Chương 8: Mất trí nhớ cũng không ảnh hưởng đến chỉ số thông minh
Khinh Vân Đạm
02/10/2020
Edit: Simi
Một tuần sau khi đăng tải video, Chu Khả Tâm liên tục nhận được điện thoại của các đoàn phim.
"Là nữ phụ tuyến mười tám, nha hoàn bên cạnh nữ chính. Tuy lời thoại không nhiều nhưng tuần suất xuất hiện trước máy quay rất cao, cũng dễ để người xem quen mặt hơn."
"Nữ phụ số ba, là kỹ nữ có tâm cơ."
"Còn có nữ phụ số hai, trùm phản diện xinh đẹp nhưng hèn hạ."
Chu Khả Tâm hưng phấn báo tin vui với bạn mình.
"Chúc mừng cậu." Du Nhiên nói, so ra đóng vai phụ còn đáng tin cậy hơn.
"Ha ha, tớ cũng không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy." Chu Khả Tâm bật cười không chút ý tứ.
Du Nhiên trong lòng nắm chắc. Video được truyền bá rộng rãi là một mặt, quan trọng hơn chính là, tướng mạo Chu Khả Tâm xinh đẹp, rất dễ tạo ấn tượng khắc sâu với người khác. Hơn nữa, thông qua đoạn video, người xem cũng biết có người như cô ấy tồn tại.
"Cậu thì sao? Thế nào rồi?" Chu Khả Tâm ân cần hỏi thăm.
"Có công ty nói kịch bản ngắn của tớ rất tốt, rất sáng tạo, hi vọng tớ có thể viết kịch bản ngắn về cuộc chiến cẩu huyết giữa mẹ chồng và nàng dâu." Vẻ mặt Du Nhiên thẫn thờ.
Chu Khả Tâm, "..."
Rất có sáng ý, nên yêu cầu người ta viết kịch bản cẩu huyết? Logic này hơi sai sai à nha!
Du Nhiên giải thích, "Bọn họ cần bản thảo về phương diện này. Cảm thấy cách hành văn của tớ không tệ, có tư cách để viết bản thảo." Nhưng kì thật là cô không hề muốn viết chút nào.
Chu Khả Tâm há to miệng, nhưng lại không thể nói gì.
Ngược lại Du Nhiên rất bình tĩnh, "Mỗi người đều có phong cách rõ nét, có lĩnh vực am hiểu riêng, đổi phong cách là chết ngay, rồi chỉ để nhận lại là một kịch bản đặc biệt có thể dễ dàng lý giải mọi thứ."
"Vậy cậu làm sao bây giờ?" Chu Khả Tâm lo lắng.
Du Nhiên tùy ý nói, "Thì đi tìm chỗ khác tiếp chứ sao. Cậu cũng không thể kiểm soát quá nhiều chuyện khi sắp chết đói đến nơi rồi. Nhưng ít nhất cậu cũng không bị chết đói."
Trên thực tế, trong lòng Du Nhiên rõ ràng, tìm được công ty hợp ý rất khó.
Kịch bản thường thấy nhất hiện nay được chia thành hai loại.
Loại thứ nhất tương tự với kịch bản truyền hình, chỉ có điều áp dụng hình thức truyên truyền qua mạng.
Loại thứ hai là kịch bản ngắn, một tập khoảng hai mươi đến ba mươi phút, mỗi tuần lại đổi kịch bản mới. Có thể là đâm chọc, bóng gió, hoặc phản phúng, nội dung ngắn gọn, súc tích.
So với loại hình đại chúng hóa thứ nhất, thì loại hình kịch bản thứ hai lại cực kì ít ỏi. Nhưng điều mà Du Nhiên muốn làm đó là viết nên những kịch bản điện ảnh ngắn cùng loại. Kết cục đảo ngược, tạo ra sự bất ngờ cho người xem. Bầu không khí tổng thể có thể khủng bố kinh hãi hoặc tạo ra cảm giác ấm áp tình người, mỗi một bộ phim đều độc lập với nhau.
Nhưng thế gian hết thảy xưa này đều dệt hoa trên gấm thì dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày đông tuyết rơi lại vô cùng khó khăn.
