Chương 42: Nấu thành cháo
Vương Khiết Băng (Yu)
12/01/2024
Gạo đã nấu thành cơm, hay nói đúng hơn là đổ thêm nước thành cháo luôn rồi nên Thời Khuất Tiêu bây giờ cực kỳ hài lòng ôm Nhạc Chiêu Âm ở trong lòng, đương nhiên anh biết cô là người nhạy cảm nên sẽ luôn có cảm giác không an toàn, mà công việc đặc thù của anh lại tiếp xúc rất nhiều nữ nhân, nếu như để cô gái nhỏ này ghen tuông thì anh sẽ mệt mỏi lắm.
Buổi sáng khi Nhạc Chiêu Âm còn chưa thức giấc thì Thời Khuất Tiêu đã liên hệ với Tạ Đới bàn đến chuyện rút khỏi giới giải trí, ban đầu Tạ Đới nghe qua còn ngạc nhiên, nhưng sau khi nghe được lý do rồi anh ấy cũng không thấy ngạc nhiên nữa. Vốn dĩ chuyện này trước đó Thời Khuất Tiêu đã từng đề cập qua với anh ấy rồi, trước cả khi anh biết Âm Âm là Nhạc Chiêu Âm cơ, khi đó Thời Khuất Tiêu nói rằng nữ nhân nào cũng không thích chồng mình quá nổi tiếng, cho nên nếu anh và Âm Âm kết hôn thì anh sẽ rút lui khỏi giới giải trí.
Bây giờ nếu như Thời Khuất Tiêu muốn rút lui tức là anh và Nhạc Chiêu Âm đã có kết quả mà anh mong muốn rồi, Tạ Đới vẫn rất ủng hộ anh, chỉ là… Liên Hoa Ảnh thị nói sao thì cũng là một công ty giải trí, nhờ có nhiệt của Ảnh Đế là Thời Khuất Tiêu mời tồn tại được đến thời điểm hiện tại, nếu như bây giờ Nhạc Chiêu Âm đột ngột rút khỏi giới giải trí thì chắc chắn sẽ dấy lên không ít sóng gió ở trong giới đâu. Hơn nữa còn có công ty đối thủ là Mạc Thế Ảnh thị và ông chủ của Mạc Thế - Lạc Cao Kiên nữa, nói chung chuyện Thời Khuất Tiêu rút lui vẫn phải từ từ.
Thông báo xong rồi cũng đến lúc Thời Khuất Tiêu quay lại để ôm vợ đi ngủ tiếp, nhưng khi anh quay vào phòng “lại” thấy Nhạc Chiêu Âm đang đu dây chuẩn bị trèo tường chạy trốn, gương mặt của anh bắt đầu có chút không vui, ngay lập tức tóm lấy cô, trực tiếp ôm cô vào giường, rồi lại khóa chặt cô ở dưới thân, nhíu mày, nói:
- Nhạc Chiêu Âm, em lại muốn trốn?
- Thời Khuất Tiêu, chúng ta… Cái đó… Anh quên đi…
- Không quên được, anh chính là ăn em rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm, chút nữa anh sẽ đưa sính lễ đến Nhạc gia.
Nhạc Chiêu Âm liền lắc đầu kịch liệt phản đối, đây không phải là cô không muốn kết hôn hay là không thích anh, nhưng nếu như để Papa đại nhân và Nhạc Chiêu Thoại hay Nhạc Chiêu Phóng biết cô và Thời Khuất Tiêu đã gạo nấu thành cơm thì anh sẽ bị giết chết mất.
- Thời Khuất Tiêu, anh đừng có đến… Chờ một thời gian đã.
- Âm Âm… Em vẫn không thích anh sao?
- Không phải, nếu bây giờ anh đế Nhạc gia sẽ bị cha và anh cả đánh chết đấy!
Thời Khuất Tiêu liền mỉm cười, vậy có nghĩa là Nhạc Chiêu Âm đồng ý gả cho anh, nhưng vẫn chưa phải lúc thích hợp để nói ra chuyện này đúng không? Nghĩ đến đây anh cũng thấy hài lòng rồi, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô một cái, sau đó lại hôn nhẹ lên cổ của cô một cái, nói:
- Âm Âm, em đừng có lừa anh đấy. Nếu như anh biết em lừa anh, thì anh nhất định sẽ bố cáo thiên hạ, nói em quất ngựa truy phong, ăn rồi không chịu trách nhiệm.
- Biết rồi, biết rồi, biết rồi. Làm như anh là phi tần bị thất sủng không bằng.
Tuy bị so sánh nhưng anh không tức giận, trái lại anh còn tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể của Nhạc Chiêu Âm, quả thật là cô rất thơm, một mùi hương rất dễ chịu, nó khiến anh cảm thấy rất thư giãn… Quả nhiên vợ anh có khác, mỗi khi ở bên cô, anh đều khó lòng kiềm chế được mà.
Đột nhiên lúc này Thời Khuất Tiêu lại đưa tay chạm lên eo nhỏ của cô, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô, nói:
- Âm Âm, chúng ta làm thêm một chút nữa nha?
- Hả? Gì? Không được!
Tuy cô đã nói là “Không được” nhưng cuối cùng vẫn là bị anh hì hục ăn thêm vài lần, tới nỗi mà không tài nào đi được nữa, tên này đúng là thần kinh mà, người ta đã nói là không được rồi nhưng vẫn cố chấp như thế, bây giờ thì hay rồi… Cô thật sự là không nhúc nhích được dù là một ngón chân, còn Thời Khuất Tiêu thì cực kỳ hài lòng ôm cô ở trong lòng, vui vui vẻ vẻ, nói:
- Vợ à, em đúng là mềm mềm ấm áp thật đó, thiệt lòng không muốn buông em ra chút nào.
- Thời Khuất Tiêu, nếu anh còn dám tiếp tục thì tôi sẽ đánh chết anh!
- Vợ ngoan, sẽ không đâu mà.
Miệng thì nói không nhưng có vẻ như có những thứ không nghe lời lắm, cả ngày hôm đó thì Nhạc Chiêu Âm dường như chỉ có thể là ở trên giường của Thời Khuất Tiêu mà thôi, cơm bưng nước rót thì được Ảnh Đế phục vụ tận miệng.
Trước kia cô đọc tiểu thuyết còn không tin, còn nghĩ rằng làm gì có chuyện “làm chuyện đó” mà liệt giường được chứ, nữ chính là quá yếu đuối mới bị giam cầm tại phòng của nam chính. Nhưng bây giờ thật sự trải nghiệm thì cô sai rồi, cô xin dập đầu tạ lỗi với mấy bà nữ chính bị cô chửi nha… Thật sự là tới nhích cái eo thôi cũng đau đớn không thôi, còn cái tên điên nào đó thì vẫn… Ôm chặt không buông, dù là muốn rời đi cũng không rời đi.
Thật là mệt mỏi quá mà.
Buổi sáng khi Nhạc Chiêu Âm còn chưa thức giấc thì Thời Khuất Tiêu đã liên hệ với Tạ Đới bàn đến chuyện rút khỏi giới giải trí, ban đầu Tạ Đới nghe qua còn ngạc nhiên, nhưng sau khi nghe được lý do rồi anh ấy cũng không thấy ngạc nhiên nữa. Vốn dĩ chuyện này trước đó Thời Khuất Tiêu đã từng đề cập qua với anh ấy rồi, trước cả khi anh biết Âm Âm là Nhạc Chiêu Âm cơ, khi đó Thời Khuất Tiêu nói rằng nữ nhân nào cũng không thích chồng mình quá nổi tiếng, cho nên nếu anh và Âm Âm kết hôn thì anh sẽ rút lui khỏi giới giải trí.
Bây giờ nếu như Thời Khuất Tiêu muốn rút lui tức là anh và Nhạc Chiêu Âm đã có kết quả mà anh mong muốn rồi, Tạ Đới vẫn rất ủng hộ anh, chỉ là… Liên Hoa Ảnh thị nói sao thì cũng là một công ty giải trí, nhờ có nhiệt của Ảnh Đế là Thời Khuất Tiêu mời tồn tại được đến thời điểm hiện tại, nếu như bây giờ Nhạc Chiêu Âm đột ngột rút khỏi giới giải trí thì chắc chắn sẽ dấy lên không ít sóng gió ở trong giới đâu. Hơn nữa còn có công ty đối thủ là Mạc Thế Ảnh thị và ông chủ của Mạc Thế - Lạc Cao Kiên nữa, nói chung chuyện Thời Khuất Tiêu rút lui vẫn phải từ từ.
