Chương 240: Tiểu nùng
Sa Nhã
22/07/2020
Lăng Hàm lên mạng tra về thông tin của tập đoàn Lý Thị, phát hiện đây không phải là một công ty quy mô nhỏ mà còn là tập đoàn có đóng góp lớn cho vận tải đường thủy, tài sản liên quan đến đủ các phương diện. Quan trọng nhất là, chủ của tập đoàn này chỉ có một cô con gái bảo bối, không ngờ Chu Bắc Hiền lại có thể lôi được cô thiên kim này về, còn đính hôn, không thể không nói là kỳ tích được.
Phải biết rằng, từ sau chuyện công khai đòi lại công bằng cho Bạch Tử Sách, danh tiếng của Chu Bắc Hiền ít hay nhiều cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa hắn còn là con riêng, đường đường là nhà họ Lý, sao có thể gả con gái bảo bối cho loại người như thế được? Hơn nữa, sản nghiệp của nhà họ Lý rất lớn, căn bản không cần phải dùng việc kết hôn để lấy tài nguyên, càng không thể có chuyện bị bắt ép.
Thế nên, Lăng Hàm rất phục Chu Bắc Hiền.
Nếu hắn thật sự trở thành con rể của nhà họ Lý, tiền tài và tài nguyên mà thân phận này mang lại nhất định sẽ khiến Chu Chấn Nam cân nhắc kỹ càng về vấn đề người thừa kế.
Rõ ràng cậu đã tính không trả thù nữa rồi vậy mà cái tên Chu Bắc Hiền này vẫn tự nhảy ra tìm chết.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đúng là chọc người ta tức điên lên!
Lăng Hàm không muốn ngoan ngoãn chịu cục tức này, cậu lại gọi điện cho Âu Dĩnh, hỏi cô xem rốt cuộc cái cô tiểu thư của tập đoàn Lý Thị kia là người thế nào.
“Thiên kim của tập đoàn Lý Thị à? Tên là Lý Tiểu Nùng, mới du học về không lâu, cụ thể là người thế nào tôi cũng không rõ.” Âu Dĩnh trả lời.
“Cô ta không biết Chu Bắc Hiền là đồng tính à?”
“Tôi đoán chắc không biết đâu, không thì phụ nữ bình thường sao lại có thể kết hôn với Chu Bắc Hiền được?”
Lăng Hàm nghĩ, chắc chắn là Chu Bắc Hiền đã dùng thủ đoạn gì đó để lừa gạt cái cô Lý Tiểu Nùng này, muốn mượn thế lực của nhà họ Lý để xoay chuyển tình thế đây mà.
Cậu tuyệt đối không thể để Chu Bắc Hiền đạt được mong muốn.
“Âu Dĩnh, cô có biết làm thế nào để liên hệ được với Lý Tiểu Nùng không?”
“Tôi không có phương thức liên hệ của cô ta, nhưng đạo diễn của bộ phim kia có, để tôi đi hỏi anh ấy.” Âu Dĩnh vẫn thấy áy náy với Lăng Hàm, tất nhiên sẽ giúp ngay.
Lăng Hàm ôm một bụng tức quay về xe ngồi chờ, khoảng mười phút sau, Âu Dĩnh gửi tin nhắn đến, trên đó có số điện thoại của Lý Tiểu Nùng.
Lăng Hàm nhìn chằm chằm vào dãy số kia, đanh mặt gọi đi. Chu Bắc Hiền, lần này tôi tuyệt đối sẽ không để anh được như ý đâu.
Tiếng tút tút trong điện thoại vang lên rõ ràng, một lát sau điện thoại được kết nối, vọng ra giọng nói hoài nghi của một cô gái: “Xin hỏi là ai thế?”
Lăng Hàm nhếch miệng cười: “Cô Lý, tôi là người mà chồng chưa cưới của cô từng theo đuổi.”
Bên kia rơi vào im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Rốt cuộc anh là ai?”
Lăng Hàm: “Có thể gặp mặt một chút không?”
“Tôi không gặp người lạ.”
Lăng Hàm: “Cô không muốn biết ông chồng chưa cưới giả tạo của cô rốt cuộc là người thế nào à?”
“Tôi không nghe, những tin tức về anh ấy tôi đều nghe cả rồi, đó đều là bịa đặt.”
Lăng Hàm bật cười.
“Anh cười cái gì?” Người ở đầu bên kia rất tức giận.
Lăng Hàm nói: “Cô Lý, nếu cô thật sự không tin chút nào, ngay từ đầu cô đã dập điện thoại của tôi rồi, cô nói chuyện với tôi lâu như thế, chẳng lẽ muốn giao lưu tình cảm với tôi?”
Đầu bên kia lại im lặng.
“Cô Lý, Chu Bắc Hiền không thể tin tưởng được, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.”
“Rốt cuộc anh là ai?”
“Gặp rồi cô sẽ biết ngay.”
Đầu bên kia nặng nề “hừ” một tiếng.
Lăng Hàm biết, không có người phụ nữ nào không quan tâm tới hôn nhân của mình. Một cô thiên kim đại tiểu thư như Lý Tiểu Nùng nhất định sẽ không chọn một người có nhân phẩm kém là chồng chưa cưới.
Qua một hồi lâu, bên kia cất tiếng: “Được, địa điểm do tôi chọn.”
Sau khi dập máy, Lăng Hàm lái xe tới thẳng chỗ hẹn.
Địa điểm là một quán cà phê trong khu thương mại phía Đông thành phố A, bên ngoài người qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Có lẽ Lý Tiểu Nùng sợ Lăng Hàm là người xấu nên cố tình chọn chỗ có nhiều người.
Cách tấm kính thủy tinh, Lăng Hàm bỏ kính râm xuống thấy có mấy người ngồi gần cửa sổ, trong đó có một đôi tình nhân, còn lại là một cô gái mặc đồ đỏ, bện tóc.
Người con gái kia trông… rất mập, mập đến mức không còn nhìn ra nét mặt của cô ta nữa. Có câu, “một khi đã mập là hủy hoại tất cả”, cậu nhìn qua, cô gái này chắc cũng phải hơn trăm cân.
Cô ta đặt túi xách bên cạnh, trên đó có ký hiệu Gucci, đồ trên người cũng dùng chất liệu được cắt may đẹp mắt, trên cổ đeo một sợi dây chuyền đá quý, cô ta ngồi trên ghế, liên tục nhìn đồng hồ, cái đồng hồ đó cũng không rẻ chút nào.
Lăng Hàm gọi điện thoại cho Lý Tiểu Nùng, cô gái kia liền bắt máy.
“A lô?”
“Tôi tới rồi.”
Lăng Hàm đẩy cửa bước vào, cầm điện thoại đi đến chỗ người con gái kia.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, cô ta kinh ngạc đến trợn tròn cả mắt: “Lăng… Lăng…”
Lăng Hàm ra hiệu cho cô ta im lặng.
Cô ta vội ngậm miệng, ngạc nhiên nhìn cậu chằm chằm, cho đến khi cậu ngồi xuống rồi mới nói: “Là anh gọi điện thoại cho tôi?”
“Cô Lý Tiểu Nùng đúng không, chào cô, tôi là Lăng Hàm.” Lăng Hàm khách sáo nói.
Lý Tiểu Nùng đáp: “Tôi biết anh.”
“Cô Lý, có điều này tôi không hiểu, tại sao cô lại đính hôn với Chu Bắc Hiền vậy? Chẳng lẽ cô chưa từng nghe nói chuyện của anh ta với Bạch Tử Sách sao?” Lăng Hàm đi thẳng vào vấn đề.
Vẻ mặt Lý Tiểu Nùng chợt đanh lại: “Đó là vu oan, Bắc Hiền không phải là người như vậy.”
Lăng Hàm phì cười.
“Anh cười cái gì?”
Lăng Hàm nói: “Chu Bắc Hiền và Y Tự cấu kết với nhau hại chết Bạch Tử Sách, ngay đến cảnh sát cũng thừa nhận rồi, tại sao cô lại không tin?”
“Đó là do Y Tự làm, không liên quan gì tới Bắc Hiền.”
“Cô thật sự tin rằng anh ta trong sạch, không hề can dự vào việc đó sao?”
Lý Tiểu Nùng dựa người vào lưng ghế, khoanh hai tay trước ngực, vô thức làm ra dáng vẻ đề phòng: “Tôi biết tại sao anh muốn hủy hoại Bắc Hiền, vì tôi hủy mất vai diễn của anh đúng không? Bắc Hiền đã nói với tôi từ lâu rồi, anh và anh trai anh ấy cùng một giuộc với nhau, hành anh ấy rất thảm, xem ra điều này là thật. Tôi chỉ mới hủy vai diễn của anh, anh đã lập tức tới tìm tôi rồi. “
Khả năng logic của Lý Tiểu Nùng không tồi, xem ra cũng không ngốc lắm.
“Cô nhầm rồi, đúng là có người mời tôi đi quay phim, nhưng nếu không phải là Âu Dĩnh tìm tôi, chưa chắc tôi đã đóng bộ phim này. Chuyện bị từ chối thì tôi không tức giận, nhưng khiến tôi xấu mặt vì Chu Bắc Hiền, tôi không phục. Cô nói không sai, tôi với anh ta đúng là không hợp, vì đây không phải là lần đầu tiên anh ta hại tôi, dựa vào đâu à? Chính vì tôi từng từ chối anh ta.”
Lăng Hàm vừa nói vừa quan sát Lý Tiểu Nùng, phát hiện trong mắt cô ta vẫn mang vẻ phòng bị.
“Không phải vì anh ấy mà tôi từ chối anh.” Lý Tiểu Nùng né tránh câu hỏi của cậu: “Anh không hợp với vai diễn này.”
Lăng Hàm nhìn cô ta chằm chằm: “Thật sao?”
Lý Tiểu Nùng mất tự nhiên khẽ nhích người, cuối cùng lại khinh thường hừ một tiếng.
Lăng Hàm nhún vai: “Vậy được, không nói chuyện vai diễn nữa, tiếp tục quay lại vấn đề Chu Bắc Hiền đi, cô cho rằng chuyện hại chết Bạch Tử Sách hoàn toàn không liên quan gì tới Chu Bắc Hiền, vậy tôi hỏi cô, tại sao Y Tự phải hại Bạch Tử Sách?”
Lý Tiểu Nùng không cần nghĩ đã trả lời: “Anh ta có thù với Bạch Tử Sách.”
“Không.” Lăng Hàm lắc đầu: “Là vì khi ấy Chu Bắc Hiền và Bạch Tử Sách có quan hệ yêu đương, còn Y Tự là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba muốn trở thành người yêu thật sự, Bạch Tử Sách không cho, còn dọa sẽ đưa chuyện của hai người ra ánh sáng, cho nên Y Tự và Chu Bắc Hiền mới sợ, quyết tâm hại chết anh ấy.”
“Anh nói bậy!” Lý Tiểu Nùng không tin, đứng dậy: “Tôi ra đây không phải để nghe anh nói linh tinh, sớm biết anh sẽ nói với tôi những lời này tôi đã không ra gặp anh rồi.”
“Cô Lý, những gì tôi nói đều là sự thật.”
Phải biết rằng, từ sau chuyện công khai đòi lại công bằng cho Bạch Tử Sách, danh tiếng của Chu Bắc Hiền ít hay nhiều cũng bị ảnh hưởng, hơn nữa hắn còn là con riêng, đường đường là nhà họ Lý, sao có thể gả con gái bảo bối cho loại người như thế được? Hơn nữa, sản nghiệp của nhà họ Lý rất lớn, căn bản không cần phải dùng việc kết hôn để lấy tài nguyên, càng không thể có chuyện bị bắt ép.
Thế nên, Lăng Hàm rất phục Chu Bắc Hiền.
Nếu hắn thật sự trở thành con rể của nhà họ Lý, tiền tài và tài nguyên mà thân phận này mang lại nhất định sẽ khiến Chu Chấn Nam cân nhắc kỹ càng về vấn đề người thừa kế.
Rõ ràng cậu đã tính không trả thù nữa rồi vậy mà cái tên Chu Bắc Hiền này vẫn tự nhảy ra tìm chết.
Bất kể là kiếp trước hay kiếp này, đúng là chọc người ta tức điên lên!
Lăng Hàm không muốn ngoan ngoãn chịu cục tức này, cậu lại gọi điện cho Âu Dĩnh, hỏi cô xem rốt cuộc cái cô tiểu thư của tập đoàn Lý Thị kia là người thế nào.
“Thiên kim của tập đoàn Lý Thị à? Tên là Lý Tiểu Nùng, mới du học về không lâu, cụ thể là người thế nào tôi cũng không rõ.” Âu Dĩnh trả lời.
“Cô ta không biết Chu Bắc Hiền là đồng tính à?”
“Tôi đoán chắc không biết đâu, không thì phụ nữ bình thường sao lại có thể kết hôn với Chu Bắc Hiền được?”
Lăng Hàm nghĩ, chắc chắn là Chu Bắc Hiền đã dùng thủ đoạn gì đó để lừa gạt cái cô Lý Tiểu Nùng này, muốn mượn thế lực của nhà họ Lý để xoay chuyển tình thế đây mà.
Cậu tuyệt đối không thể để Chu Bắc Hiền đạt được mong muốn.
“Âu Dĩnh, cô có biết làm thế nào để liên hệ được với Lý Tiểu Nùng không?”
“Tôi không có phương thức liên hệ của cô ta, nhưng đạo diễn của bộ phim kia có, để tôi đi hỏi anh ấy.” Âu Dĩnh vẫn thấy áy náy với Lăng Hàm, tất nhiên sẽ giúp ngay.
Lăng Hàm ôm một bụng tức quay về xe ngồi chờ, khoảng mười phút sau, Âu Dĩnh gửi tin nhắn đến, trên đó có số điện thoại của Lý Tiểu Nùng.
Lăng Hàm nhìn chằm chằm vào dãy số kia, đanh mặt gọi đi. Chu Bắc Hiền, lần này tôi tuyệt đối sẽ không để anh được như ý đâu.
Tiếng tút tút trong điện thoại vang lên rõ ràng, một lát sau điện thoại được kết nối, vọng ra giọng nói hoài nghi của một cô gái: “Xin hỏi là ai thế?”
Lăng Hàm nhếch miệng cười: “Cô Lý, tôi là người mà chồng chưa cưới của cô từng theo đuổi.”
Bên kia rơi vào im lặng, một lúc lâu sau mới nói: “Rốt cuộc anh là ai?”
Lăng Hàm: “Có thể gặp mặt một chút không?”
“Tôi không gặp người lạ.”
Lăng Hàm: “Cô không muốn biết ông chồng chưa cưới giả tạo của cô rốt cuộc là người thế nào à?”
“Tôi không nghe, những tin tức về anh ấy tôi đều nghe cả rồi, đó đều là bịa đặt.”
Lăng Hàm bật cười.
“Anh cười cái gì?” Người ở đầu bên kia rất tức giận.
Lăng Hàm nói: “Cô Lý, nếu cô thật sự không tin chút nào, ngay từ đầu cô đã dập điện thoại của tôi rồi, cô nói chuyện với tôi lâu như thế, chẳng lẽ muốn giao lưu tình cảm với tôi?”
Đầu bên kia lại im lặng.
“Cô Lý, Chu Bắc Hiền không thể tin tưởng được, tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi.”
“Rốt cuộc anh là ai?”
“Gặp rồi cô sẽ biết ngay.”
Đầu bên kia nặng nề “hừ” một tiếng.
Lăng Hàm biết, không có người phụ nữ nào không quan tâm tới hôn nhân của mình. Một cô thiên kim đại tiểu thư như Lý Tiểu Nùng nhất định sẽ không chọn một người có nhân phẩm kém là chồng chưa cưới.
Qua một hồi lâu, bên kia cất tiếng: “Được, địa điểm do tôi chọn.”
Sau khi dập máy, Lăng Hàm lái xe tới thẳng chỗ hẹn.
Địa điểm là một quán cà phê trong khu thương mại phía Đông thành phố A, bên ngoài người qua lại tấp nập, vô cùng náo nhiệt. Có lẽ Lý Tiểu Nùng sợ Lăng Hàm là người xấu nên cố tình chọn chỗ có nhiều người.
Cách tấm kính thủy tinh, Lăng Hàm bỏ kính râm xuống thấy có mấy người ngồi gần cửa sổ, trong đó có một đôi tình nhân, còn lại là một cô gái mặc đồ đỏ, bện tóc.
Người con gái kia trông… rất mập, mập đến mức không còn nhìn ra nét mặt của cô ta nữa. Có câu, “một khi đã mập là hủy hoại tất cả”, cậu nhìn qua, cô gái này chắc cũng phải hơn trăm cân.
Cô ta đặt túi xách bên cạnh, trên đó có ký hiệu Gucci, đồ trên người cũng dùng chất liệu được cắt may đẹp mắt, trên cổ đeo một sợi dây chuyền đá quý, cô ta ngồi trên ghế, liên tục nhìn đồng hồ, cái đồng hồ đó cũng không rẻ chút nào.
Lăng Hàm gọi điện thoại cho Lý Tiểu Nùng, cô gái kia liền bắt máy.
“A lô?”
“Tôi tới rồi.”
Lăng Hàm đẩy cửa bước vào, cầm điện thoại đi đến chỗ người con gái kia.
Khoảnh khắc nhìn thấy cậu, cô ta kinh ngạc đến trợn tròn cả mắt: “Lăng… Lăng…”
Lăng Hàm ra hiệu cho cô ta im lặng.
Cô ta vội ngậm miệng, ngạc nhiên nhìn cậu chằm chằm, cho đến khi cậu ngồi xuống rồi mới nói: “Là anh gọi điện thoại cho tôi?”
“Cô Lý Tiểu Nùng đúng không, chào cô, tôi là Lăng Hàm.” Lăng Hàm khách sáo nói.
Lý Tiểu Nùng đáp: “Tôi biết anh.”
“Cô Lý, có điều này tôi không hiểu, tại sao cô lại đính hôn với Chu Bắc Hiền vậy? Chẳng lẽ cô chưa từng nghe nói chuyện của anh ta với Bạch Tử Sách sao?” Lăng Hàm đi thẳng vào vấn đề.
Vẻ mặt Lý Tiểu Nùng chợt đanh lại: “Đó là vu oan, Bắc Hiền không phải là người như vậy.”
Lăng Hàm phì cười.
“Anh cười cái gì?”
Lăng Hàm nói: “Chu Bắc Hiền và Y Tự cấu kết với nhau hại chết Bạch Tử Sách, ngay đến cảnh sát cũng thừa nhận rồi, tại sao cô lại không tin?”
“Đó là do Y Tự làm, không liên quan gì tới Bắc Hiền.”
“Cô thật sự tin rằng anh ta trong sạch, không hề can dự vào việc đó sao?”
Lý Tiểu Nùng dựa người vào lưng ghế, khoanh hai tay trước ngực, vô thức làm ra dáng vẻ đề phòng: “Tôi biết tại sao anh muốn hủy hoại Bắc Hiền, vì tôi hủy mất vai diễn của anh đúng không? Bắc Hiền đã nói với tôi từ lâu rồi, anh và anh trai anh ấy cùng một giuộc với nhau, hành anh ấy rất thảm, xem ra điều này là thật. Tôi chỉ mới hủy vai diễn của anh, anh đã lập tức tới tìm tôi rồi. “
Khả năng logic của Lý Tiểu Nùng không tồi, xem ra cũng không ngốc lắm.
“Cô nhầm rồi, đúng là có người mời tôi đi quay phim, nhưng nếu không phải là Âu Dĩnh tìm tôi, chưa chắc tôi đã đóng bộ phim này. Chuyện bị từ chối thì tôi không tức giận, nhưng khiến tôi xấu mặt vì Chu Bắc Hiền, tôi không phục. Cô nói không sai, tôi với anh ta đúng là không hợp, vì đây không phải là lần đầu tiên anh ta hại tôi, dựa vào đâu à? Chính vì tôi từng từ chối anh ta.”
Lăng Hàm vừa nói vừa quan sát Lý Tiểu Nùng, phát hiện trong mắt cô ta vẫn mang vẻ phòng bị.
“Không phải vì anh ấy mà tôi từ chối anh.” Lý Tiểu Nùng né tránh câu hỏi của cậu: “Anh không hợp với vai diễn này.”
Lăng Hàm nhìn cô ta chằm chằm: “Thật sao?”
Lý Tiểu Nùng mất tự nhiên khẽ nhích người, cuối cùng lại khinh thường hừ một tiếng.
Lăng Hàm nhún vai: “Vậy được, không nói chuyện vai diễn nữa, tiếp tục quay lại vấn đề Chu Bắc Hiền đi, cô cho rằng chuyện hại chết Bạch Tử Sách hoàn toàn không liên quan gì tới Chu Bắc Hiền, vậy tôi hỏi cô, tại sao Y Tự phải hại Bạch Tử Sách?”
Lý Tiểu Nùng không cần nghĩ đã trả lời: “Anh ta có thù với Bạch Tử Sách.”
“Không.” Lăng Hàm lắc đầu: “Là vì khi ấy Chu Bắc Hiền và Bạch Tử Sách có quan hệ yêu đương, còn Y Tự là kẻ thứ ba, kẻ thứ ba muốn trở thành người yêu thật sự, Bạch Tử Sách không cho, còn dọa sẽ đưa chuyện của hai người ra ánh sáng, cho nên Y Tự và Chu Bắc Hiền mới sợ, quyết tâm hại chết anh ấy.”
“Anh nói bậy!” Lý Tiểu Nùng không tin, đứng dậy: “Tôi ra đây không phải để nghe anh nói linh tinh, sớm biết anh sẽ nói với tôi những lời này tôi đã không ra gặp anh rồi.”
“Cô Lý, những gì tôi nói đều là sự thật.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.