Chương 177: Chùn chân
Sa Nhã
22/07/2020
Tâm hồn yếu ớt của Lăng Hàm bị đả kích một vạn điểm, có lúc không phải lời nói của một người cảm động bao nhiêu, mà là vào thời gian phù hợp, địa điểm thích hợp, khung cảnh trùng hợp, bầu không khí hòa hợp, nói đúng một câu ấy, đột nhiên người nghe sẽ ghi nhớ mãi trong tim.
Lăng Hàm cảm thấy, chắc cả đời cũng không quên nổi câu này.
Cậu đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng hôn một cái lên má Lục Tư Nguyên, thỏ thẻ giữa tiếng hô hào như sóng trào của vô số người: “Em yêu anh, Lục Tư Nguyên.”
Lục Tư Nguyên hơi khựng lại.
Lăng Hàm kéo tay anh: “Chúng ta đi thôi.”
Sau đó cậu dẫn đầu bước ra bên ngoài.
Cậu đến đây không phải vì muốn làm gì đó, chắc chỉ muốn tạm biệt, tạm biệt cùng mọi người. Tạm biệt trước đây, tạm biệt những đau khổ và tiếc nuối.
Tạm biệt, quá khứ.
Tạm biệt, Bạch Tử Sách.
Sau này sẽ không còn đau đớn nữa, tôi sẽ sống thật tốt.
Sau khi quay về từ buổi tưởng niệm, dường như Lăng Hàm gỡ bỏ được gông cùm xiềng xích, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Hai người thân mật dính chặt lấy nhau, đến tận khi Lục Nham gọi điện lần thứ N giục hai người mau chóng về đoàn phim làm việc mới lưu luyến thu dọn hành lý quay về thị trấn nhỏ kia.
Quay về thị trấn kia lần nữa, Lăng Hàm cảm thấy tâm thế của mình khác trước rồi, có lẽ trải qua quá nhiều chuyện sẽ ảnh hưởng đến tâm thế và tư duy của một người, ít nhất Lăng Hàm cảm thấy cảm xúc của mình đã bình thản hơn nhiều, cũng khoan dung với mọi việc hơn.
Có lẽ đây là “trưởng thành” mà người ta vẫn nói.
Quá trình quay phim sau đó khá thuận lợi, hai người phối hợp rất ăn ý, gần như chẳng mấy khi NG đã quay xong đa số các cảnh.
Mỗi khi nhớ lại câu nói “anh yêu em” mà Lục Tư Nguyên thủ thỉ bên tai cậu giữa biển người ở quảng trường Tương Lai, Lăng Hàm lập tức cảm thấy tràn ngập năng lượng. Cho dù lúc Lục Tư Nguyên nổi cáu, cậu cũng không còn sợ hãi hoảng hốt như trước kia nữa, bởi vì trong lòng cậu ngập tràn cảm giác an toàn.
Trong tình yêu, một khi có được cảm giác an toàn tràn đầy, thái độ và cảm xúc của con người sẽ khác hẳn. Hoài nghi và bất an là vũ khí sắc bén để tổn thương một mối quan hệ tình cảm, trước kia Lăng Hàm sợ Lục Tư Nguyên sẽ bỏ đi, nhưng bây giờ cậu không lo lắng nữa.
Nói thật lòng, những lúc cay nghiệt, Lục Tư Nguyên khiến người khác rất tổn thương, ví dụ như thái độ và giọng điệu của anh trong hai lần đuổi Lăng Hàm đi trước đó khiến Lăng Hàm canh cánh mãi không quên. Nhưng bây giờ nhớ lại, cậu đã không còn buồn và hoảng hốt như thế nữa.
Lục Tư Nguyên cũng kiềm chế bản thân, tuy rằng vẫn còn chút tính cách không thể thay đổi trong một sớm một chiều, nhưng đã không còn lạnh nhạt như trước nữa.
Mà ở sân bay của thành phố A xa xôi, trong phòng đợi rộng thênh thang, Chu Bắc Hiền và Y Tự đang ngồi trên băng ghế dài dành cho khách VIP khuất nhất, đôi bên cùng im lặng.
Thỉnh thoảng, âm thanh điện tử thông báo chuyến bay từ xa vọng tới, vô cùng rõ ràng, người ngồi trên các băng ghế khác xung quanh đã lần lượt thay đổi hai lần, hai lần vẫn im như hai cục đá.
