Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn
Chương 47
Lâm Áng Tư
03/04/2022
Tần Nhạn Dư: . . .
Lăng Thanh thấy vẻ mặt như bị nghẹn lại của cô, khẽ bật cười, đẩy cửa xe đi xuống.
Người đại diện của Tần Nhạn Dư thấy hắn bước ra, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tràn ngập đề phòng.
"Đưa cô ta đi bổ trang đi." Lăng Thanh nói: "Cô ta sẽ không khóc nữa đâu."
Hắn nói xong thì xoay lưng trở về trường quay.
Người đại diện của Tần Nhạn Dư lúc này mới đến gần xe bảo mẫu, mở cửa ra.
Tần Nhạn Dư nhìn cô, đôi mắt tuy rằng vẫn hồng thế nhưng biểu tình không còn ai oán như trước.
Ngược lại thoạt nhìn còn hừng hực ý chí chiến đấu.
Cô bước xuống xe, nói với người đại diện: "Đi bổ trang thôi."
Chung Hoán vừa quay xong đoạn diễn của mình, thấy Lăng Thanh không còn ở đó, còn đang cân nhắc biểu cảm của mình ở đoạn tiếp theo thì thấy Lăng Thanh trở về.
"Cậu đi đâu đó?" Chung Hoán hỏi.
"Đi tìm sư muội cho cậu."
"Hả?" Chung Hoán tỏ vẻ nghi hoặc: "Có ý gì?"
Lăng Thanh vỗ vai của cậu: "Đồ nhi tốt, vi sư cũng không thể chỉ có mình ngươi là đồ đệ, từ nay về sau lớp kèm 1:1 phải đổi thành một lớp học nhỏ rồi."
Chung Hoán khó hiểu: "Cậu tìm ai?"
"Nữ chính của chúng ta."
Chung Hoán: . . . .
Chung Hoán đau lòng: "Luận về thâm niên thì đó là sư tỷ của cậu đó."
"Về sau liền thành sư muội của cậu."
Chung Hoán: . . . .
Chung Hoán cảm thấy tâm tình mình có hơi vi diệu.
Cậu là một diễn viên tuyến 2, đột nhiên lại có tiểu sư muội tuyến 1, cảm giác này . . . .
Má . . . .thích vãi!
Ủa khoang, Chung Hoán đột nhiên ý thức được gì đó, liền nhìn về phía Lăng Thanh: "Cậu thành sư phụ của tôi khi nào đấy? Tôi nhận hồi nào?"
"Không phải nhận từ hôm canh hai con chạy tới tìm ta rồi à? Sao lại nhanh như vậy đã quên rồi a, Ngộ Không?"
"Cậu vậy mà đem chính mình coi thành Bồ Đề tổ sư?"
"Không có nha, là cậu qua chỗ tôi ăn vạ chứ bộ."
Chung Hoán cạn lời: "Ai ăn vạ hồi nào, là cậu ám chỉ tôi trước thì có!"
Thôi dẹp đi, toàn thế giới trừ bỏ cậu, còn có ai có thể nghĩ tới việc mới gõ đầu cậu mấy cái cậu liền suy thành canh một bảo cậu chạy tới tìm người ta đâu?
Lăng Thanh nhìn người trước mặt, cảm thấy đầu óc của tên này đúng là kì lạ.
Buổi tối, sau khi diễn xong, Tần Nhạn Dư tẩy trang lại nghĩ tới chuyện Lăng Thanh bảo cô qua phòng hắn.
Cho dù là đối diễn thì sao, mắc gì cô phải qua phòng hắn ta? Không phải đổi lại Lăng Thanh nên đến phòng cô hay sao?
Xét về trình độ dù sao cô cũng là tiền bối!
Xét về già vị, cô là một tiểu hoa lưu lượng ngành giải trí phim truyền hình đấy!
Vậy thì vì sao cô phải hạ mình đi tìm Lăng Thanh?
Tần Nhạn Dư nghĩ vậy, add friend Lăng Thanh từ group đoàn phim, sau đó nhắn tin cho hắn: 【Cậu muốn gì thì qua đây tìm tôi, tôi không qua chỗ cậu đâu.】
Lăng Thanh còn đang chuẩn bị ăn khuya, thấy vậy cố ý nói: 【Sao rồi? Không dám à?】
Lăng Thanh:【Tôi biết mà, người như cô đúng là không chuyên nghiệp gì nhỉ?】
Lăng Thanh:【Ha, tùy cô, tôi đi ăn khuya.】
Tần Nhạn Dư nhìn tin nhắn của hắn, lại suy nghĩ về chuyện ban sáng, Lăng Thanh đầu bên kia cũng không quan tâm gì đến cô nữa.
Cô có chút bực bội, lại nuốt không được cục tức này, tựa hồ nếu mình không đi thì như là đang sợ hãi hắn.
Tần Nhạn Dư trong phòng rối rắm do dự, liền nghe được WeChat vang lên thêm một lần nữa.
Lăng Thanh: 【 8 giờ rưỡi không đến thì thôi, trễ nữa không tiếp đâu nha, cùng lắm thì chờ mai cô lại NG tiếp】
Tần Nhạn Dư: . . . .
Tần Nhạn Dư nhìn đồng hồ, nháy mắt tức giận mở cửa đi ra ngoài.
