Chương 32: Ai dám động đến người của tôi?
Ngọc Kính
07/05/2023
Chớp mắt đã qua một tuần ở trên đảo.
Sinh hoạt của Nhậm Tuân mấy ngày qua vẫn bình thường, mỗi ngày đều đi lăn lộn trên đảo quay nhiệm vụ và mấy tiểu cảnh nhỏ, quay chụp và sinh hoạt thường xuyên giúp quan hệ của sáu người trong đoàn càng thêm gần gũi nhau hơn.
Đại loại bỏ qua thái độ úp úp mở mở của Quách Thiên Thành thì chút khó khăn thiếu thốn tại đây không làm khó được cậu. Nhưng mà có một số chuyện bên ngoài tác động làm tinh thần Nhậm Tuân đứng ngồi không yên.
Trước khi lên đảo cậu có đi chụp quảng cáo chui cho một nhãn hàng thời trang nội địa, bọn họ thỏa thuận nhau trước khi chụp đưa bốn phần thù lao, sau khi xong sẽ đưa sáu phần còn lại. Đây chính là mấu chốt khiến cậu nhức đầu.
Trợ lý sợ tinh thần Nhậm Tuân xuống dốc, khuyên nhủ rất có tâm: “Cậu dứt khoát xem đây là chuyến du lịch miễn phí đi mà nghỉ ngơi đi. Cần ăn thì ăn cần chơi thì chơi, đừng để sức nặng tư bản đè lên vai nữa.”
Ngừng một lát, cậu ta đủng đỉnh gặm sạch miếng dưa hấu to bằng bàn tay.
“Tôi đúng là muốn thỉnh giáo cậu, cùng là người nghèo như nhau sao cậu có thể lạc quan được như vậy?” Nhậm Tuân đoạt lấy miếng dưa hấu bị gặm sát vỏ của cậu ta vứt vào sọt rác.
Cậu thở dài: “Chẳng hiểu sao tôi có linh cảm mình bị quỵt tiền?”
Tiểu Lê bày ra vẻ mặt mờ mịt: “Cậu vì sao lại nghĩ vậy? Bên công ty đó cũng khá lớn, tôi không nghĩ họ quỵt của cậu.”
“Không biết nữa, có lẽ quá thiếu tiền nên tôi nhìn đâu cũng thấy lòng người hiểm ác chăng? Dù gì đi nữa đó cũng là số tiền chữa trị cho mẹ tôi.”
“Haiz, cậu… cậu đi đâu đó?”
Đang nói chuyện thì Nhậm Tuân bỏ đi.
“Đi tìm đạo diễn mượn điện thoại, cứ bồn chồn mãi cũng không phải cách.”
Thời điểm Nhậm Tuân bước vào lều dành cho đội ngũ ekip, cậu không biết có người bắt gặp và lén lút đi theo mình.
Quả nhiên vừa vào đã thấy đạo diễn Húc đang chăm chỉ làm việc trước máy quay, còn cả đội ngũ đều đã đi nghỉ trưa. Cậu hắng giọng, lễ phép chào hỏi: “Đạo diễn Húc, buổi trưa ngài không nghỉ ngơi một lát sao?”
Bình thường không giỏi nịnh nọt cho nên có hơi mất tự nhiên.
Đạo diễn Húc đang tập trung cao độ, thấy có người làm phiền nên vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Nhậm minh tinh?”
Nhậm Tuân hít sâu một hơi, biết xung quanh không có ai nên không cần dài dòng, thẳng thắn nói: “Kỳ thật tôi có chuyện muốn nhờ ngài.”
“Tôi có chút công việc cần xử lý nên muốn lấy điện thoại di động dùng một lát, ngài có tiện… phê duyệt giúp tôi không?”
Đạo diễn Húc rất nhanh đã nhíu mày, nội tâm cậu Nhậm Tuân chợt khẩn trương, biết ngay chuyến này khó mà mượn được điện thoại.
“Nhậm minh tinh, không phải tôi cố ý làm khó cậu nhưng ngay từ đầu hạng mục ký kết đã chấp nhận trong quá trình quay không được lên mạng, không được dùng thiết bị liên lạc dưới bất kỳ hình thức nào. Chúng tôi chỉ là muốn mọi người không bị ảnh hưởng bởi ý kiến khán giả mà mất đi phong độ. Tôi nghĩ cậu đã hiểu rõ luật rồi chứ?”
Ông ấy nói không sai, rắc rối gì đó là chuyện của cá nhân cậu, luật là luật, không thể vì ai mà thiên vị hay phá vỡ làm ảnh hưởng đến mọi người.
Dù lời của ông nhẹ nhàng nhưng thái độ rõ ràng là đang khiển trách cậu không đủ chuyên nghiệp.
Không còn cách nào khác, cậu đành lủi thủi lui ra ngoài. Trên đảo thời tiết mát mẻ, Quách Thiên Thành tiêu sái đứng trước lều từ bao giờ. Chân hắn khua nhẹ mấy hòn đá dưới đất, chơi đến vui vẻ, lúc Nhậm Tuân đi ra, hắn làm ra vẻ trùng hợp mà ngước mắt lên: “Cậu mượn điện thoại làm gì?”
Nhậm Tuân giật mình: “Cậu nghe lén tôi nói chuyện?”
“Trả lời tôi trước, mượn điện thoại làm gì?”
Đối tượng trước mắt luôn nằm trong tầm quan sát của hắn, mấy ngày qua tâm trạng cậu không tốt hắn đã sớm nhận ra. Hôm nay Nhậm Tuân còn đánh liều đi mượn điện thoại, rõ ràng đây không phải chuyện đơn giản.
Nhậm Tuân đương nhiên không dám nói thật, ai lại đi nói chuyện mình chụp ảnh chui sợ bị quỵt tiền cho người khác nghe?
Cậu qua loa nói: “Có chút nhớ mẹ nên muốn gọi về. Cậu cười cái gì, không lẽ cậu không nhớ mẹ hả?”
Quách Thiên Thành cứ thế mà thản nhiên mỉm cười làm cậu rất bực mình.
Mà Quách Thiên Thành cười cậu bởi vì hắn biết cậu nói dối, mỗi khi Nhậm Tuân nói dối, mắt của cậu tự nhiên sẽ chớp liên tục, vô cùng ngây thơ.
Hắn thu lại ý cười đẹp đẽ trên môi, khẽ gật đầu: “Được rồi, là do cậu nhớ mẹ.”
Nhậm Tuân xấu hổ không còn gì để nói. Cậu chẳng muốn ở lại đôi co với hắn cho nên bỏ đi, nào ngờ bị một âm thanh trầm thấp dịu dàng đánh gãy ý định: “Nếu cậu đang áp lực về số liệu của show thì tôi có thể cho cậu biết, số liệu tập một rất khả quan. Trong đó lượng người mến mộ cậu ngày càng tăng, mọi trang mạng đều đẩy hotsearch về cậu.”
Quách Thiên Thành đây là đang an ủi cậu sao? Dù ông nói gà bà nói vịt nhưng cũng đã khiến tâm trạng của Nhậm Tuân khá hơn rất nhiều.
“Cảm ơn.”
…
“Trợ lý Khúc, anh giúp tôi thăm dò số liệu của tập hai vừa phát sóng, kể cả chiều hướng dư luận về Nhậm Tuân, đem tất cả thông tin về đây cho tôi.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
“Ừ. Anh tạm ngừng mua hotsearch, tăng cường viết báo đào lại những tài nguyên phim cũ của cậu ấy giúp PR lại lần nữa, thủ thuật lăng xê đơn giản như vậy anh hẳn đã hiểu.”
Trợ lý Khúc tác phong trước sau chuyên nghiệp, đáp răm rắp: “Tôi hiểu thưa thiếu gia.”
Nếu cậu đã muốn nổi tiếng, hắn không ngại giúp cậu một tay.
***
Ngày hôm nay cả đoàn bắt đầu quay một thử thách mới, Quách Thiên Thành phải dậy từ sớm để chuẩn bị. Đúng lúc đó trợ lý Khúc mang hơi lạnh từ bên ngoài quay về báo cáo tình hình.
Nghe xong tin tức, mặt Quách Thiên Thành nhất thời trầm xuống.
“Anh nói cảnh tương tác của Nhậm Tuân và tôi đều bị cắt bớt? Có điện thoại di động đó không?”
Trợ lý Khúc móc trong túi ra chiếc điện thoại cảm ứng xịn nhất hiện nay cung phụng dâng lên: “Tôi đã đặc biệt note lại thời gian của những đoạn phim bị cắt xén, cậu xem qua trước.”
