Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 12:

Hồ Châu Tử

28/04/2023

“Nếu như không phải tôi tận mắt nhìn thấy chỉ sợ là sẽ nghi ngờ Diêu Du Du được hời mà còn ra vẻ. Kiwi còn bị cắn mất một miếng, Diêu Du Du nói chuyện với tôi nên cũng không nhìn vào trong hộp, lúc duỗi tay vào lấy thì bị doạ một trận. Cậu không có mặt ở đấy lúc đó, chứ cả đường đi tôi ngại chết đi được. May là tôi chứng kiến chuyện này, nếu không thì trong lòng Diêu Du Du lúc nào cũng có gút mắc, cho rằng cậu cố ý làm cô ta xấu hổ.” Cao Khang Hạo nói.

Vẻ mặt của Thẩm Thanh Yến trở nên nghiêm túc, sau đó gọi điện xin lỗi Diêu Du Du, đồng thời nói rằng mình có một người bạn ở nước R sắp đến đây chơi, đến lúc đó nhất định sẽ tặng cô hai hộp sô cô la mới.

Anh nói chuyện rất chân thành, Diêu Du Du cũng cảm thấy có lẽ đây chỉ là hiểu lầm, Thẩm Thanh Yến có địa vị như vậy, chắc hẳn không đến mức làm ra loại chuyện nhàm chán và ấu trĩ như này đâu, nên rất thoải mái chấp nhận lời xin lỗi của anh, còn nói chuyện với anh một lúc.

Thẩm Thanh Yến khéo léo tránh né chủ đề nhạy cảm, lấy cớ cúp điện thoại.

Sau đó, anh lại gọi điện cho Tần Hiểu Đồng, mấy ngày nay chỉ có mẹ anh đến đây, có lẽ là bà sẽ biết gì đó. Không ngờ người nghe điện thoại lại là Thẩm Xuân Quân, Thẩm Thanh Yến hỏi: “Bố, mẹ đâu? Con có chút chuyện muốn hỏi mẹ.”

“Con đừng nhắc nữa, mẹ con lại ăn linh tinh, giờ vẫn còn đang nằm trong bệnh viện đây này!”

“Tôi nằm đâu mà nằm? Tôi ăn có hai viên kẹo là tội ác tày trời hay...”

Đầu bên kia điện thoại truyền đến tiếng cãi nhau của đôi vợ chồng già, Thẩm Thanh Yến thấy hơi đau đầu: “Bây giờ hai người đang ở đâu? Con đến tìm hai người.”

“Con vừa mới về, cứ nghỉ ngơi cho tốt đi đã, mẹ con đã có bố lo rồi, bệnh cũ của bà ấy mà thôi, giờ đã không sao rồi, bác sĩ nói ngày mai là có thể xuất viện. Con nói xem, bà ấy bị mỡ máu, huyết áp cao, tiểu đường lại còn đau dạ dày, không thể ăn những thứ nhiều đường mà bà ấy cứ không tin. Bà ấy đến chỗ con ăn sô cô la gì đó về liền không ổn...” Thẩm Xuân Quân nói một lượt cho Thẩm Thanh Yến nghe.

Thẩm Thanh Yến dường như đã hiểu ra gì đó rồi, sức khỏe của mẹ anh không tốt, bác sĩ dặn bà không thể ăn những thứ nhiều đường, lúc bị bệnh thì bà nhớ kỹ, nhưng khỏi bệnh rồi thì lại thích vụng trộm ăn một ít. Con người ta khi về già lại bắt đầu giống với trẻ con, tính tình khó chiều, cần phải dỗ dành.

Tuy nhiên, Thẩm Thanh Yến vẫn luôn cảm thấy dù mẹ anh có trộm ăn kẹo thì cũng không đến nỗi bỏ quả kiwi bị cắn một miếng vào hộp đâu...

Chuyện này cứ có gì đó kỳ lạ.