Nếu như cô phát triển kịch bản phim chiếu mạng, nhất định sẽ trở nên nổi tiếng, có chủ đề nhất định, sẽ có nhiều người đổ xô đầu tư, mua bản quyền và quảng cáo. Nhưng vào giai đoạn khó khăn nhất, thì lại chẳng ai nguyện ý thực hiện.
"Hay là cậu tạm thời cất ý tưởng lại?" Chu Khả Tâm đề nghị, "Tìm việc trước đã."
"Thôi nói sau đi." Du Nhiên không tỏ rõ ý kiến.
Cô từng cân nhắc tự mình tích góp tiền lại để quay phim. Nhưng như thế lại quá mạo hiểm, không cẩn thận một chút là mất hết tất cả, chỉ cần mấy tháng ngắn ngủi cũng có thể chôn vùi thành quả hơn mười mấy năm phấn đấu.
Được ăn cả ngã về không, cũng từng có không ít người thành công, nhưng dù sao thì cũng rất ít.
"Nếu mình cam tâm làm cá ướp muối [1], thì giờ không phải gặp nhiều phiền toái thế này rồi." Du Nhiên thở dài.
[1] ý chỉ những người thanh nhàn, không có lý tưởng.
*
Trong khi chờ thần vàng đến cửa, Du Nhiên bắt đầu lên ý tưởng cho kịch bản mới.
Nếu không viết lách thường xuyên sẽ dẫn đến tình trạng não bảo trì. Mặt khác, viết nhiều kịch bản một chút, có thể sau này sẽ có chỗ để sử dụng.
Vì vậy trầm tư một chút, Du Nhiên bắt đầu viết.
Tại phòng bệnh trong bệnh viện, nữ chính với vết thương trên đầu được băng bó cực kỳ cẩn thận từ từ tỉnh lại.
"Tôi bị sao vậy..." Nữ chính cảm thấy đau đầu vô cùng, như muốn nổ tung.
"Sao rồi? Em có thấy khỏe không?" Một chàng trai trẻ tuổi ngồi bên giường bệnh, đang khẩn trương nhìn chằm chằm nữ chính, sắc mặt vô cùng lo lắng.
"Anh là?" Nữ chính chần chừ hỏi.
Không đợi chàng trai trẻ xa lạ trả lời, cô kinh hoảng nói, "Không đúng, đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?"
Chàng trai trẻ tuổi giật mình, tranh thủ thời gian chạy đi gọi bác sĩ, y tá.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo, "Đại não của bệnh nhân từng bị va chạm mạnh, gây tụ máu não. Trước mắt máu tụ sẽ áp chế thần kinh ký ức, khiến bệnh nhân bị mất một phần ký ức. Cô nói mình chỉ nhớ rõ chuyện một năm trước, đúng không?"
"Đúng..." Nữ chính gật đầu, không nhịn được lại hỏi, "Sau đó thì sao? Tôi có thể nhớ lại không?
"Chuyện đó cũng không biết trước được, phải xem vết thương khôi phục như thế nào đã." Bác sĩ lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nữ chính hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, "Tôi biết rồi."
Lúc này, cô mở mắt ra đã nghe chàng trai trẻ tuổi tự giới thiệu, "Anh là bạn trai của em, chúng ta quen nhau nửa năm rồi. Lúc hẹn hò anh có ra ngoài một lát, sau khi trở về phát hiện em bị thương nằm trên đất. Nên anh vội vàng gọi xe cứu thương, đưa em đến bệnh viện."
Nữ chính có chút kinh ngạc, "Bạn trai?"
"Ừ." Chàng trai trẻ tuổi nắm chặt tay nữ chính, chân thành sâu lắng nói, "Không nhớ cũng không sao, anh sẽ giúp em khôi phục lại trí nhớ."
"Được." Nữ chính miễn cưỡng cười.
Lúc ăn cơm trưa, chàng trai trẻ tuổi chủ động nhắc nhở, "Em vừa mới tỉnh lại, nên ăn chút đồ ăn bồi bổ. Em muốn ăn gì? Anh đi mua cho em."
"Gì cũng được, em không kén ăn." Nữ chính lướt xem điện thoại, muốn tìm một chút ký ức đã mất.
