Ảnh Đế Là Người Cũ Bị Tôi Lừa Dối
Chương 1: Xin chào, Thẩm Hướng Hằng
Thúy Táo
26/10/2021
Thành phố A đang là giữa hè, thời tiết nóng bức, nhiệt độ của thành phố dần lên cao. Hiện tại đã là buổi tối, trên đường vẫn đông nghịt như cũ, một cảnh tượng thật phồn thịnh.
"Thật xin lỗi, chị Chân, là lỗi của em."
"Lúc ấy em cũng không chú ý." Giản Hoài ngồi trong xe bảo mẫu, che lại cái trán bị thương: "Em nghĩ đến chuyện thử vai, kết quả xe ngoặt bên kia tới nhanh quá, liền... liền..."
Tiêu Nhân Chân thở một hơi sâu, cô vừa từ công ty tới, đã nghe thấy nghệ sĩ nhỏ của mình nói mặt bị thương, tuy rằng không bị thương đến huỷ mặt, dưỡng hai ngày là được rồi. Chỉ là! Bọn họ hôm nay phải đi tham gia họp báo ra mắt sản phẩm mới Bách Khoa, ông lớn trong ngành đồ uống toàn cầu Bách Khoa, buổi họp báo vô cùng phô trương, không chỉ mời phần lớn truyền thông, còn mời không ít ngôi sao đến nữa.
"Giản Hoài, cậu muốn chị nói thế nào?" Tiêu Nhân Chân biết thực ra việc này cũng không thể trách cậu, nhưng điều nên nói vẫn phải nói: "Cậu có biết chị lấy một vị trí trong danh sách khó khăn biết bao không, cậu không thể chỉ quay mỗi phim, cần tăng cường xuất hiện trước ống kính, hơn nữa đến đó đều là khách quý..."
"Em biết." Giản Hoài âm thầm thở dài, nhớ đến cái tên xấu xa trong lòng: "Thẩm Hướng Hằng cũng đến sao."
Tiêu Nhân Chân hài lòng với sự thức thời của cậu: "Thẩm ảnh đế cũng đến, cậu có biết buổi ra mắt ngày hôm nay có bao nhiêu sao lớn không, đây là cơ hội chỉ có thể gặp không thể cầu đấy!"
"Thẩm ảnh đế bình dị gần gũi, nhân mạch lại sâu rộng, nếu cậu có thể tiếp xúc với anh ta, từ trong tay anh ta lấy được mấy phần tài nguyên, hoặc là cọ nhiệt vài ba cái." Tiêu Nhân Chân chỉ ra: "Cậu cũng không đến mức loạn thành như bây giờ."
Thẩm Hướng Hằng, diễn viên quốc dân. Không phải ai cũng có thể gánh nổi hai chữ quốc dân.
Anh bắt đầu nổi tiếng từ năm năm trước, người biết chút nội tình đều biết Thẩm Hướng Hằng không phải xuất thân từ chính quy, nhưng dù có bình thường như vậy, dựa vào vai phụ trong bộ "Không Nghe Thấy", trực tiếp nhận được giải vai nam phụ xuất sắc nhất.
Mấy tác phẩm tiếp theo của Thẩm Hướng Hằng đều dễ dàng nổi tiếng. Đặc điểm lớn nhất của anh là không dễ bị đóng khung, mặc kệ là vai nam trẻ trung anh tuấn hai mươi, hay là ông chú già bình dân bốn mươi tuổi, đối tượng khán giả không chỉ có thiếu nữ mười tám, mà còn có cả người già tám mươi, anh ta cũng sẽ không để bản thân bị đóng khung. Xác định được nhân vật là thế nào, anh ta liền diễn thành như vậy, anh ta chính là nhân vật đó.
Hai chữ quốc dân hoàn toàn xứng đáng.
