Chương 49: Tín vật định tình cực kỳ cực kỳ manh!
Lữ Thiên Dật
08/02/2018
Edit: Cực Phẩm
… Nụ cười lúc nãy rất đáng sợ sao? Trình Vũ không khỏi bắt đầu hoài nghi khuôn mặt tuấn mỹ của mình!
“Có chuyện gì không học trưởng?” Hạ Thiên sốt ruột hỏi.
“Ách, hẹn hò ngày mai đừng quên nhé.” Trình Vũ lộ ra một nụ cười trung quy trung củ.
Lần này thì bé thỏ con không rùng mình.
“Không quên đâu, năm giờ tối mai hẹn gặp trước cửa rạp phim Hoa Thần đúng không?” Hạ Thiên vô tội nháy nháy mắt.
Biết em sẽ không quên nhưng anh chính là suy nghĩ nhiều muốn tăng độ hảo cảm không được sao! Trong lòng Trình giáo thảo gào thét, thế nhưng đối mặt với hiện thực vô tình này, hẳn chỉ có thể gượng cười, vẫy tay nói “Gặp sau”.
Thật sự là vô cùng đáng thương.
Bị Trình Vũ làm trễ nãi mấy phút dẫn đến hậu quả cửa trường học bị các học sinh khác chiếm lĩnh.
Học trưởng người này… có chút xấu!
Phải đi đến hai con đường mới đón xe được, Tiểu Hạ Thiên móp móp miệng, lãnh khốc vô tình cho học trưởng một thẻ người xấu.
Suy nghĩ đến hôm nay có thể dàn nhạc sẽ tập đến khuya, cho nên Tiểu Hạ Thiên tri kỷ mua cơm dưới lầu cho bọn hắn rồi mang lên.
Nhìn thấy Hạ Thiên, mấy người trong phòng huấn luyện đều rất vui vẻ, mỹ thiếu niên ôn nhu săn sóc lại hào phóng, ai không thích thì người đó có bệnh!
Ví dụ như đội trưởng.
“A, tớ phát hiện hai ngày nay Tiểu Thiên tới trễ lắm nha.” Mắt Từ Khôn sáng như đuốc.
“Nhất định là đi hẹn hò!” Hà Băng lời ít ý nhiều.
“Lại nói tiếp không biết Tiểu Thiên thích kiểu người yêu thế nào nhỉ, là anh tuấn tiêu sái, hay là vui tính hay nói như tớ?” Lưu Hâm không biết xấu hổ.
“Đừng nói nhảm, Tiểu Thiên vẫn luôn thích đội trưởng, mấy người nhìn xem, mặt đội trưởng cũng tái rồi kìa.” Trình Lâm không đành lòng nhìn thẳng.
Cố Viêm ‘vèo’ một cái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ không nghe thấy.
Đùa đùa đùa… đùa gì vậy! Tiểu bại hoại cùng người khác yêu đương, hản là bản ma vương phải vui vẻ mới đúng!
(Nâng chén chúc mừng!) ( ̄▽ ̄)~■□~( ̄▽ ̄)
“Ách, thật ra là học trưởng trong trường em.” Hạ Thiên bất đắt dĩ nhớ tới hồi ức bi thảm hai ngày gần đây ngày nào cũng bị bức tường sừng học trưởng ngăn lại. “Anh ấy tặng em một bộ đĩa DVD, là bộ ghi hình quý giá trước đây anh Cố Viêm hát ở quán cà phê love&peace, để cảm ơn anh ấy… Em đồng ý để anh ấy mời em ăn kem và đi xem phim… Cho nên…”
“Ha ha ha, phương thức Tiểu Thiên cảm ơn người khác là để cho người kia mời khách sao?” Từ Khôn cười ha ha.
“Không hổ là Tiểu Thiên!” Hà Băng vỗ tay bốp bốp.