Qua không lâu, giọng nữ máy móc một lần nữa thông báo chuyến bay đi Mỹ, Y Tự đột nhiên đứng dậy, kéo chiếc va li cao nửa người, cúi người đi về phía cửa ra.
Chu Bắc Hiền ngồi trên băng ghế, đột nhiên hô một tiếng: “Y Tự!”
Y Tự quay đầu lại, cảm xúc trong đôi mắt to tròn dao động, sau cùng cậu ta không nói gì.
Những gì nên nói đã nói cả rồi.
Từ ngày Chu Bắc Hiền tới tìm và cầu xin cậu ta gánh hết mọi tội trạng, cậu ta đã từng quậy phá, từng khóc lóc, từng từ chối rất kiên định, nhưng cũng biết người đàn ông trước mặt mình vô tình và lạnh lùng biết bao nhiêu.
“Em kéo anh vào cùng cũng không có tác dụng gì, ngược lại khiến cả hai cùng chết, bây giờ em giúp anh, sau này anh sẽ kéo em lên.”
“Y Tự, khó khăn lắm chúng ta mới đi tới ngày hôm nay, không phải vì muốn có được kết cục này...”
“Y Tự, em có yêu anh không?”
Khi Chu Bắc Hiền đau đớn đứng trước mặt cậu ta nói những lời này, Y Tự đột nhiên nhớ tới những lời khi đó mình nói với Bạch Tử Sách cũng đau đớn như thế.
Bây giờ cậu ta được cảm nhận một cách sâu sắc.
Nghĩ tới kết cục của bản thân hôm nay, rồi nhớ tới kết cục năm đó của Bạch Tử Sách, Y Tự đột nhiên có cảm giác không hề thoải mái khi nhân quả luân hồi báo ứng.
Cậu ta biết Chu Bắc Hiền là người như thế nào, không có ai hiểu rõ người đàn ông này hơn cậu ta: hắn là một người không tiếc thủ đoạn vì lợi ích của bản thân. Cậu ta tưởng mình là người khác biệt, nhưng đến thời khắc quan trọng mới phát hiện ra, không có thứ gì mà hắn không thể vứt bỏ.
Từng căm hận, từng oán trách, từng đau khổ, từng vùi mình cả ngày không thấy mặt trời.
Hôm nay cuối cùng cũng được giải thoát.
Sau khi cảm xúc bình ổn lại, cậu ta quyết định làm theo kế hoạch của Chu Bắc Hiền, thừa nhận tội lỗi, rồi ra nước ngoài; không đến mức quá không cam tâm, bởi vì cậu ta phát hiện mình thực sự rất yêu hắn.
Người này sớm đã trở thành một phần không thể cắt bỏ trong cuộc đời cậu ta, cho dù bị tổn thương, bị vứt bỏ. Khi bị người ta truy đuổi, cậu ta cũng từng hối hận vì những việc đã làm với Bạch Tử Sách năm đó, mà sự lạnh nhạt đến tàn khốc của Chu Bắc Hiền càng làm cậu ta hối hận hơn. Có lẽ chỉ khi trải qua nỗi đau tương đồng, con người mới thông cảm được với nỗi đau của kẻ khác.
Nhưng có lúc cậu ta tự hỏi bản thân, nếu như năm đó biết mình sẽ gánh kết cục thế này, cậu ta có còn làm vậy không? Có muốn hại Bạch Tử Sách nữa không?
Đáp án khiến cậu ta chấn động, cậu ta vẫn sẽ làm như thế!
Bởi vì so với nỗi đau mà ngày hôm nay phải hứng chịu, cậu ta càng khó chịu đựng được sự thật Chu Bắc Hiền ở bên cạnh người khác.
Y Tự chấn động với suy nghĩ của bản thân mình, cậu ta luôn cho rằng mình có tình cảm với Chu Bắc Hiền, nhưng tình cảm này lẫn cùng với lợi ích, mà bây giờ mới phát hiện ra mình còn yêu người đàn ông này hơn mình tưởng tượng.
Nếu đã như thế thì có gì để nói nữa.
Dám làm dám chịu.
Đẩy gọng kính, Y Tự kéo va li, rời khỏi khu nghỉ chân, chẳng buồn quay đầu lại.
