Chương 130: Dọn nhà
Sa Nhã
22/07/2020
Lăng Hàm lập tức quay đầu lại, thấy Tần Vĩnh đang đứng cạnh một chiếc xe con màu bạc cách đó không xa, trên tay cầm theo một túi tài liệu, anh ta thấy Lăng Hàm quay đầu lại thì trên mặt lộ vẻ ngạc nhiên.
“Đúng là cậu.”
Có lẽ lúc đầu anh ta không xác nhận được đó có phải là Lăng Hàm hay không cho nên mới lên tiếng gọi, không ngờ Lăng Hàm thực sự quay đầu lại.
Trong lòng cậu hốt hoảng, miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Anh Vĩnh.”
Tần Vĩnh đột nhiên cúi người xuống rồi nói gì đó vào trong xe, lúc này Lăng Hàm mới ý thức được trong xe còn có người khác, cổ họng của cậu lập tức căng lên, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi.
Hy vọng trong xe không phải người mà cậu nghĩ...
Đáng tiếc ông trời không giúp cậu, cậu càng sợ cái gì sẽ càng gặp phải thứ đó.
Chốc lát sau cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài xuất hiện, sau đó Lục Tư Nguyên bước xuống. Trên mặt anh là vẻ thản nhiên như bao lâu nay vẫn vậy, đôi mắt đen láy như mực, như mặt ngọc chìm trong nước, đẹp đẽ nhưng lạnh lùng.
“Tại sao anh lại ở đây?” Lăng Hàm nhìn thấy anh, khoang miệng bắt đầu khô khốc. Cậu biết mình không nên tỏ ra hoang mang như vậy nhưng cậu thực sự bị giật mình. Chu Thành là một cây gai trong quá khứ của cậu, điều cậu kiêng kị, cậu không muốn để bất cứ kẻ nào biết lại càng không muốn để Lục Tư Nguyên biết.
Bởi vì nếu anh biết, nếu Lục Tư Nguyên biết cậu đã từng xấu xa đến như vậy chắc chắn sẽ xoay người bỏ đi, tuyệt đối không lưu luyến.
“Tôi... tôi tới gặp một người bạn.” Lăng Hàm vô thức nói láo, mắt mở to.
Lục Tư Nguyên bước tới, đôi chân dài kia chỉ cần mấy bước đã đi đến trước mặt Lăng Hàm, anh mỉm cười: “Tôi đang có chuyện tìm cậu.”
Lăng Hàm quay lại nhìn chằm chằm ngời đàn ông đẹp trai cao ráo ngay trước mặt, hơn nữa người này còn chủ động mỉm cười với mình. Lục Tư Nguyên rất ít khi cười, đa phần anh chỉ trưng gương mặt lạnh lùng kia ra, cứ như một con chim công kiêu ngạo tự yêu bản thân mình, được người ta công nhận là nam thần lạnh lùng cô đơn.
Anh sẽ không tỏ ra thân thiện với ai nhưng hết lần này tới lần khác anh lại chủ động tiếp cận cậu, thậm chí còn từng chung chăn chung gối...
Lăng Hàm cố gắng ổn định lại những suy nghĩ đang bay loạn của mình, cậu âm thầm siết tay thật chặt để không chịu ảnh hưởng của Chu Thành, thu lại toàn bộ suy nghĩ yêu đương kia!
“Anh Lục...” Cậu hít sâu một hơi rồi mỉm cười, nói.
Lục Tư Nguyên nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Tôi cũng tới đây gặp một người bạn.”
Lăng Hàm: “À.”
“Đã đọc kịch bản chưa?”
Lăng Hàm gật đầu: “Đọc rồi.”
“Có... suy nghĩ cảm nhận gì không?"
Lăng Hàm hơi ngẩn ra, vào thời điểm này mà nói chuyện ấy có vẻ không phù hợp lắm. Trong khi cậu đang sắp xếp lại từ ngữ thì dường như Lục Tư Nguyên nhận ra được điều gì đó: “Tạm thời không nói vội.”
Nói xong, anh hơi chần chừ, đôi mày kiếm xinh đẹp hơi nhíu, trong đôi mắt đen thăm thẳm kia ánh lên chút vẻ kỳ quái.
Vẻ mặt kỳ cục này khiến Lăng Hàm tỉnh táo lại khỏi cảm giác hoang mang suốt nãy giờ, cậu âm thầm kinh ngạc vì biểu cảm của Lục Tư Nguyên.
“Anh Lục, có phải anh có điều gì muốn nói không?” Lăng Hàm hỏi.
Lục Tư Nguyên dừng một chút, có vẻ như đã hạ quyết tâm, nên vẻ do dự trên mặt cũng biến mất, anh nói: “Cậu có muốn chuyển đến ở chỗ tôi không?”
Lăng Hàm sửng sốt, lời này chẳng khác nào sét đánh ngay sát bên tai cậu bởi vì nó quá vang dội lại không chân thực.
“Anh nói cái gì?”
Chắc Lục Tư Nguyên cũng thấy mình nói vậy quá đột ngột nên giải thích: “Tuần tới phim sẽ bắt đầu quay, tôi nghĩ chúng ta nên trao đổi nhiều hơn để phối hợp cho ăn ý, đạt được trạng thái hoàn mĩ, vậy nên tôi thấy ở chung sẽ dễ dàng trao đổi hơn, cậu cảm thấy thế nào?”
Lăng Hàm chớp mắt mấy cái, Lục Tư Nguyên đang mời cậu đến ở nhà anh sao?
Nhưng mà cậu nhớ rõ cậu vừa mới bị đuổi khỏi đó không bao lâu mà.
Lăng Hàm không trả lời, Lục Tư Nguyên vỗ vỗ cái trán rồi bước hai bước: “Xin lỗi, là tôi quá đường đột.”
Thấy anh định rời đi, chẳng biết Lăng Hàm lấy lá gan ở đâu ra mà đột nhiên kéo tay anh lại: “Khoan đã.”
Kéo người lại rồi Lăng Hàm có chút khinh bỉ bản thân mình lành vết thương lập tức quên đau, bất chấp tất cả, ngay cả chuyện bị đuổi đi lúc trước cũng không truy cứu.
Lục Tư Nguyên quay đầu.
Lăng Hàm vội rụt tay về như bị phỏng, khuôn mặt chẳng hiểu sao nóng bừng: “Được đó, tôi cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh.”
Lục Tư Nguyên cười rộ lên: “Vậy lúc nào cậu có thời gian? Tôi có thể giúp cậu dọn đồ.”
Lăng Hàm vội vàng xua tay: “Không cần đâu, tự tôi tới là được! Đồ của tôi cũng không nhiều lắm, không cần nhiều người đâu.”
Lục Tư Nguyên thấy thái độ kiên quyết của cậu chỉ có thể từ bỏ: “Vậy tôi ở nhà chờ cậu.”
Anh thật sự bảo cậu tới nhà anh?
Mãi đến lúc này Lăng Hàm mới xác nhận mình không nghe lầm, Lục Tư Nguyên thật sự mời cậu tới nhà anh ở.
Lăng Hàm hít sâu một hơi rồi gật đầu.
Cậu khẳng định rồi hình như Lục Tư Nguyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhớ tới cái gì liền hỏi: “Cậu tới gặp ai vậy? Bạn của cậu đâu rồi?”
Anh vừa nói vừa nhìn ra phía sau Lăng Hàm.
Lăng Hàm bị một chậu nước lạnh hắt cho tỉnh cả người, bắp thịt toàn thân căng lên phòng bị, suýt nữa cậu quên mất mình vừa mới ra khỏi nhà Chu Thành!
“Người đó không xuống, tôi chỉ tới hỏi chút chuyện xong rồi đi luôn.”
Lục Tư Nguyên cũng không hỏi nhiều, Tần Vĩnh gọi anh một tiếng nên anh liền xoay người đi về phía chiếc xe của mình, lát sau chiếc xe con màu bạc đó rời đi.
Lăng Hàm đứng trong hầm để xe mờ tối, cơ thể dần dần bình tĩnh lại, một cảm giác hưng phấn đan xen sợ hãi dâng lên trong lồng ngực.
Cậu cố gắng đè cảm giác này xuống, sau đó đi tới mở cửa rồi ngồi vào xe của mình.
Về đến chung cư, Lăng Hàm dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói tất cả đồ đạc, cậu chỉ hận không thể tới đó ngay lập tức, chờ khi đóng gói đồ xong xuôi đã là mười một giờ đêm.
Lăng Hàm nằm trên ghế sô pha cười khẽ, cảm giác mình y như một đứa ngốc, ngay cả chờ một buổi tối cũng không chờ nổi.
Ngày hôm sau cậu tỉnh dậy rất sớm, rửa mặt ăn sáng lại chờ một lát, căn thời gian hợp lý mới gọi điện cho Lục Tư Nguyên.
“Lăng Hàm?” Thanh âm ở đầu bên kia dường như có hơi buồn ngủ, giọng mũi nồng nặc, so với bình thường càng thêm khàn khàn gợi cảm.
Lăng Hàm nghe đến tê cả lỗ tai, cảm giác tai cậu sắp mang thai rồi. Trước đây cậu không cảm thấy giọng nói của Lục Tư Nguyên có vấn đề gì, hiện tại cuối cùng cậu cũng hiểu ý của những fan hâm mộ khi họ nói rằng giọng nói của anh rất hấp dẫn.
“Là tôi, tôi muốn hỏi sáng nay anh có ở nhà không?”
“Cậu sắp dọn tới rồi hả?” Đầu bên kia dường như đã tỉnh lại.
Lăng Hàm không trả lời, có chút ngượng ngùng. Thật ra cậu vẫn có cảm giác mình chẳng việc gì phải ngại, cậu chuyển đến là để học tập chứ không phải vì cái gì khác, thế nhưng vẫn có vài phần chột dạ cùng suy nghĩ kỳ quái.
“Có nhà, cậu qua đây đi! Tôi chờ cậu.”
Có được những lời này Lăng Hàm lập tức vui vẻ, xách ba lô tung tăng xuống nhà để xe.
Vừa xuống tới nơi đã thấy có rất nhiều người đang vây quanh một chiếc xe, đa phần là mấy người già. Lăng Hàm có hơi nghi ngờ nhưng sự nghi hoặc đó cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, đột nhiên có người hét ầm lên: “Cử động kìa, cử động kìa! Cậu ta cử động kìa.”
Đám người vây xem đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhao nhao bàn tán: “Chưa chết đâu...”
“Thằng nhãi này nhìn ngon lành đấy, sao lại thành như này chứ?”
“Có nên đưa vào bệnh biên không nhỉ?”
“Thôi cứ đưa vào bệnh viện đi...”
Lăng Hàm vừa đi qua, đám người nọ dường như chú ý thấy cậu nên một bà cụ tóc bạc trắng đột nhiên đi tới gọi cậu lại: “Cháu ơi.”
“Đúng là cậu.”
Có lẽ lúc đầu anh ta không xác nhận được đó có phải là Lăng Hàm hay không cho nên mới lên tiếng gọi, không ngờ Lăng Hàm thực sự quay đầu lại.
Trong lòng cậu hốt hoảng, miễn cưỡng bình tĩnh lại: “Anh Vĩnh.”
Tần Vĩnh đột nhiên cúi người xuống rồi nói gì đó vào trong xe, lúc này Lăng Hàm mới ý thức được trong xe còn có người khác, cổ họng của cậu lập tức căng lên, lòng bàn tay thấm ra mồ hôi.
Hy vọng trong xe không phải người mà cậu nghĩ...
Đáng tiếc ông trời không giúp cậu, cậu càng sợ cái gì sẽ càng gặp phải thứ đó.
Chốc lát sau cửa xe mở ra, một đôi chân thon dài xuất hiện, sau đó Lục Tư Nguyên bước xuống. Trên mặt anh là vẻ thản nhiên như bao lâu nay vẫn vậy, đôi mắt đen láy như mực, như mặt ngọc chìm trong nước, đẹp đẽ nhưng lạnh lùng.
“Tại sao anh lại ở đây?” Lăng Hàm nhìn thấy anh, khoang miệng bắt đầu khô khốc. Cậu biết mình không nên tỏ ra hoang mang như vậy nhưng cậu thực sự bị giật mình. Chu Thành là một cây gai trong quá khứ của cậu, điều cậu kiêng kị, cậu không muốn để bất cứ kẻ nào biết lại càng không muốn để Lục Tư Nguyên biết.
Bởi vì nếu anh biết, nếu Lục Tư Nguyên biết cậu đã từng xấu xa đến như vậy chắc chắn sẽ xoay người bỏ đi, tuyệt đối không lưu luyến.
“Tôi... tôi tới gặp một người bạn.” Lăng Hàm vô thức nói láo, mắt mở to.
Lục Tư Nguyên bước tới, đôi chân dài kia chỉ cần mấy bước đã đi đến trước mặt Lăng Hàm, anh mỉm cười: “Tôi đang có chuyện tìm cậu.”
