Chương 41: Fanfic 18+
Ngọc Kính
02/06/2023
“Thiên Thành đề bạt Nhậm Tuân?” Điềm Tranh khó kiềm chế được, bật dậy khỏi ghế: “Cậu nghe tin tức này từ đâu?”
“Tôi nghe từ đâu cậu không cần biết, nhưng tin này là tin chuẩn đấy.”
“Nhậm Tuân có tư cách gì mà dám đánh chủ ý lên vai diễn trong đó? Dù chỉ là một diễn viên phụ cậu ta cũng không xứng! Kinh nghiệm không ra sao, danh tiếng thì khỏi phải nói, đây là bộ phim quốc nội đầu tiên của Thiên Thành đó, cậu ta dám đề bạt Nhậm Tuân vào, bộ điên rồi sao!”
Trương Triều Vỹ bị tiếng quát của cậu làm cho phiền táo, bất mãn nói: “Bước vào casting tất cả đều ngang hàng, cậu xả súng liên thanh bên tai tôi cũng vô ích! Nói cậu ta không có tư cách vậy thì cậu chứng minh đi. Chứng minh bằng thực lực của cậu đấy!”
“Lão Tần rất khó tính trong khâu chọn diễn viên, ông ta thà bấm máy trễ vài năm chứ không chọn bừa, nhìn người chưa từng sai. Chỉ cần đóng phim của ông ấy liền một bước lên mây, danh lợi không thiếu. Sự thành công của minh tinh Tân Tư Nghi là minh chứng rõ nhất.”
Cơ hội tốt như vậy, ai cũng có thể chiếm được, riêng Nhậm Tuân là không thể!
Điềm Tranh suy tư ngồi trở lại vị trí: “Khi nào tiến tổ?”
“Nếu hiệu quả casting diễn ra suôn sẻ, vậy thì đầu năm sau tiến tổ.”
Cậu nhíu mày: “Đầu năm sau tôi có dự án phim khác rồi, Lý Thiên Kim mới nhắc tôi ký hợp đồng vào hôm trước, đột nhiên hủy dự án sẽ làm bà ấy không vui.”
Thật lòng mà nói, cậu đang do dự. Ở Cảnh Khuyên mấy năm trời cậu không hề thiếu tài nguyên, bệ phóng đủ tốt để phát triển. Cậu không cần phải gây hấn với Cảnh Khuyên ngay lúc sự nghiệp đang lên. Nhưng nếu Nhậm Tuân thành công tiến tổ trước cậu, vượt trội hơn cậu, bên cạnh còn có Quách Thiên Thành nâng đỡ. Liệu vị trí của cậu có còn yên ổn không?
Nước cờ này trông có vẻ nguy hiểm, nhưng không thể không đi.
Trương Triều Vỹ nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, lập tức nói: “Vậy nên tôi mới nói đây là cơ hội tốt để cậu thử lòng bao dung của bà ta dành cho cậu rộng đến mức nào!”
“Nếu cậu đậu casting mà bà ta nhất quyết không cho cậu diễn, vậy thì thoát Cảnh Khuyên, sang Tụ Tinh.”
Trương Triều Vỹ vừa dứt lời, thư ký gõ cửa phòng thông báo: “Trương tổng, thầy Tần đã tới rồi.”
Trương Triều Vỹ quăng cho Điềm Tranh một ánh mắt, ý nói cậu cân nhắc cho tốt. Bản thân anh cũng sửa sang lại trang phục, dùng thái độ mười phần thành ý để tiếp đãi. Mà trong giây lát ấy, Điềm Tranh cũng đã hạ quyết tâm xong.
“Mời ngài ấy vào đi.”
***
Tập bốn của show sinh tồn được công bố, chính thức phá kỷ lục lượt xem cao nhất của nhà đài từ mười năm trở lại đây.
Vì tai nạn ngoài ý muốn đó mà lượng người biết đến show nhiều hơn.
Tập này quay tiếp nối khung cảnh tai nạn ngày đó của Quách Thiên Thành, dù trải qua một lần chết hụt nhưng đội đỏ chơi gameshow phải gọi là quá máu. Vòng đua thuyền ba đội đều chơi đến hăng say, không vì hai người kia là bệnh nhân mà nhường nhịn chút nào. Fan bên nào bên nấy đều nóng mặt, bảo bảo nhà ai người nấy xót, khu bình luận bị đào bới như chiến trường.
Còn một trăm mét nữa về đích mà đội đỏ của Nhậm Tuân bị đội vàng vượt mặt, một pha đó làm người xem tất cả đều nín thở khẩn trương.
“Anh còn trụ được không?” Bên trong màn ảnh là cảnh Quách Thiên Thành nói chuyện với Nhậm Tuân, hơi thở hắn ngoại trừ hơi nhanh một chút ra thì chẳng có gì rối loạn.
“Tôi trụ được, Thiên Thành, chúng ta đếm nhịp lại.”
Ánh mắt Quách Thiên Thành xoẹt qua một tia ôn nhu, lại như kiềm chế, hắn đáp: “Được!”
Một chữ ‘Được’ chứa đầy tình ý đó lập tức khiến siêu thoại như bùng nổ, hò hét bằng cả tính mạng. Không có ekip xào couple, được thôi, OTP của chúng tôi real không cần xào!
Sau đó hắn vững chãi hô từng nhịp 1 2 1 2, Nhậm Tuân bị cuốn theo tiến độ của hắn, hai tay ra sức nắm mái chèo khua điên cuồng xuống mặt nước. Đến phút cuối chiếc thuyền của họ hiên ngang vượt mặt đội vàng như một kì tích, cán phao về đích đầu tiên. Thừa thắng xông lên giành lấy giải thưởng Chặng 1.
Quách Thiên Thành xúc động ôm chầm lấy Nhậm Tuân giữa ống kính máy quay.
“Xin chúc mừng đội đỏ! Chúc mừng hai đội chơi còn lại! Chương trình hoàn thành chặng 1 của đường đua, hoàn thành map Hoang Đảo! Mỗi chặng của chúng tôi diễn ra bao gồm bốn tập phát sóng. Chặng tiếp theo sẽ khám phá map gì đây, xin mời quý khán giả tham gia dự đoán bằng cách nhắn tin về chương trình với cú pháp XXX để có cơ hội nhận phần thưởng hấp dẫn.”
Khu bình luận của tập công chiếu đều là mãn nguyện, tôi mãn nguyện rồi, xem mà yếu tim theo… Đây đúng là những gì mà một show sinh tồn nên có!
Chủ yếu là phong cách ‘đổi map’ của chương trình làm người xem có cảm giác kích thích tò mò, như được phiêu lưu cùng với các idol, được tự thân thể nghiệm những thử thách đó vậy.
Tổ chương trình tách hai bạn trẻ kia ra, công bố một chuyện quan trọng: “Đội đỏ xuất sắc giành được ba trên bốn lần về nhất chặng 1, sẽ nhận được phần quà hỗ trợ cho map tiếp theo!”
Tổ nhân viên mang ra cái đệm hơi nhìn rất chắc chắn, là loại đệm ngủ đôi, chui vào là trùm kín được cả hai người.
Quách Thiên Thành nhìn Nhậm Tuân, cả hai đều dở khóc dở cười. Tổ chương trình liền xông xáo giải đáp: “Ở map sắp tới các bạn sẽ đối diện thử thách nâng cấp vô cùng khốc liệt, cái đệm hơi này là phần thưởng rất có ích, vì ở map mới vấn đề chỗ ngủ tự lo. Hai đội còn lại không có đệm ngủ thì phải tự nghĩ cách thôi…”
Hai đội còn lại mở to mắt, tựa như nghe sấm giữa trời quang. Tập bốn kết thúc để lại thật nhiều dư âm, bầu không khí nặng nề của vụ tai nạn nghề nghiệp cũng bị xua đi, có thể nói hiệu quả mang lại thành công tốt đẹp.
Ba hôm sau đó cả tổ chương trình được nghỉ xả hơi để chuẩn bị di chuyển sang map mới. Nhậm Tuân dậy từ sớm chạy thể dục vài vòng quanh khu cắm trại, lúc trở về phát hiện nhà vệ sinh của mình đã bị trợ lý chiếm lấy, không còn cách nào khác, cậu cầm quần áo sạch theo, chuyển hướng sang lều Quách Thiên Thành gõ cửa.
Cậu gọi mấy tiếng không nghe trả lời, hai phút sau cửa lều mới sột soạt kéo ra.
“Cậu mới tắm xong hả?”
Quách Thiên Thành kéo màn bước ra, thân trên để trần còn đọng nước chảy, bên dưới mặc quần thể thao rộng rãi tùy ý làm vóc dáng hắn thêm cao lớn cường tráng. Nhìn hiện trạng này, rất có thể hắn đang tắm mà mặc đồ vội để ra mở cửa.
“Đang tắm, sao thế?”
“Ừm… có thể cho tôi tắm nhờ không, gần lên máy bay mà phòng tắm Tiểu Lê đang dùng.”
Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu vài giây, lùi sang một bước, hất cằm: “Vào đi.”
“Ờ.”
Nhậm Tuân cảm tạ hắn một tiếng rồi bước vào, đây là lần đầu tiên cậu đặt chân vào chỗ ở riêng tư của hắn khi cả hai đã trưởng thành. Trong phòng ngập tràn hơi nóng từ vòi xả nước, xen lẫn đó là mùi hương nam tính chỉ thuộc về riêng Quách Thiên Thành.
Sau khi đã nghe hắn thổ lộ, mọi chuyện phát sinh đều làm cậu khó mà suy nghĩ theo hướng bình thường.
Nhậm Tuân ý thức được mình đang bước vào lãnh địa của Quách Thiên Thành, thậm chí ánh mắt nóng rát của hắn rọi tới từ đằng sau, ít nhiều làm cậu có chút ngượng ngùng, cắm đầu xuống đất mà đi.
“Tôi vừa tắm xong nên sàn hơi trơn đấy.” Quách Thiên Thành khàn giọng nhắc nhở, ánh mắt sát sao quét từ trên xuống dưới, dừng lại ở thắt lưng cậu, bên dưới một chút là bờ mông nẩy cao săn chắc. Yết hầu bất giác lăn nhẹ hai cái.
“Dầu gội, sữa tắm, kem dưỡng da đều để hết bên trong, cậu cứ dùng đi. Khăn tắm của tôi chỉ có một cái, có muốn dùng chung không?”
Khăn tắm sao có thể dùng chung, Nhậm Tuân sẽ không ngu ngốc đến nỗi gật đầu. Quách Thiên Thành cười xấu xa: “Đùa cậu đấy, tôi có khăn dự trù. Cho cậu.”
“Cảm ơn.” Nhậm Tuân cầm lấy khăn, quẫn bách trốn vào bên trong phòng lắm.
Điệu bộ của cậu đủ để làm Quách Thiên Thành vui vẻ cả ngày, hắn ngân nga một bài hát, bắt đầu vừa sấy tóc vừa lướt điện thoại. Mười phút sau Nhậm Tuân cả người mang theo hơi nước đi ra, trợn trắng mắt tố cáo: “Cậu! Phạm luật kìa!”
Quách Thiên Thành liếm liếm chiếc răng nanh nhô ra, vô lại giơ "vật chứng" là điện thoại di động lên trước mặt cậu: “Cậu có giỏi thì mách đạo diễn Húc đi, tốt hơn hết là đem cái tin tôi đang đọc đưa cho ngài ấy xem luôn, xem sắc mặt của tiền bối khi thấy cảnh chim chuột là như thế nào?”
Nhậm Tuân nheo mắt, thấp thoáng thấy được vài từ nhạy cảm trên màn ảnh chi chít chữ, bên trong hình như còn có cả tên của cậu.
Trái tim cậu đập thình thịch, khẩn trương bước đến muốn xem kỹ thì bị Quách Thiên Thành thu tay lại, đoạt mất tầm nhìn.
Hắn cúi đầu, nghiêm túc đem mấy dòng chữ bên trong điện thoại đọc to thành tiếng: “Đôi chân dài miên man của Nhậm Tuân quấn lấy thắt lưng gã, tha thiết như đang cầu xin, mang theo vài phần nức nở vì bị tình dục chà đạp. Cậu ngưỡng cổ nghênh hợp từng trận va chạm của gã. **** ***** không chịu nổi đâm rút cường độ cao, hé mở không thể khép lại, từng đợt **** **** ướt đẫm chảy ra…”
Trong đời Nhậm Tuân đây là lần đầu tiên nghe người ta đọc truyện 18+, mà nhân vật chính bên trong như thế nào lại là cậu? Không những 18+ mà còn là truyện gay, cậu làm bot!
Đau đầu thật chứ!
“Muốn xem không?” Quách Thiên Thành kiêu căng như một con mèo to xác đang vờn chuột, dụ dỗ cậu: “Lại đây, đoán xem cái gã đang làm cậu trong đoạn fanfic này là ai?”
“Tôi nghe từ đâu cậu không cần biết, nhưng tin này là tin chuẩn đấy.”
“Nhậm Tuân có tư cách gì mà dám đánh chủ ý lên vai diễn trong đó? Dù chỉ là một diễn viên phụ cậu ta cũng không xứng! Kinh nghiệm không ra sao, danh tiếng thì khỏi phải nói, đây là bộ phim quốc nội đầu tiên của Thiên Thành đó, cậu ta dám đề bạt Nhậm Tuân vào, bộ điên rồi sao!”
Trương Triều Vỹ bị tiếng quát của cậu làm cho phiền táo, bất mãn nói: “Bước vào casting tất cả đều ngang hàng, cậu xả súng liên thanh bên tai tôi cũng vô ích! Nói cậu ta không có tư cách vậy thì cậu chứng minh đi. Chứng minh bằng thực lực của cậu đấy!”
“Lão Tần rất khó tính trong khâu chọn diễn viên, ông ta thà bấm máy trễ vài năm chứ không chọn bừa, nhìn người chưa từng sai. Chỉ cần đóng phim của ông ấy liền một bước lên mây, danh lợi không thiếu. Sự thành công của minh tinh Tân Tư Nghi là minh chứng rõ nhất.”
Cơ hội tốt như vậy, ai cũng có thể chiếm được, riêng Nhậm Tuân là không thể!
Điềm Tranh suy tư ngồi trở lại vị trí: “Khi nào tiến tổ?”
“Nếu hiệu quả casting diễn ra suôn sẻ, vậy thì đầu năm sau tiến tổ.”
Cậu nhíu mày: “Đầu năm sau tôi có dự án phim khác rồi, Lý Thiên Kim mới nhắc tôi ký hợp đồng vào hôm trước, đột nhiên hủy dự án sẽ làm bà ấy không vui.”
Thật lòng mà nói, cậu đang do dự. Ở Cảnh Khuyên mấy năm trời cậu không hề thiếu tài nguyên, bệ phóng đủ tốt để phát triển. Cậu không cần phải gây hấn với Cảnh Khuyên ngay lúc sự nghiệp đang lên. Nhưng nếu Nhậm Tuân thành công tiến tổ trước cậu, vượt trội hơn cậu, bên cạnh còn có Quách Thiên Thành nâng đỡ. Liệu vị trí của cậu có còn yên ổn không?
Nước cờ này trông có vẻ nguy hiểm, nhưng không thể không đi.
Trương Triều Vỹ nhân cơ hội rèn sắt khi còn nóng, lập tức nói: “Vậy nên tôi mới nói đây là cơ hội tốt để cậu thử lòng bao dung của bà ta dành cho cậu rộng đến mức nào!”
“Nếu cậu đậu casting mà bà ta nhất quyết không cho cậu diễn, vậy thì thoát Cảnh Khuyên, sang Tụ Tinh.”
Trương Triều Vỹ vừa dứt lời, thư ký gõ cửa phòng thông báo: “Trương tổng, thầy Tần đã tới rồi.”
Trương Triều Vỹ quăng cho Điềm Tranh một ánh mắt, ý nói cậu cân nhắc cho tốt. Bản thân anh cũng sửa sang lại trang phục, dùng thái độ mười phần thành ý để tiếp đãi. Mà trong giây lát ấy, Điềm Tranh cũng đã hạ quyết tâm xong.
“Mời ngài ấy vào đi.”
***
Tập bốn của show sinh tồn được công bố, chính thức phá kỷ lục lượt xem cao nhất của nhà đài từ mười năm trở lại đây.
Vì tai nạn ngoài ý muốn đó mà lượng người biết đến show nhiều hơn.
Tập này quay tiếp nối khung cảnh tai nạn ngày đó của Quách Thiên Thành, dù trải qua một lần chết hụt nhưng đội đỏ chơi gameshow phải gọi là quá máu. Vòng đua thuyền ba đội đều chơi đến hăng say, không vì hai người kia là bệnh nhân mà nhường nhịn chút nào. Fan bên nào bên nấy đều nóng mặt, bảo bảo nhà ai người nấy xót, khu bình luận bị đào bới như chiến trường.
Còn một trăm mét nữa về đích mà đội đỏ của Nhậm Tuân bị đội vàng vượt mặt, một pha đó làm người xem tất cả đều nín thở khẩn trương.
“Anh còn trụ được không?” Bên trong màn ảnh là cảnh Quách Thiên Thành nói chuyện với Nhậm Tuân, hơi thở hắn ngoại trừ hơi nhanh một chút ra thì chẳng có gì rối loạn.
“Tôi trụ được, Thiên Thành, chúng ta đếm nhịp lại.”
Ánh mắt Quách Thiên Thành xoẹt qua một tia ôn nhu, lại như kiềm chế, hắn đáp: “Được!”
Một chữ ‘Được’ chứa đầy tình ý đó lập tức khiến siêu thoại như bùng nổ, hò hét bằng cả tính mạng. Không có ekip xào couple, được thôi, OTP của chúng tôi real không cần xào!
Sau đó hắn vững chãi hô từng nhịp 1 2 1 2, Nhậm Tuân bị cuốn theo tiến độ của hắn, hai tay ra sức nắm mái chèo khua điên cuồng xuống mặt nước. Đến phút cuối chiếc thuyền của họ hiên ngang vượt mặt đội vàng như một kì tích, cán phao về đích đầu tiên. Thừa thắng xông lên giành lấy giải thưởng Chặng 1.
Quách Thiên Thành xúc động ôm chầm lấy Nhậm Tuân giữa ống kính máy quay.
“Xin chúc mừng đội đỏ! Chúc mừng hai đội chơi còn lại! Chương trình hoàn thành chặng 1 của đường đua, hoàn thành map Hoang Đảo! Mỗi chặng của chúng tôi diễn ra bao gồm bốn tập phát sóng. Chặng tiếp theo sẽ khám phá map gì đây, xin mời quý khán giả tham gia dự đoán bằng cách nhắn tin về chương trình với cú pháp XXX để có cơ hội nhận phần thưởng hấp dẫn.”
Khu bình luận của tập công chiếu đều là mãn nguyện, tôi mãn nguyện rồi, xem mà yếu tim theo… Đây đúng là những gì mà một show sinh tồn nên có!
Chủ yếu là phong cách ‘đổi map’ của chương trình làm người xem có cảm giác kích thích tò mò, như được phiêu lưu cùng với các idol, được tự thân thể nghiệm những thử thách đó vậy.
Tổ chương trình tách hai bạn trẻ kia ra, công bố một chuyện quan trọng: “Đội đỏ xuất sắc giành được ba trên bốn lần về nhất chặng 1, sẽ nhận được phần quà hỗ trợ cho map tiếp theo!”
Tổ nhân viên mang ra cái đệm hơi nhìn rất chắc chắn, là loại đệm ngủ đôi, chui vào là trùm kín được cả hai người.
Quách Thiên Thành nhìn Nhậm Tuân, cả hai đều dở khóc dở cười. Tổ chương trình liền xông xáo giải đáp: “Ở map sắp tới các bạn sẽ đối diện thử thách nâng cấp vô cùng khốc liệt, cái đệm hơi này là phần thưởng rất có ích, vì ở map mới vấn đề chỗ ngủ tự lo. Hai đội còn lại không có đệm ngủ thì phải tự nghĩ cách thôi…”
Hai đội còn lại mở to mắt, tựa như nghe sấm giữa trời quang. Tập bốn kết thúc để lại thật nhiều dư âm, bầu không khí nặng nề của vụ tai nạn nghề nghiệp cũng bị xua đi, có thể nói hiệu quả mang lại thành công tốt đẹp.
Ba hôm sau đó cả tổ chương trình được nghỉ xả hơi để chuẩn bị di chuyển sang map mới. Nhậm Tuân dậy từ sớm chạy thể dục vài vòng quanh khu cắm trại, lúc trở về phát hiện nhà vệ sinh của mình đã bị trợ lý chiếm lấy, không còn cách nào khác, cậu cầm quần áo sạch theo, chuyển hướng sang lều Quách Thiên Thành gõ cửa.
Cậu gọi mấy tiếng không nghe trả lời, hai phút sau cửa lều mới sột soạt kéo ra.
“Cậu mới tắm xong hả?”
Quách Thiên Thành kéo màn bước ra, thân trên để trần còn đọng nước chảy, bên dưới mặc quần thể thao rộng rãi tùy ý làm vóc dáng hắn thêm cao lớn cường tráng. Nhìn hiện trạng này, rất có thể hắn đang tắm mà mặc đồ vội để ra mở cửa.
“Đang tắm, sao thế?”
“Ừm… có thể cho tôi tắm nhờ không, gần lên máy bay mà phòng tắm Tiểu Lê đang dùng.”
Hắn tựa tiếu phi tiếu nhìn cậu vài giây, lùi sang một bước, hất cằm: “Vào đi.”
“Ờ.”
Nhậm Tuân cảm tạ hắn một tiếng rồi bước vào, đây là lần đầu tiên cậu đặt chân vào chỗ ở riêng tư của hắn khi cả hai đã trưởng thành. Trong phòng ngập tràn hơi nóng từ vòi xả nước, xen lẫn đó là mùi hương nam tính chỉ thuộc về riêng Quách Thiên Thành.
Sau khi đã nghe hắn thổ lộ, mọi chuyện phát sinh đều làm cậu khó mà suy nghĩ theo hướng bình thường.
Nhậm Tuân ý thức được mình đang bước vào lãnh địa của Quách Thiên Thành, thậm chí ánh mắt nóng rát của hắn rọi tới từ đằng sau, ít nhiều làm cậu có chút ngượng ngùng, cắm đầu xuống đất mà đi.
“Tôi vừa tắm xong nên sàn hơi trơn đấy.” Quách Thiên Thành khàn giọng nhắc nhở, ánh mắt sát sao quét từ trên xuống dưới, dừng lại ở thắt lưng cậu, bên dưới một chút là bờ mông nẩy cao săn chắc. Yết hầu bất giác lăn nhẹ hai cái.
“Dầu gội, sữa tắm, kem dưỡng da đều để hết bên trong, cậu cứ dùng đi. Khăn tắm của tôi chỉ có một cái, có muốn dùng chung không?”
Khăn tắm sao có thể dùng chung, Nhậm Tuân sẽ không ngu ngốc đến nỗi gật đầu. Quách Thiên Thành cười xấu xa: “Đùa cậu đấy, tôi có khăn dự trù. Cho cậu.”
“Cảm ơn.” Nhậm Tuân cầm lấy khăn, quẫn bách trốn vào bên trong phòng lắm.
Điệu bộ của cậu đủ để làm Quách Thiên Thành vui vẻ cả ngày, hắn ngân nga một bài hát, bắt đầu vừa sấy tóc vừa lướt điện thoại. Mười phút sau Nhậm Tuân cả người mang theo hơi nước đi ra, trợn trắng mắt tố cáo: “Cậu! Phạm luật kìa!”
Quách Thiên Thành liếm liếm chiếc răng nanh nhô ra, vô lại giơ "vật chứng" là điện thoại di động lên trước mặt cậu: “Cậu có giỏi thì mách đạo diễn Húc đi, tốt hơn hết là đem cái tin tôi đang đọc đưa cho ngài ấy xem luôn, xem sắc mặt của tiền bối khi thấy cảnh chim chuột là như thế nào?”
Nhậm Tuân nheo mắt, thấp thoáng thấy được vài từ nhạy cảm trên màn ảnh chi chít chữ, bên trong hình như còn có cả tên của cậu.
Trái tim cậu đập thình thịch, khẩn trương bước đến muốn xem kỹ thì bị Quách Thiên Thành thu tay lại, đoạt mất tầm nhìn.
Hắn cúi đầu, nghiêm túc đem mấy dòng chữ bên trong điện thoại đọc to thành tiếng: “Đôi chân dài miên man của Nhậm Tuân quấn lấy thắt lưng gã, tha thiết như đang cầu xin, mang theo vài phần nức nở vì bị tình dục chà đạp. Cậu ngưỡng cổ nghênh hợp từng trận va chạm của gã. **** ***** không chịu nổi đâm rút cường độ cao, hé mở không thể khép lại, từng đợt **** **** ướt đẫm chảy ra…”
Trong đời Nhậm Tuân đây là lần đầu tiên nghe người ta đọc truyện 18+, mà nhân vật chính bên trong như thế nào lại là cậu? Không những 18+ mà còn là truyện gay, cậu làm bot!
Đau đầu thật chứ!
“Muốn xem không?” Quách Thiên Thành kiêu căng như một con mèo to xác đang vờn chuột, dụ dỗ cậu: “Lại đây, đoán xem cái gã đang làm cậu trong đoạn fanfic này là ai?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.