Chu Bắc Hiền nhìn theo bóng lưng Y Tự, màu sắc trong đôi đồng tử trở nên u ám vô cùng, môi mím thành một đường thẳng.
Thứ mất đi, sau cùng vẫn quay về lòng bàn tay hắn.
Người từng tổn thương hắn, bắt buộc phải trả giá!
***
Ở nhà chính của nhà họ Chu.
Nhà chính được xây ở ngoại ô thành phố A, trong khu rừng lớn chỉ có mỗi ngôi biệt thự của nhà họ Chu, xung quanh được bao bọc bởi hoa thơm cỏ lạ, gần biệt thự còn đào cả một hồ nước nông, phản chiếu hình ảnh ngôi biệt thự, trong vẻ tĩnh mịch và nho nhã có lẫn cùng khí chất cao quý như cung đình.
Một chiếc xe hơi chầm chậm lái vào cổng lớn, từ con đường lớn rộng rãi giữa hồ tiến vào cánh cổng lớn đối diện.
Đang lúc chạng vạng, đài phun nước ở khoảnh sân trước biệt thự đang phun bọt nước trắng xóa, đèn đóm xung quanh ngọn nào cũng sáng rực.
Sau khi xe dừng, Chu Bắc Hiền từ trên xe bước xuống, chỉnh lại cổ áo, bước nhanh vào nhà chính của nhà họ Chu đang rực rỡ ánh đèn.
Sau khi vào nhà, Chu Bắc Hiền chẳng buồn để tâm tới lời nói của những người giúp việc, hỏi thẳng ông cụ nhà họ Chu đang ở đâu, có được câu trả lời rồi nhanh chóng bước tới phòng sách trên tầng hai.
Hắn gõ cửa, phía sau cánh cửa màu nâu sậm vọng ra một giọng nói già nua: “Vào đi.”
Chu Bắc Hiền thu lại vẻ không cam tâm trên mặt mình, cung kính đẩy cửa vào phòng.
“Thưa cha, con về rồi.” Chu Bắc Hiền cúi đầu, thái độ vô cùng cung kính.
“Lại về thăm cha đấy à.” Ông cụ cười khẽ: “Con còn thường xuyên về thăm cha, chứ anh trai con chẳng thấy mặt mũi đâu.”
Lăng Hàm cảm thấy, chắc cả đời cũng không quên nổi câu này.
Cậu đột nhiên bật cười, nhẹ nhàng hôn một cái lên má Lục Tư Nguyên, thỏ thẻ giữa tiếng hô hào như sóng trào của vô số người: “Em yêu anh, Lục Tư Nguyên.”
Lục Tư Nguyên hơi khựng lại.
Lăng Hàm kéo tay anh: “Chúng ta đi thôi.”
Sau đó cậu dẫn đầu bước ra bên ngoài.
Cậu đến đây không phải vì muốn làm gì đó, chắc chỉ muốn tạm biệt, tạm biệt cùng mọi người. Tạm biệt trước đây, tạm biệt những đau khổ và tiếc nuối.
Tạm biệt, quá khứ.
Tạm biệt, Bạch Tử Sách.
Sau này sẽ không còn đau đớn nữa, tôi sẽ sống thật tốt.
Sau khi quay về từ buổi tưởng niệm, dường như Lăng Hàm gỡ bỏ được gông cùm xiềng xích, tâm trạng vô cùng vui vẻ. Hai người thân mật dính chặt lấy nhau, đến tận khi Lục Nham gọi điện lần thứ N giục hai người mau chóng về đoàn phim làm việc mới lưu luyến thu dọn hành lý quay về thị trấn nhỏ kia.
Quay về thị trấn kia lần nữa, Lăng Hàm cảm thấy tâm thế của mình khác trước rồi, có lẽ trải qua quá nhiều chuyện sẽ ảnh hưởng đến tâm thế và tư duy của một người, ít nhất Lăng Hàm cảm thấy cảm xúc của mình đã bình thản hơn nhiều, cũng khoan dung với mọi việc hơn.
Có lẽ đây là “trưởng thành” mà người ta vẫn nói.
Quá trình quay phim sau đó khá thuận lợi, hai người phối hợp rất ăn ý, gần như chẳng mấy khi NG đã quay xong đa số các cảnh.
Mỗi khi nhớ lại câu nói “anh yêu em” mà Lục Tư Nguyên thủ thỉ bên tai cậu giữa biển người ở quảng trường Tương Lai, Lăng Hàm lập tức cảm thấy tràn ngập năng lượng. Cho dù lúc Lục Tư Nguyên nổi cáu, cậu cũng không còn sợ hãi hoảng hốt như trước kia nữa, bởi vì trong lòng cậu ngập tràn cảm giác an toàn.
Trong tình yêu, một khi có được cảm giác an toàn tràn đầy, thái độ và cảm xúc của con người sẽ khác hẳn. Hoài nghi và bất an là vũ khí sắc bén để tổn thương một mối quan hệ tình cảm, trước kia Lăng Hàm sợ Lục Tư Nguyên sẽ bỏ đi, nhưng bây giờ cậu không lo lắng nữa.
Nói thật lòng, những lúc cay nghiệt, Lục Tư Nguyên khiến người khác rất tổn thương, ví dụ như thái độ và giọng điệu của anh trong hai lần đuổi Lăng Hàm đi trước đó khiến Lăng Hàm canh cánh mãi không quên. Nhưng bây giờ nhớ lại, cậu đã không còn buồn và hoảng hốt như thế nữa.
Lục Tư Nguyên cũng kiềm chế bản thân, tuy rằng vẫn còn chút tính cách không thể thay đổi trong một sớm một chiều, nhưng đã không còn lạnh nhạt như trước nữa.
Mà ở sân bay của thành phố A xa xôi, trong phòng đợi rộng thênh thang, Chu Bắc Hiền và Y Tự đang ngồi trên băng ghế dài dành cho khách VIP khuất nhất, đôi bên cùng im lặng.
Thỉnh thoảng, âm thanh điện tử thông báo chuyến bay từ xa vọng tới, vô cùng rõ ràng, người ngồi trên các băng ghế khác xung quanh đã lần lượt thay đổi hai lần, hai lần vẫn im như hai cục đá.
Qua không lâu, giọng nữ máy móc một lần nữa thông báo chuyến bay đi Mỹ, Y Tự đột nhiên đứng dậy, kéo chiếc va li cao nửa người, cúi người đi về phía cửa ra.
Chu Bắc Hiền ngồi trên băng ghế, đột nhiên hô một tiếng: “Y Tự!”
Y Tự quay đầu lại, cảm xúc trong đôi mắt to tròn dao động, sau cùng cậu ta không nói gì.
Những gì nên nói đã nói cả rồi.
Từ ngày Chu Bắc Hiền tới tìm và cầu xin cậu ta gánh hết mọi tội trạng, cậu ta đã từng quậy phá, từng khóc lóc, từng từ chối rất kiên định, nhưng cũng biết người đàn ông trước mặt mình vô tình và lạnh lùng biết bao nhiêu.
“Em kéo anh vào cùng cũng không có tác dụng gì, ngược lại khiến cả hai cùng chết, bây giờ em giúp anh, sau này anh sẽ kéo em lên.”
“Y Tự, khó khăn lắm chúng ta mới đi tới ngày hôm nay, không phải vì muốn có được kết cục này...”
“Y Tự, em có yêu anh không?”
Khi Chu Bắc Hiền đau đớn đứng trước mặt cậu ta nói những lời này, Y Tự đột nhiên nhớ tới những lời khi đó mình nói với Bạch Tử Sách cũng đau đớn như thế.
Bây giờ cậu ta được cảm nhận một cách sâu sắc.
Nghĩ tới kết cục của bản thân hôm nay, rồi nhớ tới kết cục năm đó của Bạch Tử Sách, Y Tự đột nhiên có cảm giác không hề thoải mái khi nhân quả luân hồi báo ứng.
Cậu ta biết Chu Bắc Hiền là người như thế nào, không có ai hiểu rõ người đàn ông này hơn cậu ta: hắn là một người không tiếc thủ đoạn vì lợi ích của bản thân. Cậu ta tưởng mình là người khác biệt, nhưng đến thời khắc quan trọng mới phát hiện ra, không có thứ gì mà hắn không thể vứt bỏ.
Từng căm hận, từng oán trách, từng đau khổ, từng vùi mình cả ngày không thấy mặt trời.
Hôm nay cuối cùng cũng được giải thoát.
Sau khi cảm xúc bình ổn lại, cậu ta quyết định làm theo kế hoạch của Chu Bắc Hiền, thừa nhận tội lỗi, rồi ra nước ngoài; không đến mức quá không cam tâm, bởi vì cậu ta phát hiện mình thực sự rất yêu hắn.
Người này sớm đã trở thành một phần không thể cắt bỏ trong cuộc đời cậu ta, cho dù bị tổn thương, bị vứt bỏ. Khi bị người ta truy đuổi, cậu ta cũng từng hối hận vì những việc đã làm với Bạch Tử Sách năm đó, mà sự lạnh nhạt đến tàn khốc của Chu Bắc Hiền càng làm cậu ta hối hận hơn. Có lẽ chỉ khi trải qua nỗi đau tương đồng, con người mới thông cảm được với nỗi đau của kẻ khác.
Nhưng có lúc cậu ta tự hỏi bản thân, nếu như năm đó biết mình sẽ gánh kết cục thế này, cậu ta có còn làm vậy không? Có muốn hại Bạch Tử Sách nữa không?
Đáp án khiến cậu ta chấn động, cậu ta vẫn sẽ làm như thế!
Bởi vì so với nỗi đau mà ngày hôm nay phải hứng chịu, cậu ta càng khó chịu đựng được sự thật Chu Bắc Hiền ở bên cạnh người khác.
Y Tự chấn động với suy nghĩ của bản thân mình, cậu ta luôn cho rằng mình có tình cảm với Chu Bắc Hiền, nhưng tình cảm này lẫn cùng với lợi ích, mà bây giờ mới phát hiện ra mình còn yêu người đàn ông này hơn mình tưởng tượng.
Nếu đã như thế thì có gì để nói nữa.
Dám làm dám chịu.
Đẩy gọng kính, Y Tự kéo va li, rời khỏi khu nghỉ chân, chẳng buồn quay đầu lại.
Chu Bắc Hiền nhìn theo bóng lưng Y Tự, màu sắc trong đôi đồng tử trở nên u ám vô cùng, môi mím thành một đường thẳng.
Thứ mất đi, sau cùng vẫn quay về lòng bàn tay hắn.
Người từng tổn thương hắn, bắt buộc phải trả giá!
***
Ở nhà chính của nhà họ Chu.
Nhà chính được xây ở ngoại ô thành phố A, trong khu rừng lớn chỉ có mỗi ngôi biệt thự của nhà họ Chu, xung quanh được bao bọc bởi hoa thơm cỏ lạ, gần biệt thự còn đào cả một hồ nước nông, phản chiếu hình ảnh ngôi biệt thự, trong vẻ tĩnh mịch và nho nhã có lẫn cùng khí chất cao quý như cung đình.
Một chiếc xe hơi chầm chậm lái vào cổng lớn, từ con đường lớn rộng rãi giữa hồ tiến vào cánh cổng lớn đối diện.
Đang lúc chạng vạng, đài phun nước ở khoảnh sân trước biệt thự đang phun bọt nước trắng xóa, đèn đóm xung quanh ngọn nào cũng sáng rực.
Sau khi xe dừng, Chu Bắc Hiền từ trên xe bước xuống, chỉnh lại cổ áo, bước nhanh vào nhà chính của nhà họ Chu đang rực rỡ ánh đèn.
Sau khi vào nhà, Chu Bắc Hiền chẳng buồn để tâm tới lời nói của những người giúp việc, hỏi thẳng ông cụ nhà họ Chu đang ở đâu, có được câu trả lời rồi nhanh chóng bước tới phòng sách trên tầng hai.
Hắn gõ cửa, phía sau cánh cửa màu nâu sậm vọng ra một giọng nói già nua: “Vào đi.”
Chu Bắc Hiền thu lại vẻ không cam tâm trên mặt mình, cung kính đẩy cửa vào phòng.
“Thưa cha, con về rồi.” Chu Bắc Hiền cúi đầu, thái độ vô cùng cung kính.
“Lại về thăm cha đấy à.” Ông cụ cười khẽ: “Con còn thường xuyên về thăm cha, chứ anh trai con chẳng thấy mặt mũi đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.