Chương 7: Công khai đối đầu
Ngọc Kính
05/05/2023
Nhậm Tuân lúng túng đứng hơn nửa buổi trên bảng chỉ mới ghi được hai chữ
‘bài giải’ và cái phương trình hóa học chưa hoàn thiện. Dạng này ở lớp
thường cậu chưa được học, còn ở lớp mới không ai tình nguyện cho cậu
mượn vở chép bài.
Còn phần bảng đen của Quách Thiên Thành đã sớm ghi chi chít chữ, tay hắn liến thoắng như một cái máy, từng dòng đáp án dần hiện ra khiến mọi người không dám thở mạnh. Nhậm Tuân nhìn mà bị cỗ áp lực từ người anh phát ra đè cho căng thẳng. Thì ra bài này giải theo cách đó… thì ra là vậy!
Hoàn thành, họ Quách từ tốn đặt viên phấn xuống bàn, không có chút đắc ý nào của kẻ thắng cuộc mà chỉ lạnh lùng toàn tập. Lúc đi qua người Nhậm Tuân còn cố tình đụng vào bả vai cậu một cái thật mạnh.
Lần này Nhậm Tuân phối hợp với Trương Triều Vỹ để năm lần bảy lượt sỉ nhục anh, món nợ này dần dần anh sẽ tìm cậu đòi lại!
Nhóm A vang lên mấy tiếng hoan hô lẻ tẻ, sau cùng mọi người mới hiểu ý nhau mà vỗ tay thật lớn để xóa đi bầu không khí lúng túng trên bục giảng. Thầy giáo hài lòng gật gù trước bài làm của Quách Thiên Thành cho nên không truy cứu đến Nhậm Tuân, cậu biết điều lủi về chỗ ngồi.
Trương Triều Vỹ sung sướng khi nhìn người gặp họa vẫn không quên vỗ vai cậu khích lệ: “Làm tốt lắm Tuân Tuân, từ hôm nay cậu được thu nhận vào nhóm B.”
“...”
Tôi thấy nhóm mấy người không có tiền đồ như vậy sớm muộn cũng bị nhóm A chèn ép chết! Trong lòng Nhậm Tuân thầm phỉ nhổ. Có điều kết quả này cũng không tệ, thà ở nhóm B bị người ta khinh còn hơn chui đầu vào cái rọ mang tên Quách Thiên Thành.
Giờ ra chơi.
“Nhậm Tuân cậu xấu tính thật đấy, nhóm B còn có Trương Triều Vỹ giải được bài toán đó, cậu nghĩ mình là ai mà tranh giành lên bục chứ? Cậu muốn làm Thiên Thành bẽ mặt đúng không?” Người nói chuyện là lớp phó văn thể, bình thường cô nàng thắt bím này luôn lén lút nhìn cậu không dám hó hé, bây giờ dựa vào ai đó mà chống nạnh lên mặt gây sự với cậu.
“Kiều Nhi, đừng nói bậy!” Điềm Tranh miệng thì can ngăn nhưng trong lòng chỉ sợ lửa cháy chưa đủ lớn.
“Kiều Nhi nói bậy ở chỗ nào? Cả cái lớp 10A1 này người có năng lực đối đầu 1 - 1 với Thiên Thành chỉ có Triều Vỹ mà thôi. Cậu ta nghĩ mình là ai, làm vậy khác gì khiến Thiên Thành rơi vào thế khó xử vì bắt nạt cậu ta đâu!”
Một người nối tiếp một người, tất cả cùng hợp xướng hướng mũi nhọn về phía Nhậm Tuân. Mà hai cái kẻ đầu sỏ là Quách Thiên Thành và Trương Triều Vỹ kia thì cứ như người ngoài cuộc không ai lên tiếng dập tắt cãi vã.
Nhậm Tuân biết bây giờ mình không chỉ đắt tội Quách Thiên Thành mà là đắt tội cả nhóm A, bên cạnh đó nhóm B chắc hẳn cũng có rất nhiều người không ưa cậu.
“Thôi đi Vu Tuyền, đừng nói nữa, mắc công mang tiếng bắt nạt học sinh mới.” Kiều Nhi kéo tay Vu Tuyền lại, một lớp phó văn thể một lớp phó lao động hùng hồn mắng cậu, mắng xong còn giả vờ như vô tội lắm.
Nhậm Tuân lạnh lùng nhìn một nam một nữ đang diễu võ giương oai, không sợ hãi mà nói: “Quách Thiên Thành còn chưa lên tiếng, các cậu vội vã thay cậu ấy đòi công đạo rồi à?”
“Cậu còn dám nói vậy nữa, không phải vì người ta là đại nhân rộng lượng không thèm chấp cậu sao!” Vu Tuyền vung tay ra khỏi Kiều Nhi.
