Chương 37: Lại lo chuyện thiên hạ (1)
Vương Khiết Băng (Yu)
11/01/2024
Mọi chuyện cũng dần lắng xuống, nhưng ở Liên Hoa Ảnh thị thì không!
Kể từ khi Nhạc Chiêu Âm nhậm chức thì Thời Khuất Tiêu siêng năng đến công ty hẳn, nếu như là trước kia thì phải vang nài rồi lôi kéo còn may ra, nhưng bây giờ Tạ Đới không cần bỏ ra chút sức lực nào cả, cậu ta chỉ cần nhìn Thời Khuất Tiêu, nghiêng đầu, nói:
- Khuất Tiêu, chúng ta đến tìm bà chủ nhé?
- Được, đi thôi.
Nhanh lắm, được vậy là nhanh chứ bình thường đâu có kiểu vậy. Tạ Đới biết thừa rồi, nhưng cũng may bây giờ bà chủ của Liên Hoa Ảnh thị là Nhạc Chiêu Âm nên Thời Khuất Tiêu mới có tinh thần đi làm như thế, nhớ lại trước kia thì anh vẫn luôn sống với châm ngôn “Chậm mà chắc”, “Dục tốc bất đạt”, nhưng bây giờ để giành thời gian cho Nhạc Chiêu Âm đương nhiên anh phải dốc sức, nỗ lực nhiều hơn, nên mỗi ngày anh đều rảnh rỗi, mà rảnh rỗi thì làm gì?
Đương nhiên là đi tìm tình yêu rồi.
Có vẻ như Nhạc Chiêu Âm đã quen với tần suất xuất hiện của Thời Khuất Tiêu nên cô cũng không thèm quan tâm nữa, nhưng anh thì vẫn rất vui vẻ kéo ghế ngồi đối diện với cô, chống tay lên bàn làm việc của cô, cười như một tên dở hơi. Cũng may là ở đây chỉ có ba người thôi đó, chứ mà để thêm vài người nữa chắc cái danh Ảnh Đế cũng chỉ là cái danh thôi.
- Thời Khuất Tiêu…
- Anh nghe đây vợ.
Nhạc Chiêu Âm liếc anh một cái, nhưng rồi sau đó cô cũng chỉ thở dài một tiếng, mặc dù cô đã mắng anh rồi, đánh cũng đánh rồi, còn nói anh không được gọi bừa cô là “Vợ”, nhưng tên này chắc cầm tinh con cua nên ngang ngược, còn ngang ngược hơn cả cô, nói mãi chẳng nghe. Dù bị đánh, bị mắng nhưng vẫn trơ cái mặt ra gọi cô là “Vợ ơi, vợ à”, thật lòng mà nói thì Nhạc Chiêu Âm rất muốn đá tên này sang công ty khác.
Nhưng xui quá, từ khi anh biết cô sẽ làm bà chủ của Liên Hoa Ảnh thị thì Thời Khuất Tiêu đã nhanh chóng kí gia hạn hợp đồng thêm ba mươi năm, khi nhìn hợp đồng khóe môi của cô cũng chỉ giật giật mà không nói nên lời, tên điên này định đóng phim tới mãn kiếp hay gì vậy?
- Gần đây tôi định sẽ nâng đỡ nữ diễn viên, hi vọng anh sẽ mang theo cô ấy. Nếu có thể thì trói couple với cô ấy.
- Anh không đồng ý, trói couple với em thì anh sẽ đồng ý.
Nói xong Thời Khuất Tiêu còn nhìn cô cười đầy sủng nịnh, nhưng Nhạc Chiêu Âm không muốn nhắc đến.
Đi thẳng vào vấn đề thì hiện nay Liên Hoa Ảnh thị chỉ có hai trụ cột chính là Ảnh Đế Thời Khuất Tiêu và La Anh Húc, còn diễn viên nữ dường như là không có ai nổi trội cả. Nếu như cái đà này cứ tiếp diễn thì chắc chắn nơi này sẽ thành “Nam nhi quốc” mất thôi, cô không muốn như thế, hơn nữa hôm qua cô có đi xem qua vài phim trường rồi, cô đã nhắm được ba bạn nữ diễn viên với gương mặt rất xinh xắn, nếu như được Thời Khuất Tiêu nâng đỡ hoặc trói couple thì sẽ rất thuận lợi để bạo hồng.
Nhưng cái tên thần kinh rung rinh này chắc không chịu rồi, cô phải nghĩ cách khác thôi.
Thời Khuất Tiêu nhìn cô, rồi lại nhìn sang tài liệu mà cô đang giữ, bất chợt anh lại nói:
- Chiêu Tích Hi này…
Nghe đến tên của một diễn viên nữ được phát ra trong miệng của Thời Khuất Tiêu liền làm cho Nhạc Chiêu Âm thấy không vui, cô đưa mắt nhìn anh, sau đó liền có chút tức giận, nói:
- Cô ấy làm sao? Anh thích cô ấy? Muốn trói couple với cô ấy sao?
Nhìn biểu hiện đó của Nhạc Chiêu Âm cũng làm cho Thời Khuất Tiêu có chút ngạc nhiên, nhưng trên hết là anh thấy vui mừng. Tuy nhiên anh cũng không phải dạng sẽ dùng cách khiến đối phương ghen tuông đôi tấn công tâm lý, vì anh biết Nhạc Chiêu Âm không phải dạng nữ nhân sẽ bị đánh gục bởi những đòn tâm lý vớ vẩn như vậy. Thời Khuất Tiêu liền nói:
- Không có, đừng có mà vu oan cho anh, vợ à!
Dừng một chút, anh lại chỉ vào Chiêu Tích Hi, nói:
- Cô gái này là tiểu hoa được Nhạc Chiêu Hiên bảo vệ. Tuy ngoài miệng Nhạc Chiêu Hiên nói rằng “gà nhà không ăn”, nhưng làm bạn với cậu ta nhiều năm như vậy, anh sớm đã biết cậu ta có ý với Chiêu Tích Hi rồi. Nhưng có vẻ như cả hai vẫn không dám nói ra.
Nhạc Chiêu Âm nhìn vào hồ sơ của Chiêu Tích Hi, quả thật thì so với nhiều tiểu hoa đang nổi gần đây thì cô ấy không có chút nổi bật nào, nhưng năng lực diễn xuất ổn, gương mặt xinh xắn lại còn rất tốt tính. Hôm qua cô có đến thăm đoàn làm phim của cô ấy, thấy cô ấy và đoàn đội nói chuyện rất vui vẻ.
Lúc đó Nhạc Chiêu Âm còn suy nghĩ, một cô gái nhỏ nỗ lực như vậy mà tại sao không nổi tiếng chứ?
Hóa ra bên trong còn có nội tình như vậy sao? Ông anh hai của cô sợ rằng người mình thích quá nổi tiếng thì sẽ mất người luôn, nên mới bảo vệ cô ấy gắt gao như vậy? Xem ra… Lần này cô sắp làm được một việc tốt nữa rồi.
Thời Khuất Tiêu đôi mắt sáng rỡ của cô mà chỉ biết lắc đầu, người con gái này lạ thật đó, chuyện của mình thì không lo, suốt ngày chỉ biết lo cho người ta là sao vậy?
Tuy nói rằng Nhạc Chiêu Hiên lớn tuổi, nhưng thật xin lỗi đi, anh với Nhạc Chiêu Hiên là đồng niên đó, anh còn lớn hơn Nhạc Chiêu Hiên ba tháng nữa nè… Mau cưới anh đi chứ?
#Yu~
Kể từ khi Nhạc Chiêu Âm nhậm chức thì Thời Khuất Tiêu siêng năng đến công ty hẳn, nếu như là trước kia thì phải vang nài rồi lôi kéo còn may ra, nhưng bây giờ Tạ Đới không cần bỏ ra chút sức lực nào cả, cậu ta chỉ cần nhìn Thời Khuất Tiêu, nghiêng đầu, nói:
- Khuất Tiêu, chúng ta đến tìm bà chủ nhé?
- Được, đi thôi.
Nhanh lắm, được vậy là nhanh chứ bình thường đâu có kiểu vậy. Tạ Đới biết thừa rồi, nhưng cũng may bây giờ bà chủ của Liên Hoa Ảnh thị là Nhạc Chiêu Âm nên Thời Khuất Tiêu mới có tinh thần đi làm như thế, nhớ lại trước kia thì anh vẫn luôn sống với châm ngôn “Chậm mà chắc”, “Dục tốc bất đạt”, nhưng bây giờ để giành thời gian cho Nhạc Chiêu Âm đương nhiên anh phải dốc sức, nỗ lực nhiều hơn, nên mỗi ngày anh đều rảnh rỗi, mà rảnh rỗi thì làm gì?
Đương nhiên là đi tìm tình yêu rồi.
Có vẻ như Nhạc Chiêu Âm đã quen với tần suất xuất hiện của Thời Khuất Tiêu nên cô cũng không thèm quan tâm nữa, nhưng anh thì vẫn rất vui vẻ kéo ghế ngồi đối diện với cô, chống tay lên bàn làm việc của cô, cười như một tên dở hơi. Cũng may là ở đây chỉ có ba người thôi đó, chứ mà để thêm vài người nữa chắc cái danh Ảnh Đế cũng chỉ là cái danh thôi.
- Thời Khuất Tiêu…
- Anh nghe đây vợ.
Nhạc Chiêu Âm liếc anh một cái, nhưng rồi sau đó cô cũng chỉ thở dài một tiếng, mặc dù cô đã mắng anh rồi, đánh cũng đánh rồi, còn nói anh không được gọi bừa cô là “Vợ”, nhưng tên này chắc cầm tinh con cua nên ngang ngược, còn ngang ngược hơn cả cô, nói mãi chẳng nghe. Dù bị đánh, bị mắng nhưng vẫn trơ cái mặt ra gọi cô là “Vợ ơi, vợ à”, thật lòng mà nói thì Nhạc Chiêu Âm rất muốn đá tên này sang công ty khác.
