Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Chương 23:

Hồ Châu Tử

28/04/2023

Triệu Uyên vội vàng đuổi theo, thế nhưng vẫn bị chậm một bước, khi chạy đến phòng ngủ thì ngay cả cái bóng cũng không thấy đâu.

Anh ấy nhìn quanh phòng ngủ một lượt nhưng vẫn không thấy bóng dáng người kia đâu. Triệu Uyên lần đầu tiên phát hiện ra mình quá bất cẩn, người phụ nữ xảo quyệt này có thể ẩn mình lâu như vậy, chắc chắn là có nơi trốn mà người khác không ngờ đến được.

Là anh ấy đã đánh giá thấp cô rồi.

Triệu Uyên tìm tất cả những nơi có thể trốn ở trong phòng tắm và phòng ngủ nhưng vẫn không tìm thấy người phụ nữ kia.

Đúng lúc anh ấy chuẩn bị rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Thanh Yến thì bỗng ngửi thấy một mùi hương hoa lành lạnh.

Triệu Uyên ngẩng đầu lên lần theo mùi hương thì thấy gốc lan trên tủ thấp đang chầm chậm nở hoa với tốc độ mắt thường có thể thấy được. Loại hiệu ứng đặc biệt bling bling chỉ xuất hiện ở trong phim tiên hiệp, phim giả tưởng và khoa học viễn tưởng vậy mà lại xảy ra ngay trước mắt anh ấy.

Triệu Uyên sững sờ mất một lúc, sau đó bật cười đi về phía gốc lan, tự lẩm bẩm một mình: “Trước đây còn cho rằng lão Thẩm bỏ hai mươi triệu tệ mua gốc lan này về là phí tiền, bây giờ mới thấy, tiền nào của...” nấy.

Anh ấy còn chưa dứt lời thì cơ thể đã ngã xuống, lúc chạm vào mặt sàn còn vang lên tiếng động nặng nề, nghe cực kỳ đột ngột và vang dội trong căn phòng trống trải này.

Sau đó, gốc lan đã nở rộ kia nhẹ nhàng rụng một cánh hoa xuống, còn chưa rơi xuống đất đã biến thành bụi phấn, tan biến trong không khí.

Xu Mạn chầm chậm thu lại bông hoa đang nở, biến trở về thành hình dáng nụ hoa, chỉ là có một nụ hoa bị thiếu mất một cánh, trông có vẻ không được ổn lắm.

Một lúc lâu sau, tiếng chuông di động vang lên khắp phòng, người đàn ông đang nằm dưới đất mới bắt đầu nhúc nhích.

Anh ấy khẽ động đậy ngón tay trước, sau đó khó chịu mở mắt ra, nhìn bốn phía một lượt, có chút ngờ vực, như thể đang cố nhớ xem tại sao mình lại nằm ở đây. Triệu Uyên chỉ nhớ rằng mình đến giúp bạn tưới cây, nhưng cơ thể của anh ấy vẫn luôn rất khỏe mạnh, không đến nỗi ngất xỉu ngã xuống đất, chẳng lẽ mình trẻ như vậy đã mắc chứng bệnh cao huyết áp, tiểu đường với mỡ máu sao?



Dường như vừa nãy anh ấy có một giấc mơ, nhưng lại quên gần hết nội dung trong mơ.

Tiếng chuông điện thoại vẫn không ngừng reo, hệt như tiếng ve kêu mùa hè, khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Người đàn ông không có thời gian để suy nghĩ nhiều về chuyện này, anh ấy sờ lấy điện thoại liếc nhìn màn hình, là cuộc gọi từ Cục Công an.

Anh ấy duỗi ngón trỏ xoa huyệt thái dương, bực bội đứng dậy, giọng điệu không mấy kiên nhẫn: “Có chuyện gì thế?”

Người ở đầu bên kia có vẻ như không nghe ra giọng điệu khó chịu của Triệu Uyên, sốt ruột nói: “Đội trưởng Triệu, nghi phạm trong vụ án 807 đã xuất hiện rồi, Cục trưởng Lục gọi anh trở về.”

