Chương 18: Kịch bản rõ ràng không phải viết như vậy.
Khinh Vân Đạm
02/10/2020
Edit: Yuu.
Nam chính từ trong mộng tỉnh lại. Tóc loạn thành ổ gà, còn buồn ngủ. Phòng rất nhỏ, bốn phía rối bời, rất nhiều vật phẩm hỗn tạp chồng chất lên nhau.
"Đã là buổi sáng rồi a." Nam chính gãi đầu một cái, rời giường đi rửa mặt. Trên đường đi làm, trên màn hình nhỏ ở tàu điện ngầm phát sóng phỏng vấn của một người. Một lão nhân tóc trắng xoá đứng trong màn hình, mặt mũi tràn đầy tang thương, ngữ trọng tâm trường nói, "Thành công là một chuyện hết sức khó khăn." "Có lẽ tại trong mắt mọi người, tôi là người chưa bao giờ đưa ra quyết định sai lầm, muốn đứng ở chỗ này dễ như trở bàn tay. Nhưng trên thực tế, tình huống không phải như vậy." "Tôi là người, cũng sẽ mắc sai lầm. Tôi đã phạm qua vô số sai lầm, nhưng khi nhận ra được sai lầm đó, tôi cố gắng sửa chữa và không tái phạm lại nữa." "Vì thành công, tôi đã bỏ ra rất nhiều cố gắng."
"Lại là thành công ." Nam chính liếc qua, chẳng thèm ngó tới, "Thành công thật khó khăn, đối với những người không có được sự trợ giúp." "Có cái gì tốt mà nói? Nhân sinh không phải muốn lên liền lên muốn xuống liền xuống a." "Sau khi lớn lên lại biến thành người nào, từ khi sinh ra đã là số mệnh." Tàu điện ngầm đến trạm, nam chính xuống xe. Một đạo bạch quang từ trên người hắn hiện lên, thoáng qua liền mất, nhanh cơ hồ khiến người tưởng rằng hoa mắt. Đến công ty, bởi vì chờ thang máy quá nhiều người, nam chính bất hạnh liền đến trễ. Quản lý hung hăng khiển trách hắn. Nam chính vẻ mặt đau khổ, cúi đầu chịu giáo huấn. * Ai ngờ lại mở mắt ra, hắn về tới cái giường trong căn phòng đi thuê của mình. Nam chính không dám tin, nháy nháy mắt, phát hiện đầu mình vẫn như cái ổ gà, nằm trên giường. "Chẳng lẽ là mộng?" Nam chính sửng sốt một chút. Bất quá nghĩ đến có thể sẽ đến trễ, hắn nhanh chóng rửa mặt, chạy nhanh ra ngoài. Bên trong tàu điện ngầm vẫn là phát video cuộc phỏng vấn lão nhân gia tóc bạc trắng, "Vì thành công, ta bỏ ra rất nhiều cố gắng ." Nam chính ngáp một cái, cảm thấy lão nhân gia tuổi đã cao, thật có thể là nói bậy.
Tàu điện ngầm đến trạm, hắn bước nhanh rời đi. Đến công ty tập trung nhìn vào, chờ thang máy có đông đảo người chờ. Nam chính khẽ cắn môi, quyết định đi thang bộ. Ấp úng ấp úng bò lên trên lầu, rốt cục cũng kịp thời gian. "Chẳng lẽ sáng sớm mình lại nằm mơ, nhắc nhở mình để không đến trễ?" Nam chính nhịn không được suy đoán.
Buổi trưa, nam chính đang muốn đi ăn cơm. Đồng sự mặt mày cau có, đi tới, "Chuyện gì đây? Không phải đã nói trước buổi trưa hôm nay sẽ đem báo cáo giao cho tôi sao?" Nam chính vỗ trán một cái, nhớ tới đích thật là có chuyện như vậy. Hắn ngượng ngùng cười cười, "Tôi quên mất."
"Làm sao bây giờ? Một giờ chiều họp cần dùng!" Đồng sự nhức đầu không thôi, "Coi như không ăn cơm liền đi đẩy nhanh tốc độ, cũng không nhất định có thể tới kịp!" Nam chính nâng trán. * Ai ngờ lại mở mắt ra, hắn về tới trên giường trong căn phòng trọ đang thuê, vẫn là cái đầu lù xù nhơ ổ gà nằm trên giường. "Tại sao lại trở về rồi?" Nam chính kinh ngạc đến ngây người. Nhưng nghĩ tới khả năng đến trễ, hắn tranh thủ thời gian rời giường đi ra ngoài. Bên trong tàu điện ngầm, nghe lão nhân tóc trắng nói chuyện, nam chính luôn cảm thấy không đúng chỗ nào. Nhưng hắn không lo nghĩ được nhiều, leo thang bộ, dùng toàn bộ thời gian viết báo cáo, cuối cùng đã giải quyết xong vụ báo cáo cho đồng sự trước giờ cơm trưa. Đồng sự vui sướng nhận lấy báo cáo, bận bịu đi làm chuyện khác. Nam chính dựa vào ghế, cả người mệt mỏi co quắp.
Ban đêm, hắn kéo lấy thân thể mệt mỏi rũ tượi về đến nhà, lại nhận được điện thoại của bạn gái. "Anh còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?" Tiếng nói của cô bạn gái tức giận từ trong điện thoại truyền tới.
"A?" Nam chính một mặt không nhớ.
"Ngày hôm nay sinh nhật của tôi!" Bạn gái bất mãn hết sức, "Vốn cho rằng anh đã chuẩn bị gì đấy, nguyên lai là đã quên chuyện này. Được rồi, chúng ta chia tay đi!"
* Vừa dứt lời, nam chính thấy mình nằm trên giường, trên đầu như cũ là cái ổ gà, lần thứ ba từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại. "Đến cùng còn như vậy đến bao nhiêu lần? !" Nam chính cơ hồ rên rỉ xông ra cửa. Bên trong tàu điện ngầm, lão nhân tóc trắng ân cần dạy bảo, "Tôi phạm qua vô số sai lầm, khi nhận ra được sai lầm thì tôi cố gắng sửa đổi và không bao giờ tái phạm lại nữa." "Phạm qua vô số sai lầm, khi nhận ra được sai lầm đó. . ." Nam chính như có điều suy nghĩ, "Mỗi một lần đều là bởi vì phạm sai lầm mới có thể trở lại, chẳng lẽ toàn bộ thành công liền có thể vượt qua trong một ngày này?" Ra tàu điện ngầm, leo thang bộ, viết báo cáo, buổi chiều đặt trước hoa tặng cho bạn gái, ban đêm hẹn ăn cơm.
Một ngày mệt nhọc nam chính trở lại phòng cho thuê ngã xuống giường, hạnh phúc nghĩ, cuối cùng cũng kết thúc. Hắn vốn định ngả đầu liền ngủ, nhưng quét mắt chung quanh, nhịn không được đứng lên thu thập. Vạn nhất không cách nào quản lý cảnh vật chung quanh cũng coi như làthất bại, bị phán định trở lại thời điểm lúc sáng, hắn cũng không có chỗ nào để khóc. Qua thật lâu, bên trong phòng cho thuê sạch sẽ chỉnh tề, ngay ngắn rõ ràng, cùng sáng sớm rất khác nhau. Nam chính yên lòng ngã xuống giường đi ngủ. Sáng sớm, nam chính mở mắt ra, phát hiện trong phòng sạch sẽ gọn gàng, lập tức thỏa mãn cười. Lại quét mắt xem lịch ngày, phát hiện cơn ác mộng kia cuối cùng cũng đã là quá khứ, hắn kìm lòng không được nhẹ nhàng thở ra. Nam chính làm VSCN sạch sẽ đi ra cửa, mừng rỡ, cảm thấy hết thảy đã khôi phục lại quỹ tích vốn có. Đi trên đường, không biết từ trong góc nào chạy ra một con chó lang thang, không nói hai lời liền hướng hắn cắn tới. "A ——" nam chính đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện chính mình nằm ở trên giường. Mà trong phòng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, giống như là gần đây quét dọn qua. Nam chính trong lòng toát ra một luồng hơi lạnh. Hắn biết, ác mộng như bóng với hình, về sau sẽ còn tiếp tục. Mấy chục năm sau, nam chính già nua, tóc trắng xóa trở thành nhân vật nổi danh khắp cả nước. Sự tích của hắn được lưu truyền rộng rãi, nói ra là bị mọi người cung phụng coi như là chân lý. Ngày nào đó, hắn cũng được mời tham gia làm phỏng vấn. Đương nhiên người chủ trì cũng hỏi đến hắn vì sao có thể thành công như vậy,
Trong mắt nam chính đầy vẻ suy tư "Lúc tôi còn trẻ tuổi, có người nói, khi phạm qua vô số sai lầm, nhận ra được sai lầm đó rồi sửa chữa và cố gắng không phạm lại sai lầm đó nữa. Lúc ấy tôi còn không tin, về sau phát hiện điều ngưới đó nói là sự thật." "Tôi nhất định phải thành công. Bởi vì chỉ có thành công, nhân sinh của tôi mới có thể tiến lên. Với tôi mà nói, lần lượt thất bại tựa như vĩnh viễn không tỉnh được từ trong ác mộng, chẳng biết lúc nào mới là điểm dừng." "Không có thành công nào mà dễ như trở bàn tay. Dù là nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng phía sau có rất nhiều gian khổ. Cũng như có người từng nói." "Gian nan trong một thời điểm, tôi đã từng nghĩ tới bản thân kết thúc. Nhưng từ. "Chết" cũng là một loại sad ending ,cái chết không thay đổi được điều gì. Cuối cùng tôi rốt cuộc cũng hiểu, ngoại trừ việc tìm ra con đường thành công, tôi không còn con đường nào có thể đi." Nam chính còn kém không thể cho ra một giọi nước mắt mà chỉ hít hít mũi. Hắn nói mỗi một câu nói đều phát ra từ tận đáy lòng, toàn bộ đều là thật tình. Nhưng những người khác không tin. Ra trên đường cái, một người trẻ tuổi nghe xong cũng dò hỏi, không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo, "Lại là thành công học! Cả ngày làm bộ như vậy các người có mệt hay không?" Lắc đầu, hắn dời ánh mắt, đi qua lối đi bộ. Phía sau, một đạo bạch quang thoáng qua liền mất, nhanh đến cơ hồ để cho người ta tưởng rằng hoa mắt.
Viết xong tất cả kịch bản, Du Nhiên đem bản thảo này gọi là "Mộng thế giới" . Hoàn thành sơ thảo , cô lần nữa tiến hành hiệu đính, sửa chữa, cùng chỉnh lý. Bạch quang tượng trưng cho loại năng lực thần kì nào đó, có thể trợ giúp mọi người hiểu được thành công. Bị nó bám theo. Sau lưng, chỉ có thể đem tất cả mọi chuyện làm thành công, một ngày như vậy mới có thể trôi qua. Nếu như thất bại, liền sẽ từ trong mộng bừng tỉnh, cùng load lại trò chơi một lần nữa. Thất bại sẽ dẫn đến một lần nữa load, tử vong cũng sẽ dẫn đến một lần nữa load. Ngoại trừ một con đường thành công, cũng không có biện pháp khác. Tìm không thấy cong đường thành công, nhất định phải lần lượt lặp lại cùng một ngày như thế. Chơi đùa chơi đến chết khiếp, lại không có cách nào không chơi, kết quả cuối cùng đại khái chỉ có thể phiền muộn đến thổ huyết. Nhưng mà mặc kệ lão nhân tóc trắng nói như thế nào, người khác đều tưởng rằng là nói mò.
Thấy không có gì đáng kề, Du Nhiên vừa nặng đầu vừa đọc lại nhiều lần, sau đó xác nhận đã hoàn thành.
** Liên tiếp vài ngày, Du Nhiên đều ở nhà vùi đầu viết. Thẳng đến khi có người bấm chuông nhà cô, Du Nhiên mới từ trạng thái sáng tác tỉnh lại. "Kỳ quái, ai sẽ tìm mình?" Du Nhiên dụi dụi con mắt, đi mở cửa. Cửa mở ra, khuôn mặt bình tĩnh của Cố Khải cũng hiện lên. Hắn mở miệng câu đầu tiên chính là, "Mèo đâu?" .
Du Nhiên hết hồn, mèo đương nhiên là không có. "Không ở nhà, đi ra ngoài chơi." Du Nhiên tùy tiện viện cái cớ. Cố Khải giận quá thành cười, "Nghe nói cô gần đây bề bộn rất nhiều việc, cũng cần mèo chơi cùng sao? Làm sao tôi vừa đi tìm đến, mèo liền ra khỏi nhà?" Bình thường không cho tôi tìm mèo chơi coi như xong, cuối tuần vậy mà đều không thấy mèo đi đến chỗ tôi!" Cố Khải phát sinh hoài nghi. "THẢM ÁN MÈO"! Bởi vậy hắn bất chấp những thứ khác, vội vã chạy tới.
Du Nhiên, ". . ." Cô dùng hết trí thông mình để viết kịch bản, tạm thời số dư còn lại không đủ. Cố Khải càng phát ra cảm giac1 bất an, "Mèo Ragdoll đến cùng ở đâu?"
Du Nhiên: Ngay tại trước mặt của ngươi. Nhưng thực không thể nói . Cô tránh đi ánh mắt của Cố Khải, bình tĩnh nói, " Nó ở nhà khó chịu mấy ngày, khó có dịp được ra ngoài , anh bình tĩnh một chút."
"Vậy tôi đi vào chờ nó." Cố Khải muốn vào cửa. Du Nhiên nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng bắt lấy cửa, ngăn không cho vào. Nói đùa! Người ở bên trong chờ lấy, cô còn thế nào biến mèo được?
Cô hàm súc biểu thị, "Không tiện lắm."
Ánh mắt Cố Khải trở nên thâm thúy, "Nói thật, mèo nhỏ chỉ là ra ngoài đi dạo một vòng sao?"
Du Nhiên cười khổ, ý đồ nghĩ ra một cái lý do thích hợp.
Cố Khải nhìn cô một cái thật sâu, đè nén xuống hết tất cả tức giận, "Tôi đi tìm nó. Nếu như em ấy trở về, gọi điện thoại cho tôi." Hắn quay người trở lại chỗ chiếc xe thể thao, lại hung hăng đập một cái, phát tiết tức giận trong lòng. Cố Khải rất bất mãn Du Nhiên không chịu trách nhiệm. Nhưng hắn không có cách nào khác. Mèo không phải là của hắn, hắn thậm chí không có lập trường đi chỉ trích. Điều hắn duy nhất có thể làm, chính là đem mèo tìm trở về.
Sắc mặt Du Nhiên mười phần cổ quái, "Anh đến cùng muốn đi nơi nào tìm. . ." Dù sao mặc kệ đi nơi nào, đều là xác định vững chắc tìm không thấy. Nếu không cô cũng không dứt khoát như vậy. Du Nhiên trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ như vậy. Suy nghĩ đột nhiên tới, liền thật sâu in vào trong đầu, khó mà xóa đi. Du Nhiên lấy điện thoại cầm tay ra, nhắn cho Cố Khải một tin nhắn ngắn, "Tôi nghĩ, cảm thấy mèo nhỏ có thể là muốn tìm anh chơi."
Từ khi Cố Khải biết cô có mèo, một chút xíu lãng mạn đều không có, ngược lại là cả ngày đuổi theo cô muốn mèo. Du Nhiên thần sắc có chút ảo não, "Sớm biết liền không cho hắn gần gũi mèo rồi."
**********************************
Cởi quần áo xong, mèo Ragdoll vung ra chân chạy ra ngoài.
Tìm không thấy, chỗ nào cũng tìm tới, em ấy sẽ không phải gặp gỡ người xấu chứ? Cảm giác nôn nóng cứ chực chờ trong lòng, Cố Khải thực phiền muộn. Nhận được tin nhắn, hắn mừng rỡ, đạp mạnh cần ga, vội vàng lái xe về nhà. Về đến nhà, thân ảnh quen thuộc nằm trên ghế sa lon lắc lư cái đuôi, Cố Khải bước nhanh đi qua, ôm lấy mèo, gấp giọng nói, "Chạy đi đâu? Cuối tuần không đến, anh còn tưởng rằng em xảy ra vấn đề rồi."
"Meo." Du Nhiên trả lời, ở trong nhà một ngày một đêm viết bản thảo, không phân rõ được ngày đêm, không biết rõ là ngày nào trong tuần. Trái tim nhảy lên kịch liệt dần khôi phục lại như bình thường.
Cố Khải nhẹ nhàng thở ra, "Em không có việc gì là tốt rồi."
Mèo Ragdoll một mặt thâm trầm, không, cô cảm thấy rất là có việc a. Từ khi bị Cố Khải biết mèo là của cô, cô liền hận một cái thân thể của mình không thể phân thân a.
"Ở nhà còn tốt chứ? Hứa Du Nhiên có hay không khinh bạc em?" Cố Khải quan tâm nói.
Du Nhiên thật đáng buồn phát hiện, đừng nói bởi vì mèo sinh ra đã có cảm giác thân cạn, Cố Ảnh Đế gần như sắp đem hình thái con người của cô xem như ngược. Mèo biến thái. . . Kịch bản rõ ràng không phải viết như vậy! ! Anh lại không theo kịch bản đi! Ỷ vào mình là Ảnh Đế tùy tiện sửa cách diễn, biên kịch sẽ tức giận anh đó! Du Nhiên dùng đệm thịt vỗ vỗ đầu Cố Khải , ra hiệu nó cũng không có bị bạo hành ở nhà hơn nữa sinh hoạt rất vui vẻ. Cố Khải nhìn thân mèo cũng không có vết thương, lúc này mới yên lòng lại.
** Đảo mắt liền tới giữa tháng bảy. Cao Oánh một lần nhận được mười lăm phần kịch bản, khắp khuôn mặt đều là kinh ngạc. Nói viết kịch bản rất không dễ dàng đâu? Vì cái gì mới ngắn ngủi nửa tháng, tất cả kịch bản liền viết xong? ! Du Nhiên chắc chắn là người đặc biệt tốt, "Mười lăm phần, lại thêm trước đó gửi bản thảo một phần, vừa vặn mười sáu tập." Cao Oánh tùy tiện cầm phần kịch bản bắt đầu đọc qua, chỉ chốc lát sau trong mắt lóe lên một vòng kinh diễm. Hứa Du Nhiên nói không sai, kịch bản hoàn toàn chính xác không phù hợp với phong cách của cô (Cao Oánh), nhưng là kịch bản đẹp cực kỳ.
"Kịch bản cho cô, tùy ý chọn. Có yêu mến nhân vật nào thì lấy đi, cảm thấy không thích hợp thì tìm những người khác diễn." Du Nhiên tiếp tục nói. "Được, tôi đã biết." Cao Oánh đáp ứng. Dừng một chút, cô trưng cầu ý kiến của Du Nhiên, "Một phần khác nên viết làm sao bây giờ? Lui bản thảo sao?" Dù sao thế giới giả tưởng hai phần biên kịch đều là Hứa Du Nhiên, vô duyên vô cớ hướng cắm vào một phần tác phẩm của người khác, dạng này rất không thích hợp. Du Nhiên trầm ngâm một lát, thương lượng nói, " Tích lũy lấy về sau đập vô thế nào?" "Nói thế nào?" Cao Oánh nhướng nhướng mày. "Tiếp tục đọc kịch bản, có cao chất lượng liền lưu lại." Du Nhiên phân tích nói, "Chờ thu được hơn mười phần, lại mở làm một bộ khác. Bất quá xét thấy gửi bản thảo có tính ngẫu nhiên, đề nghị thu đủ kịch bản sau lại mở hố mới."
Cao Oánh gật gật đầu, tán thành nói, " Ý kiến hay." Kỳ thật cô cũng là cùng loại ý nghĩ, cố ý hỏi thăm chẳng qua là vì thể hiện mình đối Du Nhiên hoàn toàn tôn trọng. "Theo tốc độ bây giờ, sang đầu năm sau hẳn là kịp ra thế giới giả tưởng ba." Cao Oánh cười nhẹ nhàng nói.
Du Nhiên có chút xoắn xuýt, "Chuyện đó nói sau." Gần trong vòng nửa năm, Cô viết đầy đủ hơn hai mươi cái kịch bản nhỏ, số lượng không phải bình thường mà là hơn rất nhiều. Cô đang nghĩ, mình có phải là nên viết cái kịch bản phim, hoặc là phim truyền hình. "Cũng được." Cao Oánh cũng không bắt buộc. Cô cầm lấy kịch bản cẩn thận xem xét, nghĩ lấy ra kịch bản thích hợp luu lại cho mình. Bỗng nhiên, Du Nhiên hỏi, "Cái khác làm sao tìn được diễn viên?"
"Tôi có phòng làm việc của mình." Cao Oánh hững hờ trả lời. "Đã từng nghĩ cho mình một lần bạo hồng nhưng không được, cho nên muốn lùi về phía sau. Ai biết ôm lấy ý nghĩ như vậy không bao lâu đã nhìn thấy được bộ phim về mèo kia, sau đó gặp được cô." "Phòng làm việc mặc dù không lớn, bất quá có rất nhiều người mới, trong đó có mấy mầm mống tốt. Chờ tôi xem qua kịch bản xong, tôi sẽ đem các kịch bản phân công xuống dưới." "Nếu như là lo lắng nhân thủ không đủ, cũng không cần lo. Cô chỉ cần chuyên tâm viết ra kịch bản tốt, cái khác để tôi phụ trách." Du Nhiên không khỏi sợ hãi thán phục. Chọn diễn viên, mở phòng làm việc,... Cao Oánh thật là con người toàn năng . "Nếu như muốn để những diễn viên của công ty khác biểu diễn, vậy phải làm thế nào?" Cô thêm một bước truy vấn. "Cùng đối phương liên lạc. Nếu như đồng ý, tiến một bước thương lượng thù lao, hẹn xong thờ gian, sau đó cùng một chỗ hợp tác quay chụp." Cao Oánh trả lời không chút suy nghĩ. "Dạng này. . ." Du Nhiên như có điều suy nghĩ.
"Thế nào?"
"Thời điểm viết kịch bản, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy diễn viên nào đó phù hợp với nhân vật." Du Nhiên cười nói. Cao Oánh ngẩng đầu quét đối phương một chút, bất quá rất nhanh lại cúi đầu nhìn kịch bản. Lúc nói chuyện vẻ mặt tươi cười, xem xét liền không có quan hệ gì với nàng.
Nam chính từ trong mộng tỉnh lại. Tóc loạn thành ổ gà, còn buồn ngủ. Phòng rất nhỏ, bốn phía rối bời, rất nhiều vật phẩm hỗn tạp chồng chất lên nhau.
"Đã là buổi sáng rồi a." Nam chính gãi đầu một cái, rời giường đi rửa mặt. Trên đường đi làm, trên màn hình nhỏ ở tàu điện ngầm phát sóng phỏng vấn của một người. Một lão nhân tóc trắng xoá đứng trong màn hình, mặt mũi tràn đầy tang thương, ngữ trọng tâm trường nói, "Thành công là một chuyện hết sức khó khăn." "Có lẽ tại trong mắt mọi người, tôi là người chưa bao giờ đưa ra quyết định sai lầm, muốn đứng ở chỗ này dễ như trở bàn tay. Nhưng trên thực tế, tình huống không phải như vậy." "Tôi là người, cũng sẽ mắc sai lầm. Tôi đã phạm qua vô số sai lầm, nhưng khi nhận ra được sai lầm đó, tôi cố gắng sửa chữa và không tái phạm lại nữa." "Vì thành công, tôi đã bỏ ra rất nhiều cố gắng."
"Lại là thành công ." Nam chính liếc qua, chẳng thèm ngó tới, "Thành công thật khó khăn, đối với những người không có được sự trợ giúp." "Có cái gì tốt mà nói? Nhân sinh không phải muốn lên liền lên muốn xuống liền xuống a." "Sau khi lớn lên lại biến thành người nào, từ khi sinh ra đã là số mệnh." Tàu điện ngầm đến trạm, nam chính xuống xe. Một đạo bạch quang từ trên người hắn hiện lên, thoáng qua liền mất, nhanh cơ hồ khiến người tưởng rằng hoa mắt. Đến công ty, bởi vì chờ thang máy quá nhiều người, nam chính bất hạnh liền đến trễ. Quản lý hung hăng khiển trách hắn. Nam chính vẻ mặt đau khổ, cúi đầu chịu giáo huấn. * Ai ngờ lại mở mắt ra, hắn về tới cái giường trong căn phòng đi thuê của mình. Nam chính không dám tin, nháy nháy mắt, phát hiện đầu mình vẫn như cái ổ gà, nằm trên giường. "Chẳng lẽ là mộng?" Nam chính sửng sốt một chút. Bất quá nghĩ đến có thể sẽ đến trễ, hắn nhanh chóng rửa mặt, chạy nhanh ra ngoài. Bên trong tàu điện ngầm vẫn là phát video cuộc phỏng vấn lão nhân gia tóc bạc trắng, "Vì thành công, ta bỏ ra rất nhiều cố gắng ." Nam chính ngáp một cái, cảm thấy lão nhân gia tuổi đã cao, thật có thể là nói bậy.
Tàu điện ngầm đến trạm, hắn bước nhanh rời đi. Đến công ty tập trung nhìn vào, chờ thang máy có đông đảo người chờ. Nam chính khẽ cắn môi, quyết định đi thang bộ. Ấp úng ấp úng bò lên trên lầu, rốt cục cũng kịp thời gian. "Chẳng lẽ sáng sớm mình lại nằm mơ, nhắc nhở mình để không đến trễ?" Nam chính nhịn không được suy đoán.
Buổi trưa, nam chính đang muốn đi ăn cơm. Đồng sự mặt mày cau có, đi tới, "Chuyện gì đây? Không phải đã nói trước buổi trưa hôm nay sẽ đem báo cáo giao cho tôi sao?" Nam chính vỗ trán một cái, nhớ tới đích thật là có chuyện như vậy. Hắn ngượng ngùng cười cười, "Tôi quên mất."
"Làm sao bây giờ? Một giờ chiều họp cần dùng!" Đồng sự nhức đầu không thôi, "Coi như không ăn cơm liền đi đẩy nhanh tốc độ, cũng không nhất định có thể tới kịp!" Nam chính nâng trán. * Ai ngờ lại mở mắt ra, hắn về tới trên giường trong căn phòng trọ đang thuê, vẫn là cái đầu lù xù nhơ ổ gà nằm trên giường. "Tại sao lại trở về rồi?" Nam chính kinh ngạc đến ngây người. Nhưng nghĩ tới khả năng đến trễ, hắn tranh thủ thời gian rời giường đi ra ngoài. Bên trong tàu điện ngầm, nghe lão nhân tóc trắng nói chuyện, nam chính luôn cảm thấy không đúng chỗ nào. Nhưng hắn không lo nghĩ được nhiều, leo thang bộ, dùng toàn bộ thời gian viết báo cáo, cuối cùng đã giải quyết xong vụ báo cáo cho đồng sự trước giờ cơm trưa. Đồng sự vui sướng nhận lấy báo cáo, bận bịu đi làm chuyện khác. Nam chính dựa vào ghế, cả người mệt mỏi co quắp.
Ban đêm, hắn kéo lấy thân thể mệt mỏi rũ tượi về đến nhà, lại nhận được điện thoại của bạn gái. "Anh còn nhớ rõ hôm nay là ngày gì không?" Tiếng nói của cô bạn gái tức giận từ trong điện thoại truyền tới.
"A?" Nam chính một mặt không nhớ.
"Ngày hôm nay sinh nhật của tôi!" Bạn gái bất mãn hết sức, "Vốn cho rằng anh đã chuẩn bị gì đấy, nguyên lai là đã quên chuyện này. Được rồi, chúng ta chia tay đi!"
* Vừa dứt lời, nam chính thấy mình nằm trên giường, trên đầu như cũ là cái ổ gà, lần thứ ba từ trong lúc ngủ mơ tỉnh lại. "Đến cùng còn như vậy đến bao nhiêu lần? !" Nam chính cơ hồ rên rỉ xông ra cửa. Bên trong tàu điện ngầm, lão nhân tóc trắng ân cần dạy bảo, "Tôi phạm qua vô số sai lầm, khi nhận ra được sai lầm thì tôi cố gắng sửa đổi và không bao giờ tái phạm lại nữa." "Phạm qua vô số sai lầm, khi nhận ra được sai lầm đó. . ." Nam chính như có điều suy nghĩ, "Mỗi một lần đều là bởi vì phạm sai lầm mới có thể trở lại, chẳng lẽ toàn bộ thành công liền có thể vượt qua trong một ngày này?" Ra tàu điện ngầm, leo thang bộ, viết báo cáo, buổi chiều đặt trước hoa tặng cho bạn gái, ban đêm hẹn ăn cơm.
Một ngày mệt nhọc nam chính trở lại phòng cho thuê ngã xuống giường, hạnh phúc nghĩ, cuối cùng cũng kết thúc. Hắn vốn định ngả đầu liền ngủ, nhưng quét mắt chung quanh, nhịn không được đứng lên thu thập. Vạn nhất không cách nào quản lý cảnh vật chung quanh cũng coi như làthất bại, bị phán định trở lại thời điểm lúc sáng, hắn cũng không có chỗ nào để khóc. Qua thật lâu, bên trong phòng cho thuê sạch sẽ chỉnh tề, ngay ngắn rõ ràng, cùng sáng sớm rất khác nhau. Nam chính yên lòng ngã xuống giường đi ngủ. Sáng sớm, nam chính mở mắt ra, phát hiện trong phòng sạch sẽ gọn gàng, lập tức thỏa mãn cười. Lại quét mắt xem lịch ngày, phát hiện cơn ác mộng kia cuối cùng cũng đã là quá khứ, hắn kìm lòng không được nhẹ nhàng thở ra. Nam chính làm VSCN sạch sẽ đi ra cửa, mừng rỡ, cảm thấy hết thảy đã khôi phục lại quỹ tích vốn có. Đi trên đường, không biết từ trong góc nào chạy ra một con chó lang thang, không nói hai lời liền hướng hắn cắn tới. "A ——" nam chính đột nhiên bừng tỉnh, phát hiện chính mình nằm ở trên giường. Mà trong phòng sạch sẽ nhẹ nhàng khoan khoái, giống như là gần đây quét dọn qua. Nam chính trong lòng toát ra một luồng hơi lạnh. Hắn biết, ác mộng như bóng với hình, về sau sẽ còn tiếp tục. Mấy chục năm sau, nam chính già nua, tóc trắng xóa trở thành nhân vật nổi danh khắp cả nước. Sự tích của hắn được lưu truyền rộng rãi, nói ra là bị mọi người cung phụng coi như là chân lý. Ngày nào đó, hắn cũng được mời tham gia làm phỏng vấn. Đương nhiên người chủ trì cũng hỏi đến hắn vì sao có thể thành công như vậy,
Trong mắt nam chính đầy vẻ suy tư "Lúc tôi còn trẻ tuổi, có người nói, khi phạm qua vô số sai lầm, nhận ra được sai lầm đó rồi sửa chữa và cố gắng không phạm lại sai lầm đó nữa. Lúc ấy tôi còn không tin, về sau phát hiện điều ngưới đó nói là sự thật." "Tôi nhất định phải thành công. Bởi vì chỉ có thành công, nhân sinh của tôi mới có thể tiến lên. Với tôi mà nói, lần lượt thất bại tựa như vĩnh viễn không tỉnh được từ trong ác mộng, chẳng biết lúc nào mới là điểm dừng." "Không có thành công nào mà dễ như trở bàn tay. Dù là nhìn rất nhẹ nhàng, nhưng phía sau có rất nhiều gian khổ. Cũng như có người từng nói." "Gian nan trong một thời điểm, tôi đã từng nghĩ tới bản thân kết thúc. Nhưng từ. "Chết" cũng là một loại sad ending ,cái chết không thay đổi được điều gì. Cuối cùng tôi rốt cuộc cũng hiểu, ngoại trừ việc tìm ra con đường thành công, tôi không còn con đường nào có thể đi." Nam chính còn kém không thể cho ra một giọi nước mắt mà chỉ hít hít mũi. Hắn nói mỗi một câu nói đều phát ra từ tận đáy lòng, toàn bộ đều là thật tình. Nhưng những người khác không tin. Ra trên đường cái, một người trẻ tuổi nghe xong cũng dò hỏi, không khỏi phát ra một tiếng cười nhạo, "Lại là thành công học! Cả ngày làm bộ như vậy các người có mệt hay không?" Lắc đầu, hắn dời ánh mắt, đi qua lối đi bộ. Phía sau, một đạo bạch quang thoáng qua liền mất, nhanh đến cơ hồ để cho người ta tưởng rằng hoa mắt.
Viết xong tất cả kịch bản, Du Nhiên đem bản thảo này gọi là "Mộng thế giới" . Hoàn thành sơ thảo , cô lần nữa tiến hành hiệu đính, sửa chữa, cùng chỉnh lý. Bạch quang tượng trưng cho loại năng lực thần kì nào đó, có thể trợ giúp mọi người hiểu được thành công. Bị nó bám theo. Sau lưng, chỉ có thể đem tất cả mọi chuyện làm thành công, một ngày như vậy mới có thể trôi qua. Nếu như thất bại, liền sẽ từ trong mộng bừng tỉnh, cùng load lại trò chơi một lần nữa. Thất bại sẽ dẫn đến một lần nữa load, tử vong cũng sẽ dẫn đến một lần nữa load. Ngoại trừ một con đường thành công, cũng không có biện pháp khác. Tìm không thấy cong đường thành công, nhất định phải lần lượt lặp lại cùng một ngày như thế. Chơi đùa chơi đến chết khiếp, lại không có cách nào không chơi, kết quả cuối cùng đại khái chỉ có thể phiền muộn đến thổ huyết. Nhưng mà mặc kệ lão nhân tóc trắng nói như thế nào, người khác đều tưởng rằng là nói mò.
Thấy không có gì đáng kề, Du Nhiên vừa nặng đầu vừa đọc lại nhiều lần, sau đó xác nhận đã hoàn thành.
** Liên tiếp vài ngày, Du Nhiên đều ở nhà vùi đầu viết. Thẳng đến khi có người bấm chuông nhà cô, Du Nhiên mới từ trạng thái sáng tác tỉnh lại. "Kỳ quái, ai sẽ tìm mình?" Du Nhiên dụi dụi con mắt, đi mở cửa. Cửa mở ra, khuôn mặt bình tĩnh của Cố Khải cũng hiện lên. Hắn mở miệng câu đầu tiên chính là, "Mèo đâu?" .
Du Nhiên hết hồn, mèo đương nhiên là không có. "Không ở nhà, đi ra ngoài chơi." Du Nhiên tùy tiện viện cái cớ. Cố Khải giận quá thành cười, "Nghe nói cô gần đây bề bộn rất nhiều việc, cũng cần mèo chơi cùng sao? Làm sao tôi vừa đi tìm đến, mèo liền ra khỏi nhà?" Bình thường không cho tôi tìm mèo chơi coi như xong, cuối tuần vậy mà đều không thấy mèo đi đến chỗ tôi!" Cố Khải phát sinh hoài nghi. "THẢM ÁN MÈO"! Bởi vậy hắn bất chấp những thứ khác, vội vã chạy tới.
Du Nhiên, ". . ." Cô dùng hết trí thông mình để viết kịch bản, tạm thời số dư còn lại không đủ. Cố Khải càng phát ra cảm giac1 bất an, "Mèo Ragdoll đến cùng ở đâu?"
Du Nhiên: Ngay tại trước mặt của ngươi. Nhưng thực không thể nói . Cô tránh đi ánh mắt của Cố Khải, bình tĩnh nói, " Nó ở nhà khó chịu mấy ngày, khó có dịp được ra ngoài , anh bình tĩnh một chút."
"Vậy tôi đi vào chờ nó." Cố Khải muốn vào cửa. Du Nhiên nhanh tay lẹ mắt, nhanh chóng bắt lấy cửa, ngăn không cho vào. Nói đùa! Người ở bên trong chờ lấy, cô còn thế nào biến mèo được?
Cô hàm súc biểu thị, "Không tiện lắm."
Ánh mắt Cố Khải trở nên thâm thúy, "Nói thật, mèo nhỏ chỉ là ra ngoài đi dạo một vòng sao?"
Du Nhiên cười khổ, ý đồ nghĩ ra một cái lý do thích hợp.
Cố Khải nhìn cô một cái thật sâu, đè nén xuống hết tất cả tức giận, "Tôi đi tìm nó. Nếu như em ấy trở về, gọi điện thoại cho tôi." Hắn quay người trở lại chỗ chiếc xe thể thao, lại hung hăng đập một cái, phát tiết tức giận trong lòng. Cố Khải rất bất mãn Du Nhiên không chịu trách nhiệm. Nhưng hắn không có cách nào khác. Mèo không phải là của hắn, hắn thậm chí không có lập trường đi chỉ trích. Điều hắn duy nhất có thể làm, chính là đem mèo tìm trở về.
Sắc mặt Du Nhiên mười phần cổ quái, "Anh đến cùng muốn đi nơi nào tìm. . ." Dù sao mặc kệ đi nơi nào, đều là xác định vững chắc tìm không thấy. Nếu không cô cũng không dứt khoát như vậy. Du Nhiên trong đầu đột nhiên hiện lên ý nghĩ như vậy. Suy nghĩ đột nhiên tới, liền thật sâu in vào trong đầu, khó mà xóa đi. Du Nhiên lấy điện thoại cầm tay ra, nhắn cho Cố Khải một tin nhắn ngắn, "Tôi nghĩ, cảm thấy mèo nhỏ có thể là muốn tìm anh chơi."
Từ khi Cố Khải biết cô có mèo, một chút xíu lãng mạn đều không có, ngược lại là cả ngày đuổi theo cô muốn mèo. Du Nhiên thần sắc có chút ảo não, "Sớm biết liền không cho hắn gần gũi mèo rồi."
**********************************
Cởi quần áo xong, mèo Ragdoll vung ra chân chạy ra ngoài.
Tìm không thấy, chỗ nào cũng tìm tới, em ấy sẽ không phải gặp gỡ người xấu chứ? Cảm giác nôn nóng cứ chực chờ trong lòng, Cố Khải thực phiền muộn. Nhận được tin nhắn, hắn mừng rỡ, đạp mạnh cần ga, vội vàng lái xe về nhà. Về đến nhà, thân ảnh quen thuộc nằm trên ghế sa lon lắc lư cái đuôi, Cố Khải bước nhanh đi qua, ôm lấy mèo, gấp giọng nói, "Chạy đi đâu? Cuối tuần không đến, anh còn tưởng rằng em xảy ra vấn đề rồi."
"Meo." Du Nhiên trả lời, ở trong nhà một ngày một đêm viết bản thảo, không phân rõ được ngày đêm, không biết rõ là ngày nào trong tuần. Trái tim nhảy lên kịch liệt dần khôi phục lại như bình thường.
Cố Khải nhẹ nhàng thở ra, "Em không có việc gì là tốt rồi."
Mèo Ragdoll một mặt thâm trầm, không, cô cảm thấy rất là có việc a. Từ khi bị Cố Khải biết mèo là của cô, cô liền hận một cái thân thể của mình không thể phân thân a.
"Ở nhà còn tốt chứ? Hứa Du Nhiên có hay không khinh bạc em?" Cố Khải quan tâm nói.
Du Nhiên thật đáng buồn phát hiện, đừng nói bởi vì mèo sinh ra đã có cảm giác thân cạn, Cố Ảnh Đế gần như sắp đem hình thái con người của cô xem như ngược. Mèo biến thái. . . Kịch bản rõ ràng không phải viết như vậy! ! Anh lại không theo kịch bản đi! Ỷ vào mình là Ảnh Đế tùy tiện sửa cách diễn, biên kịch sẽ tức giận anh đó! Du Nhiên dùng đệm thịt vỗ vỗ đầu Cố Khải , ra hiệu nó cũng không có bị bạo hành ở nhà hơn nữa sinh hoạt rất vui vẻ. Cố Khải nhìn thân mèo cũng không có vết thương, lúc này mới yên lòng lại.
** Đảo mắt liền tới giữa tháng bảy. Cao Oánh một lần nhận được mười lăm phần kịch bản, khắp khuôn mặt đều là kinh ngạc. Nói viết kịch bản rất không dễ dàng đâu? Vì cái gì mới ngắn ngủi nửa tháng, tất cả kịch bản liền viết xong? ! Du Nhiên chắc chắn là người đặc biệt tốt, "Mười lăm phần, lại thêm trước đó gửi bản thảo một phần, vừa vặn mười sáu tập." Cao Oánh tùy tiện cầm phần kịch bản bắt đầu đọc qua, chỉ chốc lát sau trong mắt lóe lên một vòng kinh diễm. Hứa Du Nhiên nói không sai, kịch bản hoàn toàn chính xác không phù hợp với phong cách của cô (Cao Oánh), nhưng là kịch bản đẹp cực kỳ.
"Kịch bản cho cô, tùy ý chọn. Có yêu mến nhân vật nào thì lấy đi, cảm thấy không thích hợp thì tìm những người khác diễn." Du Nhiên tiếp tục nói. "Được, tôi đã biết." Cao Oánh đáp ứng. Dừng một chút, cô trưng cầu ý kiến của Du Nhiên, "Một phần khác nên viết làm sao bây giờ? Lui bản thảo sao?" Dù sao thế giới giả tưởng hai phần biên kịch đều là Hứa Du Nhiên, vô duyên vô cớ hướng cắm vào một phần tác phẩm của người khác, dạng này rất không thích hợp. Du Nhiên trầm ngâm một lát, thương lượng nói, " Tích lũy lấy về sau đập vô thế nào?" "Nói thế nào?" Cao Oánh nhướng nhướng mày. "Tiếp tục đọc kịch bản, có cao chất lượng liền lưu lại." Du Nhiên phân tích nói, "Chờ thu được hơn mười phần, lại mở làm một bộ khác. Bất quá xét thấy gửi bản thảo có tính ngẫu nhiên, đề nghị thu đủ kịch bản sau lại mở hố mới."
Cao Oánh gật gật đầu, tán thành nói, " Ý kiến hay." Kỳ thật cô cũng là cùng loại ý nghĩ, cố ý hỏi thăm chẳng qua là vì thể hiện mình đối Du Nhiên hoàn toàn tôn trọng. "Theo tốc độ bây giờ, sang đầu năm sau hẳn là kịp ra thế giới giả tưởng ba." Cao Oánh cười nhẹ nhàng nói.
Du Nhiên có chút xoắn xuýt, "Chuyện đó nói sau." Gần trong vòng nửa năm, Cô viết đầy đủ hơn hai mươi cái kịch bản nhỏ, số lượng không phải bình thường mà là hơn rất nhiều. Cô đang nghĩ, mình có phải là nên viết cái kịch bản phim, hoặc là phim truyền hình. "Cũng được." Cao Oánh cũng không bắt buộc. Cô cầm lấy kịch bản cẩn thận xem xét, nghĩ lấy ra kịch bản thích hợp luu lại cho mình. Bỗng nhiên, Du Nhiên hỏi, "Cái khác làm sao tìn được diễn viên?"
"Tôi có phòng làm việc của mình." Cao Oánh hững hờ trả lời. "Đã từng nghĩ cho mình một lần bạo hồng nhưng không được, cho nên muốn lùi về phía sau. Ai biết ôm lấy ý nghĩ như vậy không bao lâu đã nhìn thấy được bộ phim về mèo kia, sau đó gặp được cô." "Phòng làm việc mặc dù không lớn, bất quá có rất nhiều người mới, trong đó có mấy mầm mống tốt. Chờ tôi xem qua kịch bản xong, tôi sẽ đem các kịch bản phân công xuống dưới." "Nếu như là lo lắng nhân thủ không đủ, cũng không cần lo. Cô chỉ cần chuyên tâm viết ra kịch bản tốt, cái khác để tôi phụ trách." Du Nhiên không khỏi sợ hãi thán phục. Chọn diễn viên, mở phòng làm việc,... Cao Oánh thật là con người toàn năng . "Nếu như muốn để những diễn viên của công ty khác biểu diễn, vậy phải làm thế nào?" Cô thêm một bước truy vấn. "Cùng đối phương liên lạc. Nếu như đồng ý, tiến một bước thương lượng thù lao, hẹn xong thờ gian, sau đó cùng một chỗ hợp tác quay chụp." Cao Oánh trả lời không chút suy nghĩ. "Dạng này. . ." Du Nhiên như có điều suy nghĩ.
"Thế nào?"
"Thời điểm viết kịch bản, thỉnh thoảng sẽ cảm thấy diễn viên nào đó phù hợp với nhân vật." Du Nhiên cười nói. Cao Oánh ngẩng đầu quét đối phương một chút, bất quá rất nhanh lại cúi đầu nhìn kịch bản. Lúc nói chuyện vẻ mặt tươi cười, xem xét liền không có quan hệ gì với nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.