Chương 13: Ai mới là người bị oan?
Ngọc Kính
05/05/2023
Bàn ghế đều chằng chịt vết bút xóa trắng, đến một khoảng trống để đặt mông
cũng không có. Những câu chửi rủa ngu, dốt, không biết xấu hổ, dựa dẫm
người khác, yêu thầm Quách Thiên Thành, nịnh nọt để được vào đội
tuyển,... cứ như cái gai đâm vào lòng anh. Nói vậy chả khác nào phủ định sự cố gắng và năng lực của Nhậm Tuân bấy lâu nay, anh là người đồng
hành với cậu, việc mà cậu làm chính anh rõ ràng nhất.
Anh nhìn bả vai đang vì giận mà run lên của cậu, nhìn thấy đuôi mắt cậu đỏ ửng vừa uất nghẹn mà không thể thốt nên lời, cơn giận của Quách Thiên Thành nhất thời bộc phát. Anh không thể chấp nhận những lời bôi bẩn vô căn cứ như vậy!
“Chuyện này do ai làm?”
“Tôi hỏi lại lần cuối, trò dơ bẩn này do ai làm?”
Một Quách Thiên Thành luôn biểu hiện lịch lãm như quý công tử hôm nay hoàn toàn biến thành con người khác, thậm chí nếu kẻ đó dám xuất hiện, Quách Thiên Thành nhất định sẽ đánh kẻ đó bầm dập!
Điềm Tranh sợ hãi siết chặt nắm tay, tận lực gục đầu xuống thật thấp để nén cơn đau lòng và run sợ.
Quách Thiên Thành ném mạnh ba lô xuống bàn mình, bước lên bục cầm lấy cái dẻ lau bảng, trong ánh mắt hãi hùng của mọi người, anh đập mạnh cái dẻ lau xuống trước mặt Điềm Tranh.
“Bước đến lau sạch cho tôi!”
Điềm Tranh run lên: “Cậu nói gì vậy, chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Cậu đảo mắt ngơ ngác nhìn quanh cả lớp, rồi cứ thế bật cười khổ sở: “Ai nói với cậu là do tôi làm? Nhậm Tuân nói như vậy sao?”
Lồng ngực Quách Thiên Thành phập phồng lên xuống, anh nhìn biểu cảm của Điềm Tranh mà bắt đầu nghi ngờ những gì mình thấy là nhầm lẫn. Những lần trước Điềm Tranh là người lập nhóm lớp riêng để cô lập Nhậm Tuân, cậu ta nhét tập của Nhậm Tuân xuống cuối cùng, hành vi đó đều bị anh bắt gặp. Chính vì ấn tượng ấy nên lần này anh quả quyết người vẽ bậy lên bàn là cậu ta.
Tuy nhiên nhìn đến ánh mắt thất vọng và tổn thương của Điềm Tranh, Quách Thiên Thành đã có chút dao động.
“Chúng ta lớn lên cùng nhau mười mấy năm, cậu không hiểu tính cách của tôi sao? Cậu vô cớ buộc tội tôi trước mặt cả lớp…” Điềm Tranh cầm lấy khăn lau bảng đứng dậy, nước mắt lưng tròng giống như chịu nổi oan khiên thấu trời: “Nếu cậu đã muốn tôi lau, được rồi, tôi sẽ lau.”
Cả lớp bắt đầu ồ lên bàn tán sôi nổi. Mà trong cuộc trò chuyện của bọn họ, Nhậm Tuân quả nhiên vào vai phản diện xúi giục Quách Thiên Thành buộc tội Điềm Tranh vô căn cứ.
Kiều Nhi nổi máu anh hùng bảo vệ kẻ yếu, nhìn không nổi hai người kia hùa nhau bắt nạt Điềm Tranh nên đứng ra thừa nhận: “Thiên Thành, cái bàn ấy là do tôi vẽ đấy!”
Một câu nói làm bầu không khí càng thêm căng thẳng. Này chẳng khác gì tố cáo Quách Thiên Thành vu oan hãm hại, càng khiến Nhậm Tuân mang tiếng ác nặng hơn.
Quách Thiên Thành giật khẽ, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Ngay cả Trương Triều Vỹ cũng nheo mắt nghi hoặc.
Kiều Nhi tuy chột dạ nhưng phóng lao đành phải theo lao, bèn khoanh tay nói hươu nói vượn: “Nhậm Tuân thổi gió bên tai cậu là Điềm Tranh hại cậu ta sao? Đúng là ảo tưởng sức mạnh quá rồi đấy, loại người như cậu ta thì có gì để Điềm Tranh phải ganh tị chứ?”
Rồi nhìn về phía Nhậm Tuân: “Sao nào, cậu không ngờ tôi là người làm đúng chứ?”
“Hôm nay chúng tôi xem như đã thấy được thủ đoạn của Nhậm Tuân rồi. Lớp chúng ta nửa học kỳ trước luôn vui vẻ phấn đấu cùng nhau, từ khi có cậu ta thì mọi người mất đoàn kết hẳn.” Lớp phó lao động xen vào bằng giọng ghét bỏ.
“Mà Thiên Thành dù có mến Nhậm Tuân đi nữa cũng không nên buộc tội bừa bãi cho người khác!”
Nhậm Tuân chỉ có thể mở lớn mắt, bên tai cứ âm ỉ lời nói ra nói vào của những bạn học kia. Bọn họ vốn dĩ chẳng hiểu đầu đuôi đã phán xét cậu, đây có thật là học sinh lớp 10 không vậy? Mẹ nó, cậu sống hai kiếp cũng chưa nghĩ đến những đứa trẻ lại có đầu óc ‘phát triển’ theo cái dạng thế này!
Vì sao chính cậu là người bị hại mà xoay quanh một vòng, mọi tội lỗi đều dồn về phía cậu?
Trương Triều Vỹ thấy cậu nghiến răng ken két, hắn lo lắng cậu làm ra chuyện quá khích, lập tức nắm lấy tay cậu kéo lại.
“Đừng kích động.” Gần như là ra lệnh.
Hắn biết trong thế cục này, chỉ cần Nhậm Tuân mà lên tiếng thì sẽ hứng hết một chậu nước bẩn từ Điềm Tranh. Đúng thật là Nhậm Tuân đang muốn đè đầu hai tên nhãi con kia ra dằn cho một trận.
Chỉ trong chớp mắt, sự dao động của Quách Thiên Thành bị thay thế bằng lạnh lùng cứng rắn: “Kiều Nhi, tốt nhất là cô nên nói thật, đừng để tôi đánh giá thấp con người cô.”
“Cô cũng đừng dùng lời nói để vu oan giá họa người khác, Nhậm Tuân chưa chừng tố cáo Điềm Tranh với tôi mà là tôi chính mắt trông thấy những hành vi không hay ho trước đây của cậu ta nên mới kết luận.”
Một lời giải thích ngắn gọn đã giúp Nhậm Tuân đập tan oan khuất.
“Với tư cách là người dẫn đầu cả lớp, tôi cảnh cáo cô đừng vì bản tính nhỏ nhen của mình mà làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của các thành viên khác. Chuyện hôm nay tôi sẽ báo với giáo viên xử lý.”
“Cậu… Đừng nói với giáo viên!” Nhắc đến giáo viên làm cô hoảng hốt, nếu để giáo viên vào cuộc thì mọi chuyện sẽ thêm rắc rối, khó thoát khỏi ảnh hưởng hạnh kiểm. Kiều Nhi thầm hận cái miệng thích lo chuyện bao đồng của mình.
Quách Thiên Thành không nghe lọt tai lời năn nỉ, thậm chí còn có phần xem thường khiến cô xấu hổ cắn môi. Kiều Nhi vùng vằng cầm lấy khăn lau bảng đi về hướng bàn của Nhậm Tuân. Cô hận Nhậm Tuân chết đi được!
Xử lý xong chuyện, anh ngay lập tức cho liệu cho cậu chỗ ngồi mới. Nhân dịp này đổi chỗ cho cậu luôn cũng được, miễn là tránh xa tên đáng ghét họ Trương kia ra.
“Nhậm Tuân, cậu tạm thời ngồi cùng với tôi.” Ngồi với ai cũng được, chi bằng cậu ngồi với anh đi? Anh đang muốn cho cậu một chỗ dựa, cũng là để cả lớp biết anh đang che chở cho Nhậm Tuân.
“Không cần đâu, tôi cảm thấy không khỏe, tôi sẽ làm đơn xin nghỉ hôm nay.”
Trước rất nhiều ánh mắt khó tin, cậu cứ thế đeo cặp đi ra khỏi lớp trong
Anh nhìn bả vai đang vì giận mà run lên của cậu, nhìn thấy đuôi mắt cậu đỏ ửng vừa uất nghẹn mà không thể thốt nên lời, cơn giận của Quách Thiên Thành nhất thời bộc phát. Anh không thể chấp nhận những lời bôi bẩn vô căn cứ như vậy!
“Chuyện này do ai làm?”
“Tôi hỏi lại lần cuối, trò dơ bẩn này do ai làm?”
Một Quách Thiên Thành luôn biểu hiện lịch lãm như quý công tử hôm nay hoàn toàn biến thành con người khác, thậm chí nếu kẻ đó dám xuất hiện, Quách Thiên Thành nhất định sẽ đánh kẻ đó bầm dập!
Điềm Tranh sợ hãi siết chặt nắm tay, tận lực gục đầu xuống thật thấp để nén cơn đau lòng và run sợ.
Quách Thiên Thành ném mạnh ba lô xuống bàn mình, bước lên bục cầm lấy cái dẻ lau bảng, trong ánh mắt hãi hùng của mọi người, anh đập mạnh cái dẻ lau xuống trước mặt Điềm Tranh.
“Bước đến lau sạch cho tôi!”
Điềm Tranh run lên: “Cậu nói gì vậy, chuyện này liên quan gì đến tôi?”
Cậu đảo mắt ngơ ngác nhìn quanh cả lớp, rồi cứ thế bật cười khổ sở: “Ai nói với cậu là do tôi làm? Nhậm Tuân nói như vậy sao?”
Lồng ngực Quách Thiên Thành phập phồng lên xuống, anh nhìn biểu cảm của Điềm Tranh mà bắt đầu nghi ngờ những gì mình thấy là nhầm lẫn. Những lần trước Điềm Tranh là người lập nhóm lớp riêng để cô lập Nhậm Tuân, cậu ta nhét tập của Nhậm Tuân xuống cuối cùng, hành vi đó đều bị anh bắt gặp. Chính vì ấn tượng ấy nên lần này anh quả quyết người vẽ bậy lên bàn là cậu ta.
Tuy nhiên nhìn đến ánh mắt thất vọng và tổn thương của Điềm Tranh, Quách Thiên Thành đã có chút dao động.
“Chúng ta lớn lên cùng nhau mười mấy năm, cậu không hiểu tính cách của tôi sao? Cậu vô cớ buộc tội tôi trước mặt cả lớp…” Điềm Tranh cầm lấy khăn lau bảng đứng dậy, nước mắt lưng tròng giống như chịu nổi oan khiên thấu trời: “Nếu cậu đã muốn tôi lau, được rồi, tôi sẽ lau.”
Cả lớp bắt đầu ồ lên bàn tán sôi nổi. Mà trong cuộc trò chuyện của bọn họ, Nhậm Tuân quả nhiên vào vai phản diện xúi giục Quách Thiên Thành buộc tội Điềm Tranh vô căn cứ.
Kiều Nhi nổi máu anh hùng bảo vệ kẻ yếu, nhìn không nổi hai người kia hùa nhau bắt nạt Điềm Tranh nên đứng ra thừa nhận: “Thiên Thành, cái bàn ấy là do tôi vẽ đấy!”
Một câu nói làm bầu không khí càng thêm căng thẳng. Này chẳng khác gì tố cáo Quách Thiên Thành vu oan hãm hại, càng khiến Nhậm Tuân mang tiếng ác nặng hơn.
Quách Thiên Thành giật khẽ, đưa ánh mắt lạnh lùng nhìn cô. Ngay cả Trương Triều Vỹ cũng nheo mắt nghi hoặc.
Kiều Nhi tuy chột dạ nhưng phóng lao đành phải theo lao, bèn khoanh tay nói hươu nói vượn: “Nhậm Tuân thổi gió bên tai cậu là Điềm Tranh hại cậu ta sao? Đúng là ảo tưởng sức mạnh quá rồi đấy, loại người như cậu ta thì có gì để Điềm Tranh phải ganh tị chứ?”
Rồi nhìn về phía Nhậm Tuân: “Sao nào, cậu không ngờ tôi là người làm đúng chứ?”
“Hôm nay chúng tôi xem như đã thấy được thủ đoạn của Nhậm Tuân rồi. Lớp chúng ta nửa học kỳ trước luôn vui vẻ phấn đấu cùng nhau, từ khi có cậu ta thì mọi người mất đoàn kết hẳn.” Lớp phó lao động xen vào bằng giọng ghét bỏ.
“Mà Thiên Thành dù có mến Nhậm Tuân đi nữa cũng không nên buộc tội bừa bãi cho người khác!”
Nhậm Tuân chỉ có thể mở lớn mắt, bên tai cứ âm ỉ lời nói ra nói vào của những bạn học kia. Bọn họ vốn dĩ chẳng hiểu đầu đuôi đã phán xét cậu, đây có thật là học sinh lớp 10 không vậy? Mẹ nó, cậu sống hai kiếp cũng chưa nghĩ đến những đứa trẻ lại có đầu óc ‘phát triển’ theo cái dạng thế này!
Vì sao chính cậu là người bị hại mà xoay quanh một vòng, mọi tội lỗi đều dồn về phía cậu?
Trương Triều Vỹ thấy cậu nghiến răng ken két, hắn lo lắng cậu làm ra chuyện quá khích, lập tức nắm lấy tay cậu kéo lại.
“Đừng kích động.” Gần như là ra lệnh.
Hắn biết trong thế cục này, chỉ cần Nhậm Tuân mà lên tiếng thì sẽ hứng hết một chậu nước bẩn từ Điềm Tranh. Đúng thật là Nhậm Tuân đang muốn đè đầu hai tên nhãi con kia ra dằn cho một trận.
Chỉ trong chớp mắt, sự dao động của Quách Thiên Thành bị thay thế bằng lạnh lùng cứng rắn: “Kiều Nhi, tốt nhất là cô nên nói thật, đừng để tôi đánh giá thấp con người cô.”
“Cô cũng đừng dùng lời nói để vu oan giá họa người khác, Nhậm Tuân chưa chừng tố cáo Điềm Tranh với tôi mà là tôi chính mắt trông thấy những hành vi không hay ho trước đây của cậu ta nên mới kết luận.”
Một lời giải thích ngắn gọn đã giúp Nhậm Tuân đập tan oan khuất.
“Với tư cách là người dẫn đầu cả lớp, tôi cảnh cáo cô đừng vì bản tính nhỏ nhen của mình mà làm ảnh hưởng đến kết quả học tập của các thành viên khác. Chuyện hôm nay tôi sẽ báo với giáo viên xử lý.”
“Cậu… Đừng nói với giáo viên!” Nhắc đến giáo viên làm cô hoảng hốt, nếu để giáo viên vào cuộc thì mọi chuyện sẽ thêm rắc rối, khó thoát khỏi ảnh hưởng hạnh kiểm. Kiều Nhi thầm hận cái miệng thích lo chuyện bao đồng của mình.
Quách Thiên Thành không nghe lọt tai lời năn nỉ, thậm chí còn có phần xem thường khiến cô xấu hổ cắn môi. Kiều Nhi vùng vằng cầm lấy khăn lau bảng đi về hướng bàn của Nhậm Tuân. Cô hận Nhậm Tuân chết đi được!
Xử lý xong chuyện, anh ngay lập tức cho liệu cho cậu chỗ ngồi mới. Nhân dịp này đổi chỗ cho cậu luôn cũng được, miễn là tránh xa tên đáng ghét họ Trương kia ra.
“Nhậm Tuân, cậu tạm thời ngồi cùng với tôi.” Ngồi với ai cũng được, chi bằng cậu ngồi với anh đi? Anh đang muốn cho cậu một chỗ dựa, cũng là để cả lớp biết anh đang che chở cho Nhậm Tuân.
“Không cần đâu, tôi cảm thấy không khỏe, tôi sẽ làm đơn xin nghỉ hôm nay.”
Trước rất nhiều ánh mắt khó tin, cậu cứ thế đeo cặp đi ra khỏi lớp trong
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.