Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen
Chương 49
Tây Tây Đặc
04/08/2021
Edit: Nhất Thanh
Beta: Huyền
Sau khi kết thúc fanmeeting, Chương Hướng Duy thừa dịp đoàn người đổ ra ngoài cũng đi ra theo, vừa đi vừa nói gì đó với người bên cạnh, cuối cùng rời khỏi dưới sự bảo vệ của vệ sĩ riêng và bảo an tại rạp phim.
Cậu về nhà, chạy lịch trình, đi ăn cơm, hẹn hò các thứ.
Cùng lúc đó video phỏng vấn Chương Hướng Duy tai rạp phim được tung ra, người dẫn chương trình hỏi cậu sau khi xem phim xong có cảm nghĩ như thế nào, cậu nói phim rất hay, chúc phòng vé bán chạy.
Một câu trả lời vô cùng quy củ, không có gì quá đặc biệt hay gây bất ngờ, cũng không có khuyết điểm gì.
Chương Hướng Duy nhìn tên mình đang treo trên hot search, có nhiệt độ mà không dùng thì phí, thế là cậu thừa dịp đăng weibo luôn, cậu dùng lời thoại trong phim để mở bài, viết một đoạn văn ngắn tuyên truyền cho Hoắc Kham, còn thản nhiên @ hắn.
Hoắc Kham cũng cực kì thản nhiên rep lại: Tiểu sư đệ, đệ sai chính tả.
Chương Hướng Duy nhanh chóng sửa lại.
Thế là fan only hai nhà với fan cp cấp tốc "làm việc".
Băng hỏa lưỡng trọng thiên.*
*Nghĩa là trong cùng một thời điểm diễn ra hai sự việc trái ngược nhau.
Không lâu sau, Tưởng Di, Hách Phong, hai anh em họ Lâm cũng lên bài tuyên truyền cho phim của Hoắc Kham, bọn họ đều đăng kèm theo hai tấm ảnh.
Một là poster phim, một là ảnh tập thể chụp ở rạp phim, có bọn họ và nhóm nhân viên chế tác của đoàn phim.
Fan hâm mộ vui vẻ khen ngợi một hồi, bày tỏ nhất định sẽ đi ủng hộ thầy Hoắc, cùng nhau bước lên con đường trải đầy hoa.
Bao gồm cả fan nhà Hách Phong, chính chủ đã ra mặt rồi, bọn họ sẽ tỏ ra ngoan ngoãn một chút.
Trong khi đó top 3 bình luận hot nhất trên weibo của Tưởng Di, quần chúng ăn dưa nhận ra đều là nick fan 24CP.
Nhưng rất nhiều người lên tiếng ủng hộ, cũng không ngại tương tác, bày tỏ không có vấn đề gì hết, còn nếu xảy ra chuyện gì thì cứ coi như không quen.
Giới giải trí càng ngày càng biến chất, ngay cả tình bạn bình thường cũng bị cắt nghĩa quá mức.
Chỉ cần đám blogger ra tay, một tấm hình, một video cũng được biên thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Lúc Chương Hướng Duy lướt weibo trên đường về, trên mạng vẫn còn là phong ba bão táp, mà khi cậu về tới nơi đã trời quang mây tạnh, cậu để điện thoại vào trong túi, đi theo Hoắc Kham vào nhà: "Chưa gì đã làm pr rồi ạ."
Hoắc Kham ném chìa khóa lên tủ giày, hắn sờ sờ khuôn mặt bị gió thổi lạnh của đứa nhỏ, ngày trước tâm tư muốn bảo vệ cậu của hắn luôn có chừng mực, bởi vì sợ đứa nhỏ lo lắng bị kim chủ nhớ thương mông của mình.
Bây giờ hai người đã bên nhau, hắn cũng chẳng kiêng dè gì nữa.
Chỉ cần là thông cáo mà Hoắc Kham không thích, hắn sẽ đè xuống, nếu không đè được, hắn sẽ nhớ kĩ từng cái, từng cái một để tính sổ.
"Đây không phải chuyện em cần bận tâm." Hoắc Kham nói.
Chương Hướng Duy giữ lại bàn tay to lớn của hắn, đưa lên miệng cắn nhẹ, ngước mắt nhìn thẳng hắn: "Anh đã tốn rất nhiều chi phí truyền thông cho em."
Hơi thở của Hoắc Kham dần nặng nề, ánh mắt cũng dần sâu hơn.