Thẩm Thanh Yến sợ lúc này mẹ anh đang nhạy cảm, không dám hỏi bà về chuyện sô cô la. Nếu như nói những chuyện kỳ lạ xảy ra dạo gần đây cho hai ông bà, e là họ sẽ lo lắng, sau khi Thẩm Thanh Yến nói với Thẩm Xuân Quân ngày mai sẽ đến thăm bọn họ thì cúp máy.

Trong nhà không có đồ vật có giá trị nào bị mất cả, Thẩm Thanh Yến lại gọi cho Cao Khang Hạo: “Chuyện lần trước tôi bảo anh chú ý có manh mối gì không? Tôi nghi ngờ lại có người cố ý đến nhà tôi để giở trò chơi khăm tôi.”



Cao Khang Hạo nói: “Tôi vẫn luôn tìm người theo dõi trên mạng, nhưng không hề có tin tức căn hộ của cậu bị lộ, cũng không có ai livestream gì cả, ngay cả một tấm ảnh cũng không có.”

Thẩm Thanh Yến lại càng cảm thấy khó tin, nhưng bây giờ anh không bị mất gì, cũng không bị tiết lộ chỗ ở riêng tư, dù cho báo cảnh sát cũng không giúp được gì. Thẩm Thanh Yến không còn cách nào khác, chỉ đành chú ý hơn từ bây giờ.

Nghe thấy anh gọi điện thoại khắp nơi nhưng hồi lâu cũng không tìm ra nguyên nhân, Xu Mạn chầm chậm mở một cánh hoa, bày tỏ rất đắc ý.

Lần này thời gian vào đoàn làm phim quay bù cảnh rất gấp, mấy ngày nay thật sự vô cùng mệt mỏi, Thẩm Thanh Yến tắm rửa xong liền lên giường nghỉ ngơi sớm.

Mấy ngày liền Xu Mạn đều xem phim truyền hình, tối nay muốn ngủ bù, cũng không vào giấc mơ tìm con mồi nữa. Sáng sớm hôm sau, Xu Mạn ngửi được một hơi thở quen thuộc, người đàn ông đang bê cô ra ban công tắm nắng.

Xu Mạn nhìn khuôn mặt tuấn tú của anh, hơi hoảng hốt, như thể cô được nhìn thấy chủ nhân kiếp trước của mình vậy, đều là người dịu dàng săn sóc.

Thẩm Thanh Yến tưới nước cho cây cỏ ngoài ban công, lại cho cá trong bể cá ăn, ánh nắng ban mai chiếu vào khuôn mặt anh, như thể được nhuộm một vầng hào quang.

Sau khi làm xong mọi việc, người đàn ông vào nhà dọn dẹp mọi thứ, Xu Mạn nghe thấy tiếng đóng cửa mới biến thành hình người, vươn tay lấy một chiếc áo sơ mi đang treo ngoài ban công mặc lên người.

Cô đứng ở trước bể cá, ngắm nhìn rặng san hô xinh đẹp, rong và cả bọt nước ở trong đó, vươn tay lấy một ít thức ăn cho cá, học theo người đàn ông ném vào trong bể.

Nhìn thấy bầy cá đỏ au chen chúc lao đến, Xu Mạn cảm thấy rất thú vị, lại nắm một vốc thức ăn cho bọn chúng, cô ném đi đâu thì bầy cá bơi theo đến đó, chơi không biết mệt.

Cô cứ thế ném thức ăn cho chúng nó một hồi lâu, bỗng Xu Mạn cảm thấy những bong bóng ở trong nước rất thú vị, kéo tay áo duỗi tay vào bắt lấy. Tay của cô vừa thò vào bể, đám cá đã chạy trốn khắp nơi.

Chỉ một lúc sau cá ở trong bể bắt đầu ngửa bụng, cũng không bơi qua bơi lại nữa.

Xu Mạn hốt hoảng: Bọn chúng như này là... chết rồi sao?

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook