Ảnh Đế Mỗi Ngày Đều Muốn Ly Hôn
Chương 57
Lâm Áng Tư
03/04/2022
"Tất nhiên là anh đã gặp cậu ta rồi, phải biết cậu ta là người như thế
nào mới có thể giúp em đưa ra được quyết định tốt nhất chứ?"
"Nếu đối phương không tốt, làm sao anh dám đổi em về, anh cứu em tránh vỏ dưa để gặp vỏ dừa à*?"
(Nguyên văn: 刚出虎穴再入狼窟 - vừa ra khỏi hang cọp, thì rơi vào hang sói.)
Lăng Bạch không nói gì.
Lăng Thanh thay cậu quyết định: "Cứ như vậy đi. Mấy ngày tới anh sẽ dành thời gian đi nói rõ chuyện năm đó với cậu nhóc kia, rồi mang em đi gặp cậu ấy, hai người nói chuyện tâm sự gì đi, sau đó lại đổi ai về nhà nấy."
"Em yên tâm, đổi em về không phải là cả nhà bỏ mặc em, nếu em muốn thì em vẫn có thể thỉnh thoảng về thăm nhà, chỉ có điều em không được khi dễ đứa nhỏ kia, hiểu chưa?"
"Nhất định phải đổi lại sao?" Lăng Bạch vẫn có chút kháng cự: "Không còn cách nào khác hả anh?"
"Em không nghe anh nói à?" Lăng Thanh hỏi: "Nếu em không muốn, anh cũng không ép, nhưng từ nay về sau em phải tự xử lý chuyện của mình."
Lăng Bạch nghe vậy, vội vàng lại nắm chặt hắn: "Em đâu có nói là không nghe anh, chỉ là không yên tâm lắm thôi."
"Tâm em có bao giờ yên." Lăng Thanh mỉa mai: "Cái đầu nhỏ này của em gặp chuyện hơi phức tạp liền đứng máy, vậy thì làm sao mà yên tâm được?"
Lăng Bạch: . . . .
Lăng Bạch cảm thấy Lăng Thanh lại bắt đầu pua* cậu!
(pua: nghĩa gần giống như bắt nạt, cà khịa)
Anh cậu cái gì cũng tốt, có điều rất hay cà khịa cậu! Đến nỗi bây giờ cậu cảm thấy bản thân chỉ có một cái đầu thật không đủ xài!
"Tại sao anh thích đi đường quyền với em vậy?" Lăng Bạch bất mãn: "Bộ anh là cháu cô Minh Hiếu bảy miếng đất* hả?"
(Nguyên văn: pua 黄钻会员 - thành viên VIP của pua )
Lăng Thanh thiếu chút nữa không nhịn được cười.
Hắn cảm thấy đóa tiểu bạch liên Lăng Bạch này tuy rằng vừa ngốc vừa khó ưa, nhưng lâu lâu lại có thể làm trò hề, bất ngờ chọc anh cười.
Vậy nên mỗi lần gặp Lăng Bạch, anh đều đặc biệt thích chọc cậu.
"Nghĩ cái gì đâu không, anh ăn ngay nói thật, tại sao em lại không tiếp thu lời phê bình của người khác. Chẳng lẽ em muốn anh dối lòng khen em, nói em thật là thông minh, giỏi giang, đầu óc nhanh nhẹn, gặp chuyện gì cũng có thể biến nguy thành an sao?"
Lăng Bạch: ...... Nữa hả? Lại đâm chọt mình nữa hả trời!
Lăng Thanh nhìn cậu cạn lời, vỗ vỗ vai cậu: "Làm người á, phải biết tính toán một chút, nếu không sẽ dễ gặp rắc rối lắm, hiểu không?"
Lăng Bạch bĩu môi, không nói gì.
"Được rồi, lời cần nói anh đã nói hết, anh đi trước, em cũng xuất viện đi."
Lăng Bạch thấy hắn phải đi, lôi kéo tay hắn không bỏ: "Nếu em xuất viện, liệu Tô Việt có tới làm phiền em nữa không anh? Hắn ta hiện tại vẫn chưa biết em không phải người Lăng gia."
Về vấn đề này, Lăng Thanh cảm thấy cậu lo lắng cũng hợp lý thôi.
Lăng Bạch thấy hắn có vẻ đang tự hỏi về việc này, tới gần Lăng Thanh đề nghị: "Anh gần đây đang quay phim phải không? Hôm đó em đã thấy anh trên hot search. Hay là cho em vô đoàn phim của anh làm trợ lý đi, Tô Việt có tới tìm em cũng không đánh lại anh."
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Thanh cảm thấy cái này thật sự không ổn.
Nếu Lăng Bạch không có tình cảm gì với hắn thì còn được, nhưng bây giờ Lăng Bạch thích hắn nên nhất định không được.
"Không được." Lăng Thanh từ chối: "Em quá công tử, không lăn lộn trong đoàn phim được đâu."
"Được mà, anh có thể thì em cũng có thể."
"Em có thể cái gì?" Lăng Thanh phản bác cậu: "Anh có thể đấm Tô Việt, em có thể không?"
Lăng Bạch: . . . .
Lăng Bạch không thể.
Lăng Thanh xoa xoa cái đầu chó của cậu: "Anh sẽ giúp em nghĩ cách, nhưng em không thể đi theo anh."
Lăng Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Lăng Thanh suy tư một lúc, sau đó ra ngoài gọi điện cho Vu Thần, hỏi anh có thể để Hoắc Kỳ coi chừng Lăng Bạch một thời gian không.
"Có chuyện gì sao?"
"Em ấy sợ bị Tô Việt trả đũa, nếu lúc đó không gặp được Tô Việt thì ẻm bị người ta xâu xé rồi."
Vu Thần: . . . .
Vu Thần cảm thấy cậu ta đúng là bỏ gần tìm xa: "Không cần phiền phức như vậy, tôi gọi cảnh cáo Tô Việt là được rồi."
"Thế cũng được."
Suy cho cùng, Tô Việt không dám đối đầu với Vu Thần. Trước kia hắn dám tiếp xúc với Lăng Bạch và đắc tội với anh anh là vì có Lăng Bạch chống lưng.
Tô Việt biết Lăng Bạch sẽ không để Vu Thần tổn thương mình.
Bây giờ khác rồi, Lăng Bạch né hắn như né tà, nếu lúc này Vu Thần cảnh cáo thì hắn cũng chỉ có thể thu tay lại.
"Vậy việc này giao cho anh."
"Được, cậu trở về đoàn phim chưa?"
"Gần tới rồi, mới nói chuyện với Lăng Bạch xong."
"Lâu vậy?" Vu Thần kinh ngạc: "Các cậu nói chuyện gì?"
Lăng Thanh: . . . .
Èo, nói ra xấu hổ quá . . .
Cái này phải nói như thế nào đây.
Lăng Thanh băn khoăn không biết có nên nói Vu Thần chuyện này không, nói thì kì mà không nói thì thì còn kì hơn.
Vu Thần thấy hắn im lặng, thật ra anh chỉ thuận miệng hỏi, nhưng bây giờ lại nghiêm túc muốn nghe câu trả lời, anh tựa lưng vào ghế hỏi: "Sao, khó nói lắm hả?"
Lăng Thanh:...... có một chút.
Vu Thần nghi hoặc: "Còn có chuyện khiến cậu khó mở miệng ra nói à? Từ trước tới giờ không phải cái gì cũng dám nói sao? Sao vậy, sau lưng tôi đã nói cái gì không nên nói rồi?"
"Không có." Lăng Thanh thấp giọng nói: "Chỉ là sợ anh hết hồn thôi."
"Còn có chuyện có thể khiến tôi hết hồn à? Nói tôi nghe xem."
"Vậy anh ngồi vững nha."
"Cậu nói đi."
"Tôi diễn giống thật quá nên Lăng Bạch di tình biệt luyến*, giờ tự nhiên cậu ta nói yêu tôi, sẵn sàng vì tôi mà làm nằm dưới, chịu cho tôi đè á."
(di tình biệt luyến: chuyển tình cảm từ người này sang người khác, trong trường hợp này là từ Vu Thần sang Lăng Thanh =)) )
Vu Thần:!!!
Vu Thần không thể tin được: "Không phải lúc nào cậu cũng dữ với cậu ta sao?"
"Tôi cũng chả hiểu sao." Lăng Thanh cũng thắc mắc, đây là vì hận sinh yêu sao? Mê hoặc lòng người?!
"Tôi cảm thấy có lẽ là do hôm qua tôi đã anh hùng cứu mỹ nhân, nên cậu ta nhất thời ý loạn tình mê, lầm tưởng cảm động thành tình yêu." Hắn suy đoán nói.
Vu Thần: . . . .
Vu Thần thấy điều đó chưa chắc đúng.
"Cậu ta còn tình nguyện vì cậu mà nằm dưới nữa?"
"Đúng đó, còn anh thì sao? Anh đâu được như vậy!!" Lăng Thanh nhân cơ hội nói: "Anh nhục nhã chưa?! Tình yêu của anh còn không chân thành bằng Lăng Bạch!"
Vu Thần: ? ? ?
Vu Thần cảm thấy vợ mình hình như là shock tới ngốc luôn rồi: "Cậu thấy Lăng Bạch có thể làm công? Có quen ai đi nữa thì cậu ta cũng là thụ hết mà!"
