Chương 38: ZỊT VỀ NHÀ CŨ
Thủy Noãn Áp Tri
23/08/2023
Bùi Thâm vịn cổ ngồi dậy, có loại cảm giác như bừng tỉnh khỏi giấc mộng mà hắn bị một tháng trước.
Nơi bị đau giống nhau, gương mặt áy náy trước mặt hắn cũng giống nhau.
"Xin lỗi, tôi lỡ tay.....để tôi xoa cho anh."
Lần này Bùi Thâm không từ chối. Bàn tay của cậu đặt lên cổ hắn, mềm mại mà không kém phần ấm áp, như đang chọt lét hắn hơn là đang xoa bóp cho hắn.
Làm lòng hắn nhộn nhạo không thôi.
"Còn đau không?"
Thiệu Liên không dám mạnh tay, sức của cậu quá lớn, cậu sợ lỡ tay chữa ngựa què thành tàn tật.
Bùi Thâm thở dài, trách Thiệu Thiệu được à?
Không thể.
Chỉ tự trách bản thân tự tiện vào phòng người ta, bị đánh cũng phải.
Thiệu Thiệu cảnh giác như vậy là đúng.
Thiệu Liên thấp tha thấp thỏm, cẩn thận quan sát biểu cảm của Bùi Thâm, dù sao đây cũng là lần thứ hai cậu chém vào cổ hắn rồi.
Cũng cậu cho phép hắn vào nhà cậu mà không cần báo trước.
Thật sự xin lỗi!!!
Thiệu Liên rầu rĩ cúi đầu. Cậu có thể khóa cửa phòng lại, sau đó khi nào biến thành người thì đi ra cũng được mà.
Sao nãy không nghĩ vậy đi!
Chém riết quen tay à? T_T
Một tiếng cười khẽ vang lên, Thiệu Liên ngẩng đầu. Bùi Thâm không hề tức giận, ngược lại hắn còn đang cười.
"Không đau, có tính cảnh giác cao là chuyện tốt, lần sau cũng phải cảnh giác như vậy."
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng kéo bàn tay của Thiệu Liên xuống khỏi cổ mình. Chạm vào rồi nhanh chóng thả ra, hắn hỏi: "Không cần xoa nữa. Cậu có mệt không?"
"Không mệt."
"Thế đói không?"
Thiệu Liên gật đầu.
Nhưng mà ---
"Có thể không ăn bánh ú được không?"
"Sân của tôi có rất nhiều rau, lát nữa tôi đi cắt một ít, sau đó lại câu thêm vài con cá!"
"Có cần câu?"
"...Không có." Ngậm cá dùng cần câu làm gì.
Từ đó đến giờ cậu toàn dùng miệng đấy thôi.
Cá có mập có lớn đến đâu cũng không thoát.
Nhưng cậu không thể dùng miệng đớp cá trước mặt Bùi Thâm được.
Thiệu Liên: "Anh có gì ăn không? Ăn đại gì đó trước cũng được."
"Chỉ có bánh ú."
Bùi Thâm & Thiệu Liên:...
"Thay đồ, chúng ta đi ăn."
"Được!"
Bùi Thâm lái xe chở Thiệu Liên đến nhà hàng của bản thân. Nhà hàng cách khu biệt thự khoảng bảy tám cây số, lái khoảng mười phút là đến.
Nhà hàng được xây dựng bên cạnh một chiếc hồ lớn, Bùi Thâm yêu cầu nhân viên cho mình một phòng gần hồ.
Thiệu Liên muốn mời lắm, nhưng cậu không có tiền.
"Khi nào có tiền bản quyền, tôi mời anh ăn lại!"
"Được." Bùi Thâm vui vẻ đồng ý.
Thiệu Liên cứ mãi lo lắng Bùi Thâm sẽ hỏi cậu ba ngày này làm gì, đi đâu, vịt đâu mất rồi các thứ.
Lần nào Bùi Thâm gợi chuyện cậu cũng vểnh tai, sống lưng thẳng tắp, tập trung vào câu chuyện và từng câu từng chữ mình sắp nói.
Thật ra cậu không muốn gạt Bùi Thâm.
Nhưng nếu nói thật, cậu sợ Bùi Thâm đột tử vì sợ giống trong giấc mơ sáng nay.
Cứ từ từ thôi.
Bất ngờ là, Bùi Thâm không hỏi nhiều. Hắn trò chuyện với cậu về những bộ phim ưa thích, cảnh đẹp ưa thích, nơi từng đi và cả người từng gặp.
Thiệu Liên từ từ bình tĩnh lại, cũng nhắc đến quang cảnh trên núi với lại ý tưởng về album mới của mình.
Cậu chưa quên bí mật mình nhìn thấy trên tầng 3 đâu.
Cậu chưa quên chuyện Bùi Thâm là fan của mình. Không chỉ thế, hắn còn dùng acc nữ khống bình cho cậu.
Cơ mà cậu sẽ giả vờ không biết gì hết.
Bởi vì Bùi Thâm tốt như thế!
Cậu phải giữ bí mật dùm hắn.
Ăn xong, Thiệu Liên rất vui, Thiệu Liên cảm thấy Bùi Thâm cũng rất vui.
Ít nhất Bùi Thâm cười rất nhiều.
Ngày xưa cậu không biết Bùi Thâm thích cười như vậy đó.
Bùi Thâm thật sự rất vui.
Thì ra Thiệu Liên còn đáng yêu hơn hắn nghĩ.
Mặc dù cậu ấy vẫn chưa tin tưởng hắn đủ nhiều.
Hắn biết Thiệu Liên đang lo lắng điều gì. Cho nên hắn chọn không hỏi.
Hắn sẽ chờ đến ngày Thiệu Liên chủ động kể cho mình tất cả.
Nhưng trước hết, hắn phải cho Thiệu Liên biết rằng mình thật lòng thật dạ.
Bước đầu tiên để mở lòng chính là để đối phương hiểu mình.
Kể cả sở thích lẫn quá khứ.
Ăn xong, Bùi Thâm chở Thiệu Liên về biệt thự rồi lái xe đi ngay.
Tối nay hắn muốn đích thân xuống bếp nấu bữa tối cho Thiệu Liên. Hắn cần đi mua nguyên liệu cũng như chuẩn bị vài thứ đã.
Cho cậu thấy sở trường của mình, để cậu hiểu hắn hơn.
Thiệu Liên chờ đến khi xe Bùi Thâm hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới chui vào nhà. Vào nhà, Thiệu Liên lột sạch quần áo, biến thành vịt rồi nhảy vào con sông bên cạnh bắt bảy tám con cá.
Quà tặng gia chủ vì đã tiếp đón mình bằng một bữa cơm thịnh soạn đó!
**
Thiệu Liên chờ rất lâu, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới đợi được điện thoại của Bùi Thâm. Nhận điện thoại xong, cậu xách thùng nước chạy như điên sang nhà bên cạnh. Nước trong thùng sóng sánh ra ngoài rất nhiều.
Cậu muốn giúp nhưng Bùi Thâm không cho cậu qua sớm, nằng nặc nói cậu chờ điện thoại của hắn.
Thần thần bí bí.
Nhưng mà, có đồ ăn ngon là được rồi!
Kỳ lạ là, nhà Bùi Thâm đen đen thế nào ấy, không thấy ánh đèn đâu.
Chuông cửa vừa vang lên, cửa đã bật mở.
Tối nay Bùi Thâm đẹp quá.
Thiệu Liên cong mắt cười: "Cho anh, đây là cá tôi bắt. Con nào con nấy đều còn sống, khi nào muốn ăn thì mần thịt."
Bùi Thâm trông có vẻ tùy tiện nhưng thật ra đã tắm, xịt keo tạo kiểu tóc và là quần áo thẳng thớm sửng sốt nhìn Thiệu Liên, sau đó lắc đầu phì cười, giơ tay nhận thùng nước...
Nặng vậy!
Lắc lư vài cái, rất nhanh đã đứng vững.
"Lại ăn tối đã, ăn xong thì bỏ cá vào hồ."
"Được ~ nhưng mà Bùi Thâm...."
Thiệu Liên nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó: "Nhà anh bị cúp điện hay đứt cầu chì? Tôi sửa cho."
"Thắp nến ăn tối không tiện lắm. Tôi sửa xong rồi mình ăn."
Cậu vừa nói vừa xắn tay áo, thò tay kiểm tra đồng hồ điện.
Bùi Thâm kéo cậu lại. Hắn nhìn bàn ăn, nghi vấn ngập tràn....
Ánh nến trên bàn lập lòe ấm áp, hoa hồng bên cạnh tắm trong ánh nến nên càng đẫm nước hơn, một màu đỏ tươi.
Không lãng mạn hả?
Thật ra thì một người bình thường được mời đến bữa tối lãng mạn mập mờ thế này sẽ hiểu không nhiều cũng ít ý đồ của người sắp xếp.
Đáng tiếc Bùi Thâm không biết người bạn hôm nay mình mời không phải người mà là một con vịt tập trung tu luyện 500 năm nên nguyên đai nguyên kiện 500 năm.
Bùi Thâm thở dài, nói: "Hồi nãy mới cúp điện, bây giờ có điện rồi."
Nói xong thì mở đèn lên.
Đèn sáng, Thiệu Liên đi đến bàn ăn thổi tắt nến, sau đó thuận tay bỏ hoa hồng lên bàn trà nhỏ ngoài sofa.
"Để hoa trên bàn làm tôi khó gắp thức ăn lắm."
"Ừ."
Bùi Thâm có cảm giác vốn dĩ là như thế. Hoàn toàn không có gì bất ngờ!
Đồ ăn vô cùng phong phú, vì Thiệu Liên thích ăn cá cho nên có tận mấy dĩa cá, kho hấp xào gì cũng có.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Bùi Thâm: "Sắp đến Thiệu Thiệu có lịch trình gì không?"
Thiệu Liên suy nghĩ một chút. Cậu lắc đầu, chốc sau lại gật: "Lão Trịnh cho tôi một tháng để viết bài mới, cũng không sắp xếp công việc gì."
"Có thể để khoảng một tuần rảnh rỗi chứ? Tôi muốn dắt cậu đến một nơi."
"Đi đâu?" Hai mắt Thiệu Liên sáng lên.
Lâu lắm rồi cậu không ra ngoài chơi.
"Quê của tôi. Phong cảnh đẹp lắm, có lẽ có thể cho cậu linh cảm viết bài hát mới."
"Được."
Thiệu Liên đồng ý ngay tắp lự. Cậu càng ăn càng mừng, một mình dọn sạch bàn ăn, không để phí phạm dù chỉ một miếng thức ăn.
Vì để Thiệu Liên nhanh chóng hiểu rõ quá khứ của mình, sau khi ăn xong, Bùi Thâm quyết định thời gian lên đường.
Thiệu Liên hỏi mình cần mang gì theo, Bùi Thâm bảo cậu chỉ cần mang quần áo là được, còn lại hắn sẽ lo.
Hôm sau, sau khi giải quyết bữa sáng xong xuôi, hai người lên đường. Bùi Thâm ngồi ghế lái, chở Thiệu Liên đến quá khứ của hắn.
Trước khi lên đường, Thiệu Liên chỉ một tủ lạnh bánh ú: "Lâu rồi anh không về, hay mang chút quà về đi."
"Ý kiến hay."
Hai người hợp sức, cuối cùng cũng giải quyết xong tất cả bánh ú.
Ít nhất trước khi cuộc thi gói bánh ú bắt đầu, Thiệu Liên không có nhu cầu nhìn thấy nó.
**
Chạng vạng.
Một chiếc SUV chạy trên sườn núi, dừng trước một tòa nhà cổ.
Bao quanh ngôi nhà là một con suối nhỏ.
Không gian yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng côn trùng râm rang và tiếng chim réo rắt. Một làn gió nhẹ xuyên qua cánh rừng, lướt qua Bùi Thâm và Thiệu Liên.
Thấy sơn khê này, Thiệu Liên bỗng thấy quen thuộc lạ thường, nhưng cảnh vật xung quanh hơi lạ.
Cho đến khi nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, và cái bảng quen thuộc trước cửa...
"Bùi."
Kiểu chữ phóng khoáng cởi mở, cho thấy người viết có kỹ thuật thâm hậu đến đâu.
Thiệu Liên: Quả nhiên là cậu đến đây rồi mà!!!
–
Chú thích:
Sơn khê: Núi và khe nước trên núi. Chỉ sự xa xôi cách trở Đoạn trường tân thanh có câu: "Liêu dương cách trở sơn khê, xuân đường kịp gọi sinh về hộ tang"
–
Ngọc Thụy: Thật ra động tác của Thiệu Liên có từ chuyên ngành đó. Chém số 2 trong bộ chém của Vovinam, mọi người có thể lên google để xem tư thế nhé. Thật ra ban đầu mình tưởng anh công kiểu boy lạnh lùng đồ á, nên mình edit cũng tém lắm. Càng gần cuối truyện mình mới nhận ra ổng danh hài, cho nên càng ngày càng xõa.
Nơi bị đau giống nhau, gương mặt áy náy trước mặt hắn cũng giống nhau.
"Xin lỗi, tôi lỡ tay.....để tôi xoa cho anh."
Lần này Bùi Thâm không từ chối. Bàn tay của cậu đặt lên cổ hắn, mềm mại mà không kém phần ấm áp, như đang chọt lét hắn hơn là đang xoa bóp cho hắn.
Làm lòng hắn nhộn nhạo không thôi.
"Còn đau không?"
Thiệu Liên không dám mạnh tay, sức của cậu quá lớn, cậu sợ lỡ tay chữa ngựa què thành tàn tật.
Bùi Thâm thở dài, trách Thiệu Thiệu được à?
Không thể.
Chỉ tự trách bản thân tự tiện vào phòng người ta, bị đánh cũng phải.
Thiệu Thiệu cảnh giác như vậy là đúng.
Thiệu Liên thấp tha thấp thỏm, cẩn thận quan sát biểu cảm của Bùi Thâm, dù sao đây cũng là lần thứ hai cậu chém vào cổ hắn rồi.
Cũng cậu cho phép hắn vào nhà cậu mà không cần báo trước.
Thật sự xin lỗi!!!
Thiệu Liên rầu rĩ cúi đầu. Cậu có thể khóa cửa phòng lại, sau đó khi nào biến thành người thì đi ra cũng được mà.
Sao nãy không nghĩ vậy đi!
Chém riết quen tay à? T_T
Một tiếng cười khẽ vang lên, Thiệu Liên ngẩng đầu. Bùi Thâm không hề tức giận, ngược lại hắn còn đang cười.
"Không đau, có tính cảnh giác cao là chuyện tốt, lần sau cũng phải cảnh giác như vậy."
Vừa nói, hắn vừa nhẹ nhàng kéo bàn tay của Thiệu Liên xuống khỏi cổ mình. Chạm vào rồi nhanh chóng thả ra, hắn hỏi: "Không cần xoa nữa. Cậu có mệt không?"
"Không mệt."
"Thế đói không?"
Thiệu Liên gật đầu.
Nhưng mà ---
"Có thể không ăn bánh ú được không?"
"Sân của tôi có rất nhiều rau, lát nữa tôi đi cắt một ít, sau đó lại câu thêm vài con cá!"
"Có cần câu?"
"...Không có." Ngậm cá dùng cần câu làm gì.
Từ đó đến giờ cậu toàn dùng miệng đấy thôi.
Cá có mập có lớn đến đâu cũng không thoát.
Nhưng cậu không thể dùng miệng đớp cá trước mặt Bùi Thâm được.
Thiệu Liên: "Anh có gì ăn không? Ăn đại gì đó trước cũng được."
"Chỉ có bánh ú."
Bùi Thâm & Thiệu Liên:...
"Thay đồ, chúng ta đi ăn."
"Được!"
Bùi Thâm lái xe chở Thiệu Liên đến nhà hàng của bản thân. Nhà hàng cách khu biệt thự khoảng bảy tám cây số, lái khoảng mười phút là đến.
Nhà hàng được xây dựng bên cạnh một chiếc hồ lớn, Bùi Thâm yêu cầu nhân viên cho mình một phòng gần hồ.
Thiệu Liên muốn mời lắm, nhưng cậu không có tiền.
"Khi nào có tiền bản quyền, tôi mời anh ăn lại!"
"Được." Bùi Thâm vui vẻ đồng ý.
Thiệu Liên cứ mãi lo lắng Bùi Thâm sẽ hỏi cậu ba ngày này làm gì, đi đâu, vịt đâu mất rồi các thứ.
Lần nào Bùi Thâm gợi chuyện cậu cũng vểnh tai, sống lưng thẳng tắp, tập trung vào câu chuyện và từng câu từng chữ mình sắp nói.
Thật ra cậu không muốn gạt Bùi Thâm.
Nhưng nếu nói thật, cậu sợ Bùi Thâm đột tử vì sợ giống trong giấc mơ sáng nay.
Cứ từ từ thôi.
Bất ngờ là, Bùi Thâm không hỏi nhiều. Hắn trò chuyện với cậu về những bộ phim ưa thích, cảnh đẹp ưa thích, nơi từng đi và cả người từng gặp.
Thiệu Liên từ từ bình tĩnh lại, cũng nhắc đến quang cảnh trên núi với lại ý tưởng về album mới của mình.
Cậu chưa quên bí mật mình nhìn thấy trên tầng 3 đâu.
Cậu chưa quên chuyện Bùi Thâm là fan của mình. Không chỉ thế, hắn còn dùng acc nữ khống bình cho cậu.
Cơ mà cậu sẽ giả vờ không biết gì hết.
Bởi vì Bùi Thâm tốt như thế!
Cậu phải giữ bí mật dùm hắn.
Ăn xong, Thiệu Liên rất vui, Thiệu Liên cảm thấy Bùi Thâm cũng rất vui.
Ít nhất Bùi Thâm cười rất nhiều.
Ngày xưa cậu không biết Bùi Thâm thích cười như vậy đó.
Bùi Thâm thật sự rất vui.
Thì ra Thiệu Liên còn đáng yêu hơn hắn nghĩ.
Mặc dù cậu ấy vẫn chưa tin tưởng hắn đủ nhiều.
Hắn biết Thiệu Liên đang lo lắng điều gì. Cho nên hắn chọn không hỏi.
Hắn sẽ chờ đến ngày Thiệu Liên chủ động kể cho mình tất cả.
Nhưng trước hết, hắn phải cho Thiệu Liên biết rằng mình thật lòng thật dạ.
Bước đầu tiên để mở lòng chính là để đối phương hiểu mình.
Kể cả sở thích lẫn quá khứ.
Ăn xong, Bùi Thâm chở Thiệu Liên về biệt thự rồi lái xe đi ngay.
Tối nay hắn muốn đích thân xuống bếp nấu bữa tối cho Thiệu Liên. Hắn cần đi mua nguyên liệu cũng như chuẩn bị vài thứ đã.
Cho cậu thấy sở trường của mình, để cậu hiểu hắn hơn.
Thiệu Liên chờ đến khi xe Bùi Thâm hoàn toàn biến mất trong tầm mắt mới chui vào nhà. Vào nhà, Thiệu Liên lột sạch quần áo, biến thành vịt rồi nhảy vào con sông bên cạnh bắt bảy tám con cá.
Quà tặng gia chủ vì đã tiếp đón mình bằng một bữa cơm thịnh soạn đó!
**
Thiệu Liên chờ rất lâu, mãi đến khi màn đêm buông xuống mới đợi được điện thoại của Bùi Thâm. Nhận điện thoại xong, cậu xách thùng nước chạy như điên sang nhà bên cạnh. Nước trong thùng sóng sánh ra ngoài rất nhiều.
Cậu muốn giúp nhưng Bùi Thâm không cho cậu qua sớm, nằng nặc nói cậu chờ điện thoại của hắn.
Thần thần bí bí.
Nhưng mà, có đồ ăn ngon là được rồi!
Kỳ lạ là, nhà Bùi Thâm đen đen thế nào ấy, không thấy ánh đèn đâu.
Chuông cửa vừa vang lên, cửa đã bật mở.
Tối nay Bùi Thâm đẹp quá.
Thiệu Liên cong mắt cười: "Cho anh, đây là cá tôi bắt. Con nào con nấy đều còn sống, khi nào muốn ăn thì mần thịt."
Bùi Thâm trông có vẻ tùy tiện nhưng thật ra đã tắm, xịt keo tạo kiểu tóc và là quần áo thẳng thớm sửng sốt nhìn Thiệu Liên, sau đó lắc đầu phì cười, giơ tay nhận thùng nước...
Nặng vậy!
Lắc lư vài cái, rất nhanh đã đứng vững.
"Lại ăn tối đã, ăn xong thì bỏ cá vào hồ."
"Được ~ nhưng mà Bùi Thâm...."
Thiệu Liên nhìn xung quanh như đang tìm kiếm gì đó: "Nhà anh bị cúp điện hay đứt cầu chì? Tôi sửa cho."
"Thắp nến ăn tối không tiện lắm. Tôi sửa xong rồi mình ăn."
Cậu vừa nói vừa xắn tay áo, thò tay kiểm tra đồng hồ điện.
Bùi Thâm kéo cậu lại. Hắn nhìn bàn ăn, nghi vấn ngập tràn....
Ánh nến trên bàn lập lòe ấm áp, hoa hồng bên cạnh tắm trong ánh nến nên càng đẫm nước hơn, một màu đỏ tươi.
Không lãng mạn hả?
Thật ra thì một người bình thường được mời đến bữa tối lãng mạn mập mờ thế này sẽ hiểu không nhiều cũng ít ý đồ của người sắp xếp.
Đáng tiếc Bùi Thâm không biết người bạn hôm nay mình mời không phải người mà là một con vịt tập trung tu luyện 500 năm nên nguyên đai nguyên kiện 500 năm.
Bùi Thâm thở dài, nói: "Hồi nãy mới cúp điện, bây giờ có điện rồi."
Nói xong thì mở đèn lên.
Đèn sáng, Thiệu Liên đi đến bàn ăn thổi tắt nến, sau đó thuận tay bỏ hoa hồng lên bàn trà nhỏ ngoài sofa.
"Để hoa trên bàn làm tôi khó gắp thức ăn lắm."
"Ừ."
Bùi Thâm có cảm giác vốn dĩ là như thế. Hoàn toàn không có gì bất ngờ!
Đồ ăn vô cùng phong phú, vì Thiệu Liên thích ăn cá cho nên có tận mấy dĩa cá, kho hấp xào gì cũng có.
Hai người vừa ăn vừa trò chuyện.
Bùi Thâm: "Sắp đến Thiệu Thiệu có lịch trình gì không?"
Thiệu Liên suy nghĩ một chút. Cậu lắc đầu, chốc sau lại gật: "Lão Trịnh cho tôi một tháng để viết bài mới, cũng không sắp xếp công việc gì."
"Có thể để khoảng một tuần rảnh rỗi chứ? Tôi muốn dắt cậu đến một nơi."
"Đi đâu?" Hai mắt Thiệu Liên sáng lên.
Lâu lắm rồi cậu không ra ngoài chơi.
"Quê của tôi. Phong cảnh đẹp lắm, có lẽ có thể cho cậu linh cảm viết bài hát mới."
"Được."
Thiệu Liên đồng ý ngay tắp lự. Cậu càng ăn càng mừng, một mình dọn sạch bàn ăn, không để phí phạm dù chỉ một miếng thức ăn.
Vì để Thiệu Liên nhanh chóng hiểu rõ quá khứ của mình, sau khi ăn xong, Bùi Thâm quyết định thời gian lên đường.
Thiệu Liên hỏi mình cần mang gì theo, Bùi Thâm bảo cậu chỉ cần mang quần áo là được, còn lại hắn sẽ lo.
Hôm sau, sau khi giải quyết bữa sáng xong xuôi, hai người lên đường. Bùi Thâm ngồi ghế lái, chở Thiệu Liên đến quá khứ của hắn.
Trước khi lên đường, Thiệu Liên chỉ một tủ lạnh bánh ú: "Lâu rồi anh không về, hay mang chút quà về đi."
"Ý kiến hay."
Hai người hợp sức, cuối cùng cũng giải quyết xong tất cả bánh ú.
Ít nhất trước khi cuộc thi gói bánh ú bắt đầu, Thiệu Liên không có nhu cầu nhìn thấy nó.
**
Chạng vạng.
Một chiếc SUV chạy trên sườn núi, dừng trước một tòa nhà cổ.
Bao quanh ngôi nhà là một con suối nhỏ.
Không gian yên tĩnh, chỉ có thể nghe tiếng côn trùng râm rang và tiếng chim réo rắt. Một làn gió nhẹ xuyên qua cánh rừng, lướt qua Bùi Thâm và Thiệu Liên.
Thấy sơn khê này, Thiệu Liên bỗng thấy quen thuộc lạ thường, nhưng cảnh vật xung quanh hơi lạ.
Cho đến khi nhìn thấy cánh cửa quen thuộc, và cái bảng quen thuộc trước cửa...
"Bùi."
Kiểu chữ phóng khoáng cởi mở, cho thấy người viết có kỹ thuật thâm hậu đến đâu.
Thiệu Liên: Quả nhiên là cậu đến đây rồi mà!!!
–
Chú thích:
Sơn khê: Núi và khe nước trên núi. Chỉ sự xa xôi cách trở Đoạn trường tân thanh có câu: "Liêu dương cách trở sơn khê, xuân đường kịp gọi sinh về hộ tang"
–
Ngọc Thụy: Thật ra động tác của Thiệu Liên có từ chuyên ngành đó. Chém số 2 trong bộ chém của Vovinam, mọi người có thể lên google để xem tư thế nhé. Thật ra ban đầu mình tưởng anh công kiểu boy lạnh lùng đồ á, nên mình edit cũng tém lắm. Càng gần cuối truyện mình mới nhận ra ổng danh hài, cho nên càng ngày càng xõa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.