Lăng Hàm quay lại nhìn chằm chằm ngời đàn ông đẹp trai cao ráo ngay trước mặt, hơn nữa người này còn chủ động mỉm cười với mình. Lục Tư Nguyên rất ít khi cười, đa phần anh chỉ trưng gương mặt lạnh lùng kia ra, cứ như một con chim công kiêu ngạo tự yêu bản thân mình, được người ta công nhận là nam thần lạnh lùng cô đơn.
Anh sẽ không tỏ ra thân thiện với ai nhưng hết lần này tới lần khác anh lại chủ động tiếp cận cậu, thậm chí còn từng chung chăn chung gối...
Lăng Hàm cố gắng ổn định lại những suy nghĩ đang bay loạn của mình, cậu âm thầm siết tay thật chặt để không chịu ảnh hưởng của Chu Thành, thu lại toàn bộ suy nghĩ yêu đương kia!
“Anh Lục...” Cậu hít sâu một hơi rồi mỉm cười, nói.
Lục Tư Nguyên nhìn thẳng vào mắt cậu, nói: “Tôi cũng tới đây gặp một người bạn.”
Lăng Hàm: “À.”
“Đã đọc kịch bản chưa?”
Lăng Hàm gật đầu: “Đọc rồi.”
“Có... suy nghĩ cảm nhận gì không?"
Lăng Hàm hơi ngẩn ra, vào thời điểm này mà nói chuyện ấy có vẻ không phù hợp lắm. Trong khi cậu đang sắp xếp lại từ ngữ thì dường như Lục Tư Nguyên nhận ra được điều gì đó: “Tạm thời không nói vội.”
Nói xong, anh hơi chần chừ, đôi mày kiếm xinh đẹp hơi nhíu, trong đôi mắt đen thăm thẳm kia ánh lên chút vẻ kỳ quái.
Vẻ mặt kỳ cục này khiến Lăng Hàm tỉnh táo lại khỏi cảm giác hoang mang suốt nãy giờ, cậu âm thầm kinh ngạc vì biểu cảm của Lục Tư Nguyên.
“Anh Lục, có phải anh có điều gì muốn nói không?” Lăng Hàm hỏi.
Lục Tư Nguyên dừng một chút, có vẻ như đã hạ quyết tâm, nên vẻ do dự trên mặt cũng biến mất, anh nói: “Cậu có muốn chuyển đến ở chỗ tôi không?”
Lăng Hàm sửng sốt, lời này chẳng khác nào sét đánh ngay sát bên tai cậu bởi vì nó quá vang dội lại không chân thực.
“Anh nói cái gì?”
Chắc Lục Tư Nguyên cũng thấy mình nói vậy quá đột ngột nên giải thích: “Tuần tới phim sẽ bắt đầu quay, tôi nghĩ chúng ta nên trao đổi nhiều hơn để phối hợp cho ăn ý, đạt được trạng thái hoàn mĩ, vậy nên tôi thấy ở chung sẽ dễ dàng trao đổi hơn, cậu cảm thấy thế nào?”
Lăng Hàm chớp mắt mấy cái, Lục Tư Nguyên đang mời cậu đến ở nhà anh sao?
Nhưng mà cậu nhớ rõ cậu vừa mới bị đuổi khỏi đó không bao lâu mà.
Lăng Hàm không trả lời, Lục Tư Nguyên vỗ vỗ cái trán rồi bước hai bước: “Xin lỗi, là tôi quá đường đột.”
Thấy anh định rời đi, chẳng biết Lăng Hàm lấy lá gan ở đâu ra mà đột nhiên kéo tay anh lại: “Khoan đã.”
Kéo người lại rồi Lăng Hàm có chút khinh bỉ bản thân mình lành vết thương lập tức quên đau, bất chấp tất cả, ngay cả chuyện bị đuổi đi lúc trước cũng không truy cứu.
Lục Tư Nguyên quay đầu.
Lăng Hàm vội rụt tay về như bị phỏng, khuôn mặt chẳng hiểu sao nóng bừng: “Được đó, tôi cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi anh.”
Lục Tư Nguyên cười rộ lên: “Vậy lúc nào cậu có thời gian? Tôi có thể giúp cậu dọn đồ.”
Lăng Hàm vội vàng xua tay: “Không cần đâu, tự tôi tới là được! Đồ của tôi cũng không nhiều lắm, không cần nhiều người đâu.”
Lục Tư Nguyên thấy thái độ kiên quyết của cậu chỉ có thể từ bỏ: “Vậy tôi ở nhà chờ cậu.”
Anh thật sự bảo cậu tới nhà anh?
Mãi đến lúc này Lăng Hàm mới xác nhận mình không nghe lầm, Lục Tư Nguyên thật sự mời cậu tới nhà anh ở.
Lăng Hàm hít sâu một hơi rồi gật đầu.
Cậu khẳng định rồi hình như Lục Tư Nguyên khẽ thở phào nhẹ nhõm, sau đó lại nhớ tới cái gì liền hỏi: “Cậu tới gặp ai vậy? Bạn của cậu đâu rồi?”
Anh vừa nói vừa nhìn ra phía sau Lăng Hàm.
Lăng Hàm bị một chậu nước lạnh hắt cho tỉnh cả người, bắp thịt toàn thân căng lên phòng bị, suýt nữa cậu quên mất mình vừa mới ra khỏi nhà Chu Thành!
“Người đó không xuống, tôi chỉ tới hỏi chút chuyện xong rồi đi luôn.”
Lục Tư Nguyên cũng không hỏi nhiều, Tần Vĩnh gọi anh một tiếng nên anh liền xoay người đi về phía chiếc xe của mình, lát sau chiếc xe con màu bạc đó rời đi.
Lăng Hàm đứng trong hầm để xe mờ tối, cơ thể dần dần bình tĩnh lại, một cảm giác hưng phấn đan xen sợ hãi dâng lên trong lồng ngực.
Cậu cố gắng đè cảm giác này xuống, sau đó đi tới mở cửa rồi ngồi vào xe của mình.
Về đến chung cư, Lăng Hàm dùng tốc độ nhanh nhất đóng gói tất cả đồ đạc, cậu chỉ hận không thể tới đó ngay lập tức, chờ khi đóng gói đồ xong xuôi đã là mười một giờ đêm.
Lăng Hàm nằm trên ghế sô pha cười khẽ, cảm giác mình y như một đứa ngốc, ngay cả chờ một buổi tối cũng không chờ nổi.
Ngày hôm sau cậu tỉnh dậy rất sớm, rửa mặt ăn sáng lại chờ một lát, căn thời gian hợp lý mới gọi điện cho Lục Tư Nguyên.
“Lăng Hàm?” Thanh âm ở đầu bên kia dường như có hơi buồn ngủ, giọng mũi nồng nặc, so với bình thường càng thêm khàn khàn gợi cảm.
Lăng Hàm nghe đến tê cả lỗ tai, cảm giác tai cậu sắp mang thai rồi. Trước đây cậu không cảm thấy giọng nói của Lục Tư Nguyên có vấn đề gì, hiện tại cuối cùng cậu cũng hiểu ý của những fan hâm mộ khi họ nói rằng giọng nói của anh rất hấp dẫn.
“Là tôi, tôi muốn hỏi sáng nay anh có ở nhà không?”
“Cậu sắp dọn tới rồi hả?” Đầu bên kia dường như đã tỉnh lại.
Lăng Hàm không trả lời, có chút ngượng ngùng. Thật ra cậu vẫn có cảm giác mình chẳng việc gì phải ngại, cậu chuyển đến là để học tập chứ không phải vì cái gì khác, thế nhưng vẫn có vài phần chột dạ cùng suy nghĩ kỳ quái.
“Có nhà, cậu qua đây đi! Tôi chờ cậu.”
Có được những lời này Lăng Hàm lập tức vui vẻ, xách ba lô tung tăng xuống nhà để xe.
Vừa xuống tới nơi đã thấy có rất nhiều người đang vây quanh một chiếc xe, đa phần là mấy người già. Lăng Hàm có hơi nghi ngờ nhưng sự nghi hoặc đó cũng chỉ thoáng qua rồi biến mất, đột nhiên có người hét ầm lên: “Cử động kìa, cử động kìa! Cậu ta cử động kìa.”
Đám người vây xem đồng loạt thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhao nhao bàn tán: “Chưa chết đâu...”
“Thằng nhãi này nhìn ngon lành đấy, sao lại thành như này chứ?”
“Có nên đưa vào bệnh biên không nhỉ?”
“Thôi cứ đưa vào bệnh viện đi...”
Lăng Hàm vừa đi qua, đám người nọ dường như chú ý thấy cậu nên một bà cụ tóc bạc trắng đột nhiên đi tới gọi cậu lại: “Cháu ơi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.