Quách Thiên Thành nhận lấy nghiêm túc ngồi xem, ấn đường nhíu chặt lạnh lùng, đến cả các bước chuẩn bị ghi hình cũng không thèm màng tới, thợ makeup bên ngoài muốn vào đã bị ngăn cản lại bên ngoài lều.
Sau khi xem xong, Quách Thiên Thành ẩn ẩn giận dữ: “Những đoạn tương tác đắt giá nhất của tôi và cậu ta đều bị cắt, đến cả thời gian lên hình của cậu ta cũng ít hơn bình thường.”
Đều là người trong nghề, Quách Thiên Thành hiểu được mức độ nổi tiếng cũng như hành động của mình. Hắn tranh thủ ở trước ống quay diễn thân mật là để giúp Nhậm Tuân thu hút fan couple, một tay đẩy cậu lên. Bây giờ thì hay rồi, mọi toan tính đều bị tổ biên tập làm cho phá sản.
“Đúng vậy, tổng thời gian lên hình của cậu Nhậm là bảy phút bốn mươi giây, so với những người khác trong đoàn ít hơn sáu phút.” Trợ lý Khúc nói.
Những cảnh quay chung, cảnh quay cá nhân trong show đều sẽ được phân chia đầy đủ cho sáu thành viên. Chương trình thực tế là công bằng cho nên không có C vị, tài nguyên chia đều, sẽ không vì ưu tiên người này mà bỏ sót người kia… ekip làm như vậy chính là đang thẳng thừng đày đọa Nhậm Tuân.
Nhìn thấy thời lượng xuất hiện của cậu ít đến thảm thương, tuy sáu người chơi nhưng bao giờ mặt của cậu cũng xa và mờ nhạt, đến cả phân cảnh đội của bọn họ vượt thử thách thì trên màn ảnh cũng chỉ nhàm chán xuất hiện mặt của một mình Quách Thiên Thành hắn. Quách Thiên Thành từ đó đến giờ chưa từng chịu uất ức nào khủng khiếp như vậy.
“Bọn họ đây có phải là đang dùng thế lực ngầm để hạ bệ cậu ấy không?” Quách Thiên Thành thở phì phò khó kiềm chế. Sợ rằng mấy năm qua lăn lộn trong showbiz đây không phải lần đầu Nhậm Tuân bị gây khó dễ.
Thảo nào cậu cống hiến cho nghệ thuật như bao người nhưng vẫn mãi dậm chân ở bên dưới. Thảo nào người trong showbiz đứng chung với nhau đều đem cậu ra làm chuyện cười trà dư tửu hậu.
Một thiên chi kiêu tử muốn gì được nấy như Quách Thiên Thành làm sao chịu nổi chuyện khiến người tức chết này đây? Hắn phẫn nộ thay Nhậm Tuân!
“Rất có khả năng thưa Quách thiếu, theo tôi đoán đã có người động tay động chân.”
Quách Thiên Thành cười lạnh: “Người của tôi chưa đến lượt bọn họ lên mặt khinh khi.”
Ánh mắt của trợ lý Khúc rất phức tạp, theo dấu hiệu điều tra được, anh ta đã biết bóng dáng ai đứng sau vụ này, nhưng mà làm sao để mở miệng với Quách Thiên Thành bây giờ?
Hắn có vẻ đặc biệt quan tâm đến Nhậm Tuân. Còn cao tầng Cảnh Khuyên lại muốn đi bài kìm hãm người này, thế cục người nhà đối phó lẫn nhau làm trợ lý bé nhỏ như anh vô cùng đau đầu.
Thử thách ngày hôm ấy vẫn quay như thường, Quách Thiên Thành chỉ xuất hiện trễ vài phút không ảnh hưởng gì đến timeline, chỉ là sau khi quay xong thì Quách Thiên Thành đi vào lều ekip mấy tiếng chưa ra.
Hắn ầm ĩ một trận với tổ ekip, bên này nào dám chọc giận vị tổ tông khó tính cho nên trực tiếp lấy hotline của chương trình nối máy về Cảnh Khuyên. Thư ký bên Cảnh Khuyên vừa nghe điện thoại, lập tức mồ hôi đổ đầy trán.
Cô gấp gáp đem máy nối lên văn phòng tổng tài.
Quách Thiên Kim đang tổ chức cuộc họp, không hài lòng: “Có chuyện gì, khi tôi đang họp chẳng phải đã nói sẽ không tiếp điện thoại ư?”
“Thưa Quách tổng, là Quách thiếu gia gọi tới ạ.”
Sinh hoạt của Nhậm Tuân mấy ngày qua vẫn bình thường, mỗi ngày đều đi lăn lộn trên đảo quay nhiệm vụ và mấy tiểu cảnh nhỏ, quay chụp và sinh hoạt thường xuyên giúp quan hệ của sáu người trong đoàn càng thêm gần gũi nhau hơn.
Đại loại bỏ qua thái độ úp úp mở mở của Quách Thiên Thành thì chút khó khăn thiếu thốn tại đây không làm khó được cậu. Nhưng mà có một số chuyện bên ngoài tác động làm tinh thần Nhậm Tuân đứng ngồi không yên.
Trước khi lên đảo cậu có đi chụp quảng cáo chui cho một nhãn hàng thời trang nội địa, bọn họ thỏa thuận nhau trước khi chụp đưa bốn phần thù lao, sau khi xong sẽ đưa sáu phần còn lại. Đây chính là mấu chốt khiến cậu nhức đầu.
Trợ lý sợ tinh thần Nhậm Tuân xuống dốc, khuyên nhủ rất có tâm: “Cậu dứt khoát xem đây là chuyến du lịch miễn phí đi mà nghỉ ngơi đi. Cần ăn thì ăn cần chơi thì chơi, đừng để sức nặng tư bản đè lên vai nữa.”
Ngừng một lát, cậu ta đủng đỉnh gặm sạch miếng dưa hấu to bằng bàn tay.
“Tôi đúng là muốn thỉnh giáo cậu, cùng là người nghèo như nhau sao cậu có thể lạc quan được như vậy?” Nhậm Tuân đoạt lấy miếng dưa hấu bị gặm sát vỏ của cậu ta vứt vào sọt rác.
Cậu thở dài: “Chẳng hiểu sao tôi có linh cảm mình bị quỵt tiền?”
Tiểu Lê bày ra vẻ mặt mờ mịt: “Cậu vì sao lại nghĩ vậy? Bên công ty đó cũng khá lớn, tôi không nghĩ họ quỵt của cậu.”
“Không biết nữa, có lẽ quá thiếu tiền nên tôi nhìn đâu cũng thấy lòng người hiểm ác chăng? Dù gì đi nữa đó cũng là số tiền chữa trị cho mẹ tôi.”
“Haiz, cậu… cậu đi đâu đó?”
Đang nói chuyện thì Nhậm Tuân bỏ đi.
“Đi tìm đạo diễn mượn điện thoại, cứ bồn chồn mãi cũng không phải cách.”
Thời điểm Nhậm Tuân bước vào lều dành cho đội ngũ ekip, cậu không biết có người bắt gặp và lén lút đi theo mình.
Quả nhiên vừa vào đã thấy đạo diễn Húc đang chăm chỉ làm việc trước máy quay, còn cả đội ngũ đều đã đi nghỉ trưa. Cậu hắng giọng, lễ phép chào hỏi: “Đạo diễn Húc, buổi trưa ngài không nghỉ ngơi một lát sao?”
Bình thường không giỏi nịnh nọt cho nên có hơi mất tự nhiên.
Đạo diễn Húc đang tập trung cao độ, thấy có người làm phiền nên vẻ mặt không mấy vui vẻ.
“Nhậm minh tinh?”
Nhậm Tuân hít sâu một hơi, biết xung quanh không có ai nên không cần dài dòng, thẳng thắn nói: “Kỳ thật tôi có chuyện muốn nhờ ngài.”
“Tôi có chút công việc cần xử lý nên muốn lấy điện thoại di động dùng một lát, ngài có tiện… phê duyệt giúp tôi không?”
Đạo diễn Húc rất nhanh đã nhíu mày, nội tâm cậu Nhậm Tuân chợt khẩn trương, biết ngay chuyến này khó mà mượn được điện thoại.
“Nhậm minh tinh, không phải tôi cố ý làm khó cậu nhưng ngay từ đầu hạng mục ký kết đã chấp nhận trong quá trình quay không được lên mạng, không được dùng thiết bị liên lạc dưới bất kỳ hình thức nào. Chúng tôi chỉ là muốn mọi người không bị ảnh hưởng bởi ý kiến khán giả mà mất đi phong độ. Tôi nghĩ cậu đã hiểu rõ luật rồi chứ?”
Ông ấy nói không sai, rắc rối gì đó là chuyện của cá nhân cậu, luật là luật, không thể vì ai mà thiên vị hay phá vỡ làm ảnh hưởng đến mọi người.
Dù lời của ông nhẹ nhàng nhưng thái độ rõ ràng là đang khiển trách cậu không đủ chuyên nghiệp.
Không còn cách nào khác, cậu đành lủi thủi lui ra ngoài. Trên đảo thời tiết mát mẻ, Quách Thiên Thành tiêu sái đứng trước lều từ bao giờ. Chân hắn khua nhẹ mấy hòn đá dưới đất, chơi đến vui vẻ, lúc Nhậm Tuân đi ra, hắn làm ra vẻ trùng hợp mà ngước mắt lên: “Cậu mượn điện thoại làm gì?”
Nhậm Tuân giật mình: “Cậu nghe lén tôi nói chuyện?”
“Trả lời tôi trước, mượn điện thoại làm gì?”
Đối tượng trước mắt luôn nằm trong tầm quan sát của hắn, mấy ngày qua tâm trạng cậu không tốt hắn đã sớm nhận ra. Hôm nay Nhậm Tuân còn đánh liều đi mượn điện thoại, rõ ràng đây không phải chuyện đơn giản.
Nhậm Tuân đương nhiên không dám nói thật, ai lại đi nói chuyện mình chụp ảnh chui sợ bị quỵt tiền cho người khác nghe?
Cậu qua loa nói: “Có chút nhớ mẹ nên muốn gọi về. Cậu cười cái gì, không lẽ cậu không nhớ mẹ hả?”
Quách Thiên Thành cứ thế mà thản nhiên mỉm cười làm cậu rất bực mình.
Mà Quách Thiên Thành cười cậu bởi vì hắn biết cậu nói dối, mỗi khi Nhậm Tuân nói dối, mắt của cậu tự nhiên sẽ chớp liên tục, vô cùng ngây thơ.
Hắn thu lại ý cười đẹp đẽ trên môi, khẽ gật đầu: “Được rồi, là do cậu nhớ mẹ.”
Nhậm Tuân xấu hổ không còn gì để nói. Cậu chẳng muốn ở lại đôi co với hắn cho nên bỏ đi, nào ngờ bị một âm thanh trầm thấp dịu dàng đánh gãy ý định: “Nếu cậu đang áp lực về số liệu của show thì tôi có thể cho cậu biết, số liệu tập một rất khả quan. Trong đó lượng người mến mộ cậu ngày càng tăng, mọi trang mạng đều đẩy hotsearch về cậu.”
Quách Thiên Thành đây là đang an ủi cậu sao? Dù ông nói gà bà nói vịt nhưng cũng đã khiến tâm trạng của Nhậm Tuân khá hơn rất nhiều.
“Cảm ơn.”
…
“Trợ lý Khúc, anh giúp tôi thăm dò số liệu của tập hai vừa phát sóng, kể cả chiều hướng dư luận về Nhậm Tuân, đem tất cả thông tin về đây cho tôi.”
“Vâng, thưa thiếu gia.”
“Ừ. Anh tạm ngừng mua hotsearch, tăng cường viết báo đào lại những tài nguyên phim cũ của cậu ấy giúp PR lại lần nữa, thủ thuật lăng xê đơn giản như vậy anh hẳn đã hiểu.”
Trợ lý Khúc tác phong trước sau chuyên nghiệp, đáp răm rắp: “Tôi hiểu thưa thiếu gia.”
Nếu cậu đã muốn nổi tiếng, hắn không ngại giúp cậu một tay.
***
Ngày hôm nay cả đoàn bắt đầu quay một thử thách mới, Quách Thiên Thành phải dậy từ sớm để chuẩn bị. Đúng lúc đó trợ lý Khúc mang hơi lạnh từ bên ngoài quay về báo cáo tình hình.
Nghe xong tin tức, mặt Quách Thiên Thành nhất thời trầm xuống.
“Anh nói cảnh tương tác của Nhậm Tuân và tôi đều bị cắt bớt? Có điện thoại di động đó không?”
Trợ lý Khúc móc trong túi ra chiếc điện thoại cảm ứng xịn nhất hiện nay cung phụng dâng lên: “Tôi đã đặc biệt note lại thời gian của những đoạn phim bị cắt xén, cậu xem qua trước.”
Quách Thiên Thành nhận lấy nghiêm túc ngồi xem, ấn đường nhíu chặt lạnh lùng, đến cả các bước chuẩn bị ghi hình cũng không thèm màng tới, thợ makeup bên ngoài muốn vào đã bị ngăn cản lại bên ngoài lều.
Sau khi xem xong, Quách Thiên Thành ẩn ẩn giận dữ: “Những đoạn tương tác đắt giá nhất của tôi và cậu ta đều bị cắt, đến cả thời gian lên hình của cậu ta cũng ít hơn bình thường.”
Đều là người trong nghề, Quách Thiên Thành hiểu được mức độ nổi tiếng cũng như hành động của mình. Hắn tranh thủ ở trước ống quay diễn thân mật là để giúp Nhậm Tuân thu hút fan couple, một tay đẩy cậu lên. Bây giờ thì hay rồi, mọi toan tính đều bị tổ biên tập làm cho phá sản.
“Đúng vậy, tổng thời gian lên hình của cậu Nhậm là bảy phút bốn mươi giây, so với những người khác trong đoàn ít hơn sáu phút.” Trợ lý Khúc nói.
Những cảnh quay chung, cảnh quay cá nhân trong show đều sẽ được phân chia đầy đủ cho sáu thành viên. Chương trình thực tế là công bằng cho nên không có C vị, tài nguyên chia đều, sẽ không vì ưu tiên người này mà bỏ sót người kia… ekip làm như vậy chính là đang thẳng thừng đày đọa Nhậm Tuân.
Nhìn thấy thời lượng xuất hiện của cậu ít đến thảm thương, tuy sáu người chơi nhưng bao giờ mặt của cậu cũng xa và mờ nhạt, đến cả phân cảnh đội của bọn họ vượt thử thách thì trên màn ảnh cũng chỉ nhàm chán xuất hiện mặt của một mình Quách Thiên Thành hắn. Quách Thiên Thành từ đó đến giờ chưa từng chịu uất ức nào khủng khiếp như vậy.
“Bọn họ đây có phải là đang dùng thế lực ngầm để hạ bệ cậu ấy không?” Quách Thiên Thành thở phì phò khó kiềm chế. Sợ rằng mấy năm qua lăn lộn trong showbiz đây không phải lần đầu Nhậm Tuân bị gây khó dễ.
Thảo nào cậu cống hiến cho nghệ thuật như bao người nhưng vẫn mãi dậm chân ở bên dưới. Thảo nào người trong showbiz đứng chung với nhau đều đem cậu ra làm chuyện cười trà dư tửu hậu.
Một thiên chi kiêu tử muốn gì được nấy như Quách Thiên Thành làm sao chịu nổi chuyện khiến người tức chết này đây? Hắn phẫn nộ thay Nhậm Tuân!
“Rất có khả năng thưa Quách thiếu, theo tôi đoán đã có người động tay động chân.”
Quách Thiên Thành cười lạnh: “Người của tôi chưa đến lượt bọn họ lên mặt khinh khi.”
Ánh mắt của trợ lý Khúc rất phức tạp, theo dấu hiệu điều tra được, anh ta đã biết bóng dáng ai đứng sau vụ này, nhưng mà làm sao để mở miệng với Quách Thiên Thành bây giờ?
Hắn có vẻ đặc biệt quan tâm đến Nhậm Tuân. Còn cao tầng Cảnh Khuyên lại muốn đi bài kìm hãm người này, thế cục người nhà đối phó lẫn nhau làm trợ lý bé nhỏ như anh vô cùng đau đầu.
Thử thách ngày hôm ấy vẫn quay như thường, Quách Thiên Thành chỉ xuất hiện trễ vài phút không ảnh hưởng gì đến timeline, chỉ là sau khi quay xong thì Quách Thiên Thành đi vào lều ekip mấy tiếng chưa ra.
Hắn ầm ĩ một trận với tổ ekip, bên này nào dám chọc giận vị tổ tông khó tính cho nên trực tiếp lấy hotline của chương trình nối máy về Cảnh Khuyên. Thư ký bên Cảnh Khuyên vừa nghe điện thoại, lập tức mồ hôi đổ đầy trán.
Cô gấp gáp đem máy nối lên văn phòng tổng tài.
Quách Thiên Kim đang tổ chức cuộc họp, không hài lòng: “Có chuyện gì, khi tôi đang họp chẳng phải đã nói sẽ không tiếp điện thoại ư?”
“Thưa Quách tổng, là Quách thiếu gia gọi tới ạ.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.