Chương Hướng Duy nhận ra nguy hiểm, vội vàng bỏ tay hắn ra, cậu quay người định đi, nhưng bước được hai bước đã bị hắn ôm chặt.
Sau đó sau gáy bị người ta gặm nhấm, vừa đau vừa tê.
Chương Hướng Duy rụt cổ lại đẩy đầu người đàn ông kia ra, nhưng sức không đủ, giọng nói cũng chẳng có tí uy hiếp nào, mềm mại ngoan ngoãn: "Em còn chưa ăn cơm mà."
Hoắc Kham hôn dọc lên theo chiếc cổ trắng ngần của cậu, ôm đứa nhỏ đứng không vững vào trong lồng ngực, ghé vào tai cậu khàn giọng dỗ dành.
"Thầy Hoắc khó chịu lắm, em giúp thầy một chút đi, lát nữa nấu đồ ăn ngon cho em."
Giúp một chút đã là hơn hai tiếng sau.
Hơn thế nữa....
Cũng chẳng có món gì ngon cả, chỉ có mì gói không dinh dưỡng toàn chất béo!
Chương Hướng Duy nằm lỳ trên giường chán chả buồn nói.
Vẻ mặt Hoắc Kham ngập tràn sự thỏa mãn, giọng hắn nghiêm túc: "Tôi nhìn qua rồi, có bị xước một chút, nên đêm nay em ăn cái này đi, nếu không sẽ khó chịu đó."
Chương Hướng Duy: "..."
Nửa câu đầu có thể thôi đừng nói ra không?
Hoắc Kham đút Chương Hướng Duy từng miếng từng miếng đến khi hết bát mì, hắn chỉ hận không thể dùng miệng mớm cho người ta ăn luôn.
Chương Hướng Duy bê canh lên uống, thở dài.
Bàn tay nhấc chén đũa lên của Hoắc Kham ngưng lại, trêu chọc nhìn cậu: "Em không hài lòng với mì gói mà bạn trai em đại diện à?"
Chương Hướng Duy bĩu môi: "Không phải vấn đề của mì gói."
Hoắc Kham nhếch lông mày: "Vậy thì là vấn đề của em?"
Chương Hướng Duy nghiêng đầu nhìn hắn: "Hôm nay anh chuẩn bị nhiều đồ như thế, đầy đủ lắm rồi, mà em còn như vậy."
"Vậy nhỡ sau này có lúc muốn làm mà không kịp chuẩn bị, em sẽ xong đời mất."
Hoắc Kham cầm khăn lau miệng cho cậu: "Không sao đâu."
Chương Hướng Duy liếc hắn bằng ánh mắt u oán: "Anh không tự nhìn lại bản thân à."
Mặt Hoắc Kham giật giật.
Chương Hướng Duy lẩm bẩm: "Thật mà, ở trên giường anh hung dữ chết đi được."
Hoắc Kham nói: "Vậy tôi sẽ thay đổi."
"Đừng.", Chương Hướng Duy chẳng nghĩ nhiều đã nói ra miệng, nói xong mới nhận ra bản thân vừa làm gì, cậu xấu hổ chui vào trong chăn, lắp bắp nói: "Không cần thay đổi đâu ạ, thực ra, thực ra hung dữ nhưng mà, nhưng mà vẫn ổn ạ."
Hoắc Kham cười nhẹ: "Được, vậy không đổi nữa."
Dù sao câu nói kia của hắn cũng chỉ để dỗ dành đứa nhỏ mà thôi, đổi làm sao được.
Chương Hướng Duy càng nằm càng ngượng, cậu tức giận ngước khuôn mặt đỏ bừng bừng của mình lên trừng mắt nói: "Anh, anh còn ngồi đây làm gì hả, mau cầm bát xuống phòng bếp đi."
Hoắc Kham sững người.
Chương Hướng Duy thấy người đàn ông kia nheo mắt nhìn mình, hắn chẳng nói gì, chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu, lông mi cậu run run: "Không đi thì thôi ạ, em chỉ..."
Cậu còn chưa nói hết câu đã bị người ta ôm siết vào lòng, bên tai vang lên một tiếng thở dài: "Cục cưng, em đáng yêu quá."
"...."
"Em đáng yêu như vậy, tôi lại muốn làm thêm lần nữa."
"...." Hai chuyện này thì liên quan gì đến nhau?
Chương Hướng Duy nhân lúc Hoắc Kham đang bận rửa dọn, cẩn thận kiểm tra cơ thể một lượt.
Đau phát khóc và thoái mải đến phát điên trong truyện hay miêu tả đúng là không ngoa tí nào, quả nhiên nghệ thuật đều bắt nguồn từ đời sống.
Chương Hương Duy trở mình, đau đến mức phải hít sâu một hơi, cơ thể của cậu rất yếu đuối, gần đây nhờ đóng vai Phùng Triêu Dương trong bộ <Chị Gái> mới tập luyện hằng ngày, cũng vì thế mà miễn cưỡng đáp ứng được nhu cầu của người đàn ông kia.
Ác vô cùng, siêu ác luôn.
Cậu về đoàn phim sẽ phải rèn luyện sức khỏe, trên trấn không có phòng tập, nhưng chạy bộ buổi sáng thôi cũng khá ổn, không khí ở quê rất trong lành.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường kêu lên, Chương Hướng Duy chậm chạp ấn nghe máy.
Vương Trình: "Đang đâu đó?"
Chương Hướng Duy: "Bên chỗ thầy Hoắc."
Đầu bên kia im ắng, rồi nổ một câu: "Có đeo bao không?"
Miệng Chương Hướng Duy run run: "Có đeo mà, tớ quên thì anh ấy cũng sẽ không quên, anh ấy không muốn khiến tớ khó chịu đâu."
Vương Trình cười nhạo: "Không muốn cậu khó chịu thì đã không làm rồi."
Chương Hướng Duy dúi mặt vào gối, nhỏ giọng thầm thì: "Sao có thể không làm chứ, như thế không phải là yêu đương."
"Uỳnh."
Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng động, Chương Hướng Duy giật mình: "Tiếng gì vậy?"
Giọng nói của Vương Trình vẫn chẳng có gì bất thường: "Bật lửa bị rơi."
Cậu ta nhặt cái bật lửa bị đập bể lên, châm một điếu thuốc, cậu ta nhíu mày vẻ mặt u ám.
Hai tuần.
Biết cậu ấy với ông chú kia đã ở bên nhau hai tuần.
Lúc Vương Trình nghe Chương Hướng Duy hào hứng nói về chuyện đó, cậu ta đã nghĩ tạm thời không liên lạc với cậu nữa, nhưng cậu ta lại không nhịn nổi hai ngày.
Không ổn.
Cậu ấy không chỉ là bí mật không thể nói, còn là anh em tốt nhất của Vương Trình, là bạn học cũ, lại cũng là người thân, quen biết qua lại mười chín năm trời, không thể nào cắt đứt được.
Thực ra Vương Trình biết sớm muộn gì ngày này cũng đến, đã chuẩn bị thật tốt, ít nhất là cậu ta nghĩ rằng bản thân mình đã chuẩn bị, nhưng kết quả khi xảy ra rồi, nó vẫn tồi tệ hệt như ngày tận thế.
Thế nhưng dù là như vậy, trời cũng chẳng sập xuống, thời gian vẫn trôi đi, Vương Trình vừa hàn gắn tổn thương, lại vừa tự ngược bản thân.
Người mình thích có người trong lòng, đến khi bắt đầu yêu đương, chuyện to chuyện nhỏ ngọt ngào gì cũng đến tìm cậu ta để chia sẻ.
Đcm cơm chó này dính máu đấy!
Vương Trình hút hết điếu này đến điếu khác, chậm rãi nhả khói, nghệ sĩ bởi vì đặc thù công việc nên chuyện tình cảm cực kì dễ đổ vỡ, nói bỏ là bỏ, đừng nói yêu, ngay cả kết hôn cũng vậy.
Cậu ta hi vọng bạn học Chương Hướng Duy sẽ không bị thương, kể cả một chút cũng không, nếu có thì chỉ là đau khổ một chút thôi cũng được.
Chẳng cầu mong gì thêm nữa.
Vương Trình dằn xuống cảm giác không cam tâm cùng cay đắng trong lòng: "Khi nào đi?"
"Tối mai." Chương Hướng Duy nói, "Muổn rủ tớ đi ăn cơm hả?"
"Nói linh tinh!"
Vương Trình cắn răng nói: "Cậu á bây giờ trọng sắc khinh bạn rồi, về cũng chẳng thò mặt đến tìm tớ, tớ không gọi cho cậu, chắc cậu cũng không báo tớ một tiếng khi nào về đoàn phim đâu nhỉ?"
Chương Hướng Duy bị cậu ta nói khiến cảm giác như mình là một kẻ không có chữ tín: "Rồi rồi, mai cậu đến nhà tớ đi, trước khi về đoàn tớ muốn về nhà một chuyến, cũng một thời gian rồi chưa gặp ba mẹ."
Lúc này Vương Trình mới thôi.
Chương Hướng Duy đột nhiên nói: "Lão Vương, cậu với cháu gái của chiến hưu bạn ông cậu..."
Vương Trình chặn lại luôn "Đm, nếu cậu không muốn tớ chết sớm thì đừng có nhắc đến cô ta."
Chương Hướng Duy: "..." Có biến?
Cửa phòng mở ra, kèm theo đó là tiếng Hoắc Kham: "Gọi điện cho ai đó?"
Vương Trình vừa nghe thấy giọng hắn đã nói tắt máy, hẹn mai gặp nói chuyện sau.
Cậu ta còn lâu mới ngồi im xem ông chú già đó show ân ái.
Nhưng Hoắc Kham thực sự không có dự định làm như thế, tên nhóc đó với vợ ngoan bảo bối của hắn tốt xấu gì cũng thân thiết nhiều năm, nếu nhỡ sau này hắn làm vợ giận, vậy tên nhóc kia chưa chắc sẽ đứng về phía hắn.
Ít nhất hiện tại hắn không có lòng tin.
Chương Hướng Duy liếc mắt nhìn người đàn ông đang cau mày, khắp người tỏa ra áp suất thấp: "Em thấy anh gần đây rất hay đa sầu đa cảm."
Hoắc Kham thở dài: "Già rồi."
Chương Hướng Duy ừm một tiếng, nghiêm túc nói: "Vậy phải ngủ sớm chút, người già không thể thức đêm đâu ạ."
Hoắc Kham: "..."
Giường bị lún xuống một mảng lớn, Chương Hướng Duy bị một bóng đen bao phủ, xung quanh có mùi thuốc lá quen thuộc xộc tới, cậu nhíu mày: "Sao anh rửa có cái bát thôi mà cũng hút thuốc vậy?"
Hoắc Kham chống giường nhìn cậu từ trên xuống.
Chương Hướng Duy đối diện với đôi mắt hoa đào thâm tình của hắn, trái tim đập bang bang bang, dù nhìn bao nhiêu lần thì cậu vẫn không chịu nổi.
"Có gì thì anh nói đi mà, đừng nhìn em như vậy."
Hoắc Kham tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt cậu: "Không được phép chê tôi già."
Chương Hướng Duy oan hơn cả Đậu Nga, oan muốn khóc luôn: "Em không có chê anh mà, thật đó."
Hoắc Kham xị mặt: "Thế sao em không ôm tôi?"
"..."
Chương Hướng Duy nhanh nhảu ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn: "Ôm rồi, ôm rồi nè."
Ảnh đế, anh có biết bản thân nhõng nhẽo thế nào không hả?
Chương Hướng Duy nhìn cái đầu đang rúc trong ngực mình, tự trả lời, tui nhìn là biết anh không biết rồi đấy.
Căn phòng rộng rãi đơn giản vô cùng ấm áp.
Chương Hướng Duy dùng tư thế cho con bú để ôm ấp ông chú già của mình, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một thắc mắc, cậu thử hỏi: "Anh nói thật với em đi, chỗ này có phải nhà của anh không?"
Huyệt thái dương của Hoắc Kham giật giật.
Chương Hướng Duy nói sâu xa: "Thôi được rồi, anh không nói thì thôi, coi như em chưa hỏi."
Huyệt thái dương của Hoắc Kham lại giật mạnh hơn, hắn nhắm mắt, bất đắc dĩ nói: "Nhà ở thành phố A."
Chương Hướng Duy cũng không bất ngờ, cậu đoán được, cậu đẩy đẩy bờ vai rộng hắn hỏi:: "Anh còn lừa em chuyện gì nữa?"
"Nhiều lắm, sau này dần dần em sẽ phát hiện ra, tôi sẽ từ từ giải thích cho em nghe.", Hoắc Kham dùng môi âu yếm những dấu vết còn sót lại trên xương quai xanh của cậu.
Chương Hướng Duy sợ đến ngây người, câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của cậu, lại khiến cậu không thể nào tức giận.
"Nhưng thầy Hoắc có hai thứ không hề lừa em."
Hoắc Kham cầm tay cậu, một tay đặt tại tim mình, một tay đặt ở thân dưới: "Chúng nó đều là của em, là tài sản của mình em."
______________________
Thanh: dập đầu xin lỗi cả nhà:(
Beta: Huyền
Sau khi kết thúc fanmeeting, Chương Hướng Duy thừa dịp đoàn người đổ ra ngoài cũng đi ra theo, vừa đi vừa nói gì đó với người bên cạnh, cuối cùng rời khỏi dưới sự bảo vệ của vệ sĩ riêng và bảo an tại rạp phim.
Cậu về nhà, chạy lịch trình, đi ăn cơm, hẹn hò các thứ.
Cùng lúc đó video phỏng vấn Chương Hướng Duy tai rạp phim được tung ra, người dẫn chương trình hỏi cậu sau khi xem phim xong có cảm nghĩ như thế nào, cậu nói phim rất hay, chúc phòng vé bán chạy.
Một câu trả lời vô cùng quy củ, không có gì quá đặc biệt hay gây bất ngờ, cũng không có khuyết điểm gì.
Chương Hướng Duy nhìn tên mình đang treo trên hot search, có nhiệt độ mà không dùng thì phí, thế là cậu thừa dịp đăng weibo luôn, cậu dùng lời thoại trong phim để mở bài, viết một đoạn văn ngắn tuyên truyền cho Hoắc Kham, còn thản nhiên @ hắn.
Hoắc Kham cũng cực kì thản nhiên rep lại: Tiểu sư đệ, đệ sai chính tả.
Chương Hướng Duy nhanh chóng sửa lại.
Thế là fan only hai nhà với fan cp cấp tốc "làm việc".
Băng hỏa lưỡng trọng thiên.*
*Nghĩa là trong cùng một thời điểm diễn ra hai sự việc trái ngược nhau.
Không lâu sau, Tưởng Di, Hách Phong, hai anh em họ Lâm cũng lên bài tuyên truyền cho phim của Hoắc Kham, bọn họ đều đăng kèm theo hai tấm ảnh.
Một là poster phim, một là ảnh tập thể chụp ở rạp phim, có bọn họ và nhóm nhân viên chế tác của đoàn phim.
Fan hâm mộ vui vẻ khen ngợi một hồi, bày tỏ nhất định sẽ đi ủng hộ thầy Hoắc, cùng nhau bước lên con đường trải đầy hoa.
Bao gồm cả fan nhà Hách Phong, chính chủ đã ra mặt rồi, bọn họ sẽ tỏ ra ngoan ngoãn một chút.
Trong khi đó top 3 bình luận hot nhất trên weibo của Tưởng Di, quần chúng ăn dưa nhận ra đều là nick fan 24CP.
Nhưng rất nhiều người lên tiếng ủng hộ, cũng không ngại tương tác, bày tỏ không có vấn đề gì hết, còn nếu xảy ra chuyện gì thì cứ coi như không quen.
Giới giải trí càng ngày càng biến chất, ngay cả tình bạn bình thường cũng bị cắt nghĩa quá mức.
Chỉ cần đám blogger ra tay, một tấm hình, một video cũng được biên thành một câu chuyện hoàn chỉnh.
Lúc Chương Hướng Duy lướt weibo trên đường về, trên mạng vẫn còn là phong ba bão táp, mà khi cậu về tới nơi đã trời quang mây tạnh, cậu để điện thoại vào trong túi, đi theo Hoắc Kham vào nhà: "Chưa gì đã làm pr rồi ạ."
Hoắc Kham ném chìa khóa lên tủ giày, hắn sờ sờ khuôn mặt bị gió thổi lạnh của đứa nhỏ, ngày trước tâm tư muốn bảo vệ cậu của hắn luôn có chừng mực, bởi vì sợ đứa nhỏ lo lắng bị kim chủ nhớ thương mông của mình.
Bây giờ hai người đã bên nhau, hắn cũng chẳng kiêng dè gì nữa.
Chỉ cần là thông cáo mà Hoắc Kham không thích, hắn sẽ đè xuống, nếu không đè được, hắn sẽ nhớ kĩ từng cái, từng cái một để tính sổ.
"Đây không phải chuyện em cần bận tâm." Hoắc Kham nói.
Chương Hướng Duy giữ lại bàn tay to lớn của hắn, đưa lên miệng cắn nhẹ, ngước mắt nhìn thẳng hắn: "Anh đã tốn rất nhiều chi phí truyền thông cho em."
Hơi thở của Hoắc Kham dần nặng nề, ánh mắt cũng dần sâu hơn.
Chương Hướng Duy nhận ra nguy hiểm, vội vàng bỏ tay hắn ra, cậu quay người định đi, nhưng bước được hai bước đã bị hắn ôm chặt.
Sau đó sau gáy bị người ta gặm nhấm, vừa đau vừa tê.
