Ảnh Đế Thị Phi

Chương 57: Bao dưỡng

Sa Nhã

22/07/2020

Cơ thể Lăng Hàm không có nhiều ưu thế, chỉ dựa vào việc đánh ngã được người kia trước, chuẩn bị dốc hết sức để đánh cho anh ta nằm bò. Thấy người đàn ông kia bảo vệ mặt mình, cậu liền biết mặt là nhược điểm của anh ta, thế là cứ vậy mà tẩn vào mặt. Ai ngờ đánh mãi đánh mãi, người đàn ông kia lại như bình tĩnh lại, cũng không bảo vệ mặt nữa, thấy cậu đánh là liền chống đỡ, cậu cũng không làm được gì nữa cả.

Có mấy lần anh ta định lật người lại nhưng đều bị Lăng Hàm đè chặt, hai người cứ lăn qua lộn lại, không dứt ra được.

Tiếng chuông cửa vang lên.

Hai người đang đánh nhau đến đỏ cả mắt liền ngừng lại.

“Xin hỏi anh Lăng có nhà không?” Bên ngoài có người cất tiếng hỏi.

“Xuống!” Người ở bên dưới gầm lên.

Lăng Hàm chần chừ.

“Mau lên!” Anh ta tức tối gắt.

“Anh biết điều một chút cho tôi!” Lăng Hàm cảnh cáo, đứng dậy đi mở cửa.

Người đứng ngoài cửa là quản lý tòa nhà, anh ta mặc đồng phục, thấy cửa mở ra liền nói: “Anh Lăng…”

Có lẽ vì thấy dáng vẻ chật vật của Lăng Hàm, anh ta không khỏi giật mình, mắt trợn tròn lên: “Chẳng lẽ có người xông vào nhà anh thật?”

Lăng Hàm đang định nói thì người đàn ông phía sau lưng bò dậy, chỉnh lại quần áo đi tới bên cạnh, cố gắng áp chế cơn giận nói với người quản lý: “Đã nói là hiểu lầm rồi mà, về đi.”

Nhìn dáng vẻ bê bối quá mức của cả hai người, người quản lý lại trợn to mắt hơn, trong mắt xẹt qua vẻ ngờ vực không rõ ràng, bên trái là Lăng Hàm đang không được tự nhiên lắm, người đàn ông bên phải thì đang sầm sì mặt mày, anh ta nghi ngờ hỏi: “Anh Chu, hai người làm sao vậy?”

Lăng Hàm sững sờ: “Anh ta là chủ nhà thật sao?”

Quản lý tòa nhà không hiểu gì, nhưng vẫn thành thật trả lời: “Phải, anh ấy là chủ nhà, xin hỏi…”

Lăng Hàm: “…”

“Không sao nữa rồi.” Người đàn ông họ Chu nói.

“Không có việc gì vậy tôi xin phép về trước.” Chắc thấy hai người không nói rõ ràng với nhau, nhân viên quản lý cũng thức thời rời đi.

Chờ anh ta đi rồi, Lăng Hàm bỗng cảm thấy bầu không khí ngột ngạt không tả nổi.

Má nó, không ngờ lại là chủ nhà thật, không, nên nói là kim chủ mới đúng.

Thế cũng có nghĩa là, mình vừa mới tẩn chủ nhà kiêm chủ xe kiêm cả kim chủ đấy hả?



Người đàn ông đóng sầm cửa lại, đang định ra tay, Lăng Hàm đã lùi về phòng khách, lớn tiếng kêu lên: “Chờ đã!”

Người đàn ông hùng hổ như trâu chọi tiến vào phòng, vừa đi anh ta vừa xắn tay áo, để lộ ra cánh tay màu lúa mạch rất vạm vỡ, nếu mà bị đấm mấy cái chắc răng cũng bay sạch cho xem. Anh ta vừa xắn tay áo vừa áp sát về phía Lăng Hàm, ánh mắt hung ác: “Muộn rồi! Giờ có xin tha cũng không có tác dụng gì đâu!”

Lăng Hàm cảm thấy mình vẫn còn cơ hội được cứu, cậu vừa lùi vừa nói lớn: “Tôi không cố ý mà, tôi bị mất trí nhớ, thật sự không nhớ ra anh là ai cả!”

Người đàn ông cười lạnh, căn bản không hề nghe cậu giải thích, anh ta lao vào cậu như một con báo săn mồi: “Cậu tưởng cậu đang đóng phim Hàn Quốc đấy à?”

Mẹ nó, vụ này toi rồi.

Lăng Hàm vội chạy ra đằng sau sofa, tốc độc của cậu rất nhanh, hơn nữa cậu cũng đã chuẩn bị chạy sẵn nên người đàn ông kia cũng chỉ có nước vồ hụt.

Anh ta càng tức hơn, giận tím mặt, nhìn chằm chằm Lăng Hàm như thể muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

“Anh giai à, chuyện đó…”

Lăng Hàm còn đang định nói gì đó để cứu vãn tình thế, kết quả người đàn ông kia lại tiếp túc lao về phía cậu.

“Tôi bị mất trí nhớ thật mà, nếu không tôi cũng nào dám báo bảo vệ đúng không?” Lăng Hàm vừa trốn sự truy đuổi của người đàn ông vừa chạy, hai người cứ chạy lòng vòng quanh cái sofa.

Nửa tiếng đồng hồ sau, cả hai đều đã mệt đến mức thở dốc.

