là Lạc Miểu, anh Côn, chào anh."
Côn Bằng duỗi cánh tay đầy đặn ra, tao nhã dùng đầu ngón tay bắt lấy tay Lạc Miểu, sau đó nhiệt tình duỗi cánh tay trái khoác lên vai cậu, quá nặng, vai của Lạc Miểu sắp gãy đến nơi.
"Thân mến, đi thôi, chúng ta trên lầu nói chuyện." Côn Bằng vừa nói vừa dẫn Lạc Miểu vào trong, quẹt thẻ vào thang máy lên tầng 15.
Trong thang máy, hai người trò chuyện câu được câu mất với nhau, Lạc Miểu căng thẳng, Côn Bằng trong lòng cũng đang hoài nghi.
Cảm giác hưng phấn vì sắp khai thác được hạt giống tốt trôi qua, Côn Bằng tỉnh táo lại, y làm trong giới giải trí này đã nhiều năm, cũng tự đúc ra vài kinh nghiệm xương máu cho bản thân, nhìn khuôn mặt nhỏ, xinh đẹp, tinh xảo, 360 độ không góc chết của Lạc Miểu, nhịn không được sờ cằm.
Tư liệu về Lạc Miểu hôm qua đã tra hết gốc rễ.
20 tuổi, hơn một năm trước chạy đến thành phố này tham gia công ty Nhuệ Nghệ, đáng tiếc không phải nghệ sĩ mà là trợ lý sinh hoạt cho tiểu thịt tươi chưa nổi Tiết Tử Dục, vẫn còn là một nhân viên tạm thời.
Côn Bằng biết rõ Tiết Tử Dục có bao nhiêu khả năng, y không tin là mắt nhìn người của ông chủ Nhuệ Nghệ hỏng rồi, có ngu mới không nhìn thấy ai là người đáng giá hơn, trừ khi...
Côn Bằng đánh giá Lạc Miểu từ trên xuống dưới.
Trừ khi hạt giống nhỏ này bên ngoài nhìn rất đẹp mắt, còn bên trong thì không xài được?
Theo như tư liệu hôm qua y đọc được, một năm qua đứa nhỏ này làm việc rất cần cù chăm chỉ, đặc biệt còn chịu cực khổ, nếu nói có vấn đề gì thì chính là học lực hơi kém — đang theo học cấp ba, nhưng ở trong giới giải trí xưa nay học lực không thành vấn đề, trước tiên đào tạo người thật tốt, sau đó dùng ít tiền giả bộ xuất ngoại học hành gì đó là được, làm sao có thể chỉ để cho cậu ấy làm trợ lý?
"Khụ... anh Côn, thang máy tới rồi, mời anh ra trước..."
Cửa thang máy vừa mở, Lạc Miểu như được đại xá, vừa nãy cậu cảm giác như sắp bị Côn Bằng dùng mắt thiêu ra hai cái lỗ sau lưng. Vội vàng tránh người sang một bên, cung kính mời Côn Bằng đi trước.
Cửa thang máy chuyên dụng làm cho một người đi cho nên Côn Bằng cũng không khách khí, gật gật đầu đi ra ngoài trước rồi ra hiệu cho Lạc Miểu theo sau.
Vừa vào phòng chụp ảnh, Côn Bằng một bụng nghi vấn rốt cuộc cũng có giải đáp.
Lạc Miểu nhìn thấy khắp phòng gắn thiết bị chụp ảnh, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch. Lúc Côn Bằng muốn đẩy cậu ra thử hiệu ứng gương thì dù cho y nói cái gì cũng không chịu đi đến, khuôn mặt nhỏ tái nhợt liên tục lắc đầu, trên trán đổ đầy mồ hôi.
"Xảy ra chuyện gì? Người mới phỏng vấn đều phải thử chụp vài tấm, muốn làm đại minh tinh còn sợ bị chụp ảnh sao?" Côn Bằng không hài lòng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Lạc Miểu, cau mày lại.
Lạc Miểu hít sâu một hơi, định thần nói: "Không không, anh Côn, xin lỗi, hình như tôi hiểu lầm ý của anh, tôi cho là anh muốn tôi làm trợ lý..."
Côn Bằng mắt trợn trắng lên: "Tuyển trợ lý sinh hoạt mà tôi cần phải tự thân ra tay hả? Lạc Miểu ơi, nói thật với cậu, anh Côn nhìn ra cậu là hạt giống tốt nên mới muốn đào tạo, cậu chưa nổi đã muốn đùa giỡn anh đây?"
"Không phải, anh Côn..." Lạc Miểu vội vàng xua tay giải thích, "Tôi mắc chứng sợ hãi ống kính vô cùng nghiêm trọng, nhìn thấy ống kính thì hô hấp không thông..."
Côn Bằng lắc đầu một cái: "Ai u, thật đáng tiếc mà, anh thật sự rất quý cậu, cậu nhìn xem, ai... Thôi quên đi, cực khổ cậu chạy đến một chuyến không công."
Lạc Miểu làm sao có thể để một con vịt mập vừa tới miệng đã vung cánh bay đi như vậy, cậu nắm lấy Côn Bằng nói "Anh Côn, tôi thật sự rất muốn vào Tinh Dập làm việc, xin hỏi ở đây còn tuyển trợ lý không? Cái gì tôi cũng có thể làm, tôi có kinh nghiệm, tôi..."
Côn Bằng lịch sự cười cười đánh gãy lời Lạc Miểu "Cậu có kinh nghiệm thì phải biết, tôi chỉ theo mỗi mình Tống ảnh đế. Còn các nghệ sĩ nổi tiếng khác tuyển trợ lý như thế nào chắc cậu cũng biết, hầu như đều là tìm người quen. Với lại công ty sẽ tuyển trợ lý theo từng đợt, nếu như vẫn quyết tâm, chờ lần sau Tinh Dập tuyển dụng thì nộp hồ sơ... ai, cậu chờ một chút, tôi nhận điện thoại."
Không tới một phút sau, lúc Lạc Miểu đang cúi đầu ủ rũ nản lòng, Côn Bằng cúp điện thoại, đột nhiên quay đầu lại, biểu tình quái lạ nhìn cậu "Cậu biết làm cơm chứ?"
"Biết!" Lạc Miểu gật đầu "Tôi đã làm trợ lý sinh hoạt hơn một năm, cái gì cũng biết."
Khoé miệng Côn Bằng hơi nhếch, nở nụ cười tiêu chuẩn "Rất tốt, cậu được tuyển, truyền thông Tinh Dập hoan nghênh cậu!"
Vừa nãy trong điện thoại, Tống ảnh đế có nói một câu.
"Tôi còn thiếu một trợ lý sinh hoạt phụ trách làm cơm."
Côn Bằng theo bản năng nhìn vách ngăn cách bằng thuỷ tinh ngoài kia, thầm nghĩ Tống Thịnh Trạch có thiên lý nhãn, quan tâm người ta như vậy sao không tự mình xuống đây mà xem!
Tống Thịnh Trạch đúng là có xuống, anh vừa mới đứng bên ngoài vách ngăn thuỷ tinh, nhìn thấy bộ dạng sợ ống kính của Lạc Miểu rồi mới quay người rời đi.
Ý nghĩ của anh với Côn Bằng rất giống nhau, hạt giống tốt như vậy, quá đáng tiếc.
Mấy ngày trước Tống Thịnh Trạch đi quay phim mới, vô tình nhìn thấy một cậu trai ở đoàn phim bên cạnh, có vẻ là trợ lý của ai đó. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu đang khuân đồ, tuy vóc người không tính là cao nhưng tỉ lệ cơ thể rất hoàn hảo, Tống Thịnh Trạch nhịn không được nhìn lâu một chút.
Sau đó hình như là nóng quá nên tháo khẩu trang xuống, hành động này càng khiến Tống Thịnh Trạch nhìn không rời mắt.
Lúc đó đang là hoàng hôn, vầng sáng màu vỏ quýt nhẹ nhàng chiếu trên gò má cậu, ánh lên mồ hôi trượt xuống từ bên thái dương sạch sẽ, phác hoạ đường nét khuôn mặt cậu, đôi môi nở nang bởi vì thở dốc mà hơi mấp máy, trời sinh đã rất dụ người.
Cũng không biết là thuộc nơi nào, một người như thế sao lại chỉ có thể làm trợ lý sinh hoạt cho người khác?
Tống ảnh đế ôm lòng hiếu kỳ, ngày thứ hai nhìn thấy Lạc Miểu đeo khẩu trang, trên tay còn cầm hộp cơm. Tống Thịnh Trạch lặng lẽ đi theo cậu, muốn nhìn xem nghệ sĩ xui xẻo nào dẫn theo trợ lý cướp ống kính như vậy, còn cái công ty môi giới nào không có mắt như thế, cây rụng ra tiền lại xem như cây chổi quét nhà. Kết quả thấy được bộ mặt khác của tiểu thịt tươi ngoan ngoãn và quá trình Lạc Miểu từ chức.
Vốn định để Côn Bằng trồng hạt giống tốt này vào chậu, đáng tiếc là Lạc Miểu sợ ống kính...
Tống ảnh đế vừa đi được hai bước, trong đầu liền xuất hiện cơm nắm tinh xảo rơi trên mặt đất mấy hôm trước.
Bản chất của Tống ảnh đế chính là tham ăn, Lạc Miểu lại có thể đem những thứ đơn giản biến thành hấp dẫn như vậy. Anh không muốn thả người đi, nên lấy điện thoại ra gọi cho Côn Bằng, nói mình thiếu trợ lý.
Dù sao anh cũng không phải Tiết Tử Dục, không lo bị cướp spotlight. Tống Thịnh Trạch chỉ muốn mang người kia theo bên mình.
Tống Thịnh Trạch suy nghĩ một chút liền nhắn tin cho Côn Bằng: 【 Đừng dọa sợ người ta, dẫn đến phòng làm việc của tôi. 】
Côn Bằng đang cùng Lạc Miểu sắp xếp công việc trợ lý: "... về cơ bản thì công việc đều như nhau, tiền lương tám ngàn, sau khi được nhận chính thức sẽ có bảo hiểm xã hội và quỹ tiết kiệm nhà ở, thời gian thử việc ba tháng được khấu từ 20%, cụ thể bên phía nhân sự sẽ giải thích cho cậu, cậu là trợ lý đã có kinh nghiệm nên sẽ không có vấn đề gì."
Nghe đến tiền lương đãi ngộ, hai mắt Lạc Miểu tỏa ra ánh sáng.
Công ty lớn quả là đãi ngộ vô cùng tốt, mức lương này gấp ba lần so với lúc trước! Còn có bảo hiểm xã hội! Quỹ tiết kiệm nhà ở có hay không cũng được, dù sao thì cậu cũng không hi vọng mình có thể mua được nhà, đúng là khổ tận cam lai, vận may đến rồi. Bây giờ cậu nhìn gương mặt tròn xoe mập mạp của Côn Bằng giống như phật Di Lặc phổ độ chúng sinh, chỉ còn thiếu bước cúi đầu bái lạy vài cái.
Côn Bằng thấy cậu vui ra mặt, cười nói: "Đừng vui mừng quá sớm, công việc này không dễ làm, vị kia rất khó hầu hạ."
"Không sao không sao! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức." Còn có thể khó hầu hạ hơn Tiết Tử Dục à?
Lạc Miểu suy nghĩ một chút hỏi "Anh Côn, có thể nói cho tôi biết tôi làm trợ lý cho ai được không?"
Côn Bằng liếc điện thoại một cái, nhìn thấy tin nhắn của Tống Thịnh Trạch thì sững sờ, thầm nghĩ, lão súc sinh này còn dám nói không có gì với người ta, không có gì mà lo lắng đến vậy? Côn Bằng đã bán mạng theo anh tám năm, đi theo làm tuỳ tùng hầu hạ, Tống ảnh đế có bao giờ nói một câu quan tâm như vậy không? Có không?
Y ngẩng đầu, tâm mắt rơi trên dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn của Lạc Miểu. Thầm nghĩ "không giận không giận, mình không sánh bằng, ai oán cười cười: "Vừa lúc vị kia cũng đang ở công ty, tôi đưa cậu đi gặp mặt một chút?"
"Được."
Lạc Miểu làm bé ngoan đi cùng Côn Bằng lên lầu, cánh cửa căn phòng được mở ra, đến lúc thấy rõ người ngồi bên trong thì hai tay cậu bất giác nắm chặt điện thoại —— trên màn hình khoá điện thoại cậu để hình nam thần, mà ngay lúc này nam thần lại đang ở trước mặt!
"Tống Tống Tống Tống... Khụ, thầy Tống!"
Tống Thịnh Trạch vắt chéo đôi chân dài của mình ngồi trên ghế salon nghịch điện thoại, giương mắt nhìn Lạc Miểu, không lên tiếng.
Côn Bằng thầm mắng: Tên khốn kiếp nào vừa mới bắt y đưa người lên đây?
Xoay người, híp mắt cười nhìn Lạc Miểu giới thiệu: "Đúng, vị này chính là Tống Thịnh Trạch, Tống ảnh đế, cậu cũng biết chứ?"
Tống ảnh đế mười tám tuổi ra mắt, vừa mới tốt nghiệp liền đạt được danh hiệu ảnh đế, mấy năm qua vẫn luôn chiếm sóng trên màn ảnh rộng, nam thần cao lãnh khí chất xuất chúng, kỹ năng diễn xuất càng không cần phải nói, người trong giới có mấy ai không nhận ra anh?
Lạc Miểu gật đầu liên tục, vừa định nói đương nhiên là biết, đây là nam thần của tôi! Miệng ngậm nuốt đống chữ lại.
Quy củ bất thành văn của giới trợ lý, minh tinh không thích tìm fan hâm mộ của mình làm trợ lý, đặc biệt là trợ lý sinh hoạt mỗi ngày đều ở bên cạnh.
Tuy rằng có thể thân mật hơn so với những fan hâm mộ khác nhưng khó đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống lạm dụng chức quyền, ví dụ như lén lút chụp hình, tiết lộ lịch trình riêng, thậm chí còn có khả năng mượn việc công làm việc tư, quấy rối sinh hoạt, rất khó lòng đề phòng. Trợ lý là đồng nghiệp làm việc chung, thông thường nghệ sĩ sẽ luôn chọn người có thể bình tĩnh đối mặt với mình.
Lạc Miểu không dám nói rằng mình vẫn âm thầm làm một thành viên trong fan club của Tống ảnh đế, thu lại thần sắc hưng phấn, cố gắng bình tĩnh nói "Thầy Tống, chào anh, em là Lạc Miểu."
Tống ảnh đế khẽ gật đầu, làm bộ không quen biết Lạc Miểu, xoay mặt nhìn về phía Côn Bằng ra hiệu y tiếp tục giới thiệu.
Côn Bằng đứng ở phía sau Lạc Miểu bày ra vẻ mặt "Anh không chịu được cậu", ở trong lòng cũng mắng một câu "Ảnh đế rất yêu diễn", mới tiếp tục phối hợp nói: "Thịnh Trạch à, mấy ngày trước cậu nói thiếu trợ lý sinh hoạt đúng chứ? Anh thấy đứa nhỏ này rất phù hợp, giới thiệu cho cậu đấy!"
Tống ảnh đế để điện thoại di động xuống, mu bàn tay chống cằm nhìn Lạc Miểu, dùng giọng nói từ tính mười phần hỏi "Ý của cậu thế nào? Có bằng lòng cùng tôi không?"
"Nguyện ý, em nguyện ý. Anh cứ tùy tiện dùng, dùng em cực kỳ tốt." Lạc Miểu căng thẳng nói.
Chờ chút, từ ngữ hình như có hơi không đúng...
- ---------
Lạc Miểu: Cái kia... Có thể thu hồi "Dùng em cực kỳ tốt." không?
Tống ảnh đế: Tại sao lại muốn thu hồi? Em xem "Sử dụng", "Tuyển dụng", "Trưng dụng" những từ này cũng không có vấn đề gì đúng không?
Lạc Miểu (gật đầu): Hình như cũng đúng...
Tống ảnh đế: Vậy nên, anh sẽ sử dụng em thật tốt ~
Lạc Miểu (đỏ mặt): Vâng...
Tinh Dập so với công ty trước kia của cậu quá khác nhau!
Công ty giải trí Nhuệ Nghệ quy mô rất nhỏ, có khoảng chừng hai mươi nghệ sĩ dưới trướng, chỉ thuê một văn phòng tầng một để làm việc, trong khi Tinh Dập mua hẳn một toà nhà ở trung tâm thành phố, ra vào phải quẹt thẻ. Ông chủ Tinh Dập rất thần bí, chưa từng lộ mặt, người trong nghề hầu như chưa ai thấy người thật, đều đoán là Hoa kiều đầu tư, nhưng mà không chắc người có đang ở trong nước không.
Tuy rằng Lạc Miểu không phải là người mới nhưng trong hoàn cảnh này ít nhiều gì cũng có chút sốt sắng, điều hoà ở đại sảnh rất lạnh, nhưng lòng bàn tay cậu lại đổ mô hôi, nắm chặt thành quyền trên đầu gối.
Côn Bằng từ thang máy đi ra thấy Lạc Miểu đang ngồi trên ghế salon chờ đợi, liền hiểu ra Tống Trịnh Trạch nói "hạt giống tốt" là có gì ý gì.
Đâu chỉ là hạt giống tốt! Thật không biết cây mầm thần này mọc ra từ mảnh đất nào.
Tuyệt đối là căn chính miêu hồng* của giới giải trí.
(根正苗红: căn chính miêu hồng: chỉ những người có xuất thân tốt, là một từ ngữ thường thấy trong thời Mao Trạch Đông, nhấn mạnh xuất thân gia đình. "Căn chính" nghĩa là xuất thân tốt, ví dụ như con em của quân nhân hoặc liệt sĩ,.... được cho rằng nhất định sẽ tốt và sẽ theo cách mạng. "Miêu hồng" nghĩa là "sinh ra trong thời kỳ nhà nước mới, không chịu ảnh hưởng bởi tư tưởng cũ. Trong hoàn cảnh này có thể hiểu là Lạc Miểu trời sinh có thừa điều kiện để làm minh tinh trong giới giải trí.)
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn kia, nhìn vóc người kia, nhìn...
Khỏi phải nói, với tố chất này, Côn Bằng nghĩ nếu nâng không được thì ông đây đổi tên thành Côn Phác!
Côn Bằng lắc lắc thân thể gần một trăm cân đi tới, trên mặt vẽ ra nụ cười chuyên nghiệp, chỉ thấy răng không thấy mắt: "Ai u, thân mến, cậu là Lạc Miểu phải không? Để cậu chờ lâu rồi."
Lạc Miểu từng thấy trên weibo của Tống ảnh đế có một bức ảnh của Côn Bằng, cậu vội vàng đứng dậy, lễ phép đưa tay phải ra: "Vâng, tôi là Lạc Miểu, anh Côn, chào anh."
Côn Bằng duỗi cánh tay đầy đặn ra, tao nhã dùng đầu ngón tay bắt lấy tay Lạc Miểu, sau đó nhiệt tình duỗi cánh tay trái khoác lên vai cậu, quá nặng, vai của Lạc Miểu sắp gãy đến nơi.
"Thân mến, đi thôi, chúng ta trên lầu nói chuyện." Côn Bằng vừa nói vừa dẫn Lạc Miểu vào trong, quẹt thẻ vào thang máy lên tầng 15.
Trong thang máy, hai người trò chuyện câu được câu mất với nhau, Lạc Miểu căng thẳng, Côn Bằng trong lòng cũng đang hoài nghi.
Cảm giác hưng phấn vì sắp khai thác được hạt giống tốt trôi qua, Côn Bằng tỉnh táo lại, y làm trong giới giải trí này đã nhiều năm, cũng tự đúc ra vài kinh nghiệm xương máu cho bản thân, nhìn khuôn mặt nhỏ, xinh đẹp, tinh xảo, 360 độ không góc chết của Lạc Miểu, nhịn không được sờ cằm.
Tư liệu về Lạc Miểu hôm qua đã tra hết gốc rễ.
20 tuổi, hơn một năm trước chạy đến thành phố này tham gia công ty Nhuệ Nghệ, đáng tiếc không phải nghệ sĩ mà là trợ lý sinh hoạt cho tiểu thịt tươi chưa nổi Tiết Tử Dục, vẫn còn là một nhân viên tạm thời.
Côn Bằng biết rõ Tiết Tử Dục có bao nhiêu khả năng, y không tin là mắt nhìn người của ông chủ Nhuệ Nghệ hỏng rồi, có ngu mới không nhìn thấy ai là người đáng giá hơn, trừ khi...
Côn Bằng đánh giá Lạc Miểu từ trên xuống dưới.
Trừ khi hạt giống nhỏ này bên ngoài nhìn rất đẹp mắt, còn bên trong thì không xài được?
Theo như tư liệu hôm qua y đọc được, một năm qua đứa nhỏ này làm việc rất cần cù chăm chỉ, đặc biệt còn chịu cực khổ, nếu nói có vấn đề gì thì chính là học lực hơi kém — đang theo học cấp ba, nhưng ở trong giới giải trí xưa nay học lực không thành vấn đề, trước tiên đào tạo người thật tốt, sau đó dùng ít tiền giả bộ xuất ngoại học hành gì đó là được, làm sao có thể chỉ để cho cậu ấy làm trợ lý?
"Khụ... anh Côn, thang máy tới rồi, mời anh ra trước..."
Cửa thang máy vừa mở, Lạc Miểu như được đại xá, vừa nãy cậu cảm giác như sắp bị Côn Bằng dùng mắt thiêu ra hai cái lỗ sau lưng. Vội vàng tránh người sang một bên, cung kính mời Côn Bằng đi trước.
Cửa thang máy chuyên dụng làm cho một người đi cho nên Côn Bằng cũng không khách khí, gật gật đầu đi ra ngoài trước rồi ra hiệu cho Lạc Miểu theo sau.