“Chết tiệt! Mãi mới có một ngày nghỉ phép mà lại phải tăng ca! Nói cụ thể tình xuống xem nào...” Người đàn ông mắng mấy câu, vội vội vàng vàng đi ra ngoài, cả túi quần áo đã gói gọn cũng quên mang theo.

Xu Mạn nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại, giọng nói của người đàn ông đáng ghét ngày càng xa rồi dần dần biến mất, lần này chắc là đi thật rồi.

Tiếc là giờ đây cô đã không thể hóa thành hình người được nữa.

Cô cưỡng ép người đàn ông ngất xỉu, xóa đi đoạn ký ức về mình lúc trước, tiêu hao rất nhiều linh lực, bây giờ cô chỉ có thể làm một gốc hoa lan ngoan ngoãn, chờ linh lực khôi phục mà thôi.

Cô nhìn nụ hoa đã bị rơi mất một cánh, trong lòng cảm thấy có chút buồn bã, không biết đến bao giờ mới có thể mọc ra cánh hoa mới nữa.

Hoặc có lẽ không thể mọc ra được nữa.

Người đàn ông cẩu thả kia đã tưới quá nhiều nước cho cô, phần đất dưới rễ của cô quá ẩm ướt, khiến cô suýt tắt thở.

May thay trong hai đêm tiếp theo, cô đã bắt được con mồi trong giấc mơ của người khác, bổ sung lại số linh lực đã bị tiêu hao mất. Vào buổi sáng sớm mùa đông ngày thứ ba, cuối cùng cô cũng có thể biến thành hình người lại rồi.



Sau lần chịu thiệt thòi này, Xu Mạn đã nghĩ ra một cách tuyệt vời, cô sẽ chuyển căn cứ địa của mình từ phòng khách sang phòng ngủ. Như vậy dù cho có người bên ngoài đến, cô cũng có đủ thời gian để phản ứng, không đến nỗi tay chân luống cuống nữa.

Cô chuyển chậu hoa của mình ra ban công để ánh nắng mặt trời khử trùng cho chỗ đất mà cô trú ngụ, cô thích đất có độ ẩm vừa phải.

Xu Mạn cũng nhận ra một vấn đề, bản thân ăn nhiều đồ ăn thì răng lợi sẽ biểu tình, vô cùng khó chịu.

Cô xem ti vi nhiều, cũng biết là con người phải đánh răng, nếu không thì sẽ bị sâu răng. Xu Mạn nghĩ đến việc có con sâu trong hàm răng mình, không khỏi nổi da gà.

Cô đi đến trước bồn rửa mặt, nhìn lướt qua bàn chải và kem đánh răng mà Thẩm Thanh Yến đã từng dùng, học theo anh bóp một ít kem ra bàn chải, cầm cốc nước súc miệng lấy nước đánh răng.

Kem đánh răng có vị bạc hà sảng khoái, có chút ngọt, vị hơi là lạ, chẳng ngon chút nào cả.

Thế nhưng lớp kem ngòn ngọt đó có thể biến thành một lớp bọt ngập tràn trong miệng, điều này thật thần kỳ. Xu Mạn nhe răng trợn mắt nghịch trước gương một lúc lâu, không cẩn thận nuốt vào bụng, cả dạ dày đều có cảm giác kỳ quái.

Cô nhớ lúc người đàn ông đánh răng hình như không nuốt xuống mà nhổ ra.

Xu Mạn ôm bồn rửa mặt nôn khan rất lâu, lại dùng nước rửa sạch miệng, sau khi lặp đi lặp lại nhiều lần mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Con người sống phức tạp thật đấy.

Sau khi đánh răng xong, cô lại chạy ra chỗ vòi hoa sen để tắm và nghịch nước, cảm giác những giọt nước ấm áp liên tục chảy từ vòi sen xuống người cô cực kỳ dễ chịu. Cô vô cùng vui vẻ đưa tay hứng những giọt nước chảy xuống, nhìn chúng trượt khỏi kẽ tay.

Đây đều là những thú vui mà kiếp trước cô không thể trải qua, đôi khi cô nghĩ, làm người cũng rất vui đấy chứ.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Đế Trồng Một Gốc Lan Thành Tinh

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook