Ảnh Đế Ngày Hôm Nay Cũng Thẻ Đen
Chương 65
Tây Tây Đặc
13/08/2023
Vóc dáng cường tráng cao lớn, tỉ lệ hoàn mỹ, dù chỉ là một bóng lưng thôi cũng đã tỏa sáng, đứng giữa bờ cát cực kỳ bắt mắt.
Kẻ nhan khống như Tống Nhiễm Nhiễm nhìn theo, trông có chút... quen mắt?
Chương Hướng Duy mí mắt giật đùng đùng, nhanh chân chào đón cô: "Sao cô lại ở đây?"
Tống Nhiễm Nhiễm bị kéo theo, ánh mắt cũng chuyển sang nhìn thiếu niên bất ngờ gặp phải hôm nay: "Nói tới đúng là trùng hợp á!"
"Tôi tìm được một công việc rất hài lòng, thế là hẹn hai người bạn ra nước ngoài chơi, vốn là định đi Sicilian, mà trước đây tôi từng đi rồi, cho nên mới tới đây."
Cô cong môi cười, hai mắt híp lại, vỗ tay: "May quá, nếu không thì không gặp được cậu rồi."
Chương Hướng Duy nhìn cô gái trước mặt, cậu mới năm ba, mà cô đã tốt nghiệp từ năm ngoái, hào quang của học sinh giỏi...
Ừm, không hề có.
Chương Hướng Duy nói: "Đúng là trùng hợp."
"Đúng vậy." Tống Nhiễm Nhiễm miệng thì nói, ánh mắt lại vô thức đuổi theo bóng lưng đẹp trai ngời ngời ban nãy, bên tai bỗng vang lên âm thanh: "Cô mua cái này ở đâu vậy?"
Tống Nhiễm Nhiễm hoàn hồn, thấy cậu chỉ vào trang sức hình lập phương trên cổ mình, nhất thời vui mừng hớn hở: "Trông đặc biệt lắm đúng không?"
Chương Hướng Duy gật đầu.
Tống Nhiễm Nhiễm kéo cho cậu xem: "Không phải tôi mua đâu, là của một ông chú cho á, là tác phẩm chú ấy tự thiết kế."
Chương Hướng Duy: "Nó có cả nút ấn nhỉ."
"Đúng đúng đúng." Tống Nhiễm Nhiễm cầm lấy phụ kiện, không biến cô ấn cái nào, hình lập phương bỗng biến thành một con gấu nhỏ, cô tiếp tục ấn, con gấu lại biến thành một cây súng nhỏ, cô nàng vừa ấn vừa hào hứng nói: "Sao sao? Đỉnh lắm đúng không?"
"Đỉnh thật, công nghệ cao lun."
Chương Hướng Duy lén nhìn theo Hoắc Kham, không thấy hắn đâu, chắc là đã đi xa, lúc này cậu mới thả lỏng.
Sau khi nghe Tống Nhiễm Nhiễm lải nhải xong, Chương Hướng Duy hỏi: "Bạn của cô đâu?"
"Kia kìa." Tống Nhiễm Nhiễm vẫy tay với hai người bạn đứng cách đó không xa, "Đây nè, qua đây đi."
.
Hai người bạn của Tống Nhiễm Nhiễm là bạn thời đại học của cô, có hào quang của học sinh giỏi.
Chương Hướng Duy không tỏ vẻ ngôi sao, hai người họ cũng rất bình tĩnh, vừa nhìn đã biết là không phải fan hâm mộ, cũng không giống là fan nhà khác, nên mọi người giao lưu rất vui vẻ.
Còn ảnh đế ở khách sạn thì lại sốt ruột rồi, như bà vợ cả ở nhà than ngắn thở dài gửi tin nhắn đi.
- Vẫn chưa về?
Chương Hướng Duy chỉ trả lời lại ba chữ: "Đợi em xíu."
Sau đó cậu khóa màn hình lại, quay sang chụp ảnh cho ba cô gái đang đứng ở phía bờ biển.
Chụp ảnh xong, Chương Hướng Duy trả máy ảnh cho Tống Nhiễm Nhiễm, đang định nói phải đi về thì bị một tiếng la lớn cắt ngang.
Trên biển có vài thanh niên đang đua nhau, họ thể hiện những động tác vừa chuyên nghiệp vừa mạo hiểm, tạo nên cảm giác hưng phấn nhiệt huyết, khiến cho người đứng xem cũng hào hứng theo.
Ba người phía Tống Nhiễm Nhiễm cũng muốn chơi, nhao nhao nói muốn nhờ huấn luyện viên dắt đi.
Chương Hướng Duy nhận thấy đây là thời điểm để cậu rút lui, lại bị một bàn tay với các ngón tay sơn màu xanh lam túm lại, cậu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn theo.
Tống Nhiễm Nhiễm nói: "Mấy anh huấn luyện viên ngực toàn lông thôi, tôi không thích lắm, cậu dắt tôi đi nhé."
Ở đây không phải trong nước, nhìn quanh toàn người phương Tây, không lo bị fan của Chương Hướng Duy chụp được.
Chương Hướng Duy - người vừa mới chơi đùa lúc nãy, mặt không đỏ tim không run nói: "Tôi không biết chơi."
Sợ bị ông chú già nhà mình phát hiện lắm, tui chớt mất.
"Hả?" Tống Nhiễm Nhiễm vẻ mặt hoảng sợ, "Thật sao?"
Chương Hướng Duy nói: "Thật mà."
Trong mắt Tống Nhiễm Nhiễm lúc này, thiếu niên hơi cúi đầu, sợi tóc đen nhánh mềm mại bị gió biển thổi loạn, ngũ quan tinh xảo dễ nhìn, đôi mắt đang nhìn cô sáng lấp lánh, trong đó đầy vẻ chân thành.
Giờ thì cô tin rồi.
Đương nhiên là do cô đánh giá thấp kĩ năng diễn xuất của nhóc này rồi.
Điện thoại của Chương Hướng Duy kêu lên, lại là tin nhắn từ vợ cả bá đạo họ Hoắc.
- Anh đi tìm em.
Giữa những hàng chữ đó hiện lên cả cảm xúc buồn bực và bất mãn, giống như một con sư tử không tìm thấy bạn tình của mình, mà lại cũng giống như một em bé khổng lồ đòi uống sữa vậy.
Khóe miệng Chương Hướng Duy không nhịn được run lên, vội vàng ngăn cản hắn.
- Không cần đâu, em quay về ngay đây.
Tống Nhiễm Nhiễm nhận ra khi thiếu niên xem điện thoại, cả người vô thức trở nên dịu dàng hơn, dù hiếu kỳ thật, nhưng cô sẽ không nhìn lén điện thoại của người khác.
Chương Hướng Duy thu lại điện thoại nói: "Mọi người chơi đi, tôi phải quay về khách sạn."
Tống Nhiễm Nhiễm nhìn theo bóng lưng của cậu, chậc chậc, người đẹp, ngay cả phần gáy cũng đẹp: "Buổi tối cùng ăn cơm nhé."
Chương Hướng Duy trả lời: "Tính sau nha."
Chắc chắn sẽ không chỉ là ăn cơm, ăn xong bọn họ sẽ đòi đi tăng hai.
Không thể ở lại đảo Sardinia này nữa.
.
Tống Nhiễm Nhiễm ngồi xuống bãi cát, nhìn về phía hai người bạn vẻ mặt như táo bón đang nhìn chằm chằm mình: "Có rắm thì thả đi."
Người bạn A vẻ mặt phức tạp nói: "Nhiễm Nhiễm, tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu, là Quả Cam của Hoắc Kham, sao cậu lại vừa nói vừa cười với đối tượng dính scandal với thần tượng của mình vậy?"
Người bạn B nói tiếp: "Hơn nữa còn không thực sự xé CP, cũng không thông báo, cơ mà cảm giác CP cũng không thật lắm."
"Không phải fan only các cậu đều ghét CP à, gặp một giết một chứ?"
Tống Nhiễm Nhiễm đàng hoàng trịnh trọng nói: "Một là một, hai là hai, đừng có lẫn lộn."
Hai người bạn của cô vẻ mặt kiểu: Ê nghe thúi lắm!
Ở ký túc xác có một người bạn là fan Hách Phong, Tống Nhiễm Nhiễm đã cùng người bạn đó đại chiến tám trăm hiệp suốt thời đại học.
