Chương 127: Biến cố trong buổi tiệc
Như Quỳnh
28/04/2023
Hôm nay trên fanclub của Lôi Hòa Nghi có một bài viết mới, vừa đăng lên đã đạt được tương tác kỷ lục khiến fanclub lập tức sôi trào.
Chẳng qua là tài khoản lần trước cá cược người đi cùng thảm đỏ với Lôi Hòa Nghi là Cung Huyền Thương hôm nay đăng bài, ảnh là vài tấm vé máy bay đi Hawaii cùng với một bài viết dài. Bởi vì cô nàng đoán đúng Cung Huyền Thương sẽ đi cùng Lôi Hòa Nghi nên anh đặc biệt gửi quà chúc mừng cô nàng là một chuyến du lịch Hawaii dài ngày cùng gia đình, toàn bộ chi phí vé máy bay ăn ở đi lại đều được Cung thị bao trọn gói. Ban đầu nhận được vé máy bay cùng với thông báo về chuyến đi cô nàng còn mơ hồ nghĩ rằng mình gặp lừa đảo, mặc dù đã gọi điện xác nhận nhưng vẫn không dám tin trên đời này lại có miếng bánh béo bở như vậy rơi xuống nhà mình. Cho đến khi Lôi Lăng Quân dùng tài khoản của Lôi Phong giải trí lên bài chúc mừng kèm theo tag tên tài khoản cô nàng vào thì cô ấy mới hoàn toàn tin tưởng.
Mất một lúc hoàn hồn lại sau niềm vui này cô nàng lập tức viết bài chia sẻ niềm vui với mọi người. Ban đầu tất cả đều không tin, dù sao cũng chỉ là một vụ cá cược nhỏ, người bận rộn như Cung Huyền Thương lại chịu để ý còn tặng quà lớn như vậy sao, nhưng nhìn thấy bài viết của Lôi Phong giải trí vừa có tài khoản của cô nàng kia cộng thêm Lôi Lăng Quân cũng nhắc đến Cung thị thì mọi người hoàn toàn tin rồi.
Khu bình luận hoàn toàn bùng nổ:
- Aaaaaaaa.... ngộ điên rồi, tại sao phước phần này ngộ không được hưởng, ngộ không chịu, kể từ hôm nay ngộ nhất định phải làm thuyền trưởng, phải làm thuyền trưởng, phải làm thuyền trưởng, chú Cung à, chú nhớ tên tài khoản của cháu nhé cháu muốn đi du lịch Sydney... chú Cung chú nghe thấy tiếng lòng cháu không...
- Không phải du lịch một người mà là bao nguyên gia đình, người giàu đều hành xử phóng khoáng như vậy sao? Cung đại ca à, anh trâu bò quá đi...
- Vấn đề là mọi người chỉ cá cược để đẩy thuyền OTP thôi mà nhưng chú Cung lại tặng phần thưởng chiến thắng. Điều này nói lên điều gì, nói lên điều gì, chú Cung à, chú muốn ăn cải trắng nhà chúng cháu đúng không???
- Phải nha, Cung đại ca nhất định rất để ý nếu không giữa mấy chục ngàn bình luận sao lại nhớ rõ lời cá cược của chủ thớt chứ. Cung đại ca cũng ít có tâm cơ lắm, không lên tiếng mà mọi người vẫn biết chú muốn kéo tiểu tiên nữ hạ phàm.
- Chỉ có đẳng cấp thượng thần như chú Cung mới đủ để khiến tiểu tiên nữ hạ phàm mà thôi. Người bình thường như chúng ta không hiểu được đâu.
- Thật ganh tị với chủ thớt, vừa được đi du lịch vừa không tốn tiền lại dò idol tài trợ, khai thật đi, kiếp trước chủ thớt làm anh hùng đúng không???