Nhưng xui quá, từ khi anh biết cô sẽ làm bà chủ của Liên Hoa Ảnh thị thì Thời Khuất Tiêu đã nhanh chóng kí gia hạn hợp đồng thêm ba mươi năm, khi nhìn hợp đồng khóe môi của cô cũng chỉ giật giật mà không nói nên lời, tên điên này định đóng phim tới mãn kiếp hay gì vậy?
- Gần đây tôi định sẽ nâng đỡ nữ diễn viên, hi vọng anh sẽ mang theo cô ấy. Nếu có thể thì trói couple với cô ấy.
- Anh không đồng ý, trói couple với em thì anh sẽ đồng ý.
Nói xong Thời Khuất Tiêu còn nhìn cô cười đầy sủng nịnh, nhưng Nhạc Chiêu Âm không muốn nhắc đến.
Đi thẳng vào vấn đề thì hiện nay Liên Hoa Ảnh thị chỉ có hai trụ cột chính là Ảnh Đế Thời Khuất Tiêu và La Anh Húc, còn diễn viên nữ dường như là không có ai nổi trội cả. Nếu như cái đà này cứ tiếp diễn thì chắc chắn nơi này sẽ thành “Nam nhi quốc” mất thôi, cô không muốn như thế, hơn nữa hôm qua cô có đi xem qua vài phim trường rồi, cô đã nhắm được ba bạn nữ diễn viên với gương mặt rất xinh xắn, nếu như được Thời Khuất Tiêu nâng đỡ hoặc trói couple thì sẽ rất thuận lợi để bạo hồng.
Nhưng cái tên thần kinh rung rinh này chắc không chịu rồi, cô phải nghĩ cách khác thôi.
Thời Khuất Tiêu nhìn cô, rồi lại nhìn sang tài liệu mà cô đang giữ, bất chợt anh lại nói:
- Chiêu Tích Hi này…
Nghe đến tên của một diễn viên nữ được phát ra trong miệng của Thời Khuất Tiêu liền làm cho Nhạc Chiêu Âm thấy không vui, cô đưa mắt nhìn anh, sau đó liền có chút tức giận, nói:
- Cô ấy làm sao? Anh thích cô ấy? Muốn trói couple với cô ấy sao?
Nhìn biểu hiện đó của Nhạc Chiêu Âm cũng làm cho Thời Khuất Tiêu có chút ngạc nhiên, nhưng trên hết là anh thấy vui mừng. Tuy nhiên anh cũng không phải dạng sẽ dùng cách khiến đối phương ghen tuông đôi tấn công tâm lý, vì anh biết Nhạc Chiêu Âm không phải dạng nữ nhân sẽ bị đánh gục bởi những đòn tâm lý vớ vẩn như vậy. Thời Khuất Tiêu liền nói:
- Không có, đừng có mà vu oan cho anh, vợ à!
Dừng một chút, anh lại chỉ vào Chiêu Tích Hi, nói:
- Cô gái này là tiểu hoa được Nhạc Chiêu Hiên bảo vệ. Tuy ngoài miệng Nhạc Chiêu Hiên nói rằng “gà nhà không ăn”, nhưng làm bạn với cậu ta nhiều năm như vậy, anh sớm đã biết cậu ta có ý với Chiêu Tích Hi rồi. Nhưng có vẻ như cả hai vẫn không dám nói ra.
Nhạc Chiêu Âm nhìn vào hồ sơ của Chiêu Tích Hi, quả thật thì so với nhiều tiểu hoa đang nổi gần đây thì cô ấy không có chút nổi bật nào, nhưng năng lực diễn xuất ổn, gương mặt xinh xắn lại còn rất tốt tính. Hôm qua cô có đến thăm đoàn làm phim của cô ấy, thấy cô ấy và đoàn đội nói chuyện rất vui vẻ.
Lúc đó Nhạc Chiêu Âm còn suy nghĩ, một cô gái nhỏ nỗ lực như vậy mà tại sao không nổi tiếng chứ?
Hóa ra bên trong còn có nội tình như vậy sao? Ông anh hai của cô sợ rằng người mình thích quá nổi tiếng thì sẽ mất người luôn, nên mới bảo vệ cô ấy gắt gao như vậy? Xem ra… Lần này cô sắp làm được một việc tốt nữa rồi.
Thời Khuất Tiêu đôi mắt sáng rỡ của cô mà chỉ biết lắc đầu, người con gái này lạ thật đó, chuyện của mình thì không lo, suốt ngày chỉ biết lo cho người ta là sao vậy?
Tuy nói rằng Nhạc Chiêu Hiên lớn tuổi, nhưng thật xin lỗi đi, anh với Nhạc Chiêu Hiên là đồng niên đó, anh còn lớn hơn Nhạc Chiêu Hiên ba tháng nữa nè… Mau cưới anh đi chứ?
#Yu~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.