Chương 81
Bán Hạ Lương Lương
25/10/2018
Edit: Cải Trắng
" Quả nhiên, không phụ sự mong chờ của tôi, diễn xuất của Cố vẫn tốt như thế, ở trong trạng thái bình thản như thế mà vẫn có thể kéo bạn sang thế giới bên kia. Điều đó làm tôi
không tự chủ được nhớ tới thiếu niên có tài năng làm tôi kinh ngạc năm
đó, qua nhiều năm như vậy rồi, nhìn lại, có thể dễ dàng nhận ra được,
qua mỗi năm diễn xuất của Cố càng tiến bộ hơn...
Nữ chính trong phim là một gương mặt mới, cô ấy đã diễn được cái hồn của nhân vật khá tốt...
Ngoại trừ hai điều trên, còn có một điều nữa, tài năng của nữ phụ khiến cho tôi kinh ngạc.
Đây là một nhân vật tương đối khó nắm bắt, nhưng vị hôn thê của cậu lại diễn nhân vật này vô cùng hoàn hảo, a, tình yêu đúng là đáng ghét, khi cô ấy diễn cùng Cố luôn có một loại cảm giác... nhìn qua vô cùng hài hòa. "
Truyền thông trong nước đưa tin rất nhanh, những lời bình luận của truyền thông nước ngoài vừa mới có không lâu thì trên những trang web ở trong nước đã đăng lại lời bình luận đó, cả bầu trời là lời ca ngợi.
Fan của Ôn Nhan cũng cảm thấy rất vinh dự.
Ha ha ha, trên đó đều là lời khen thần tượng của bọn cô...Nương nương, diễn xuất của chị đã được mọi người khẳng định rồi a a a a...
Nhưng mà, kết quả cuối cùng vẫn chưa có. Dù ban đầu có fan không nhịn được bị kích động, nói lung tung loạn xạ rồi cũng bị những fan lý trí khác kéo trở lại. Giờ không thể kích động, chờ có kết quả mới có thể yên tâm, nhỡ đâu không ôm được giải thì... bọn họ tự vả mặt là chuyện nhỏ, còn nương nương bị bôi đen mới là chuyện lớn.
Các fan chính là như thế đó, hận không thể suy nghĩ thấu đáo tất cả mọi việc.
Có người đứng ra khống chế cục diện, nhóm fan Yên Hỏa cũng không nhất định phải làm loạn mọi thứ lên, dần dần họ bình tĩnh hơn.
Đặc biệt là một số người cố ý tâng bốc lên, cố ý giả bộ như một fan đang kích động để mọi người thấy fan bọn họ là như thế này, lý trí mà rộng lượng.
" Không cần phải được nhận giải, chỉ cần nương nương có trong danh sách đề cử là được rồi. Yên Hỏa chúng tôi chẳng còn ước mong nào hơn. "
" Yên Hỏa là người thế nào tôi biết rồi, đừng có mà giả làm fan người ta, từ trước tới nay nương nương còn chưa nói gì. "
" Nương nương chỉ mới debut, có thể có tên trong danh sách đề cử đã tốt lắm rồi /mỉm cười/ "
Những người qua đường không thích bộ dáng phô trương quá mức, thế nên kết quả còn chưa có thì một bộ fan quá khích đã khiến người khác rất chán ghét. Cũng may đó chỉ là một số fan.
Không thể không nói, ở trong nước tràn ngập lời khen là sự thật. Cũng có rất nhiều người cố ý phóng đại chuyện này lên, thế nhưng các fan lại rất bình tĩnh nên chuyện này rất nhanh đã bị ép xuống.
... Hảo cảm của quần chúng ăn dưa tăng lên nhanh chóng.
Nhưng thật ra...ở trong nhóm chat của các Yên Hỏa thì khác:
" A a a a a a!! Mọi người xem, nhà phê bình điện ảnh này thật có mắt!! Nương nương của chúng ta xứng đáng với lời khen như vậy. "
" Còn đây nữa!! Ở đây nói nương nương sẽ là... "
" A a a a a a a, có vài người thực sự có ánh mắt!! "
" Liên tục đánh call* cho nương nương. "
*Đánh call: Ý chỉ sự ủng hộ, một cụm từ mạng hay được sử dụng khi nói tới việc mình ủng hộ ai đó.
***
Cùng lúc đó, ở liên hoan phim Peter cũng xảy ra việc tương tự.
" Đối với nhân vật lần này tôi muốn nói tới là nữ phụ.
Không thể không nhắc tới, diễn xuất của Ôn và Cố tới từ nước C thực sự
rất tốt. Trong phim, mỗi một động tác, mỗi một biểu cảm, đều vô cùng
hoàn hảo và xinh đẹp. Có thể diễn được vai diễn này một cách hoàn hảo
như vậy, nên tôi khá mong chờ vào tương lai sau này của cô ấy... "
Thường Tâm Tâm đang cầm báo đọc thì bị kích động, cô buông một bên tay ra nhưng tay còn lại vẫn giữ chặt: " Ôn tỷ, Ôn tỷ, chị xem này, tất cả mọi người đều đang khen chị. "
Lời Thường Tâm Tâm nói cũng không phải là đang nói quá, đúng là có rất nhiều người dành lời khen cho Ôn Nhan, khen ngợi diễn xuất của cô.
Cho dù vẫn còn một chút thiếu sót thì cũng không thể phủ nhận được diễn xuất của cô.
Làm được như vậy đã rất tốt rồi.
Tất cả mọi người đều biết, diễn xuất của nữ phụ và nữ chính không chênh lệch gì nhau, cái chênh lệch ở đây chỉ là nhân vật.
Diễn xuất vừa đủ, tiếp theo lại chọn được một kịch bản tốt và nhân vật, với nữ chính mà nói, việc lấy được cúp dễ như trở bàn tay, cũng gần gần như vậy.
Càng quan trọng hơn, đây là bước đi đầu của cô. Chỉ cần cô có được chiếc cúp lần này thì sẽ có kha khá đạo diễn tìm đến cô để thử vai, đây mới là điều quan trọng.
Người đại diện vô cùng vui vẻ, hai mắt như đang phát sáng, hắn đi tới đi lui: " Không được, anh phải gọi điện về nước thông báo, nhất định hoạt động tiếp theo không thể để bọn họ làm loạn được, bây giờ chính là thời khắc quan trọng của em... "
" Cũng không thể trả lời lung tung... "
Có thể tưởng tượng được, lần này, nhân khí của cô lại bùng nổ lớn. Cho dù cô không nhận được cúp cũng thế, vào quãng thời gian này càng phải hành động cẩn thận hơn, không thể tùy tiện nào thụt lùi nhân khí.
Nếu có thể tiến thêm thì tốt, đây chắc chắn sẽ là bậc thang cho cô tiến xa hơn.
" Không cần phải quá quan tâm, bây giờ mọi người chỉ đang thuận theo chiều gió thôi... "
Là một diễn viên, diễn xuất của mình được người khác khen ngợi là một chuyện khiến cô rất hưng phấn. Nhưng đối với việc lời khen ngợi bay đầy trời thì cô lại càng hiểu rõ hơn, nhỡ đâu kết quả về sau cô không cầm được cúp, thì toàn bộ những lời ca ngợi bây giờ sẽ biến thành chửi bới.
Ôn Nhan ngồi trước gương, khóe miệng cô hơi cong lên, vẻ tươi cười xinh đẹp.
Nhưng tới khi nhận được điện thoại, biết được tình huống, cô liền trợn tròn mắt, chính mình cũng cảm thấy xấu hổ: "... Không phải đâu. "
So với truyền thông quốc tế thì ở trong nước cô nhận được rất nhiều lời khen, có khi là cả một bầu trời. Đủ loại bình luận, giống như kiểu cô đang nắm chắc phần thắng vậy.
Ôn Nhan day day trán, khóe miệng cô hơi giật giật, cái cảm giác hưng phấn lúc ban đầu cũng biến mất, cảm thấy cạn lời: "...Bọn họ đúng là dám nói. "
Vừa nhìn là biết là giả, ở trong tình huống này...Nếu như cô lâng lâng chìm trong sự vui sướng thì cô không những ngu mà còn ngốc nữa.
Ngay cả sự hưng phấn cũng bị cuốn trôi mất.
Người đại diện vui vẻ cắt ngang lời cô: " Anh biết anh biết. "
Nhưng ở trong nước rất nhiều người được đề cử, cô chen chân được một chỗ đứng trong danh sách đề cử đã là tốt lắm rồi. Dù sao, cô cũng mới debut được có một năm, vẫn còn là một người mới chân ướt chân ráo, cái khiến hắn kích động là tương lai của cô.
Cho dù chỉ là một cái tên trong danh sách đề cử thôi cũng đủ khiến cho con đường sau này cô đi được bằng phẳng hơn.
Chuyên viên trang điểm ở phía sau cô cười rất tươi, dùng trâm vấn tóc cô lên, sau đó còn buông mấy sợi tóc nhỏ bay bay ở hai bên tai, tạo cảm giác quyến rũ, vỗ vỗ tay: " Được, mọi thứ đã xong rồi, em mau xem xem bộ này thế nào? "
Đây là một trong ba bộ lễ phục hắn mới mang tới hôm trước.
Ôn Nhan đứng lên, lùi ra sau hai bước, cẩn thận ngắm nhìn mình trong gương.
Bộ lễ phục dài màu xám dài đến mắt cá chân, ở trên váy còn có những điểm sáng như ẩn như hiện, như là những ngôi sao được rắc lên váy vậy. Sợi tóc hai bên nhẹ nhàng buông lơi, ánh mắt đào hoa như mang theo ánh sáng, môi đỏ hơi cong lên, hai bên tai có mấy lọn tóc rủ xuống càng thêm quyến rũ.
Đẹp, rất đẹp.
Chỉ có một từ đẹp thôi, chỉ có một từ này mới nói hết được cảm xúc trong lòng.
Chuyên viên trang điểm vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình, rất đẹp, giờ hắn có thể tưởng tượng được cảnh sau này những đơn đặt hàng sẽ lao về phía hắn cực nhiều.
Ôn Nhan trầm ngâm trong chốc lát: " Mọi người cảm thấy thế nào? "
Người đại diện gật đầu, vỗ một cái vào cô gái nhỏ đang mê muội tới ngây người Thường Tâm Tâm: " Hoàn hảo, vô cùng hoàn hảo, lấy bộ này đi. "
" Vậy được. "
Chuyên viên trang điểm hài lòng cười cười: " Còn thiếu một bộ trang sức nữa, mấy người để tôi tự chọn hay là dùng đồ của mình? "
Hắn cũng đem trang sức tới đây, nhưng chắc chắn không phải bộ trang sức mới nhất của các nhãn hiệu lớn. Cũng giống như hắn, rất nhiều minh tinh mang theo bộ trang sức của nhãn hiệu tài trợ mình tới đây, sau đó nhờ hắn chọn giúp.
Cuối cùng, ở trên thảm đỏ mang theo cái gì chính là một cách thể hiện cấp bậc của mình, sau đó còn không ít những cuộc ganh đua.
Nhưng mà...Chuyên viên trang điểm đưa mắt nhìn bọn họ, nếu như hắn không lầm thì cô chỉ là gương mặt mới, liệu cô đã chọn cho mình được một nhãn hiệu tài trợ chưa?
" Dùng đồ chúng tôi mang đến đi. "
Thật ra Ôn Nhan chẳng vội vàng lắm, vấn đề này đã được người đại diện suy xét cẩn thận rồi. Lúc trước đã có một nhãn hiệu ngỏ lời hợp tác, tuy rằng đây không phải là nhãn hiệu lớn nhưng đối với người mới như cô thì dùng rất ổn.
Còn đang muốn nói tiếp thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, không nhanh không chậm gõ ba tiếng, thân sĩ mà lễ phép.
Thường Tâm Tâm vội vàng chạy ra mở cửa, sau khi thấy được người ngoài cửa thì cô kêu lên: " Cố ca. "
Cố Cảnh Ngự mặc một bộ đồ thể thao màu xám tro, nó làm tôn lên dáng người thon dài của anh. Trong tay anh cầm một hộp quà màu tím, anh nhìn Thường Tâm Tâm một cái, mỉm cười gật đầu chào cô. Sau đó, anh đi vào bên trong, anh nhìn thấy Ôn Nhan đang đứng trước gương, bước chân hơi dừng lại, trong mắt lộ ra một tia kinh diễm.
Cảm nhận được tầm mắt của anh, Ôn Nhan xoay người lại: " Thế nào, đẹp không? "
Một lúc lâu sau Cố Cảnh Ngự mới lấy lại được tinh thần, cất bước đi tới: " Đẹp. "
Anh vén sợi tóc của cô lên, đưa tay ôm lấy eo cô từ đằng sau, anh đưa mắt nhìn về phía gương. Trong gương có hai người đang thân mật kề sát nhau, thanh âm của anh mang theo sự từ tính mà dụ hoặc, anh hít một hơi: " Đẹp tới nỗi anh không muốn để em đi ra ngoài. "
Xinh đẹp như thế này, anh muốn đem cô giấu đi...
Ôn Nhan cố gắng áp chế khóe môi mình đang giương lên, cầm lấy tay đang đặt bên hông cô: " Có phải anh vừa trộm đi ăn mật ong không? "
Sao có thể nói ngọt như này chứ...
Cố Cảnh Ngự nở nụ cười trầm thấp, nắm thật chặt tay cô: " Em có muốn nếm thử không, xem anh có ăn không? "
Chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh há hốc mồm, hắn cảm thấy xấu hổ nếu mình cứ đứng ở đây mãi. Nhìn hai người đang đứng trước gương, hắn cảm thấy trong căn phòng này là một bầu không khí hồng phấn, giờ hắn chẳng biết làm thế nào.
Chúa, Chúa ơi, sao giờ hắn muốn biến mất như thế này...
Người đại diện và trợ lý xấu hổ cười cười, giữ chặt lấy hắn, giờ nhìn nhiều thành quen rồi, có thể đổi thành nhìn trời nhìn đất nhìn cả con kiến.
Cái gì nhỉ, đừng hoảng hốt, tập thành quen là được rồi.
Dù sao cũng đang ở chỗ của người khác, Ôn Nhan còn biết giữ lễ độ, cô nào nghĩ tới việc ở đây đánh rơi tiết tháo cùng Cố Cảnh Ngự. Đẩy đẩy đầu anh một cái, khóe môi giương lên: " Nằm mơ đi. "
Cô không thèm nếm.
" Được rồi. " Cố Cảnh Ngự cảm thấy hơi tiếc nuối, anh liếc nhìn ba tên đầu gỗ đang đứng ở một góc, Cố Cảnh Ngự lại cúi xuống hôn lên phần vai để lộ ra của cô, sau đó anh không nháo nữa, đưa hộp quà màu tím của mình: " Em mở ra nhìn thử xem. "
" Hả? "
Ôn Nhan nhận lấy rồi mở ra: " Cái gì đây? "
Trong hộp quà màu tím, có một bộ trang sức để ở bên trong, mấy viên kim cương màu tím tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh, đó là màu tím thuần túy, thực sự rất mị hoặc, đó là một màu sắc khiến nhân tâm bị chìm đắm.
" Oh My God!!! Màu sắc này... " Chuyên viên không kiềm chế được, mở miệng.
Kim cương sắc tím là một loại kim cương cực kỳ hiếm thấy, nó mang theo một cảm giác thần bí. Ở trong tự nhiên, tìm thấy được rất ít kim cương màu tím, cho dù là ngôi sao nổi tiếng tới đâu thì khi đeo trang sức màu tím được làm từ kim cương, đa số đều là màu nhân tạo.
Kim cương hoàn toàn thuần tím thì phần lớn là không tìm thấy, giá để mua được nó cũng cao bằng trời, có khi lên tới một ngàn vạn, có khi còn hơn trăm triệu.
Mà bộ trang sức này tỏa ra ánh sáng màu tím thuần túy, một màu tím mê người tới không thể tưởng tượng nổi.
Chuyên viên trang điểm nhìn Cố Cảnh Ngự thêm vài lần, nhìn dáng vẻ này, thì có vẻ tin đồn trước đó lưu truyền về Cố gia là có thật.
Người bình thường đừng hòng mua được một viên kim cương màu tím tự nhiên như thế này, dù có trên thị trường cũng là giá cao hơn trời.
Rất rõ ràng, Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan đều biết chuyện này. Ôn Nhan im lặng trong chốc lát, sau đó, đột nhiên cô bật cười, cô đưa lại hộp cho anh, cười khanh khách đưa tay ra: " Giúp em đeo được không? "
Ở trong ánh mắt đều là vẻ rực rỡ chói mắt.
Đắt tiền thì đắt tiền, nhưng của anh cũng là của cô mà, hai người ở bên nhau lâu như thế rồi, anh chỉ tặng cô một hộp quà, chẳng lẽ cô còn không nhận?
Cố Cảnh Ngự âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh cong môi lên, hôn một cái lên mặt cô, nở nụ cười nhẹ: " Tuân mệnh. "
Anh nhận lấy hộp quà, anh lấy từ bên trong ra một cái lắc tay tinh xảo, chậm rãi đeo lên cho cô, cũng lấy hoa tay ra, thay đôi cô đang đeo.
Sau khi hoàn thành xong, anh lại ôm lấy eo cô, hôn cô: " Thế nào? "
" Có thích không? "
Màu tím vốn là một màu mang theo sự thần bí và cao quý, màu tím thần bí nổi bật trên làn da trắng nõn, càng tăng thêm vẻ mị hoặc.
Ôn Nhan nhìn nhìn, áp chế khóe môi đang muốn giương lên, gật đầu: " Cũng không tệ lắm. "
Cô cố ý làm ra vẻ không quan tâm, rồi còn nhón chân hôn lên mặt anh một cái: " Khen thưởng anh một cái, nhớ tiếp tục cố gắng. "
Trong mắt đều là ý cười ngọt ngào.
Cố Cảnh Ngự cũng nở nụ cười, trong mắt là sự dịu dàng mềm mại, ôm lấy cô: " Cứ như vậy à... "
Anh chỉ vào một bên má còn lại, còn nói: " Bên này cũng muốn hôn một cái. "
Ôn Nhan cố ý cúi mặt xuống: " Đại ảnh đế, làm người thì phải biết thỏa mãn với cái mình có. "
" Vậy được rồi. " Cố Cảnh Ngự thở dài, giống như là đã từ bỏ suy nghĩ đấy. Nhưng mà ở giây tiếp theo, anh đã nghiêng người hôn lên má trái của cô một cái, trong ánh mắt thâm thúy là ý cười nhàn nhạt, cong môi thở dài: " Vậy thì anh hôn em. "
Nói xong lại lấn tới, hôn lên môi đỏ của cô, ôm lấy vòng eo cô.
Chuyên viên trang điểm đứng ở một bên: "... "
Người đại diện: "... "
Trợ lý nhỏ: "... "
Sao lại có cảm giác như bọn họ không hề tồn tại nhỉ...Là ảo giác sao?
Da đầu truyền tới sự tê dại, hai người vội kéo chuyên viên trang điểm đi ra ngoài, đóng của lại, hắng giọng họ một tiếng. Giờ bọn họ bắt đầu máy móc giải thích cho chuyên viên trang điểm.
" Bình thường bọn họ không như vậy đâu... "
Thật đấy.
Chuyên viên trang điểm không thèm để ý tới mấy lời lừa gạt hắn, hắn nhìn cửa phòng trang điểm, cuối cùng há miệng thở dốc: " Nếu tôi nhớ không nhầm...thì đây là chỗ của tôi. "
Vì sao...Hắn lại phải đi ra ngoài???
Thường Tâm Tâm chớp chớp mắt: " À, thế sao? "
Chuyên viên trang điểm bỗng cảm thấy chẳng luyến tiếc gì cuộc sống này nữa.
" Quả nhiên,
Nữ chính trong phim là một gương mặt mới, cô ấy đã diễn được cái hồn của nhân vật khá tốt...
Ngoại trừ hai điều trên, còn có một điều nữa, tài năng của nữ phụ khiến cho tôi kinh ngạc.
Đây là một nhân vật tương đối khó nắm bắt, nhưng vị hôn thê của cậu lại diễn nhân vật này vô cùng hoàn hảo, a, tình yêu đúng là đáng ghét, khi cô ấy diễn cùng Cố luôn có một loại cảm giác... nhìn qua vô cùng hài hòa. "
Truyền thông trong nước đưa tin rất nhanh, những lời bình luận của truyền thông nước ngoài vừa mới có không lâu thì trên những trang web ở trong nước đã đăng lại lời bình luận đó, cả bầu trời là lời ca ngợi.
Fan của Ôn Nhan cũng cảm thấy rất vinh dự.
Ha ha ha, trên đó đều là lời khen thần tượng của bọn cô...Nương nương, diễn xuất của chị đã được mọi người khẳng định rồi a a a a...
Nhưng mà, kết quả cuối cùng vẫn chưa có. Dù ban đầu có fan không nhịn được bị kích động, nói lung tung loạn xạ rồi cũng bị những fan lý trí khác kéo trở lại. Giờ không thể kích động, chờ có kết quả mới có thể yên tâm, nhỡ đâu không ôm được giải thì... bọn họ tự vả mặt là chuyện nhỏ, còn nương nương bị bôi đen mới là chuyện lớn.
Các fan chính là như thế đó, hận không thể suy nghĩ thấu đáo tất cả mọi việc.
Có người đứng ra khống chế cục diện, nhóm fan Yên Hỏa cũng không nhất định phải làm loạn mọi thứ lên, dần dần họ bình tĩnh hơn.
Đặc biệt là một số người cố ý tâng bốc lên, cố ý giả bộ như một fan đang kích động để mọi người thấy fan bọn họ là như thế này, lý trí mà rộng lượng.
" Không cần phải được nhận giải, chỉ cần nương nương có trong danh sách đề cử là được rồi. Yên Hỏa chúng tôi chẳng còn ước mong nào hơn. "
" Yên Hỏa là người thế nào tôi biết rồi, đừng có mà giả làm fan người ta, từ trước tới nay nương nương còn chưa nói gì. "
" Nương nương chỉ mới debut, có thể có tên trong danh sách đề cử đã tốt lắm rồi /mỉm cười/ "
Những người qua đường không thích bộ dáng phô trương quá mức, thế nên kết quả còn chưa có thì một bộ fan quá khích đã khiến người khác rất chán ghét. Cũng may đó chỉ là một số fan.
Không thể không nói, ở trong nước tràn ngập lời khen là sự thật. Cũng có rất nhiều người cố ý phóng đại chuyện này lên, thế nhưng các fan lại rất bình tĩnh nên chuyện này rất nhanh đã bị ép xuống.
... Hảo cảm của quần chúng ăn dưa tăng lên nhanh chóng.
Nhưng thật ra...ở trong nhóm chat của các Yên Hỏa thì khác:
" A a a a a a!! Mọi người xem, nhà phê bình điện ảnh này thật có mắt!! Nương nương của chúng ta xứng đáng với lời khen như vậy. "
" Còn đây nữa!! Ở đây nói nương nương sẽ là... "
" A a a a a a a, có vài người thực sự có ánh mắt!! "
" Liên tục đánh call* cho nương nương. "
*Đánh call: Ý chỉ sự ủng hộ, một cụm từ mạng hay được sử dụng khi nói tới việc mình ủng hộ ai đó.
***
Cùng lúc đó, ở liên hoan phim Peter cũng xảy ra việc tương tự.
" Đối với
Thường Tâm Tâm đang cầm báo đọc thì bị kích động, cô buông một bên tay ra nhưng tay còn lại vẫn giữ chặt: " Ôn tỷ, Ôn tỷ, chị xem này, tất cả mọi người đều đang khen chị. "
Lời Thường Tâm Tâm nói cũng không phải là đang nói quá, đúng là có rất nhiều người dành lời khen cho Ôn Nhan, khen ngợi diễn xuất của cô.
Cho dù vẫn còn một chút thiếu sót thì cũng không thể phủ nhận được diễn xuất của cô.
Làm được như vậy đã rất tốt rồi.
Tất cả mọi người đều biết, diễn xuất của nữ phụ và nữ chính không chênh lệch gì nhau, cái chênh lệch ở đây chỉ là nhân vật.
Diễn xuất vừa đủ, tiếp theo lại chọn được một kịch bản tốt và nhân vật, với nữ chính mà nói, việc lấy được cúp dễ như trở bàn tay, cũng gần gần như vậy.
Càng quan trọng hơn, đây là bước đi đầu của cô. Chỉ cần cô có được chiếc cúp lần này thì sẽ có kha khá đạo diễn tìm đến cô để thử vai, đây mới là điều quan trọng.
Người đại diện vô cùng vui vẻ, hai mắt như đang phát sáng, hắn đi tới đi lui: " Không được, anh phải gọi điện về nước thông báo, nhất định hoạt động tiếp theo không thể để bọn họ làm loạn được, bây giờ chính là thời khắc quan trọng của em... "
" Cũng không thể trả lời lung tung... "
Có thể tưởng tượng được, lần này, nhân khí của cô lại bùng nổ lớn. Cho dù cô không nhận được cúp cũng thế, vào quãng thời gian này càng phải hành động cẩn thận hơn, không thể tùy tiện nào thụt lùi nhân khí.
Nếu có thể tiến thêm thì tốt, đây chắc chắn sẽ là bậc thang cho cô tiến xa hơn.
" Không cần phải quá quan tâm, bây giờ mọi người chỉ đang thuận theo chiều gió thôi... "
Là một diễn viên, diễn xuất của mình được người khác khen ngợi là một chuyện khiến cô rất hưng phấn. Nhưng đối với việc lời khen ngợi bay đầy trời thì cô lại càng hiểu rõ hơn, nhỡ đâu kết quả về sau cô không cầm được cúp, thì toàn bộ những lời ca ngợi bây giờ sẽ biến thành chửi bới.
Ôn Nhan ngồi trước gương, khóe miệng cô hơi cong lên, vẻ tươi cười xinh đẹp.
Nhưng tới khi nhận được điện thoại, biết được tình huống, cô liền trợn tròn mắt, chính mình cũng cảm thấy xấu hổ: "... Không phải đâu. "
So với truyền thông quốc tế thì ở trong nước cô nhận được rất nhiều lời khen, có khi là cả một bầu trời. Đủ loại bình luận, giống như kiểu cô đang nắm chắc phần thắng vậy.
Ôn Nhan day day trán, khóe miệng cô hơi giật giật, cái cảm giác hưng phấn lúc ban đầu cũng biến mất, cảm thấy cạn lời: "...Bọn họ đúng là dám nói. "
Vừa nhìn là biết là giả, ở trong tình huống này...Nếu như cô lâng lâng chìm trong sự vui sướng thì cô không những ngu mà còn ngốc nữa.
Ngay cả sự hưng phấn cũng bị cuốn trôi mất.
Người đại diện vui vẻ cắt ngang lời cô: " Anh biết anh biết. "
Nhưng ở trong nước rất nhiều người được đề cử, cô chen chân được một chỗ đứng trong danh sách đề cử đã là tốt lắm rồi. Dù sao, cô cũng mới debut được có một năm, vẫn còn là một người mới chân ướt chân ráo, cái khiến hắn kích động là tương lai của cô.
Cho dù chỉ là một cái tên trong danh sách đề cử thôi cũng đủ khiến cho con đường sau này cô đi được bằng phẳng hơn.
Chuyên viên trang điểm ở phía sau cô cười rất tươi, dùng trâm vấn tóc cô lên, sau đó còn buông mấy sợi tóc nhỏ bay bay ở hai bên tai, tạo cảm giác quyến rũ, vỗ vỗ tay: " Được, mọi thứ đã xong rồi, em mau xem xem bộ này thế nào? "
Đây là một trong ba bộ lễ phục hắn mới mang tới hôm trước.
Ôn Nhan đứng lên, lùi ra sau hai bước, cẩn thận ngắm nhìn mình trong gương.
Bộ lễ phục dài màu xám dài đến mắt cá chân, ở trên váy còn có những điểm sáng như ẩn như hiện, như là những ngôi sao được rắc lên váy vậy. Sợi tóc hai bên nhẹ nhàng buông lơi, ánh mắt đào hoa như mang theo ánh sáng, môi đỏ hơi cong lên, hai bên tai có mấy lọn tóc rủ xuống càng thêm quyến rũ.
Đẹp, rất đẹp.
Chỉ có một từ đẹp thôi, chỉ có một từ này mới nói hết được cảm xúc trong lòng.
Chuyên viên trang điểm vô cùng hài lòng với kiệt tác của mình, rất đẹp, giờ hắn có thể tưởng tượng được cảnh sau này những đơn đặt hàng sẽ lao về phía hắn cực nhiều.
Ôn Nhan trầm ngâm trong chốc lát: " Mọi người cảm thấy thế nào? "
Người đại diện gật đầu, vỗ một cái vào cô gái nhỏ đang mê muội tới ngây người Thường Tâm Tâm: " Hoàn hảo, vô cùng hoàn hảo, lấy bộ này đi. "
" Vậy được. "
Chuyên viên trang điểm hài lòng cười cười: " Còn thiếu một bộ trang sức nữa, mấy người để tôi tự chọn hay là dùng đồ của mình? "
Hắn cũng đem trang sức tới đây, nhưng chắc chắn không phải bộ trang sức mới nhất của các nhãn hiệu lớn. Cũng giống như hắn, rất nhiều minh tinh mang theo bộ trang sức của nhãn hiệu tài trợ mình tới đây, sau đó nhờ hắn chọn giúp.
Cuối cùng, ở trên thảm đỏ mang theo cái gì chính là một cách thể hiện cấp bậc của mình, sau đó còn không ít những cuộc ganh đua.
Nhưng mà...Chuyên viên trang điểm đưa mắt nhìn bọn họ, nếu như hắn không lầm thì cô chỉ là gương mặt mới, liệu cô đã chọn cho mình được một nhãn hiệu tài trợ chưa?
" Dùng đồ chúng tôi mang đến đi. "
Thật ra Ôn Nhan chẳng vội vàng lắm, vấn đề này đã được người đại diện suy xét cẩn thận rồi. Lúc trước đã có một nhãn hiệu ngỏ lời hợp tác, tuy rằng đây không phải là nhãn hiệu lớn nhưng đối với người mới như cô thì dùng rất ổn.
Còn đang muốn nói tiếp thì tiếng gõ cửa từ bên ngoài truyền vào, không nhanh không chậm gõ ba tiếng, thân sĩ mà lễ phép.
Thường Tâm Tâm vội vàng chạy ra mở cửa, sau khi thấy được người ngoài cửa thì cô kêu lên: " Cố ca. "
Cố Cảnh Ngự mặc một bộ đồ thể thao màu xám tro, nó làm tôn lên dáng người thon dài của anh. Trong tay anh cầm một hộp quà màu tím, anh nhìn Thường Tâm Tâm một cái, mỉm cười gật đầu chào cô. Sau đó, anh đi vào bên trong, anh nhìn thấy Ôn Nhan đang đứng trước gương, bước chân hơi dừng lại, trong mắt lộ ra một tia kinh diễm.
Cảm nhận được tầm mắt của anh, Ôn Nhan xoay người lại: " Thế nào, đẹp không? "
Một lúc lâu sau Cố Cảnh Ngự mới lấy lại được tinh thần, cất bước đi tới: " Đẹp. "
Anh vén sợi tóc của cô lên, đưa tay ôm lấy eo cô từ đằng sau, anh đưa mắt nhìn về phía gương. Trong gương có hai người đang thân mật kề sát nhau, thanh âm của anh mang theo sự từ tính mà dụ hoặc, anh hít một hơi: " Đẹp tới nỗi anh không muốn để em đi ra ngoài. "
Xinh đẹp như thế này, anh muốn đem cô giấu đi...
Ôn Nhan cố gắng áp chế khóe môi mình đang giương lên, cầm lấy tay đang đặt bên hông cô: " Có phải anh vừa trộm đi ăn mật ong không? "
Sao có thể nói ngọt như này chứ...
Cố Cảnh Ngự nở nụ cười trầm thấp, nắm thật chặt tay cô: " Em có muốn nếm thử không, xem anh có ăn không? "
Chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh há hốc mồm, hắn cảm thấy xấu hổ nếu mình cứ đứng ở đây mãi. Nhìn hai người đang đứng trước gương, hắn cảm thấy trong căn phòng này là một bầu không khí hồng phấn, giờ hắn chẳng biết làm thế nào.
Chúa, Chúa ơi, sao giờ hắn muốn biến mất như thế này...
Người đại diện và trợ lý xấu hổ cười cười, giữ chặt lấy hắn, giờ nhìn nhiều thành quen rồi, có thể đổi thành nhìn trời nhìn đất nhìn cả con kiến.
Cái gì nhỉ, đừng hoảng hốt, tập thành quen là được rồi.
Dù sao cũng đang ở chỗ của người khác, Ôn Nhan còn biết giữ lễ độ, cô nào nghĩ tới việc ở đây đánh rơi tiết tháo cùng Cố Cảnh Ngự. Đẩy đẩy đầu anh một cái, khóe môi giương lên: " Nằm mơ đi. "
Cô không thèm nếm.
" Được rồi. " Cố Cảnh Ngự cảm thấy hơi tiếc nuối, anh liếc nhìn ba tên đầu gỗ đang đứng ở một góc, Cố Cảnh Ngự lại cúi xuống hôn lên phần vai để lộ ra của cô, sau đó anh không nháo nữa, đưa hộp quà màu tím của mình: " Em mở ra nhìn thử xem. "
" Hả? "
Ôn Nhan nhận lấy rồi mở ra: " Cái gì đây? "
Trong hộp quà màu tím, có một bộ trang sức để ở bên trong, mấy viên kim cương màu tím tỏa ra ánh sáng rực rỡ lấp lánh, đó là màu tím thuần túy, thực sự rất mị hoặc, đó là một màu sắc khiến nhân tâm bị chìm đắm.
" Oh My God!!! Màu sắc này... " Chuyên viên không kiềm chế được, mở miệng.
Kim cương sắc tím là một loại kim cương cực kỳ hiếm thấy, nó mang theo một cảm giác thần bí. Ở trong tự nhiên, tìm thấy được rất ít kim cương màu tím, cho dù là ngôi sao nổi tiếng tới đâu thì khi đeo trang sức màu tím được làm từ kim cương, đa số đều là màu nhân tạo.
Kim cương hoàn toàn thuần tím thì phần lớn là không tìm thấy, giá để mua được nó cũng cao bằng trời, có khi lên tới một ngàn vạn, có khi còn hơn trăm triệu.
Mà bộ trang sức này tỏa ra ánh sáng màu tím thuần túy, một màu tím mê người tới không thể tưởng tượng nổi.
Chuyên viên trang điểm nhìn Cố Cảnh Ngự thêm vài lần, nhìn dáng vẻ này, thì có vẻ tin đồn trước đó lưu truyền về Cố gia là có thật.
Người bình thường đừng hòng mua được một viên kim cương màu tím tự nhiên như thế này, dù có trên thị trường cũng là giá cao hơn trời.
Rất rõ ràng, Cố Cảnh Ngự và Ôn Nhan đều biết chuyện này. Ôn Nhan im lặng trong chốc lát, sau đó, đột nhiên cô bật cười, cô đưa lại hộp cho anh, cười khanh khách đưa tay ra: " Giúp em đeo được không? "
Ở trong ánh mắt đều là vẻ rực rỡ chói mắt.
Đắt tiền thì đắt tiền, nhưng của anh cũng là của cô mà, hai người ở bên nhau lâu như thế rồi, anh chỉ tặng cô một hộp quà, chẳng lẽ cô còn không nhận?
Cố Cảnh Ngự âm thầm thở phào nhẹ nhõm một hơi. Anh cong môi lên, hôn một cái lên mặt cô, nở nụ cười nhẹ: " Tuân mệnh. "
Anh nhận lấy hộp quà, anh lấy từ bên trong ra một cái lắc tay tinh xảo, chậm rãi đeo lên cho cô, cũng lấy hoa tay ra, thay đôi cô đang đeo.
Sau khi hoàn thành xong, anh lại ôm lấy eo cô, hôn cô: " Thế nào? "
" Có thích không? "
Màu tím vốn là một màu mang theo sự thần bí và cao quý, màu tím thần bí nổi bật trên làn da trắng nõn, càng tăng thêm vẻ mị hoặc.
Ôn Nhan nhìn nhìn, áp chế khóe môi đang muốn giương lên, gật đầu: " Cũng không tệ lắm. "
Cô cố ý làm ra vẻ không quan tâm, rồi còn nhón chân hôn lên mặt anh một cái: " Khen thưởng anh một cái, nhớ tiếp tục cố gắng. "
Trong mắt đều là ý cười ngọt ngào.
Cố Cảnh Ngự cũng nở nụ cười, trong mắt là sự dịu dàng mềm mại, ôm lấy cô: " Cứ như vậy à... "
Anh chỉ vào một bên má còn lại, còn nói: " Bên này cũng muốn hôn một cái. "
Ôn Nhan cố ý cúi mặt xuống: " Đại ảnh đế, làm người thì phải biết thỏa mãn với cái mình có. "
" Vậy được rồi. " Cố Cảnh Ngự thở dài, giống như là đã từ bỏ suy nghĩ đấy. Nhưng mà ở giây tiếp theo, anh đã nghiêng người hôn lên má trái của cô một cái, trong ánh mắt thâm thúy là ý cười nhàn nhạt, cong môi thở dài: " Vậy thì anh hôn em. "
Nói xong lại lấn tới, hôn lên môi đỏ của cô, ôm lấy vòng eo cô.
Chuyên viên trang điểm đứng ở một bên: "... "
Người đại diện: "... "
Trợ lý nhỏ: "... "
Sao lại có cảm giác như bọn họ không hề tồn tại nhỉ...Là ảo giác sao?
Da đầu truyền tới sự tê dại, hai người vội kéo chuyên viên trang điểm đi ra ngoài, đóng của lại, hắng giọng họ một tiếng. Giờ bọn họ bắt đầu máy móc giải thích cho chuyên viên trang điểm.
" Bình thường bọn họ không như vậy đâu... "
Thật đấy.
Chuyên viên trang điểm không thèm để ý tới mấy lời lừa gạt hắn, hắn nhìn cửa phòng trang điểm, cuối cùng há miệng thở dốc: " Nếu tôi nhớ không nhầm...thì đây là chỗ của tôi. "
Vì sao...Hắn lại phải đi ra ngoài???
Thường Tâm Tâm chớp chớp mắt: " À, thế sao? "
Chuyên viên trang điểm bỗng cảm thấy chẳng luyến tiếc gì cuộc sống này nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.