Chương 4: Đón tiếp học sinh mới
Ngọc Kính
05/05/2023
Phía trước là cửa lớp 10A1 đang đóng chặt.
Nhậm Tuân đã sớm đề phòng cho nên không mở cửa đi vào, vừa hay phía sau có thầy giáo bộ môn đang muốn vào lớp, Nhậm Tuân lùi lại một bước, mỉm cười vô cùng lễ phép nhường đường cho thầy.
Thầy giáo còn thầm khen một câu trong bụng, thật sự không ngờ tới đứa nhỏ hiền lành vô hại kia dám đem ông ra làm hòn đá dò đường. Thầy vừa mở cửa, cùng lúc một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Đám học sinh trong lớp còn nhao nhao cười cợt, nhưng khi vừa nhìn thấy người đứng ở cửa không phải Nhậm Tuân mà thay vào đó là thầy giáo dạy toán nổi tiếng khắc nghiệt, sắc mặt chúng lập tức xám như tro tàn.
“Các em khiến tôi sợ hãi thật đó. Cảm ơn nha, trò này do ai chủ mưu vậy?” Thầy Tô giật giật mép, trên đầu dính đầy bông tuyết do cái pháo kia nổ ra. Nhân lúc thầy đang giáo huấn đám nhóc, Nhậm Tuân lẻn nhanh vào trong phòng học.
Quách Thiên Thành ngước mắt lên nhìn thấy bộ dạng lấm lét của cậu.
Anh do dự một chút, vẫn là hất hất cằm sang chỗ trống bên cạnh mình, ra hiệu cho cậu tới đây ngồi. Nhưng bẽ mặt thay, Nhậm Tuân làm bộ như không thấy ám hiệu đó mà đi lướt qua người anh như một cơn gió. Cuối cùng ngồi xuống vị trí đối diện anh, mà trùng hợp bạn cùng bàn của cậu lại là kỳ phùng địch thủ mấy năm trời với Quách Thiên Thành.
Có thể hiểu được sắc mặt anh hiện tại đang khó coi đến mức nào.
Còn bạn cùng bàn của cậu vẫn ung dung cầm bút làm bài, mắt cũng không thèm nhấc lên.
Đại khái trò đùa vừa rồi là món quà ra mắt học sinh mới do Điềm Tranh khởi xướng, nhân vật này học không thể nói là quá xuất sắc nhưng rất có tiếng nói trong lớp cho nên không ai dám đắc tội. Thầy giáo không lôi được chủ mưu nên nổi giận đùng đùng: “Hóa ra muốn bao che nhau đúng không, tốt lắm, cả lớp lấy giấy bút ra làm bài kiểm tra.”
Phòng học vang lên mấy tiếng ca thán ỉu xìu, vậy mà tuyệt đối không dám trách Điềm Tranh nửa lời. Tiếng lấy giấy bút loạt xoạt vang lên, mọi người bắt đầu căng dây cót làm bài.
Chỉ có Nhậm Tuân là cắn bút hoang mang. Cậu vốn cũng chỉ là một học sinh lớp thường nên chưa quen với dạng bài tập của lớp chuyên, vậy mà vừa vào lớp đã bắt làm bài kiểm tra. Như vậy chẳng khác nào bắt cóc bỏ dĩa,... Nhậm Tuân vốn nghĩ những kiến thức này mình đã học qua nên có hơi chủ quan, ngay sau đó cậu đã hối hận rồi!
Môi trường lớp chuyên quá khó, đây là kiến thức mà một kẻ không có thiên bẩm như cậu phải chật vật mới chạy theo kịp. Điều này càng nhắc nhở cậu phải nỗ lực và chăm chỉ nhiều hơn nữa.
Chốc lát đã kết thúc tiết học, lúc này bút của cậu đúng lúc hết mực, cậu thử gọi bạn cùng bàn một tiếng nhưng cậu ta không trả lời. Nhậm Tuân quay xuống bàn dưới, lịch sự hỏi mượn.
Hai nữ sinh bàn dưới đang bàn luận về bài toán nâng cao, họ vô cùng mất hứng khi Nhậm Tuân chen ngang nên hậm hực từ chối. Cậu ngước mắt lên nhìn cả lớp, dường như trong lớp mũi nhọn này mọi người không hoan nghênh cậu.
Dù Nhậm Tuân không để tâm lắm, nhưng mà khó tránh khỏi chạnh lòng.
‘Cộp!’ Đột nhiên một chiếc bút mực vừa vặn ném đến trên bàn cậu. Ngước mắt qua liền thấy Quách Thiên Thành kiêu căng nhếch môi với cậu.
“Cho cậu mượn đấy, muốn trả lúc nào thì tùy.”
“Cảm ơn.” Ánh mắt Nhậm Tuân trở nên đề phòng, tên này sao lại thích để ý đến mình vậy, vừa rồi không phải còn mỉa mai mình sao? Bây giờ cho mình mượn bút…
Mà hành vi này lọt vào mắt của Điềm Tranh khiến cậu ta toàn thân khó chịu. Cậu ta bình ổn tâm tư, nhẹ nhàng thăm dò Quách Thiên Thành: “Thiên Thành này, không lẽ cậu muốn thu thập Nhậm Tuân về dưới phe cậu hả?”
Truyền thống học tập của lớp mũi nhọn là chia làm hai phe cánh thi đua do hai người kiệt xuất nhất dẫn đầu. Quách Thiên Thành học bá top 1 của lớp, chính là thủ lĩnh của nhóm bọn họ. Hai phe cạnh tranh khốc liệt xem bên nào đoạt nhiều slot trong đội tuyển học sinh giỏi quốc gia hơn.
Điềm Tranh cố ý nói lớn một chút cho đồng bạn xung quanh nghe, tin tức này quả nhiên tạo ra không ít xôn xao, có người phản đối ngay: “Không phải chứ, thực lực của Nhậm Tuân chúng ta còn chưa thấy qua mà, Thành ca cứ nhận bừa sẽ kéo thành tích cả nhóm đi xuống đó!”
Điềm Tranh trách cứ cậu bạn kia: “Cậu đừng nói thế, Nhậm Tuân phải có thực lực mới xếp top 10 toàn khối kỳ này chứ.”
Cậu bạn không cho là đúng: “Hừ, cậu nói sai rồi, thành tích thi cuối kỳ phụ thuộc vào quá nhiều yếu tố nên nó chả nói lên được cái gì đâu.”
Môi Điềm Tranh quả nhiên nhếch lên một cái. Quách Thiên Thành còn chưa có ý định dẫn dắt Nhậm Tuân về đội mình mà lại bị mấy người này đón đầu. Anh hết sức phiền lòng gằn giọng: “Tên ngốc kia thậm chí còn chưa biết truyền thống này của lớp ta đâu, các cậu gấp gáp làm gì vậy chứ?”
“Từ trước đến nay tôi là người có tầm nhìn kém cỏi khiến các cậu phải lo lắng thay hay sao?”
Thấy anh nổi nóng, đám người mới lục tục ngậm miệng lại. Điềm Tranh tuy không cam tâm nhưng cũng không dám nói gì thêm.
Nhậm Tuân đã sớm đề phòng cho nên không mở cửa đi vào, vừa hay phía sau có thầy giáo bộ môn đang muốn vào lớp, Nhậm Tuân lùi lại một bước, mỉm cười vô cùng lễ phép nhường đường cho thầy.
Thầy giáo còn thầm khen một câu trong bụng, thật sự không ngờ tới đứa nhỏ hiền lành vô hại kia dám đem ông ra làm hòn đá dò đường. Thầy vừa mở cửa, cùng lúc một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Đám học sinh trong lớp còn nhao nhao cười cợt, nhưng khi vừa nhìn thấy người đứng ở cửa không phải Nhậm Tuân mà thay vào đó là thầy giáo dạy toán nổi tiếng khắc nghiệt, sắc mặt chúng lập tức xám như tro tàn.
“Các em khiến tôi sợ hãi thật đó. Cảm ơn nha, trò này do ai chủ mưu vậy?” Thầy Tô giật giật mép, trên đầu dính đầy bông tuyết do cái pháo kia nổ ra. Nhân lúc thầy đang giáo huấn đám nhóc, Nhậm Tuân lẻn nhanh vào trong phòng học.
Quách Thiên Thành ngước mắt lên nhìn thấy bộ dạng lấm lét của cậu.
Anh do dự một chút, vẫn là hất hất cằm sang chỗ trống bên cạnh mình, ra hiệu cho cậu tới đây ngồi. Nhưng bẽ mặt thay, Nhậm Tuân làm bộ như không thấy ám hiệu đó mà đi lướt qua người anh như một cơn gió. Cuối cùng ngồi xuống vị trí đối diện anh, mà trùng hợp bạn cùng bàn của cậu lại là kỳ phùng địch thủ mấy năm trời với Quách Thiên Thành.
Có thể hiểu được sắc mặt anh hiện tại đang khó coi đến mức nào.
Còn bạn cùng bàn của cậu vẫn ung dung cầm bút làm bài, mắt cũng không thèm nhấc lên.
Đại khái trò đùa vừa rồi là món quà ra mắt học sinh mới do Điềm Tranh khởi xướng, nhân vật này học không thể nói là quá xuất sắc nhưng rất có tiếng nói trong lớp cho nên không ai dám đắc tội. Thầy giáo không lôi được chủ mưu nên nổi giận đùng đùng: “Hóa ra muốn bao che nhau đúng không, tốt lắm, cả lớp lấy giấy bút ra làm bài kiểm tra.”