"Vậy được." Chàng trai trẻ tuổi rời đi.
Một lát sau anh ta trở lại phòng bệnh, trong tay cầm đồ ăn. "Anh mua cháo bát bảo, bánh đậu, lòng đỏ trứng xốp giòn, em muốn ăn một chút không?"
Động tác nữ chính dừng lại, sau đó ngẩng đầu, nhàn nhạt nói, "Anh để đó đi, đợi tí nữa rồi em ăn."
"Ừ."
Nữ chính cúi đầu tiếp tục lật tìm điện thoại, đồng thời không để ý nói, "Anh biết nhà em ở đâu không? Có thể về lấy giúp em một vài bộ quần áo không?"
Chàng trai trẻ tuổi ngớ người, lập tức cười khổ, "Honey, em quên mất là nhà em có khóa mật khẩu. Anh không biết mật khẩu, không vào được."
"Thôi quên đi." Nữ chính thở dài, thần sắc đặc biệt phiền muộn, "Bất quá em vẫn không thích đồ bệnh viện, mặc cảm thấy hơi khó chịu."
Chàng trai trẻ tuổi nhìn bộ đồ bệnh nhân màu xanh da trời, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhẫn nại dỗ dành bạn gái, "Em ráng nhịn một chút. Dưỡng thương thật tốt, khi xuất viện rồi thì muốn mặc gì cũng được."
Nữ chính chép miệng, tựa hồ không cao hứng lắm, "Em muốn ăn kem."
"Được, được, được, anh đi mua cho em." Người bạn trai hai mươi bốn tuổi tốt tính đáp.
"Em ăn kem vị trà xanh, hay vẫn ăn vị khoai môn nổi tiếng đây?" Nữ chính lâm vào phiền não hạnh phúc.
Chàng trai trẻ tuổi cười đầy cưng chiều, "Vậy để anh mua hết hai vị cho em?"
"Tốt lắm!" Nữ chính vạn phần kinh hỉ, cười rạng rỡ.
"Chờ anh một chút." Chàng trai trẻ nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta không đi thang máy, mà chọn cầu thang thoát hiểm. Lúc đến chỗ bốn bề vắng lặng, chàng trai trẻ tuổi đột nhiên thay đổi sắc mặt, thấp giọng chửi bới, "Ả đáng chết, còn sai khiến người khác. Cô chờ đó cho tôi!"
Thì ra hắn không phải là bạn trai của nữ chính, mà chính là người đã hành hung cô.
Tên con trai trẻ tuổi này nghèo rớt mồng tơi, cần dùng tiền gấp, vì vậy quyết định đêm hôm khuya khoắt cản đường cướp bóc. Nhưng vì không có kinh nghiệm, hơn nữa người bị hại cực lực phản kháng, trong lúc vô tình đã giết chết người bị hại.
Vừa đúng lúc bị nữ chính nhìn thấy.
Nữ chính không chút do dự báo cảnh sát, bỏ chạy, lại bị hung thủ phát hiện.
Hai người ngươi truy ta đuổi. Không bao lâu, thể lực nữ chính không chống đỡ được nữa, bị hung thủ ngăn lại. Trong lúc xô đẩy, nữ chính vô ý ngã sấp xuống, sau đó hôn mê.
Hung thủ nổi lòng ác độc, nghĩ thầm đã bị thấy mặt rồi, không bằng giết cô luôn.
Hắn vừa muốn động thủ, không ngờ xe cảnh sát cùng xe cứu thương chạy tới. Hung thủ chột dạ, chỉ có thể ôm nữ chính, giả bộ ra vẻ lo lắng.
Vì thế, nhân viên y tế nghĩ lầm hung thủ là bạn của nữ chính, cùng dẫn hắn đến bệnh viện.
Mua kem xong, tên trẻ tuổi đến cửa hàng mua bao tay dùng một lần.
"Đêm nay tao sẽ kết liễu mày." Tên trẻ tuổi cười lạnh lùng.
Ai ngờ trở lại phòng bệnh, đã có cảnh sát chờ sẵn bên trong.
"Chào anh, gần đây ở đường XX xảy ra một vụ án giết người. Sau vụ việc, anh lại xuất hiện gần đó, phiền anh phối hợp điều tra." Vừa nói, cảnh sát vừa kêu người khống chế hắn.
"Làm gì vậy!" Tên trẻ tuổi không khỏi kinh hoảng.
Nữ chính cười cười nói nói dịu dàng, lên tiếng giải thích, "Có thể anh không biết, tôi cực kì kén ăn. Không phải đồ ăn tôi thích, tôi tuyệt đối sẽ không ăn."
"Tôi thích màu xanh da trời, hoàn toàn không thấy khó chịu khi mặc đồ bệnh viện."
"Mấu chốt nhất là, tôi không thích kem vị trà xanh lẫn khoai môn, chỉ thích vị socola."
"Tổng cộng ba vấn đề trên, anh trả lời sai toàn bộ, vậy mà cũng không biết xấu hổ nói là bạn trai của tôi? Người mất trí nhớ không phải là tôi, mà là anh mới đúng."
"Vì anh xuất hiện gần đó tại thời điểm xảy ra vụ án và hành xử khả nghi, phiền anh đến cục cảnh sát một chuyến."
Tên trẻ tuổi không nói nên lời, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn trơ mắt để cảnh sát dẫn đi, lại nghĩ không ra được lời giải thích nào.
Trong phòng bệnh, nữ chính cười nhẹ nhàng, tỏ vẻ cao ngạo, lạnh nhạt, "Mất trí nhớ cũng không ảnh hưởng đến chỉ số thông minh đâu."
Đến đây, toàn bộ kết thúc.
Ngừng bút suy nghĩ một lát, Du Nhiên đặt tên cho kịch bản mới là "Mất trí nhớ".
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính kịch bản: Chọn A hay vẫn chọn B?
Chàng trai trẻ (cười ôn nhu): Cũng có thể.
Nữ chính kịch bản (mặt lạnh lùng): Cả hai đều là đáp án sai.
Chàng trai trẻ:...Mợ nó!
Một tuần sau khi đăng tải video, Chu Khả Tâm liên tục nhận được điện thoại của các đoàn phim.
"Là nữ phụ tuyến mười tám, nha hoàn bên cạnh nữ chính. Tuy lời thoại không nhiều nhưng tuần suất xuất hiện trước máy quay rất cao, cũng dễ để người xem quen mặt hơn."
"Nữ phụ số ba, là kỹ nữ có tâm cơ."
"Còn có nữ phụ số hai, trùm phản diện xinh đẹp nhưng hèn hạ."
Chu Khả Tâm hưng phấn báo tin vui với bạn mình.
"Chúc mừng cậu." Du Nhiên nói, so ra đóng vai phụ còn đáng tin cậy hơn.
"Ha ha, tớ cũng không nghĩ tới hiệu quả lại tốt như vậy." Chu Khả Tâm bật cười không chút ý tứ.
Du Nhiên trong lòng nắm chắc. Video được truyền bá rộng rãi là một mặt, quan trọng hơn chính là, tướng mạo Chu Khả Tâm xinh đẹp, rất dễ tạo ấn tượng khắc sâu với người khác. Hơn nữa, thông qua đoạn video, người xem cũng biết có người như cô ấy tồn tại.
"Cậu thì sao? Thế nào rồi?" Chu Khả Tâm ân cần hỏi thăm.
"Có công ty nói kịch bản ngắn của tớ rất tốt, rất sáng tạo, hi vọng tớ có thể viết kịch bản ngắn về cuộc chiến cẩu huyết giữa mẹ chồng và nàng dâu." Vẻ mặt Du Nhiên thẫn thờ.
Chu Khả Tâm, "..."
Rất có sáng ý, nên yêu cầu người ta viết kịch bản cẩu huyết? Logic này hơi sai sai à nha!
Du Nhiên giải thích, "Bọn họ cần bản thảo về phương diện này. Cảm thấy cách hành văn của tớ không tệ, có tư cách để viết bản thảo." Nhưng kì thật là cô không hề muốn viết chút nào.
Chu Khả Tâm há to miệng, nhưng lại không thể nói gì.
Ngược lại Du Nhiên rất bình tĩnh, "Mỗi người đều có phong cách rõ nét, có lĩnh vực am hiểu riêng, đổi phong cách là chết ngay, rồi chỉ để nhận lại là một kịch bản đặc biệt có thể dễ dàng lý giải mọi thứ."
"Vậy cậu làm sao bây giờ?" Chu Khả Tâm lo lắng.
Du Nhiên tùy ý nói, "Thì đi tìm chỗ khác tiếp chứ sao. Cậu cũng không thể kiểm soát quá nhiều chuyện khi sắp chết đói đến nơi rồi. Nhưng ít nhất cậu cũng không bị chết đói."
Trên thực tế, trong lòng Du Nhiên rõ ràng, tìm được công ty hợp ý rất khó.
Kịch bản thường thấy nhất hiện nay được chia thành hai loại.
Loại thứ nhất tương tự với kịch bản truyền hình, chỉ có điều áp dụng hình thức truyên truyền qua mạng.
Loại thứ hai là kịch bản ngắn, một tập khoảng hai mươi đến ba mươi phút, mỗi tuần lại đổi kịch bản mới. Có thể là đâm chọc, bóng gió, hoặc phản phúng, nội dung ngắn gọn, súc tích.
So với loại hình đại chúng hóa thứ nhất, thì loại hình kịch bản thứ hai lại cực kì ít ỏi. Nhưng điều mà Du Nhiên muốn làm đó là viết nên những kịch bản điện ảnh ngắn cùng loại. Kết cục đảo ngược, tạo ra sự bất ngờ cho người xem. Bầu không khí tổng thể có thể khủng bố kinh hãi hoặc tạo ra cảm giác ấm áp tình người, mỗi một bộ phim đều độc lập với nhau.
Nhưng thế gian hết thảy xưa này đều dệt hoa trên gấm thì dễ dàng, đưa than sưởi ấm trong ngày đông tuyết rơi lại vô cùng khó khăn.
Nếu như cô phát triển kịch bản phim chiếu mạng, nhất định sẽ trở nên nổi tiếng, có chủ đề nhất định, sẽ có nhiều người đổ xô đầu tư, mua bản quyền và quảng cáo. Nhưng vào giai đoạn khó khăn nhất, thì lại chẳng ai nguyện ý thực hiện.
"Hay là cậu tạm thời cất ý tưởng lại?" Chu Khả Tâm đề nghị, "Tìm việc trước đã."
"Thôi nói sau đi." Du Nhiên không tỏ rõ ý kiến.
Cô từng cân nhắc tự mình tích góp tiền lại để quay phim. Nhưng như thế lại quá mạo hiểm, không cẩn thận một chút là mất hết tất cả, chỉ cần mấy tháng ngắn ngủi cũng có thể chôn vùi thành quả hơn mười mấy năm phấn đấu.
Được ăn cả ngã về không, cũng từng có không ít người thành công, nhưng dù sao thì cũng rất ít.
"Nếu mình cam tâm làm cá ướp muối [1], thì giờ không phải gặp nhiều phiền toái thế này rồi." Du Nhiên thở dài.
[1] ý chỉ những người thanh nhàn, không có lý tưởng.
*
Trong khi chờ thần vàng đến cửa, Du Nhiên bắt đầu lên ý tưởng cho kịch bản mới.
Nếu không viết lách thường xuyên sẽ dẫn đến tình trạng não bảo trì. Mặt khác, viết nhiều kịch bản một chút, có thể sau này sẽ có chỗ để sử dụng.
Vì vậy trầm tư một chút, Du Nhiên bắt đầu viết.
Tại phòng bệnh trong bệnh viện, nữ chính với vết thương trên đầu được băng bó cực kỳ cẩn thận từ từ tỉnh lại.
"Tôi bị sao vậy..." Nữ chính cảm thấy đau đầu vô cùng, như muốn nổ tung.
"Sao rồi? Em có thấy khỏe không?" Một chàng trai trẻ tuổi ngồi bên giường bệnh, đang khẩn trương nhìn chằm chằm nữ chính, sắc mặt vô cùng lo lắng.
"Anh là?" Nữ chính chần chừ hỏi.
Không đợi chàng trai trẻ xa lạ trả lời, cô kinh hoảng nói, "Không đúng, đây là đâu? Sao tôi lại ở đây?"
Chàng trai trẻ tuổi giật mình, tranh thủ thời gian chạy đi gọi bác sĩ, y tá.
Sau khi kiểm tra, bác sĩ thông báo, "Đại não của bệnh nhân từng bị va chạm mạnh, gây tụ máu não. Trước mắt máu tụ sẽ áp chế thần kinh ký ức, khiến bệnh nhân bị mất một phần ký ức. Cô nói mình chỉ nhớ rõ chuyện một năm trước, đúng không?"
"Đúng..." Nữ chính gật đầu, không nhịn được lại hỏi, "Sau đó thì sao? Tôi có thể nhớ lại không?
"Chuyện đó cũng không biết trước được, phải xem vết thương khôi phục như thế nào đã." Bác sĩ lộ vẻ mặt bất đắc dĩ.
Nữ chính hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng bình tĩnh trở lại, "Tôi biết rồi."
Lúc này, cô mở mắt ra đã nghe chàng trai trẻ tuổi tự giới thiệu, "Anh là bạn trai của em, chúng ta quen nhau nửa năm rồi. Lúc hẹn hò anh có ra ngoài một lát, sau khi trở về phát hiện em bị thương nằm trên đất. Nên anh vội vàng gọi xe cứu thương, đưa em đến bệnh viện."
Nữ chính có chút kinh ngạc, "Bạn trai?"
"Ừ." Chàng trai trẻ tuổi nắm chặt tay nữ chính, chân thành sâu lắng nói, "Không nhớ cũng không sao, anh sẽ giúp em khôi phục lại trí nhớ."
"Được." Nữ chính miễn cưỡng cười.
Lúc ăn cơm trưa, chàng trai trẻ tuổi chủ động nhắc nhở, "Em vừa mới tỉnh lại, nên ăn chút đồ ăn bồi bổ. Em muốn ăn gì? Anh đi mua cho em."
"Gì cũng được, em không kén ăn." Nữ chính lướt xem điện thoại, muốn tìm một chút ký ức đã mất.
"Vậy được." Chàng trai trẻ tuổi rời đi.
Một lát sau anh ta trở lại phòng bệnh, trong tay cầm đồ ăn. "Anh mua cháo bát bảo, bánh đậu, lòng đỏ trứng xốp giòn, em muốn ăn một chút không?"
Động tác nữ chính dừng lại, sau đó ngẩng đầu, nhàn nhạt nói, "Anh để đó đi, đợi tí nữa rồi em ăn."
"Ừ."
Nữ chính cúi đầu tiếp tục lật tìm điện thoại, đồng thời không để ý nói, "Anh biết nhà em ở đâu không? Có thể về lấy giúp em một vài bộ quần áo không?"
Chàng trai trẻ tuổi ngớ người, lập tức cười khổ, "Honey, em quên mất là nhà em có khóa mật khẩu. Anh không biết mật khẩu, không vào được."
"Thôi quên đi." Nữ chính thở dài, thần sắc đặc biệt phiền muộn, "Bất quá em vẫn không thích đồ bệnh viện, mặc cảm thấy hơi khó chịu."
Chàng trai trẻ tuổi nhìn bộ đồ bệnh nhân màu xanh da trời, mặt lộ vẻ bất đắc dĩ, nhẫn nại dỗ dành bạn gái, "Em ráng nhịn một chút. Dưỡng thương thật tốt, khi xuất viện rồi thì muốn mặc gì cũng được."
Nữ chính chép miệng, tựa hồ không cao hứng lắm, "Em muốn ăn kem."
"Được, được, được, anh đi mua cho em." Người bạn trai hai mươi bốn tuổi tốt tính đáp.
"Em ăn kem vị trà xanh, hay vẫn ăn vị khoai môn nổi tiếng đây?" Nữ chính lâm vào phiền não hạnh phúc.
Chàng trai trẻ tuổi cười đầy cưng chiều, "Vậy để anh mua hết hai vị cho em?"
"Tốt lắm!" Nữ chính vạn phần kinh hỉ, cười rạng rỡ.
"Chờ anh một chút." Chàng trai trẻ nhanh chóng ra khỏi phòng bệnh.
Anh ta không đi thang máy, mà chọn cầu thang thoát hiểm. Lúc đến chỗ bốn bề vắng lặng, chàng trai trẻ tuổi đột nhiên thay đổi sắc mặt, thấp giọng chửi bới, "Ả đáng chết, còn sai khiến người khác. Cô chờ đó cho tôi!"
Thì ra hắn không phải là bạn trai của nữ chính, mà chính là người đã hành hung cô.
Tên con trai trẻ tuổi này nghèo rớt mồng tơi, cần dùng tiền gấp, vì vậy quyết định đêm hôm khuya khoắt cản đường cướp bóc. Nhưng vì không có kinh nghiệm, hơn nữa người bị hại cực lực phản kháng, trong lúc vô tình đã giết chết người bị hại.
Vừa đúng lúc bị nữ chính nhìn thấy.
Nữ chính không chút do dự báo cảnh sát, bỏ chạy, lại bị hung thủ phát hiện.
Hai người ngươi truy ta đuổi. Không bao lâu, thể lực nữ chính không chống đỡ được nữa, bị hung thủ ngăn lại. Trong lúc xô đẩy, nữ chính vô ý ngã sấp xuống, sau đó hôn mê.
Hung thủ nổi lòng ác độc, nghĩ thầm đã bị thấy mặt rồi, không bằng giết cô luôn.
Hắn vừa muốn động thủ, không ngờ xe cảnh sát cùng xe cứu thương chạy tới. Hung thủ chột dạ, chỉ có thể ôm nữ chính, giả bộ ra vẻ lo lắng.
Vì thế, nhân viên y tế nghĩ lầm hung thủ là bạn của nữ chính, cùng dẫn hắn đến bệnh viện.
Mua kem xong, tên trẻ tuổi đến cửa hàng mua bao tay dùng một lần.
"Đêm nay tao sẽ kết liễu mày." Tên trẻ tuổi cười lạnh lùng.
Ai ngờ trở lại phòng bệnh, đã có cảnh sát chờ sẵn bên trong.
"Chào anh, gần đây ở đường XX xảy ra một vụ án giết người. Sau vụ việc, anh lại xuất hiện gần đó, phiền anh phối hợp điều tra." Vừa nói, cảnh sát vừa kêu người khống chế hắn.
"Làm gì vậy!" Tên trẻ tuổi không khỏi kinh hoảng.
Nữ chính cười cười nói nói dịu dàng, lên tiếng giải thích, "Có thể anh không biết, tôi cực kì kén ăn. Không phải đồ ăn tôi thích, tôi tuyệt đối sẽ không ăn."
"Tôi thích màu xanh da trời, hoàn toàn không thấy khó chịu khi mặc đồ bệnh viện."
"Mấu chốt nhất là, tôi không thích kem vị trà xanh lẫn khoai môn, chỉ thích vị socola."
"Tổng cộng ba vấn đề trên, anh trả lời sai toàn bộ, vậy mà cũng không biết xấu hổ nói là bạn trai của tôi? Người mất trí nhớ không phải là tôi, mà là anh mới đúng."
"Vì anh xuất hiện gần đó tại thời điểm xảy ra vụ án và hành xử khả nghi, phiền anh đến cục cảnh sát một chuyến."
Tên trẻ tuổi không nói nên lời, vẻ mặt kinh ngạc. Hắn trơ mắt để cảnh sát dẫn đi, lại nghĩ không ra được lời giải thích nào.
Trong phòng bệnh, nữ chính cười nhẹ nhàng, tỏ vẻ cao ngạo, lạnh nhạt, "Mất trí nhớ cũng không ảnh hưởng đến chỉ số thông minh đâu."
Đến đây, toàn bộ kết thúc.
Ngừng bút suy nghĩ một lát, Du Nhiên đặt tên cho kịch bản mới là "Mất trí nhớ".
*
Tác giả có lời muốn nói:
Nữ chính kịch bản: Chọn A hay vẫn chọn B?
Chàng trai trẻ (cười ôn nhu): Cũng có thể.
Nữ chính kịch bản (mặt lạnh lùng): Cả hai đều là đáp án sai.
Chàng trai trẻ:...Mợ nó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.