Chương 76: Khách sạn
Sa Nhã
22/07/2020
Lăng Hàm nhớ tới chuyện cậu vừa đẩy anh đụng đầu vào thành bồn tắm liền vội vàng cúi xuống, ôm lấy đầu của Lục Tư Nguyên sờ sờ, sờ đến cái gáy thì hình như sờ thấy một cục u hơi lớn.
Lăng Hàm: “...”
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lục Tư Nguyên khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt anh là cái đèn ngủ hình đĩa bay trong phòng ngủ, anh cau mày, khó khăn ngồi dậy. Anh đang mặc đồ ngủ bình thường, người cũng khô ráo thoải mái, chắc đã được tắm rửa rồi.
Lục Tư Nguyên có chút bất ngờ, Tần Vĩnh mà biết tắm cho anh á? Chẳng phải trước đây anh ta chỉ ném anh lên giường là xong việc hay sao?
Lục Tư Nguyên khẽ động, gáy truyền đến cảm giác đau đớn khiến anh hít ngược một hơi khí lạnh.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Anh cố gắng nhớ lại nhưng chẳng nhớ nổi chuyện gì.
Trước đây mỗi lần anh uống say, lúc tỉnh lại cũng đau đầu cực kì nhưng chưa bao giờ đau đến rõ ràng như lần này, giống như là bị ai đó dùng búa đập vào gáy. Lục Tư Nguyên đưa tay sờ đầu, đợi đỡ đau rồi mới xuống giường.
Trong phòng khách không có ai, anh chợt nhớ ra trong căn nhà này phải còn một người nữa mới đúng.
“Lăng Hàm?”
Căn phòng trống trải không có tiếng trả lời, Lục Tư Nguyên đột nhiên có chút không quen, lần đầu tiên anh có cảm giác nhà to quá ở không hết.
Anh vào nhà tắm, khi đặt chân vào nhà tắm rộng lớn thì bất thình lình não của Lục Tư Nguyên như được mở công tắc, một đoạn kí ức ngắn ngủi hiện ra.
Anh đưa tay sờ lên môi, dường như trong trí nhớ vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại ấy...
Đêm qua, dường như... Bạch Tử Sách đã tới...
Lục Tư Nguyên vội vàng lắc đầu, nhanh chóng bỏ qua cái suy nghĩ không thể xảy ra này, người nọ đã mất từ lâu rồi, sao có thể xuất hiện được?
Nhưng mà nụ hôn tối hôm qua, cảm giác cơ thể của người kia... vô cùng rõ ràng.
Những ký ức nhỏ vụn xâu lại thành chuỗi, vẻ vui mừng trong mắt Lục Tư Nguyên dần dần tan biến, trở nên âm trầm.
Bạch Tử Sách đã chết, chắc chắn người chăm sóc anh ngày hôm qua là Lăng Hàm, anh lầm rồi.
Sau khi rửa mặt, nước lạnh giúp đầu óc anh tỉnh táo hơn. Lục Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai, lạnh lùng trong gương rồi nhàn nhạt nhếch môi cười, sau đó xoay người ra khỏi nhà tắm.
Anh đi vào phòng ăn, trên bàn bày cơm nước nóng hổi, cùng với một tờ giấy nhắn màu vàng.
Anh cầm tờ giấy nhắn lên, trên đó có một dòng chữ.
[Tôi nhận được vai nam phụ thứ ba rồi, cảm ơn anh đã giúp đỡ. Hôm nay phải đến Hoành Điếm, một tháng sau gặp lại.]
Thức ăn cùng rượu bày trên bàn đủ để chứng tỏ được Lăng Hàm đã để tâm thế nào, hẳn là cậu chờ anh về ăn cơm nhưng anh lại có tiệc chiêu đãi không thể về.
Lục Tư Nguyên cầm tờ giấy nhắn, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Một lúc lâu sau anh đọc lại nội dung trên tờ giấy nhỏ ấy, đột nhiên hai mắt trợn to, trong đôi mắt đen nhánh như có pháo hoa đang nổ tung.