Chương Hướng Duy rụt cổ lại đẩy đầu người đàn ông kia ra, nhưng sức không đủ, giọng nói cũng chẳng có tí uy hiếp nào, mềm mại ngoan ngoãn: "Em còn chưa ăn cơm mà."
Hoắc Kham hôn dọc lên theo chiếc cổ trắng ngần của cậu, ôm đứa nhỏ đứng không vững vào trong lồng ngực, ghé vào tai cậu khàn giọng dỗ dành.
"Thầy Hoắc khó chịu lắm, em giúp thầy một chút đi, lát nữa nấu đồ ăn ngon cho em."
Giúp một chút đã là hơn hai tiếng sau.
Hơn thế nữa....
Cũng chẳng có món gì ngon cả, chỉ có mì gói không dinh dưỡng toàn chất béo!
Chương Hướng Duy nằm lỳ trên giường chán chả buồn nói.
Vẻ mặt Hoắc Kham ngập tràn sự thỏa mãn, giọng hắn nghiêm túc: "Tôi nhìn qua rồi, có bị xước một chút, nên đêm nay em ăn cái này đi, nếu không sẽ khó chịu đó."
Chương Hướng Duy: "..."
Nửa câu đầu có thể thôi đừng nói ra không?
Hoắc Kham đút Chương Hướng Duy từng miếng từng miếng đến khi hết bát mì, hắn chỉ hận không thể dùng miệng mớm cho người ta ăn luôn.
Chương Hướng Duy bê canh lên uống, thở dài.
Bàn tay nhấc chén đũa lên của Hoắc Kham ngưng lại, trêu chọc nhìn cậu: "Em không hài lòng với mì gói mà bạn trai em đại diện à?"
Chương Hướng Duy bĩu môi: "Không phải vấn đề của mì gói."
Hoắc Kham nhếch lông mày: "Vậy thì là vấn đề của em?"
Chương Hướng Duy nghiêng đầu nhìn hắn: "Hôm nay anh chuẩn bị nhiều đồ như thế, đầy đủ lắm rồi, mà em còn như vậy."
"Vậy nhỡ sau này có lúc muốn làm mà không kịp chuẩn bị, em sẽ xong đời mất."
Hoắc Kham cầm khăn lau miệng cho cậu: "Không sao đâu."
Chương Hướng Duy liếc hắn bằng ánh mắt u oán: "Anh không tự nhìn lại bản thân à."
Mặt Hoắc Kham giật giật.
Chương Hướng Duy lẩm bẩm: "Thật mà, ở trên giường anh hung dữ chết đi được."
Hoắc Kham nói: "Vậy tôi sẽ thay đổi."
"Đừng.", Chương Hướng Duy chẳng nghĩ nhiều đã nói ra miệng, nói xong mới nhận ra bản thân vừa làm gì, cậu xấu hổ chui vào trong chăn, lắp bắp nói: "Không cần thay đổi đâu ạ, thực ra, thực ra hung dữ nhưng mà, nhưng mà vẫn ổn ạ."
Hoắc Kham cười nhẹ: "Được, vậy không đổi nữa."
Dù sao câu nói kia của hắn cũng chỉ để dỗ dành đứa nhỏ mà thôi, đổi làm sao được.
Chương Hướng Duy càng nằm càng ngượng, cậu tức giận ngước khuôn mặt đỏ bừng bừng của mình lên trừng mắt nói: "Anh, anh còn ngồi đây làm gì hả, mau cầm bát xuống phòng bếp đi."
Hoắc Kham sững người.
Chương Hướng Duy thấy người đàn ông kia nheo mắt nhìn mình, hắn chẳng nói gì, chẳng biết đang nghĩ gì trong đầu, lông mi cậu run run: "Không đi thì thôi ạ, em chỉ..."
Cậu còn chưa nói hết câu đã bị người ta ôm siết vào lòng, bên tai vang lên một tiếng thở dài: "Cục cưng, em đáng yêu quá."
"...."
"Em đáng yêu như vậy, tôi lại muốn làm thêm lần nữa."
"...." Hai chuyện này thì liên quan gì đến nhau?
Chương Hướng Duy nhân lúc Hoắc Kham đang bận rửa dọn, cẩn thận kiểm tra cơ thể một lượt.
Đau phát khóc và thoái mải đến phát điên trong truyện hay miêu tả đúng là không ngoa tí nào, quả nhiên nghệ thuật đều bắt nguồn từ đời sống.