“Ồ, có người ‘đại nhân rộng lượng’ không muốn làm mà vẫn thích làm tiểu nhân nhỏ nhen đấy chứ.”
“Cậu…”
Cậu nói xong tầm nửa phút thì Vu Tuyền mới hiểu được là Nhậm Tuân đang mắng mình là tiểu nhân, y lại càng giận hơn, sự ghét bỏ ác ý dâng lên ngùn ngụt. Nhận thấy hướng gió thổi đúng theo ý mình, Điềm Tranh mới thỏa mãn nhắc khéo hai người kia mau ngừng lại.
Cậu ta quay xuống cười lấy lòng với Quách Thiên Thành, thấy anh đang chống cằm vẽ bậy trên giấy, cậu ta chủ động thấp giọng vì sợ phá vỡ ngẫu hứng của anh: “Tôi đòi lại công đạo cho cậu rồi, cậu thấy thoải mái hơn chút nào chưa?”
“Thoải mái chỗ nào chứ, phiền chết!” Anh lải nhải.
Biết anh chỉ nói miệng thôi nhưng trong lòng đã xả được giận, Điềm Tranh mới thở phào một hơi, cười hùa theo lấy lòng: “Từ nay đứa nào dám làm cậu phật ý tôi xử nó ngay.”
Vì mặt dán quá gần nên hơi thở phả ra từ môi cậu tràn lên gò má anh.
Cậu ta có dáng người phát triển hoàn mỹ nhất là bả vai, thiên về mảnh mai nhiều hơn, làn da con trai nhưng lại trắng muốt mịn màng, khi mỉm cười còn thấy cả lúm đồng tiền xinh xắn. Có thể nói Điềm Tranh đứng vào nơi nào cũng có thể dễ dàng chiếm được nổi bật, chính nhờ cái vẻ bề ngoài nhu mì đó kích thích thiên hướng bảo hộ mà Quách Thiên Thành luôn đứng ra bảo vệ che chở cậu ta từ nhỏ cho đến tận bây giờ.
Họ đã không ít lần gần gũi thân mật hơn, thế mà lần này đột nhiên Quách Thiên Thành thấy hơi ớn lạnh: “Cậu bớt chen vào chuyện của tôi đi. Kỳ thi tuyển học sinh giỏi hóa cấp trường sắp đến rồi đấy. Tôi là người nói chuyện bằng thực lực, cậu đừng mong tôi nhắm một mắt mở một mắt cho cậu.”
Câu cảnh cáo ấy khiến Điềm Tranh mở to mắt sững sờ.
Còn phần bảng đen của Quách Thiên Thành đã sớm ghi chi chít chữ, tay hắn liến thoắng như một cái máy, từng dòng đáp án dần hiện ra khiến mọi người không dám thở mạnh. Nhậm Tuân nhìn mà bị cỗ áp lực từ người anh phát ra đè cho căng thẳng. Thì ra bài này giải theo cách đó… thì ra là vậy!
Hoàn thành, họ Quách từ tốn đặt viên phấn xuống bàn, không có chút đắc ý nào của kẻ thắng cuộc mà chỉ lạnh lùng toàn tập. Lúc đi qua người Nhậm Tuân còn cố tình đụng vào bả vai cậu một cái thật mạnh.
Lần này Nhậm Tuân phối hợp với Trương Triều Vỹ để năm lần bảy lượt sỉ nhục anh, món nợ này dần dần anh sẽ tìm cậu đòi lại!
Nhóm A vang lên mấy tiếng hoan hô lẻ tẻ, sau cùng mọi người mới hiểu ý nhau mà vỗ tay thật lớn để xóa đi bầu không khí lúng túng trên bục giảng. Thầy giáo hài lòng gật gù trước bài làm của Quách Thiên Thành cho nên không truy cứu đến Nhậm Tuân, cậu biết điều lủi về chỗ ngồi.
Trương Triều Vỹ sung sướng khi nhìn người gặp họa vẫn không quên vỗ vai cậu khích lệ: “Làm tốt lắm Tuân Tuân, từ hôm nay cậu được thu nhận vào nhóm B.”
“...”
Tôi thấy nhóm mấy người không có tiền đồ như vậy sớm muộn cũng bị nhóm A chèn ép chết! Trong lòng Nhậm Tuân thầm phỉ nhổ. Có điều kết quả này cũng không tệ, thà ở nhóm B bị người ta khinh còn hơn chui đầu vào cái rọ mang tên Quách Thiên Thành.
Giờ ra chơi.
“Nhậm Tuân cậu xấu tính thật đấy, nhóm B còn có Trương Triều Vỹ giải được bài toán đó, cậu nghĩ mình là ai mà tranh giành lên bục chứ? Cậu muốn làm Thiên Thành bẽ mặt đúng không?” Người nói chuyện là lớp phó văn thể, bình thường cô nàng thắt bím này luôn lén lút nhìn cậu không dám hó hé, bây giờ dựa vào ai đó mà chống nạnh lên mặt gây sự với cậu.
“Kiều Nhi, đừng nói bậy!” Điềm Tranh miệng thì can ngăn nhưng trong lòng chỉ sợ lửa cháy chưa đủ lớn.
“Kiều Nhi nói bậy ở chỗ nào? Cả cái lớp 10A1 này người có năng lực đối đầu 1 - 1 với Thiên Thành chỉ có Triều Vỹ mà thôi. Cậu ta nghĩ mình là ai, làm vậy khác gì khiến Thiên Thành rơi vào thế khó xử vì bắt nạt cậu ta đâu!”
Một người nối tiếp một người, tất cả cùng hợp xướng hướng mũi nhọn về phía Nhậm Tuân. Mà hai cái kẻ đầu sỏ là Quách Thiên Thành và Trương Triều Vỹ kia thì cứ như người ngoài cuộc không ai lên tiếng dập tắt cãi vã.
Nhậm Tuân biết bây giờ mình không chỉ đắt tội Quách Thiên Thành mà là đắt tội cả nhóm A, bên cạnh đó nhóm B chắc hẳn cũng có rất nhiều người không ưa cậu.
“Thôi đi Vu Tuyền, đừng nói nữa, mắc công mang tiếng bắt nạt học sinh mới.” Kiều Nhi kéo tay Vu Tuyền lại, một lớp phó văn thể một lớp phó lao động hùng hồn mắng cậu, mắng xong còn giả vờ như vô tội lắm.
Nhậm Tuân lạnh lùng nhìn một nam một nữ đang diễu võ giương oai, không sợ hãi mà nói: “Quách Thiên Thành còn chưa lên tiếng, các cậu vội vã thay cậu ấy đòi công đạo rồi à?”
“Cậu còn dám nói vậy nữa, không phải vì người ta là đại nhân rộng lượng không thèm chấp cậu sao!” Vu Tuyền vung tay ra khỏi Kiều Nhi.
“Ồ, có người ‘đại nhân rộng lượng’ không muốn làm mà vẫn thích làm tiểu nhân nhỏ nhen đấy chứ.”
“Cậu…”
Cậu nói xong tầm nửa phút thì Vu Tuyền mới hiểu được là Nhậm Tuân đang mắng mình là tiểu nhân, y lại càng giận hơn, sự ghét bỏ ác ý dâng lên ngùn ngụt. Nhận thấy hướng gió thổi đúng theo ý mình, Điềm Tranh mới thỏa mãn nhắc khéo hai người kia mau ngừng lại.
Cậu ta quay xuống cười lấy lòng với Quách Thiên Thành, thấy anh đang chống cằm vẽ bậy trên giấy, cậu ta chủ động thấp giọng vì sợ phá vỡ ngẫu hứng của anh: “Tôi đòi lại công đạo cho cậu rồi, cậu thấy thoải mái hơn chút nào chưa?”
“Thoải mái chỗ nào chứ, phiền chết!” Anh lải nhải.
Biết anh chỉ nói miệng thôi nhưng trong lòng đã xả được giận, Điềm Tranh mới thở phào một hơi, cười hùa theo lấy lòng: “Từ nay đứa nào dám làm cậu phật ý tôi xử nó ngay.”
Vì mặt dán quá gần nên hơi thở phả ra từ môi cậu tràn lên gò má anh.
Cậu ta có dáng người phát triển hoàn mỹ nhất là bả vai, thiên về mảnh mai nhiều hơn, làn da con trai nhưng lại trắng muốt mịn màng, khi mỉm cười còn thấy cả lúm đồng tiền xinh xắn. Có thể nói Điềm Tranh đứng vào nơi nào cũng có thể dễ dàng chiếm được nổi bật, chính nhờ cái vẻ bề ngoài nhu mì đó kích thích thiên hướng bảo hộ mà Quách Thiên Thành luôn đứng ra bảo vệ che chở cậu ta từ nhỏ cho đến tận bây giờ.
Họ đã không ít lần gần gũi thân mật hơn, thế mà lần này đột nhiên Quách Thiên Thành thấy hơi ớn lạnh: “Cậu bớt chen vào chuyện của tôi đi. Kỳ thi tuyển học sinh giỏi hóa cấp trường sắp đến rồi đấy. Tôi là người nói chuyện bằng thực lực, cậu đừng mong tôi nhắm một mắt mở một mắt cho cậu.”
Câu cảnh cáo ấy khiến Điềm Tranh mở to mắt sững sờ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.