Lục Tư Nguyên nhanh chóng cầm tờ giấy nhắn lao ra khỏi phòng ăn, do chạy quá nhanh mà anh vấp phải cái ghế nhưng Lục Tư Nguyên hoàn toàn không cảm thấy đau đớn mà chỉ mau chóng quay về phòng ngủ, mở tủ gỗ gần cửa sổ, lật tìm một xấp sách vở.
Anh nhanh chóng lấy ra một quyển sách bìa cứng, cẩn thận mở ra, bên trong là một xấp giấy được đính vào nhau, mỗi trang đều có chữ viết, có chữ như rồng bay phượng múa, có chữ vô cùng tinh tế, dáng chữ như đang giương nanh múa vuốt, phóng khoáng không chịu gò bó, hoàn toàn có thể nhìn ra đây là do cùng một người viết.
Lục Tư Nguyên run rẩy đặt tờ giấy nhắn xuống, so sánh với những chữ trong trang giấy, con chữ màu đen cao cao mảnh mảnh, có chút giương nanh múa vuốt giống như thái độ tự cao tự đại của người nọ.
Quá giống!
Quả thật nó giống như được viết từ cùng một người.
***
Máy bay hạ cánh, Lăng Hàm kéo va li ra khỏi sân bay rộng lớn, cậu giơ tay gọi một chiếc xe.
Trên xe, Lăng Hàm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi không chào không phải phong cách của cậu, nhưng Lăng Hàm thật sự không có cách nào đối mặt với Lục Tư Nguyên.
Không biết anh có nhớ những chuyện xảy ra tối hôm qua hay không, có biết cục u sau gáy là do cậu gây ra không?
Lăng Hàm cảm thấy chột dạ.
Tối hôm qua cậu ngủ không ngon, Lăng Hàm thích Lục Tư Nguyên, tuy nhiên cảm giác thích này không đến mức phải cùng sống cùng chết, mà một khi có anh chàng đẹp trai nằm trước mặt mình không chút đề phòng, tình huống này cũng như đặt một con thỏ đang ngất xỉu trước mặt một con sói đang đói bụng, rốt cuộc là ăn vào bụng thì tốt hay là không tốt?
Ví Lục Tư Nguyên như thỏ có chút không phù hợp, đáng lẽ phải ví anh như con hổ đang ngất xỉu, nếu như thật sự làm gì con hổ đó thì chắc cậu sẽ phải sống nửa đời còn lại trong bệnh viện mất.
Lăng Hàm lặng lẽ khen ngợi khả năng tự kiềm chế của mình.
Trên xe, cậu gọi điện cho A Khôn một lần nữa, A Khôn rất ngạc nhiên nhưng không nói gì thêm, quan hệ của hai người họ cũng chỉ có vậy.
Chiếc xe đậu trước cửa khách sạn mà ê kíp của Đường Diệp ở.
Lăng Hàm xuống xe, kéo va li của mình đi vào, cậu vừa đi vừa gọi điện báo cho Đường Diệp biết, một lát sau có một người đàn ông tóc tai rối tung kích động chạy tới, mừng đến chảy nước mắt nói với Lăng Hàm: “Cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
Bộ phim Đường Diệp mời cậu tham gia là một bộ phim truyền hình viễn tưởng tên là “Vô Huyền”, đã quay được nửa tháng. Diễn viên vai nam phụ thứ ba bị Đường Diệp thay thế là một tiểu thịt tươi vừa mới nổi tiếng, vốn mọi thứ đã được xác định xong, đáng tiếc trước khi xuất phát thì anh chàng kia xảy ra xung đột với người khác, bị đánh cho nhập viện nên không thể tham gia, vì thế Đường Diệp mới chọn diễn viên khác.
Lăng Hàm im lặng.
Thảo nào bảo cậu phải chạy tới ngay lập tức, thật ra Đường Diệp còn lo lắng hơn cả cậu ấy chứ!
Cậu đi theo người đàn ông tóc rối kia vào phòng số 302, bên trong phòng có một đám người, Lăng Hàm đếm nhẩm cũng có ít nhất tám người. Tám người này ngồi trên một tấm thảm phong cách Thổ Nhĩ Kì bàn chuyện đến mức nước bọt văng tung tóe, thi thoảng còn hoa tay múa chân, bầu không khí tương đối náo nhiệt.
“Lăng Hàm đến rồi!” Người đàn ông đi vào liền phất phất tay, nói.
Đám người đang hăng hái thảo luận lập tức nhao nhao quay lại chào hỏi, Đường Diệp ngồi bên phải gật đầu với cậu. Đám người này chào hỏi xong lại tiếp tục thảo luận đến khí thế ngất trời.
Nếu như người thường gặp tình huống này sẽ cho rằng mình bị cô lập, nhưng Lăng Hàm biết trạng thái lúc làm việc của Đường Diệp nên không để bụng, người đàn ông tóc rối kia dẫn cậu đến một căn phòng khác.
Trong phòng này có hai chiếc giường, tức là sẽ có người khác ở cùng.
Người đàn ông kia giới thiệu xong xuôi liền rời đi, Lăng Hàm sung sướng ngã lên giường, cọ cọ mặt vào gối đầu, hạnh phúc xoay người.
Cuối cũng cũng được đóng phim truyền hình rồi...
Cậu cầm di động lên thấy đã mười giờ sáng, không biết Lục Tư Nguyên đã tỉnh chưa?
Lăng Hàm suy nghĩ lung tung một chút rồi ngồi dậy, người tóc rối kia tới gọi cậu: “Lăng Hàm, tới trường quay thôi.”
Lăng Hàm vội vàng đứng lên đi cùng, sau đó bị kéo đi hóa trang, còn được đưa cho một bản thời gian biểu.
Lăng Hàm nhìn ngày ghi phía trên thời gian biển lập tức ngơ ngác, không ngờ phải lập tức quay cảnh cho vai nam phụ thứ ba luôn rồi!
Lăng Hàm: “...”
Tám giờ sáng ngày hôm sau, Lục Tư Nguyên khó khăn mở mắt ra, đập vào mắt anh là cái đèn ngủ hình đĩa bay trong phòng ngủ, anh cau mày, khó khăn ngồi dậy. Anh đang mặc đồ ngủ bình thường, người cũng khô ráo thoải mái, chắc đã được tắm rửa rồi.
Lục Tư Nguyên có chút bất ngờ, Tần Vĩnh mà biết tắm cho anh á? Chẳng phải trước đây anh ta chỉ ném anh lên giường là xong việc hay sao?
Lục Tư Nguyên khẽ động, gáy truyền đến cảm giác đau đớn khiến anh hít ngược một hơi khí lạnh.
Chuyện gì xảy ra vậy?
Anh cố gắng nhớ lại nhưng chẳng nhớ nổi chuyện gì.
Trước đây mỗi lần anh uống say, lúc tỉnh lại cũng đau đầu cực kì nhưng chưa bao giờ đau đến rõ ràng như lần này, giống như là bị ai đó dùng búa đập vào gáy. Lục Tư Nguyên đưa tay sờ đầu, đợi đỡ đau rồi mới xuống giường.
Trong phòng khách không có ai, anh chợt nhớ ra trong căn nhà này phải còn một người nữa mới đúng.
“Lăng Hàm?”
Căn phòng trống trải không có tiếng trả lời, Lục Tư Nguyên đột nhiên có chút không quen, lần đầu tiên anh có cảm giác nhà to quá ở không hết.
Anh vào nhà tắm, khi đặt chân vào nhà tắm rộng lớn thì bất thình lình não của Lục Tư Nguyên như được mở công tắc, một đoạn kí ức ngắn ngủi hiện ra.
Anh đưa tay sờ lên môi, dường như trong trí nhớ vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại ấy...
Đêm qua, dường như... Bạch Tử Sách đã tới...
