Chương 179: Khó khăn
Sa Nhã
22/07/2020
Lăng Hàm kinh ngạc, Tần Vĩnh trước nay luôn bình tĩnh, rất ít khi lộ vẻ nghiêm trọng, lẽ nào đã xảy ra chuyện gì rồi?
Một lát sau, khi Tần Vĩnh đến bên cạnh hai người, anh ta liếc mắt nhìn Lăng Hàm rồi khẽ nói với Lục Tư Nguyên: “Qua đây nói chuyện chút.”
Lục Tư Nguyên đáp: “Không sao đâu, cứ nói ở đây đi.”
Lăng Hàm cảm thấy ấm áp, từ khi quan hệ của hai người thân mật hơn, có rất nhiều chuyện Lục Tư Nguyên không giấu cậu nữa, cho dù là chuyện khá nhạy cảm, từ từ đưa Lăng Hàm vào trong vòng tròn của anh. Lục Tư Nguyên không giỏi ăn nói ngọt nhạt, còn hơi kiệm lời, rất nhiều khi Lăng Hàm nói, anh nói, người ngoài nhìn vào chỉ thấy Lăng Hàm là bên nhiệt tình hơn, nhưng trên thực tế, ở phương diện hành động, Lục Tư Nguyên làm tốt hơn hẳn Lăng Hàm.
Tần Vĩnh liếc nhìn Lăng Hàm thêm lần nữa rồi khẽ bảo: “GMG muốn rút vốn khỏi ‘Hạ Thiên’.”
Biểu cảm vốn vui vẻ trên mặt Lục Tư Nguyên biến mất, anh hơi nhíu mày, Lăng Hàm cũng sững sờ. Từ khi biết Lục Tư Nguyên là boss đứng sau “Hạ Thiên”, cậu cũng biết nhiều hơn về thông tin bên trong bộ phim này. Thông thường nguồn vốn dính tới một bộ phim điện ảnh khá phức tạp, như một ván cờ tồn tại nhiều người chơi. Dự án “Hạ Thiên” ban đầu do Lục Tư Nguyên khởi động, không dùng danh nghĩa GMG mà dùng danh nghĩa của Quất Tử Media để phát động. Mà Quất Tử Media do Ứng Thiên và Lục Tư Nguyên cùng nắm cổ phần. Lục Tư Nguyên vừa có kênh của Ứng Thiên, vừa có nguồn vốn của GMG, cho nên dự án “Hạ Thiên” có thể triển khai một cách thuận lợi.
Lăng Hàm không quá giỏi về kinh doanh, nhưng sống trong giới giải trí lâu nên ít nhiều gì cậu cũng hiểu về cách hoạt động của các bộ phim điện ảnh. Từ khi nhận được kịch bản, cậu đã biết định hướng của “Hạ Thiên” không phải là phim thương mại, bởi vì nội dung quá đau khổ, không phải kiểu mà các rạp chiếu phim và quần chúng yêu thích. Nhưng sau khi nói chuyện với Lục Tư Nguyên, cậu đã hiểu tại sao lúc trước Lục Tư Nguyên muốn quay bộ phim này.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là Lục Tư Nguyên thích kịch bản phim này, hơn nữa rất coi trọng bộ phim. Nguyên nhân thứ hai là nhắm vào giải thưởng Kim Chi không lâu sau đó, giành lấy một số giải thưởng. Nguyên nhân thứ ba là nguồn vốn, ngoài “Hạ Thiên” ra, Lục Tư Nguyên còn điều hành vài dự án nữa, mà mua cổ phần của Quất Tử Media thông qua Ứng Thiên, phần vốn dư ra không đủ, không thể quay được phim điện ảnh có đầu tư lớn, mà giá thành quay “Hạ Thiên” không hề cao.
Với đủ thứ nguyên nhân như thế, “Hạ Thiên” được khởi động, bởi vì nguồn vốn không đủ và các nguyên nhân khác nên Lục Tư Nguyên kéo GMG và Ứng Thiên cùng đầu tư. Những chuyện này đã được xác nhận từ lâu rồi, đến giờ GMG đột nhiên rút vốn sẽ tạo ra khó khăn tương đối lớn cho đoàn phim. Nếu như GMG rút vốn, việc xoay vòng vốn của Lục Tư Nguyên khá căng thẳng, bởi vì Ứng Thiên vốn không coi trọng giá trị thương mại của “Hạ Thiên”, ngay từ đầu đã không muốn tham gia, sau này vì đàm phám về Quất Tử Media và vài nguyên nhân khác mới đầu tư một phần nhỏ, cho nên nguồn vốn đầu tư ban đầu cho “Hạ Thiên” phần lớn là của Lục Tư Nguyên và GMG.
“Tại sao GMG muốn rút vốn?” Lục Tư Nguyên hỏi.
Tần Vĩnh đáp: “Nghe nói là ý của Chủ tịch Chu, thời gian trước Chu Thành bị gọi về nhà, sau đó không truy cứu vấn đề của Chu Bắc Hiền nữa, tôi nghĩ hai chuyện này chắc hẳn có liên quan.”
Lăng Hàm sững sờ.
Tần Vĩnh tiếp tục nói: “Đối với ông cụ Chu, Chu Thành là con trai ông ấy, Chu Bắc Hiền cũng là con trai ông ấy, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, cho nên chỉ có thể trút giận vào người ngoài như chúng ta.”
Trước kia Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm cũng từng thảo luận vấn đề này, cho rằng việc chen chân của Chu Thành sẽ khiến ông cụ Chu phản cảm, tiếc rằng khi ấy đạn đã lên nòng, không thể không bắn ra, sau cùng vẫn tiến hành theo kế hoạch đã định. Họ cho rằng vì Chu Bắc Hiền phạm sai lầm, còn có Chu Thành chắn trước mặt, cho dù ông cụ Chu giận mấy giận nữa cũng sẽ không có động thái gì lớn, không ngờ đột nhiên đòi rút vốn khỏi “Hạ Thiên”.
Lục Tư Nguyên biết Tần Vĩnh không bao giờ lấy chuyện nghiêm túc ra để đùa: “Ông cụ Chu coi trọng Chu Bắc Hiền đến thế cơ à?”
“Vô cùng. Thêm một tin tức nữa, Chu Bắc Hiền đã quay về GMG rồi.” Tần Vĩnh ném thêm một quả bom tấn.
Lăng Hàm không nhịn được mà lên tiếng: “Chu Bắc Hiền phạm lỗi lớn như thế, Chu Chấn Nam vẫn chịu bảo vệ hắn? Trước kia Chu Thành chẳng qua chỉ chơi đùa quá trớn đã bị gửi ra nước ngoài, Chu Bắc Hiền liên thủ với Y Tự hãm hại Bạch Tử Sách mà có thể bỏ qua một cách nhẹ nhàng như vậy, Chu Chấn Nam rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
Tần Vĩnh đẩy đẩy mắt kính: “Không sai, chúng tôi cũng rất bất ngờ.”
Không nói đến việc Chu Bắc Hiền hãm hại Bạch Tử Sách để lại tiếng xấu, chỉ tính riêng tam giác tình yêu hắn, Y Tự và Bạch Tử Sách đã đủ khiến Chu Chấn Nam giận điên người. Năm đó nguyên nhân lớn nhất khiến Chu Thành bị lạnh nhạt là vì Chu Thành có quan hệ ái muội với đàn ông.
Con ông cháu cha, cậu ấm nhà giàu, chơi đùa với phụ nữ là chuyện thường như cân đường hộp sữa, nhưng chơi “gei” là một chuyện hoàn toàn khác.
Chu Chấn Nam ban đầu khi mới nhận được tin tức chắc hẳn cũng rất tức giận, cho nên lập tức đình chỉ tất cả công tác của Chu Bắc Hiền, nếu như trong dự tính của Lăng Hàm, Chu Bắc Hiền đáng ra phải bị nhét vào “lãnh cung”, cho dù được yêu thương trở lại cũng tuyệt đối không được coi trọng nữa, nhưng không ngờ Chu Bắc Hiền có thể lấy lại được trái tim Chu Chấn Nam nhanh đến vậy.
Hóa ra Chu Chấn Nam cưng chiều Chu Bắc Hiền thế cơ à?
Nếu như ông ta yêu thương Chu Bắc Hiền đến vậy thì đột nhiên rút vốn khỏi “Hạ Thiên” cũng có dễ giải thích thôi.
“Xem ra những năm qua Chu Bắc Hiền đổ không ít công sức lên Chu Chấn Nam.” Lăng Hàm cảm khái. Cậu có thể tưởng tượng được tình hình của Chu Bắc Hiền ở nhà họ Chu, người đó nhất định biết ai mới là người cho mình cuộc sống yên thân.
Lăng Hàm nhớ, khi vụ Thường Hoan xảy ra, Chu Bắc Hiền từng kể cho cậu nghe cậu chuyện về một cậu bé, khi đó cậu đã biết cậu bé mà Chu Bắc Hiền nhắc tới chính là bản thân hắn. Cậu còn nhớ Chu Bắc Hiền từng nói: “Mỗi một gia đình đều có một chuỗi thức ăn, cậu bé không biết mình ở dưới đáy của chuỗi thức ăn đó, nên mới liên tục vấp phải trắc trở. Sau này cậu bé đã hiểu được đạo lý ấy, thay đổi cách xử sự của mình, sau cùng được cha coi trọng, trở thành người thừa kế của gia tộc.”
Bây giờ nghĩ lại mới chợt bừng tỉnh.
Lăng Hàm đã không còn hận Chu Bắc Hiền nữa, thù hận cần tiêu tốn thời gian và sức lực, lãng phí cảm xúc của bản thân, mà cậu không muốn tốn thêm một chút sức lực nào với Chu Bắc Hiền nữa. Cậu đã tạm biệt bản thân mình của lúc trước ở quảng trường Tương Lai, cũng tạm biệt những vướng mắc của Bạch Tử Sách. Hơn nữa, lúc đó cậu cho rằng sau khi đòi được công bằng cho Bạch Tử Sách, Chu Bắc Hiền chắc chắn sẽ bị trừng phạt, cho nên mới thật sự muốn buông bỏ hết tất cả trong quá khứ.
Ai ngờ…
Đúng là không nên quên, Chu Bắc Hiền không phải ngọn đèn cạn dầu.
Cho dù bây giờ cậu không muốn lãng phí thời gian với Chu Bắc Hiền, nhưng vì nghĩ cho bộ phim của Lục Tư Nguyên, cậu cũng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Về phần làm thế nào thì tạm thời cậu vẫn chưa nhúng tay vào được.
Lục Tư Nguyên nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu như GMG rút vốn cũng không cần sợ, tôi sẽ tìm Trương tổng để bàn bạc.”
Trương tổng mà anh nói là Trương Khởi Hoa của Ứng Thiên.
Tần Vĩnh khuyên: “Trương tổng một lòng muốn tiến hành ‘Nhảy vọt tới tương lai’, chắc sẽ không có nhiều khả năng rót vốn cho ‘Hạ Thiên’ đâu.”
Lục Tư Nguyên đáp: “Ông ấy sẽ rót thôi.”
Lăng Hàm ngồi bên cạnh lặng lẽ nghe, có lòng muốn giúp Lục Tư Nguyên, muốn làm gì đó cho bộ phim này, nhưng không nhúng tay vào được, không khỏi cảm thấy ủ rũ.
Sau khi Tần Vĩnh rời khỏi đó, Lục Tư Nguyên nói với cậu: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Lăng Hàm sững sờ, rõ ràng người phải đối diện với vấn đề nguồn vốn đứt đoạn là Lục Tư Nguyên, thế mà anh lại an ủi cậu. Lăng Hàm cũng không biết bây giờ mình có cảm xúc gì, chắc là cảm động và đau lòng cùng nhau trào dâng.
Một lát sau, khi Tần Vĩnh đến bên cạnh hai người, anh ta liếc mắt nhìn Lăng Hàm rồi khẽ nói với Lục Tư Nguyên: “Qua đây nói chuyện chút.”
Lục Tư Nguyên đáp: “Không sao đâu, cứ nói ở đây đi.”
Lăng Hàm cảm thấy ấm áp, từ khi quan hệ của hai người thân mật hơn, có rất nhiều chuyện Lục Tư Nguyên không giấu cậu nữa, cho dù là chuyện khá nhạy cảm, từ từ đưa Lăng Hàm vào trong vòng tròn của anh. Lục Tư Nguyên không giỏi ăn nói ngọt nhạt, còn hơi kiệm lời, rất nhiều khi Lăng Hàm nói, anh nói, người ngoài nhìn vào chỉ thấy Lăng Hàm là bên nhiệt tình hơn, nhưng trên thực tế, ở phương diện hành động, Lục Tư Nguyên làm tốt hơn hẳn Lăng Hàm.
Tần Vĩnh liếc nhìn Lăng Hàm thêm lần nữa rồi khẽ bảo: “GMG muốn rút vốn khỏi ‘Hạ Thiên’.”
Biểu cảm vốn vui vẻ trên mặt Lục Tư Nguyên biến mất, anh hơi nhíu mày, Lăng Hàm cũng sững sờ. Từ khi biết Lục Tư Nguyên là boss đứng sau “Hạ Thiên”, cậu cũng biết nhiều hơn về thông tin bên trong bộ phim này. Thông thường nguồn vốn dính tới một bộ phim điện ảnh khá phức tạp, như một ván cờ tồn tại nhiều người chơi. Dự án “Hạ Thiên” ban đầu do Lục Tư Nguyên khởi động, không dùng danh nghĩa GMG mà dùng danh nghĩa của Quất Tử Media để phát động. Mà Quất Tử Media do Ứng Thiên và Lục Tư Nguyên cùng nắm cổ phần. Lục Tư Nguyên vừa có kênh của Ứng Thiên, vừa có nguồn vốn của GMG, cho nên dự án “Hạ Thiên” có thể triển khai một cách thuận lợi.
Lăng Hàm không quá giỏi về kinh doanh, nhưng sống trong giới giải trí lâu nên ít nhiều gì cậu cũng hiểu về cách hoạt động của các bộ phim điện ảnh. Từ khi nhận được kịch bản, cậu đã biết định hướng của “Hạ Thiên” không phải là phim thương mại, bởi vì nội dung quá đau khổ, không phải kiểu mà các rạp chiếu phim và quần chúng yêu thích. Nhưng sau khi nói chuyện với Lục Tư Nguyên, cậu đã hiểu tại sao lúc trước Lục Tư Nguyên muốn quay bộ phim này.
Nguyên nhân chủ yếu nhất là Lục Tư Nguyên thích kịch bản phim này, hơn nữa rất coi trọng bộ phim. Nguyên nhân thứ hai là nhắm vào giải thưởng Kim Chi không lâu sau đó, giành lấy một số giải thưởng. Nguyên nhân thứ ba là nguồn vốn, ngoài “Hạ Thiên” ra, Lục Tư Nguyên còn điều hành vài dự án nữa, mà mua cổ phần của Quất Tử Media thông qua Ứng Thiên, phần vốn dư ra không đủ, không thể quay được phim điện ảnh có đầu tư lớn, mà giá thành quay “Hạ Thiên” không hề cao.
Với đủ thứ nguyên nhân như thế, “Hạ Thiên” được khởi động, bởi vì nguồn vốn không đủ và các nguyên nhân khác nên Lục Tư Nguyên kéo GMG và Ứng Thiên cùng đầu tư. Những chuyện này đã được xác nhận từ lâu rồi, đến giờ GMG đột nhiên rút vốn sẽ tạo ra khó khăn tương đối lớn cho đoàn phim. Nếu như GMG rút vốn, việc xoay vòng vốn của Lục Tư Nguyên khá căng thẳng, bởi vì Ứng Thiên vốn không coi trọng giá trị thương mại của “Hạ Thiên”, ngay từ đầu đã không muốn tham gia, sau này vì đàm phám về Quất Tử Media và vài nguyên nhân khác mới đầu tư một phần nhỏ, cho nên nguồn vốn đầu tư ban đầu cho “Hạ Thiên” phần lớn là của Lục Tư Nguyên và GMG.
