Ảnh Đế Thần Bí Trộm Cưới: Vợ Yêu, Tới Pk
Chương 922: Mai Phượng!! (11)
Công Tử Diễn
07/04/2018
"Được."
Cúp điện thoại, Hạ Noãn Noãn nằm ở trên giường.
Sau đó cô nhìn chằm chằm trần nhà, từ từ nhắm mắt lại.
Có lẽ là khóc một trận, cảm xúc phát tiết ra, một giấc này, vậy mà ngủ được vô cùng sâu.
Chờ đến lúc cô tỉnh lại, mới phát hiện máy của mình, nhiều mấy cuộc gọi nhỡ.
Hạ Noãn Noãn vội vàng mở ra, phát hiện đều là Lưu Hải Dương gọi tới.
Điện thoại di động của cha mẹ, bời vì không có pin đã sớm tắt máy.
Hạ Noãn Noãn đành phải gọi cho Lưu Hải Dương: " Lưu Hải Dương sao vậy?"
"Noãn Noãn, anh mang bác trai bác gái đế rồi! Em xem, hiện tại đưa bọn họ đến chỗ nào?"
Cha mẹ đến rồi sao?
Hạ Noãn Noãn vội vàng nhìn về phía điện thoại di động, lúc này mới phát hiện, đã là sau sáu tiếng!
Cô vội vàng báo một địa chỉ, là căn phòng cô thuê, sau đó liền đứng lên: "Bây giờ tôi đi qua đưa chìa khoá."
Lưu Hải Dương mở miệng: "Được."
Hạ Noãn Noãn nghĩ tới đây, liền đứng lên, thế nhưng bỗng nhiên đứng lên, lại là một trận hoa mắt chóng mặt.
Cô day trán của mình, miễn cưỡng hít vào một hơi thật sâu, tùy tiện tìm chút ăn vặt trong phòng, lúc này mới cảm giác khôi phục khí lực.
Sau đó liền đổi quần áo, lảo đảo đi ra ngoài.
Đến phòng khách, Hạ Noãn Noãn liền thấy Mai Phượng và Thẩm Tu đang dùng cơm.
Trông thấy cô, sắc mặt Thẩm Tu cũng có chút không tốt, "Không nằm trong phòng, định đi đâu đấy?"
Hạ Noãn Noãn mở miệng: "Cha, cha mẹ con từ Hải Nam đến đây, con đi qua xem bọn họ một chút."
Lời này rơi xuống, liền trực tiếp đổi giày, đi ra ngoài.
Đến cửa, bắt xe taxi, lúc này mới đi ra ngoài!
Trong nhà ăn.Thẩm Tu nhíu lông mày: " Sao hai thông gia lại đến đây? Có chuyện gì sao?"
Mai Phượng cúi thấp đầu xuống, trong ánh mắt hiện lên một vòng âm tàn, một lúc sau, bà ta mới mở miệng nói: "Đoán chừng là vì chuyện ở Hải Nam, tới lánh nạn."
Bà ta đứng lên, như vậy đi, tôi đi qua nhìn một chút.
Thẩm Tu liền khẽ gật đầu.
Mai Phượng đứng lên, để tài xế lái xe trong nhà, đi theo phía sau Hạ Noãn Noãn, một đường đi tới tiểu khu chỗ Hạ Noãn Noãn thuê lại.
"Xe đứng ở ven đường."
Mai Phượng ra lệnh.
Tài xế liền dừng xe ven đường.
Mai Phượng nhìn chằm chằm phía trước, Hạ Noãn Noãn đứng ở đó, đang nhìn bốn phía, hiển nhiên là chờ người.
Một lát sau, một chiếc xe taxi chạy tới, đi xuống là cha mẹ Hạ, mặt khác, còn có một người đàn ông trẻ.
Hạ Noãn Noãn trông thấy cha mẹ, tâm tình lập tức tốt hơn, sau khi ôm cha mẹ hạ, liền nói chuyện.
Thế nhưng người đàn ông đứng cạnh Hạ Noãn Noãn, muốn nói chuyện, nhưng thủy chung không chen lọt vào.
Một lát sau, liền thấy mấy người, cùng nhau lên lầu.
Mai Phượng nhìn chằm chằm người đàn ông kia, trong ánh mắt lóe lên trầm tư.
"Cha mẹ, hiện cha mẹ ở chỗ này, tuy nhỏ một chút, nhưng mọi thứ đều đủ!" Hạ Noãn Noãn mở miệng cười nói.
Đây là một căn phòng, chỉ có 40 mét, nhưng thiết bị sinh hoạt rất đầy đủ.
Lại thêm đoạn thời gian trước, cô và Thẩm Tử Hào ở chỗ này, cho nên cả phòng bố trí vô cùng ấm áp.
Cha Hạ, mẹ Hạ nghe nói như thế, nhìn trong phòng một chút: "Được rồi, ở nơi này, dù sao cũng tốt hơn khách sạn! Ở khách sạn, không được tự nhiên."
Hạ Noãn Noãn gật đầu.
Sau đó, lúc này mới nhìn về phía Lưu Hải Dương: " Lưu Hải Dương, anh ở đâu?"
Cúp điện thoại, Hạ Noãn Noãn nằm ở trên giường.
Sau đó cô nhìn chằm chằm trần nhà, từ từ nhắm mắt lại.
Có lẽ là khóc một trận, cảm xúc phát tiết ra, một giấc này, vậy mà ngủ được vô cùng sâu.
Chờ đến lúc cô tỉnh lại, mới phát hiện máy của mình, nhiều mấy cuộc gọi nhỡ.
Hạ Noãn Noãn vội vàng mở ra, phát hiện đều là Lưu Hải Dương gọi tới.
Điện thoại di động của cha mẹ, bời vì không có pin đã sớm tắt máy.
Hạ Noãn Noãn đành phải gọi cho Lưu Hải Dương: " Lưu Hải Dương sao vậy?"
"Noãn Noãn, anh mang bác trai bác gái đế rồi! Em xem, hiện tại đưa bọn họ đến chỗ nào?"
Cha mẹ đến rồi sao?
Hạ Noãn Noãn vội vàng nhìn về phía điện thoại di động, lúc này mới phát hiện, đã là sau sáu tiếng!
Cô vội vàng báo một địa chỉ, là căn phòng cô thuê, sau đó liền đứng lên: "Bây giờ tôi đi qua đưa chìa khoá."
Lưu Hải Dương mở miệng: "Được."
Hạ Noãn Noãn nghĩ tới đây, liền đứng lên, thế nhưng bỗng nhiên đứng lên, lại là một trận hoa mắt chóng mặt.
Cô day trán của mình, miễn cưỡng hít vào một hơi thật sâu, tùy tiện tìm chút ăn vặt trong phòng, lúc này mới cảm giác khôi phục khí lực.
Sau đó liền đổi quần áo, lảo đảo đi ra ngoài.
Đến phòng khách, Hạ Noãn Noãn liền thấy Mai Phượng và Thẩm Tu đang dùng cơm.
Trông thấy cô, sắc mặt Thẩm Tu cũng có chút không tốt, "Không nằm trong phòng, định đi đâu đấy?"
Hạ Noãn Noãn mở miệng: "Cha, cha mẹ con từ Hải Nam đến đây, con đi qua xem bọn họ một chút."
Lời này rơi xuống, liền trực tiếp đổi giày, đi ra ngoài.
Đến cửa, bắt xe taxi, lúc này mới đi ra ngoài!
Trong nhà ăn.Thẩm Tu nhíu lông mày: " Sao hai thông gia lại đến đây? Có chuyện gì sao?"
Mai Phượng cúi thấp đầu xuống, trong ánh mắt hiện lên một vòng âm tàn, một lúc sau, bà ta mới mở miệng nói: "Đoán chừng là vì chuyện ở Hải Nam, tới lánh nạn."
Bà ta đứng lên, như vậy đi, tôi đi qua nhìn một chút.
Thẩm Tu liền khẽ gật đầu.
Mai Phượng đứng lên, để tài xế lái xe trong nhà, đi theo phía sau Hạ Noãn Noãn, một đường đi tới tiểu khu chỗ Hạ Noãn Noãn thuê lại.
"Xe đứng ở ven đường."
Mai Phượng ra lệnh.
Tài xế liền dừng xe ven đường.
Mai Phượng nhìn chằm chằm phía trước, Hạ Noãn Noãn đứng ở đó, đang nhìn bốn phía, hiển nhiên là chờ người.
Một lát sau, một chiếc xe taxi chạy tới, đi xuống là cha mẹ Hạ, mặt khác, còn có một người đàn ông trẻ.
Hạ Noãn Noãn trông thấy cha mẹ, tâm tình lập tức tốt hơn, sau khi ôm cha mẹ hạ, liền nói chuyện.
Thế nhưng người đàn ông đứng cạnh Hạ Noãn Noãn, muốn nói chuyện, nhưng thủy chung không chen lọt vào.
Một lát sau, liền thấy mấy người, cùng nhau lên lầu.
Mai Phượng nhìn chằm chằm người đàn ông kia, trong ánh mắt lóe lên trầm tư.
"Cha mẹ, hiện cha mẹ ở chỗ này, tuy nhỏ một chút, nhưng mọi thứ đều đủ!" Hạ Noãn Noãn mở miệng cười nói.
Đây là một căn phòng, chỉ có 40 mét, nhưng thiết bị sinh hoạt rất đầy đủ.
Lại thêm đoạn thời gian trước, cô và Thẩm Tử Hào ở chỗ này, cho nên cả phòng bố trí vô cùng ấm áp.
Cha Hạ, mẹ Hạ nghe nói như thế, nhìn trong phòng một chút: "Được rồi, ở nơi này, dù sao cũng tốt hơn khách sạn! Ở khách sạn, không được tự nhiên."
Hạ Noãn Noãn gật đầu.
Sau đó, lúc này mới nhìn về phía Lưu Hải Dương: " Lưu Hải Dương, anh ở đâu?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.