Lục Tư Nguyên vội vàng lắc đầu, nhanh chóng bỏ qua cái suy nghĩ không thể xảy ra này, người nọ đã mất từ lâu rồi, sao có thể xuất hiện được?
Nhưng mà nụ hôn tối hôm qua, cảm giác cơ thể của người kia... vô cùng rõ ràng.
Những ký ức nhỏ vụn xâu lại thành chuỗi, vẻ vui mừng trong mắt Lục Tư Nguyên dần dần tan biến, trở nên âm trầm.
Bạch Tử Sách đã chết, chắc chắn người chăm sóc anh ngày hôm qua là Lăng Hàm, anh lầm rồi.
Sau khi rửa mặt, nước lạnh giúp đầu óc anh tỉnh táo hơn. Lục Tư Nguyên ngẩng đầu nhìn người đàn ông đẹp trai, lạnh lùng trong gương rồi nhàn nhạt nhếch môi cười, sau đó xoay người ra khỏi nhà tắm.
Anh đi vào phòng ăn, trên bàn bày cơm nước nóng hổi, cùng với một tờ giấy nhắn màu vàng.
Anh cầm tờ giấy nhắn lên, trên đó có một dòng chữ.
[Tôi nhận được vai nam phụ thứ ba rồi, cảm ơn anh đã giúp đỡ. Hôm nay phải đến Hoành Điếm, một tháng sau gặp lại.]
Thức ăn cùng rượu bày trên bàn đủ để chứng tỏ được Lăng Hàm đã để tâm thế nào, hẳn là cậu chờ anh về ăn cơm nhưng anh lại có tiệc chiêu đãi không thể về.
Lục Tư Nguyên cầm tờ giấy nhắn, trong lòng dâng lên một cảm giác kỳ lạ.
Một lúc lâu sau anh đọc lại nội dung trên tờ giấy nhỏ ấy, đột nhiên hai mắt trợn to, trong đôi mắt đen nhánh như có pháo hoa đang nổ tung.
Lục Tư Nguyên nhanh chóng cầm tờ giấy nhắn lao ra khỏi phòng ăn, do chạy quá nhanh mà anh vấp phải cái ghế nhưng Lục Tư Nguyên hoàn toàn không cảm thấy đau đớn mà chỉ mau chóng quay về phòng ngủ, mở tủ gỗ gần cửa sổ, lật tìm một xấp sách vở.
Anh nhanh chóng lấy ra một quyển sách bìa cứng, cẩn thận mở ra, bên trong là một xấp giấy được đính vào nhau, mỗi trang đều có chữ viết, có chữ như rồng bay phượng múa, có chữ vô cùng tinh tế, dáng chữ như đang giương nanh múa vuốt, phóng khoáng không chịu gò bó, hoàn toàn có thể nhìn ra đây là do cùng một người viết.
Lục Tư Nguyên run rẩy đặt tờ giấy nhắn xuống, so sánh với những chữ trong trang giấy, con chữ màu đen cao cao mảnh mảnh, có chút giương nanh múa vuốt giống như thái độ tự cao tự đại của người nọ.
Quá giống!
Quả thật nó giống như được viết từ cùng một người.
***
Máy bay hạ cánh, Lăng Hàm kéo va li ra khỏi sân bay rộng lớn, cậu giơ tay gọi một chiếc xe.
Trên xe, Lăng Hàm nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đi không chào không phải phong cách của cậu, nhưng Lăng Hàm thật sự không có cách nào đối mặt với Lục Tư Nguyên.
Không biết anh có nhớ những chuyện xảy ra tối hôm qua hay không, có biết cục u sau gáy là do cậu gây ra không?
Lăng Hàm cảm thấy chột dạ.
Tối hôm qua cậu ngủ không ngon, Lăng Hàm thích Lục Tư Nguyên, tuy nhiên cảm giác thích này không đến mức phải cùng sống cùng chết, mà một khi có anh chàng đẹp trai nằm trước mặt mình không chút đề phòng, tình huống này cũng như đặt một con thỏ đang ngất xỉu trước mặt một con sói đang đói bụng, rốt cuộc là ăn vào bụng thì tốt hay là không tốt?