Sau đó hai chính chủ bị chụp ảnh đi ăn chung với nhau, fan hai bên cũng thề cả đời không bao giờ qua lại.
Dưới ánh mắt khinh bỉ của bạn mình, Tống Nhiễm Nhiễm thành thật khai báo: "Được rồi, tớ thừa nhận, vốn dĩ tớ cũng không thích Chương Hướng Duy."
Còn từng bôi đen, ây dà, còn xé quảng trường của cậu các thứ các thứ, thôi không nhắc tới nữa.
Tống Nhiễm Nhiễm cứng miệng nói: "Thì tớ ở nhờ nhà cậu ấy mà, cậu ấy tặng tớ mô hình đó, nguyên một bộ luôn, có hiểu nguyên một bộ là như nào không?"
Hai người bạn vẻ mặt cười cợt: Hông tui hông hiểu, tui chỉ biết một chuyện thôi, đó là chồng bạn cũng chỉ trị giá bằng một bộ mô hình.
Tống Nhiễm Nhiễm ho khan, à chồng thì không sờ không hôn được, nhưng mà mô hình thì được á.
"Nhận được lợi ích chỉ là phụ thôi." Tống Nhiễm Nhiễm lục túi đồ, lấy ra chai xịt chống nắng phun lên mặt: "Chủ yếu là chồng tớ đâu có phải gay, anh ấy là người thẳng nhất vũ trụ, trai thẳng độc thân, làm sao có thể có dính líu tới Chương Hướng Duy nhỏ hơn anh ấy tận mười hai tuổi được, tạo CP chắc để tuyên truyền thôi, giới giải trí là chiến trường của tư bản, thật hay giả chỉ cách nhau một lớp màn mỏng, các cậu không phải fan, không hiểu đâu."
"..." Oke chúng tui không hiểu, cũng sẽ không ý kiến.
Với cả, độc thân á, thế còn thông báo hôm mùng năm của thần tượng cậu thì sao? Mấy bức ảnh sặc mùi yêu đương trên instagram thì sao? Cậu tự ăn luôn hả.
Mấy lời này hai người họ đều không nói ra, sợ Tống nữ sĩ bị đả kích.
Mới hôm mùng năm còn gọi điện cho bọn họ khóc lóc như chóa.
Còn nói thoát fan, không bao giờ theo đuổi thần tượng nữa.
Ngày hôm sau tự vả mặt luôn.
Tống Nhiễm Nhiễm cất chai xịt đi, vui vẻ cười nói: "Hơn nữa, quan trọng nhất là Chương Hướng Duy vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, ngoan ngoãn dễ chịu, các cậu không thấy vậy hả?"
Hai người bạn nghĩ tới thiếu niên kia, yên lặng tự lau máu mũi không tồn tại, đúng vậy, trái tim người mẹ đã bị kích thích.
.
Tống Nhiễm Nhiễm bật người đứng dậy: "Đi nào, đi tìm huấn luyện viên ngực toàn lông dắt chúng ta đi quẩy trên nước thôi."
"Áo hở cổ còn bó sát người, cơ ngực siêu to khổng lồ toàn lông, tớ chịu không nổi đâu."
"Cậu phiền quá đi, ai cần cậu tả kĩ vậy hả."
"..."
Tống Nhiễm Nhiễm đi được vài bước đột nhiên dừng lại, ế cái bóng lưng quen quen vừa nãy hình như... hình như là chồng của cô!
Đm đm đm.
Trái tim muốn nhảy khỏi cổ họng của Tống Nhiễm Nhiễm lập tức nhảy về chỗ cũ, không đúng, khí chất không giống, quần áo cũng không giống, tất cả đều không giống..
Chắc chỉ là trai đẹp thì trông có điểm giống nhau mà thôi.
Ừm, chắc là thế đấy.
Tống Nhiễm Nhiễm tự vỗ ngực an ủi, tí nữa thì bị dọa chết khiếp.
Thế nhưng sự thật ngay trước mắt, mà cô nàng lại nhìn không ra.
Tống Nhiễm Nhiễm không phải fan của Chương Hướng Duy, nếu không thì cô sẽ biết phong cách ăn mặc của cậu, quần áo trên người Hoắc Kham đều do cậu mua cả.
Về phần khí chất, Hoắc ảnh đế đi du lịch cùng vợ, khí chất lạnh lùng đã bị cảm giác vừa chua vừa thúi của một kẻ đang yêu ăn mòn, trông thê nô.
.
Chương Hướng Duy cách khách sạn không bao xa thì bị một anh chàng đẹp trai cản đường.
Trong mắt Chương Hướng Duy, nhìn người nước ngoài đều không khác nhau là mấy, nhìn anh chàng trước mặt, cậu lại nghĩ tới người tóc vàng đổ rượu vang lên người mình đêm đó, nổi da gà khắp người.
Anh chàng đẹp trai đó không nói tiếng Ý mà dùng tiếng Anh, cực kì nhiệt tình mời cậu đi tình một đêm.
Chương Hướng Duy sợ ngây người, sao vậy trời, gay khí của tui nồng lắm hả?
Chắc chắn là do ra nước ngoài nên thả lỏng quá mà.
Đều tại ông chú kia hết!
Chương Hướng Duy bĩu môi, được rồi, chính cậu cũng không đủ nghị lực, quá dễ dãi không khống chế được đôi chân của mình.
Anh chàng đẹp trai thấy con mồi không nói gì, tưởng cậu đồng ý liền kéo tay cậu, không thể chờ nổi muốn đi tới khách sạn phía sau.
Thượng Đế sẽ không thích kẻ lãng phí thời gian.
Hoắc Kham từ khách sạn đi ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này, thế là nổi giận.
Má, tui chớt.
Hơi thở lạnh băng quen thuộc ập tới, Chương Hướng Duy giật nảy cả mình, nhìn thấy người đàn ông vẻ mặt căng thẳng đi tới, sắc mặt thay đổi.
Người này có khả năng bị nhận ra ở nước ngoài cao hơn cậu.
Nếu xảy ra chuyện là toang/
Chương Hướng Duy nhanh chóng cố gắng thoát khỏi tay anh chàng đẹp trai mắt to kia, vội vàng từ chối xong lập tức chuồn mất.
Anh chàng đẹp trai không cam lòng đuổi theo: "Hey, chàng trai Trung Quốc..."
Chương Hướng Duy không quan tâm, cố gắng kéo giãn khoảng cách với người đó, khát vọng sinh tồn mạnh tới mức như hóa thành thực thể.
Hoắc Kham nhận được ánh mắt nài nỉ của đứa nhỏ thì bình tĩnh hơn, ánh mắt tối tăm, gương mặt không cảm xúc quay người đi về.
Hai người giả bộ không quen biết, một trước một sau quay về khách sạn.
"Hey!"
Cánh tay bị kéo lại, Chương Hướng Duy dường như nghe được âm thanh đếm ngược tới khoảnh khắc mông mình nở hoa.
Đúng là kẻ xui xẻo thì uống nước cũng mắc răng, chắc tui chớt mất.
Anh chàng đẹp trai tinh trùng lên não điếc không sợ vẫn dây dưa không buông, Hoắc Kham đi phía trước đột nhiên quay đầu, đôi chân dài bước tới như đem theo gió lạnh, đạp một phát.
Anh chàng đẹp trai bị đạp lăn ra đất, không bò dậy nổi, liên tục phát ra tiếng chửi rủa.
.
Chương Hướng Duy ngăn cản người đàn ông vẫn đang muốn giơ chân đạp tiếp lại: "Mau quay về khách sạn thôi."
Hoắc Kham mặt lạnh như sương.
Chương Hướng Duy đề phòng nhìn quanh bốn phía, cũng may đây là nơi khuất, cậu vội vàng nói: "Đi thôi, bị nhận ra là toang đó."
"Toang cái gì." Hoắc Kham khẽ động môi mỏng, "Khỏi phải tìm cách để bạo."
Chương Hướng Duy không hiểu ra sao, nghẹn lời, mím môi quay đi không nói gì thêm.
Tiếng bước chân chậm rãi đi theo, còn có giọng nói buồn bực vang lên: "Em có lý ghê ha."
Chương Hướng Duy không đáp, đi nhanh hơn.
Hoắc Kham vừa giận vừa cười: "Không có sự cảnh giác trước mặt người lạ như vậy, em còn là người đã có bạn trai, em không chút nhận thức nào về việc đó sao?"
Lửa giận phừng phừng bốc lên đỉnh đầu, Chương Hướng Duy dừng bước, trợn mắt nhìn hắn: "Chỉ là có người tới bắt chuyện thôi mà."
"À." Hoắc Kham cười lạnh, "Chỉ là?"
Sau lưng Chương Hướng Duy toát mồ hôi lạnh, bị người đối diện nhìn chằm chằm, thần kinh cậu run lên, nói: "Từ lúc ra nước ngoài đến giờ, bao nhiêu trai gái tới gần bắt chuyện với anh, còn có người mời anh ngay trước mặt em nữa kìa!"
Hoắc Kham hơi nheo mắt, nhóc ghen rồi, đáng yêu quá, muốn ôm trong lòng xoa xoa ghê.
Không được, bây giờ còn phải dạy dỗ nữa.
Gương mặt Hoắc Kham vừa mới hơi dãn ra, lại lạnh lùng trở lại: "Anh có từng kéo tay những người đó không?"
Chương Hướng Duy im lặng chốc lát, giọng nói yếu đi trông thấy: "Vừa nãy là em chưa kịp phản ứng."
Hoắc Kham lạnh lùng nói: "Anh không bàn tới nguyên nhân, chúng ta chỉ nói tới kết quả thôi."
Chương Hướng Duy cắn răng cãi lại: "Có nguyên nhân mới có kết quả, sao lại không bàn tới nguyên nhân chứ?"
Hoắc Kham không nói lời nào nhìn cậu, nhìn tới mức đối phương đỏ cả mắt, môi run run, tức tới nỗi muốn nhào lên cào hắn, hắn mới chỉ người nằm trên mặt đất nói: "Nếu như tên này nhân lúc em còn chưa kịp phản ứng, tiêm cho em một mũi, hoặc là đẩy em vào cái xe bên cạnh, vậy em nghĩ xem em sẽ ra sao đây?"
Chương Hướng Duy: "..."
Hai bên thái dương Hoắc Kham nhảy thình thịch, muốn tét đít đứa nhóc này quá.
Ở nơi không quen thuộc, ngôn ngữ thì không rành, hắn không nên để cậu ở lại một mình rồi đi về trước.
So với tức giận, thì hắn sợ hãi lo lắng nhiều hơn.
"Nơi đất khách quê người, mà em dám ngẩn người trước mặt người lạ, đầu óc em để ở bãi cát hết rồi hả?"
Lồng ngực Chương Hướng Duy không ngừng phập phồng, sau đó cậu lại nghe thấy một câu: "Học sinh tiểu học cũng biết là không được nói chuyện cùng người lạ."
"Em không bằng cả học sinh tiểu học sao?" Hoắc ảnh đế trực tiếp bổ xuống một đao.
Chương Hướng Duy không nói nổi nữa.
.
Hiện tại chưa có ai đi ngang qua, nhưng Chương Hướng Duy vẫn chưa yên lòng, muốn mau chóng quay về khách sạn: "Em sai rồi."
Hoắc Kham dù bận vẫn cứ ung dung: "Sai ở đâu?"
Chương Hướng Duy nhìn hắn chằm chằm, giọng nói mềm mại: "Chỗ nào cũng sai ạ."
Hoắc Kham: "..."
Chương Hướng Duy nhận ra hô hấp của hắn chuyển từ mùa đông sang mùa xuân, cậu thả lỏng, hít một hơi nói: "Thầy Hoắc ơi, mấy điều anh lo, ba mẹ em còn không lo á, hồi tốt nghiệp mẫu giáo xong em đều tự mình đi học đó."
Hoắc Kham không cười nói với cậu, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sâu sắc nhu tình: "Anh không phải ba mẹ em, không cần phải dạy em trưởng thành, anh chỉ muốn em có thể yên ổn ở bên cạnh anh."
Chương Hướng Duy giật mình.
Hai người đứng nhìn nhau, anh nhìn em, em nhìn anh, ánh mắt im lặng chạm nhau, ngọt dính như kẹo bông vừa ra lò.
Chương Hướng Duy: Muốn hôn anh.
Hoắc Kham: Đi, về đi ngủ.
Anh chàng đẹp trai vẫn đang nằm trên đất, nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng vẫn ăn cơm chó xuyên biên giới: "..."
Tình yêu của người Trung Quốc thật kì lạ, tui xem mà tui cũng say nữa.
.
Chạng vạng, Chương Hướng Duy nằm lì ở trên giường, cằm tì lên mu bàn tay, bất động nhìn theo ánh nắng cuối ngày bên ngoài khung cửa.
"Đẹp quá."
Hoắc Kham một tay cầm điện thoại để nghe, một tay cầm hộp thuốc lá rút lấy một điếu, thoáng nhìn thấy đứa nhỏ đang được bao bọc bởi ánh nắng vàng nhạt, giữa hai đầu lông mày toát ra cảm giác biếng nhác gợi cảm.
"Ừm, đẹp." giống như tiểu thiên sứ vậy.
Bên kia nhận điện thoại, Hoắc Kham lấy bật lửa trong hộc tủ, khẽ xoa đầu đứa nhỏ rồi ngậm điếu thuốc đi ra ngoài phòng khách.
Chu Văn không hỏi tại sao trước đó hắn không nghe điện thoại, mà trực tiếp bàn bạc chuyện làm ăn.
Chỉ có một số ít việc của Hoắc Kham, còn lại phần lớn là của Chương Hướng Duy.
Những diễn viên khác khi ký hợp đồng với các công ty sẽ dựa trên tiềm lực và năng lực cá nhân, hai thứ đó sẽ quyết định xem người đó có được coi trọng hay có được nâng đỡ hay không.
Mà Tân Ngu mới chỉ ký với một người duy nhất, toàn bộ đoàn đội đều chỉ phục vụ cho mình cậu.
Có quá nhiều tài nguyên cho cậu chọn lựa, cậu chọn xong mới đến lượt của người khác.
Giới giải trí là như vậy.
Hoắc Kham dọn đường sẵn cho bé ngoan của mình, mà con đường quá dài, cần một người phụ trách giám sát đi cùng, vốn dĩ là hắn tự làm, mà bây giờ...
Chu Văn cảm giác lão Hoắc bắt đầu giao cho anh một vài đặc quyền, chỉ một vài thôi, vừa cẩn thận vừa trịnh trọng, anh nhận hết, cũng nỗ lực làm tốt, không hỏi nhiều.
.
Khi Hoắc Kham hút xong điếu thuốc quay trở về phòng, nhìn thấy đứa nhỏ đã đứng dậy, đang chụp ảnh hoàng hôn, chiếc chăn bông tuột xuống lộ ra bờ vai trắng mịn, hình ảnh này khiến hô hấp của hắn khựng lại, quay người bước sang chỗ khác.
Chương Hướng Duy đột nhiên bị một bàn tay to lớn đẩy vào trong chăn, cậu giãy dụa thoát ra, người phía trên hỏi: "An Tử đâu rồi?"
Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu bình ổn của Chu Văn rốt cuộc cũng có chút dao động: "Cậu tìm y thì gọi cho y, hỏi tôi làm gì?"
Nghe vẻ cực kì thiếu kiên nhẫn, tâm trạng hết sức rõ ràng.
Chương Hướng Duy ngửi được mùi gì đó, không động đậy nữa.
Hoắc Kham ngồi xuống, nắm lấy cằm đứa nhỏ, ngón tay miết đôi môi mềm mại của cậu, tiếp tục trêu đùa Chu Văn: "Thời gian này tôi đang nghỉ ngơi, cậu ta rảnh rỗi không có gì làm nên quay về nhà mới ở thành phố A, nhà hai người đối diện nhau mà, sao rồi?"
Chu Văn hỏi ngược lại: "Cậu mới ra nước ngoài được nửa tháng, thì có thể ra sao được?"
Hoắc Kham chậc một tiếng: "Nửa tháng, đẻ được cả con luôn rồi."
Chu Văn: "..."
"Năm nay cậu ta không chạm vào ai."
Cuối cùng anh lại nói, giọng nói mơ hồ nghe như tự giễu, ý cười mỏng manh: "Mà đấy là tính tới thời điểm hiện tại, năm nay vẫn còn tám tháng nữa."
Hoắc Kham nghe ra được điểm gì đó, hứng thú nói: "Nếu cậu ta có thể tịnh thân một năm thì sao?"
Chu Văn giọng nói nhẹ như mây gió: "Vậy tôi sẽ bẻ cong cậu ta."
Hoắc Kham trêu đùa: "Chứ không phải anh không nỡ à?"
Trong điện thoại yên ắng một lát, Chu Văn cười cười nói ra hai chữ: "Già rồi."
Có cơ hội thì thử xem sao, không có thì thôi vậy.
.
Hoắc Kham kết thúc cuộc trò chuyện, vứt điện thoại lên giường, xoa xoa gương mặt mềm mại của đứa nhỏ, cúi đầu kề sát, mang theo mùi thuốc lá hôn lên đôi mắt của cậu.
Chương Hướng Duy nhìn hắn: "Chú Văn với chú An Lợi có thể thành đôi không ạ?"
Hoắc Kham hôn dọc xuống: "Hai người họ cộng lại cũng gần bảy mươi rồi, kệ họ đi."
Chương Hướng Duy: "À há."
"Nói thế thì, chúng ta cộng lại cũng hơn năm mươi nè."
Hoắc Kham dừng lại, cười nhẹ nói: "Cục cưng trách chú à?"
Chương Hướng Duy liếc hắn.
"Anh đoán xem."
"Thay vì đoán mò, chẳng bằng dành sức làm em." Hoắc Kham kéo người từ trong chăn ra, để cậu ngồi lên đùi mình.
Chương Hướng Duy ôm cổ hắn, đón ý hùa theo nụ hôn nóng bỏng, cùng hắn triền miên, cậu thở hổn hển hỏi: "Mà...anh đặt vé máy bay chưa?"
Hoắc Kham vừa hôn, vừa xoa gáy đứa nhỏ trong ngực mình: "Hơn chín giờ, gần mười giờ mới phải đi, không vội, ăn cơm đã."
Một lát sau, Chương Hướng Duy bám lấy mép giường, mơ mơ màng màng nghĩ, ế tại sao lại lên giường nữa rồi?
Thật sự là...
.
Buổi tối, Tống Nhiễm Nhiễm lê thân thể vừa mệt mỏi vừa sảng khoái quay lại khách sạn, vẫy tay chào hai người bạn rồi quay về phòng của mình.
Tống Nhiễm Nhiễm rửa mặt xong thì nhảy lên giường nằm úp sấp như một con rùa, mở tivi rồi lướt điện thoại.
Theo thường lệ lưu được một đống ảnh đẹp đẽ của chồng cô.
Ừm, hôm nay weibo đăng bài về công việc, không có lịch trình, vẫn giống như trước kia, quay phim xong là biến mất, ít nhất một hai tháng sẽ không thấy bóng dáng đâu.
Tống Nhiễm Nhiễm lăn lộn hơn một tiếng trong siêu thoại, chuẩn bị đi đắp mặt nạ ngủ, kết quả lại vẫn không dừng lướt điện thoại được.
Lướt một hồi tới nửa đêm.
Siêu thoại đúng là thứ giết người vô hình, Tống Nhiễm Nhiễm tắt đi cảnh báo trên điện thoại, tiếp tục lướt.
Đột nhiên cô nàng thấy thứ gì đó, Tống Nhiễm Nhiễm nhảy cẫng lên như bị điện giật, bàn tay run rẩy ấn tạm dừng video mà bạn mình gửi tới.
Những tấm ảnh trong video là ảnh của Hoắc Kham trong các khoảng thời gian khác nhau, tấm hình cô ấn dừng là tấm ảnh cô chưa từng nhìn thấy.
Thế nhưng có thể nhận ra là ảnh gần đây, bởi vì sau khi đóng máy Hoắc Kham có xuất hiện, kiểu tóc giống y hệt.
Là ảnh chụp phía sau lưng.
Giống quá, tại sao lại như vậy?
Trái tim Tống Nhiễm Nhiễm nhảy thình thịch, cô nhảy xuống giường uống mấy ngụm nước, tỉnh táo hơn chút lại tiếp tục đi soi ảnh, so sánh với hình ảnh ban chiều cô nhìn thấy...
Tui nên uống thêm nước thì hơn.
Tống Nhiễm Nhiễm uống tới mức không uống nổi nữa, đờ đẫn ngồi trên ghế, hai mắt mở lớn, đồng tử co lại, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Giống như gặp phải một cú shock lớn trong cuộc đời không thể chịu đựng được.
Một khi những ý nghĩ đó xuất hiện, thì nó đã nảy mầm rồi bám rễ trong lòng cô, không thể nào xóa đi được.
Giả dụ nếu đó là Hoắc Kham, vậy có nghĩa là hắn cùng Chương Hướng Duy tới đây du lịch, cả hai người bọn họ đều không xuất hiện trong bất kì hoạt động thương mại nào sau khi đóng máy.
Cho nên có thể nói, cái thông báo kia...
Tống Nhiễm Nhiễm gục ngã ôm đầu, trời đấc ơi, điên mất thôi.
Tự mình ăn được quả dưa bự tới trời long đất lở lun á.
.
Tống Nhiễm Nhiễm nghĩ ngợi, trên đảo còn có các du khách Trung Quốc khác, rồi Hoa kiều, còn có cả fan nước ngoài của Hoắc Kham, chỉ cần cô tiết lộ một xíu thông tin lên siêu thoại, ngay lập tức sẽ nhận được sự chú ý và bị lan truyền.
Có thêm một đôi mắt, thì sẽ nhiều thêm bằng chứng được tìm thấy.
Thời điểm Tống Nhiễm Nhiễm hoàn hồn, thì tay cô đã mở topic lên gõ rồi: Hình như hôm nay tui đã thấy Kham ca ở trên bờ biển Sardinia, anh ấy đội mũ đánh cá màu xám, mặc áo màu lam nhạt...
Đúng lúc này, điện thoại chợt vang lên.
Tống Nhiễm Nhiễm bừng tỉnh như vừa bị trúng tà, tí nữa thì vứt điện thoại đi, khi cô nhìn thấy cái tên hiện trên điện thoại, tay lập tức run lên.
Có cảm giác chột dạ ghê.
Tống Nhiễm Nhiễm uống hết nước, hít sâu, bụng no nước căng phồng: "Hướng Duy, sao giờ cậu còn gọi cho tôi vậy?"
Không hẹn đi ăn cơm tối được, nên cô không nghĩ gì nhiều, mà giờ đây không thể không nghĩ nhiều.
Chương Hướng Duy vừa xuống khỏi máy bay, cậu ngáp một cái, cũng chả hiểu sao lại tự mình gọi cho Tống Nhiễm Nhiễm, lại còn là giờ này nữa.
Nhưng gọi thì cũng gọi rồi, Chương Hướng Duy hỏi bừa: "Bao giờ cô về nước vậy?"
Tống Nhiễm Nhiễm lúc này đầu óc còn chưa hoạt động, lại không dám thăm dò: "Sao thế?"
Chương Hướng Duy nhìn ông chú không hiểu sao tự dưng nổi cơn ghen, cậu ngồi lên xe dựa vào vai hắn: "Tôi mua cho cô bộ mô hình giống trong phòng khác nhà tôi á, chắc là ngày mai sẽ tới, chừng nào về nước nhớ qua lấy nha."
.
Tống Nhiễm Nhiễm ngồi xuống: "Vừa mua sao?"
Hừm, chắc chắn là cảm thấy cô đã phát hiện ra, nên muốn hối lộ cô!
Trong điện thoại truyền tới âm thanh buồn ngủ của thiếu niên, không hề có tí uy hiếp nào: "Không phải đâu, tháng trước tôi liên lạc với cửa hàng đặt theo yêu cầu đó."
Tống Nhiễm Nhiễm há miệng, liếc mắt nhìn bài đăng.
Chọn tất cả, xóa bỏ.
Aaaaa!! Thôi, coi như chưa từng thấy gì đi.
Tống Nhiễm Nhiễm run rẩy níu chặt lấy cái danh fan only và fan vợ của mình, không ngừng tự an ủi bản thân, chỉ là cô không muốn gây thêm phiền phức cho Chương Hướng Duy mà thôi.
Không có ý nghĩ nào khác, không hề.
Cô sẽ không bao giờ trở thành fan CP, khum bao giờ!
Tống Nhiễm Nhiễm thầm gào rú trong lòng, mà ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mò vào siêu thoại 24CP, lướt một lượt , ây da, đẹp đôi ghê ta, chênh lệch chiều cao cuti quá, ui bức vẽ kìa nhìn muốn xịt máu mũi quá.
".........."
Tống Nhiễm Nhiễm đập đầu xuống bàn.
Tui đã bị vấy bẩn.
Kẻ nhan khống như Tống Nhiễm Nhiễm nhìn theo, trông có chút... quen mắt?
Chương Hướng Duy mí mắt giật đùng đùng, nhanh chân chào đón cô: "Sao cô lại ở đây?"
Tống Nhiễm Nhiễm bị kéo theo, ánh mắt cũng chuyển sang nhìn thiếu niên bất ngờ gặp phải hôm nay: "Nói tới đúng là trùng hợp á!"
"Tôi tìm được một công việc rất hài lòng, thế là hẹn hai người bạn ra nước ngoài chơi, vốn là định đi Sicilian, mà trước đây tôi từng đi rồi, cho nên mới tới đây."
Cô cong môi cười, hai mắt híp lại, vỗ tay: "May quá, nếu không thì không gặp được cậu rồi."
Chương Hướng Duy nhìn cô gái trước mặt, cậu mới năm ba, mà cô đã tốt nghiệp từ năm ngoái, hào quang của học sinh giỏi...
Ừm, không hề có.
Chương Hướng Duy nói: "Đúng là trùng hợp."
"Đúng vậy." Tống Nhiễm Nhiễm miệng thì nói, ánh mắt lại vô thức đuổi theo bóng lưng đẹp trai ngời ngời ban nãy, bên tai bỗng vang lên âm thanh: "Cô mua cái này ở đâu vậy?"
Tống Nhiễm Nhiễm hoàn hồn, thấy cậu chỉ vào trang sức hình lập phương trên cổ mình, nhất thời vui mừng hớn hở: "Trông đặc biệt lắm đúng không?"
Chương Hướng Duy gật đầu.
Tống Nhiễm Nhiễm kéo cho cậu xem: "Không phải tôi mua đâu, là của một ông chú cho á, là tác phẩm chú ấy tự thiết kế."
Chương Hướng Duy: "Nó có cả nút ấn nhỉ."
"Đúng đúng đúng." Tống Nhiễm Nhiễm cầm lấy phụ kiện, không biến cô ấn cái nào, hình lập phương bỗng biến thành một con gấu nhỏ, cô tiếp tục ấn, con gấu lại biến thành một cây súng nhỏ, cô nàng vừa ấn vừa hào hứng nói: "Sao sao? Đỉnh lắm đúng không?"
"Đỉnh thật, công nghệ cao lun."
Chương Hướng Duy lén nhìn theo Hoắc Kham, không thấy hắn đâu, chắc là đã đi xa, lúc này cậu mới thả lỏng.
Sau khi nghe Tống Nhiễm Nhiễm lải nhải xong, Chương Hướng Duy hỏi: "Bạn của cô đâu?"
"Kia kìa." Tống Nhiễm Nhiễm vẫy tay với hai người bạn đứng cách đó không xa, "Đây nè, qua đây đi."
.
Hai người bạn của Tống Nhiễm Nhiễm là bạn thời đại học của cô, có hào quang của học sinh giỏi.
Chương Hướng Duy không tỏ vẻ ngôi sao, hai người họ cũng rất bình tĩnh, vừa nhìn đã biết là không phải fan hâm mộ, cũng không giống là fan nhà khác, nên mọi người giao lưu rất vui vẻ.
Còn ảnh đế ở khách sạn thì lại sốt ruột rồi, như bà vợ cả ở nhà than ngắn thở dài gửi tin nhắn đi.
- Vẫn chưa về?
Chương Hướng Duy chỉ trả lời lại ba chữ: "Đợi em xíu."
Sau đó cậu khóa màn hình lại, quay sang chụp ảnh cho ba cô gái đang đứng ở phía bờ biển.
Chụp ảnh xong, Chương Hướng Duy trả máy ảnh cho Tống Nhiễm Nhiễm, đang định nói phải đi về thì bị một tiếng la lớn cắt ngang.
Trên biển có vài thanh niên đang đua nhau, họ thể hiện những động tác vừa chuyên nghiệp vừa mạo hiểm, tạo nên cảm giác hưng phấn nhiệt huyết, khiến cho người đứng xem cũng hào hứng theo.
Ba người phía Tống Nhiễm Nhiễm cũng muốn chơi, nhao nhao nói muốn nhờ huấn luyện viên dắt đi.
Chương Hướng Duy nhận thấy đây là thời điểm để cậu rút lui, lại bị một bàn tay với các ngón tay sơn màu xanh lam túm lại, cậu dùng ánh mắt khó hiểu nhìn theo.
Tống Nhiễm Nhiễm nói: "Mấy anh huấn luyện viên ngực toàn lông thôi, tôi không thích lắm, cậu dắt tôi đi nhé."
Ở đây không phải trong nước, nhìn quanh toàn người phương Tây, không lo bị fan của Chương Hướng Duy chụp được.
Chương Hướng Duy - người vừa mới chơi đùa lúc nãy, mặt không đỏ tim không run nói: "Tôi không biết chơi."
Sợ bị ông chú già nhà mình phát hiện lắm, tui chớt mất.
"Hả?" Tống Nhiễm Nhiễm vẻ mặt hoảng sợ, "Thật sao?"
Chương Hướng Duy nói: "Thật mà."
Trong mắt Tống Nhiễm Nhiễm lúc này, thiếu niên hơi cúi đầu, sợi tóc đen nhánh mềm mại bị gió biển thổi loạn, ngũ quan tinh xảo dễ nhìn, đôi mắt đang nhìn cô sáng lấp lánh, trong đó đầy vẻ chân thành.
Giờ thì cô tin rồi.
Đương nhiên là do cô đánh giá thấp kĩ năng diễn xuất của nhóc này rồi.
Điện thoại của Chương Hướng Duy kêu lên, lại là tin nhắn từ vợ cả bá đạo họ Hoắc.
- Anh đi tìm em.
Giữa những hàng chữ đó hiện lên cả cảm xúc buồn bực và bất mãn, giống như một con sư tử không tìm thấy bạn tình của mình, mà lại cũng giống như một em bé khổng lồ đòi uống sữa vậy.
Khóe miệng Chương Hướng Duy không nhịn được run lên, vội vàng ngăn cản hắn.
- Không cần đâu, em quay về ngay đây.
Tống Nhiễm Nhiễm nhận ra khi thiếu niên xem điện thoại, cả người vô thức trở nên dịu dàng hơn, dù hiếu kỳ thật, nhưng cô sẽ không nhìn lén điện thoại của người khác.
Chương Hướng Duy thu lại điện thoại nói: "Mọi người chơi đi, tôi phải quay về khách sạn."
Tống Nhiễm Nhiễm nhìn theo bóng lưng của cậu, chậc chậc, người đẹp, ngay cả phần gáy cũng đẹp: "Buổi tối cùng ăn cơm nhé."
Chương Hướng Duy trả lời: "Tính sau nha."
Chắc chắn sẽ không chỉ là ăn cơm, ăn xong bọn họ sẽ đòi đi tăng hai.
Không thể ở lại đảo Sardinia này nữa.
.
Tống Nhiễm Nhiễm ngồi xuống bãi cát, nhìn về phía hai người bạn vẻ mặt như táo bón đang nhìn chằm chằm mình: "Có rắm thì thả đi."
Người bạn A vẻ mặt phức tạp nói: "Nhiễm Nhiễm, tớ có một vấn đề muốn hỏi cậu, là Quả Cam của Hoắc Kham, sao cậu lại vừa nói vừa cười với đối tượng dính scandal với thần tượng của mình vậy?"
Người bạn B nói tiếp: "Hơn nữa còn không thực sự xé CP, cũng không thông báo, cơ mà cảm giác CP cũng không thật lắm."
"Không phải fan only các cậu đều ghét CP à, gặp một giết một chứ?"
Tống Nhiễm Nhiễm đàng hoàng trịnh trọng nói: "Một là một, hai là hai, đừng có lẫn lộn."
Hai người bạn của cô vẻ mặt kiểu: Ê nghe thúi lắm!
Ở ký túc xác có một người bạn là fan Hách Phong, Tống Nhiễm Nhiễm đã cùng người bạn đó đại chiến tám trăm hiệp suốt thời đại học.
Sau đó hai chính chủ bị chụp ảnh đi ăn chung với nhau, fan hai bên cũng thề cả đời không bao giờ qua lại.
Dưới ánh mắt khinh bỉ của bạn mình, Tống Nhiễm Nhiễm thành thật khai báo: "Được rồi, tớ thừa nhận, vốn dĩ tớ cũng không thích Chương Hướng Duy."
Còn từng bôi đen, ây dà, còn xé quảng trường của cậu các thứ các thứ, thôi không nhắc tới nữa.
Tống Nhiễm Nhiễm cứng miệng nói: "Thì tớ ở nhờ nhà cậu ấy mà, cậu ấy tặng tớ mô hình đó, nguyên một bộ luôn, có hiểu nguyên một bộ là như nào không?"
Hai người bạn vẻ mặt cười cợt: Hông tui hông hiểu, tui chỉ biết một chuyện thôi, đó là chồng bạn cũng chỉ trị giá bằng một bộ mô hình.
Tống Nhiễm Nhiễm ho khan, à chồng thì không sờ không hôn được, nhưng mà mô hình thì được á.
"Nhận được lợi ích chỉ là phụ thôi." Tống Nhiễm Nhiễm lục túi đồ, lấy ra chai xịt chống nắng phun lên mặt: "Chủ yếu là chồng tớ đâu có phải gay, anh ấy là người thẳng nhất vũ trụ, trai thẳng độc thân, làm sao có thể có dính líu tới Chương Hướng Duy nhỏ hơn anh ấy tận mười hai tuổi được, tạo CP chắc để tuyên truyền thôi, giới giải trí là chiến trường của tư bản, thật hay giả chỉ cách nhau một lớp màn mỏng, các cậu không phải fan, không hiểu đâu."
"..." Oke chúng tui không hiểu, cũng sẽ không ý kiến.
Với cả, độc thân á, thế còn thông báo hôm mùng năm của thần tượng cậu thì sao? Mấy bức ảnh sặc mùi yêu đương trên instagram thì sao? Cậu tự ăn luôn hả.
Mấy lời này hai người họ đều không nói ra, sợ Tống nữ sĩ bị đả kích.
Mới hôm mùng năm còn gọi điện cho bọn họ khóc lóc như chóa.
Còn nói thoát fan, không bao giờ theo đuổi thần tượng nữa.
Ngày hôm sau tự vả mặt luôn.
Tống Nhiễm Nhiễm cất chai xịt đi, vui vẻ cười nói: "Hơn nữa, quan trọng nhất là Chương Hướng Duy vừa xinh đẹp vừa đáng yêu, ngoan ngoãn dễ chịu, các cậu không thấy vậy hả?"
Hai người bạn nghĩ tới thiếu niên kia, yên lặng tự lau máu mũi không tồn tại, đúng vậy, trái tim người mẹ đã bị kích thích.
.
Tống Nhiễm Nhiễm bật người đứng dậy: "Đi nào, đi tìm huấn luyện viên ngực toàn lông dắt chúng ta đi quẩy trên nước thôi."
"Áo hở cổ còn bó sát người, cơ ngực siêu to khổng lồ toàn lông, tớ chịu không nổi đâu."
"Cậu phiền quá đi, ai cần cậu tả kĩ vậy hả."
"..."
Tống Nhiễm Nhiễm đi được vài bước đột nhiên dừng lại, ế cái bóng lưng quen quen vừa nãy hình như... hình như là chồng của cô!
Đm đm đm.
Trái tim muốn nhảy khỏi cổ họng của Tống Nhiễm Nhiễm lập tức nhảy về chỗ cũ, không đúng, khí chất không giống, quần áo cũng không giống, tất cả đều không giống..
Chắc chỉ là trai đẹp thì trông có điểm giống nhau mà thôi.
Ừm, chắc là thế đấy.
Tống Nhiễm Nhiễm tự vỗ ngực an ủi, tí nữa thì bị dọa chết khiếp.
Thế nhưng sự thật ngay trước mắt, mà cô nàng lại nhìn không ra.
Tống Nhiễm Nhiễm không phải fan của Chương Hướng Duy, nếu không thì cô sẽ biết phong cách ăn mặc của cậu, quần áo trên người Hoắc Kham đều do cậu mua cả.
Về phần khí chất, Hoắc ảnh đế đi du lịch cùng vợ, khí chất lạnh lùng đã bị cảm giác vừa chua vừa thúi của một kẻ đang yêu ăn mòn, trông thê nô.
.
Chương Hướng Duy cách khách sạn không bao xa thì bị một anh chàng đẹp trai cản đường.
Trong mắt Chương Hướng Duy, nhìn người nước ngoài đều không khác nhau là mấy, nhìn anh chàng trước mặt, cậu lại nghĩ tới người tóc vàng đổ rượu vang lên người mình đêm đó, nổi da gà khắp người.
Anh chàng đẹp trai đó không nói tiếng Ý mà dùng tiếng Anh, cực kì nhiệt tình mời cậu đi tình một đêm.
Chương Hướng Duy sợ ngây người, sao vậy trời, gay khí của tui nồng lắm hả?
Chắc chắn là do ra nước ngoài nên thả lỏng quá mà.
Đều tại ông chú kia hết!
Chương Hướng Duy bĩu môi, được rồi, chính cậu cũng không đủ nghị lực, quá dễ dãi không khống chế được đôi chân của mình.
Anh chàng đẹp trai thấy con mồi không nói gì, tưởng cậu đồng ý liền kéo tay cậu, không thể chờ nổi muốn đi tới khách sạn phía sau.
Thượng Đế sẽ không thích kẻ lãng phí thời gian.
Hoắc Kham từ khách sạn đi ra, vừa vặn nhìn thấy một màn này, thế là nổi giận.
Má, tui chớt.
Hơi thở lạnh băng quen thuộc ập tới, Chương Hướng Duy giật nảy cả mình, nhìn thấy người đàn ông vẻ mặt căng thẳng đi tới, sắc mặt thay đổi.
Người này có khả năng bị nhận ra ở nước ngoài cao hơn cậu.
Nếu xảy ra chuyện là toang/
Chương Hướng Duy nhanh chóng cố gắng thoát khỏi tay anh chàng đẹp trai mắt to kia, vội vàng từ chối xong lập tức chuồn mất.
Anh chàng đẹp trai không cam lòng đuổi theo: "Hey, chàng trai Trung Quốc..."
Chương Hướng Duy không quan tâm, cố gắng kéo giãn khoảng cách với người đó, khát vọng sinh tồn mạnh tới mức như hóa thành thực thể.
Hoắc Kham nhận được ánh mắt nài nỉ của đứa nhỏ thì bình tĩnh hơn, ánh mắt tối tăm, gương mặt không cảm xúc quay người đi về.
Hai người giả bộ không quen biết, một trước một sau quay về khách sạn.
"Hey!"
Cánh tay bị kéo lại, Chương Hướng Duy dường như nghe được âm thanh đếm ngược tới khoảnh khắc mông mình nở hoa.
Đúng là kẻ xui xẻo thì uống nước cũng mắc răng, chắc tui chớt mất.
Anh chàng đẹp trai tinh trùng lên não điếc không sợ vẫn dây dưa không buông, Hoắc Kham đi phía trước đột nhiên quay đầu, đôi chân dài bước tới như đem theo gió lạnh, đạp một phát.
Anh chàng đẹp trai bị đạp lăn ra đất, không bò dậy nổi, liên tục phát ra tiếng chửi rủa.
.
Chương Hướng Duy ngăn cản người đàn ông vẫn đang muốn giơ chân đạp tiếp lại: "Mau quay về khách sạn thôi."
Hoắc Kham mặt lạnh như sương.
Chương Hướng Duy đề phòng nhìn quanh bốn phía, cũng may đây là nơi khuất, cậu vội vàng nói: "Đi thôi, bị nhận ra là toang đó."
"Toang cái gì." Hoắc Kham khẽ động môi mỏng, "Khỏi phải tìm cách để bạo."
Chương Hướng Duy không hiểu ra sao, nghẹn lời, mím môi quay đi không nói gì thêm.
Tiếng bước chân chậm rãi đi theo, còn có giọng nói buồn bực vang lên: "Em có lý ghê ha."
Chương Hướng Duy không đáp, đi nhanh hơn.
Hoắc Kham vừa giận vừa cười: "Không có sự cảnh giác trước mặt người lạ như vậy, em còn là người đã có bạn trai, em không chút nhận thức nào về việc đó sao?"
Lửa giận phừng phừng bốc lên đỉnh đầu, Chương Hướng Duy dừng bước, trợn mắt nhìn hắn: "Chỉ là có người tới bắt chuyện thôi mà."
"À." Hoắc Kham cười lạnh, "Chỉ là?"
Sau lưng Chương Hướng Duy toát mồ hôi lạnh, bị người đối diện nhìn chằm chằm, thần kinh cậu run lên, nói: "Từ lúc ra nước ngoài đến giờ, bao nhiêu trai gái tới gần bắt chuyện với anh, còn có người mời anh ngay trước mặt em nữa kìa!"
Hoắc Kham hơi nheo mắt, nhóc ghen rồi, đáng yêu quá, muốn ôm trong lòng xoa xoa ghê.
Không được, bây giờ còn phải dạy dỗ nữa.
Gương mặt Hoắc Kham vừa mới hơi dãn ra, lại lạnh lùng trở lại: "Anh có từng kéo tay những người đó không?"
Chương Hướng Duy im lặng chốc lát, giọng nói yếu đi trông thấy: "Vừa nãy là em chưa kịp phản ứng."
Hoắc Kham lạnh lùng nói: "Anh không bàn tới nguyên nhân, chúng ta chỉ nói tới kết quả thôi."
Chương Hướng Duy cắn răng cãi lại: "Có nguyên nhân mới có kết quả, sao lại không bàn tới nguyên nhân chứ?"
Hoắc Kham không nói lời nào nhìn cậu, nhìn tới mức đối phương đỏ cả mắt, môi run run, tức tới nỗi muốn nhào lên cào hắn, hắn mới chỉ người nằm trên mặt đất nói: "Nếu như tên này nhân lúc em còn chưa kịp phản ứng, tiêm cho em một mũi, hoặc là đẩy em vào cái xe bên cạnh, vậy em nghĩ xem em sẽ ra sao đây?"
Chương Hướng Duy: "..."
Hai bên thái dương Hoắc Kham nhảy thình thịch, muốn tét đít đứa nhóc này quá.
Ở nơi không quen thuộc, ngôn ngữ thì không rành, hắn không nên để cậu ở lại một mình rồi đi về trước.
So với tức giận, thì hắn sợ hãi lo lắng nhiều hơn.
"Nơi đất khách quê người, mà em dám ngẩn người trước mặt người lạ, đầu óc em để ở bãi cát hết rồi hả?"
Lồng ngực Chương Hướng Duy không ngừng phập phồng, sau đó cậu lại nghe thấy một câu: "Học sinh tiểu học cũng biết là không được nói chuyện cùng người lạ."
"Em không bằng cả học sinh tiểu học sao?" Hoắc ảnh đế trực tiếp bổ xuống một đao.
Chương Hướng Duy không nói nổi nữa.
.
Hiện tại chưa có ai đi ngang qua, nhưng Chương Hướng Duy vẫn chưa yên lòng, muốn mau chóng quay về khách sạn: "Em sai rồi."
Hoắc Kham dù bận vẫn cứ ung dung: "Sai ở đâu?"
Chương Hướng Duy nhìn hắn chằm chằm, giọng nói mềm mại: "Chỗ nào cũng sai ạ."
Hoắc Kham: "..."
Chương Hướng Duy nhận ra hô hấp của hắn chuyển từ mùa đông sang mùa xuân, cậu thả lỏng, hít một hơi nói: "Thầy Hoắc ơi, mấy điều anh lo, ba mẹ em còn không lo á, hồi tốt nghiệp mẫu giáo xong em đều tự mình đi học đó."
Hoắc Kham không cười nói với cậu, khuôn mặt nghiêm túc, ánh mắt sâu sắc nhu tình: "Anh không phải ba mẹ em, không cần phải dạy em trưởng thành, anh chỉ muốn em có thể yên ổn ở bên cạnh anh."
Chương Hướng Duy giật mình.
Hai người đứng nhìn nhau, anh nhìn em, em nhìn anh, ánh mắt im lặng chạm nhau, ngọt dính như kẹo bông vừa ra lò.
Chương Hướng Duy: Muốn hôn anh.
Hoắc Kham: Đi, về đi ngủ.
Anh chàng đẹp trai vẫn đang nằm trên đất, nghe không hiểu tiếng Trung, nhưng vẫn ăn cơm chó xuyên biên giới: "..."
Tình yêu của người Trung Quốc thật kì lạ, tui xem mà tui cũng say nữa.
.
Chạng vạng, Chương Hướng Duy nằm lì ở trên giường, cằm tì lên mu bàn tay, bất động nhìn theo ánh nắng cuối ngày bên ngoài khung cửa.
"Đẹp quá."
Hoắc Kham một tay cầm điện thoại để nghe, một tay cầm hộp thuốc lá rút lấy một điếu, thoáng nhìn thấy đứa nhỏ đang được bao bọc bởi ánh nắng vàng nhạt, giữa hai đầu lông mày toát ra cảm giác biếng nhác gợi cảm.
"Ừm, đẹp." giống như tiểu thiên sứ vậy.
Bên kia nhận điện thoại, Hoắc Kham lấy bật lửa trong hộc tủ, khẽ xoa đầu đứa nhỏ rồi ngậm điếu thuốc đi ra ngoài phòng khách.
Chu Văn không hỏi tại sao trước đó hắn không nghe điện thoại, mà trực tiếp bàn bạc chuyện làm ăn.
Chỉ có một số ít việc của Hoắc Kham, còn lại phần lớn là của Chương Hướng Duy.
Những diễn viên khác khi ký hợp đồng với các công ty sẽ dựa trên tiềm lực và năng lực cá nhân, hai thứ đó sẽ quyết định xem người đó có được coi trọng hay có được nâng đỡ hay không.
Mà Tân Ngu mới chỉ ký với một người duy nhất, toàn bộ đoàn đội đều chỉ phục vụ cho mình cậu.
Có quá nhiều tài nguyên cho cậu chọn lựa, cậu chọn xong mới đến lượt của người khác.
Giới giải trí là như vậy.
Hoắc Kham dọn đường sẵn cho bé ngoan của mình, mà con đường quá dài, cần một người phụ trách giám sát đi cùng, vốn dĩ là hắn tự làm, mà bây giờ...
Chu Văn cảm giác lão Hoắc bắt đầu giao cho anh một vài đặc quyền, chỉ một vài thôi, vừa cẩn thận vừa trịnh trọng, anh nhận hết, cũng nỗ lực làm tốt, không hỏi nhiều.
.
Khi Hoắc Kham hút xong điếu thuốc quay trở về phòng, nhìn thấy đứa nhỏ đã đứng dậy, đang chụp ảnh hoàng hôn, chiếc chăn bông tuột xuống lộ ra bờ vai trắng mịn, hình ảnh này khiến hô hấp của hắn khựng lại, quay người bước sang chỗ khác.
Chương Hướng Duy đột nhiên bị một bàn tay to lớn đẩy vào trong chăn, cậu giãy dụa thoát ra, người phía trên hỏi: "An Tử đâu rồi?"
Đầu bên kia điện thoại, giọng điệu bình ổn của Chu Văn rốt cuộc cũng có chút dao động: "Cậu tìm y thì gọi cho y, hỏi tôi làm gì?"
Nghe vẻ cực kì thiếu kiên nhẫn, tâm trạng hết sức rõ ràng.
Chương Hướng Duy ngửi được mùi gì đó, không động đậy nữa.
Hoắc Kham ngồi xuống, nắm lấy cằm đứa nhỏ, ngón tay miết đôi môi mềm mại của cậu, tiếp tục trêu đùa Chu Văn: "Thời gian này tôi đang nghỉ ngơi, cậu ta rảnh rỗi không có gì làm nên quay về nhà mới ở thành phố A, nhà hai người đối diện nhau mà, sao rồi?"
Chu Văn hỏi ngược lại: "Cậu mới ra nước ngoài được nửa tháng, thì có thể ra sao được?"
Hoắc Kham chậc một tiếng: "Nửa tháng, đẻ được cả con luôn rồi."
Chu Văn: "..."
"Năm nay cậu ta không chạm vào ai."
Cuối cùng anh lại nói, giọng nói mơ hồ nghe như tự giễu, ý cười mỏng manh: "Mà đấy là tính tới thời điểm hiện tại, năm nay vẫn còn tám tháng nữa."
Hoắc Kham nghe ra được điểm gì đó, hứng thú nói: "Nếu cậu ta có thể tịnh thân một năm thì sao?"
Chu Văn giọng nói nhẹ như mây gió: "Vậy tôi sẽ bẻ cong cậu ta."
Hoắc Kham trêu đùa: "Chứ không phải anh không nỡ à?"
Trong điện thoại yên ắng một lát, Chu Văn cười cười nói ra hai chữ: "Già rồi."
Có cơ hội thì thử xem sao, không có thì thôi vậy.
.
Hoắc Kham kết thúc cuộc trò chuyện, vứt điện thoại lên giường, xoa xoa gương mặt mềm mại của đứa nhỏ, cúi đầu kề sát, mang theo mùi thuốc lá hôn lên đôi mắt của cậu.
Chương Hướng Duy nhìn hắn: "Chú Văn với chú An Lợi có thể thành đôi không ạ?"
Hoắc Kham hôn dọc xuống: "Hai người họ cộng lại cũng gần bảy mươi rồi, kệ họ đi."
Chương Hướng Duy: "À há."
"Nói thế thì, chúng ta cộng lại cũng hơn năm mươi nè."
Hoắc Kham dừng lại, cười nhẹ nói: "Cục cưng trách chú à?"
Chương Hướng Duy liếc hắn.
"Anh đoán xem."
"Thay vì đoán mò, chẳng bằng dành sức làm em." Hoắc Kham kéo người từ trong chăn ra, để cậu ngồi lên đùi mình.
Chương Hướng Duy ôm cổ hắn, đón ý hùa theo nụ hôn nóng bỏng, cùng hắn triền miên, cậu thở hổn hển hỏi: "Mà...anh đặt vé máy bay chưa?"
Hoắc Kham vừa hôn, vừa xoa gáy đứa nhỏ trong ngực mình: "Hơn chín giờ, gần mười giờ mới phải đi, không vội, ăn cơm đã."
Một lát sau, Chương Hướng Duy bám lấy mép giường, mơ mơ màng màng nghĩ, ế tại sao lại lên giường nữa rồi?
Thật sự là...
.
Buổi tối, Tống Nhiễm Nhiễm lê thân thể vừa mệt mỏi vừa sảng khoái quay lại khách sạn, vẫy tay chào hai người bạn rồi quay về phòng của mình.
Tống Nhiễm Nhiễm rửa mặt xong thì nhảy lên giường nằm úp sấp như một con rùa, mở tivi rồi lướt điện thoại.
Theo thường lệ lưu được một đống ảnh đẹp đẽ của chồng cô.
Ừm, hôm nay weibo đăng bài về công việc, không có lịch trình, vẫn giống như trước kia, quay phim xong là biến mất, ít nhất một hai tháng sẽ không thấy bóng dáng đâu.
Tống Nhiễm Nhiễm lăn lộn hơn một tiếng trong siêu thoại, chuẩn bị đi đắp mặt nạ ngủ, kết quả lại vẫn không dừng lướt điện thoại được.
Lướt một hồi tới nửa đêm.
Siêu thoại đúng là thứ giết người vô hình, Tống Nhiễm Nhiễm tắt đi cảnh báo trên điện thoại, tiếp tục lướt.
Đột nhiên cô nàng thấy thứ gì đó, Tống Nhiễm Nhiễm nhảy cẫng lên như bị điện giật, bàn tay run rẩy ấn tạm dừng video mà bạn mình gửi tới.
Những tấm ảnh trong video là ảnh của Hoắc Kham trong các khoảng thời gian khác nhau, tấm hình cô ấn dừng là tấm ảnh cô chưa từng nhìn thấy.
Thế nhưng có thể nhận ra là ảnh gần đây, bởi vì sau khi đóng máy Hoắc Kham có xuất hiện, kiểu tóc giống y hệt.
Là ảnh chụp phía sau lưng.
Giống quá, tại sao lại như vậy?
Trái tim Tống Nhiễm Nhiễm nhảy thình thịch, cô nhảy xuống giường uống mấy ngụm nước, tỉnh táo hơn chút lại tiếp tục đi soi ảnh, so sánh với hình ảnh ban chiều cô nhìn thấy...
Tui nên uống thêm nước thì hơn.
Tống Nhiễm Nhiễm uống tới mức không uống nổi nữa, đờ đẫn ngồi trên ghế, hai mắt mở lớn, đồng tử co lại, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.
Giống như gặp phải một cú shock lớn trong cuộc đời không thể chịu đựng được.
Một khi những ý nghĩ đó xuất hiện, thì nó đã nảy mầm rồi bám rễ trong lòng cô, không thể nào xóa đi được.
Giả dụ nếu đó là Hoắc Kham, vậy có nghĩa là hắn cùng Chương Hướng Duy tới đây du lịch, cả hai người bọn họ đều không xuất hiện trong bất kì hoạt động thương mại nào sau khi đóng máy.
Cho nên có thể nói, cái thông báo kia...
Tống Nhiễm Nhiễm gục ngã ôm đầu, trời đấc ơi, điên mất thôi.
Tự mình ăn được quả dưa bự tới trời long đất lở lun á.
.
Tống Nhiễm Nhiễm nghĩ ngợi, trên đảo còn có các du khách Trung Quốc khác, rồi Hoa kiều, còn có cả fan nước ngoài của Hoắc Kham, chỉ cần cô tiết lộ một xíu thông tin lên siêu thoại, ngay lập tức sẽ nhận được sự chú ý và bị lan truyền.
Có thêm một đôi mắt, thì sẽ nhiều thêm bằng chứng được tìm thấy.
Thời điểm Tống Nhiễm Nhiễm hoàn hồn, thì tay cô đã mở topic lên gõ rồi: Hình như hôm nay tui đã thấy Kham ca ở trên bờ biển Sardinia, anh ấy đội mũ đánh cá màu xám, mặc áo màu lam nhạt...
Đúng lúc này, điện thoại chợt vang lên.
Tống Nhiễm Nhiễm bừng tỉnh như vừa bị trúng tà, tí nữa thì vứt điện thoại đi, khi cô nhìn thấy cái tên hiện trên điện thoại, tay lập tức run lên.
Có cảm giác chột dạ ghê.
Tống Nhiễm Nhiễm uống hết nước, hít sâu, bụng no nước căng phồng: "Hướng Duy, sao giờ cậu còn gọi cho tôi vậy?"
Không hẹn đi ăn cơm tối được, nên cô không nghĩ gì nhiều, mà giờ đây không thể không nghĩ nhiều.
Chương Hướng Duy vừa xuống khỏi máy bay, cậu ngáp một cái, cũng chả hiểu sao lại tự mình gọi cho Tống Nhiễm Nhiễm, lại còn là giờ này nữa.
Nhưng gọi thì cũng gọi rồi, Chương Hướng Duy hỏi bừa: "Bao giờ cô về nước vậy?"
Tống Nhiễm Nhiễm lúc này đầu óc còn chưa hoạt động, lại không dám thăm dò: "Sao thế?"
Chương Hướng Duy nhìn ông chú không hiểu sao tự dưng nổi cơn ghen, cậu ngồi lên xe dựa vào vai hắn: "Tôi mua cho cô bộ mô hình giống trong phòng khác nhà tôi á, chắc là ngày mai sẽ tới, chừng nào về nước nhớ qua lấy nha."
.
Tống Nhiễm Nhiễm ngồi xuống: "Vừa mua sao?"
Hừm, chắc chắn là cảm thấy cô đã phát hiện ra, nên muốn hối lộ cô!
Trong điện thoại truyền tới âm thanh buồn ngủ của thiếu niên, không hề có tí uy hiếp nào: "Không phải đâu, tháng trước tôi liên lạc với cửa hàng đặt theo yêu cầu đó."
Tống Nhiễm Nhiễm há miệng, liếc mắt nhìn bài đăng.
Chọn tất cả, xóa bỏ.
Aaaaa!! Thôi, coi như chưa từng thấy gì đi.
Tống Nhiễm Nhiễm run rẩy níu chặt lấy cái danh fan only và fan vợ của mình, không ngừng tự an ủi bản thân, chỉ là cô không muốn gây thêm phiền phức cho Chương Hướng Duy mà thôi.
Không có ý nghĩ nào khác, không hề.
Cô sẽ không bao giờ trở thành fan CP, khum bao giờ!
Tống Nhiễm Nhiễm thầm gào rú trong lòng, mà ma xui quỷ khiến thế nào cô lại mò vào siêu thoại 24CP, lướt một lượt , ây da, đẹp đôi ghê ta, chênh lệch chiều cao cuti quá, ui bức vẽ kìa nhìn muốn xịt máu mũi quá.
".........."
Tống Nhiễm Nhiễm đập đầu xuống bàn.
Tui đã bị vấy bẩn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.