Dựa vào kỹ thuật diễn tinh vi cùng tinh thần rất liều lĩnh, Thẩm Hướng Hằng giống như một con ngựa đen ngoại lệ. Trước hâm mộ tác phẩm sau hâm mộ người, Thẩm ảnh đế giữ mình trong sạch, tác phẩm có thể diễn, liền liên tiếp thu hoạch được giải thưởng Kim Mã, khiến cho anh ta có thể ngồi vững trên ngai vàng ảnh đế, từ đó tiền đồ bằng phẳng.
Giản Hoài lấy gương soi miệng vết thương đỏ sẫm một mảng trên trán, cậu nhẹ giọng: "Chị Chân, chị cũng đừng coi trọng em, anh Thẩm được người người vây quanh, em làm sao mà chen vào được."
Tiêu Nhân Chân tức giận: "Vẫn còn hơn so với việc cậu ở nhà chờ chết, cậu ngẫm lại xem đã bao lâu rồi chưa nhận được công tác?"
"..."
Hai tháng rồi.
Không có tiếng tăm, không có tác phẩm, người mới ra mắt, không ai tìm kiếm cũng rất bình thường, nhưng nếu chính bản thân không nghĩ cách, tìm lối thoát, thực sự sẽ chìm mất dạng.
Giản Hoài bỏ gương xuống, vô cùng thức thời: "Chị Chân chị mang phấn không, em đem che miệng vết thương này đi đã?"
Tiêu Nhân Chân có chút kinh ngạc nhìn cậu, thiếu niên mềm mại ngồi trên ghế diện mạo trắng mịn sạch sẽ, có một loại tinh thần phấn chấn mới ra trường, âu phục hoa văn thiên về màu đen càng làm lộ ra cổ tay trắng nõn. Giản Hoài cười cười có chút lấy lòng, hai má có lúm đồng tiền nhàn nhạt, rõ ràng là đôi mắt phượng tiêu chuẩn, nhưng khi cười rộ lên lại có chút ngọt ngào.
Tiêu Nhân Chân a lên một tiếng, bật cười: "Hừ, cậu đối với bản thân cũng thật đủ tàn nhẫn."
"Em biết chị có thể tranh thủ cho em cơ hội này thật không dễ dàng." Giản Hoài nhiệt tình nói: "Cho đến giờ, em cũng không có thành tích gì, cũng không biết cố gắng, chị nói rất đúng, cơ hội đều là dựa vào chính bản thân mình liều mạng, em... Em muốn thử một lần."
Nhìn thấy khuôn mặt thanh niên nghiêm túc trước mắt, ánh mắt Tiêu Nhân Chân lại chuyển qua cái trán đỏ sẫm một mảng của cậu, rốt cuộc xua tay: "Cậu biết sai là tốt rồi, nhưng hoá trang thì thôi đi. Che cũng không che hoàn mỹ không tỳ vết được, nhỡ đâu lại nhiễm trùng, để lại sẹo, như vậy cậu không phải là có lỗi với chị, mà là chị lại có lỗi với cậu đấy."
Giản Hoài có chút do dự: "Vậy thì..."
Tiêu Nhân Chân cũng không còn lời nào, mặt đã thành như vậy, lên sân khấu nhất định không thích hợp, trừ việc bỏ qua cơ hội lần này, cũng chẳng còn cách nào khác.
Tay Giản Hoài đặt ở trên đùi không tự giác cuộn tròn lại, cậu khẽ hé miệng, sau khi trầm mặc nửa ngày, đôi mắt liền sáng lên: "Chị Chân, hay là để em đội mũ!"
???
Tiêu Nhân Chân ngạc nhiên nhìn cậu.
Giản Hoài xoay người từ trong túi của mình lấy ra một cái mũ lưỡi trai màu đen, thế mà lại mang theo sẵn, vừa đúng che khuất cái trán. Cậu nhếch môi cười: "Sao ạ?"
Tiêu Nhân Chân bất đắc dĩ: "Nào có ai mặc âu phục lại đội mũ thể thao đi tham dự họp báo ra mắt, cậu đến để phá hoại hả?"
"..."
Trợ lý nhỏ sau khi nghe xong nửa ngày, chen qua nói: "Chị Chân, vậy đổi thành trang phục thể thao đi. Lần này sản phẩm của Bách Khoa cũng có sản phẩm mới cho thanh niên, chúng ta đi quảng bá cho mọi người, trang phục hợp tình cảnh một chút cũng không có gì sai mà."
Tiêu Nhân Chân quả thực có chút bị thuyết phục: "Nhưng hiện tại đi đâu tìm quần áo bây giờ?"
Giản Hoài nghĩ nghĩ, cậu cùng trợ lý nhỏ bằng tuổi hai mắt nhìn nhau, cả người trợ lý nhỏ run rẩy một chút, bảo vệ quần áo của chính mình.
Tiêu Nhân Chân quay đầu lại xem, nhìn quanh hai vòng bộ đồ trợ lý nhỏ mới mua, mỉm cười: "Đây đúng là chủ ý không tệ."
Trợ lý nhỏ: "..."
Tôi hận.
Sau khi đã giải quyết xong việc này, sắc mặt Tiêu Nhân Chân thực sự có thể thấy đã tốt lên. Sự tình được giải quyết xong, cô bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Cho dù chỉ là 1% cơ hội, cậu cũng phải nghĩ ra biện pháp làm quen với Thẩm Hướng Hằng."
Giản Hoài cầm nước sát trùng chấm lên trán, thành thật nói: "Chị Chân, không phải em không muốn, nhưng mà em cũng không có tiếng tăm gì, cho dù có tiếp cận, người ta cũng không thèm để ý đến em đâu."
Tiêu Nhân Chân chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Tiếng tăm không phải dựa vào chính mình nỗ lực tạo ra sao, Thẩm ảnh đế cũng không phải là người không dễ ở chung!"
"..."
Giản Hoài bất đắc dĩ cười cười.
Nếu đổi thành sáu năm trước, có người nói Thẩm Hướng Hằng tính tình tốt, cậu nhất định sẽ lấy đó là chuyện cười kể cho Thẩm Hướng Hằng nghe. Đương nhiên, kết quả này khẳng định là bị anh Thẩm đè bên dưới mà giáo dục rồi.
Thời điểm bọn họ cãi nhau, tính tình Thẩm Hướng Hằng giận lên quả thực rất doạ người.
Giản Hoài thỉnh thoảng sẽ hỏi: "Lấy đồ vật này nọ trút giận quá lãng phí, hay là anh đánh em đi?"
Mỗi lần như thế, Thẩm Hướng Hằng sẽ đỏ mắt hung tợn mà đi tới ôm lấy cậu, sau đó chôn đầu không nói một lời nào, đợi Giản Hoài dỗ.
Bọn họ thật ra cho tới bây giờ cũng chưa từng thực sự cãi nhau theo đúng nghĩa, ầm ĩ ác liệt nhất chỉ có một lần, chính là lần chia tay đó. Ngày đó mưa rất lớn, Thẩm Hướng Hằng sau khi xô cửa rời đi không còn quay về nữa.
"Aiz..."
Vừa lơ đãng đã chọc tăm bông vào miệng vết thương. Đau đớn làm cho Giản Hoài lập tức đỏ khoé mắt, cậu cúi đầu, chà đi nước mắt, hít hít mũi.
Tiêu Nhân Chân nhướng mày: "Đau sao?"
Giản Hoài nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thấy bên ngoài nơi tổ chức đều treo poster của Thẩm Hướng Hằng ánh mắt ôn nhu: "Đau quá."
Xe chạy nhanh vào tầng hầm toà nhà.
Vì để có thể thay quần áo nhanh một chút, sau khi vào hội trường Giản Hoài tìm phòng thay đồ. Kết quả bởi vì lần này tới quá nhiều người, đủ loại ngôi sao nổi tiếng, những người có ảnh hưởng tới truyền thông đều ở đây, tất cả phòng thay đồ cơ bản đều bị chen chúc kín mít.
Trợ lý nhỏ đứng phía sau cậu, nhìn thấy một hàng dài đang xếp hàng trước cửa, nhịn không được kêu ca: "Làm sao mà đông vậy chứ, đợi đến phiên chúng ta thì lâu lắm nhỉ?"
Giản Hoài trấn an cậu ta: "Tất cả mọi người đều đang đợi, không sao cả."
"Bên kia không phải cũng là phòng thay đồ sao?" Trợ lý nhỏ dùng ánh mắt ra hiệu. Cuối hành lang có một vài phòng thay đồ, trước cửa không có một bóng người, nhưng đích xác đều là tình trạng đang sử dụng.
Giản Hoài liếc hai lần: "Đấy hẳn là... phòng thay đồ của nhóm khách quý."
Trợ lý nhỏ bỗng chốc hiểu ra, cậu ta "xì" một tiếng: "Khó trách không có ai, phòng thay đồ của Thẩm ảnh đế cũng ở bên kia. Em xem như hiểu được vì sao nhiều người như vậy đều muốn tiến lên trên, cái này cũng là vì bất đồng giai cấp đi, đãi ngộ cũng khác biệt quá nhiều."
Giản Hoài nhìn chằm chằm cánh cửa, có chút ảm đạm.
Bọn họ đang nói thì Tào Tháo đến.
Cánh cửa phía cuối hành lang mở ra, Thẩm Hướng Hằng cất bước đi ra, phía sau đi theo một đám người.
Trong hành lang truyền đến tiếng hít thở, trên nền gạch men trơn bóng, tiếng bước chân của giày da vô cùng rõ ràng dứt khoát. Người đàn ông đi đầu mặc bộ âu phục màu xanh, màu sắc quả thực rất kén người, cố tình chính là dáng người cao ngất lại chống đỡ được. Bên trong âu phục là áo sơmi trắng, theo từng động tác đi lại mà thỉnh thoảng lộ ra nút tay áo màu xanh đậm, nho nhã mà thoải mái.
Ảnh đế đi qua, mọi người đều dạt sang một bên, vốn dĩ bởi vì đang xếp hàng mà hành lang chen chúc thành một hàng dài đột nhiên bị mọi người dạt hết ra.
Trợ lý nhỏ giọng nói: "Thật sự là Thẩm ảnh đế nha."
Giản Hoài yên lặng mà lui ra phía sau, nhưng hành lang lớn như vậy, lui tới lui đi cũng không thể chui vào bên trong. Đây là từ lúc tiến vào giới giải trí đến giờ, lần đầu tiên cậu thực sự cách Thẩm Hướng Hằng gần như vậy.
Trên sàn nhà trơn bóng, tiếng bước chân ngày càng gần, giống như phảng phất tiếng chân dẫm nát đầu quả tim. Đối với Giản Hoài mà nói, cũng như là tiếng đếm ngược của sự sống, trái tim từng chút thắt chặt lại.
Càng gần.
Giản Hoài đem mũ ở phía sau dịch lên phía trước, cúi đầu, che khuất mặt.
Đám người vừa kìm nén lại xôn xao, vài người lớn gan đã bắt đầu có ý muốn xáp lại gần, chào hỏi:
"Chào anh Thẩm."
"Chào buổi tối anh Thẩm."
"Anh Thẩm..."
Thẩm Hướng Hằng như một vị vua hùng mạnh đang kiểm duyệt con dân một đường đi tới, tao nhã hài hước, chuyện trò vui vẻ.
Náo nhiệt như vậy, tới cuối cùng, Giản Hoài thậm chí còn nghe thấy thanh âm của nghệ sĩ bên cạnh mình chào hỏi Thẩm Hướng Hằng. Về phần bản thân cậu, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Miễn bàn nói chuyện, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám.
Thẩm Hướng Hằng tự nhiên cũng sẽ không để tâm đến một chú chim cút nhỏ bé, hai người gặp thoáng qua, không có tiếp xúc nào. Giản Hoài âm thầm nhẹ nhàng thở phào, chưa nói tới may mắn bao nhiêu, có điều vẫn có chút mất mát.
Bỗng nhiên.
Thẩm Hướng Hằng dừng chân nhìn lại người bên cạnh.