"Sư muội của tôi tới chưa?" Chung Hoán bên này đang cọ cọ Lăng Thanh ăn ké bữa khuya.
"Sắp rồi." Lăng đem hai xiên que cuối cùng nhường cho cậu, đi đến phòng vệ sinh rửa tay, chờ Tần Nhạn Dư đến.
Tần Nhạn Dư cũng không chậm chạp, chỉ một lát đã đi đến gõ cửa.
Lăng Thanh đi ra mở cửa cho cô, nhìn Tần Nhạn Dư một dạng không tình nguyện đi vào.
Vừa bước vào phòng, lại nhìn thấy Chung Hoán ngồi trên sô pha nâng tay lên chào cô: "Tiểu sư . . . .à nhầm, Tần tỷ, hello."
Tần Nhạn Dư: . . . .
Tần Nhạn Dư quay đầu nhìn Lăng Thanh.
Lăng Thanh đóng cửa: "Chung Hoán giống cô thôi, tới gặp tôi đối diễn."
"Vậy hai người đối diễn trước đi." Tần Nhạn Dư nói.
"Cô bị ngốc à?" Lăng Thanh nhìn cô: "Cô còn muốn cùng tôi trai đơn gái chiếc chung một phòng hay sao? Cô đúng là không sợ người khác nói chúng ta đọc dạ quang kịch bản ha?"
Tần Nhạn Dư: . . . .
"Vậy nên thêm Chung Hoán ở đây, nếu có người chụp đợc thì nói chúng ta đấu địa chủ, vừa đủ ba người."
Tần Nhạn Dư: . . . .
Tần Nhạn Dư cảm thấy như thế cũng đúng.
Chung Hoán vì tỏ vẻ mình vô cùng chiếu cố tiểu sư muội cho nên chủ động nhường Lăng Thanh với Tần Nhạn Dư đối diễn trước, còn cậu có thể chờ sau.
Tần Nhạn Dư liếc mắt nhìn Lăng Thanh một cái, Lăng Thanh cũng không ý kiến: "Đến, diễn thử cảnh đầu tiên của chúng ta ngày mai."
Cảnh đầu là một cảnh tình cảm.
Lăng Thanh nhìn về phía Tần Nhạn Dư, chân thành nói: "Cố lên!"
Tần Nhạn Dư hít sâu một hơi: "Được."
Chung Hoán ngồi một bên nhiệt tình vỗ tay, bắt đầu xem diễn.
Tần Nhạn Dư lần này đúng là diễn không tồi, đại khái là nghẹn một cục do muốn chứng minh bản thân mình vô cùng chuyên nghiệp, nên cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
"Tạm được." Lăng Thanh khẳng định nói.
"Kỹ thuật diễn của tôi đương nhiên là không vấn đề gì, chỉ là mấy ngày nay thân thể không quá tốt thôi."
Dù sao cũng có Chung Hoán ở đây, Tần Nhạn Dư cũng không dám nói rõ.
Lăng Thanh cũng không vạch trần cô, chỉ nói: "Nhưng vẫn như cũ có vấn đề nhỏ."
"Cậu đang xỏ kim sao?" Tần Nhạn Dư nói.
(Ý là: Cậu đang soi mói sao? Từ soi mói nó viết giống từ xỏ kim)
Lăng Thanh phì cười một tiếng: "Còn cô là xương rồng bà à? Đáng để tôi xỏ chắc."
(Gai của xương rồng nó viết giống từ xỏ ý, này giống chơi chữ vậy.)
Tần Nhạn Dư: . . . .
Tần Nhạn Dư cảm thấy sớm hay muộn gì mình cũng sẽ bị Lăng Thanh làm tức chết.
"Câu kia 'Ngươi đang nghĩ cái gì thế?' ngữ khí của cô phải hoạt bát một chút, biểu tình đáng yêu hơn chút nữa." Lăng Thanh còn rất trách nhiệm, chia từng câu nói ra giảng cho cô.
"Tôi khi nãy không hoạt bát à?"
"Thiệt ra không hoạt bát lắm." Chung Hoán nói.
"Nhìn." Lăng Thanh duỗi tay chỉ về hướng của Chung Hoán.
Tần Nhạn Dư nghĩ nghĩ rồi thay đổi ngữ khí: "Ngươi đang nghĩ cái gì thế?"
"Không đủ sinh động đáng yêu, lại."
"Ngươi đang nghĩ cái gì thế?"
"Dáng vẻ kệch cỡm quá, lại."
"Ngươi đang nghĩ cái gì thế?"
"Ta đang nghĩ cái gì thì ta không biết nhưng ta thấy cô như đang muốn nhai đầu ta vậy, là sinh động đáng yêu chứ không phải bảo cô lên núi đánh hổ, lại."
Tần Nhạn Dư: . . . .
Tần Nhạn Dư cảm thấy hắn hiện tại đúng là —— ngươi đang nghĩ cái qq gì thế?
Nói đi nói lại mười mấy lần, những lần sau đúng là có khá hơn.
Lăng Thanh chỉ vào mắt cô, nói: "Nhìn tôi."
Tần Nhạn Dư ngẩng đầu nhìn hắn.
" Nhìn tôi, tôi là Hạ Triều Dương, là người cô yêu nhất."
Tần Nhạn Dư: . . . .
Trên đời này việc đáng sợ nhất không phải là bạn cùng tình địch chung một đoàn phim, mà là bạn cùng tình địch chung một đoàn phim, hắn còn muốn đóng vai người yêu của bạn.
Quá thương tâm!
Cô không phải là xương rồng bà, Lăng Thanh mới phải!
Từng gai nhọn như đâm vào tim cô vậy, vô cùng đau thương!
Tần Nhạn Dư cảm thấy mình thật là thảm quá mà!
Cô nhắm mắt lại, mở mắt ra trong mắt cô đã xuất hiện tình cảm.
"Không đủ." Lăng Thanh nói: "Tình cảm phải nồng đậm một chút nữa, đã nói rồi, tôi là người yêu của cô, cô không thể dùng ánh mắt nhìn tôi như nhìn những người khác."
Tần Nhạn Dư lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, từ từ mở ra.
"Vấn không đúng."
"Như thế nào lại không đúng?"
"Bởi vì ánh mắt của cô không đủ thâm tình, hay là vậy đi, cô hơi cười lên một chút, không cần cười cho thật vui vẻ làm gì, phải thẹn thùng một xíu, rồi, lại đi."
Tần Nhạn Dư nghe vậy, cúi đầu đắm chìm một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, hơi mím môi, đôi mắt thoáng cong lên, còn hơi vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nhìn hắn.
"Ui này được nè!" Chung Hoán hô lên.
Lăng Thanh cũng cảm thấy lần này khá là tốt, đôi mắt cô có chút hẹp dài, mí mắt mỏng nên thoạt nhìn không quá hoạt bát vui vẻ.
Cũng vì vậy, trong ánh mắt luôn có vẻ e thẹn, ngược lại có phần ngọt ngào.
"Sau này cứ diễn như thế đi." Lăng Thanh nói xong liền cầm kịch bản trên bàn, lấy bút ra đánh dấu, chọn những cảnh có thể cải thiện.
Tần Nhạn Dư nhìn hắn viết từng nét, còn tự mình đứng phân tích một hồi, nghiễm nhiên có phong thái của một người thầy, cô bất giác hỏi: "Trước kia cậu làm thầy giáo à?"
"Tôi giống như người đi truyền thụ kiến thức và giải đáp thắc mắc cho người khác lắm à?"
". . . .hơi hơi"
"Vậy là do mấy người ngốc quá."
"Toàn thế giới có một mình cậu thông minh đấy!" Chung Hoán bất mãn.
Lăng Thanh mỉm cười: "Chắc chắn thông minh hơn mấy người."
Chung Hoán: . . . .
"Tôi chưa gặp ai mặt dày vô liêm sỉ như cậu!"
Lăng Thanh hướng cậu nghiêng đầu cười: "Giờ gặp được rồi đó."
Chung Hoán: . . . .
Tần Nhạn Dư: . . . .Nam thần của cô thích kiểu người như vậy à?
Vậy nên cô thua vì cô không đủ tự luyến như đối phương?
Tần Nhạn Dư sinh ra nghi hoặc.
Lăng Thanh nhìn cô: "Cô cũng chưa đọc nguyên tác đúng không?"
Tần Nhạn Dư lúc này mới từ trong nghi hoặc bừng tỉnh lại, chột dạ nói: "Tôi tới cứu tràng mà, làm gì có thời gian."
"Có thời gian nhằm vào tôi lại không có thời gian xem nguyên tác?"
Hắn nói câu này dùng âm thanh rất nhỏ, Chung Hoán không nghe được.
Nhưng lại làm Tần Nhạn Dư ngượng ngùng, cúi đầu không nói nữa.
"Trở về bổ sung nguyên tác, đọc nguyên tác không hại gì. Hơn nữa khi cô diễn, nhóm người xem đầu tiên là những fans nguyên tác, cô chỉ cần ngẫu nhiên làm một vài động tác giống với nguyên tác, hoặc là chú ý tới những chi tiết nhỏ của nhân vật, bọn họ cũng sẽ vì thế mà vì cô đánh call."
"Biết rồi."
"Còn nữa." Lăng Thanh bất đắc dĩ nói: "Cô cũng đi luyện đọc lời thoại đi, các người một đám lưu lượng đậu phộng à, ngay cả lời thoại đều đọc không xong, Chung Hoán không được, cô cũng không được."
"Tôi cũng ổn mà." Tần Nhạn Dư giãy giụa nói: "Tôi cảm thấy tôi đọc thoại cũng đâu tệ lắm."
"Ờ, là tốt hơn Chung Hoán một chút, nhưng cũng cũng chỉ một chút thôi. Cô như vậy, lên màn hình lớn là lộ hết."
Tần Nhạn Dư nhíu mày: "Cậu nói như cậu hiểu lắm vậy."
Lăng Thanh mỉm cười: "Đại khái là do tôi có thiên phú là một diễn viên toàn năng."
Tần Nhạn Dư: ? ? ? ?
"Nếu không thì sao đến giờ tôi vẫn chưa NG qua?"
Tần Nhạn Dư: . . . . .
Không phản bác được đúng là làm người khác bực mình mà.
Lăng Thanh chỉ đạo Tần Nhạn Dư xong lại bắt đầu cùng Chung Hoán đối diễn, sau đó tiến hành chỉ đạo cậu.