“Tại sao GMG muốn rút vốn?” Lục Tư Nguyên hỏi.
Tần Vĩnh đáp: “Nghe nói là ý của Chủ tịch Chu, thời gian trước Chu Thành bị gọi về nhà, sau đó không truy cứu vấn đề của Chu Bắc Hiền nữa, tôi nghĩ hai chuyện này chắc hẳn có liên quan.”
Lăng Hàm sững sờ.
Tần Vĩnh tiếp tục nói: “Đối với ông cụ Chu, Chu Thành là con trai ông ấy, Chu Bắc Hiền cũng là con trai ông ấy, lòng bàn tay hay mu bàn tay đều là thịt, cho nên chỉ có thể trút giận vào người ngoài như chúng ta.”
Trước kia Lục Tư Nguyên và Lăng Hàm cũng từng thảo luận vấn đề này, cho rằng việc chen chân của Chu Thành sẽ khiến ông cụ Chu phản cảm, tiếc rằng khi ấy đạn đã lên nòng, không thể không bắn ra, sau cùng vẫn tiến hành theo kế hoạch đã định. Họ cho rằng vì Chu Bắc Hiền phạm sai lầm, còn có Chu Thành chắn trước mặt, cho dù ông cụ Chu giận mấy giận nữa cũng sẽ không có động thái gì lớn, không ngờ đột nhiên đòi rút vốn khỏi “Hạ Thiên”.
Lục Tư Nguyên biết Tần Vĩnh không bao giờ lấy chuyện nghiêm túc ra để đùa: “Ông cụ Chu coi trọng Chu Bắc Hiền đến thế cơ à?”
“Vô cùng. Thêm một tin tức nữa, Chu Bắc Hiền đã quay về GMG rồi.” Tần Vĩnh ném thêm một quả bom tấn.
Lăng Hàm không nhịn được mà lên tiếng: “Chu Bắc Hiền phạm lỗi lớn như thế, Chu Chấn Nam vẫn chịu bảo vệ hắn? Trước kia Chu Thành chẳng qua chỉ chơi đùa quá trớn đã bị gửi ra nước ngoài, Chu Bắc Hiền liên thủ với Y Tự hãm hại Bạch Tử Sách mà có thể bỏ qua một cách nhẹ nhàng như vậy, Chu Chấn Nam rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
Tần Vĩnh đẩy đẩy mắt kính: “Không sai, chúng tôi cũng rất bất ngờ.”
Không nói đến việc Chu Bắc Hiền hãm hại Bạch Tử Sách để lại tiếng xấu, chỉ tính riêng tam giác tình yêu hắn, Y Tự và Bạch Tử Sách đã đủ khiến Chu Chấn Nam giận điên người. Năm đó nguyên nhân lớn nhất khiến Chu Thành bị lạnh nhạt là vì Chu Thành có quan hệ ái muội với đàn ông.
Con ông cháu cha, cậu ấm nhà giàu, chơi đùa với phụ nữ là chuyện thường như cân đường hộp sữa, nhưng chơi “gei” là một chuyện hoàn toàn khác.
Chu Chấn Nam ban đầu khi mới nhận được tin tức chắc hẳn cũng rất tức giận, cho nên lập tức đình chỉ tất cả công tác của Chu Bắc Hiền, nếu như trong dự tính của Lăng Hàm, Chu Bắc Hiền đáng ra phải bị nhét vào “lãnh cung”, cho dù được yêu thương trở lại cũng tuyệt đối không được coi trọng nữa, nhưng không ngờ Chu Bắc Hiền có thể lấy lại được trái tim Chu Chấn Nam nhanh đến vậy.