Phòng học vang lên mấy tiếng ca thán ỉu xìu, vậy mà tuyệt đối không dám trách Điềm Tranh nửa lời. Tiếng lấy giấy bút loạt xoạt vang lên, mọi người bắt đầu căng dây cót làm bài.
Chỉ có Nhậm Tuân là cắn bút hoang mang. Cậu vốn cũng chỉ là một học sinh lớp thường nên chưa quen với dạng bài tập của lớp chuyên, vậy mà vừa vào lớp đã bắt làm bài kiểm tra. Như vậy chẳng khác nào bắt cóc bỏ dĩa,... Nhậm Tuân vốn nghĩ những kiến thức này mình đã học qua nên có hơi chủ quan, ngay sau đó cậu đã hối hận rồi!
Môi trường lớp chuyên quá khó, đây là kiến thức mà một kẻ không có thiên bẩm như cậu phải chật vật mới chạy theo kịp. Điều này càng nhắc nhở cậu phải nỗ lực và chăm chỉ nhiều hơn nữa.
Chốc lát đã kết thúc tiết học, lúc này bút của cậu đúng lúc hết mực, cậu thử gọi bạn cùng bàn một tiếng nhưng cậu ta không trả lời. Nhậm Tuân quay xuống bàn dưới, lịch sự hỏi mượn.
Hai nữ sinh bàn dưới đang bàn luận về bài toán nâng cao, họ vô cùng mất hứng khi Nhậm Tuân chen ngang nên hậm hực từ chối. Cậu ngước mắt lên nhìn cả lớp, dường như trong lớp mũi nhọn này mọi người không hoan nghênh cậu.
Dù Nhậm Tuân không để tâm lắm, nhưng mà khó tránh khỏi chạnh lòng.
‘Cộp!’ Đột nhiên một chiếc bút mực vừa vặn ném đến trên bàn cậu. Ngước mắt qua liền thấy Quách Thiên Thành kiêu căng nhếch môi với cậu.
“Cho cậu mượn đấy, muốn trả lúc nào thì tùy.”
“Cảm ơn.” Ánh mắt Nhậm Tuân trở nên đề phòng, tên này sao lại thích để ý đến mình vậy, vừa rồi không phải còn mỉa mai mình sao? Bây giờ cho mình mượn bút…
Mà hành vi này lọt vào mắt của Điềm Tranh khiến cậu ta toàn thân khó chịu. Cậu ta bình ổn tâm tư, nhẹ nhàng thăm dò Quách Thiên Thành: “Thiên Thành này, không lẽ cậu muốn thu thập Nhậm Tuân về dưới phe cậu hả?”
Truyền thống học tập của lớp mũi nhọn là chia làm hai phe cánh thi đua do hai người kiệt xuất nhất dẫn đầu. Quách Thiên Thành học bá top 1 của lớp, chính là thủ lĩnh của nhóm bọn họ. Hai phe cạnh tranh khốc liệt xem bên nào đoạt nhiều slot trong đội tuyển học sinh giỏi quốc gia hơn.
Điềm Tranh cố ý nói lớn một chút cho đồng bạn xung quanh nghe, tin tức này quả nhiên tạo ra không ít xôn xao, có người phản đối ngay: “Không phải chứ, thực lực của Nhậm Tuân chúng ta còn chưa thấy qua mà, Thành ca cứ nhận bừa sẽ kéo thành tích cả nhóm đi xuống đó!”
Điềm Tranh trách cứ cậu bạn kia: “Cậu đừng nói thế, Nhậm Tuân phải có thực lực mới xếp top 10 toàn khối kỳ này chứ.”
Cậu bạn không cho là đúng: “Hừ, cậu nói sai rồi, thành tích thi cuối kỳ phụ thuộc vào quá nhiều yếu tố nên nó chả nói lên được cái gì đâu.”
Môi Điềm Tranh quả nhiên nhếch lên một cái. Quách Thiên Thành còn chưa có ý định dẫn dắt Nhậm Tuân về đội mình mà lại bị mấy người này đón đầu. Anh hết sức phiền lòng gằn giọng: “Tên ngốc kia thậm chí còn chưa biết truyền thống này của lớp ta đâu, các cậu gấp gáp làm gì vậy chứ?”
“Từ trước đến nay tôi là người có tầm nhìn kém cỏi khiến các cậu phải lo lắng thay hay sao?”
Thấy anh nổi nóng, đám người mới lục tục ngậm miệng lại. Điềm Tranh tuy không cam tâm nhưng cũng không dám nói gì thêm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.