Ảnh Đế Lạnh Lùng Sinh Chồn Cho Tôi
Chương 14
Dịch Tu La
25/06/2024
Hôm nay Lăng Tễ quay ngoại cảnh. Tuy đoàn phim đã hết sức cố gắng để giải tán toàn bộ quần chúng nhưng vẫn có những người rảnh rỗi đứng xem từ xa.
Lăng Tễ diễn xong một cảnh thì đi ra nghỉ. Trợ lí Tiểu Y đưa nước cho anh, nhân tiện tỏ bày lo ngại.
“Anh ơi, hình như đằng kia có fan cuồng bám đuôi[1] của anh kìa. Người đó cứ nhìn chằm chằm qua đây nãy giờ, trông chẳng tốt lành gì hết.”
Lăng Tễ nhìn theo hướng tay cậu ta thì thấy một người mặc cả cây đen, bịt kín mít ngồi ở băng ghế dưới tán cây. Một chiếc túi du lịch màu đen chiếm nửa chiều dài băng ghế.
Người nọ nhác thấy Lăng Tễ nhìn sang thì lập tức quay mặt đi và kéo sụp vành mũ. Hành động lấy thúng úp voi này quả là hơi khả nghi.
Sau khi thắng giải, tên tuổi Lăng Tễ nổi như cồn nên anh không còn lạ lẫm với lũ cuồng bám đuôi nữa.
“Kệ đi.” Anh chỉnh lại hóa trang rồi ra quay cảnh tiếp theo.
Sếp nhân từ không có nghĩa Tiểu Y cũng mặc kệ. Là trợ lí duy nhất của Lăng Tễ, Tiểu Y đặt nhiệm vụ bảo vệ anh khỏi lũ biến thái lên hàng đầu.
Địch Ảnh ngồi cách khá xa nên không nghe rõ lời thoại của Lăng Tễ, chỉ có thể nhìn anh tương tác với nữ chính. Có vài động tác khiến hắn hơi khó chịu, chắc là vì thiên kiến ấy nên hắn hoàn toàn không vừa mắt nữ chính. Lăng Tễ đã có giải Nam chính điện ảnh xuất sắc nhất, tại sao phải đóng cặp với một cô nàng chỉ nổi trên mạng xã hội?
Bé Ao ngọ nguậy tới lui trong ngực hắn; bằng kinh nghiệm của mình, Địch Ảnh đoán ngay rằng nó đang đói nên tìm vú.
“Đừng có cắn bừa vào chỗ cấm, cẩn thận bố đánh cho.”
Địch Ảnh buông lời cảnh cáo nhưng tay đã thoăn thoắt pha sữa.
Lăng Tễ vắng mặt nên hắn không việc gì phải đóng vai bố bỉm hoàn hảo, cứ lắc đều cho sữa tan là xong.
Bé Ảo ngửi thấy mùi sữa thì nôn nóng đạp cổ áo rướn nửa thân ra đánh hơi lia lịa.
Địch Ảnh thò ngón tay ấn nó vào chỗ cũ: “Đừng làm những việc dễ gây hiểu lầm, người ta trông thấy lại tưởng ngực bố con mọc cái gì dài dài biết ngó ngoáy…”
Bé Ao: “Chít?”
Đang định cho Bé Ao ăn, Địch Ảnh ngẩng mặt lên thì trông thấy người trợ lí vừa nói chuyện với Lăng Tễ tiến về phía mình. Hắn lập tức kéo khẩu trang xuống theo bản năng, đút núm cao su vào miệng.
Tiểu Y dừng bước nhìn hắn đầy ghê tởm: “Biết ngay là một tên biến thái, đề nghị anh cách xa Lăng Tễ ra.”
“…” Trước nguy cơ sụp đổ danh dự, Địch Ảnh nói, “Con trai, con biết thôi miên mà, mau xóa đoạn kí ức đó đi.”
“Chít chít chít chít!” Bé Ao chưa được ăn sữa thì cáu kỉnh cào cấu hắn.
Tiểu Y trố mắt nhìn bộ ngực nhấp nhô nhúc nhích của hắn. Cái quái gì kia, chẳng lẽ cậu lỡ đánh thức thể ác ma của tên biến thái rồi ư?
Dựa theo mô-típ quen thuộc, tiếp đến sẽ có mười mấy cái xúc tu giật tung áo, xé ông chủ ngọc ngà thánh thiện của cậu nát bươm như con búp bê vải vụn.
Cái đống lồi lồi ấy lổm ngổm một hồi mới chui ra, nhưng đó chẳng phải xúc tu mà là một cái đầu nhỏ với bộ lông suôn mượt.
“… Bé Ao?” Tiểu Y vừa trông thấy đã nhận ra, “Sao con của anh tôi lại xuất hiện cùng kẻ biến thái?”
Cậu ta cứ mở mồm ra là gọi biến thái làm Địch Ảnh mất hết kiên nhẫn. Hắn cởi kính râm, lườm cậu ta như tỏ ý “nhìn cho kĩ tôi là ai đi”.
Tiểu Y:???!
Địch Ảnh tốt bụng dịch người sang chừa chỗ cho cậu ta.
“Ngồi đi, tôi sợ cậu đứng không vững.”
Tiểu Y ngơ ngác ngồi xuống, không hiểu CPU trong não cậu ta đang phải xử lí những thông tin phức tạp đến mức nào.
“Tại sao lại…” Cậu ta khó mà tin nổi, giọng líu ríu.
Từng đầu mối xâu chuỗi với nhau như cửu liên hoàn, cởi được vòng thứ nhất thì tất cả bí ẩn đằng sau đều sáng tỏ.
“Thảo nào lần đầu tiên gặp Bé Ao tôi đã thấy quen mắt.”
Địch Ảnh đã nghe nhận xét này đến mòn tai nên hình thành luôn kháng phép[2] rồi.
“Hôm đó khi anh ấy nói phải dẫn Bé Ao đi tìm bố ruột rồi rời kí túc, tôi đã thấy lạ rồi.”
“Tại sao cậu lại nghĩ thế?”
“Từ hồi bỏ công ty cũ sang Địch Thị đến giờ anh ấy chưa từng nghỉ ngơi, làm lụng không khác nào người sắt, hà cớ gì tự dưng lại nghỉ phép?
“…” Địch Ảnh đằng hắng. Hắn muốn bóc tách ngọn nguồn vấn đề thông qua Tiểu Y bèn hỏi tiếp, “Cậu không thấy lạ khi anh cậu sinh chồn, không thấy lạ khi anh cậu tìm bố cho chồn, thế mà cậu ngạc nhiên vì em ấy nghỉ phép ư?”
“Ủa, vậy thì sao?” Tiểu Y tỏ vẻ ngờ vực, “Dĩ nhiên ban đầu tôi cũng sốc khi biết anh ấy sinh con, vừa nãy gặp thầy Địch Ảnh tôi càng sốc. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ thì tôi thấy chuyện đó quá hiển nhiên.”
Phải, lại là một con bệnh bị thôi miên sâu.
“Vậy cậu kể đầu đuôi câu chuyện cho tôi đi.”
Sẵn ngờ vực, ánh mắt Tiểu Y càng thêm cảnh giác: “Đầu đuôi chuyện này ra sao, thầy Địch Ảnh phải tường tận hơn tôi chứ?”
Ánh mắt này Địch Ảnh cũng quá quen rồi, đó là phản ứng của tất cả những người cho rằng hắn đối xử tàn tệ với Lăng Tễ.
Có lẽ vì ngại chênh lệch thân phận mà Tiểu Y cũng kiềm chế phản ứng của mình. Nếu hắn chỉ là người bình thường, chắc chắn đã bị cậu ta đã chỉ tay vào mặt mắng cho rồi.
Địch Ảnh vờ như không hiểu: “Thế cậu kể từ lúc tôi vắng mặt đi.”
Tiểu Y bắt đầu hồi tưởng.
“Sau buổi tiệc mừng kí hợp đồng, anh tôi suýt thì đến muộn buổi quay của một chương trình. Hôm đó trông anh ấy khá mệt mỏi. Tôi chỉ nghĩ đó là dư âm của bữa tiệc, nhưng tôi để ý thấy tâm trạng của anh ấy tốt lắm.”
“Tâm trạng tốt ư?” Địch Ảnh hỏi chen, hắn không hình dung nổi quả núi băng ấy trông như thế nào khi có tâm trạng tốt.
Tiểu Y gật đầu: “Mặc dù bề ngoài vẫn vậy, nhưng tôi đã theo anh ấy hai năm nên cảm nhận rõ thần thái qua ánh mắt anh ấy. Lúc đó tôi ngây thơ đoán rằng anh ấy vui vì chuyển công ty thành công. Anh ấy muốn đầu quân cho Địch Thị lâu lắm rồi mà không được vì quá tuổi thực tập và kém nổi. Nếu không nhờ lần thắng giải này khiến tên tuổi vụt sáng thì Địch Thị sẽ không bao giờ để mắt đến anh ấy.”
Bộ phận tìm kiếm tài năng của công ty xứng đáng phải đi khám mắt hết, Địch Ảnh thầm nghĩ. Mà đâu chỉ riêng họ, e là cả xã hội phải đi khám mắt khi để một tài năng chói sáng như vậy chìm nghỉm trong ngành giải trí biết bao năm trời.
“Nhưng hôm đó hành động của anh ấy hơi kì lạ. Cứ hễ nghỉ giải lao anh ấy lại xem điện thoại và nhiều lần hỏi tôi có ai tìm mình không, lạ lắm. Tôi nhớ rõ trạng thái ấy kéo dài khoảng hai ba ngày, thậm chí anh ấy còn hỏi có phải mọi người trong công ty đều có thể tìm ra phương thức liên lạc của nhau được không.”
“Sau đó thì sao?” Địch Ảnh nôn nóng hỏi dồn.
“Tôi lướt Weibo thấy tin anh lên núi nên tiện mồm nói ra. Anh ấy xem tin xong thì quay lại tình trạng cũ, thậm chí còn tồi tệ hơn. Tính tình anh ấy vốn lạnh lùng, đợt đó tôi không dám nói to tiếng cạnh anh ấy, cũng không dám nhắc tên anh.”
Địch Ảnh: “Không dám nhắc tên tôi ư?”
Tiểu Y ấp úp: “Tôi đoán tin đồn hai người xích mích với nhau vì tranh vị trí số một công ty là thật. Mỗi lần có người nhắc đến anh, mặt anh ấy lại sầm xuống. Sau một thời gian thì không ai nói về anh trước mặt anh ấy nữa.”
Lăng Tễ qua lời kể của Tiểu Y là một người hoàn toàn xa lạ với Địch Ảnh.
Ban đầu hắn đoán Lăng Tễ giận mình vì bặt vô âm tín sau lần say rượu lỡ ngủ với nhau. Vậy mà qua lời Tiểu Y, phản ứng của Lăng Tễ lại giống như bị lừa dối tình cảm. Lẽ nào ngay từ đầu Lăng Tễ đã có ý với hắn?
Ngay đến người tự luyến như Địch Ảnh còn thấy điều ấy thật hoang đường. Làm sao Lăng Tễ yêu thầm hắn được? Nghe còn khó tin hơn đầm lạnh nghìn năm bốc hơi toàn bộ.
Đang mải nghĩ thì có vật nhọn cào vào tay hắn. Địch Ảnh cúi xem mới nhớ ra Bé Ao bị bỏ quên. Bình sữa còn trên tay hắn nên Bé Ao mới ra sức tấn công về phía phần ăn của mình.
“Từ từ đã nào,” Bé Ao chỉ cách mục tiêu chút xíu thì bị Địch Ảnh xách về, “Đổi cái núm khác rồi hẵng bú.”
Bé Ao đâu hiểu vì sao phải lâu la thế, nó khăng khăng phản đối: “Chít chít chít!”
Tiểu Y đang bất bình thay cho Lăng Tễ, thấy hắn cho Bé Ao ăn sữa thuần thục thì cũng bớt giận phần nào.
“Thầy Địch Ảnh này, tôi chỉ là một trợ lí nhỏ không có tư cách bình phẩm cuộc sống riêng của hai người. Suýt nữa tôi đã tưởng anh tôi phải làm bố đơn thân, nên tôi rất vui khi thấy anh bằng lòng đón nhận Bé Ao. Nếu anh có thể chiếu cố đến anh tôi hơn…”
Địch Ảnh ngụp lặn trong giới giải trí như cái thùng nhuộm này hơn hai mươi năm, dĩ nhiên hắn nhận ra ám chỉ của Tiểu Y.
“Ý cậu là sao? Có người chèn ép em ấy ư?”
Tiểu Y đang định kể khổ thì có hai fan cầm banner cổ vũ Lăng Tễ đi đến chỗ họ thăm dò, hình như vì nhận ra Địch Ảnh.
Dù muốn hay không thì lúc này Địch Ảnh cũng phải tống cả Bé Ao lẫn bình sữa vào túi du lịch. Bé Ao không chịu buông nên nó ôm bình sữa ngã nhào vào túi.
Tiểu Y: “…”
“Làm ơn cho hỏi anh là Địch Ảnh có phải không?”
Địch Ảnh nhanh chóng quay người lại. Dù đã đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm thì khuôn miệng sắc nét không thể lẫn vào đâu đã bán đứng thân phận hắn.
Điệu bộ muốn hú lên mà không dám to tiếng của hai cô nàng diễn tả hoàn hảo sự mâu thuẫn giữa kích động và kìm nén.
“Thấy chưa, tớ đã nói là Địch Ảnh mà!”
“Tớ cũng ngờ ngợ nhưng không dám khẳng định.”
“Bọn em có thể xin chữ kí của anh không?”
Địch Ảnh: “Giờ không tiện.”
Xưa nay hắn chẳng bao giờ chiều fan, huống hồ người ta còn chẳng có vẻ gì là fan hắn.
Tuy thất vọng nhưng hai cô gái cố tỏ ra vô tư.
“Không sao không sao.”
“Không tiện thì thôi ạ, tại bọn em đường đột quá.”
Địch Ảnh thấy họ chỉ cầm banner cổ vũ Lăng Tễ thì hỏi: “Hai em là fan của Lăng Tễ à?”
“Vâng vâng vâng.” Hai người gật đầu lia lịa, chỉ có fan nòng cốt mới được nhận lời mời thăm đoàn phim thôi.
“Hai em muốn tôi kí lên banner kia phải không?”
Họ ngượng ngùng giấu banner ra sau lưng: “Vừa nãy thấy anh chúng em kích động quá nên chưa kịp nghĩ ngợi đã…”
“Được.” Địch Ảnh đổi ý chìa tay ra, “Đưa đây.”
Cô gái kia:?
Địch Ảnh kí như rồng bay phượng múa lên tấm banner cầm tay in gương mặt đẹp tuyệt trần của Lăng Tễ.
Hai cô nàng cũng đánh bạo hỏi luôn: “Anh cũng đến đây đóng phim ạ?”
“Trong danh sách diễn viên không có tên anh, anh đóng vai phụ phải không?”
“Không,” Địch Ảnh trả banner cầm tay lại cho hai cô, “Tôi tới thăm người trong đoàn.”
“Thăm người trong đoàn?” Hai người không hẹn mà cùng nhìn Tiểu Y, mạnh dạn phỏng đoán, “Anh đến thăm… diễn viên nào thế?”
“Diễn viên trên banner của các bạn ấy.”
Sau giây lát tiêu hóa thông tin, hai cô gái phát sốt lên: “Thật ư? Vì sao chưa bao giờ có tin anh là bạn với anh nhà em vậy?”
“Tuyệt quá. Mặc dù Lăng Tễ là mạng sống [3] của em nhưng anh cũng là đầu tường[4]. Em vẫn luôn phải giấu rằng mình là fan lai[5] bí mật.”
Một mớ thuật ngữ lung tung trong giới fan ập vào tai Địch Ảnh.
“Mấy tài khoản tiếp thị cứ múa môi là hai anh xung đột vì tranh địa vị, báo hại chúng em đành phải chọn phe. Em là fan Lăng Tễ mà không dám thể hiện tình cảm với anh, nếu không sẽ bị đầu tàu răn dạy.”
“Văn hóa fandom gì mà nhảm nhí vậy.” Địch Ảnh khinh bỉ.
“Anh đến thăm tận nơi thế này, chứng tỏ anh rất thân với anh nhà chúng em phải không? Nếu hai anh công khai là bạn, sau này bọn em có thể đường đường chính chính hâm mộ anh rồi.” Hai cô gái phấn chấn reo vang. Mỗi người nói một câu, không ai chú ý khóa kéo trên túi du lịch của Địch Ảnh bị đẩy ra một chút từ bên trong và một cái đầu nhỏ trắng mịn thò lên.
Xa xa, Lăng Tễ vừa diễn xong cảnh cãi nhau với nữ chính, nhân vật nữ chính đùng đùng bỏ đi.
Phát hiện ra Lăng Tễ, cặp mắt đen láy của Bé Ao sáng bừng. Nó chui ra khỏi túi, hớn hở phóng về phía đoàn phim.
Lăng Tễ chỉ vô tình liếc sang hướng đó thôi mà phát hoảng khi Bé Ao đột nhiên xuất hiện.
Anh vội vàng bước ra chắn tầm mắt mọi người, rồi nhanh chóng choàng áo khoác che cho Bé Ao khi nó nhảy vào lòng.
Cảnh vừa xong đã hoàn thành, nhân viên công tác trong đoàn đang bắt tay vào chuẩn bị cho cảnh kế tiếp. Lăng Tễ cẩn thận quan sát xung quanh cho chắc chắn là không bị ai chú ý mới yên tâm.
Dưới bóng cây, tên cuồng bám đuôi biến thái và Tiểu Y đang nói chuyện với hai cô gái, rõ ràng là đã lộ danh tính.
“Ngại quá,” Lăng Tễ xin phép đạo diễn được giải lao, “Tôi trông thấy người quen nên muốn ra gặp, lát nữa tôi sẽ về.”
Nhân viên đoàn phim đều quá đỗi ngạc nhiên vì đây là lần đầu thầy Lăng Tễ có người quen tới thăm tại trường quay.
Địch Ảnh ngồi hướng mặt về phía trường quay nên thấy Lăng Tễ rảo bước tiến tới đầu tiên. Hai cô gái cũng phát hiện ngay sau đó, họ kích động muốn ra chào anh.
“Có việc gì thế?” Địch Ảnh hỏi, “Trông mặt em căng thẳng ghê.”
“Tôi muốn nói chuyện riêng với bạn mình,” Lăng Tễ cũng không hề chiều fan, “Phiền mọi người cho chúng tôi ở riêng với nhau một lát.”
Tiểu Y lập tức đứng dậy dàn xếp cho thuận lòng đôi bên, dỗ ngọt hai cô nàng đi xem mấy thứ thú vị quanh đó.
“Tôi không hề theo dõi em đâu đấy,” Địch Ảnh vội thanh minh ngay, “Bé Ao nhớ em nên tôi mới dẫn nó đến thăm trường quay.”
Lăng Tễ lặng lẳng tiến lại gần hắn rồi hé áo khoác.
Theo thói quen, Bé Ao ló ra đầu ra ngoài: “Chít!”
Chương 13 | Chương 15
Manh bị đau tay nên tạm nghỉ. Chương này xong từ trước nên đăng nốt.[1] Fan tư sinh/ sasaeng chuyên theo dõi và xâm phạm đời sống cá nhân (tư sinh) của người nổi tiếng.
[2] Thuật ngữ game, chỉ khả năng kháng sát thương phép thuật.
[3] Gốc: bản mệnh. Chỉ ngôi sao thích nhất, trung thành nhất, như mạng sống của mình.
[4] Người yêu thích khác ngoài bản mệnh. Cũng chỉ fan phong trào dễ đến dễ đi như cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều ấy.
[5] Gốc: song đam. Chỉ người làm fan hai nhà, giống như cõng hai gánh nặng.
Lăng Tễ diễn xong một cảnh thì đi ra nghỉ. Trợ lí Tiểu Y đưa nước cho anh, nhân tiện tỏ bày lo ngại.
“Anh ơi, hình như đằng kia có fan cuồng bám đuôi[1] của anh kìa. Người đó cứ nhìn chằm chằm qua đây nãy giờ, trông chẳng tốt lành gì hết.”
Lăng Tễ nhìn theo hướng tay cậu ta thì thấy một người mặc cả cây đen, bịt kín mít ngồi ở băng ghế dưới tán cây. Một chiếc túi du lịch màu đen chiếm nửa chiều dài băng ghế.
Người nọ nhác thấy Lăng Tễ nhìn sang thì lập tức quay mặt đi và kéo sụp vành mũ. Hành động lấy thúng úp voi này quả là hơi khả nghi.
Sau khi thắng giải, tên tuổi Lăng Tễ nổi như cồn nên anh không còn lạ lẫm với lũ cuồng bám đuôi nữa.
“Kệ đi.” Anh chỉnh lại hóa trang rồi ra quay cảnh tiếp theo.
Sếp nhân từ không có nghĩa Tiểu Y cũng mặc kệ. Là trợ lí duy nhất của Lăng Tễ, Tiểu Y đặt nhiệm vụ bảo vệ anh khỏi lũ biến thái lên hàng đầu.
Địch Ảnh ngồi cách khá xa nên không nghe rõ lời thoại của Lăng Tễ, chỉ có thể nhìn anh tương tác với nữ chính. Có vài động tác khiến hắn hơi khó chịu, chắc là vì thiên kiến ấy nên hắn hoàn toàn không vừa mắt nữ chính. Lăng Tễ đã có giải Nam chính điện ảnh xuất sắc nhất, tại sao phải đóng cặp với một cô nàng chỉ nổi trên mạng xã hội?
Bé Ao ngọ nguậy tới lui trong ngực hắn; bằng kinh nghiệm của mình, Địch Ảnh đoán ngay rằng nó đang đói nên tìm vú.
“Đừng có cắn bừa vào chỗ cấm, cẩn thận bố đánh cho.”
Địch Ảnh buông lời cảnh cáo nhưng tay đã thoăn thoắt pha sữa.
Lăng Tễ vắng mặt nên hắn không việc gì phải đóng vai bố bỉm hoàn hảo, cứ lắc đều cho sữa tan là xong.
Bé Ảo ngửi thấy mùi sữa thì nôn nóng đạp cổ áo rướn nửa thân ra đánh hơi lia lịa.
Địch Ảnh thò ngón tay ấn nó vào chỗ cũ: “Đừng làm những việc dễ gây hiểu lầm, người ta trông thấy lại tưởng ngực bố con mọc cái gì dài dài biết ngó ngoáy…”
Bé Ao: “Chít?”
Đang định cho Bé Ao ăn, Địch Ảnh ngẩng mặt lên thì trông thấy người trợ lí vừa nói chuyện với Lăng Tễ tiến về phía mình. Hắn lập tức kéo khẩu trang xuống theo bản năng, đút núm cao su vào miệng.
Tiểu Y dừng bước nhìn hắn đầy ghê tởm: “Biết ngay là một tên biến thái, đề nghị anh cách xa Lăng Tễ ra.”
“…” Trước nguy cơ sụp đổ danh dự, Địch Ảnh nói, “Con trai, con biết thôi miên mà, mau xóa đoạn kí ức đó đi.”
“Chít chít chít chít!” Bé Ao chưa được ăn sữa thì cáu kỉnh cào cấu hắn.
Tiểu Y trố mắt nhìn bộ ngực nhấp nhô nhúc nhích của hắn. Cái quái gì kia, chẳng lẽ cậu lỡ đánh thức thể ác ma của tên biến thái rồi ư?
Dựa theo mô-típ quen thuộc, tiếp đến sẽ có mười mấy cái xúc tu giật tung áo, xé ông chủ ngọc ngà thánh thiện của cậu nát bươm như con búp bê vải vụn.
Cái đống lồi lồi ấy lổm ngổm một hồi mới chui ra, nhưng đó chẳng phải xúc tu mà là một cái đầu nhỏ với bộ lông suôn mượt.
“… Bé Ao?” Tiểu Y vừa trông thấy đã nhận ra, “Sao con của anh tôi lại xuất hiện cùng kẻ biến thái?”
Cậu ta cứ mở mồm ra là gọi biến thái làm Địch Ảnh mất hết kiên nhẫn. Hắn cởi kính râm, lườm cậu ta như tỏ ý “nhìn cho kĩ tôi là ai đi”.
Tiểu Y:???!
Địch Ảnh tốt bụng dịch người sang chừa chỗ cho cậu ta.
“Ngồi đi, tôi sợ cậu đứng không vững.”
Tiểu Y ngơ ngác ngồi xuống, không hiểu CPU trong não cậu ta đang phải xử lí những thông tin phức tạp đến mức nào.
“Tại sao lại…” Cậu ta khó mà tin nổi, giọng líu ríu.
Từng đầu mối xâu chuỗi với nhau như cửu liên hoàn, cởi được vòng thứ nhất thì tất cả bí ẩn đằng sau đều sáng tỏ.
“Thảo nào lần đầu tiên gặp Bé Ao tôi đã thấy quen mắt.”
Địch Ảnh đã nghe nhận xét này đến mòn tai nên hình thành luôn kháng phép[2] rồi.
“Hôm đó khi anh ấy nói phải dẫn Bé Ao đi tìm bố ruột rồi rời kí túc, tôi đã thấy lạ rồi.”
“Tại sao cậu lại nghĩ thế?”
“Từ hồi bỏ công ty cũ sang Địch Thị đến giờ anh ấy chưa từng nghỉ ngơi, làm lụng không khác nào người sắt, hà cớ gì tự dưng lại nghỉ phép?
“…” Địch Ảnh đằng hắng. Hắn muốn bóc tách ngọn nguồn vấn đề thông qua Tiểu Y bèn hỏi tiếp, “Cậu không thấy lạ khi anh cậu sinh chồn, không thấy lạ khi anh cậu tìm bố cho chồn, thế mà cậu ngạc nhiên vì em ấy nghỉ phép ư?”
“Ủa, vậy thì sao?” Tiểu Y tỏ vẻ ngờ vực, “Dĩ nhiên ban đầu tôi cũng sốc khi biết anh ấy sinh con, vừa nãy gặp thầy Địch Ảnh tôi càng sốc. Nhưng sau khi ngẫm nghĩ thì tôi thấy chuyện đó quá hiển nhiên.”
Phải, lại là một con bệnh bị thôi miên sâu.
“Vậy cậu kể đầu đuôi câu chuyện cho tôi đi.”
Sẵn ngờ vực, ánh mắt Tiểu Y càng thêm cảnh giác: “Đầu đuôi chuyện này ra sao, thầy Địch Ảnh phải tường tận hơn tôi chứ?”
Ánh mắt này Địch Ảnh cũng quá quen rồi, đó là phản ứng của tất cả những người cho rằng hắn đối xử tàn tệ với Lăng Tễ.
Có lẽ vì ngại chênh lệch thân phận mà Tiểu Y cũng kiềm chế phản ứng của mình. Nếu hắn chỉ là người bình thường, chắc chắn đã bị cậu ta đã chỉ tay vào mặt mắng cho rồi.
Địch Ảnh vờ như không hiểu: “Thế cậu kể từ lúc tôi vắng mặt đi.”
Tiểu Y bắt đầu hồi tưởng.
“Sau buổi tiệc mừng kí hợp đồng, anh tôi suýt thì đến muộn buổi quay của một chương trình. Hôm đó trông anh ấy khá mệt mỏi. Tôi chỉ nghĩ đó là dư âm của bữa tiệc, nhưng tôi để ý thấy tâm trạng của anh ấy tốt lắm.”
“Tâm trạng tốt ư?” Địch Ảnh hỏi chen, hắn không hình dung nổi quả núi băng ấy trông như thế nào khi có tâm trạng tốt.
Tiểu Y gật đầu: “Mặc dù bề ngoài vẫn vậy, nhưng tôi đã theo anh ấy hai năm nên cảm nhận rõ thần thái qua ánh mắt anh ấy. Lúc đó tôi ngây thơ đoán rằng anh ấy vui vì chuyển công ty thành công. Anh ấy muốn đầu quân cho Địch Thị lâu lắm rồi mà không được vì quá tuổi thực tập và kém nổi. Nếu không nhờ lần thắng giải này khiến tên tuổi vụt sáng thì Địch Thị sẽ không bao giờ để mắt đến anh ấy.”
Bộ phận tìm kiếm tài năng của công ty xứng đáng phải đi khám mắt hết, Địch Ảnh thầm nghĩ. Mà đâu chỉ riêng họ, e là cả xã hội phải đi khám mắt khi để một tài năng chói sáng như vậy chìm nghỉm trong ngành giải trí biết bao năm trời.
“Nhưng hôm đó hành động của anh ấy hơi kì lạ. Cứ hễ nghỉ giải lao anh ấy lại xem điện thoại và nhiều lần hỏi tôi có ai tìm mình không, lạ lắm. Tôi nhớ rõ trạng thái ấy kéo dài khoảng hai ba ngày, thậm chí anh ấy còn hỏi có phải mọi người trong công ty đều có thể tìm ra phương thức liên lạc của nhau được không.”
“Sau đó thì sao?” Địch Ảnh nôn nóng hỏi dồn.
“Tôi lướt Weibo thấy tin anh lên núi nên tiện mồm nói ra. Anh ấy xem tin xong thì quay lại tình trạng cũ, thậm chí còn tồi tệ hơn. Tính tình anh ấy vốn lạnh lùng, đợt đó tôi không dám nói to tiếng cạnh anh ấy, cũng không dám nhắc tên anh.”
Địch Ảnh: “Không dám nhắc tên tôi ư?”
Tiểu Y ấp úp: “Tôi đoán tin đồn hai người xích mích với nhau vì tranh vị trí số một công ty là thật. Mỗi lần có người nhắc đến anh, mặt anh ấy lại sầm xuống. Sau một thời gian thì không ai nói về anh trước mặt anh ấy nữa.”
Lăng Tễ qua lời kể của Tiểu Y là một người hoàn toàn xa lạ với Địch Ảnh.
Ban đầu hắn đoán Lăng Tễ giận mình vì bặt vô âm tín sau lần say rượu lỡ ngủ với nhau. Vậy mà qua lời Tiểu Y, phản ứng của Lăng Tễ lại giống như bị lừa dối tình cảm. Lẽ nào ngay từ đầu Lăng Tễ đã có ý với hắn?
Ngay đến người tự luyến như Địch Ảnh còn thấy điều ấy thật hoang đường. Làm sao Lăng Tễ yêu thầm hắn được? Nghe còn khó tin hơn đầm lạnh nghìn năm bốc hơi toàn bộ.
Đang mải nghĩ thì có vật nhọn cào vào tay hắn. Địch Ảnh cúi xem mới nhớ ra Bé Ao bị bỏ quên. Bình sữa còn trên tay hắn nên Bé Ao mới ra sức tấn công về phía phần ăn của mình.
“Từ từ đã nào,” Bé Ao chỉ cách mục tiêu chút xíu thì bị Địch Ảnh xách về, “Đổi cái núm khác rồi hẵng bú.”
Bé Ao đâu hiểu vì sao phải lâu la thế, nó khăng khăng phản đối: “Chít chít chít!”
Tiểu Y đang bất bình thay cho Lăng Tễ, thấy hắn cho Bé Ao ăn sữa thuần thục thì cũng bớt giận phần nào.
“Thầy Địch Ảnh này, tôi chỉ là một trợ lí nhỏ không có tư cách bình phẩm cuộc sống riêng của hai người. Suýt nữa tôi đã tưởng anh tôi phải làm bố đơn thân, nên tôi rất vui khi thấy anh bằng lòng đón nhận Bé Ao. Nếu anh có thể chiếu cố đến anh tôi hơn…”
Địch Ảnh ngụp lặn trong giới giải trí như cái thùng nhuộm này hơn hai mươi năm, dĩ nhiên hắn nhận ra ám chỉ của Tiểu Y.
“Ý cậu là sao? Có người chèn ép em ấy ư?”
Tiểu Y đang định kể khổ thì có hai fan cầm banner cổ vũ Lăng Tễ đi đến chỗ họ thăm dò, hình như vì nhận ra Địch Ảnh.
Dù muốn hay không thì lúc này Địch Ảnh cũng phải tống cả Bé Ao lẫn bình sữa vào túi du lịch. Bé Ao không chịu buông nên nó ôm bình sữa ngã nhào vào túi.
Tiểu Y: “…”
“Làm ơn cho hỏi anh là Địch Ảnh có phải không?”
Địch Ảnh nhanh chóng quay người lại. Dù đã đội mũ lưỡi trai và đeo kính râm thì khuôn miệng sắc nét không thể lẫn vào đâu đã bán đứng thân phận hắn.
Điệu bộ muốn hú lên mà không dám to tiếng của hai cô nàng diễn tả hoàn hảo sự mâu thuẫn giữa kích động và kìm nén.
“Thấy chưa, tớ đã nói là Địch Ảnh mà!”
“Tớ cũng ngờ ngợ nhưng không dám khẳng định.”
“Bọn em có thể xin chữ kí của anh không?”
Địch Ảnh: “Giờ không tiện.”
Xưa nay hắn chẳng bao giờ chiều fan, huống hồ người ta còn chẳng có vẻ gì là fan hắn.
Tuy thất vọng nhưng hai cô gái cố tỏ ra vô tư.
“Không sao không sao.”
“Không tiện thì thôi ạ, tại bọn em đường đột quá.”
Địch Ảnh thấy họ chỉ cầm banner cổ vũ Lăng Tễ thì hỏi: “Hai em là fan của Lăng Tễ à?”
“Vâng vâng vâng.” Hai người gật đầu lia lịa, chỉ có fan nòng cốt mới được nhận lời mời thăm đoàn phim thôi.
“Hai em muốn tôi kí lên banner kia phải không?”
Họ ngượng ngùng giấu banner ra sau lưng: “Vừa nãy thấy anh chúng em kích động quá nên chưa kịp nghĩ ngợi đã…”
“Được.” Địch Ảnh đổi ý chìa tay ra, “Đưa đây.”
Cô gái kia:?
Địch Ảnh kí như rồng bay phượng múa lên tấm banner cầm tay in gương mặt đẹp tuyệt trần của Lăng Tễ.
Hai cô nàng cũng đánh bạo hỏi luôn: “Anh cũng đến đây đóng phim ạ?”
“Trong danh sách diễn viên không có tên anh, anh đóng vai phụ phải không?”
“Không,” Địch Ảnh trả banner cầm tay lại cho hai cô, “Tôi tới thăm người trong đoàn.”
“Thăm người trong đoàn?” Hai người không hẹn mà cùng nhìn Tiểu Y, mạnh dạn phỏng đoán, “Anh đến thăm… diễn viên nào thế?”
“Diễn viên trên banner của các bạn ấy.”
Sau giây lát tiêu hóa thông tin, hai cô gái phát sốt lên: “Thật ư? Vì sao chưa bao giờ có tin anh là bạn với anh nhà em vậy?”
“Tuyệt quá. Mặc dù Lăng Tễ là mạng sống [3] của em nhưng anh cũng là đầu tường[4]. Em vẫn luôn phải giấu rằng mình là fan lai[5] bí mật.”
Một mớ thuật ngữ lung tung trong giới fan ập vào tai Địch Ảnh.
“Mấy tài khoản tiếp thị cứ múa môi là hai anh xung đột vì tranh địa vị, báo hại chúng em đành phải chọn phe. Em là fan Lăng Tễ mà không dám thể hiện tình cảm với anh, nếu không sẽ bị đầu tàu răn dạy.”
“Văn hóa fandom gì mà nhảm nhí vậy.” Địch Ảnh khinh bỉ.
“Anh đến thăm tận nơi thế này, chứng tỏ anh rất thân với anh nhà chúng em phải không? Nếu hai anh công khai là bạn, sau này bọn em có thể đường đường chính chính hâm mộ anh rồi.” Hai cô gái phấn chấn reo vang. Mỗi người nói một câu, không ai chú ý khóa kéo trên túi du lịch của Địch Ảnh bị đẩy ra một chút từ bên trong và một cái đầu nhỏ trắng mịn thò lên.
Xa xa, Lăng Tễ vừa diễn xong cảnh cãi nhau với nữ chính, nhân vật nữ chính đùng đùng bỏ đi.
Phát hiện ra Lăng Tễ, cặp mắt đen láy của Bé Ao sáng bừng. Nó chui ra khỏi túi, hớn hở phóng về phía đoàn phim.
Lăng Tễ chỉ vô tình liếc sang hướng đó thôi mà phát hoảng khi Bé Ao đột nhiên xuất hiện.
Anh vội vàng bước ra chắn tầm mắt mọi người, rồi nhanh chóng choàng áo khoác che cho Bé Ao khi nó nhảy vào lòng.
Cảnh vừa xong đã hoàn thành, nhân viên công tác trong đoàn đang bắt tay vào chuẩn bị cho cảnh kế tiếp. Lăng Tễ cẩn thận quan sát xung quanh cho chắc chắn là không bị ai chú ý mới yên tâm.
Dưới bóng cây, tên cuồng bám đuôi biến thái và Tiểu Y đang nói chuyện với hai cô gái, rõ ràng là đã lộ danh tính.
“Ngại quá,” Lăng Tễ xin phép đạo diễn được giải lao, “Tôi trông thấy người quen nên muốn ra gặp, lát nữa tôi sẽ về.”
Nhân viên đoàn phim đều quá đỗi ngạc nhiên vì đây là lần đầu thầy Lăng Tễ có người quen tới thăm tại trường quay.
Địch Ảnh ngồi hướng mặt về phía trường quay nên thấy Lăng Tễ rảo bước tiến tới đầu tiên. Hai cô gái cũng phát hiện ngay sau đó, họ kích động muốn ra chào anh.
“Có việc gì thế?” Địch Ảnh hỏi, “Trông mặt em căng thẳng ghê.”
“Tôi muốn nói chuyện riêng với bạn mình,” Lăng Tễ cũng không hề chiều fan, “Phiền mọi người cho chúng tôi ở riêng với nhau một lát.”
Tiểu Y lập tức đứng dậy dàn xếp cho thuận lòng đôi bên, dỗ ngọt hai cô nàng đi xem mấy thứ thú vị quanh đó.
“Tôi không hề theo dõi em đâu đấy,” Địch Ảnh vội thanh minh ngay, “Bé Ao nhớ em nên tôi mới dẫn nó đến thăm trường quay.”
Lăng Tễ lặng lẳng tiến lại gần hắn rồi hé áo khoác.
Theo thói quen, Bé Ao ló ra đầu ra ngoài: “Chít!”
Chương 13 | Chương 15
Manh bị đau tay nên tạm nghỉ. Chương này xong từ trước nên đăng nốt.[1] Fan tư sinh/ sasaeng chuyên theo dõi và xâm phạm đời sống cá nhân (tư sinh) của người nổi tiếng.
[2] Thuật ngữ game, chỉ khả năng kháng sát thương phép thuật.
[3] Gốc: bản mệnh. Chỉ ngôi sao thích nhất, trung thành nhất, như mạng sống của mình.
[4] Người yêu thích khác ngoài bản mệnh. Cũng chỉ fan phong trào dễ đến dễ đi như cỏ đầu tường gió chiều nào theo chiều ấy.
[5] Gốc: song đam. Chỉ người làm fan hai nhà, giống như cõng hai gánh nặng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.