Thông báo xong rồi cũng đến lúc Thời Khuất Tiêu quay lại để ôm vợ đi ngủ tiếp, nhưng khi anh quay vào phòng “lại” thấy Nhạc Chiêu Âm đang đu dây chuẩn bị trèo tường chạy trốn, gương mặt của anh bắt đầu có chút không vui, ngay lập tức tóm lấy cô, trực tiếp ôm cô vào giường, rồi lại khóa chặt cô ở dưới thân, nhíu mày, nói:
- Nhạc Chiêu Âm, em lại muốn trốn?
- Thời Khuất Tiêu, chúng ta… Cái đó… Anh quên đi…
- Không quên được, anh chính là ăn em rồi, anh sẽ chịu trách nhiệm, chút nữa anh sẽ đưa sính lễ đến Nhạc gia.
Nhạc Chiêu Âm liền lắc đầu kịch liệt phản đối, đây không phải là cô không muốn kết hôn hay là không thích anh, nhưng nếu như để Papa đại nhân và Nhạc Chiêu Thoại hay Nhạc Chiêu Phóng biết cô và Thời Khuất Tiêu đã gạo nấu thành cơm thì anh sẽ bị giết chết mất.
- Thời Khuất Tiêu, anh đừng có đến… Chờ một thời gian đã.
- Âm Âm… Em vẫn không thích anh sao?
- Không phải, nếu bây giờ anh đế Nhạc gia sẽ bị cha và anh cả đánh chết đấy!
Thời Khuất Tiêu liền mỉm cười, vậy có nghĩa là Nhạc Chiêu Âm đồng ý gả cho anh, nhưng vẫn chưa phải lúc thích hợp để nói ra chuyện này đúng không? Nghĩ đến đây anh cũng thấy hài lòng rồi, nhẹ nhàng hôn lên môi của cô một cái, sau đó lại hôn nhẹ lên cổ của cô một cái, nói:
- Âm Âm, em đừng có lừa anh đấy. Nếu như anh biết em lừa anh, thì anh nhất định sẽ bố cáo thiên hạ, nói em quất ngựa truy phong, ăn rồi không chịu trách nhiệm.
- Biết rồi, biết rồi, biết rồi. Làm như anh là phi tần bị thất sủng không bằng.
Tuy bị so sánh nhưng anh không tức giận, trái lại anh còn tham lam hít lấy mùi hương trên cơ thể của Nhạc Chiêu Âm, quả thật là cô rất thơm, một mùi hương rất dễ chịu, nó khiến anh cảm thấy rất thư giãn… Quả nhiên vợ anh có khác, mỗi khi ở bên cô, anh đều khó lòng kiềm chế được mà.
Đột nhiên lúc này Thời Khuất Tiêu lại đưa tay chạm lên eo nhỏ của cô, nhỏ giọng thì thầm vào tai cô, nói:
- Âm Âm, chúng ta làm thêm một chút nữa nha?
- Hả? Gì? Không được!
Tuy cô đã nói là “Không được” nhưng cuối cùng vẫn là bị anh hì hục ăn thêm vài lần, tới nỗi mà không tài nào đi được nữa, tên này đúng là thần kinh mà, người ta đã nói là không được rồi nhưng vẫn cố chấp như thế, bây giờ thì hay rồi… Cô thật sự là không nhúc nhích được dù là một ngón chân, còn Thời Khuất Tiêu thì cực kỳ hài lòng ôm cô ở trong lòng, vui vui vẻ vẻ, nói:
- Vợ à, em đúng là mềm mềm ấm áp thật đó, thiệt lòng không muốn buông em ra chút nào.
- Thời Khuất Tiêu, nếu anh còn dám tiếp tục thì tôi sẽ đánh chết anh!
- Vợ ngoan, sẽ không đâu mà.
Miệng thì nói không nhưng có vẻ như có những thứ không nghe lời lắm, cả ngày hôm đó thì Nhạc Chiêu Âm dường như chỉ có thể là ở trên giường của Thời Khuất Tiêu mà thôi, cơm bưng nước rót thì được Ảnh Đế phục vụ tận miệng.
Trước kia cô đọc tiểu thuyết còn không tin, còn nghĩ rằng làm gì có chuyện “làm chuyện đó” mà liệt giường được chứ, nữ chính là quá yếu đuối mới bị giam cầm tại phòng của nam chính. Nhưng bây giờ thật sự trải nghiệm thì cô sai rồi, cô xin dập đầu tạ lỗi với mấy bà nữ chính bị cô chửi nha… Thật sự là tới nhích cái eo thôi cũng đau đớn không thôi, còn cái tên điên nào đó thì vẫn… Ôm chặt không buông, dù là muốn rời đi cũng không rời đi.
Thật là mệt mỏi quá mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.