Vừa vào phòng chụp ảnh, Côn Bằng một bụng nghi vấn rốt cuộc cũng có giải đáp.
Lạc Miểu nhìn thấy khắp phòng gắn thiết bị chụp ảnh, sắc mặt ngay lập tức trắng bệch. Lúc Côn Bằng muốn đẩy cậu ra thử hiệu ứng gương thì dù cho y nói cái gì cũng không chịu đi đến, khuôn mặt nhỏ tái nhợt liên tục lắc đầu, trên trán đổ đầy mồ hôi.
"Xảy ra chuyện gì? Người mới phỏng vấn đều phải thử chụp vài tấm, muốn làm đại minh tinh còn sợ bị chụp ảnh sao?" Côn Bằng không hài lòng nhìn vẻ mặt nhăn nhó của Lạc Miểu, cau mày lại.
Lạc Miểu hít sâu một hơi, định thần nói: "Không không, anh Côn, xin lỗi, hình như tôi hiểu lầm ý của anh, tôi cho là anh muốn tôi làm trợ lý..."
Côn Bằng mắt trợn trắng lên: "Tuyển trợ lý sinh hoạt mà tôi cần phải tự thân ra tay hả? Lạc Miểu ơi, nói thật với cậu, anh Côn nhìn ra cậu là hạt giống tốt nên mới muốn đào tạo, cậu chưa nổi đã muốn đùa giỡn anh đây?"
"Không phải, anh Côn..." Lạc Miểu vội vàng xua tay giải thích, "Tôi mắc chứng sợ hãi ống kính vô cùng nghiêm trọng, nhìn thấy ống kính thì hô hấp không thông..."
Côn Bằng lắc đầu một cái: "Ai u, thật đáng tiếc mà, anh thật sự rất quý cậu, cậu nhìn xem, ai... Thôi quên đi, cực khổ cậu chạy đến một chuyến không công."
Lạc Miểu làm sao có thể để một con vịt mập vừa tới miệng đã vung cánh bay đi như vậy, cậu nắm lấy Côn Bằng nói "Anh Côn, tôi thật sự rất muốn vào Tinh Dập làm việc, xin hỏi ở đây còn tuyển trợ lý không? Cái gì tôi cũng có thể làm, tôi có kinh nghiệm, tôi..."
Côn Bằng lịch sự cười cười đánh gãy lời Lạc Miểu "Cậu có kinh nghiệm thì phải biết, tôi chỉ theo mỗi mình Tống ảnh đế. Còn các nghệ sĩ nổi tiếng khác tuyển trợ lý như thế nào chắc cậu cũng biết, hầu như đều là tìm người quen. Với lại công ty sẽ tuyển trợ lý theo từng đợt, nếu như vẫn quyết tâm, chờ lần sau Tinh Dập tuyển dụng thì nộp hồ sơ... ai, cậu chờ một chút, tôi nhận điện thoại."
Không tới một phút sau, lúc Lạc Miểu đang cúi đầu ủ rũ nản lòng, Côn Bằng cúp điện thoại, đột nhiên quay đầu lại, biểu tình quái lạ nhìn cậu "Cậu biết làm cơm chứ?"
"Biết!" Lạc Miểu gật đầu "Tôi đã làm trợ lý sinh hoạt hơn một năm, cái gì cũng biết."
Khoé miệng Côn Bằng hơi nhếch, nở nụ cười tiêu chuẩn "Rất tốt, cậu được tuyển, truyền thông Tinh Dập hoan nghênh cậu!"
Vừa nãy trong điện thoại, Tống ảnh đế có nói một câu.
"Tôi còn thiếu một trợ lý sinh hoạt phụ trách làm cơm."
Côn Bằng theo bản năng nhìn vách ngăn cách bằng thuỷ tinh ngoài kia, thầm nghĩ Tống Thịnh Trạch có thiên lý nhãn, quan tâm người ta như vậy sao không tự mình xuống đây mà xem!
Tống Thịnh Trạch đúng là có xuống, anh vừa mới đứng bên ngoài vách ngăn thuỷ tinh, nhìn thấy bộ dạng sợ ống kính của Lạc Miểu rồi mới quay người rời đi.
Ý nghĩ của anh với Côn Bằng rất giống nhau, hạt giống tốt như vậy, quá đáng tiếc.
Mấy ngày trước Tống Thịnh Trạch đi quay phim mới, vô tình nhìn thấy một cậu trai ở đoàn phim bên cạnh, có vẻ là trợ lý của ai đó. Lần đầu tiên nhìn thấy cậu đang khuân đồ, tuy vóc người không tính là cao nhưng tỉ lệ cơ thể rất hoàn hảo, Tống Thịnh Trạch nhịn không được nhìn lâu một chút.
Sau đó hình như là nóng quá nên tháo khẩu trang xuống, hành động này càng khiến Tống Thịnh Trạch nhìn không rời mắt.
Lúc đó đang là hoàng hôn, vầng sáng màu vỏ quýt nhẹ nhàng chiếu trên gò má cậu, ánh lên mồ hôi trượt xuống từ bên thái dương sạch sẽ, phác hoạ đường nét khuôn mặt cậu, đôi môi nở nang bởi vì thở dốc mà hơi mấp máy, trời sinh đã rất dụ người.
Cũng không biết là thuộc nơi nào, một người như thế sao lại chỉ có thể làm trợ lý sinh hoạt cho người khác?
Tống ảnh đế ôm lòng hiếu kỳ, ngày thứ hai nhìn thấy Lạc Miểu đeo khẩu trang, trên tay còn cầm hộp cơm. Tống Thịnh Trạch lặng lẽ đi theo cậu, muốn nhìn xem nghệ sĩ xui xẻo nào dẫn theo trợ lý cướp ống kính như vậy, còn cái công ty môi giới nào không có mắt như thế, cây rụng ra tiền lại xem như cây chổi quét nhà. Kết quả thấy được bộ mặt khác của tiểu thịt tươi ngoan ngoãn và quá trình Lạc Miểu từ chức.
Vốn định để Côn Bằng trồng hạt giống tốt này vào chậu, đáng tiếc là Lạc Miểu sợ ống kính...
Tống ảnh đế vừa đi được hai bước, trong đầu liền xuất hiện cơm nắm tinh xảo rơi trên mặt đất mấy hôm trước.
Bản chất của Tống ảnh đế chính là tham ăn, Lạc Miểu lại có thể đem những thứ đơn giản biến thành hấp dẫn như vậy. Anh không muốn thả người đi, nên lấy điện thoại ra gọi cho Côn Bằng, nói mình thiếu trợ lý.
Dù sao anh cũng không phải Tiết Tử Dục, không lo bị cướp spotlight. Tống Thịnh Trạch chỉ muốn mang người kia theo bên mình.
Tống Thịnh Trạch suy nghĩ một chút liền nhắn tin cho Côn Bằng: 【 Đừng dọa sợ người ta, dẫn đến phòng làm việc của tôi. 】
Côn Bằng đang cùng Lạc Miểu sắp xếp công việc trợ lý: "... về cơ bản thì công việc đều như nhau, tiền lương tám ngàn, sau khi được nhận chính thức sẽ có bảo hiểm xã hội và quỹ tiết kiệm nhà ở, thời gian thử việc ba tháng được khấu từ 20%, cụ thể bên phía nhân sự sẽ giải thích cho cậu, cậu là trợ lý đã có kinh nghiệm nên sẽ không có vấn đề gì."
Nghe đến tiền lương đãi ngộ, hai mắt Lạc Miểu tỏa ra ánh sáng.
Công ty lớn quả là đãi ngộ vô cùng tốt, mức lương này gấp ba lần so với lúc trước! Còn có bảo hiểm xã hội! Quỹ tiết kiệm nhà ở có hay không cũng được, dù sao thì cậu cũng không hi vọng mình có thể mua được nhà, đúng là khổ tận cam lai, vận may đến rồi. Bây giờ cậu nhìn gương mặt tròn xoe mập mạp của Côn Bằng giống như phật Di Lặc phổ độ chúng sinh, chỉ còn thiếu bước cúi đầu bái lạy vài cái.
Côn Bằng thấy cậu vui ra mặt, cười nói: "Đừng vui mừng quá sớm, công việc này không dễ làm, vị kia rất khó hầu hạ."
"Không sao không sao! Tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức." Còn có thể khó hầu hạ hơn Tiết Tử Dục à?
Lạc Miểu suy nghĩ một chút hỏi "Anh Côn, có thể nói cho tôi biết tôi làm trợ lý cho ai được không?"
Côn Bằng liếc điện thoại một cái, nhìn thấy tin nhắn của Tống Thịnh Trạch thì sững sờ, thầm nghĩ, lão súc sinh này còn dám nói không có gì với người ta, không có gì mà lo lắng đến vậy? Côn Bằng đã bán mạng theo anh tám năm, đi theo làm tuỳ tùng hầu hạ, Tống ảnh đế có bao giờ nói một câu quan tâm như vậy không? Có không?