Lăng Thanh hừ lạnh một tiếng: "Dù sao đi nữa, anh cũng không thành tâm."
"Tôi không thành tâm?" Vu Thần không thể tin được: "Tôi mà không thành tâm thì bây giờ tôi với cậu đã lái xe lên tới trời luôn rồi, làm sao mà vẫn trong sáng như thế này, tới cửa xe còn chưa được mở ra."
"Không, anh không thành tâm chút nào, anh chỉ muốn làm tài xế chứ chưa bao giờ nghĩ tới việc để tôi làm tài xế cả."
"Cho nên cậu muốn lái Lăng Bạch? Cậu tin không bây giờ tôi đi tới gặp cậu, cho cậu biết rõ đen trắng ra sao, tàu lượn siêu tốc mà mọi người hay nhắc tới là tàu lượn như thế nào!"
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Thanh trấn an nói: "Thôi bỏ đi, sao mà tôi làm tài xế cho Lăng Bạch được? Tôi đâu có đui, anh bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, cậu ta đã không đẹp bằng anh lại còn không có tiền, có điên tôi mới chọn cậu ấy."
"Cậu biết là được." Vu Thần nghiêm túc nói.
Lăng Thanh dỗ dành nói: "Không sao hết, anh yên tâm, trong lòng tôi chỉ có anh không có cậu ta. Cậu ta không xứng!"
Vu Thần đỡ trán, anh chẳng thể ngờ rằng mối quan hệ của ba người họ sẽ đến bước ngoặt như thế này, Lăng Bạch vậy mà thích Lăng Thanh?
Thế giới này điên rồi!
Lăng Bạch đúng là làm anh quá đau đầu.
"Tôi sẽ xử lý chuyện Tô Việt, cậu mau trở về đi, đừng có ở cùng một chỗ với Lăng Bạch nữa."
Khi nói lời này, anh lại nghĩ tới gì đó nói: "Cậu cũng lợi hại thật, Tần Nhạn Dư yêu thầm tôi, cuối cùng hiện tại là đệ tử nhỏ của cậu, đêm nào cũng phải nghe cậu phụ đạo; Lăng Bạch lưu luyến tôi, kết quả bây giờ thành người ái mộ cậu, muốn ở bên cậu. Cậu sao mà làm thế được nhỉ? Đúng là nhân tài mà!"
"Chắc là tại vì kỹ năng diễn xuất của tôi quá tốt?" Lăng Thanh nhớ lại nói.
"Kỹ thuật diễn của Tần Nhạn Dư không bằng tôi, nên đành phải nghe theo tôi, Lăng Bạch lầm tưởng diễn xuất của tôi thành thật, cho nên yêu tôi."
"Haiz," Lăng Thanh thở dài: "Tôi biết mà, tôi trời sinh đã là diễn viên rồi! Thiên tài! Trần đời hiếm có! Đúng là độc nhất vô nhị!"
Vu Thần: . . . .
Vu Thần cảm thấy trình độ tự luyến của hắn đúng là trần đời hiếm có, độc nhất vô nhị!
Về mặt này, hắn quả thực là thiên tài!
"Vậy tôi cúp máy đây." Lăng Thanh nói: "Tôi sẽ nói chuyện này cho Lăng Bạch sau đó quay về đoàn phim liền."
Vu Thần nhìn đồng hồ: "Đi đi, một hồi tôi đến bệnh viện rồi gọi điện thoại cho cậu."
"Anh muốn đưa tôi về đoàn phim sao?" Lăng Thanh ngạc nhiên: "Không phải đã nói là tôi tự đi về à?"
Vu Thần lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi không được thể hiện lòng thành của mình cho cậu sao?!"
Lăng Thanh lập tức cười: "Anh ăn giấm."
Vu Thần: "A."
"Lăng Bạch mà đáng để ăn giấm sao, tôi thấy anh không phải Cá Nhỏ mà là cá chua Tây Hồ á, cái loại ngâm cả mình trong bình giấm chua."
"Còn không phải tại hậu quả diễn xuất của cậu sao?" Vu Thần cảm thấy hắn đúng là không lo không được: "Cậu thật là, bất cứ lúc nào cũng có thể trêu ghẹo ong bướm."
"Anh yên tâm, tôi không thích hoa lá ong bướm gì hết, tôi chỉ tập trung nuôi cá, chỉ nuôi một con cá vàng nhỏ."
"Tại sao là cá vàng nhỏ?"
Vu Thần khó hiểu, anh không thể làm con cá khác sao?
Ví dụ như cá mập!
Tối nay Lăng Bạch đã bị con cá mập đen nhắm tới!
Lăng Thanh cười nói: "Bởi vì anh quý giá đó~"
Vu Thần bật cười, thấp giọng nói: "Làm gì có."
"Sao mà không có được, ít nhất, ngoài anh ra, tôi không thèm dỗ dành ai khác."
Vu Thần nghe vậy, vị giấm chua trong lòng mới chậm rãi tiêu tan.
Lăng Thanh thấy mình dỗ ngọt anh xong rồi mới gác máy, cất điện thoại, quay về phòng bệnh của Lăng Bạch.
"Giải quyết xong rồi." Hắn nhìn Lăng Bạch nói: "Tô Việt tạm thời chắc sẽ không làm phiền em đâu."
"Thật sao?" Lăng Bạch không thể tin được: "Anh, anh làm như thế nào?"
"Cáo mượn oai hùm, anh lấy danh nghĩa Vu Thần cảnh cáo hắn."
Lăng Bạch: . . . .
Lăng Bạch cảm thấy mình mới bị thồn cẩu lương, nhưng mà cẩu lương này không có ngon!
Người cậu từng thích cùng người cậu đang thích ở bên nhau, còn rải cẩu lương cho cậu ăn!
(Ex-crush và crush quen nhau, bé Bạch bị nhồi cẩu lương =)) tội nghiệp quá )
Lăng Bạch cảm thấy mình bị ngược quá!
Rõ ràng cả hai người đều gặp cậu trước!
Tại sao bây giờ cả hai đều vứt bỏ cậu?!
"Anh thật sự không nghĩ tới việc ly hôn với anh ấy, và ở bên em sao?" Lăng Bạch chưa từ bỏ ý định nói.
Lăng Thanh tàn nhẫn gật đầu: "Anh đã nói với em rồi, bọn anh là chân ái của đời nhau, lần sau em gặp Vu Thần thì phải gọi anh ấy là chị dâu."
Lăng Bạch hai mắt tối sầm, hô hấp khó khăn.
Lăng Thanh cười nói: "Hay là em kêu anh là chị dâu?"
Lăng Bạch ngã xuống giường bệnh một cái "rầm", cảm thấy mình thà ngất xỉu đi cho rồi.
Người trong lòng biến thành chị dâu, quá ngược!!!
Thật là quá dã man!!!
Trên đời này còn có cái gì ngược mình hơn sao?
Lăng Bạch cảm thấy khẳng định là không có!
Nhưng mà nửa tiếng sau, Lăng Bạch đau khổ phát hiện, má nó, sự thật là có!!!
"Giới thiệu một chút, Tiểu Bạch, đây là chị dâu của em." Lăng Thanh chỉ vào Vu Thần nói.
Vu Thần: . . . .
Lăng Bạch: . . . .
"Đừng nghe anh em nói bừa, cậu ấy mới là chị dâu của em." Vu Thần bình tĩnh nói.
Lăng Bạch: . . . .
Lăng Bạch cảm thấy trái tim mình không ổn lắm.
Cậu ngồi ở ghế sau, bên trái thì thấy tình cũ Vu Thần, bên phải thì thấy tình mới Lăng Thanh, cũng không biết nên khóc thương cho mối tình đơn phương nào.
Đau lòng nhất là tình mới còn dám hôn hôn tình cũ như ở chốn không người vậy, huyết áp Lăng Bạch tăng cao trong nháy mắt.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy tình cũ cũng hôn lại tình mới một cái, Lăng Bạch cảm giác mình muốn lên tăng xông luôn rồi.
"Còn chưa khởi động xe nữa hả?" Lăng Thanh buồn phiền nói.
"Nghe chưa, lái xe đi cục cưng." Lăng Thanh nói.
Vu Thần không vội, ghé sát vào tai Lăng Thanh, thấp giọng nói: "Thật ra tôi cũng muốn lái xe đó, cậu đồng ý không?"
Lăng Thanh cười khẽ: "Anh bớt suy nghĩ lung tung đi, Cá......"
Hắn còn chưa nói xong đã bị Vu Thần hôn lên.
Làm sao mà Lăng Thanh không biết ý đồ của anh được, rõ ràng lúc mình mới lên xe đã hôn anh, khoe khoang ân ái rồi, nhưng chả hiểu sao giấm vẫn chưa tiêu.
Đúng là cái đồ ngâm trong bình giấm bự.
Lăng Thanh trộm nhéo eo Vu Thần một cái, rồi lại ôm anh, cẩn thận đáp lại nụ hôn.
Lăng Bạch vừa mới hiểu được tình cảm của bản thân thì nhanh chóng bị thất tình, nhìn hai người trước mặt đang yên đang lành tự nhiên không coi ai ra gì mà sáp vào hôn nhau, chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng.
Cậu không muốn ngồi trên xe nữa!
Cậu muốn xuống xe!
Cậu không nên ở trong xe, cậu phải nằm dưới gần xe mới đúng!
Bị double kill như vậy, cậu chịu không nổi đâu!!!
"Nếu đối phương không tốt, làm sao anh dám đổi em về, anh cứu em tránh vỏ dưa để gặp vỏ dừa à*?"
(Nguyên văn: 刚出虎穴再入狼窟 - vừa ra khỏi hang cọp, thì rơi vào hang sói.)
Lăng Bạch không nói gì.
Lăng Thanh thay cậu quyết định: "Cứ như vậy đi. Mấy ngày tới anh sẽ dành thời gian đi nói rõ chuyện năm đó với cậu nhóc kia, rồi mang em đi gặp cậu ấy, hai người nói chuyện tâm sự gì đi, sau đó lại đổi ai về nhà nấy."
"Em yên tâm, đổi em về không phải là cả nhà bỏ mặc em, nếu em muốn thì em vẫn có thể thỉnh thoảng về thăm nhà, chỉ có điều em không được khi dễ đứa nhỏ kia, hiểu chưa?"
"Nhất định phải đổi lại sao?" Lăng Bạch vẫn có chút kháng cự: "Không còn cách nào khác hả anh?"
"Em không nghe anh nói à?" Lăng Thanh hỏi: "Nếu em không muốn, anh cũng không ép, nhưng từ nay về sau em phải tự xử lý chuyện của mình."
Lăng Bạch nghe vậy, vội vàng lại nắm chặt hắn: "Em đâu có nói là không nghe anh, chỉ là không yên tâm lắm thôi."
"Tâm em có bao giờ yên." Lăng Thanh mỉa mai: "Cái đầu nhỏ này của em gặp chuyện hơi phức tạp liền đứng máy, vậy thì làm sao mà yên tâm được?"
Lăng Bạch: . . . .
Lăng Bạch cảm thấy Lăng Thanh lại bắt đầu pua* cậu!
(pua: nghĩa gần giống như bắt nạt, cà khịa)
Anh cậu cái gì cũng tốt, có điều rất hay cà khịa cậu! Đến nỗi bây giờ cậu cảm thấy bản thân chỉ có một cái đầu thật không đủ xài!
"Tại sao anh thích đi đường quyền với em vậy?" Lăng Bạch bất mãn: "Bộ anh là cháu cô Minh Hiếu bảy miếng đất* hả?"
(Nguyên văn: pua 黄钻会员 - thành viên VIP của pua )
Lăng Thanh thiếu chút nữa không nhịn được cười.
Hắn cảm thấy đóa tiểu bạch liên Lăng Bạch này tuy rằng vừa ngốc vừa khó ưa, nhưng lâu lâu lại có thể làm trò hề, bất ngờ chọc anh cười.
Vậy nên mỗi lần gặp Lăng Bạch, anh đều đặc biệt thích chọc cậu.
"Nghĩ cái gì đâu không, anh ăn ngay nói thật, tại sao em lại không tiếp thu lời phê bình của người khác. Chẳng lẽ em muốn anh dối lòng khen em, nói em thật là thông minh, giỏi giang, đầu óc nhanh nhẹn, gặp chuyện gì cũng có thể biến nguy thành an sao?"
Lăng Bạch: ...... Nữa hả? Lại đâm chọt mình nữa hả trời!
Lăng Thanh nhìn cậu cạn lời, vỗ vỗ vai cậu: "Làm người á, phải biết tính toán một chút, nếu không sẽ dễ gặp rắc rối lắm, hiểu không?"
Lăng Bạch bĩu môi, không nói gì.
"Được rồi, lời cần nói anh đã nói hết, anh đi trước, em cũng xuất viện đi."
Lăng Bạch thấy hắn phải đi, lôi kéo tay hắn không bỏ: "Nếu em xuất viện, liệu Tô Việt có tới làm phiền em nữa không anh? Hắn ta hiện tại vẫn chưa biết em không phải người Lăng gia."
Về vấn đề này, Lăng Thanh cảm thấy cậu lo lắng cũng hợp lý thôi.
Lăng Bạch thấy hắn có vẻ đang tự hỏi về việc này, tới gần Lăng Thanh đề nghị: "Anh gần đây đang quay phim phải không? Hôm đó em đã thấy anh trên hot search. Hay là cho em vô đoàn phim của anh làm trợ lý đi, Tô Việt có tới tìm em cũng không đánh lại anh."
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Thanh cảm thấy cái này thật sự không ổn.
Nếu Lăng Bạch không có tình cảm gì với hắn thì còn được, nhưng bây giờ Lăng Bạch thích hắn nên nhất định không được.
"Không được." Lăng Thanh từ chối: "Em quá công tử, không lăn lộn trong đoàn phim được đâu."
"Được mà, anh có thể thì em cũng có thể."