“Mẹ nó, cậu đừng có chạy.” Anh ta chống một tay xuống ghế, một tay chỉ Lăng Hàm mà mắng.

Lăng Hàm không có nhiều sức lực nhưng động tác của cậu rất linh hoạt, chạy cũng nhanh, không bị anh ta bắt được cũng đủ khiến bản thân cậu kinh ngạc.

“Chúng ta đình chiến được không?” Lăng Hàm giơ cờ trắng.

Có lẽ người đàn ông kia cũng mệt quá rồi, anh ta hừ lạnh một tiếng rồi ngồi xuống sofa, Lăng Hàm cẩn thận ngồi ở một đầu, cơ thịt đều căng cứng, chuẩn bị chạy bất cứ lúc nào.

“Ý của tôi là…” Lăng Hàm khó khăn nói: “Căn nhà này là của anh? Xe là anh mua cho Lăng… tôi?”

Người đàn ông bật cười, không nói gì, nhưng vẻ mặt đã nói lên tất cả.

Lăng Hàm hít một hơi lạnh, nỗi bất an ngày một lớn dần. Cậu cố gắng đè nén tâm trạng hỗn loạn trong lòng, gian nan nói: “Anh là… kim chủ của tôi?”

Cậu vốn định hỏi “Anh bao dưỡng tôi à?”, nhưng hai chữ kia nói ra ngượng mồm quá.

Người đàn ông nhướn mày, nhún vai đáp: “Trước đây đúng là chúng ta có quan hệ này, cậu không tự biết rõ à?”



Lăng Hàm như bị sét đánh ngay tại chỗ, đầu óc cậu lặp đi lặp lại vài lần câu này rồi mới nói: “Trước đây là ý gì?”

“Trước đây nghĩa là…” Anh ta sờ lông mày của mình, cười lạnh nói tiếp: “Từ giờ trở đi, chúng ta không còn là loại quan hệ này nữa.”

Lăng Hàm hoàn toàn sững người.

“Tôi hết hứng thú với cậu từ lâu rồi, trước lúc tôi đi công tác, cậu quỳ gối cầu xin tôi, xin tôi cho cậu thêm một cơ hội, tôi mềm lòng nên mới đồng ý, ai ngờ vừa mới về cậu lại dám đánh tôi thế này, mẹ nó nữa.”

Lăng Hàm: “…”

Người đàn ông càng nói càng tức, anh ta đột nhiên đứng lên sofa nói: “Giờ thu dọn đồ đạc cút khỏi đây ngay, sau này đừng có xuất hiện trong căn nhà này nữa, nghe rõ chưa!”

Lăng Hàm giật mình, lùi lại hai bước nói: “Anh bình tĩnh lại đã, tôi sẽ đi ngay, tôi đi ngay.”

Sau khi biết sự thật cậu đã thấp thỏm không yên, muốn đi từ lâu rồi.

“Cút!” Người đàn ông tức giận như một con rồng phun lửa, anh ta xua tay nói.

Lăng Hàm khá biết điều, nghe vậy nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, nhét vài bộ đồ mình mới mua rồi cẩn thận đi ra cửa nhìn vào phòng khách.

Người đàn ông ngồi trong phòng khách khoanh tay trước ngực, cổ áo phanh rộng, cặp mắt đen bắn ra ánh sáng lạnh lùng sắc bén, vô cùng khí thế.

Lăng Hàm chần chừ một hồi, kéo hai cái đai đen của ba lô, cẩn thận đi qua phòng khách, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào người đàn ông ngồi trên sofa, chỉ sợ anh ta sẽ đột nhiên nhảy dựng lên tẩn mình.

Cậu xê dịch từng bước một.

Ánh mắt người đàn ông hướng theo từng bước di chuyển của cậu, Lăng Hàm nghĩ, nếu trong mắt có thể bắn ra đạn chắc giờ cậu đã thành cái tổ ong rồi.

Cuối cùng Lăng Hàm cũng đi được tới chỗ cửa, người đàn ông vẫn ngồi yên trên ghế, dường như không có ý đuổi theo. Giờ mà không đi thì còn đợi lúc nào nữa, Lăng Hàm lập tức chạy biến ra khỏi cửa.

Cửa đóng sầm lại, chờ đến khi không còn thấy người đàn ông kia và căn nhà của của anh ta nữa, Lăng Hàm mới đấm mạnh một cái lên tường.

Chết tiệt! Không ngờ Lăng Hàm lại có người bao dưỡng thật!

Nếu để ai biết được chuyện này, trời ơi, cả đời này đừng có hòng ngẩng được đầu lên nữa.

Trong đầu Lăng Hàm lóe lên vẻ mặt của Lục Tư Nguyên, cậu lập tức lắc đầu, nhất định không thể để hắn biết được.

Cậu vội vã xuống lầu, đi tới cổng của khu chung cư, nhìn thấy con đường lớn cùng xe cộ tấp nập trước mặt, Lăng Hàm bỗng không biết phải làm sao – Mình nên đi đâu đây?

Cậu mở ví tiền ra xem, chỉ còn lại mấy cụ Mao ít ỏi đến đáng thương, số tiền lúc trước kiếm được từ chỗ Lục Tư Nguyên đều đưa cho Đường Tập quay phim hết rồi, còn lại một ít thì dùng để thuê thám tử tư, giờ trên người cậu thật sự không còn cắc nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
Linh Vũ Thiên Hạ

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Đế Thị Phi

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook