Chương 142: Mê loạn
Sa Nhã
22/07/2020
Lăng Hàm lại nghĩ, thật ra mặt mũi thế nào cũng không quan trọng, chỉ cần người đẹp là được, dù sao cũng chỉ là cuộc vui một đêm. Không biết buông thả là cảm giác thế nào, chắc sẽ vui lắm, lâu lắm cậu không giải quyết nhu cầu sinh lý rồi, cũng muốn thử một chút. Trong giới giải trí, người chỉ dựa vào năm ngón tay để sống như cậu thật sự rất hiếm thấy.
Cậu nghĩ, chắc cũng không phải vì muốn giữ mình vì ai đâu, cậu giữ mình cho ai cơ chứ?
Chu Bắc Hiền sao? Nhổ vào!
Lục Tư Nguyên?
Ha ha, họ đã yêu đương bao giờ đâu, giữ mình cái gì?
Vậy nên chắc chắn không phải vì bọn họ.
Nhưng tự gò bó mình thì có ý nghĩa gì? Cậu thấy cuộc đời chẳng thú vị chút nào, ngược lại còn sống khá gò ép.
Lăng Hàm ôm đầu nghĩ ngợi, cảm thấy thật buồn nôn.
Nếu lên giường với người mình không thích, cậu sẽ thấy kinh tởm lắm.
Nhưng hôm nay thì khác, cậu thay đổi rồi, cậu không còn là cậu của trước kia nữa rồi, trước đây cậu luôn kiêu căng tự phụ, không biết tự ti là gì, trước đây cậu sẽ không bao giờ lo được lo mất vì ai đó, thậm chí còn nói dối… Cậu thay đổi từ lâu rồi.
Từ lúc bắt đầu sống lại, cậu chính là một người khác, cậu chính là Lăng Hàm.
Lăng Hàm là người thế nào?
Ích kỉ, sa đọa, được bao dưỡng, hư vinh…
Cậu chính là Lăng Hàm…
Thế nên, những kiên trì kia chẳng có ý nghĩa gì nữa cả, nên vứt lâu rồi.
Lần đầu tiên, cậu chủ động tóm lấy ống tay áo của người đàn ông khác, nói mà toàn mùi rượu: “Anh có thích tôi không?”
Cơ thể người đàn ông kia cứng đờ, không đáp lại.
Lăng Hàm cho rằng anh ta có đáp lại hay không cũng chẳng có gì khác nhau, cậu nói như một kẻ điên: “Nếu anh thích tôi thì chúng ta đi, đi thuê phòng, thế nào?”
Cả người người đàn ông kia cứng đờ, tựa như không thể tin nổi vào lời thẳng thắn của cậu. Anh ta kéo tay Lăng Hàm, run run, ngực phập phồng, một lúc lâu sau cuối cùng mới chịu mở miệng. Giọng anh ta rất hay, nghe giống giọng nói không quên được từ tận sâu trong đáy lòng. Tim Lăng Hàm bỗng thắt lại, đau không thở nổi.
“Cút ra!” Cậu đẩy mạnh người kia ra, cậu không muốn tìm ai giống người kia dù chỉ một chút.
“Tôi muốn tình một đêm, anh không được! Tránh ra!”
Người kia tức đến nỗi phát run lên, đứng một lát liền bỏ đi.
Lăng Hàm lại uống tiếp, nghĩ chắc người kia bị đuổi đi rồi. Nhưng không ngờ một lát sau người kia lại quay lại, lại kéo tay cậu, dùng một lực không dễ để chống cự lại kéo cậu ra khỏi lô ghế, kéo ra thẳng bên ngoài.
Lăng Hàm loạng choạng bị anh ta kéo đi, sống chết cũng không chịu, kêu ầm ĩ: “Cút đi!”
Người kia vẫn kiên trì kéo cậu.
Lăng Hàm đánh người kia, lại bị đè lại một cách tàn bạo.
Lăng Hàm bỗng tăng xông, liều mạng kháng cự, mắt đỏ ngầu đấm đá người kia, như thể người kia là kẻ thù sống chết của cậu. Với cậu hiện tại, người này không cho cậu uống rượu thì chính là kẻ thù, huống hồ anh ta còn giống người kia nữa!
Nhưng cậu đã uống quá nhiều rượu, tay chân mềm oặt không còn chút sức lực nào.
Sau khi bị khống chế, Lăng Hàm chỉ có thể chửi mắng, dùng những lời lẽ ác độc nhất để chửi người kia.
Người đàn ông có vẻ bị chửi nhiều quá nên cũng đã tức giận, lại càng tăng lực khống chế lên.
Lăng Hàm bực bội muốn chết, gào thét điên cuồng, phản kháng kịch liệt, dốc hết sức để tấn công người đàn ông trước mặt, sức của ma men đúng là không thể khinh thường, người kia bị đấm lên mặt liền sững người.
Lăng Hàm nhân cơ hội này thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta, loạng choạng chạy về, xung quanh truyền tới tiếng kêu, chân cậu bị mắc vào cái gì đó, cơ thể không khống chế được nhào thẳng xuống đất, cái mũi cao cũng nện thẳng xuống đất.
Cậu bò dưới nền đất lạnh, cơn đau ở mũi khiến Lăng Hàm nước mắt lưng tròng. Cậu ngọ nguậy muốn bò dậy, nhưng lại bị người kia kéo thẳng lên.
Cậu còn chưa kịp đứng vững đã bị kéo như kéo rác sau lưng ra khỏi quán.
Cậu bị quẳng vào xe rồi khóa cửa lại, lúc này Lăng Hàm đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, nằm vật ra ghế sau như bùn nhão.
Một lát sau, xe dừng lại, lúc cậu đang mê man ngủ thì lại bị người kia thô lỗ lôi ra khỏi xe, kéo vào thang máy.
Lăng Hàm bám chặt lấy cửa thang máy, sống chết không chịu đi, cậu chửi bới ầm ĩ, câu từ nào khó nghe nhất cậu cũng có thể lôi ra chửi hết.
Nhưng người đàn ông kia rất khỏe, bất kể Lăng Hàm có cự tuyệt thế nào, anh ta vẫn tách từng ngón tay của Lăng Hàm ra, đẩy cậu vào thang máy. Sau đó lại kéo cậu vào một căn phòng.
Vào tới phòng, Lăng Hàm vẫn đấm đá loạn xạ, người kia bỗng buông tay ra, vì bị mất lực tựa mà cậu ngã nhào xuống đất.
Một lúc sau, Lăng Hàm lại ngoạc mồm lên chửi.
Suy nghĩ của cậu hoàn toàn hỗn loạn, không ngừng đứt đoạn, như một chiếc máy mục nát.
Sau đó cậu lại chửi người ta, chửi ai thì cậu không rõ, dù sao chắc chắn sẽ chửi Chu Thành và Lục Tư Nguyên.
Cậu cảm thấy rất tủi thân, tủi không chịu được, nói gì cũng không rõ ràng nữa. Sau một hồi, cậu cảm thấy có người kéo cậu vào nhà vệ sinh, nhét cậu vào bồn tắm.
Cậu chửi mệt rồi, chửi mãi chửi mãi lại muốn khóc.
“Anh ghét tôi đến thế sao?”
“Nhưng tôi không phải Lăng Hàm, tôi là Bạch Tử Sách, những chuyện kia thật sự không phải do tôi làm…”
“Xin lỗi vì đã lừa anh…”
Cậu nói năng lộn xộn, người đàn ông bên cạnh dừng hết động tác lại, sau đó Lăng Hàm liền cảm thấy đầu được xoa dịu dàng, người kia rất nhẹ tay, khiến cậu rất thoải mái.
Nước đã chảy đầy, nước ấm khiến toàn thân cậu cảm thấy thư thái, giống như được quay lại bụng mẹ, vừa ấm áp vừa an toàn. Động tác của người kia cũng rất dịu dàng, không ngừng nói những lời an ủi.
Lăng Hàm cảm thấy anh ta rất giống người kia…
Giống đến mức khiến cậu rơi nước mắt.
Nhưng dù có đang say bét nhè, cậu cũng biết Lục Tư Nguyên không thể nào hành động hay nói năng nhẹ nhàng như vậy với mình được.