"Em có thể cái gì?" Lăng Thanh phản bác cậu: "Anh có thể đấm Tô Việt, em có thể không?"
Lăng Bạch: . . . .
Lăng Bạch không thể.
Lăng Thanh xoa xoa cái đầu chó của cậu: "Anh sẽ giúp em nghĩ cách, nhưng em không thể đi theo anh."
Lăng Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Lăng Thanh suy tư một lúc, sau đó ra ngoài gọi điện cho Vu Thần, hỏi anh có thể để Hoắc Kỳ coi chừng Lăng Bạch một thời gian không.
"Có chuyện gì sao?"
"Em ấy sợ bị Tô Việt trả đũa, nếu lúc đó không gặp được Tô Việt thì ẻm bị người ta xâu xé rồi."
Vu Thần: . . . .
Vu Thần cảm thấy cậu ta đúng là bỏ gần tìm xa: "Không cần phiền phức như vậy, tôi gọi cảnh cáo Tô Việt là được rồi."
"Thế cũng được."
Suy cho cùng, Tô Việt không dám đối đầu với Vu Thần. Trước kia hắn dám tiếp xúc với Lăng Bạch và đắc tội với anh anh là vì có Lăng Bạch chống lưng.
Tô Việt biết Lăng Bạch sẽ không để Vu Thần tổn thương mình.
Bây giờ khác rồi, Lăng Bạch né hắn như né tà, nếu lúc này Vu Thần cảnh cáo thì hắn cũng chỉ có thể thu tay lại.
"Vậy việc này giao cho anh."
"Được, cậu trở về đoàn phim chưa?"
"Gần tới rồi, mới nói chuyện với Lăng Bạch xong."
"Lâu vậy?" Vu Thần kinh ngạc: "Các cậu nói chuyện gì?"
Lăng Thanh: . . . .
Èo, nói ra xấu hổ quá . . .
Cái này phải nói như thế nào đây.
Lăng Thanh băn khoăn không biết có nên nói Vu Thần chuyện này không, nói thì kì mà không nói thì thì còn kì hơn.
Vu Thần thấy hắn im lặng, thật ra anh chỉ thuận miệng hỏi, nhưng bây giờ lại nghiêm túc muốn nghe câu trả lời, anh tựa lưng vào ghế hỏi: "Sao, khó nói lắm hả?"
Lăng Thanh:...... có một chút.
Vu Thần nghi hoặc: "Còn có chuyện khiến cậu khó mở miệng ra nói à? Từ trước tới giờ không phải cái gì cũng dám nói sao? Sao vậy, sau lưng tôi đã nói cái gì không nên nói rồi?"
"Không có." Lăng Thanh thấp giọng nói: "Chỉ là sợ anh hết hồn thôi."
"Còn có chuyện có thể khiến tôi hết hồn à? Nói tôi nghe xem."
"Vậy anh ngồi vững nha."
"Cậu nói đi."
"Tôi diễn giống thật quá nên Lăng Bạch di tình biệt luyến*, giờ tự nhiên cậu ta nói yêu tôi, sẵn sàng vì tôi mà làm nằm dưới, chịu cho tôi đè á."
(di tình biệt luyến: chuyển tình cảm từ người này sang người khác, trong trường hợp này là từ Vu Thần sang Lăng Thanh =)) )
Vu Thần:!!!
Vu Thần không thể tin được: "Không phải lúc nào cậu cũng dữ với cậu ta sao?"
"Tôi cũng chả hiểu sao." Lăng Thanh cũng thắc mắc, đây là vì hận sinh yêu sao? Mê hoặc lòng người?!
"Tôi cảm thấy có lẽ là do hôm qua tôi đã anh hùng cứu mỹ nhân, nên cậu ta nhất thời ý loạn tình mê, lầm tưởng cảm động thành tình yêu." Hắn suy đoán nói.
Vu Thần: . . . .
Vu Thần thấy điều đó chưa chắc đúng.
"Cậu ta còn tình nguyện vì cậu mà nằm dưới nữa?"
"Đúng đó, còn anh thì sao? Anh đâu được như vậy!!" Lăng Thanh nhân cơ hội nói: "Anh nhục nhã chưa?! Tình yêu của anh còn không chân thành bằng Lăng Bạch!"
Vu Thần: ? ? ?
Vu Thần cảm thấy vợ mình hình như là shock tới ngốc luôn rồi: "Cậu thấy Lăng Bạch có thể làm công? Có quen ai đi nữa thì cậu ta cũng là thụ hết mà!"
Lăng Thanh hừ lạnh một tiếng: "Dù sao đi nữa, anh cũng không thành tâm."
"Tôi không thành tâm?" Vu Thần không thể tin được: "Tôi mà không thành tâm thì bây giờ tôi với cậu đã lái xe lên tới trời luôn rồi, làm sao mà vẫn trong sáng như thế này, tới cửa xe còn chưa được mở ra."
"Không, anh không thành tâm chút nào, anh chỉ muốn làm tài xế chứ chưa bao giờ nghĩ tới việc để tôi làm tài xế cả."
"Cho nên cậu muốn lái Lăng Bạch? Cậu tin không bây giờ tôi đi tới gặp cậu, cho cậu biết rõ đen trắng ra sao, tàu lượn siêu tốc mà mọi người hay nhắc tới là tàu lượn như thế nào!"
Lăng Thanh: . . . .
Lăng Thanh trấn an nói: "Thôi bỏ đi, sao mà tôi làm tài xế cho Lăng Bạch được? Tôi đâu có đui, anh bên ngoài đẹp trai bên trong nhiều tiền, cậu ta đã không đẹp bằng anh lại còn không có tiền, có điên tôi mới chọn cậu ấy."
"Cậu biết là được." Vu Thần nghiêm túc nói.
Lăng Thanh dỗ dành nói: "Không sao hết, anh yên tâm, trong lòng tôi chỉ có anh không có cậu ta. Cậu ta không xứng!"
Vu Thần đỡ trán, anh chẳng thể ngờ rằng mối quan hệ của ba người họ sẽ đến bước ngoặt như thế này, Lăng Bạch vậy mà thích Lăng Thanh?
Thế giới này điên rồi!
Lăng Bạch đúng là làm anh quá đau đầu.
"Tôi sẽ xử lý chuyện Tô Việt, cậu mau trở về đi, đừng có ở cùng một chỗ với Lăng Bạch nữa."
Khi nói lời này, anh lại nghĩ tới gì đó nói: "Cậu cũng lợi hại thật, Tần Nhạn Dư yêu thầm tôi, cuối cùng hiện tại là đệ tử nhỏ của cậu, đêm nào cũng phải nghe cậu phụ đạo; Lăng Bạch lưu luyến tôi, kết quả bây giờ thành người ái mộ cậu, muốn ở bên cậu. Cậu sao mà làm thế được nhỉ? Đúng là nhân tài mà!"
"Chắc là tại vì kỹ năng diễn xuất của tôi quá tốt?" Lăng Thanh nhớ lại nói.
"Kỹ thuật diễn của Tần Nhạn Dư không bằng tôi, nên đành phải nghe theo tôi, Lăng Bạch lầm tưởng diễn xuất của tôi thành thật, cho nên yêu tôi."
"Haiz," Lăng Thanh thở dài: "Tôi biết mà, tôi trời sinh đã là diễn viên rồi! Thiên tài! Trần đời hiếm có! Đúng là độc nhất vô nhị!"
Vu Thần: . . . .
Vu Thần cảm thấy trình độ tự luyến của hắn đúng là trần đời hiếm có, độc nhất vô nhị!
Về mặt này, hắn quả thực là thiên tài!
"Vậy tôi cúp máy đây." Lăng Thanh nói: "Tôi sẽ nói chuyện này cho Lăng Bạch sau đó quay về đoàn phim liền."
Vu Thần nhìn đồng hồ: "Đi đi, một hồi tôi đến bệnh viện rồi gọi điện thoại cho cậu."
"Anh muốn đưa tôi về đoàn phim sao?" Lăng Thanh ngạc nhiên: "Không phải đã nói là tôi tự đi về à?"
Vu Thần lạnh lùng hừ một tiếng: "Tôi không được thể hiện lòng thành của mình cho cậu sao?!"
Lăng Thanh lập tức cười: "Anh ăn giấm."
Vu Thần: "A."
"Lăng Bạch mà đáng để ăn giấm sao, tôi thấy anh không phải Cá Nhỏ mà là cá chua Tây Hồ á, cái loại ngâm cả mình trong bình giấm chua."
"Còn không phải tại hậu quả diễn xuất của cậu sao?" Vu Thần cảm thấy hắn đúng là không lo không được: "Cậu thật là, bất cứ lúc nào cũng có thể trêu ghẹo ong bướm."
"Anh yên tâm, tôi không thích hoa lá ong bướm gì hết, tôi chỉ tập trung nuôi cá, chỉ nuôi một con cá vàng nhỏ."
"Tại sao là cá vàng nhỏ?"
Vu Thần khó hiểu, anh không thể làm con cá khác sao?
Ví dụ như cá mập!
Tối nay Lăng Bạch đã bị con cá mập đen nhắm tới!
Lăng Thanh cười nói: "Bởi vì anh quý giá đó~"
Vu Thần bật cười, thấp giọng nói: "Làm gì có."
"Sao mà không có được, ít nhất, ngoài anh ra, tôi không thèm dỗ dành ai khác."
Vu Thần nghe vậy, vị giấm chua trong lòng mới chậm rãi tiêu tan.
Lăng Thanh thấy mình dỗ ngọt anh xong rồi mới gác máy, cất điện thoại, quay về phòng bệnh của Lăng Bạch.
"Giải quyết xong rồi." Hắn nhìn Lăng Bạch nói: "Tô Việt tạm thời chắc sẽ không làm phiền em đâu."
"Thật sao?" Lăng Bạch không thể tin được: "Anh, anh làm như thế nào?"
"Cáo mượn oai hùm, anh lấy danh nghĩa Vu Thần cảnh cáo hắn."
Lăng Bạch: . . . .
Lăng Bạch cảm thấy mình mới bị thồn cẩu lương, nhưng mà cẩu lương này không có ngon!
Người cậu từng thích cùng người cậu đang thích ở bên nhau, còn rải cẩu lương cho cậu ăn!
(Ex-crush và crush quen nhau, bé Bạch bị nhồi cẩu lương =)) tội nghiệp quá )
Lăng Bạch cảm thấy mình bị ngược quá!
Rõ ràng cả hai người đều gặp cậu trước!
Tại sao bây giờ cả hai đều vứt bỏ cậu?!
"Anh thật sự không nghĩ tới việc ly hôn với anh ấy, và ở bên em sao?" Lăng Bạch chưa từ bỏ ý định nói.
Lăng Thanh tàn nhẫn gật đầu: "Anh đã nói với em rồi, bọn anh là chân ái của đời nhau, lần sau em gặp Vu Thần thì phải gọi anh ấy là chị dâu."
Lăng Bạch hai mắt tối sầm, hô hấp khó khăn.
Lăng Thanh cười nói: "Hay là em kêu anh là chị dâu?"
Lăng Bạch ngã xuống giường bệnh một cái "rầm", cảm thấy mình thà ngất xỉu đi cho rồi.
Người trong lòng biến thành chị dâu, quá ngược!!!
Thật là quá dã man!!!
Trên đời này còn có cái gì ngược mình hơn sao?
Lăng Bạch cảm thấy khẳng định là không có!
Nhưng mà nửa tiếng sau, Lăng Bạch đau khổ phát hiện, má nó, sự thật là có!!!
"Giới thiệu một chút, Tiểu Bạch, đây là chị dâu của em." Lăng Thanh chỉ vào Vu Thần nói.
Vu Thần: . . . .
Lăng Bạch: . . . .
"Đừng nghe anh em nói bừa, cậu ấy mới là chị dâu của em." Vu Thần bình tĩnh nói.
Lăng Bạch: . . . .
Lăng Bạch cảm thấy trái tim mình không ổn lắm.
Cậu ngồi ở ghế sau, bên trái thì thấy tình cũ Vu Thần, bên phải thì thấy tình mới Lăng Thanh, cũng không biết nên khóc thương cho mối tình đơn phương nào.
Đau lòng nhất là tình mới còn dám hôn hôn tình cũ như ở chốn không người vậy, huyết áp Lăng Bạch tăng cao trong nháy mắt.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy tình cũ cũng hôn lại tình mới một cái, Lăng Bạch cảm giác mình muốn lên tăng xông luôn rồi.
"Còn chưa khởi động xe nữa hả?" Lăng Thanh buồn phiền nói.
"Nghe chưa, lái xe đi cục cưng." Lăng Thanh nói.
Vu Thần không vội, ghé sát vào tai Lăng Thanh, thấp giọng nói: "Thật ra tôi cũng muốn lái xe đó, cậu đồng ý không?"
Lăng Thanh cười khẽ: "Anh bớt suy nghĩ lung tung đi, Cá......"
Hắn còn chưa nói xong đã bị Vu Thần hôn lên.
Làm sao mà Lăng Thanh không biết ý đồ của anh được, rõ ràng lúc mình mới lên xe đã hôn anh, khoe khoang ân ái rồi, nhưng chả hiểu sao giấm vẫn chưa tiêu.
Đúng là cái đồ ngâm trong bình giấm bự.
Lăng Thanh trộm nhéo eo Vu Thần một cái, rồi lại ôm anh, cẩn thận đáp lại nụ hôn.
Lăng Bạch vừa mới hiểu được tình cảm của bản thân thì nhanh chóng bị thất tình, nhìn hai người trước mặt đang yên đang lành tự nhiên không coi ai ra gì mà sáp vào hôn nhau, chỉ cảm thấy tan nát cõi lòng.
Cậu không muốn ngồi trên xe nữa!
Cậu muốn xuống xe!
Cậu không nên ở trong xe, cậu phải nằm dưới gần xe mới đúng!
Bị double kill như vậy, cậu chịu không nổi đâu!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.