Hóa ra Chu Chấn Nam cưng chiều Chu Bắc Hiền thế cơ à?
Nếu như ông ta yêu thương Chu Bắc Hiền đến vậy thì đột nhiên rút vốn khỏi “Hạ Thiên” cũng có dễ giải thích thôi.
“Xem ra những năm qua Chu Bắc Hiền đổ không ít công sức lên Chu Chấn Nam.” Lăng Hàm cảm khái. Cậu có thể tưởng tượng được tình hình của Chu Bắc Hiền ở nhà họ Chu, người đó nhất định biết ai mới là người cho mình cuộc sống yên thân.
Lăng Hàm nhớ, khi vụ Thường Hoan xảy ra, Chu Bắc Hiền từng kể cho cậu nghe cậu chuyện về một cậu bé, khi đó cậu đã biết cậu bé mà Chu Bắc Hiền nhắc tới chính là bản thân hắn. Cậu còn nhớ Chu Bắc Hiền từng nói: “Mỗi một gia đình đều có một chuỗi thức ăn, cậu bé không biết mình ở dưới đáy của chuỗi thức ăn đó, nên mới liên tục vấp phải trắc trở. Sau này cậu bé đã hiểu được đạo lý ấy, thay đổi cách xử sự của mình, sau cùng được cha coi trọng, trở thành người thừa kế của gia tộc.”
Bây giờ nghĩ lại mới chợt bừng tỉnh.
Lăng Hàm đã không còn hận Chu Bắc Hiền nữa, thù hận cần tiêu tốn thời gian và sức lực, lãng phí cảm xúc của bản thân, mà cậu không muốn tốn thêm một chút sức lực nào với Chu Bắc Hiền nữa. Cậu đã tạm biệt bản thân mình của lúc trước ở quảng trường Tương Lai, cũng tạm biệt những vướng mắc của Bạch Tử Sách. Hơn nữa, lúc đó cậu cho rằng sau khi đòi được công bằng cho Bạch Tử Sách, Chu Bắc Hiền chắc chắn sẽ bị trừng phạt, cho nên mới thật sự muốn buông bỏ hết tất cả trong quá khứ.
Ai ngờ…
Đúng là không nên quên, Chu Bắc Hiền không phải ngọn đèn cạn dầu.
Cho dù bây giờ cậu không muốn lãng phí thời gian với Chu Bắc Hiền, nhưng vì nghĩ cho bộ phim của Lục Tư Nguyên, cậu cũng tuyệt đối không khoanh tay đứng nhìn.
Về phần làm thế nào thì tạm thời cậu vẫn chưa nhúng tay vào được.
Lục Tư Nguyên nghĩ ngợi rồi nói: “Nếu như GMG rút vốn cũng không cần sợ, tôi sẽ tìm Trương tổng để bàn bạc.”
Trương tổng mà anh nói là Trương Khởi Hoa của Ứng Thiên.
Tần Vĩnh khuyên: “Trương tổng một lòng muốn tiến hành ‘Nhảy vọt tới tương lai’, chắc sẽ không có nhiều khả năng rót vốn cho ‘Hạ Thiên’ đâu.”
Lục Tư Nguyên đáp: “Ông ấy sẽ rót thôi.”
Lăng Hàm ngồi bên cạnh lặng lẽ nghe, có lòng muốn giúp Lục Tư Nguyên, muốn làm gì đó cho bộ phim này, nhưng không nhúng tay vào được, không khỏi cảm thấy ủ rũ.
Sau khi Tần Vĩnh rời khỏi đó, Lục Tư Nguyên nói với cậu: “Không sao đâu, đừng lo lắng.”
Lăng Hàm sững sờ, rõ ràng người phải đối diện với vấn đề nguồn vốn đứt đoạn là Lục Tư Nguyên, thế mà anh lại an ủi cậu. Lăng Hàm cũng không biết bây giờ mình có cảm xúc gì, chắc là cảm động và đau lòng cùng nhau trào dâng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.