“Phản ứng của mấy người quá trì độn rồi, rõ ràng học trưởng kia muốn theo đuổi Tiểu Thiên đúng không?” Lưu Hâm sờ sờ cằm.
“Đừng nói nữa, đội trưởng muốn bạo tạc rồi kia.” Trình Lâm mỉm cười.
“Mấy người mới muốn bạo tạc!” Cố Viêm tức giận vứt đàn ghita xuống đất, sau đó liền xông ra ngoài!
Bốn tên tâm thần này đúng thật là thần phiền! Cuối cùng thì mắc mớ gì đến bản ma vương? Cùng học trưởng săn sóc ôn nhu yêu đương không phải rất tốt sao?
(Đạp chết học trưởng!) ヽ(ヽд′)┌┛★)з′)y
(Sai! Là tung hoa cho học trưởng đại nhân):*. °*. ヾ(′▽`) 彡
“Anh Cố Viêm?” Hạ Thiên cũng đuổi tới, đôi mắt xinh đẹp được ánh chiều tà rọi xuống trong suốt như màu hổ phách.
Cố Viêm thở phì phò tựa vào tường, ôm ngực nhìn Hạ Thiên.
Người cũng như tên, giống như thiếu niên của mùa hè [1], sáng sủa lại sôi nổi, đơn thuần tựa như ánh mặt trời trắng bạc, để cho những người ngoại trừ ma vương điện hạ đều cảm thấy rất ấm áp vui vẻ, chính là năng lượng tràn đầy!
[1] Hạ Thiên nghĩa là mùa hè.
“Em đừng đến mấy chỗ lung tung nha, anh cũng không ghen gì gì đó đâu.” Cố Viêm vừa lắc trái lắc phải vừa không được tự nhiên nói, giống y như đồng hồ quả lắc treo tường.
“Không cần ghen mà.” Ánh mắt của Hạ Thiên cong thành mảnh trăng non. “Vốn cũng không có gì.”
“… Còn nữa, DVD gì gì đó cũng chẳng cần thiết, mọi người đều bên cạnh em.” Cố Viêm vừa nói vừa nghịch tóc mình.
“Nhưng mà… Anh Cố Viêm không thể nào mãi mãi bên cạnh em.” Hạ Thiên trầm mặc một lát, lại nở một nụ cười thật tươi. “Anh Cố Viêm rất săn sóc bao dung các loại yêu cầu bốc đồng của em, nhưng chờ đến khi anh bận, thành đại minh tinh, em có thể liền… Cho nên tuy biết rằng em cuốn lấy anh rất phiền, nhưng vẫn không nhịn được. Vậy mới nói! Phải thừa dịp bây giờ chúng ta vẫn là “người yêu”, cho nên phải tích góp từng tí tí một những đồ đã ký tên, vật nhỏ đã dùng qua… gì gì đó! Đây mới là chuyện đứng đắn!”
Càng nói, Hạ Thiên lại biến trở về hình dáng tiểu ngốc không tim không phổi.
Cố Viêm kinh ngạc nhìn hắn, lại nhớ tới những lời anh mình nói đêm qua, đột nhiên cảm thấy ngực trướng lên, có chút hít thở không thông.
“… Nghe không hiểu em đang nói gì, ngu ngốc.” Sau khi im lặng một chốc, Cố Viêm xụ mặt đi tới gõ gõ đầu nhỏ của Hạ Thiên, sau đó lấy ra một cái móc khoá từ trong túi đưa tới. “Được rồi, móc khoá tiểu quái thú cho em dùng.”
“Cảm ơn anh Cố Viêm!” Hạ Thiên kích động vô cùng nhận móc khoá. “Là quà tặng kèm phần ăn trẻ em đúng không?”
“Đừng nói bốn chữ kia ra nữa…” Cố hoả hoả lệ rơi đầy mặt đi về phòng tập.
“Đây là tín vật đính ước sao?” Hạ Thiên theo đuổi không bỏ.
“Cái gì mà tín vật đính ước, đây chỉ là anh thuận tay đưa thôi!” Mặt già của Cố hoả hoả đỏ lên. “Ai muốn cùng nhóc đính ước! Hơn nữa Ultraman anh đã sớm không cần rồi!”
Một chút bản ma vương cũng không sùng bái Ultraman! (Quá ngây thơ!) (*  ̄3 ̄)
“Rõ ràng buổi sáng còn thấy anh dùng.” Hạ Thiên móp mép miệng.
“… Nói lung tung nữa anh liền đại diện chính nghĩa cắn chết em!” Cố Viêm há to miệng, tiểu hổ nha vô cùng sắc bén!
Tục ngữ nói đúng: Trong lòng mỗi biệt nữu công đều tồn tại một Ultraman anh tuấn! Bọn họ sẽ dùng danh tiếng chính nghĩa, áp đảo tiểu quái thú mưu toan hắc hóa địa cầu!
Trên mặt biển sóng gợn lăn tăn, Hạ đại hổ uy vũ hùng tráng đang ôm một phao cấp cứu vịt con tức giận trừng mắt nhìn biển rộng mênh mông!
Trần Tử Hào người kia rốt cuộc lặn xuống đâu rồi!
Bởi vì lúc xế chiều Trần Tử Hào nói “Điều thứ mười lăm trong sổ tay nuôi mèo là: Hắn phải dạy cậu học phương thức vận động hạng nhất mới được, đồng thời thường thường thúc giục bạn rèn luyện, bởi vì thân thể mình khỏe mạnh chính là điều kiện hàng đầu khi làm bạn cả đời”, cho nên sau khi ép hỏi Hạ Triển thì biết hắn là một con vịt cạn, Trần Tử Hào rất vui vẻ ôm Hạ Triển xuống biển, còn không nói gì ép Hạ Triển đeo một cái phao cấp cứu vịt con màu vàng…
Quả thật tán tận lương tâm tang quyền nhục quốc tang tâm bệnh cuồng tang thiên hại lý!!!
Hơn nữa sau khi ném Hạ Triển xuống hắn liền biến mất!
Trắng trợn khoe khoang hắn biết bơi!
Hạ Triển đang hận đến ngứa răng, đột nhiên cảm thấy dưới nước có gì đó kéo mắt cá chân hắn lôi xuống…
“A ——!” Tuy rằng biết rõ là ai thế nhưng vịt cạn ngâm nước có loại cảm giác mờ mịt luống cuống vô cùng kinh khủng! Cho nên Hạ Triển rất không đàn ông mà kêu lên!
“Bảo bối đừng sợ.” Trần Tử Hào trồi lên mặt nước!
Trồi lên mặt nước…
“Hù tôi rất vui đúng không?” Hạ Triển gắt gao ôm lấy cổ Trần Tử Hào, hận không thể cắn một cái trên đó!
“Ừ, chơi vui lắm.” Trần Tử Hào hưởng thụ loại cảm giác được tiểu miêu tạc mao chủ động hoài tống bão, thoải mái đến loạn thất bát tao, không khỏi lộ ra một nụ cười vô cùng dâm đãng!
Hạ Triển càng nhìn càng giận, vì vậy thân thể đi trước đầu óc một bước! Tiến tới kết kết thực thực gặm một cái trên cổ Trần Tử Hào!
“Bảo bối dùng sức một chút.” Trần Tử Hào cười xấu xa tùy hắn gặm.
“Phi! Mẹ nó mặn quá!” Hạ Triển đen mặt trừng người. “Khó ăn muốn chết!”
Sau đó hắn liền bị Trần Tử Hào ôm cổ cường hôn năm phút đồng hồ! Không sai, năm phút đồng hồ! Miệng hôn đến tê rần luôn được chứ!
“Buông tay ra!” Hạ Triển bị hôn đến trời đất quay cuồng, ỷ vào mình có phao cấp cứu đẩy Trần Tử Hào ra, bơi đến hướng bờ biển.
Thế nhưng hôm nay Trần tiểu công hiển nhiên là không chiếm hết tiện nghi không dự định buông tay, thế là hắn nhanh tay bắt Hạ Triển lại, cướp đi phao cấp cứu vịt con đáng thương rồi vất đi xa luôn!
“Để anh dạy em bơi.” Trần Tử Hào rất đắc ý, bàn tay không chút kiêng kỵ mơn trớn tấm lưng trần truồng của Hạ Triển, nói: “Hít sâu, thoải mái, em sẽ phát hiện thật ra em có thể trôi bồng bềnh trên mặt nước.”
“Tôi hận anh!” Hạ Triển lệ rơi đầy mặt!
Đây không phải là học bơi! Mà là bị sỗ sàng được chứ!
Dạy bơi còn phải sờ mông sao?
Hơn nữa còn sờ một cái lại tiếp một cái!
“Được, thử hoa động chân của em đi.” Trần Tử Hào trang nghiêm nói, tay cũng rất không thành thật mà chiến đấu liên tục trên đùi hắn! “Ừ, đúng, chính là như vậy… Chân bảo bối thật đẹp!”
“Câm miệng!” Hạ Triển há miệng liền uống một ngụm nước biển!
“Bơi tới khối đá ngầm kia, bài học hôm nay hết rồi.” Trần Tử Hào chỉ chỉ cách đó không xa. “Biên độ hoa động của cánh tay lớn chút, gập về ngực, sau đó đưa về phía trước… Đúng.”
“Đừng sờ chỗ đó! Khụ…” Hạ Triển lại ực một hớp nước, mặn đến thiên hôn địa ám!
“Em đừng nói nữa.” Tâm tình Trần Tử Hào vô cùng sung sướng!
Cứ như vậy, trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng Hạ tiểu miêu cũng bơi đến chỗ đá ngầm, có một chỗ để vịn vào khiến hắn cảm thấy an tâm, vì thế liền một cước đá văng huấn luyện viên sắc lang, vịn tảng đá thở gấp.
“Biết tại sao anh muốn mang em đến đây không?” Trần Tử Hào ôm lấy Hạ Triển từ phía sau, dán thật chặt vào thân thể xích loẽ nóng bỏng.
Mực nước biển nơi này vừa vặn có thể để cho hắn thoải mái đứng vững, thế nhưng Hạ Triển thấp hơn hắn một đoạn đứng có chút khó khăn.
“Còn phải hỏi sao! Cuồng tình dục!” Hạ Triển uốn éo trái phải muốn tránh thoát, thế nhưng ma sát kịch liệt lại thật bất hạnh mà cọ đến gì đó hỏng bét phía sau cứng lên.
Đây thật là tự làm bậy không thể sống!
“Còn đau không… Ở đây.” Trần Tử Hào dùng ngón cái nhẹ nhàng kéo quần bơi của Hạ Triển xuống, chẳng qua là vì vật nhỏ trong lòng giãy dụa quá mức kịch liệt, hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua quyết định này. Chiến lược chuyển dời đến đến bộ vị khác.
Đầu lưỡi nóng bỏng liếm qua cổ, lỗ tai, cằm, cuối cùng cùng môi lưỡi giao hòa nhất thể, Hạ Triển vừa vụng về nghênh hợp, vừa hung tợn trừng Trần Tử Hào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn địa lôi của Greens
~! (Cười đến lộ ra hàm răng trắng bóc!) (っ^ 皿 ^)っThật… ra… đây… là… hai… chương… (Tự tự huyết lệ!) Ngày mai hấp tiểu miêu… Nhưng khẳng định không phải là thịt kho tàu đầy mỡ~ Rất nhẹ~ Không được điên cuồng chạy xuống con đường tiểu hoàng văn được chứ!!!
~*
~Quán cà phê love&peace, Đài Loan.
… Nụ cười lúc nãy rất đáng sợ sao? Trình Vũ không khỏi bắt đầu hoài nghi khuôn mặt tuấn mỹ của mình!
“Có chuyện gì không học trưởng?” Hạ Thiên sốt ruột hỏi.
“Ách, hẹn hò ngày mai đừng quên nhé.” Trình Vũ lộ ra một nụ cười trung quy trung củ.
Lần này thì bé thỏ con không rùng mình.
“Không quên đâu, năm giờ tối mai hẹn gặp trước cửa rạp phim Hoa Thần đúng không?” Hạ Thiên vô tội nháy nháy mắt.
Biết em sẽ không quên nhưng anh chính là suy nghĩ nhiều muốn tăng độ hảo cảm không được sao! Trong lòng Trình giáo thảo gào thét, thế nhưng đối mặt với hiện thực vô tình này, hẳn chỉ có thể gượng cười, vẫy tay nói “Gặp sau”.
Thật sự là vô cùng đáng thương.
Bị Trình Vũ làm trễ nãi mấy phút dẫn đến hậu quả cửa trường học bị các học sinh khác chiếm lĩnh.
Học trưởng người này… có chút xấu!
Phải đi đến hai con đường mới đón xe được, Tiểu Hạ Thiên móp móp miệng, lãnh khốc vô tình cho học trưởng một thẻ người xấu.
Suy nghĩ đến hôm nay có thể dàn nhạc sẽ tập đến khuya, cho nên Tiểu Hạ Thiên tri kỷ mua cơm dưới lầu cho bọn hắn rồi mang lên.
Nhìn thấy Hạ Thiên, mấy người trong phòng huấn luyện đều rất vui vẻ, mỹ thiếu niên ôn nhu săn sóc lại hào phóng, ai không thích thì người đó có bệnh!
Ví dụ như đội trưởng.
“A, tớ phát hiện hai ngày nay Tiểu Thiên tới trễ lắm nha.” Mắt Từ Khôn sáng như đuốc.
“Nhất định là đi hẹn hò!” Hà Băng lời ít ý nhiều.
“Lại nói tiếp không biết Tiểu Thiên thích kiểu người yêu thế nào nhỉ, là anh tuấn tiêu sái, hay là vui tính hay nói như tớ?” Lưu Hâm không biết xấu hổ.
“Đừng nói nhảm, Tiểu Thiên vẫn luôn thích đội trưởng, mấy người nhìn xem, mặt đội trưởng cũng tái rồi kìa.” Trình Lâm không đành lòng nhìn thẳng.
Cố Viêm ‘vèo’ một cái quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, làm bộ không nghe thấy.
Đùa đùa đùa… đùa gì vậy! Tiểu bại hoại cùng người khác yêu đương, hản là bản ma vương phải vui vẻ mới đúng!
(Nâng chén chúc mừng!) ( ̄▽ ̄)~■□~( ̄▽ ̄)
“Ách, thật ra là học trưởng trong trường em.” Hạ Thiên bất đắt dĩ nhớ tới hồi ức bi thảm hai ngày gần đây ngày nào cũng bị bức tường sừng học trưởng ngăn lại. “Anh ấy tặng em một bộ đĩa DVD, là bộ ghi hình quý giá trước đây anh Cố Viêm hát ở quán cà phê love&peace, để cảm ơn anh ấy… Em đồng ý để anh ấy mời em ăn kem và đi xem phim… Cho nên…”
“Ha ha ha, phương thức Tiểu Thiên cảm ơn người khác là để cho người kia mời khách sao?” Từ Khôn cười ha ha.
“Không hổ là Tiểu Thiên!” Hà Băng vỗ tay bốp bốp.
“Phản ứng của mấy người quá trì độn rồi, rõ ràng học trưởng kia muốn theo đuổi Tiểu Thiên đúng không?” Lưu Hâm sờ sờ cằm.
“Đừng nói nữa, đội trưởng muốn bạo tạc rồi kia.” Trình Lâm mỉm cười.
“Mấy người mới muốn bạo tạc!” Cố Viêm tức giận vứt đàn ghita xuống đất, sau đó liền xông ra ngoài!
Bốn tên tâm thần này đúng thật là thần phiền! Cuối cùng thì mắc mớ gì đến bản ma vương? Cùng học trưởng săn sóc ôn nhu yêu đương không phải rất tốt sao?
(Đạp chết học trưởng!) ヽ(ヽд′)┌┛★)з′)y
(Sai! Là tung hoa cho học trưởng đại nhân):*. °*. ヾ(′▽`) 彡
“Anh Cố Viêm?” Hạ Thiên cũng đuổi tới, đôi mắt xinh đẹp được ánh chiều tà rọi xuống trong suốt như màu hổ phách.
Cố Viêm thở phì phò tựa vào tường, ôm ngực nhìn Hạ Thiên.
Người cũng như tên, giống như thiếu niên của mùa hè [1], sáng sủa lại sôi nổi, đơn thuần tựa như ánh mặt trời trắng bạc, để cho những người ngoại trừ ma vương điện hạ đều cảm thấy rất ấm áp vui vẻ, chính là năng lượng tràn đầy!
[1] Hạ Thiên nghĩa là mùa hè.
“Em đừng đến mấy chỗ lung tung nha, anh cũng không ghen gì gì đó đâu.” Cố Viêm vừa lắc trái lắc phải vừa không được tự nhiên nói, giống y như đồng hồ quả lắc treo tường.
“Không cần ghen mà.” Ánh mắt của Hạ Thiên cong thành mảnh trăng non. “Vốn cũng không có gì.”
“… Còn nữa, DVD gì gì đó cũng chẳng cần thiết, mọi người đều bên cạnh em.” Cố Viêm vừa nói vừa nghịch tóc mình.
“Nhưng mà… Anh Cố Viêm không thể nào mãi mãi bên cạnh em.” Hạ Thiên trầm mặc một lát, lại nở một nụ cười thật tươi. “Anh Cố Viêm rất săn sóc bao dung các loại yêu cầu bốc đồng của em, nhưng chờ đến khi anh bận, thành đại minh tinh, em có thể liền… Cho nên tuy biết rằng em cuốn lấy anh rất phiền, nhưng vẫn không nhịn được. Vậy mới nói! Phải thừa dịp bây giờ chúng ta vẫn là “người yêu”, cho nên phải tích góp từng tí tí một những đồ đã ký tên, vật nhỏ đã dùng qua… gì gì đó! Đây mới là chuyện đứng đắn!”
Càng nói, Hạ Thiên lại biến trở về hình dáng tiểu ngốc không tim không phổi.
Cố Viêm kinh ngạc nhìn hắn, lại nhớ tới những lời anh mình nói đêm qua, đột nhiên cảm thấy ngực trướng lên, có chút hít thở không thông.
“… Nghe không hiểu em đang nói gì, ngu ngốc.” Sau khi im lặng một chốc, Cố Viêm xụ mặt đi tới gõ gõ đầu nhỏ của Hạ Thiên, sau đó lấy ra một cái móc khoá từ trong túi đưa tới. “Được rồi, móc khoá tiểu quái thú cho em dùng.”
“Cảm ơn anh Cố Viêm!” Hạ Thiên kích động vô cùng nhận móc khoá. “Là quà tặng kèm phần ăn trẻ em đúng không?”
“Đừng nói bốn chữ kia ra nữa…” Cố hoả hoả lệ rơi đầy mặt đi về phòng tập.
“Đây là tín vật đính ước sao?” Hạ Thiên theo đuổi không bỏ.
“Cái gì mà tín vật đính ước, đây chỉ là anh thuận tay đưa thôi!” Mặt già của Cố hoả hoả đỏ lên. “Ai muốn cùng nhóc đính ước! Hơn nữa Ultraman anh đã sớm không cần rồi!”
Một chút bản ma vương cũng không sùng bái Ultraman! (Quá ngây thơ!) (*  ̄3 ̄)
“Rõ ràng buổi sáng còn thấy anh dùng.” Hạ Thiên móp mép miệng.
“… Nói lung tung nữa anh liền đại diện chính nghĩa cắn chết em!” Cố Viêm há to miệng, tiểu hổ nha vô cùng sắc bén!
Tục ngữ nói đúng: Trong lòng mỗi biệt nữu công đều tồn tại một Ultraman anh tuấn! Bọn họ sẽ dùng danh tiếng chính nghĩa, áp đảo tiểu quái thú mưu toan hắc hóa địa cầu!
Trên mặt biển sóng gợn lăn tăn, Hạ đại hổ uy vũ hùng tráng đang ôm một phao cấp cứu vịt con tức giận trừng mắt nhìn biển rộng mênh mông!
Trần Tử Hào người kia rốt cuộc lặn xuống đâu rồi!
Bởi vì lúc xế chiều Trần Tử Hào nói “Điều thứ mười lăm trong sổ tay nuôi mèo là: Hắn phải dạy cậu học phương thức vận động hạng nhất mới được, đồng thời thường thường thúc giục bạn rèn luyện, bởi vì thân thể mình khỏe mạnh chính là điều kiện hàng đầu khi làm bạn cả đời”, cho nên sau khi ép hỏi Hạ Triển thì biết hắn là một con vịt cạn, Trần Tử Hào rất vui vẻ ôm Hạ Triển xuống biển, còn không nói gì ép Hạ Triển đeo một cái phao cấp cứu vịt con màu vàng…
Quả thật tán tận lương tâm tang quyền nhục quốc tang tâm bệnh cuồng tang thiên hại lý!!!
Hơn nữa sau khi ném Hạ Triển xuống hắn liền biến mất!
Trắng trợn khoe khoang hắn biết bơi!
Hạ Triển đang hận đến ngứa răng, đột nhiên cảm thấy dưới nước có gì đó kéo mắt cá chân hắn lôi xuống…
“A ——!” Tuy rằng biết rõ là ai thế nhưng vịt cạn ngâm nước có loại cảm giác mờ mịt luống cuống vô cùng kinh khủng! Cho nên Hạ Triển rất không đàn ông mà kêu lên!
“Bảo bối đừng sợ.” Trần Tử Hào trồi lên mặt nước!
Trồi lên mặt nước…
“Hù tôi rất vui đúng không?” Hạ Triển gắt gao ôm lấy cổ Trần Tử Hào, hận không thể cắn một cái trên đó!
“Ừ, chơi vui lắm.” Trần Tử Hào hưởng thụ loại cảm giác được tiểu miêu tạc mao chủ động hoài tống bão, thoải mái đến loạn thất bát tao, không khỏi lộ ra một nụ cười vô cùng dâm đãng!
Hạ Triển càng nhìn càng giận, vì vậy thân thể đi trước đầu óc một bước! Tiến tới kết kết thực thực gặm một cái trên cổ Trần Tử Hào!
“Bảo bối dùng sức một chút.” Trần Tử Hào cười xấu xa tùy hắn gặm.
“Phi! Mẹ nó mặn quá!” Hạ Triển đen mặt trừng người. “Khó ăn muốn chết!”
Sau đó hắn liền bị Trần Tử Hào ôm cổ cường hôn năm phút đồng hồ! Không sai, năm phút đồng hồ! Miệng hôn đến tê rần luôn được chứ!
“Buông tay ra!” Hạ Triển bị hôn đến trời đất quay cuồng, ỷ vào mình có phao cấp cứu đẩy Trần Tử Hào ra, bơi đến hướng bờ biển.
Thế nhưng hôm nay Trần tiểu công hiển nhiên là không chiếm hết tiện nghi không dự định buông tay, thế là hắn nhanh tay bắt Hạ Triển lại, cướp đi phao cấp cứu vịt con đáng thương rồi vất đi xa luôn!
“Để anh dạy em bơi.” Trần Tử Hào rất đắc ý, bàn tay không chút kiêng kỵ mơn trớn tấm lưng trần truồng của Hạ Triển, nói: “Hít sâu, thoải mái, em sẽ phát hiện thật ra em có thể trôi bồng bềnh trên mặt nước.”
“Tôi hận anh!” Hạ Triển lệ rơi đầy mặt!
Đây không phải là học bơi! Mà là bị sỗ sàng được chứ!
Dạy bơi còn phải sờ mông sao?
Hơn nữa còn sờ một cái lại tiếp một cái!
“Được, thử hoa động chân của em đi.” Trần Tử Hào trang nghiêm nói, tay cũng rất không thành thật mà chiến đấu liên tục trên đùi hắn! “Ừ, đúng, chính là như vậy… Chân bảo bối thật đẹp!”
“Câm miệng!” Hạ Triển há miệng liền uống một ngụm nước biển!
“Bơi tới khối đá ngầm kia, bài học hôm nay hết rồi.” Trần Tử Hào chỉ chỉ cách đó không xa. “Biên độ hoa động của cánh tay lớn chút, gập về ngực, sau đó đưa về phía trước… Đúng.”
“Đừng sờ chỗ đó! Khụ…” Hạ Triển lại ực một hớp nước, mặn đến thiên hôn địa ám!
“Em đừng nói nữa.” Tâm tình Trần Tử Hào vô cùng sung sướng!
Cứ như vậy, trải qua thiên tân vạn khổ, cuối cùng Hạ tiểu miêu cũng bơi đến chỗ đá ngầm, có một chỗ để vịn vào khiến hắn cảm thấy an tâm, vì thế liền một cước đá văng huấn luyện viên sắc lang, vịn tảng đá thở gấp.
“Biết tại sao anh muốn mang em đến đây không?” Trần Tử Hào ôm lấy Hạ Triển từ phía sau, dán thật chặt vào thân thể xích loẽ nóng bỏng.
Mực nước biển nơi này vừa vặn có thể để cho hắn thoải mái đứng vững, thế nhưng Hạ Triển thấp hơn hắn một đoạn đứng có chút khó khăn.
“Còn phải hỏi sao! Cuồng tình dục!” Hạ Triển uốn éo trái phải muốn tránh thoát, thế nhưng ma sát kịch liệt lại thật bất hạnh mà cọ đến gì đó hỏng bét phía sau cứng lên.
Đây thật là tự làm bậy không thể sống!
“Còn đau không… Ở đây.” Trần Tử Hào dùng ngón cái nhẹ nhàng kéo quần bơi của Hạ Triển xuống, chẳng qua là vì vật nhỏ trong lòng giãy dụa quá mức kịch liệt, hắn không thể làm gì khác hơn là tạm thời bỏ qua quyết định này. Chiến lược chuyển dời đến đến bộ vị khác.
Đầu lưỡi nóng bỏng liếm qua cổ, lỗ tai, cằm, cuối cùng cùng môi lưỡi giao hòa nhất thể, Hạ Triển vừa vụng về nghênh hợp, vừa hung tợn trừng Trần Tử Hào.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Cảm ơn địa lôi của Greens
~! (Cười đến lộ ra hàm răng trắng bóc!) (っ^ 皿 ^)っThật… ra… đây… là… hai… chương… (Tự tự huyết lệ!) Ngày mai hấp tiểu miêu… Nhưng khẳng định không phải là thịt kho tàu đầy mỡ~ Rất nhẹ~ Không được điên cuồng chạy xuống con đường tiểu hoàng văn được chứ!!!
~*
~Quán cà phê love&peace, Đài Loan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.