Chủ thớt: Không dám không dám, tôi chỉ một lòng đẩy thuyền mà thôi :)) Không nói chuyện với mấy thím nữa, tôi đi thu dọn hành lý đây. Ayda, Cung thiếu thật là chu đáo quá đi, vé máy bay hẳn khoang hạng nhất, khách sạn năm sao, có xe đưa đón riêng... thật đáng mong chờ mà \=))
- ...
- Chủ thớt à, có thôi đi không...
- Kẻ tàn ác thường sống thảnh thơi.
- Giờ tôi đi cướp vé của chủ thớt thì có phải ăn cơm nhà nước không?
Trưởng fanclub Lantana bây giờ mới chậm rãi xuất hiện.
- Mọi người không cần đố kỵ với bạn ấy, thời gian còn dài, Cung thiếu tiền còn nhiều, cược thêm vài ván nữa thì ai rồi cũng được đi du lịch nước ngoài không tốn tiền thôi.
- Không ai đánh thuế ước mơ thôi thì chúng ta cứ mơ tiếp đê...
- Fan nhà tiểu tiên nữ đã hơn 10 triệu, ai cũng được đi du lịch nước ngoài như Lan tiểu thư nói vậy Cung thiếu cách con đường phá sản không xa...
- Haha
Lantana: À, dĩ nhiên là trừ mấy người gọi Cung thiếu là chú, mấy cô không biết chú Cung của mấy cô rất để ý vấn đề tuổi tác với tiểu tiên nữ Rachel à?
- WTF, Lan tiểu thư à, sao cô không nói sớm, hại tôi gọi chú đến thuận miệng!
- Haha, đẳng cấp như Cung Ảnh đế cũng phải sợ già thôi!
- Chẳng lẽ chỉ mình tôi thấy CP Trâu già gặm cỏ non này rất tuyệt sao?
- Lầu trên à, cô không cô đơn đâu!
- Vậy chẳng lẽ bây giờ phải gọi Cung thiếu là Cung lão ngưu hả? Gọi vậy rồi tôi có mấy vé du lịch London không?
- Chắc mất á!
- ...
Lôi Hòa Nghi hôm nay nhàn rỗi nên vào xem các fan của mình nói chuyện, khóe miệng mỉm cười, nhìn Cung Huyền Thương nói:
- Anh ra tay cũng hào phóng thật đó!
- Người có con mắt tinh tường, thưởng một chút cũng là điều đáng làm.
- Anh có tiền anh nói gì cũng được.
Lôi Hòa Nghi vốn định kể chuyện mọi người gọi anh là Cung lão ngưu ra nhưng mà vẫn là không nỡ đả kích tuổi tác của anh nên thôi, lảng sang chuyện khác.
- Đúng rồi, tổ chương trình «Nữ chiến binh» tổ chức tiệc ăn mừng, anh muốn đi cùng em nhưng nếu công việc Cung thị bận quá thì anh không cần đi cùng với em đâu, dù sao cũng chỉ là buổi tiệc nhỏ...
Cung Huyền Thương vươn tay xoa xoa đầu cô.
- Em quan trọng hơn Cung thị! Cũng chỉ là một buổi tiệc nhỏ thôi mà, không tốn nhiều thời gian, đạo diễn cũng là người có thâm niên trong nghề, không đi ngược lại sẽ thiếu tôn trọng!
- Vậy anh cứ xử lý việc đi, mọi thứ hôm đó để em sắp xếp!
- Được!
- Vậy bây giờ em đi trung tâm thương mại với Lantana, buổi chiều sẽ về nhà nấu cơm trước chờ anh nhé!
- Đi mua đồ nếu mệt quá thì không cần nấu đâu em, chúng ta ăn ngoài cũng được!
- Không mệt mà, em đi đây!
- Đi cẩn thận!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi cầm túi xách bước đến cúi người hôn lên môi Cung Huyền Thương rồi vẫy tay với anh! Anh nhìn theo bóng lưng Lôi Hòa Nghi, đến khi cô mở cửa ra ngoài rồi mới thu hồi tầm mắt, đôi môi cong lên nở nụ cười cưng chiều!
Lôi Hòa Nghi hẹn Lantana đến trung tâm thương mại mua đồ cho Cung Huyền Thương sau đó lại đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Lantana đẩy xe đi cạnh cô bĩu môi:
- Darling à, hôm nay mình đến nhà cậu ăn ké nhé!
- Ừm!
- Mình biết xậu yêu mình nhất mà?
- Cậu cứ đến nếu không sợ Thương trói cậu quăng về Mỹ!
- ... Vẫn là thôi đi! Chồng cậu đáng sợ lắm!
- Anh ấy làm gì cậu mà phải sợ như vậy!
- Đỉnh đầu của sợ hãi chính là dù anh ta không làm gì nhưng chỉ một ánh mắt cũng khiến mình run rẩy trong lòng. Darling à, Cung Huyền Thương chỉ dịu dàng dung túng một mình cậu thôi, cậu không thấy đến ông nội Cung còn không quản được đứa cháu này hả!
Lôi Hòa Nghi cười, vẻ hạnh phúc không cách nào che dấu, lựa thêm một ít nguyên liệu rồi lại dẫn Lantana đi ăn nhẹ!
- Hôm nay không nấu cho cậu ăn được, lần sau mình đến nhà cậu nấu bù!
- Đã nói rồi đó!
- Ừ!
- Đi thôi!
Lái xe về nhà, Lôi Hòa Nghi xách đồ vào bếp, nhìn thời gian thì lúc cô nấu xong hẳn là Cung Huyền Thương cũng sắp về, cũng không muộn lắm. Lôi Hòa Nghi làm một ít thức ăn cho Bánh Bao rồi mới vào bếp rửa rau quả bắt đầu nấu nướng. Bình thường nấu ăn ở nhà Cung Huyền Thương đều giành làm, mặc dù anh học mới đây thôi nhưng tay nghề cực kỳ tốt điển hình cho câu người thông minh làm gì cũng giỏi. Cho nên việc bếp núc cô càng ngày càng ít tiếp xúc, dạo này vì việc quay phim nên anh tương đối bận việc ở Cung thị, Lôi Hòa Nghi mới giành được cơ hội tự tay nấu ăn cho anh.
Lôi Hòa Nghi nấu rất nhanh, chỉ có món canh là tốn thời gian một xíu, đây là món canh gà nên cần đun lâu để thịt mềm, nhìn những món khác đã xong nên Lôi Hòa Nghi chỉnh lửa nhỏ, cài thời gian sau đó rửa tay sạch sẽ tháo tạp dề lên phòng tắm rửa.
Lúc Cung Huyền Thương về nhà thì Lôi Hòa Nghi vẫn còn đang tắm, anh cởi áo khoác ra đi vào bếp, nồi canh gà cách thời gian Lôi Hòa Nghi chỉ còn 2 - 3 phút, Cung Huyền Thương đứng đợi một hồi sau đó tắt bếp giúp cô rồi sẵn tay mang đồ ăn lên bàn rồi lên phòng.
Lôi Hòa Nghi tắm xong đang lau tóc, cửa mở ra:
- Anh về rồi!
Lôi Hòa Nghi đặt khăn xuống chạy đến ôm Cung Huyền Thương một cái, anh cúi đầu hôn lên mặt cô sau đó nắm tay cô đi đến ngồi xuống ghế, lấy máy sấy trong ngăn kéo sấy tóc giúp cô.
- Anh đi tắm trước đi, em tự sấy được rồi!
- Không sao, em đã nấu ăn rồi anh chỉ tốn ít phút sấy tóc giúp em thôi!
Thấy anh kiên quyết như thế Lôi Hòa Nghi cũng không cản, mấy phút sau tóc cô sắp khô thì lập tức giục anh đi tắm còn cô thì xuống bếp hâm nóng lại thức ăn. Cung Huyền Thương tắm nhanh nên Lôi Hòa Nghi dọn thức ăn ra bàn xong thì anh cũng xuống nhà, hai người ngồi đối diện nhau yên lặng dùng bữa. Cung Huyền Thương rửa bát, đẩy Lôi Hòa Nghi về phòng trước, trời còn sớm nên cô cũng chưa buồn ngủ, tranh thủ ít thời gian lấy iPad chỉnh lại mấy mẫu thiết kế. Lúc Cung Huyền Thương lên phòng thì Lôi Hòa Nghi đang tập trung làm việc, anh cũng không làm phiền cô cầm laptop của mình leo lên giường nằm cạnh cô, Lôi Hòa Nghi lăn một vòng chui vào khuỷu tay anh, lấy bụng anh làm gối, Cung Huyền Thương không nói gì mặc cô muốn làm gì thì làm, hai người yên lặng làm việc của mình. Đến khi Cung Huyền Thương nhìn lại đồng hồ tắt laptop của mình, cúi đầu hôn lên trán Lôi Hòa Nghi thuận tay lấy iPad của cô đặt lên tủ.
- Muộn rồi, ngủ thôi em!
- Vâng!
Cung Huyền Thương để lại gối rồi nằm xử, Lôi Hòa Nghi cũng xoay người ôm Cung Huyền Thương tìm một tư thế thoải mái rồi chợp mắt.
Hôm tổ chức tiệc, Lôi Hòa Nghi đến Cung thị cùng Cung Huyền Thương mang quần áo đến cho anh, còn cô thì đã mách sẵn trước ở nhà. Cung Huyền Thương xử lý xong việc thì cầm quần áo vào phòng nghỉ tắm rửa thay đồ sau đó lái xe đến khách sạn tổ chức tiệc.
Tổ chương trình thuê một đại sảnh diện tích trung bình trong khách sạn để làm tiệc, người tham gia ngoại trừ năm nữ khách mời còn có vài vị quân nhân thân thiết thường xuyên tương tác và toàn bộ ekip quay phim ghi hình. Lúc Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương tay trong tay xuất hiện thì mọi người đến cũng kha khá đang vui vẻ trò chuyện. Hai người đi đến chào hỏi đạo diễn nói chuyện một hồi sau đó chia nhau ngồi vào bàn ăn.
Cung Huyền Thương ngồi bên cạnh Lôi Hòa Nghi cùng với đạo diễn và vài vị khác trong tổ chế tác. Chúc Lam, Từ Mộng và Chung Nhụy thì chia nhau ra để tương tác nói chung với mọi người. Buổi tiệc diễn ra tương đối yên bình suôn sẻ.
Cung Huyền Thương đang bóc tôm cho Lôi Hòa Nghi thì điện thoại reo lên, Lôi Hòa Nghi thấy tay anh dính nước tôm lại để ý những người khác đang trò chuyện với nhau không chú ý thì mở máy rồi đưa lên tai anh.
- Alo...
Không biết đầu bên kia nói gì chỉ thấy sắc mặt Cung Huyền Thương hơi trầm xuống sau đó đáp lại một câu:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay!
Lôi Hòa Nghi nhận được ánh mắt của anh thì tắt máy rồi trả lại điện thoại vào túi anh.
- Sao vậy anh?
- Không có gì, dưới bãi đỗ xe có chút va chạm nên quản lý khách sạn mời anh xuống một chuyến. Có lẽ anh phải xuống dưới, em ngồi đây với mọi người một lát nhé, anh sẽ quay lại ngay!
- Vâng ạ!
Cung Huyền Thương bóc nốt vỏ tôm trên tay đặt vào chiếc đĩa trước mặt Lôi Hòa Nghi, lau tay sạch sẽ rồi xin phép mọi người trên bàn xuống dưới bãi đỗ xe.
Cung Huyền Thương đi rồi Lôi Hòa Nghi cũng trầm mặc hẳn. Cô ăn mấy con tôm Cung Huyền Thương bóc cho rồi cầm ly rượu nhấp một ít sau đó chỉnh váy muốn đứng lên đi dạo một lát, bên kia Từ Mộng thấy Cung Huyền Thương đã đi khỏi thì liếc mắt ra hiệu cho Chung Nhụy.
Cô ta hiểu ý cầm ly rượu của mình đi đến bàn của Lôi Hòa Nghi, lúc cô ta đi đến vừa hay Lôi Hòa Nghi cầm điện thoại vừa đứng dậy xoay người, Chung Nhụy va phải cô, ly rược trên tay cứ thế đổ lên váy Lôi Hòa Nghi. Hôm nay cô mặc bộ váy màu lam nhạt, rượu vang đỏ đổ lên màu sắc cực kì nổi bật một ít còn dính lên chân cô nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Lôi Hòa Nghi nhíu mày, Chung Nhụy vội vàng cúi đầu xin lỗi.
- Rachel thật xin lỗi tôi không cố ý, bộ váy này tôi sẽ đền cho cô, cô cứ báo giá cho tôi nhé, tôi thật sự xin lỗi!
Lôi Hòa Nghi không muốn làm ảnh hưởng bầu không khí nên xua tay, giọng điệu không chút khách khí:
- Không cần!
Nói rồi đi vòng qua người Chung Nhụy hướng đến nhà vệ sinh. Chung Nhụy thấy cô đi khỏi lập tức cầm điện thoại báo tin cho Từ Mộng.
Lúc Lôi Hòa Nghi đến nhà vệ sinh thì Từ Mộng vừa hay đi ra, lúc đi ngang qua người cô, Lôi Hòa Nghi đột nhiên cảm thấy tay lạnh lạnh lập tức cảnh giác quay đầu nhìn Từ Mộng.
- Có phải cô vừa làm gì không?
Vẻ mặt Từ Mộng dửng dưng, tay cầm khăn ướt lau nghe Lôi Hòa Nghi hỏi thì nhíu mày:
- Con mắt nào của cô thấy tôi làm gì cô hả, ăn thì có thể ăn vụng nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu!
- Tốt nhất là như vậy!
Lôi Hòa Nghi lười so đo với Từ Mộng quay đầu đi vào nhà vệ sinh. Từ Mộng cười lạnh nhìn xuống chai nước hoa nhỏ xíu bị khăn ướt bao lấy sau đó bước đến xoay tấm bản treo trước cửa nhà vệ sinh từ Open thành Close. Xong xuôi cô ta đi ra ngoài, lúc đến khúc cua thì dừng lại nói khẽ:
- Hành động được rồi!
Lôi Hòa Nghi đứng trước bồn rửa tay lấy nước vẩy lên váy một hồi nhưng không cải thiện được gì thỉ bỏ cuộc quay đầu mở cửa một phòng vệ sinh đi vào. Cô mở điện thoại tính nhờ Cung Huyền Thương mang một bộ váy cô để sẵn trong cốp xe lên. Tay vừa mở giao diện nhắn tin thì đột nhiên cửa phòng vệ sinh lại mở ra vang lên một tiếng không nhỏ, Lôi Hòa Nghi sững người, lúc cô đang mơ hồ thì có tiếng bước chân. Ngay lập tức trong lòng cô liền vang lên hồi chuông cảnh báo bởi vì tiếng bước chân này rõ ràng không phải của con gái. Hôm nay tầng này được dùng để tổ chức tiệc cho nên hầu hết nữ đều sẽ đi giày cao gót, nhân viên sẽ có nhà vệ sinh riêng mà tiếng bước chân cô nghe được rõ ràng là của đàn ông vừa chậm vừa nặng nề.
Tay Lôi Hòa Nghi siết chặt điện thoại, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần sau đó là tiếng từng cánh cửa phòng vệ sinh lần lượt mở ra mà căn phòng cô đang ngồi là căn phòng cuối cùng. Bên ngoài là đàn ông thì cũng chỉ có một mình, cô đang suy đoán nếu mình đánh trực diện thì có mấy phần thắng.