Y ngẩng đầu, tâm mắt rơi trên dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn của Lạc Miểu. Thầm nghĩ "không giận không giận, mình không sánh bằng, ai oán cười cười: "Vừa lúc vị kia cũng đang ở công ty, tôi đưa cậu đi gặp mặt một chút?"
"Được."
Lạc Miểu làm bé ngoan đi cùng Côn Bằng lên lầu, cánh cửa căn phòng được mở ra, đến lúc thấy rõ người ngồi bên trong thì hai tay cậu bất giác nắm chặt điện thoại —— trên màn hình khoá điện thoại cậu để hình nam thần, mà ngay lúc này nam thần lại đang ở trước mặt!
"Tống Tống Tống Tống... Khụ, thầy Tống!"
Tống Thịnh Trạch vắt chéo đôi chân dài của mình ngồi trên ghế salon nghịch điện thoại, giương mắt nhìn Lạc Miểu, không lên tiếng.
Côn Bằng thầm mắng: Tên khốn kiếp nào vừa mới bắt y đưa người lên đây?
Xoay người, híp mắt cười nhìn Lạc Miểu giới thiệu: "Đúng, vị này chính là Tống Thịnh Trạch, Tống ảnh đế, cậu cũng biết chứ?"
Tống ảnh đế mười tám tuổi ra mắt, vừa mới tốt nghiệp liền đạt được danh hiệu ảnh đế, mấy năm qua vẫn luôn chiếm sóng trên màn ảnh rộng, nam thần cao lãnh khí chất xuất chúng, kỹ năng diễn xuất càng không cần phải nói, người trong giới có mấy ai không nhận ra anh?
Lạc Miểu gật đầu liên tục, vừa định nói đương nhiên là biết, đây là nam thần của tôi! Miệng ngậm nuốt đống chữ lại.
Quy củ bất thành văn của giới trợ lý, minh tinh không thích tìm fan hâm mộ của mình làm trợ lý, đặc biệt là trợ lý sinh hoạt mỗi ngày đều ở bên cạnh.
Tuy rằng có thể thân mật hơn so với những fan hâm mộ khác nhưng khó đảm bảo sẽ không xuất hiện tình huống lạm dụng chức quyền, ví dụ như lén lút chụp hình, tiết lộ lịch trình riêng, thậm chí còn có khả năng mượn việc công làm việc tư, quấy rối sinh hoạt, rất khó lòng đề phòng. Trợ lý là đồng nghiệp làm việc chung, thông thường nghệ sĩ sẽ luôn chọn người có thể bình tĩnh đối mặt với mình.
Lạc Miểu không dám nói rằng mình vẫn âm thầm làm một thành viên trong fan club của Tống ảnh đế, thu lại thần sắc hưng phấn, cố gắng bình tĩnh nói "Thầy Tống, chào anh, em là Lạc Miểu."
Tống ảnh đế khẽ gật đầu, làm bộ không quen biết Lạc Miểu, xoay mặt nhìn về phía Côn Bằng ra hiệu y tiếp tục giới thiệu.
Côn Bằng đứng ở phía sau Lạc Miểu bày ra vẻ mặt "Anh không chịu được cậu", ở trong lòng cũng mắng một câu "Ảnh đế rất yêu diễn", mới tiếp tục phối hợp nói: "Thịnh Trạch à, mấy ngày trước cậu nói thiếu trợ lý sinh hoạt đúng chứ? Anh thấy đứa nhỏ này rất phù hợp, giới thiệu cho cậu đấy!"
Tống ảnh đế để điện thoại di động xuống, mu bàn tay chống cằm nhìn Lạc Miểu, dùng giọng nói từ tính mười phần hỏi "Ý của cậu thế nào? Có bằng lòng cùng tôi không?"
"Nguyện ý, em nguyện ý. Anh cứ tùy tiện dùng, dùng em cực kỳ tốt." Lạc Miểu căng thẳng nói.
Chờ chút, từ ngữ hình như có hơi không đúng...
- ---------
Lạc Miểu: Cái kia... Có thể thu hồi "Dùng em cực kỳ tốt." không?
Tống ảnh đế: Tại sao lại muốn thu hồi? Em xem "Sử dụng", "Tuyển dụng", "Trưng dụng" những từ này cũng không có vấn đề gì đúng không?
Lạc Miểu (gật đầu): Hình như cũng đúng...
Tống ảnh đế: Vậy nên, anh sẽ sử dụng em thật tốt ~
Lạc Miểu (đỏ mặt): Vâng...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.