Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 21:

Hồ Châu Tử

28/04/2023

Đôi vợ chồng trẻ nghi ngờ nhìn về phía cô, chỉ thấy đối phương lại nói thêm một câu: “Cẩn thận người chăm sóc đứa bé.”

Sau khi nói xong, cô gái đóng cửa, để lại đôi vợ chồng bốn mắt nhìn nhau.

“Người sống ở căn hộ đối diện chúng ta không phải là Thẩm Thanh Yến sao?” Người phụ nữ ngập ngừng hỏi.

“Giờ không phải lúc xoắn xuýt xem ai đang sống ở đối diện, nếu như lời cô ấy nói là sự thật, vậy thì Miểu Miểu nhà chúng ta...” Nghĩ đến cục cưng nhà mình bị người ta ngược đãi, mặt người đàn ông lạnh hẳn đi.

Chiều ngày hôm sau, Xu Mạn nghe thấy ở bên ngoài có tiếng cãi vã, cô đi đến trước cửa nhìn xuyên qua lỗ mắt mèo mới phát hiện ra người đàn bà chăm sóc đứa bé kia đã bị hai vị cảnh sát cao to còng tay bắt đi.

Xu Mạn loáng thoáng nghe được họ nói rằng người đàn bà kia không chỉ lấy trộm đồ của họ, mà còn ngược đãi con của họ, về cơ bản thì giống với những gì cô đã thấy trong giấc mơ.

Hai ngày sau, lúc Xu Mạn đang làm ổ trên ghế sofa xem “Boonie Bears” thì nghe thấy tiếng gõ cửa, dọa cô tưởng rằng người đàn ông đã về rồi. Cô đang chuẩn bị quay về chậu hoa thì nghe thấy người gõ cửa nói chuyện: “Xin chào, cho hỏi có ai ở nhà không? Tôi là hàng xóm ở căn hộ đối diện, qua đây cảm ơn ý tốt của cô.”

Lúc này Xu Mạn mới nhận ra người ở ngoài cửa không phải là Thẩm Thanh Yến, mà là mẹ của đứa bé kia.

Cô do dự một lúc rồi vẫn đi ra mở cửa, nghiêng đầu nhìn đôi vợ chồng trẻ đứng ở ngoài cửa, người đàn ông đang ôm đứa bé đang sợ sệt, còn người phụ nữ thì xách theo một túi hoa quả lớn.

Người phụ nữ nở nụ cười cảm ơn cô: “Thật sự rất cảm ơn cô, nếu như không có cô nhắc nhở, chúng tôi cũng không biết được bảo mẫu kia vậy mà lại âm thầm ngược đãi con chúng tôi, còn lấy trộm không ít đồ của chúng tôi nữa. Đây là một chút lòng thành của chúng tôi, mong cô không chê.”

Xu Mạn cúi đầu nhìn xuống, trong túi toàn là trái cây, trong đó còn có cả loại quả vừa chua vừa chát lại nhiều lông mà lần trước cô từng nếm thử, Xu Mạn lắc đầu: “Tôi không thích ăn cái này.”

Bị người ta từ chối thẳng thừng ngay trước mặt như thế, cả người đàn ông lẫn người phụ nữ đều có chút ngại ngùng, may là họ thấy cô gái trước mặt mình chỉ đơn giản bày tỏ không thích chứ không hề có ý khinh thường hay chán ghét gì cả, nên sự ngại ngùng này cũng giảm bớt được chút ít.

Người đàn ông thấy vậy nói: “Vậy đợi bao giờ Thẩm tiên sinh trở về, chúng tôi sẽ mời cô và Thẩm tiên sinh ăn cơm để cảm ơn.”

Người đàn ông và Thẩm Thanh Yến đã làm hàng xóm được mấy năm, bình thường bọn họ ở trong thang máy gặp nhau cũng sẽ chào hỏi mấy câu.



Xu Mạn ngẫm nghĩ một lúc mới nhận ra Thẩm tiên sinh trong miệng người đàn ông này là chỉ Thẩm Thanh Yến, cô không dám để Thẩm Thanh Yến phát hiện sự tồn tại của mình nên ra dấu im lặng với họ: “Đây là bí mật của chúng ta, hai người không được nói cho anh ấy. Nếu như hai người muốn cảm ơn tôi thì mời tôi ăn kẹo đi, tôi thích ăn đồ ngọt.”

Mặc dù đôi vợ chồng trẻ cảm thấy tính cách của cô gái này hơi đặc biệt, nhưng lại không khiến người khác thấy khó chịu, thậm chí còn có chút đáng yêu. Người phụ nữ không ngờ cô lại thích ăn kẹo, vội nói trong nhà mình có không ít kẹo rồi về lấy cho cô một túi to.

“Túi hoa quả này cô cũng nhận lấy luôn đi, nếu như cô không thích ăn thì để chúng vào trong tủ lạnh, bao giờ Thẩm tiên sinh về sẽ ăn.” Người phụ nữ khách khí nói. Cô ấy đã từng gặp Thẩm Thanh Yến mấy lần trong siêu thị trái cây, đoán rằng Thẩm Thanh Yến chắc là không ghét ăn hoa quả đâu.

Xu Mạn nghĩ một lúc rồi cũng vươn tay nhận lấy, nói cảm ơn họ, sau đó đóng cửa.

Đôi vợ chồng hàng xóm rất hào phóng, kẹo họ cho cô cũng rất ngon, có mùi thơm nồng, thậm chí còn ngon hơn cả đường phèn.

Xu Mạn đổ đầy kẹo lên trên bàn trà, còn mình thì nằm trên ghế sofa, như vậy cô có thể vừa xem ti vi vừa ăn kẹo. Đôi vợ chồng trẻ nọ có vẻ cảm thấy quà cảm ơn của mình vẫn chưa đủ nên ngày hôm sau lại đưa cho cô một túi kẹo lớn, bên trong đều là những loại kẹo cao cấp đắt tiền.

Xu Mạn với họ trước lạ sau quen, cũng bắt đầu nhiệt tình hơn, đối phương không nhiều lời, cũng chưa từng hỏi Thẩm Thanh Yến với cô có quan hệ gì, điều này khiến Xu Mạn cảm thấy bọn rất thức thời.

Xu Mạn bấm ngón tay tính thử, Thẩm Thanh Yến đã rời đi được bảy ngày rồi, có lẽ cô chẳng còn bao nhiêu ngày nhàn nhã nữa, đối phương sắp trở lại rồi, cô phải trân trọng khoảng thời gian tự do ngắn ngủi còn lại này.

Xu Mạn khoanh chân ngồi trên sofa, tay mở hộp phô mai bán mềm, đang chuẩn bị ăn thì bỗng nghe thấy tiếng mở khóa, cô sợ đến mức vội vàng nhảy khỏi ghế sofa, đến cả phô mai bán mềm yêu thích nhất cũng không thèm để ý nữa, vừa ném hộp liền chạy vào phòng ngủ.

Triệu Uyên vừa bước vào cửa đã thấy trên ti vi treo tường đang phát “Boonie Bears” trên bàn trà còn chất đầy vỏ bánh kẹo, trên ghế sofa còn có một một phô mai bán mềm vừa mới mở nắp. Anh vội vào đi đến các phòng kiểm tra một lượt, nhưng rất tiếc là tên trộm tinh ranh kia lại chuồn mất rồi.

Triệu Uyên cũng không gấp, anh ấy rút điện thoại chụp lại “chiến tích” của đối phương gửi cho Thẩm Thanh Yến.

Một lúc sau, Thẩm Thanh Yến gọi điện thoại đến.

“Lão Thẩm, tên trộm nhỏ xảo quyệt này của nhà cậu sống nhàn nhã lắm đó, cậu đống đồ ăn vặt trên bàn trà xem, còn toàn là hàng nhập khẩu nữa, chẹp chẹp, trông vui vẻ tự tại ghê.” Triệu Uyên cầm lấy một viên kẹo bỏ vào miệng.

Thẩm Thanh Yến nói: “Cậu mà cũng không tóm được người nọ sao?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook