Chương 31: Chi cực vậy?
Vương Khiết Băng (Yu)
11/01/2024
Chuyện của Trần Chi Kiều xem như đã cũng giúp cô trút giận xong rồi, hiển nhiên bây giờ ai cũng nghĩ “Hoàng Túc” đã chết, nệ Nhạc Chiêu Âm cũng không thể nào dùng thân phận đó tiếp tục hiên ngang xuất hiện nữa.
Bây giờ cô không còn là Hoàng Túc nữa, thay vào đó cô lại chuẩn bị ra mắt với thân phận là bà chủ tương lai của Liên Hoa Ảnh thị - Nhạc Chiêu Âm!
Phải rồi, cô quyết định sẽ cướp Liên Hoa Ảnh thị vào tay mình, chứ để Nhạc Chiêu Hiên quán xuyến cô không yên tâm chút nào.
Khỏi cần cô trang giành, chỉ cần em gái muốn là Nhạc Chiêu Hiên hai tay dâng hiến cả công ty giải trí cho cô luôn, anh ấy còn tình nguyện chỉ làm một phó tổng nhỏ nhoi mà thôi. Lúc công y Liên Hoa Ảnh thị nghe nói sắp đổi chủ còn ngạc nhiên, nhất là Ảnh Đế Thời Khuất Tiêu và trụ cột đắc lực thứ hai La Anh Húc cũng khá bất ngờ, hai người họ bước vào phòng làm việc của Nhạc Chiêu Hiên, nói:
- Nhạc Chiêu Hiên, cái gì vậy? Sao lại đổi chủ? Lẽ nào cậu thiếu vốn sao?
Nhạc Chiêu Hiên lắc đầu, đến đây La Anh Húc lại nói:
- Hay là anh chán công ty rồi nên muốn bán? Nếu anh bán thì cũng nói trước một tiếng để tôi mua chứ, sao lại đột ngột đổi chủ như thế? Lỡ như chủ mới không tốt thì bọn tôi phải làm sao đây?
Nhạc Chiêu Hiên nghe đến đây còn cười phá lên rất khoái chí, sau đó còn nói hai người họ không cần lo lắng, chủ mới rất tốt, kinh nghiệm rất phong phú, diễn xuất có khi còn tài giỏi hơn cả Ảnh Đế Thời Khuất Tiêu nữa kìa, không chỉ thế mà chỉ cần chủ mới xuất hiện là Thời Khuất Tiêu sẽ cúc cung tận tụy ngay lập tức, Tạ Đới cũng không cần lo bản thân bị mất việc nữa.
Khi này Tạ Đới nghe vậy cũng không hiểu lắm, rốt cuộc là có ý gì?
Nhưng vài giây sau đó, khi Nhạc Chiêu Âm hiên ngang mở cửa bước vào thì họ đã hiểu rồi. Hóa ra bà chủ mới của Liên Hoa Ảnh thị lại là cô công chúa duy nhất của Nhạc gia, thế thì đúng là rất chất chơi đây, còn Ảnh Đế Thời Khuất Tiêu thì quả nhiên là sẽ cúc cung tận tụy hết lòng vì bà chủ.
La Anh Húc nhìn thấy Nhạc Chiêu Âm thì giống như là bị hút hồn vậy, tuy anh ta biết tiểu thư Nhạc gia xinh đẹp, nhưng xinh đẹp đến mức này thì đúng là quá đáng lắm rồi.
- Giới thiệu một chút, đây là em gái tôi, Nhạc Chiêu Âm, từ nay về sau em ấy sẽ là bà chủ của Liên Hoa Ảnh thị. Sau hai ngày nữa sẽ là một buổi lễ nhậm chức chính thức, hi vọng hai người sẽ chiếu cố.
Thời Khuất Tiêu thì không cần nói, hoàn toàn chìm đắm vào cô, còn nhìn cô cười đến ngây ngốc. Nhưng người nam nhân kia thì cô cũng chỉ có tiếp xúc qua ở thân phận “Hoàng Túc” mà thôi, anh ta là La Anh Húc, cũng được xem là một trụ cột của Liên Hoa Ảnh thị, diễn xuất rất tốt, duyên người qua đường cũng rất thuận lợi, thường sẽ thủ vai Bạch Nguyệt Quang của nữ chính, hiển nhiên với gương mặt đó thì vai như thế thì quả hợp gu rồi.
- Xin chào, tôi là Nhạc Chiêu Âm.
- Xin chào, tôi là La Anh Húc, còn đây là trợ lý của tôi, Mục Đinh.
Nhạc Chiêu Âm cũng chỉ cười nhẹ. Buổi ra mắt sơ qua xem như là xong, La Anh Húc và Mục Đinh cũng đã bị Tạ Đới “mời” ra ngoài, còn chưa đợi Nhạc Chiêu Hiên nói gì thì Thời Khuất Tiêu đã tự nhiên như ở nhà, anh ôm lấy “vợ” của mình, nhỏ giọng nói:
- Âm Âm, sao em đi làm ở đây mà không nói với anh. Làm anh nhớ em muốn chết.
Nhạc Chiêu Âm bày ra dáng vẻ chê bai rồi đẩy anh ra, tên này mà là Ảnh Đế vạn người mê gì chứ? Rõ ràng là một tên thần kinh rung rinh thì có, trong suốt ba ngày cô ở nhà để nghỉ ngơi thì ngày nào tên điên này cũng nhắn tin, không nhắn tin thì gọi điện, không gọi điện được thì còn gửi cả email cho cô, thật sự là cô bị làm phiền muốn chết rồi.
À còn chưa hết nha, tên này làm như là nhà cô ở chốn cung cấm vậy đó, thấy gửi email mà cô vẫn chưa trả lời, còn tận dụng cả bồ câu đưa thư nữa chứ? Coi có điên không? Vì Nhạc Chiêu Phóng thấy tên này quá “điên” nên đã dùng cung tên bắn hạ hết bồ câu đưa thư, thư thì đốt, bồ câu thì đem nướng lên ăn.
Trong ba ngày thì hình như nhà của cô ăn được bảy hay tám con bồ câu thì phải.
Khi thấy kế sách dùng bồ câu không được thì lại dùng đến quà cáp, nhưng quà thì được người thân nhận, Nhạc Chiêu Thoại giúp cô nhận quà, mở quà, kiểm quà, còn vui vẻ giúp cô ăn quà luôn mà.
Có lần Thời Khuất Tiêu gửi chocolate đến, thế là Nhạc Chiêu Thoại và Nhạc Chiêu Phóng giúp cô ăn sạch, sau đó còn nhiệt tình đốt thư đi. Hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc của cô và Thời Khuất Tiêu, nhằm mục đích khiến cho anh nản chí.
Nhưng ai mà có dè, lại chọc phải thằng điên có máu liều, họ càng ngăn cản thì anh lại càng làm nhiều hơn, cuối cùng thì lá thư thứ tám trăm bảy mươi hai cũng đến được chỗ cô. Mà nội dung thư rất vô tri, chỉ có hai chữ “Âm Âm”.
Ủa? Vậy gửi thư chi cực vậy ba? Bộ điên hay gì? Làm riết nhiều cái thấy mệt ghê, nhiều khi bất mãn hông muốn nói luôn á, thiệt tình!
#Yu~
Bây giờ cô không còn là Hoàng Túc nữa, thay vào đó cô lại chuẩn bị ra mắt với thân phận là bà chủ tương lai của Liên Hoa Ảnh thị - Nhạc Chiêu Âm!
Phải rồi, cô quyết định sẽ cướp Liên Hoa Ảnh thị vào tay mình, chứ để Nhạc Chiêu Hiên quán xuyến cô không yên tâm chút nào.
Khỏi cần cô trang giành, chỉ cần em gái muốn là Nhạc Chiêu Hiên hai tay dâng hiến cả công ty giải trí cho cô luôn, anh ấy còn tình nguyện chỉ làm một phó tổng nhỏ nhoi mà thôi. Lúc công y Liên Hoa Ảnh thị nghe nói sắp đổi chủ còn ngạc nhiên, nhất là Ảnh Đế Thời Khuất Tiêu và trụ cột đắc lực thứ hai La Anh Húc cũng khá bất ngờ, hai người họ bước vào phòng làm việc của Nhạc Chiêu Hiên, nói:
- Nhạc Chiêu Hiên, cái gì vậy? Sao lại đổi chủ? Lẽ nào cậu thiếu vốn sao?
Nhạc Chiêu Hiên lắc đầu, đến đây La Anh Húc lại nói:
- Hay là anh chán công ty rồi nên muốn bán? Nếu anh bán thì cũng nói trước một tiếng để tôi mua chứ, sao lại đột ngột đổi chủ như thế? Lỡ như chủ mới không tốt thì bọn tôi phải làm sao đây?
Nhạc Chiêu Hiên nghe đến đây còn cười phá lên rất khoái chí, sau đó còn nói hai người họ không cần lo lắng, chủ mới rất tốt, kinh nghiệm rất phong phú, diễn xuất có khi còn tài giỏi hơn cả Ảnh Đế Thời Khuất Tiêu nữa kìa, không chỉ thế mà chỉ cần chủ mới xuất hiện là Thời Khuất Tiêu sẽ cúc cung tận tụy ngay lập tức, Tạ Đới cũng không cần lo bản thân bị mất việc nữa.
Khi này Tạ Đới nghe vậy cũng không hiểu lắm, rốt cuộc là có ý gì?
Nhưng vài giây sau đó, khi Nhạc Chiêu Âm hiên ngang mở cửa bước vào thì họ đã hiểu rồi. Hóa ra bà chủ mới của Liên Hoa Ảnh thị lại là cô công chúa duy nhất của Nhạc gia, thế thì đúng là rất chất chơi đây, còn Ảnh Đế Thời Khuất Tiêu thì quả nhiên là sẽ cúc cung tận tụy hết lòng vì bà chủ.
La Anh Húc nhìn thấy Nhạc Chiêu Âm thì giống như là bị hút hồn vậy, tuy anh ta biết tiểu thư Nhạc gia xinh đẹp, nhưng xinh đẹp đến mức này thì đúng là quá đáng lắm rồi.
- Giới thiệu một chút, đây là em gái tôi, Nhạc Chiêu Âm, từ nay về sau em ấy sẽ là bà chủ của Liên Hoa Ảnh thị. Sau hai ngày nữa sẽ là một buổi lễ nhậm chức chính thức, hi vọng hai người sẽ chiếu cố.
Thời Khuất Tiêu thì không cần nói, hoàn toàn chìm đắm vào cô, còn nhìn cô cười đến ngây ngốc. Nhưng người nam nhân kia thì cô cũng chỉ có tiếp xúc qua ở thân phận “Hoàng Túc” mà thôi, anh ta là La Anh Húc, cũng được xem là một trụ cột của Liên Hoa Ảnh thị, diễn xuất rất tốt, duyên người qua đường cũng rất thuận lợi, thường sẽ thủ vai Bạch Nguyệt Quang của nữ chính, hiển nhiên với gương mặt đó thì vai như thế thì quả hợp gu rồi.
- Xin chào, tôi là Nhạc Chiêu Âm.
- Xin chào, tôi là La Anh Húc, còn đây là trợ lý của tôi, Mục Đinh.
Nhạc Chiêu Âm cũng chỉ cười nhẹ. Buổi ra mắt sơ qua xem như là xong, La Anh Húc và Mục Đinh cũng đã bị Tạ Đới “mời” ra ngoài, còn chưa đợi Nhạc Chiêu Hiên nói gì thì Thời Khuất Tiêu đã tự nhiên như ở nhà, anh ôm lấy “vợ” của mình, nhỏ giọng nói:
- Âm Âm, sao em đi làm ở đây mà không nói với anh. Làm anh nhớ em muốn chết.
Nhạc Chiêu Âm bày ra dáng vẻ chê bai rồi đẩy anh ra, tên này mà là Ảnh Đế vạn người mê gì chứ? Rõ ràng là một tên thần kinh rung rinh thì có, trong suốt ba ngày cô ở nhà để nghỉ ngơi thì ngày nào tên điên này cũng nhắn tin, không nhắn tin thì gọi điện, không gọi điện được thì còn gửi cả email cho cô, thật sự là cô bị làm phiền muốn chết rồi.
À còn chưa hết nha, tên này làm như là nhà cô ở chốn cung cấm vậy đó, thấy gửi email mà cô vẫn chưa trả lời, còn tận dụng cả bồ câu đưa thư nữa chứ? Coi có điên không? Vì Nhạc Chiêu Phóng thấy tên này quá “điên” nên đã dùng cung tên bắn hạ hết bồ câu đưa thư, thư thì đốt, bồ câu thì đem nướng lên ăn.
Trong ba ngày thì hình như nhà của cô ăn được bảy hay tám con bồ câu thì phải.
Khi thấy kế sách dùng bồ câu không được thì lại dùng đến quà cáp, nhưng quà thì được người thân nhận, Nhạc Chiêu Thoại giúp cô nhận quà, mở quà, kiểm quà, còn vui vẻ giúp cô ăn quà luôn mà.
Có lần Thời Khuất Tiêu gửi chocolate đến, thế là Nhạc Chiêu Thoại và Nhạc Chiêu Phóng giúp cô ăn sạch, sau đó còn nhiệt tình đốt thư đi. Hoàn toàn cắt đứt mọi liên lạc của cô và Thời Khuất Tiêu, nhằm mục đích khiến cho anh nản chí.
Nhưng ai mà có dè, lại chọc phải thằng điên có máu liều, họ càng ngăn cản thì anh lại càng làm nhiều hơn, cuối cùng thì lá thư thứ tám trăm bảy mươi hai cũng đến được chỗ cô. Mà nội dung thư rất vô tri, chỉ có hai chữ “Âm Âm”.
Ủa? Vậy gửi thư chi cực vậy ba? Bộ điên hay gì? Làm riết nhiều cái thấy mệt ghê, nhiều khi bất mãn hông muốn nói luôn á, thiệt tình!
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.