Chương 67
Miên Ngôn
11/09/2020
Trong đoàn phim "Âm thanh của biển cả" chỗ qua đêm của Lạc Miểu và Tống Thịnh Trạch không được sắp xếp cùng nhau.
Trước đây, Lạc Miểu là trợ lý của Tống ảnh đế, trong điều kiện không tốt, đặc biệt là như địa điểm quay phim có điều kiện kém như đoàn phim "Sơn Hà Quy", sắp xếp ngủ chung một phòng thì không có gì đáng trách, nhưng Tinh Dập truyền thông giàu nứt đố đổ vách, điều kiện nghỉ ngơi của đoàn phim rất tốt, hiện Lạc Miểu không chỉ là một diễn viên độc lập mà còn là nhân vật chính, nhân viên phụ trách sắp xếp chỗ nghỉ ngơi không có lý do gì để cậu và Tống ảnh đế chen trong một phòng.
Quan hệ hai người bọn họ thân mật cũng không phải công khai như Khúc Kiệt và Phó Thư Luân, nói chung là ngủ cùng một phòng vẫn không tiện.
Kỳ lạ ở chỗ, nhiều ngày quay phim ở đây, ban ngày Tống ảnh đế hay chọc bạn trai nhỏ, thế mà buổi tối chưa bao giờ đến tìm Lạc Miểu.
Trước ở nhà còn ngủ cùng nhau, vào trong này, Lạc Miểu cũng cảm giác ảnh đế nhà mình quái quái, cứ như đến tối là lại trốn cậu...
Một ngày làm việc rất mệt mỏi, không có Tống Thịnh Trạch ở bên cạnh, Lạc Miểu tắm rửa sạch sẽ xong thì nằm trên giường đọc kịch bản, đọc một chút thì tâm tư bắt đầu quay cuồng.
Nội dung trong kịch bản "Âm thanh của biển cả" đã đến đoạn khách du lịch đã rời khỏi hải đảo trong một buổi sáng sớm, rời bỏ thiếu niên, không để lại một lời nào.
Hắn biết mình xấu xa, nhưng cũng không thể làm gì, hắn không có cách nào chạy trốn khỏi gông cùm, không thể đối mặt với trái tim của mình, hắn đứng trên thuyền, nhìn căn nhà nhỏ thuộc về người thiếu niên hắn yêu càng ngày càng xa, cuối cùng trở thành một điểm nhỏ trên mặt biển.
Khách ba lô nhấn chìm điểm nhỏ kia trong đáy mắt, lắng đọng vào trong tim, hắn biết, đời này e là hắn sẽ không thể yêu nữa, tình yêu duy nhất đã bị hắn tự tay chặn lại trên hải đảo yên tĩnh này.
Hắn về tới thành phố, tiếp tục công việc, cưới vợ sinh con, đi theo gọi là quỹ đạo bình thường của cuộc sống hơn nửa đời người, mấy chục năm qua hắn chưa từng nhớ kỹ lại nơi đảo xa bị hắn xếp vào trong góc, lại tình cờ nửa đêm tỉnh giấc nhìn thấy nụ cười dương quang của thiếu niên, đó là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cằn cỗi của hắn.
Hắn bắt đầu hay say rượu, lợi dụng rượu cưỡng ép bản thân ngủ lâu hơn, chỉ vì để được nhìn thấy ánh sáng tự tay hắn nghiền nát nhiều hơn, nhưng mà chắc là vì trừng phạt hắn, cuối cùng thiếu niên không còn xuất hiện trong giấc mơ của hắn nữa.
Khách du lịch già rồi, người vợ một đời tương kính như tân cũng không có tình cảm đã qua đời, hắn lại cùng con sống qua mấy năm, rốt cục có một ngày, hắn quyết định phải trở về hải đảo.
Hắn từ biệt con mình, một thân một mình, cõng hành lý lần nữa lên thuyền đến vùng đảo nhỏ, y hệt năm đó.
Khoảng cách càng ngày càng gần, hắn híp mắt, đã nhìn thấy mặt biển mà hắn cất giữ mấy chục năm qua trong đáy lòng, điểm nhỏ sáng nhớ chiều mong —— căn nhà nhỏ hắn và thiếu niên từng ở.
Vị khách ấy cảm thấy tóc của mình cũng đã bắt đầu đen trở lại, những nếp nhăn dày đặc trên mặt bắt đầu giãn ra, đôi mắt càng ngày càng rõ ràng, dáng người cũng càng ngày càng kiên cường, như thể hắn đã xuyên về mấy chục năm năm trước, về đến thời thanh niên, hắn muốn dùng diện mạo tốt nhất để gặp lại người mình yêu cả đời.
Xa xa, hình như hắn đã nhìn thấy một người đứng bênh căn nhà nhỏ, bóng lưng gầy gò, dáng người đơn bạc, là thiếu niên, là hắn!
Kháchdu lịch không biết mình rời thuyền thế nào, hắn lảo đảo chạy đến bên thân ảnh kia, đến gần mới phát hiện mình nhận lầm người.
Thiếu niên bị nhận sai có ngoại hình rất giống thiếu niên trước đây, nhưng cũng không phải cậu ấy...
Thiếu niên kinh ngạc nhìn vị khách trước mắt.
Khi khách du lịch nói rõ ý định đến đây và dò hỏi muốn tìm người, thiếu niên trầm mặc chốc lát, dìu hắn đến một ngôi mộ lẻ loi sau nhà...
Khách du lịch mới biết, thiếu niên ở trước mắt là họ hàng xa của người mình yêu, thiếu niên của hắn vì bệnh tật tích tụ nên qua đời sau ba năm hắn rời đi, thiếu niên chỉ để lại một nguyện vọng, cậu muốn được chôn cất bên cạnh căn nhà này, nơi này có người muốn chờ hắn.
Khách du lịch ở lại căn nhà nhỏ ven biển.
Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, hắn ngồi bên cạnh phần mộ thiếu niên, mở một bình rượu, uống xong, người dựa vào đất, chậm rãi khép mắt lại...
Kịch bản này Lạc Miểu đã xem trước vô số lần, người bình thường xem một đoạn nội dung kịch bản quá nhiều lần, thông thường sẽ sinh ra vài cảm xúc tê liệt, nhưng có lẽ vì liên quan đến chuyện diễn xuất, Lạc Miểu như đã cộng hưởng với nhân vật trong kịch bản, mỗi lần nhìn thấy đoạn này lại không nhịn được khó chịu.
Ngày hôm nay rất nghiêm trọng...
Lạc Miểu bị ảnh hưởng bởi nội dung kịch bản, khó giải thích được bắt đầu lo được lo mất, trong đầu vẫn luôn chiếu lại hình ảnh ban ngày.
—— Chim biển khua chân trên mặt nước biển rồi rời đi, không để ý cá nhỏ nhảy lên.
Cậu bất giác suy nghĩ những lời Phó Thư Luân nói.
—— Đều là đàn ông, có gì mà phải lằng nhà lằng nhằng.
Lạc Miểu giơ tay nhéo nhéo sống mũi, nhịn xuống cảm giác chua xót của tuyến lệ và sống mũi, một lát sau, đang muốn bò dậy rửa mặt, lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng rất có nhịp điệu.
"Tùng tùng tùng... Thùng thùng..."
Ba dài hai ngắn, gấp gáp nhưng nhẹ nhàng...
Lạc Miểu khịt khịt mũi, chạy đi mở cửa ra: "Anh Trạch."
Tống Thịnh Trạch đi vào xong, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vành mắt Lạc Miểu đỏ hoe, kiềm chế kích động muốn ôm người vào trong lồng ngực, dạy dỗ nói: "Sao có thể hỏi cũng không hỏi đã ra mở cửa? Đang trong đoàn phim, chẳng lẽ em không hiểu tiếng gõ cửa ba dài hai ngắn là có ý gì sao?!"
Lạc Miểu chớp mắt mấy cái, trước đây khi cậu làm trợ lý cho Tiết Tử Dục đã biết.
Bản thân giới giải trí đã hỗn loạn, đoàn phim còn rất nhiều người, các diễn viên quay xong đều trở về phòng, trống trải cô quạnh lạnh lẽo, với lại có nhiều người sẽ hẹn nhau.
Ba dài hai ngắn là một ám hiệu.
Bất kể là muốn quy tắc ngầm, hay là muốn đưa tới cửa ôm đùi lớn, dùng nhịp điệu gõ cửa, đối phương cho vào thì tức là đồng ý, không ra, đó chính là đối phương từ chối, cũng sẽ không dây dưa thêm.
Nếu là ở những nơi khác, Lạc Miểu nhất định sẽ không mở cửa, nhưng trong đoàn phim Tinh Dập, cậu thật sự không tin ngoại trừ Tống Thịnh Trạch, ai dám đến gõ cửa cậu.
"Em biết là anh nên mới mở." Lạc Miểu một lần nữa khoá cửa lại, đưa lưng về phía Tống Thịnh Trạch, mặt đỏ ửng.
Tống Thịnh Trạch ôm cánh tay dựa vào tường: "Là anh nên thấy an toàn? Thầy Lạc thật đúng là ngây thơ, người trong đoàn phim này muốn thầy Lạc nhất, có thể không phải là anh, nếu không em cho rằng đêm hôm anh tới tìm em để làm gì? Xem kịch bản hả?"
Lạc Miểu đi đến bên người Tống Thịnh Trạch, chủ động ôm lấy eo anh: "Anh muốn... em, em nguyện ý..."
—— Chỉ sợ anh không động thủ...
Quả nhiên, Tống ảnh đế đùa giỡn không thành, bĩu môi xoá đề tài.
Tống Thịnh Trạch nhìn thấy kịch bản trên giường, thị lực của anh rất tốt, lướt qua đã thấy nội dung đoạn đó: "Đang đọc kịch bản nữa hả... đọc đến phần cuối kia, nên mới khóc?"
"Không khóc," Lạc Miểu giấu đầu hở đuôi dụi dụi mắt, cường điệu nói, "Em không thích khóc."
Tống Thịnh Trạch bị dáng vẻ mèo nhỏ chọc phát cười: "Vâng, em không thích khóc, chỉ là tinh thần không được tốt, anh tới thăm em một chút."
Chỉ là... thăm thôi à...
Lạc Miểu hơi thất vọng, yên lặng quay lại ngồi bên giường.
Tống Thịnh Trạch nhìn bạn trai nhỏ, hơi lo lắng.
Ban ngày quay phim anh đã phát hiện, tuy Lạc Miểu tiến bộ rất nhanh, diễn xuất phong độ khá tốt, nhưng chỉ cần lúc nghỉ ngơi thì buồn bã ỉu xìu, anh còn nhìn thấy hai người Lạc Miểu và Phó Thư Luân thầm thì chuyện gì đó.
Tống ảnh đế tò mò gần chết, nhưng lần đầu có bạn trai, anh không muốn trông chừng quá chặt chẽ, anh sợ làm phiền Lạc Miểu, chỉ có thể để tối đến lặng lẽ đến quan tâm một chút.
Tống Thịnh Trạch không chắc Lạc Miểu có phải là vì nội dung kịch bản nên tâm trạng mới không tốt không, cầm kịch bản qua, ôm lấy bạn trai nhỏ an ủi: "Kết cục sau cùng cũng không tệ lắm mà? Không cần để ý đoạn phía trước."
Kết cục cuối cùng...
Đúng, đoạn đó cũng không phải phần cuối bộ phim.
Cuối cùng, người nọ uống rượu bên cạnh phần mộ của thiếu niên, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cục cũng mơ thấy thiếu niên của hắn.
Vẫn dương quang như vậy, đẹp đẽ như vậy, như một con cá nhảy lên khỏi trên mặt biển, toàn thân đều mang ánh sáng lộng lẫy mê người, hoạt bát, tràn ngập sức sống vỗ đuôi trước mắt hắn.
Hắn hít mạnh một hơi thật sâu, nhanh chóng tỉnh lại, tia sáng mờ mờ xuyên qua rèm cửa mỏng manh chui vào, chiếu trên mặt thiếu niên bên người... tựa như hắn chưa bao giờ rời đi.
Khách du lịch ngẩn ngơ.
Như thể anh đã xuyên qua thời gian quay về quá khứ, lại tựa như mấy chục năm ngơ ngác sau khi rời bỏ thiếu niên cũng chỉ là một giấc mơ, hay là những hình ảnh trước mắt mới là giấc mơ, anh đã đi theo người yêu, vĩnh viễn sinh sống trên căn nhà nhỏ thuộc về hai người bọn họ.
Thiếu niên nằm trong lồng ngực của hắn, mê man mở mắt ra, sau khi thấy rõ mặt khách du lịch, lộ ra nụ cười dịu dàng.
Ánh sáng dần sáng người, nụ cười ấy như mặt trời nhỏ có thể rọi sáng những nơi tối tối, vô cùng lộng lẫy lóa mắt...
Đây là một cái kết mở cho bộ phim, hình ảnh cuối cùng cố định trong bộ phim là hình ảnh nụ cười long lanh của thiếu niên, dành cho khán giả thoải sức tưởng tượng.
Đến cùng là khách du lịch chỉ vừa tỉnh giấc khỏi giấc mơ, hay là đã xuyên qua thời gian, sống lại lần nữa, hoặc chỉ là ảo giác về cái chết, bộ phim cũng không đưa ra đáp án rõ ràng, để cho khán giả tưởng tượng, mỗi người sẽ nghĩ theo một hướng, kết cục bộ phim có rất nhiều sắc thái khác nhau, có thể là vui, cũng có thể là buồn.
"Nhưng bất kể nói thế nào, trong tim khách du lịch vẫn có ý định muốn khỏi thiếu niên."
Lạc Miểu ấp úng nói ra cách hiểu của mình: "Coi như chỉ là giấc mơ, cũng bởi vì hắn muốn rời đi, nên mới mơ thấy nó."
"Miểu Miểu hiểu kết cục sẽ như vậy sao?" Tống Thịnh Trạch ngồi trên giường ôm lấy bạn trai nhỏ.
Lạc Miểu gật gật đầu: "Thực ra khách du lịch không yêu thiếu niên nhiều như hắn nghĩ, nếu quả thật là yêu, căn bản không có khả năng cam lòng rời khỏi cậu ấy dù cho chỉ một phút, chứ đừng nói chi là mấy chục năm..."
Tống Thịnh Trạch xem như đã hiểu rõ, nguyên nhân dạo này nhóc con nhà anh hay buồn bã.
Miểu Miểu đang dựa vào nội dung vở kịch để trách anh đây, cũng đang nghi ngờ mối quan hệ giữa bọn họ, không tự tin với tình cảm của mình...
Đồ nhóc ngốc...
Tống Thịnh Trạch cũng rất bất đắc dĩ, nếu như không phải sợ đến tối ôm bạn trai nhỏ đi ngủ, mình sẽ không kìm được hóa thân thành cầm thú, anh ước gì mỗi tối đều có thể kề cận Lạc Miểu, đâu có chuyện đồng ý nhân viên cho sắp xếp phòng riêng cho hai người.
Bất ngờ dành cho Lạc Miểu còn chưa chuẩn bị xong, ngoại trừ nhịn ra thì anh cũng không có cách khác.
Cho nên nói không thể tùy tiện cho bản thân đứng flag, Tống Thịnh Trạch khổ não nghĩ.
Trời mới biết anh muốn mạnh mẽ gặm nhóc con không tin tưởng anh đến cỡ nào, sau đó đẩy ngã người xuống muốn làm gì thì làm...
Chậc... Chữ nhẫn trên đầu có lưỡi dao, đúng là nói không sai...
(忍: nhẫn trong nhẫn nại, 刀: đao)
"Miểu Miểu, biết kỹ năng quan trọng nhất phải rèn luyện hàng ngày của diễn viên là cái gì không?" Tống ảnh đế hỏi.
Lạc Miểu như bạn nhỏ bỗng nhiên bị thầy giáo điểm danh trả lời câu hỏi, phút chốc trong đầu nảy vài cái đáp án, nhưng lại không xác định cái nào mới là chính xác nhất, do dự mãi, mới lắc đầu tỏ ý không biết.
Tống Thịnh Trạch nắm tay cậu, khẽ hôn trên đầu ngón tay, chậm rãi nói: "Là thoát vai."
"Mỗi nhân vật đều sinh động, mỗi phân đoạn đều có vui có buồn, làm diễn viên, rất nhiều lúc nhập vai thì dễ nhưng ra lại khó, thậm chí sẽ mang tính cách, suy nghĩ và những điều nhân vật từng trải qua vào cuộc sống của bản thân, vậy rất nguy hiểm, em biết không?"
Tống Thịnh Trạch ôm chặt Lạc Miểu: "Em không phải thiếu niên, anh cũng không phải khách du lịch, chúng ta chỉ là chúng ta, tin anh, anh yêu em nhiều hơn em nghĩ."
Tống Thịnh Trạch đã nói với cậu rằng thích cậu, lần đầu tiên nói ra chữ "yêu" này, làm cho cậu không biết bị làm sao, hưng phấn khó giải thích được...
Đến khi cậu bị giật mình, cảm giác lưng quần mình bị kéo ra.
"!!!" Lạc Miểu giật cả mình, hoang mang quay đầu lại.
Lại nghe Tống Thịnh Trạch nói: "Hoảng loạn cái gì? Không phải trách anh dạo này đến tối là không hôn em?"
"Không, anh, em không trách anh..." Lạc Miểu căng thẳng như bị bắt được đuôi nhỏ.
Tống Thịnh Trạch nở nụ cười: "Trách anh cũng không sao, em vì chuyện này mà trách anh, anh thật sự rất vui vẻ."
Lạc Miểu vừa muốn nói gì, Tống Thịnh Trạch còn nói: "Ngoan, để anh nhìn xem lúc sáng... Trên mông còn lưu lại vết không..."
Nhớ tới chuyện hôn nhau trên đá ngầm lúc sáng, lại nghĩ tới cảnh đứng trong phòng trang điểm soi gương nhìn vết đỏ kia, Lạc Miểu nằm nhoài trên đùi Tống Thịnh Trạch, mặt đỏ ửng.
Cậu lắp bắp nói: "Không... Không phải mông, là eo..." Một chút sức lực cũng không có.
Tống Thịnh Trạch trầm thấp nở nụ cười: "Ừm, vậy... thêm một cái trên mông mới được."
Tống Thịnh Trạch: Anh muốn thêm.
Trước đây, Lạc Miểu là trợ lý của Tống ảnh đế, trong điều kiện không tốt, đặc biệt là như địa điểm quay phim có điều kiện kém như đoàn phim "Sơn Hà Quy", sắp xếp ngủ chung một phòng thì không có gì đáng trách, nhưng Tinh Dập truyền thông giàu nứt đố đổ vách, điều kiện nghỉ ngơi của đoàn phim rất tốt, hiện Lạc Miểu không chỉ là một diễn viên độc lập mà còn là nhân vật chính, nhân viên phụ trách sắp xếp chỗ nghỉ ngơi không có lý do gì để cậu và Tống ảnh đế chen trong một phòng.
Quan hệ hai người bọn họ thân mật cũng không phải công khai như Khúc Kiệt và Phó Thư Luân, nói chung là ngủ cùng một phòng vẫn không tiện.
Kỳ lạ ở chỗ, nhiều ngày quay phim ở đây, ban ngày Tống ảnh đế hay chọc bạn trai nhỏ, thế mà buổi tối chưa bao giờ đến tìm Lạc Miểu.
Trước ở nhà còn ngủ cùng nhau, vào trong này, Lạc Miểu cũng cảm giác ảnh đế nhà mình quái quái, cứ như đến tối là lại trốn cậu...
Một ngày làm việc rất mệt mỏi, không có Tống Thịnh Trạch ở bên cạnh, Lạc Miểu tắm rửa sạch sẽ xong thì nằm trên giường đọc kịch bản, đọc một chút thì tâm tư bắt đầu quay cuồng.
Nội dung trong kịch bản "Âm thanh của biển cả" đã đến đoạn khách du lịch đã rời khỏi hải đảo trong một buổi sáng sớm, rời bỏ thiếu niên, không để lại một lời nào.
Hắn biết mình xấu xa, nhưng cũng không thể làm gì, hắn không có cách nào chạy trốn khỏi gông cùm, không thể đối mặt với trái tim của mình, hắn đứng trên thuyền, nhìn căn nhà nhỏ thuộc về người thiếu niên hắn yêu càng ngày càng xa, cuối cùng trở thành một điểm nhỏ trên mặt biển.
Khách ba lô nhấn chìm điểm nhỏ kia trong đáy mắt, lắng đọng vào trong tim, hắn biết, đời này e là hắn sẽ không thể yêu nữa, tình yêu duy nhất đã bị hắn tự tay chặn lại trên hải đảo yên tĩnh này.
Hắn về tới thành phố, tiếp tục công việc, cưới vợ sinh con, đi theo gọi là quỹ đạo bình thường của cuộc sống hơn nửa đời người, mấy chục năm qua hắn chưa từng nhớ kỹ lại nơi đảo xa bị hắn xếp vào trong góc, lại tình cờ nửa đêm tỉnh giấc nhìn thấy nụ cười dương quang của thiếu niên, đó là ánh sáng duy nhất trong cuộc đời cằn cỗi của hắn.
Hắn bắt đầu hay say rượu, lợi dụng rượu cưỡng ép bản thân ngủ lâu hơn, chỉ vì để được nhìn thấy ánh sáng tự tay hắn nghiền nát nhiều hơn, nhưng mà chắc là vì trừng phạt hắn, cuối cùng thiếu niên không còn xuất hiện trong giấc mơ của hắn nữa.
Khách du lịch già rồi, người vợ một đời tương kính như tân cũng không có tình cảm đã qua đời, hắn lại cùng con sống qua mấy năm, rốt cục có một ngày, hắn quyết định phải trở về hải đảo.
Hắn từ biệt con mình, một thân một mình, cõng hành lý lần nữa lên thuyền đến vùng đảo nhỏ, y hệt năm đó.
Khoảng cách càng ngày càng gần, hắn híp mắt, đã nhìn thấy mặt biển mà hắn cất giữ mấy chục năm qua trong đáy lòng, điểm nhỏ sáng nhớ chiều mong —— căn nhà nhỏ hắn và thiếu niên từng ở.
Vị khách ấy cảm thấy tóc của mình cũng đã bắt đầu đen trở lại, những nếp nhăn dày đặc trên mặt bắt đầu giãn ra, đôi mắt càng ngày càng rõ ràng, dáng người cũng càng ngày càng kiên cường, như thể hắn đã xuyên về mấy chục năm năm trước, về đến thời thanh niên, hắn muốn dùng diện mạo tốt nhất để gặp lại người mình yêu cả đời.
Xa xa, hình như hắn đã nhìn thấy một người đứng bênh căn nhà nhỏ, bóng lưng gầy gò, dáng người đơn bạc, là thiếu niên, là hắn!
Kháchdu lịch không biết mình rời thuyền thế nào, hắn lảo đảo chạy đến bên thân ảnh kia, đến gần mới phát hiện mình nhận lầm người.
Thiếu niên bị nhận sai có ngoại hình rất giống thiếu niên trước đây, nhưng cũng không phải cậu ấy...
Thiếu niên kinh ngạc nhìn vị khách trước mắt.
Khi khách du lịch nói rõ ý định đến đây và dò hỏi muốn tìm người, thiếu niên trầm mặc chốc lát, dìu hắn đến một ngôi mộ lẻ loi sau nhà...
Khách du lịch mới biết, thiếu niên ở trước mắt là họ hàng xa của người mình yêu, thiếu niên của hắn vì bệnh tật tích tụ nên qua đời sau ba năm hắn rời đi, thiếu niên chỉ để lại một nguyện vọng, cậu muốn được chôn cất bên cạnh căn nhà này, nơi này có người muốn chờ hắn.
Khách du lịch ở lại căn nhà nhỏ ven biển.
Dưới ánh hoàng hôn ấm áp, hắn ngồi bên cạnh phần mộ thiếu niên, mở một bình rượu, uống xong, người dựa vào đất, chậm rãi khép mắt lại...
Kịch bản này Lạc Miểu đã xem trước vô số lần, người bình thường xem một đoạn nội dung kịch bản quá nhiều lần, thông thường sẽ sinh ra vài cảm xúc tê liệt, nhưng có lẽ vì liên quan đến chuyện diễn xuất, Lạc Miểu như đã cộng hưởng với nhân vật trong kịch bản, mỗi lần nhìn thấy đoạn này lại không nhịn được khó chịu.
Ngày hôm nay rất nghiêm trọng...
Lạc Miểu bị ảnh hưởng bởi nội dung kịch bản, khó giải thích được bắt đầu lo được lo mất, trong đầu vẫn luôn chiếu lại hình ảnh ban ngày.
—— Chim biển khua chân trên mặt nước biển rồi rời đi, không để ý cá nhỏ nhảy lên.
Cậu bất giác suy nghĩ những lời Phó Thư Luân nói.
—— Đều là đàn ông, có gì mà phải lằng nhà lằng nhằng.
Lạc Miểu giơ tay nhéo nhéo sống mũi, nhịn xuống cảm giác chua xót của tuyến lệ và sống mũi, một lát sau, đang muốn bò dậy rửa mặt, lại nghe thấy tiếng gõ cửa phòng rất có nhịp điệu.
"Tùng tùng tùng... Thùng thùng..."
Ba dài hai ngắn, gấp gáp nhưng nhẹ nhàng...
Lạc Miểu khịt khịt mũi, chạy đi mở cửa ra: "Anh Trạch."
Tống Thịnh Trạch đi vào xong, liếc mắt một cái đã nhìn thấy vành mắt Lạc Miểu đỏ hoe, kiềm chế kích động muốn ôm người vào trong lồng ngực, dạy dỗ nói: "Sao có thể hỏi cũng không hỏi đã ra mở cửa? Đang trong đoàn phim, chẳng lẽ em không hiểu tiếng gõ cửa ba dài hai ngắn là có ý gì sao?!"
Lạc Miểu chớp mắt mấy cái, trước đây khi cậu làm trợ lý cho Tiết Tử Dục đã biết.
Bản thân giới giải trí đã hỗn loạn, đoàn phim còn rất nhiều người, các diễn viên quay xong đều trở về phòng, trống trải cô quạnh lạnh lẽo, với lại có nhiều người sẽ hẹn nhau.
Ba dài hai ngắn là một ám hiệu.
Bất kể là muốn quy tắc ngầm, hay là muốn đưa tới cửa ôm đùi lớn, dùng nhịp điệu gõ cửa, đối phương cho vào thì tức là đồng ý, không ra, đó chính là đối phương từ chối, cũng sẽ không dây dưa thêm.
Nếu là ở những nơi khác, Lạc Miểu nhất định sẽ không mở cửa, nhưng trong đoàn phim Tinh Dập, cậu thật sự không tin ngoại trừ Tống Thịnh Trạch, ai dám đến gõ cửa cậu.
"Em biết là anh nên mới mở." Lạc Miểu một lần nữa khoá cửa lại, đưa lưng về phía Tống Thịnh Trạch, mặt đỏ ửng.
Tống Thịnh Trạch ôm cánh tay dựa vào tường: "Là anh nên thấy an toàn? Thầy Lạc thật đúng là ngây thơ, người trong đoàn phim này muốn thầy Lạc nhất, có thể không phải là anh, nếu không em cho rằng đêm hôm anh tới tìm em để làm gì? Xem kịch bản hả?"
Lạc Miểu đi đến bên người Tống Thịnh Trạch, chủ động ôm lấy eo anh: "Anh muốn... em, em nguyện ý..."
—— Chỉ sợ anh không động thủ...
Quả nhiên, Tống ảnh đế đùa giỡn không thành, bĩu môi xoá đề tài.
Tống Thịnh Trạch nhìn thấy kịch bản trên giường, thị lực của anh rất tốt, lướt qua đã thấy nội dung đoạn đó: "Đang đọc kịch bản nữa hả... đọc đến phần cuối kia, nên mới khóc?"
"Không khóc," Lạc Miểu giấu đầu hở đuôi dụi dụi mắt, cường điệu nói, "Em không thích khóc."
Tống Thịnh Trạch bị dáng vẻ mèo nhỏ chọc phát cười: "Vâng, em không thích khóc, chỉ là tinh thần không được tốt, anh tới thăm em một chút."
Chỉ là... thăm thôi à...
Lạc Miểu hơi thất vọng, yên lặng quay lại ngồi bên giường.
Tống Thịnh Trạch nhìn bạn trai nhỏ, hơi lo lắng.
Ban ngày quay phim anh đã phát hiện, tuy Lạc Miểu tiến bộ rất nhanh, diễn xuất phong độ khá tốt, nhưng chỉ cần lúc nghỉ ngơi thì buồn bã ỉu xìu, anh còn nhìn thấy hai người Lạc Miểu và Phó Thư Luân thầm thì chuyện gì đó.
Tống ảnh đế tò mò gần chết, nhưng lần đầu có bạn trai, anh không muốn trông chừng quá chặt chẽ, anh sợ làm phiền Lạc Miểu, chỉ có thể để tối đến lặng lẽ đến quan tâm một chút.
Tống Thịnh Trạch không chắc Lạc Miểu có phải là vì nội dung kịch bản nên tâm trạng mới không tốt không, cầm kịch bản qua, ôm lấy bạn trai nhỏ an ủi: "Kết cục sau cùng cũng không tệ lắm mà? Không cần để ý đoạn phía trước."
Kết cục cuối cùng...
Đúng, đoạn đó cũng không phải phần cuối bộ phim.
Cuối cùng, người nọ uống rượu bên cạnh phần mộ của thiếu niên, hắn chậm rãi nhắm mắt lại, rốt cục cũng mơ thấy thiếu niên của hắn.
Vẫn dương quang như vậy, đẹp đẽ như vậy, như một con cá nhảy lên khỏi trên mặt biển, toàn thân đều mang ánh sáng lộng lẫy mê người, hoạt bát, tràn ngập sức sống vỗ đuôi trước mắt hắn.
Hắn hít mạnh một hơi thật sâu, nhanh chóng tỉnh lại, tia sáng mờ mờ xuyên qua rèm cửa mỏng manh chui vào, chiếu trên mặt thiếu niên bên người... tựa như hắn chưa bao giờ rời đi.
Khách du lịch ngẩn ngơ.
Như thể anh đã xuyên qua thời gian quay về quá khứ, lại tựa như mấy chục năm ngơ ngác sau khi rời bỏ thiếu niên cũng chỉ là một giấc mơ, hay là những hình ảnh trước mắt mới là giấc mơ, anh đã đi theo người yêu, vĩnh viễn sinh sống trên căn nhà nhỏ thuộc về hai người bọn họ.
Thiếu niên nằm trong lồng ngực của hắn, mê man mở mắt ra, sau khi thấy rõ mặt khách du lịch, lộ ra nụ cười dịu dàng.
Ánh sáng dần sáng người, nụ cười ấy như mặt trời nhỏ có thể rọi sáng những nơi tối tối, vô cùng lộng lẫy lóa mắt...
Đây là một cái kết mở cho bộ phim, hình ảnh cuối cùng cố định trong bộ phim là hình ảnh nụ cười long lanh của thiếu niên, dành cho khán giả thoải sức tưởng tượng.
Đến cùng là khách du lịch chỉ vừa tỉnh giấc khỏi giấc mơ, hay là đã xuyên qua thời gian, sống lại lần nữa, hoặc chỉ là ảo giác về cái chết, bộ phim cũng không đưa ra đáp án rõ ràng, để cho khán giả tưởng tượng, mỗi người sẽ nghĩ theo một hướng, kết cục bộ phim có rất nhiều sắc thái khác nhau, có thể là vui, cũng có thể là buồn.
"Nhưng bất kể nói thế nào, trong tim khách du lịch vẫn có ý định muốn khỏi thiếu niên."
Lạc Miểu ấp úng nói ra cách hiểu của mình: "Coi như chỉ là giấc mơ, cũng bởi vì hắn muốn rời đi, nên mới mơ thấy nó."
"Miểu Miểu hiểu kết cục sẽ như vậy sao?" Tống Thịnh Trạch ngồi trên giường ôm lấy bạn trai nhỏ.
Lạc Miểu gật gật đầu: "Thực ra khách du lịch không yêu thiếu niên nhiều như hắn nghĩ, nếu quả thật là yêu, căn bản không có khả năng cam lòng rời khỏi cậu ấy dù cho chỉ một phút, chứ đừng nói chi là mấy chục năm..."
Tống Thịnh Trạch xem như đã hiểu rõ, nguyên nhân dạo này nhóc con nhà anh hay buồn bã.
Miểu Miểu đang dựa vào nội dung vở kịch để trách anh đây, cũng đang nghi ngờ mối quan hệ giữa bọn họ, không tự tin với tình cảm của mình...
Đồ nhóc ngốc...
Tống Thịnh Trạch cũng rất bất đắc dĩ, nếu như không phải sợ đến tối ôm bạn trai nhỏ đi ngủ, mình sẽ không kìm được hóa thân thành cầm thú, anh ước gì mỗi tối đều có thể kề cận Lạc Miểu, đâu có chuyện đồng ý nhân viên cho sắp xếp phòng riêng cho hai người.
Bất ngờ dành cho Lạc Miểu còn chưa chuẩn bị xong, ngoại trừ nhịn ra thì anh cũng không có cách khác.
Cho nên nói không thể tùy tiện cho bản thân đứng flag, Tống Thịnh Trạch khổ não nghĩ.
Trời mới biết anh muốn mạnh mẽ gặm nhóc con không tin tưởng anh đến cỡ nào, sau đó đẩy ngã người xuống muốn làm gì thì làm...
Chậc... Chữ nhẫn trên đầu có lưỡi dao, đúng là nói không sai...
(忍: nhẫn trong nhẫn nại, 刀: đao)
"Miểu Miểu, biết kỹ năng quan trọng nhất phải rèn luyện hàng ngày của diễn viên là cái gì không?" Tống ảnh đế hỏi.
Lạc Miểu như bạn nhỏ bỗng nhiên bị thầy giáo điểm danh trả lời câu hỏi, phút chốc trong đầu nảy vài cái đáp án, nhưng lại không xác định cái nào mới là chính xác nhất, do dự mãi, mới lắc đầu tỏ ý không biết.
Tống Thịnh Trạch nắm tay cậu, khẽ hôn trên đầu ngón tay, chậm rãi nói: "Là thoát vai."
"Mỗi nhân vật đều sinh động, mỗi phân đoạn đều có vui có buồn, làm diễn viên, rất nhiều lúc nhập vai thì dễ nhưng ra lại khó, thậm chí sẽ mang tính cách, suy nghĩ và những điều nhân vật từng trải qua vào cuộc sống của bản thân, vậy rất nguy hiểm, em biết không?"
Tống Thịnh Trạch ôm chặt Lạc Miểu: "Em không phải thiếu niên, anh cũng không phải khách du lịch, chúng ta chỉ là chúng ta, tin anh, anh yêu em nhiều hơn em nghĩ."
Tống Thịnh Trạch đã nói với cậu rằng thích cậu, lần đầu tiên nói ra chữ "yêu" này, làm cho cậu không biết bị làm sao, hưng phấn khó giải thích được...
Đến khi cậu bị giật mình, cảm giác lưng quần mình bị kéo ra.
"!!!" Lạc Miểu giật cả mình, hoang mang quay đầu lại.
Lại nghe Tống Thịnh Trạch nói: "Hoảng loạn cái gì? Không phải trách anh dạo này đến tối là không hôn em?"
"Không, anh, em không trách anh..." Lạc Miểu căng thẳng như bị bắt được đuôi nhỏ.
Tống Thịnh Trạch nở nụ cười: "Trách anh cũng không sao, em vì chuyện này mà trách anh, anh thật sự rất vui vẻ."
Lạc Miểu vừa muốn nói gì, Tống Thịnh Trạch còn nói: "Ngoan, để anh nhìn xem lúc sáng... Trên mông còn lưu lại vết không..."
Nhớ tới chuyện hôn nhau trên đá ngầm lúc sáng, lại nghĩ tới cảnh đứng trong phòng trang điểm soi gương nhìn vết đỏ kia, Lạc Miểu nằm nhoài trên đùi Tống Thịnh Trạch, mặt đỏ ửng.
Cậu lắp bắp nói: "Không... Không phải mông, là eo..." Một chút sức lực cũng không có.
Tống Thịnh Trạch trầm thấp nở nụ cười: "Ừm, vậy... thêm một cái trên mông mới được."
Tống Thịnh Trạch: Anh muốn thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.