Ví Lục Tư Nguyên như thỏ có chút không phù hợp, đáng lẽ phải ví anh như con hổ đang ngất xỉu, nếu như thật sự làm gì con hổ đó thì chắc cậu sẽ phải sống nửa đời còn lại trong bệnh viện mất.
Lăng Hàm lặng lẽ khen ngợi khả năng tự kiềm chế của mình.
Trên xe, cậu gọi điện cho A Khôn một lần nữa, A Khôn rất ngạc nhiên nhưng không nói gì thêm, quan hệ của hai người họ cũng chỉ có vậy.
Chiếc xe đậu trước cửa khách sạn mà ê kíp của Đường Diệp ở.
Lăng Hàm xuống xe, kéo va li của mình đi vào, cậu vừa đi vừa gọi điện báo cho Đường Diệp biết, một lát sau có một người đàn ông tóc tai rối tung kích động chạy tới, mừng đến chảy nước mắt nói với Lăng Hàm: “Cuối cùng cậu cũng tới rồi!”
Bộ phim Đường Diệp mời cậu tham gia là một bộ phim truyền hình viễn tưởng tên là “Vô Huyền”, đã quay được nửa tháng. Diễn viên vai nam phụ thứ ba bị Đường Diệp thay thế là một tiểu thịt tươi vừa mới nổi tiếng, vốn mọi thứ đã được xác định xong, đáng tiếc trước khi xuất phát thì anh chàng kia xảy ra xung đột với người khác, bị đánh cho nhập viện nên không thể tham gia, vì thế Đường Diệp mới chọn diễn viên khác.
Lăng Hàm im lặng.
Thảo nào bảo cậu phải chạy tới ngay lập tức, thật ra Đường Diệp còn lo lắng hơn cả cậu ấy chứ!
Cậu đi theo người đàn ông tóc rối kia vào phòng số 302, bên trong phòng có một đám người, Lăng Hàm đếm nhẩm cũng có ít nhất tám người. Tám người này ngồi trên một tấm thảm phong cách Thổ Nhĩ Kì bàn chuyện đến mức nước bọt văng tung tóe, thi thoảng còn hoa tay múa chân, bầu không khí tương đối náo nhiệt.
“Lăng Hàm đến rồi!” Người đàn ông đi vào liền phất phất tay, nói.
Đám người đang hăng hái thảo luận lập tức nhao nhao quay lại chào hỏi, Đường Diệp ngồi bên phải gật đầu với cậu. Đám người này chào hỏi xong lại tiếp tục thảo luận đến khí thế ngất trời.
Nếu như người thường gặp tình huống này sẽ cho rằng mình bị cô lập, nhưng Lăng Hàm biết trạng thái lúc làm việc của Đường Diệp nên không để bụng, người đàn ông tóc rối kia dẫn cậu đến một căn phòng khác.
Trong phòng này có hai chiếc giường, tức là sẽ có người khác ở cùng.
Người đàn ông kia giới thiệu xong xuôi liền rời đi, Lăng Hàm sung sướng ngã lên giường, cọ cọ mặt vào gối đầu, hạnh phúc xoay người.
Cuối cũng cũng được đóng phim truyền hình rồi...
Cậu cầm di động lên thấy đã mười giờ sáng, không biết Lục Tư Nguyên đã tỉnh chưa?
Lăng Hàm suy nghĩ lung tung một chút rồi ngồi dậy, người tóc rối kia tới gọi cậu: “Lăng Hàm, tới trường quay thôi.”
Lăng Hàm vội vàng đứng lên đi cùng, sau đó bị kéo đi hóa trang, còn được đưa cho một bản thời gian biểu.
Lăng Hàm nhìn ngày ghi phía trên thời gian biển lập tức ngơ ngác, không ngờ phải lập tức quay cảnh cho vai nam phụ thứ ba luôn rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.