Từ tận sâu trong thâm tâm, cậu luôn mong anh làm như vậy, nhưng lại biết là không phải…
Có vẻ người kia muốn đi, Lăng Hàm theo phản xạ kéo tay anh ta, từ từ mở mắt ra. Diện mạo người đàn ông trước mắt dần rõ ràng hơn, lộ ra gương mặt quen thuộc, sống mũi cao thẳng, đẹp như không phải là thật.
Thật sự rất giống…
Không chỉ giọng nói, ngay đến mặt mũi cũng rất giống…
“Anh thích tôi không?” Lăng Hàm tóm chặt lấy tay anh ta như tóm lấy cọng cỏ cứu mạng mình, cậu không biết cậu đang hỏi ai, chỉ đơn giản là muốn hỏi thôi.
Người kia im lặng hồi lâu, sau đó gật đầu rất nhẹ.
Động tác này như một nút bật, khiến cảm giác hạnh phúc trong lòng Lăng Hàm bay lơ lửng như bong bóng, cậu kéo người đàn ông, dùng giọng điệu cầu khẩn nói: “Ôm tôi đi.”
Cơ thể người đàn ông cứng đờ.
Lăng Hàm mê man xoa mặt anh ta, gương mặt này là gương mặt cậu yêu nhất, muốn độc chiếm, muốn gắng hết sức để chiếm hữu nó, muốn nắm chặt người này trong tay, để thành của riêng mình cậu, không ai có thể cướp đoạt.
Trong cảm giác mê loạn, có một suy nghĩ điên cuồng xộc lên đầu cậu.
Cậu ôm gương mặt của người kia rồi mạnh bạo hôn.
Người đàn ông kia cứng đờ như khúc gỗ.
Lăng Hàm vụng về ôm anh ta hôn loạn, động tác vụng về lại dồn dập, như một con thú nhỏ lạc đường, không tìm được đường đúng.
Môi người đàn ông kia rất mềm, hơi lạnh, hơi thở cũng lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác cao không thể với tới nhưng lại không nhịn được muốn tới gần.
Qua một hồi lâu, người đàn ông bỗng ôm chặt lấy cậu, lấy lại quyền chủ động mà hôn lên môi cậu…
Cậu nghĩ, chắc cũng không phải vì muốn giữ mình vì ai đâu, cậu giữ mình cho ai cơ chứ?
Chu Bắc Hiền sao? Nhổ vào!
Lục Tư Nguyên?
Ha ha, họ đã yêu đương bao giờ đâu, giữ mình cái gì?
Vậy nên chắc chắn không phải vì bọn họ.
Nhưng tự gò bó mình thì có ý nghĩa gì? Cậu thấy cuộc đời chẳng thú vị chút nào, ngược lại còn sống khá gò ép.
Lăng Hàm ôm đầu nghĩ ngợi, cảm thấy thật buồn nôn.
Nếu lên giường với người mình không thích, cậu sẽ thấy kinh tởm lắm.
Nhưng hôm nay thì khác, cậu thay đổi rồi, cậu không còn là cậu của trước kia nữa rồi, trước đây cậu luôn kiêu căng tự phụ, không biết tự ti là gì, trước đây cậu sẽ không bao giờ lo được lo mất vì ai đó, thậm chí còn nói dối… Cậu thay đổi từ lâu rồi.
Từ lúc bắt đầu sống lại, cậu chính là một người khác, cậu chính là Lăng Hàm.
Lăng Hàm là người thế nào?
Ích kỉ, sa đọa, được bao dưỡng, hư vinh…
Cậu chính là Lăng Hàm…
Thế nên, những kiên trì kia chẳng có ý nghĩa gì nữa cả, nên vứt lâu rồi.
Lần đầu tiên, cậu chủ động tóm lấy ống tay áo của người đàn ông khác, nói mà toàn mùi rượu: “Anh có thích tôi không?”
Cơ thể người đàn ông kia cứng đờ, không đáp lại.
Lăng Hàm cho rằng anh ta có đáp lại hay không cũng chẳng có gì khác nhau, cậu nói như một kẻ điên: “Nếu anh thích tôi thì chúng ta đi, đi thuê phòng, thế nào?”
Cả người người đàn ông kia cứng đờ, tựa như không thể tin nổi vào lời thẳng thắn của cậu. Anh ta kéo tay Lăng Hàm, run run, ngực phập phồng, một lúc lâu sau cuối cùng mới chịu mở miệng. Giọng anh ta rất hay, nghe giống giọng nói không quên được từ tận sâu trong đáy lòng. Tim Lăng Hàm bỗng thắt lại, đau không thở nổi.
“Cút ra!” Cậu đẩy mạnh người kia ra, cậu không muốn tìm ai giống người kia dù chỉ một chút.
“Tôi muốn tình một đêm, anh không được! Tránh ra!”
Người kia tức đến nỗi phát run lên, đứng một lát liền bỏ đi.
Lăng Hàm lại uống tiếp, nghĩ chắc người kia bị đuổi đi rồi. Nhưng không ngờ một lát sau người kia lại quay lại, lại kéo tay cậu, dùng một lực không dễ để chống cự lại kéo cậu ra khỏi lô ghế, kéo ra thẳng bên ngoài.
Lăng Hàm loạng choạng bị anh ta kéo đi, sống chết cũng không chịu, kêu ầm ĩ: “Cút đi!”
Người kia vẫn kiên trì kéo cậu.
Lăng Hàm đánh người kia, lại bị đè lại một cách tàn bạo.
Lăng Hàm bỗng tăng xông, liều mạng kháng cự, mắt đỏ ngầu đấm đá người kia, như thể người kia là kẻ thù sống chết của cậu. Với cậu hiện tại, người này không cho cậu uống rượu thì chính là kẻ thù, huống hồ anh ta còn giống người kia nữa!
Nhưng cậu đã uống quá nhiều rượu, tay chân mềm oặt không còn chút sức lực nào.
Sau khi bị khống chế, Lăng Hàm chỉ có thể chửi mắng, dùng những lời lẽ ác độc nhất để chửi người kia.
Người đàn ông có vẻ bị chửi nhiều quá nên cũng đã tức giận, lại càng tăng lực khống chế lên.
Lăng Hàm bực bội muốn chết, gào thét điên cuồng, phản kháng kịch liệt, dốc hết sức để tấn công người đàn ông trước mặt, sức của ma men đúng là không thể khinh thường, người kia bị đấm lên mặt liền sững người.
Lăng Hàm nhân cơ hội này thoát khỏi sự kìm kẹp của anh ta, loạng choạng chạy về, xung quanh truyền tới tiếng kêu, chân cậu bị mắc vào cái gì đó, cơ thể không khống chế được nhào thẳng xuống đất, cái mũi cao cũng nện thẳng xuống đất.
Cậu bò dưới nền đất lạnh, cơn đau ở mũi khiến Lăng Hàm nước mắt lưng tròng. Cậu ngọ nguậy muốn bò dậy, nhưng lại bị người kia kéo thẳng lên.
Cậu còn chưa kịp đứng vững đã bị kéo như kéo rác sau lưng ra khỏi quán.
Cậu bị quẳng vào xe rồi khóa cửa lại, lúc này Lăng Hàm đã hoàn toàn cạn kiệt sức lực, nằm vật ra ghế sau như bùn nhão.
Một lát sau, xe dừng lại, lúc cậu đang mê man ngủ thì lại bị người kia thô lỗ lôi ra khỏi xe, kéo vào thang máy.
Lăng Hàm bám chặt lấy cửa thang máy, sống chết không chịu đi, cậu chửi bới ầm ĩ, câu từ nào khó nghe nhất cậu cũng có thể lôi ra chửi hết.
Nhưng người đàn ông kia rất khỏe, bất kể Lăng Hàm có cự tuyệt thế nào, anh ta vẫn tách từng ngón tay của Lăng Hàm ra, đẩy cậu vào thang máy. Sau đó lại kéo cậu vào một căn phòng.
Vào tới phòng, Lăng Hàm vẫn đấm đá loạn xạ, người kia bỗng buông tay ra, vì bị mất lực tựa mà cậu ngã nhào xuống đất.
Một lúc sau, Lăng Hàm lại ngoạc mồm lên chửi.
Suy nghĩ của cậu hoàn toàn hỗn loạn, không ngừng đứt đoạn, như một chiếc máy mục nát.
Sau đó cậu lại chửi người ta, chửi ai thì cậu không rõ, dù sao chắc chắn sẽ chửi Chu Thành và Lục Tư Nguyên.
Cậu cảm thấy rất tủi thân, tủi không chịu được, nói gì cũng không rõ ràng nữa. Sau một hồi, cậu cảm thấy có người kéo cậu vào nhà vệ sinh, nhét cậu vào bồn tắm.
Cậu chửi mệt rồi, chửi mãi chửi mãi lại muốn khóc.
“Anh ghét tôi đến thế sao?”
“Nhưng tôi không phải Lăng Hàm, tôi là Bạch Tử Sách, những chuyện kia thật sự không phải do tôi làm…”
“Xin lỗi vì đã lừa anh…”
Cậu nói năng lộn xộn, người đàn ông bên cạnh dừng hết động tác lại, sau đó Lăng Hàm liền cảm thấy đầu được xoa dịu dàng, người kia rất nhẹ tay, khiến cậu rất thoải mái.
Nước đã chảy đầy, nước ấm khiến toàn thân cậu cảm thấy thư thái, giống như được quay lại bụng mẹ, vừa ấm áp vừa an toàn. Động tác của người kia cũng rất dịu dàng, không ngừng nói những lời an ủi.
Lăng Hàm cảm thấy anh ta rất giống người kia…
Giống đến mức khiến cậu rơi nước mắt.
Nhưng dù có đang say bét nhè, cậu cũng biết Lục Tư Nguyên không thể nào hành động hay nói năng nhẹ nhàng như vậy với mình được.
Từ tận sâu trong thâm tâm, cậu luôn mong anh làm như vậy, nhưng lại biết là không phải…
Có vẻ người kia muốn đi, Lăng Hàm theo phản xạ kéo tay anh ta, từ từ mở mắt ra. Diện mạo người đàn ông trước mắt dần rõ ràng hơn, lộ ra gương mặt quen thuộc, sống mũi cao thẳng, đẹp như không phải là thật.
Thật sự rất giống…
Không chỉ giọng nói, ngay đến mặt mũi cũng rất giống…
“Anh thích tôi không?” Lăng Hàm tóm chặt lấy tay anh ta như tóm lấy cọng cỏ cứu mạng mình, cậu không biết cậu đang hỏi ai, chỉ đơn giản là muốn hỏi thôi.
Người kia im lặng hồi lâu, sau đó gật đầu rất nhẹ.
Động tác này như một nút bật, khiến cảm giác hạnh phúc trong lòng Lăng Hàm bay lơ lửng như bong bóng, cậu kéo người đàn ông, dùng giọng điệu cầu khẩn nói: “Ôm tôi đi.”
Cơ thể người đàn ông cứng đờ.
Lăng Hàm mê man xoa mặt anh ta, gương mặt này là gương mặt cậu yêu nhất, muốn độc chiếm, muốn gắng hết sức để chiếm hữu nó, muốn nắm chặt người này trong tay, để thành của riêng mình cậu, không ai có thể cướp đoạt.
Trong cảm giác mê loạn, có một suy nghĩ điên cuồng xộc lên đầu cậu.
Cậu ôm gương mặt của người kia rồi mạnh bạo hôn.
Người đàn ông kia cứng đờ như khúc gỗ.
Lăng Hàm vụng về ôm anh ta hôn loạn, động tác vụng về lại dồn dập, như một con thú nhỏ lạc đường, không tìm được đường đúng.
Môi người đàn ông kia rất mềm, hơi lạnh, hơi thở cũng lạnh lùng, khiến người ta có cảm giác cao không thể với tới nhưng lại không nhịn được muốn tới gần.
Qua một hồi lâu, người đàn ông bỗng ôm chặt lấy cậu, lấy lại quyền chủ động mà hôn lên môi cậu…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.