Đoàn đội đi theo phía sau cùng dừng chân theo, người trên hành lang cũng đều ghé mắt nhìn qua, không khí lập tức trở nên khẩn trương.
"Thật xin lỗi, chị Chân, là lỗi của em."
"Lúc ấy em cũng không chú ý." Giản Hoài ngồi trong xe bảo mẫu, che lại cái trán bị thương: "Em nghĩ đến chuyện thử vai, kết quả xe ngoặt bên kia tới nhanh quá, liền... liền..."
Tiêu Nhân Chân thở một hơi sâu, cô vừa từ công ty tới, đã nghe thấy nghệ sĩ nhỏ của mình nói mặt bị thương, tuy rằng không bị thương đến huỷ mặt, dưỡng hai ngày là được rồi. Chỉ là! Bọn họ hôm nay phải đi tham gia họp báo ra mắt sản phẩm mới Bách Khoa, ông lớn trong ngành đồ uống toàn cầu Bách Khoa, buổi họp báo vô cùng phô trương, không chỉ mời phần lớn truyền thông, còn mời không ít ngôi sao đến nữa.
"Giản Hoài, cậu muốn chị nói thế nào?" Tiêu Nhân Chân biết thực ra việc này cũng không thể trách cậu, nhưng điều nên nói vẫn phải nói: "Cậu có biết chị lấy một vị trí trong danh sách khó khăn biết bao không, cậu không thể chỉ quay mỗi phim, cần tăng cường xuất hiện trước ống kính, hơn nữa đến đó đều là khách quý..."
"Em biết." Giản Hoài âm thầm thở dài, nhớ đến cái tên xấu xa trong lòng: "Thẩm Hướng Hằng cũng đến sao."
Tiêu Nhân Chân hài lòng với sự thức thời của cậu: "Thẩm ảnh đế cũng đến, cậu có biết buổi ra mắt ngày hôm nay có bao nhiêu sao lớn không, đây là cơ hội chỉ có thể gặp không thể cầu đấy!"
"Thẩm ảnh đế bình dị gần gũi, nhân mạch lại sâu rộng, nếu cậu có thể tiếp xúc với anh ta, từ trong tay anh ta lấy được mấy phần tài nguyên, hoặc là cọ nhiệt vài ba cái." Tiêu Nhân Chân chỉ ra: "Cậu cũng không đến mức loạn thành như bây giờ."
Thẩm Hướng Hằng, diễn viên quốc dân. Không phải ai cũng có thể gánh nổi hai chữ quốc dân.
Anh bắt đầu nổi tiếng từ năm năm trước, người biết chút nội tình đều biết Thẩm Hướng Hằng không phải xuất thân từ chính quy, nhưng dù có bình thường như vậy, dựa vào vai phụ trong bộ "Không Nghe Thấy", trực tiếp nhận được giải vai nam phụ xuất sắc nhất.
Mấy tác phẩm tiếp theo của Thẩm Hướng Hằng đều dễ dàng nổi tiếng. Đặc điểm lớn nhất của anh là không dễ bị đóng khung, mặc kệ là vai nam trẻ trung anh tuấn hai mươi, hay là ông chú già bình dân bốn mươi tuổi, đối tượng khán giả không chỉ có thiếu nữ mười tám, mà còn có cả người già tám mươi, anh ta cũng sẽ không để bản thân bị đóng khung. Xác định được nhân vật là thế nào, anh ta liền diễn thành như vậy, anh ta chính là nhân vật đó.
Hai chữ quốc dân hoàn toàn xứng đáng.
Dựa vào kỹ thuật diễn tinh vi cùng tinh thần rất liều lĩnh, Thẩm Hướng Hằng giống như một con ngựa đen ngoại lệ. Trước hâm mộ tác phẩm sau hâm mộ người, Thẩm ảnh đế giữ mình trong sạch, tác phẩm có thể diễn, liền liên tiếp thu hoạch được giải thưởng Kim Mã, khiến cho anh ta có thể ngồi vững trên ngai vàng ảnh đế, từ đó tiền đồ bằng phẳng.
Giản Hoài lấy gương soi miệng vết thương đỏ sẫm một mảng trên trán, cậu nhẹ giọng: "Chị Chân, chị cũng đừng coi trọng em, anh Thẩm được người người vây quanh, em làm sao mà chen vào được."
Tiêu Nhân Chân tức giận: "Vẫn còn hơn so với việc cậu ở nhà chờ chết, cậu ngẫm lại xem đã bao lâu rồi chưa nhận được công tác?"
"..."
Hai tháng rồi.
Không có tiếng tăm, không có tác phẩm, người mới ra mắt, không ai tìm kiếm cũng rất bình thường, nhưng nếu chính bản thân không nghĩ cách, tìm lối thoát, thực sự sẽ chìm mất dạng.
Giản Hoài bỏ gương xuống, vô cùng thức thời: "Chị Chân chị mang phấn không, em đem che miệng vết thương này đi đã?"
Tiêu Nhân Chân có chút kinh ngạc nhìn cậu, thiếu niên mềm mại ngồi trên ghế diện mạo trắng mịn sạch sẽ, có một loại tinh thần phấn chấn mới ra trường, âu phục hoa văn thiên về màu đen càng làm lộ ra cổ tay trắng nõn. Giản Hoài cười cười có chút lấy lòng, hai má có lúm đồng tiền nhàn nhạt, rõ ràng là đôi mắt phượng tiêu chuẩn, nhưng khi cười rộ lên lại có chút ngọt ngào.
Tiêu Nhân Chân a lên một tiếng, bật cười: "Hừ, cậu đối với bản thân cũng thật đủ tàn nhẫn."
"Em biết chị có thể tranh thủ cho em cơ hội này thật không dễ dàng." Giản Hoài nhiệt tình nói: "Cho đến giờ, em cũng không có thành tích gì, cũng không biết cố gắng, chị nói rất đúng, cơ hội đều là dựa vào chính bản thân mình liều mạng, em... Em muốn thử một lần."
Nhìn thấy khuôn mặt thanh niên nghiêm túc trước mắt, ánh mắt Tiêu Nhân Chân lại chuyển qua cái trán đỏ sẫm một mảng của cậu, rốt cuộc xua tay: "Cậu biết sai là tốt rồi, nhưng hoá trang thì thôi đi. Che cũng không che hoàn mỹ không tỳ vết được, nhỡ đâu lại nhiễm trùng, để lại sẹo, như vậy cậu không phải là có lỗi với chị, mà là chị lại có lỗi với cậu đấy."
Giản Hoài có chút do dự: "Vậy thì..."
Tiêu Nhân Chân cũng không còn lời nào, mặt đã thành như vậy, lên sân khấu nhất định không thích hợp, trừ việc bỏ qua cơ hội lần này, cũng chẳng còn cách nào khác.
Tay Giản Hoài đặt ở trên đùi không tự giác cuộn tròn lại, cậu khẽ hé miệng, sau khi trầm mặc nửa ngày, đôi mắt liền sáng lên: "Chị Chân, hay là để em đội mũ!"
???
Tiêu Nhân Chân ngạc nhiên nhìn cậu.
Giản Hoài xoay người từ trong túi của mình lấy ra một cái mũ lưỡi trai màu đen, thế mà lại mang theo sẵn, vừa đúng che khuất cái trán. Cậu nhếch môi cười: "Sao ạ?"
Tiêu Nhân Chân bất đắc dĩ: "Nào có ai mặc âu phục lại đội mũ thể thao đi tham dự họp báo ra mắt, cậu đến để phá hoại hả?"
"..."
Trợ lý nhỏ sau khi nghe xong nửa ngày, chen qua nói: "Chị Chân, vậy đổi thành trang phục thể thao đi. Lần này sản phẩm của Bách Khoa cũng có sản phẩm mới cho thanh niên, chúng ta đi quảng bá cho mọi người, trang phục hợp tình cảnh một chút cũng không có gì sai mà."
Tiêu Nhân Chân quả thực có chút bị thuyết phục: "Nhưng hiện tại đi đâu tìm quần áo bây giờ?"
Giản Hoài nghĩ nghĩ, cậu cùng trợ lý nhỏ bằng tuổi hai mắt nhìn nhau, cả người trợ lý nhỏ run rẩy một chút, bảo vệ quần áo của chính mình.
Tiêu Nhân Chân quay đầu lại xem, nhìn quanh hai vòng bộ đồ trợ lý nhỏ mới mua, mỉm cười: "Đây đúng là chủ ý không tệ."
Trợ lý nhỏ: "..."
Tôi hận.
Sau khi đã giải quyết xong việc này, sắc mặt Tiêu Nhân Chân thực sự có thể thấy đã tốt lên. Sự tình được giải quyết xong, cô bắt đầu thao thao bất tuyệt: "Cho dù chỉ là 1% cơ hội, cậu cũng phải nghĩ ra biện pháp làm quen với Thẩm Hướng Hằng."
Giản Hoài cầm nước sát trùng chấm lên trán, thành thật nói: "Chị Chân, không phải em không muốn, nhưng mà em cũng không có tiếng tăm gì, cho dù có tiếp cận, người ta cũng không thèm để ý đến em đâu."
Tiêu Nhân Chân chỉ hận rèn sắt không thành thép: "Tiếng tăm không phải dựa vào chính mình nỗ lực tạo ra sao, Thẩm ảnh đế cũng không phải là người không dễ ở chung!"
"..."
Giản Hoài bất đắc dĩ cười cười.
Nếu đổi thành sáu năm trước, có người nói Thẩm Hướng Hằng tính tình tốt, cậu nhất định sẽ lấy đó là chuyện cười kể cho Thẩm Hướng Hằng nghe. Đương nhiên, kết quả này khẳng định là bị anh Thẩm đè bên dưới mà giáo dục rồi.
Thời điểm bọn họ cãi nhau, tính tình Thẩm Hướng Hằng giận lên quả thực rất doạ người.
Giản Hoài thỉnh thoảng sẽ hỏi: "Lấy đồ vật này nọ trút giận quá lãng phí, hay là anh đánh em đi?"
Mỗi lần như thế, Thẩm Hướng Hằng sẽ đỏ mắt hung tợn mà đi tới ôm lấy cậu, sau đó chôn đầu không nói một lời nào, đợi Giản Hoài dỗ.
Bọn họ thật ra cho tới bây giờ cũng chưa từng thực sự cãi nhau theo đúng nghĩa, ầm ĩ ác liệt nhất chỉ có một lần, chính là lần chia tay đó. Ngày đó mưa rất lớn, Thẩm Hướng Hằng sau khi xô cửa rời đi không còn quay về nữa.
"Aiz..."
Vừa lơ đãng đã chọc tăm bông vào miệng vết thương. Đau đớn làm cho Giản Hoài lập tức đỏ khoé mắt, cậu cúi đầu, chà đi nước mắt, hít hít mũi.
Tiêu Nhân Chân nhướng mày: "Đau sao?"
Giản Hoài nhẹ nhàng gật đầu, nhìn thấy bên ngoài nơi tổ chức đều treo poster của Thẩm Hướng Hằng ánh mắt ôn nhu: "Đau quá."
Xe chạy nhanh vào tầng hầm toà nhà.
Vì để có thể thay quần áo nhanh một chút, sau khi vào hội trường Giản Hoài tìm phòng thay đồ. Kết quả bởi vì lần này tới quá nhiều người, đủ loại ngôi sao nổi tiếng, những người có ảnh hưởng tới truyền thông đều ở đây, tất cả phòng thay đồ cơ bản đều bị chen chúc kín mít.
Trợ lý nhỏ đứng phía sau cậu, nhìn thấy một hàng dài đang xếp hàng trước cửa, nhịn không được kêu ca: "Làm sao mà đông vậy chứ, đợi đến phiên chúng ta thì lâu lắm nhỉ?"
Giản Hoài trấn an cậu ta: "Tất cả mọi người đều đang đợi, không sao cả."
"Bên kia không phải cũng là phòng thay đồ sao?" Trợ lý nhỏ dùng ánh mắt ra hiệu. Cuối hành lang có một vài phòng thay đồ, trước cửa không có một bóng người, nhưng đích xác đều là tình trạng đang sử dụng.
Giản Hoài liếc hai lần: "Đấy hẳn là... phòng thay đồ của nhóm khách quý."
Trợ lý nhỏ bỗng chốc hiểu ra, cậu ta "xì" một tiếng: "Khó trách không có ai, phòng thay đồ của Thẩm ảnh đế cũng ở bên kia. Em xem như hiểu được vì sao nhiều người như vậy đều muốn tiến lên trên, cái này cũng là vì bất đồng giai cấp đi, đãi ngộ cũng khác biệt quá nhiều."
Giản Hoài nhìn chằm chằm cánh cửa, có chút ảm đạm.
Bọn họ đang nói thì Tào Tháo đến.
Cánh cửa phía cuối hành lang mở ra, Thẩm Hướng Hằng cất bước đi ra, phía sau đi theo một đám người.
Trong hành lang truyền đến tiếng hít thở, trên nền gạch men trơn bóng, tiếng bước chân của giày da vô cùng rõ ràng dứt khoát. Người đàn ông đi đầu mặc bộ âu phục màu xanh, màu sắc quả thực rất kén người, cố tình chính là dáng người cao ngất lại chống đỡ được. Bên trong âu phục là áo sơmi trắng, theo từng động tác đi lại mà thỉnh thoảng lộ ra nút tay áo màu xanh đậm, nho nhã mà thoải mái.
Ảnh đế đi qua, mọi người đều dạt sang một bên, vốn dĩ bởi vì đang xếp hàng mà hành lang chen chúc thành một hàng dài đột nhiên bị mọi người dạt hết ra.
Trợ lý nhỏ giọng nói: "Thật sự là Thẩm ảnh đế nha."
Giản Hoài yên lặng mà lui ra phía sau, nhưng hành lang lớn như vậy, lui tới lui đi cũng không thể chui vào bên trong. Đây là từ lúc tiến vào giới giải trí đến giờ, lần đầu tiên cậu thực sự cách Thẩm Hướng Hằng gần như vậy.
Trên sàn nhà trơn bóng, tiếng bước chân ngày càng gần, giống như phảng phất tiếng chân dẫm nát đầu quả tim. Đối với Giản Hoài mà nói, cũng như là tiếng đếm ngược của sự sống, trái tim từng chút thắt chặt lại.
Càng gần.
Giản Hoài đem mũ ở phía sau dịch lên phía trước, cúi đầu, che khuất mặt.
Đám người vừa kìm nén lại xôn xao, vài người lớn gan đã bắt đầu có ý muốn xáp lại gần, chào hỏi:
"Chào anh Thẩm."
"Chào buổi tối anh Thẩm."
"Anh Thẩm..."
Thẩm Hướng Hằng như một vị vua hùng mạnh đang kiểm duyệt con dân một đường đi tới, tao nhã hài hước, chuyện trò vui vẻ.
Náo nhiệt như vậy, tới cuối cùng, Giản Hoài thậm chí còn nghe thấy thanh âm của nghệ sĩ bên cạnh mình chào hỏi Thẩm Hướng Hằng. Về phần bản thân cậu, trong lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi. Miễn bàn nói chuyện, ngay cả ngẩng đầu lên cũng không dám.
Thẩm Hướng Hằng tự nhiên cũng sẽ không để tâm đến một chú chim cút nhỏ bé, hai người gặp thoáng qua, không có tiếp xúc nào. Giản Hoài âm thầm nhẹ nhàng thở phào, chưa nói tới may mắn bao nhiêu, có điều vẫn có chút mất mát.
Bỗng nhiên.
Thẩm Hướng Hằng dừng chân nhìn lại người bên cạnh.
Đoàn đội đi theo phía sau cùng dừng chân theo, người trên hành lang cũng đều ghé mắt nhìn qua, không khí lập tức trở nên khẩn trương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.