Chương Hương Duy trở mình, đau đến mức phải hít sâu một hơi, cơ thể của cậu rất yếu đuối, gần đây nhờ đóng vai Phùng Triêu Dương trong bộ <Chị Gái> mới tập luyện hằng ngày, cũng vì thế mà miễn cưỡng đáp ứng được nhu cầu của người đàn ông kia.
Ác vô cùng, siêu ác luôn.
Cậu về đoàn phim sẽ phải rèn luyện sức khỏe, trên trấn không có phòng tập, nhưng chạy bộ buổi sáng thôi cũng khá ổn, không khí ở quê rất trong lành.
Điện thoại đặt trên tủ đầu giường kêu lên, Chương Hướng Duy chậm chạp ấn nghe máy.
Vương Trình: "Đang đâu đó?"
Chương Hướng Duy: "Bên chỗ thầy Hoắc."
Đầu bên kia im ắng, rồi nổ một câu: "Có đeo bao không?"
Miệng Chương Hướng Duy run run: "Có đeo mà, tớ quên thì anh ấy cũng sẽ không quên, anh ấy không muốn khiến tớ khó chịu đâu."
Vương Trình cười nhạo: "Không muốn cậu khó chịu thì đã không làm rồi."
Chương Hướng Duy dúi mặt vào gối, nhỏ giọng thầm thì: "Sao có thể không làm chứ, như thế không phải là yêu đương."
"Uỳnh."
Bỗng nhiên bên tai vang lên tiếng động, Chương Hướng Duy giật mình: "Tiếng gì vậy?"
Giọng nói của Vương Trình vẫn chẳng có gì bất thường: "Bật lửa bị rơi."
Cậu ta nhặt cái bật lửa bị đập bể lên, châm một điếu thuốc, cậu ta nhíu mày vẻ mặt u ám.
Hai tuần.
Biết cậu ấy với ông chú kia đã ở bên nhau hai tuần.
Lúc Vương Trình nghe Chương Hướng Duy hào hứng nói về chuyện đó, cậu ta đã nghĩ tạm thời không liên lạc với cậu nữa, nhưng cậu ta lại không nhịn nổi hai ngày.
Không ổn.
Cậu ấy không chỉ là bí mật không thể nói, còn là anh em tốt nhất của Vương Trình, là bạn học cũ, lại cũng là người thân, quen biết qua lại mười chín năm trời, không thể nào cắt đứt được.
Thực ra Vương Trình biết sớm muộn gì ngày này cũng đến, đã chuẩn bị thật tốt, ít nhất là cậu ta nghĩ rằng bản thân mình đã chuẩn bị, nhưng kết quả khi xảy ra rồi, nó vẫn tồi tệ hệt như ngày tận thế.
Thế nhưng dù là như vậy, trời cũng chẳng sập xuống, thời gian vẫn trôi đi, Vương Trình vừa hàn gắn tổn thương, lại vừa tự ngược bản thân.
Người mình thích có người trong lòng, đến khi bắt đầu yêu đương, chuyện to chuyện nhỏ ngọt ngào gì cũng đến tìm cậu ta để chia sẻ.
Đcm cơm chó này dính máu đấy!
Vương Trình hút hết điếu này đến điếu khác, chậm rãi nhả khói, nghệ sĩ bởi vì đặc thù công việc nên chuyện tình cảm cực kì dễ đổ vỡ, nói bỏ là bỏ, đừng nói yêu, ngay cả kết hôn cũng vậy.
Cậu ta hi vọng bạn học Chương Hướng Duy sẽ không bị thương, kể cả một chút cũng không, nếu có thì chỉ là đau khổ một chút thôi cũng được.
Chẳng cầu mong gì thêm nữa.
Vương Trình dằn xuống cảm giác không cam tâm cùng cay đắng trong lòng: "Khi nào đi?"
"Tối mai." Chương Hướng Duy nói, "Muổn rủ tớ đi ăn cơm hả?"
"Nói linh tinh!"
Vương Trình cắn răng nói: "Cậu á bây giờ trọng sắc khinh bạn rồi, về cũng chẳng thò mặt đến tìm tớ, tớ không gọi cho cậu, chắc cậu cũng không báo tớ một tiếng khi nào về đoàn phim đâu nhỉ?"
Chương Hướng Duy bị cậu ta nói khiến cảm giác như mình là một kẻ không có chữ tín: "Rồi rồi, mai cậu đến nhà tớ đi, trước khi về đoàn tớ muốn về nhà một chuyến, cũng một thời gian rồi chưa gặp ba mẹ."
Lúc này Vương Trình mới thôi.
Chương Hướng Duy đột nhiên nói: "Lão Vương, cậu với cháu gái của chiến hưu bạn ông cậu..."
Vương Trình chặn lại luôn "Đm, nếu cậu không muốn tớ chết sớm thì đừng có nhắc đến cô ta."
Chương Hướng Duy: "..." Có biến?
Cửa phòng mở ra, kèm theo đó là tiếng Hoắc Kham: "Gọi điện cho ai đó?"
Vương Trình vừa nghe thấy giọng hắn đã nói tắt máy, hẹn mai gặp nói chuyện sau.
Cậu ta còn lâu mới ngồi im xem ông chú già đó show ân ái.
Nhưng Hoắc Kham thực sự không có dự định làm như thế, tên nhóc đó với vợ ngoan bảo bối của hắn tốt xấu gì cũng thân thiết nhiều năm, nếu nhỡ sau này hắn làm vợ giận, vậy tên nhóc kia chưa chắc sẽ đứng về phía hắn.
Ít nhất hiện tại hắn không có lòng tin.
Chương Hướng Duy liếc mắt nhìn người đàn ông đang cau mày, khắp người tỏa ra áp suất thấp: "Em thấy anh gần đây rất hay đa sầu đa cảm."
Hoắc Kham thở dài: "Già rồi."
Chương Hướng Duy ừm một tiếng, nghiêm túc nói: "Vậy phải ngủ sớm chút, người già không thể thức đêm đâu ạ."
Hoắc Kham: "..."
Giường bị lún xuống một mảng lớn, Chương Hướng Duy bị một bóng đen bao phủ, xung quanh có mùi thuốc lá quen thuộc xộc tới, cậu nhíu mày: "Sao anh rửa có cái bát thôi mà cũng hút thuốc vậy?"
Hoắc Kham chống giường nhìn cậu từ trên xuống.
Chương Hướng Duy đối diện với đôi mắt hoa đào thâm tình của hắn, trái tim đập bang bang bang, dù nhìn bao nhiêu lần thì cậu vẫn không chịu nổi.
"Có gì thì anh nói đi mà, đừng nhìn em như vậy."
Hoắc Kham tiến lại gần, hơi thở ấm áp phả lên mặt cậu: "Không được phép chê tôi già."
Chương Hướng Duy oan hơn cả Đậu Nga, oan muốn khóc luôn: "Em không có chê anh mà, thật đó."
Hoắc Kham xị mặt: "Thế sao em không ôm tôi?"
"..."
Chương Hướng Duy nhanh nhảu ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn: "Ôm rồi, ôm rồi nè."
Ảnh đế, anh có biết bản thân nhõng nhẽo thế nào không hả?
Chương Hướng Duy nhìn cái đầu đang rúc trong ngực mình, tự trả lời, tui nhìn là biết anh không biết rồi đấy.
Căn phòng rộng rãi đơn giản vô cùng ấm áp.
Chương Hướng Duy dùng tư thế cho con bú để ôm ấp ông chú già của mình, trong đầu cậu đột nhiên xuất hiện một thắc mắc, cậu thử hỏi: "Anh nói thật với em đi, chỗ này có phải nhà của anh không?"
Huyệt thái dương của Hoắc Kham giật giật.
Chương Hướng Duy nói sâu xa: "Thôi được rồi, anh không nói thì thôi, coi như em chưa hỏi."
Huyệt thái dương của Hoắc Kham lại giật mạnh hơn, hắn nhắm mắt, bất đắc dĩ nói: "Nhà ở thành phố A."
Chương Hướng Duy cũng không bất ngờ, cậu đoán được, cậu đẩy đẩy bờ vai rộng hắn hỏi:: "Anh còn lừa em chuyện gì nữa?"
"Nhiều lắm, sau này dần dần em sẽ phát hiện ra, tôi sẽ từ từ giải thích cho em nghe.", Hoắc Kham dùng môi âu yếm những dấu vết còn sót lại trên xương quai xanh của cậu.
Chương Hướng Duy sợ đến ngây người, câu trả lời này nằm ngoài dự đoán của cậu, lại khiến cậu không thể nào tức giận.
"Nhưng thầy Hoắc có hai thứ không hề lừa em."
Hoắc Kham cầm tay cậu, một tay đặt tại tim mình, một tay đặt ở thân dưới: "Chúng nó đều là của em, là tài sản của mình em."
______________________
Thanh: dập đầu xin lỗi cả nhà:(
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.