Chờ đến cả hai đều xong xuôi, không sai biệt lắm thì cũng đã đến 11 giờ, Lăng Thanh nhìn thời gian, sốt ruột muốn tâm tình cùng Vu Thần, phất tay tống cổ hai người ra ngoài.
Tần Nhạn Dư và Chung Hoán sóng vai đi cùng nhau ở hành lang, đột nhiên cô phản ứng lại: "Không phải nói là cùng tôi đối diễn hay sao? Sao lại biến thành cậu ta chỉ đạo tôi? Cậu ta có phải đạo diễn đâu?"
Chung Hooán thầm nghĩ, thì cậu ta xem chị là tiểu sự muội chứ sao.
"Hắn là hậu bối thế mà lại chỉ đạo hai tiền bối chúng ta, đúng là làm giá mà!"
"Thì không phải do chúng ta kỹ thuật không bằng hay sao?" Chung Hoán an ủi nói.
Tần Nhạn Dư: . . . .Cậu không cảm thấy câu này nói ra thực mất mặt à?
Cô nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Chung Hoán: "Nhìn cậu như vậy xem ra đã quen rồi?"
"Em lúc đầu cũng không quen đâu, nhưng mà sau đó thì em phát hiện đúng là mỗi ngày đóng phim càng thuận lợi hơn, hôm nay Lý đạo còn khen em nữa cơ, nói em tiến bộ rất nhanh, so với mấy ngày đầu thì khá hơn nhiều."
"Chỉ vậy mà cậu lại khuất phục?"
"Kỹ thuật diễn tiến bộ không phải là chuyện tốt à?" Chung Hoán nhún vai: "Em xuất đạo dựa vào mặt, nhưng em không thể cứ luôn dựa vào mặt như vậy được, hiện tại kỹ thuật diễn của em có tiến bộ, đối với em về sau không phải càng có ích hay sao?"
Đúng là như thế.
Tần Nhạn Dư thở dài: "Vậy đêm nào cậu cũng tới à?"
"Ở tình huống bình thường thì đều là như thế."
"Còn có tình huống không bình thường?"
"Chính là hai ngày hôm trước trúc mã của cậu ấy tới thăm á, tối cậu ấy không về khách sạn, cùng trúc mã ở ngoài."
Tần Nhạn Dư: . . . . Cảm thấy lòng lại đau, với cả, kia không phải trúc mã, mà là bạn trai.
Tần Nhạn Dư yên lặng "À" một tiếng, không vạch trần.
Chung Hoán cùng tầng với Lăng Thanh, đi đến phòng mình thì cùng Tần Nhạn Dư nói tạm biệt, sau đó mở cửa đi vào.
Tần Nhạn Dư đi đến thang máy, ấn lên lầu của mình.
Ngày hôm sau trước khi quay phim, Lăng Thanh tìm Tần Nhạn Dư đối diễn thêm một lần nữa, lúc này mới chính thức vào quay.
Hiệu quả lần này rất tốt, Tần Nhạn Dư đem những khuyết điểm Lăng Thanh chỉ ra hôm qua sửa lại hết, lời thoại so với trước kia tự nhiên hơn nhiều, Lý đạo cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ông cảm thấy nam chính nữ chính rốt cuộc cũng có tình cảm.
Đặc biệt là Tần Nhạn Dư nói ra câu hờn dỗi kia: "Ngươi nghĩ cái gì thế?", cô không tự giác hơi ngẩng cổ, lại vội rụt rè quay đi, cố ý không nhìn Lăng Thanh, ngón tay vòng ngược sau lưng thành hình cung.
Tự nhiên lại linh động, diễn đạt hình ảnh tâm tư thiếu nữ khi yêu.
Lý đạo rất vừa lòng, hưng phấn nói: "Đúng rồi, chính là như vậy, Nhạn Dư, bảo trì cảm giác này, cảm giác như bây giờ rất tốt, tôi biết cô có thể mà."
Tần Nhạn Dư chỉ có thể cười cười, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lăng Thanh đúng thật là người có tài.
Mặc kệ là ở phương diện gì.
Tần Nhạn Dư từ nay, cũng coi như là bái nhập môn hạ của Lăng Thanh.
Chung Hoán còn thập phần hưng phấn tạo box chat để ba thầy trò bọn họ cùng nhau nói chuyện.
Tần Nhạn Dư cảm thấy hướng đi ngày càng bị lệch khỏi quỹ đạo như suy nghĩ ban đầu của mình, nhưng thật ra cũng không vấn đề gì, đành phải ngoan ngoãn ở trong box chat, ngày thường tiếp thu nhiệm vụ Lăng Thanh giao cho cô và Chung Hoán.
(Khúc này edit đọc như mấy mẹ đi truyền đạo ấy nhờ :))) Hội Thánh Đức Chúa Trời.)
Đúng thời hạn hoàn thành nhiệm vụ, đúng giờ cùng đại sư huynh Chung Hoán đi đến lớp học nhỏ ban đêm.
Ba thầy trò ở chung cũng coi như hòa hợp, thẳng đến một ngày, Lăng Thanh cùng Tần Nhạn Dư cùng nhau leo lên ngồi trên bảng hot search.
Nội dung hot search vô cùng đơn giản nhưng lại kinh bạo —— Tần Nhạn Dư, Lăng Thanh và câu chuyện tình yêu bị phơi bày.
Lăng Thanh thấy vẻ mặt như bị nghẹn lại của cô, khẽ bật cười, đẩy cửa xe đi xuống.
Người đại diện của Tần Nhạn Dư thấy hắn bước ra, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn, trong mắt tràn ngập đề phòng.
"Đưa cô ta đi bổ trang đi." Lăng Thanh nói: "Cô ta sẽ không khóc nữa đâu."
Hắn nói xong thì xoay lưng trở về trường quay.
Người đại diện của Tần Nhạn Dư lúc này mới đến gần xe bảo mẫu, mở cửa ra.
Tần Nhạn Dư nhìn cô, đôi mắt tuy rằng vẫn hồng thế nhưng biểu tình không còn ai oán như trước.
Ngược lại thoạt nhìn còn hừng hực ý chí chiến đấu.
Cô bước xuống xe, nói với người đại diện: "Đi bổ trang thôi."
Chung Hoán vừa quay xong đoạn diễn của mình, thấy Lăng Thanh không còn ở đó, còn đang cân nhắc biểu cảm của mình ở đoạn tiếp theo thì thấy Lăng Thanh trở về.
"Cậu đi đâu đó?" Chung Hoán hỏi.
"Đi tìm sư muội cho cậu."
"Hả?" Chung Hoán tỏ vẻ nghi hoặc: "Có ý gì?"
Lăng Thanh vỗ vai của cậu: "Đồ nhi tốt, vi sư cũng không thể chỉ có mình ngươi là đồ đệ, từ nay về sau lớp kèm 1:1 phải đổi thành một lớp học nhỏ rồi."
Chung Hoán khó hiểu: "Cậu tìm ai?"
"Nữ chính của chúng ta."
Chung Hoán: . . . .
Chung Hoán đau lòng: "Luận về thâm niên thì đó là sư tỷ của cậu đó."
"Về sau liền thành sư muội của cậu."
Chung Hoán: . . . .
Chung Hoán cảm thấy tâm tình mình có hơi vi diệu.
Cậu là một diễn viên tuyến 2, đột nhiên lại có tiểu sư muội tuyến 1, cảm giác này . . . .
Má . . . .thích vãi!
Ủa khoang, Chung Hoán đột nhiên ý thức được gì đó, liền nhìn về phía Lăng Thanh: "Cậu thành sư phụ của tôi khi nào đấy? Tôi nhận hồi nào?"
"Không phải nhận từ hôm canh hai con chạy tới tìm ta rồi à? Sao lại nhanh như vậy đã quên rồi a, Ngộ Không?"
"Cậu vậy mà đem chính mình coi thành Bồ Đề tổ sư?"
"Không có nha, là cậu qua chỗ tôi ăn vạ chứ bộ."
Chung Hoán cạn lời: "Ai ăn vạ hồi nào, là cậu ám chỉ tôi trước thì có!"
Thôi dẹp đi, toàn thế giới trừ bỏ cậu, còn có ai có thể nghĩ tới việc mới gõ đầu cậu mấy cái cậu liền suy thành canh một bảo cậu chạy tới tìm người ta đâu?
Lăng Thanh nhìn người trước mặt, cảm thấy đầu óc của tên này đúng là kì lạ.
Buổi tối, sau khi diễn xong, Tần Nhạn Dư tẩy trang lại nghĩ tới chuyện Lăng Thanh bảo cô qua phòng hắn.
Cho dù là đối diễn thì sao, mắc gì cô phải qua phòng hắn ta? Không phải đổi lại Lăng Thanh nên đến phòng cô hay sao?
Xét về trình độ dù sao cô cũng là tiền bối!
Xét về già vị, cô là một tiểu hoa lưu lượng ngành giải trí phim truyền hình đấy!
Vậy thì vì sao cô phải hạ mình đi tìm Lăng Thanh?
Tần Nhạn Dư nghĩ vậy, add friend Lăng Thanh từ group đoàn phim, sau đó nhắn tin cho hắn: 【Cậu muốn gì thì qua đây tìm tôi, tôi không qua chỗ cậu đâu.】
Lăng Thanh còn đang chuẩn bị ăn khuya, thấy vậy cố ý nói: 【Sao rồi? Không dám à?】
Lăng Thanh:【Tôi biết mà, người như cô đúng là không chuyên nghiệp gì nhỉ?】
Lăng Thanh:【Ha, tùy cô, tôi đi ăn khuya.】
Tần Nhạn Dư nhìn tin nhắn của hắn, lại suy nghĩ về chuyện ban sáng, Lăng Thanh đầu bên kia cũng không quan tâm gì đến cô nữa.
Cô có chút bực bội, lại nuốt không được cục tức này, tựa hồ nếu mình không đi thì như là đang sợ hãi hắn.
Tần Nhạn Dư trong phòng rối rắm do dự, liền nghe được WeChat vang lên thêm một lần nữa.
Lăng Thanh: 【 8 giờ rưỡi không đến thì thôi, trễ nữa không tiếp đâu nha, cùng lắm thì chờ mai cô lại NG tiếp】
Tần Nhạn Dư: . . . .
Tần Nhạn Dư nhìn đồng hồ, nháy mắt tức giận mở cửa đi ra ngoài.
"Sư muội của tôi tới chưa?" Chung Hoán bên này đang cọ cọ Lăng Thanh ăn ké bữa khuya.
"Sắp rồi." Lăng đem hai xiên que cuối cùng nhường cho cậu, đi đến phòng vệ sinh rửa tay, chờ Tần Nhạn Dư đến.
Tần Nhạn Dư cũng không chậm chạp, chỉ một lát đã đi đến gõ cửa.
Lăng Thanh đi ra mở cửa cho cô, nhìn Tần Nhạn Dư một dạng không tình nguyện đi vào.
Vừa bước vào phòng, lại nhìn thấy Chung Hoán ngồi trên sô pha nâng tay lên chào cô: "Tiểu sư . . . .à nhầm, Tần tỷ, hello."
Tần Nhạn Dư: . . . .
Tần Nhạn Dư quay đầu nhìn Lăng Thanh.
Lăng Thanh đóng cửa: "Chung Hoán giống cô thôi, tới gặp tôi đối diễn."
"Vậy hai người đối diễn trước đi." Tần Nhạn Dư nói.
"Cô bị ngốc à?" Lăng Thanh nhìn cô: "Cô còn muốn cùng tôi trai đơn gái chiếc chung một phòng hay sao? Cô đúng là không sợ người khác nói chúng ta đọc dạ quang kịch bản ha?"
Tần Nhạn Dư: . . . .
"Vậy nên thêm Chung Hoán ở đây, nếu có người chụp đợc thì nói chúng ta đấu địa chủ, vừa đủ ba người."
Tần Nhạn Dư: . . . .
Tần Nhạn Dư cảm thấy như thế cũng đúng.
Chung Hoán vì tỏ vẻ mình vô cùng chiếu cố tiểu sư muội cho nên chủ động nhường Lăng Thanh với Tần Nhạn Dư đối diễn trước, còn cậu có thể chờ sau.
Tần Nhạn Dư liếc mắt nhìn Lăng Thanh một cái, Lăng Thanh cũng không ý kiến: "Đến, diễn thử cảnh đầu tiên của chúng ta ngày mai."
Cảnh đầu là một cảnh tình cảm.
Lăng Thanh nhìn về phía Tần Nhạn Dư, chân thành nói: "Cố lên!"
Tần Nhạn Dư hít sâu một hơi: "Được."
Chung Hoán ngồi một bên nhiệt tình vỗ tay, bắt đầu xem diễn.
Tần Nhạn Dư lần này đúng là diễn không tồi, đại khái là nghẹn một cục do muốn chứng minh bản thân mình vô cùng chuyên nghiệp, nên cũng không xảy ra vấn đề gì lớn.
"Tạm được." Lăng Thanh khẳng định nói.
"Kỹ thuật diễn của tôi đương nhiên là không vấn đề gì, chỉ là mấy ngày nay thân thể không quá tốt thôi."
Dù sao cũng có Chung Hoán ở đây, Tần Nhạn Dư cũng không dám nói rõ.
Lăng Thanh cũng không vạch trần cô, chỉ nói: "Nhưng vẫn như cũ có vấn đề nhỏ."
"Cậu đang xỏ kim sao?" Tần Nhạn Dư nói.
(Ý là: Cậu đang soi mói sao? Từ soi mói nó viết giống từ xỏ kim)
Lăng Thanh phì cười một tiếng: "Còn cô là xương rồng bà à? Đáng để tôi xỏ chắc."
(Gai của xương rồng nó viết giống từ xỏ ý, này giống chơi chữ vậy.)
Tần Nhạn Dư: . . . .
Tần Nhạn Dư cảm thấy sớm hay muộn gì mình cũng sẽ bị Lăng Thanh làm tức chết.
"Câu kia 'Ngươi đang nghĩ cái gì thế?' ngữ khí của cô phải hoạt bát một chút, biểu tình đáng yêu hơn chút nữa." Lăng Thanh còn rất trách nhiệm, chia từng câu nói ra giảng cho cô.
"Tôi khi nãy không hoạt bát à?"
"Thiệt ra không hoạt bát lắm." Chung Hoán nói.
"Nhìn." Lăng Thanh duỗi tay chỉ về hướng của Chung Hoán.
Tần Nhạn Dư nghĩ nghĩ rồi thay đổi ngữ khí: "Ngươi đang nghĩ cái gì thế?"
"Không đủ sinh động đáng yêu, lại."
"Ngươi đang nghĩ cái gì thế?"
"Dáng vẻ kệch cỡm quá, lại."
"Ngươi đang nghĩ cái gì thế?"
"Ta đang nghĩ cái gì thì ta không biết nhưng ta thấy cô như đang muốn nhai đầu ta vậy, là sinh động đáng yêu chứ không phải bảo cô lên núi đánh hổ, lại."
Tần Nhạn Dư: . . . .
Tần Nhạn Dư cảm thấy hắn hiện tại đúng là —— ngươi đang nghĩ cái qq gì thế?
Nói đi nói lại mười mấy lần, những lần sau đúng là có khá hơn.
Lăng Thanh chỉ vào mắt cô, nói: "Nhìn tôi."
Tần Nhạn Dư ngẩng đầu nhìn hắn.
" Nhìn tôi, tôi là Hạ Triều Dương, là người cô yêu nhất."
Tần Nhạn Dư: . . . .
Trên đời này việc đáng sợ nhất không phải là bạn cùng tình địch chung một đoàn phim, mà là bạn cùng tình địch chung một đoàn phim, hắn còn muốn đóng vai người yêu của bạn.
Quá thương tâm!
Cô không phải là xương rồng bà, Lăng Thanh mới phải!
Từng gai nhọn như đâm vào tim cô vậy, vô cùng đau thương!
Tần Nhạn Dư cảm thấy mình thật là thảm quá mà!
Cô nhắm mắt lại, mở mắt ra trong mắt cô đã xuất hiện tình cảm.
"Không đủ." Lăng Thanh nói: "Tình cảm phải nồng đậm một chút nữa, đã nói rồi, tôi là người yêu của cô, cô không thể dùng ánh mắt nhìn tôi như nhìn những người khác."
Tần Nhạn Dư lại một lần nữa nhắm hai mắt lại, từ từ mở ra.
"Vấn không đúng."
"Như thế nào lại không đúng?"
"Bởi vì ánh mắt của cô không đủ thâm tình, hay là vậy đi, cô hơi cười lên một chút, không cần cười cho thật vui vẻ làm gì, phải thẹn thùng một xíu, rồi, lại đi."
Tần Nhạn Dư nghe vậy, cúi đầu đắm chìm một chút, sau đó chậm rãi ngẩng đầu, hơi mím môi, đôi mắt thoáng cong lên, còn hơi vẻ xấu hổ, ngượng ngùng nhìn hắn.
"Ui này được nè!" Chung Hoán hô lên.
Lăng Thanh cũng cảm thấy lần này khá là tốt, đôi mắt cô có chút hẹp dài, mí mắt mỏng nên thoạt nhìn không quá hoạt bát vui vẻ.
Cũng vì vậy, trong ánh mắt luôn có vẻ e thẹn, ngược lại có phần ngọt ngào.
"Sau này cứ diễn như thế đi." Lăng Thanh nói xong liền cầm kịch bản trên bàn, lấy bút ra đánh dấu, chọn những cảnh có thể cải thiện.
Tần Nhạn Dư nhìn hắn viết từng nét, còn tự mình đứng phân tích một hồi, nghiễm nhiên có phong thái của một người thầy, cô bất giác hỏi: "Trước kia cậu làm thầy giáo à?"
"Tôi giống như người đi truyền thụ kiến thức và giải đáp thắc mắc cho người khác lắm à?"
". . . .hơi hơi"
"Vậy là do mấy người ngốc quá."
"Toàn thế giới có một mình cậu thông minh đấy!" Chung Hoán bất mãn.
Lăng Thanh mỉm cười: "Chắc chắn thông minh hơn mấy người."
Chung Hoán: . . . .
"Tôi chưa gặp ai mặt dày vô liêm sỉ như cậu!"
Lăng Thanh hướng cậu nghiêng đầu cười: "Giờ gặp được rồi đó."
Chung Hoán: . . . .
Tần Nhạn Dư: . . . .Nam thần của cô thích kiểu người như vậy à?
Vậy nên cô thua vì cô không đủ tự luyến như đối phương?
Tần Nhạn Dư sinh ra nghi hoặc.
Lăng Thanh nhìn cô: "Cô cũng chưa đọc nguyên tác đúng không?"
Tần Nhạn Dư lúc này mới từ trong nghi hoặc bừng tỉnh lại, chột dạ nói: "Tôi tới cứu tràng mà, làm gì có thời gian."
"Có thời gian nhằm vào tôi lại không có thời gian xem nguyên tác?"
Hắn nói câu này dùng âm thanh rất nhỏ, Chung Hoán không nghe được.
Nhưng lại làm Tần Nhạn Dư ngượng ngùng, cúi đầu không nói nữa.
"Trở về bổ sung nguyên tác, đọc nguyên tác không hại gì. Hơn nữa khi cô diễn, nhóm người xem đầu tiên là những fans nguyên tác, cô chỉ cần ngẫu nhiên làm một vài động tác giống với nguyên tác, hoặc là chú ý tới những chi tiết nhỏ của nhân vật, bọn họ cũng sẽ vì thế mà vì cô đánh call."
"Biết rồi."
"Còn nữa." Lăng Thanh bất đắc dĩ nói: "Cô cũng đi luyện đọc lời thoại đi, các người một đám lưu lượng đậu phộng à, ngay cả lời thoại đều đọc không xong, Chung Hoán không được, cô cũng không được."
"Tôi cũng ổn mà." Tần Nhạn Dư giãy giụa nói: "Tôi cảm thấy tôi đọc thoại cũng đâu tệ lắm."
"Ờ, là tốt hơn Chung Hoán một chút, nhưng cũng cũng chỉ một chút thôi. Cô như vậy, lên màn hình lớn là lộ hết."
Tần Nhạn Dư nhíu mày: "Cậu nói như cậu hiểu lắm vậy."
Lăng Thanh mỉm cười: "Đại khái là do tôi có thiên phú là một diễn viên toàn năng."
Tần Nhạn Dư: ? ? ? ?
"Nếu không thì sao đến giờ tôi vẫn chưa NG qua?"
Tần Nhạn Dư: . . . . .
Không phản bác được đúng là làm người khác bực mình mà.
Lăng Thanh chỉ đạo Tần Nhạn Dư xong lại bắt đầu cùng Chung Hoán đối diễn, sau đó tiến hành chỉ đạo cậu.
Chờ đến cả hai đều xong xuôi, không sai biệt lắm thì cũng đã đến 11 giờ, Lăng Thanh nhìn thời gian, sốt ruột muốn tâm tình cùng Vu Thần, phất tay tống cổ hai người ra ngoài.
Tần Nhạn Dư và Chung Hoán sóng vai đi cùng nhau ở hành lang, đột nhiên cô phản ứng lại: "Không phải nói là cùng tôi đối diễn hay sao? Sao lại biến thành cậu ta chỉ đạo tôi? Cậu ta có phải đạo diễn đâu?"
Chung Hooán thầm nghĩ, thì cậu ta xem chị là tiểu sự muội chứ sao.
"Hắn là hậu bối thế mà lại chỉ đạo hai tiền bối chúng ta, đúng là làm giá mà!"
"Thì không phải do chúng ta kỹ thuật không bằng hay sao?" Chung Hoán an ủi nói.
Tần Nhạn Dư: . . . .Cậu không cảm thấy câu này nói ra thực mất mặt à?
Cô nhìn từ trên xuống dưới đánh giá Chung Hoán: "Nhìn cậu như vậy xem ra đã quen rồi?"
"Em lúc đầu cũng không quen đâu, nhưng mà sau đó thì em phát hiện đúng là mỗi ngày đóng phim càng thuận lợi hơn, hôm nay Lý đạo còn khen em nữa cơ, nói em tiến bộ rất nhanh, so với mấy ngày đầu thì khá hơn nhiều."
"Chỉ vậy mà cậu lại khuất phục?"
"Kỹ thuật diễn tiến bộ không phải là chuyện tốt à?" Chung Hoán nhún vai: "Em xuất đạo dựa vào mặt, nhưng em không thể cứ luôn dựa vào mặt như vậy được, hiện tại kỹ thuật diễn của em có tiến bộ, đối với em về sau không phải càng có ích hay sao?"
Đúng là như thế.
Tần Nhạn Dư thở dài: "Vậy đêm nào cậu cũng tới à?"
"Ở tình huống bình thường thì đều là như thế."
"Còn có tình huống không bình thường?"
"Chính là hai ngày hôm trước trúc mã của cậu ấy tới thăm á, tối cậu ấy không về khách sạn, cùng trúc mã ở ngoài."
Tần Nhạn Dư: . . . . Cảm thấy lòng lại đau, với cả, kia không phải trúc mã, mà là bạn trai.
Tần Nhạn Dư yên lặng "À" một tiếng, không vạch trần.
Chung Hoán cùng tầng với Lăng Thanh, đi đến phòng mình thì cùng Tần Nhạn Dư nói tạm biệt, sau đó mở cửa đi vào.
Tần Nhạn Dư đi đến thang máy, ấn lên lầu của mình.
Ngày hôm sau trước khi quay phim, Lăng Thanh tìm Tần Nhạn Dư đối diễn thêm một lần nữa, lúc này mới chính thức vào quay.
Hiệu quả lần này rất tốt, Tần Nhạn Dư đem những khuyết điểm Lăng Thanh chỉ ra hôm qua sửa lại hết, lời thoại so với trước kia tự nhiên hơn nhiều, Lý đạo cảm thấy vô cùng kinh ngạc, ông cảm thấy nam chính nữ chính rốt cuộc cũng có tình cảm.
Đặc biệt là Tần Nhạn Dư nói ra câu hờn dỗi kia: "Ngươi nghĩ cái gì thế?", cô không tự giác hơi ngẩng cổ, lại vội rụt rè quay đi, cố ý không nhìn Lăng Thanh, ngón tay vòng ngược sau lưng thành hình cung.
Tự nhiên lại linh động, diễn đạt hình ảnh tâm tư thiếu nữ khi yêu.
Lý đạo rất vừa lòng, hưng phấn nói: "Đúng rồi, chính là như vậy, Nhạn Dư, bảo trì cảm giác này, cảm giác như bây giờ rất tốt, tôi biết cô có thể mà."
Tần Nhạn Dư chỉ có thể cười cười, tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng Lăng Thanh đúng thật là người có tài.
Mặc kệ là ở phương diện gì.
Tần Nhạn Dư từ nay, cũng coi như là bái nhập môn hạ của Lăng Thanh.
Chung Hoán còn thập phần hưng phấn tạo box chat để ba thầy trò bọn họ cùng nhau nói chuyện.
Tần Nhạn Dư cảm thấy hướng đi ngày càng bị lệch khỏi quỹ đạo như suy nghĩ ban đầu của mình, nhưng thật ra cũng không vấn đề gì, đành phải ngoan ngoãn ở trong box chat, ngày thường tiếp thu nhiệm vụ Lăng Thanh giao cho cô và Chung Hoán.
(Khúc này edit đọc như mấy mẹ đi truyền đạo ấy nhờ :))) Hội Thánh Đức Chúa Trời.)
Đúng thời hạn hoàn thành nhiệm vụ, đúng giờ cùng đại sư huynh Chung Hoán đi đến lớp học nhỏ ban đêm.
Ba thầy trò ở chung cũng coi như hòa hợp, thẳng đến một ngày, Lăng Thanh cùng Tần Nhạn Dư cùng nhau leo lên ngồi trên bảng hot search.
Nội dung hot search vô cùng đơn giản nhưng lại kinh bạo —— Tần Nhạn Dư, Lăng Thanh và câu chuyện tình yêu bị phơi bày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.