Nhưng cô còn chưa tính xong thì thực tiễn đã cho cô câu trả lời. Rõ ràng Lôi Hòa Nghi lúc này đang căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh nhưng cô cảm giác trong người nóng rực như lửa, giống như có một nguồn nhiệt đang lớn dần trong người cô. Lôi Hòa Nghi không phải cô gái ngây thơ, mấy năm học ở Mỹ cô cũng biết một vài thủ đoạn đen tối về mặt này, mà rõ ràng tình trạng của cô đang cực kỳ nguy cấp. Cô chợt nhớ lại lúc nãy đi ngang qua Từ Mộng bắp tay thoáng lạnh cộng thêm tình trạng bây giờ thì e là lúc nãy cô ta đã xịt thứ gì đó lên người cô và bây giờ nó đang phát tác.
Lôi Hòa Nghi không nghĩ nhiều lập tức mở điện thoại gõ nhanh tin nhắn cho Cung Huyền Thương.
“Nhà vệ sinh nữ sảnh tiệc, cứu em!”
Có thể càng lúc càng nóng, gương mặt Lôi Hòa Nghi đỏ rực như sắp nhỏ máu, hơi thở cô hỗn loạn bắt buộc Lôi Hòa Nghi phải dùng móng tay bấm vào da thịt để duy trì tỉnh táo. Trong lòng vừa thấy may mắn vì lúc nãy cô mang theo điện thoại vừa cầu mong Cung Huyền Thương hãy nhanh nhanh lên đây, vốn dĩ cô định liều mạng một phen nhưng cơ thể cô bây giờ đang có một ngọn lửa dục vọng sôi trào không chút sức lực chỉ muốn chạm vào ai đó hoàn toàn không có chút sức công kích nào...
Đang lúc Lôi Hòa Nghi đang cầm thẳng thì tiếng bước chân kia đã dừng ngay trước cửa phòng vệ sinh cô đang ngôi, hô hấp Lôi Hòa Nghi như ngừng lại giữ chặt tay nắm cửa. Người bên ngoài cười một tiếng, giọng nói khàn đặc lại lạnh lẽo như ma quỷ vang lên:
- Rachel, tìm được cô rồi!
Lôi Hòa Nghi cảm thấy giọng nói này có chút quen nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu, lúc cô còn chưa nhớ ra thì cửa nhà vệ sinh bị mở toang ra. Người đàn ông trung niên to lớn thô kệch xuất hiện trước mặt, mặt mày gian manh xấu xí nhìn cô nở nụ cười.
Trong đầu Lôi Hòa Nghi nổ ầm một tiếng, ông ta... chính là Liêu Đồng Hùng rất lâu trước kia đã xảy ra tranh chấp với cô, một thời gian sau đó dưới sức ép của Lôi thị và Cung thị thì Liêu thị phá sản không ai còn thấy ông ta nữa. Bây giờ ông ta xuất hiện ở đây không lẽ là tìm cô trả thù sao.
Liêu Đồng Hùng nhìn thấy vẻ hoảng hốt trong mắt Lôi Hòa Nghi thì cười càng tươi hơn, đôi mắt bị ngấn mỡ che khuất, ông ta nhìn cô liếm môi một cái khiến Lôi Hòa Nghi lạnh sống lưng cả người run rẩy. Cô bị bao vây trong căn phòng vệ sinh nhỏ hẹp, trước mặt là tên đàn ông thô kệch, cả người không chút sức lực, hi vọng duy nhất là Cung Huyền Thương vẫn chưa thấy đâu, cô chỉ có thể cố gắng duy trì thời gian.
- Ông... còn có gan xuất hiện sao? Không sợ lần này không được may mắn như lần trước ư?
- Không cần uy hiếp tao, bây giờ tao chẳng còn gì để mất nữa, nếu chết mà có thể khiến mày thân bại danh liệt cũng xứng đáng. Sao hả có phải cảm thấy cơ thể bây giờ rất khó chịu không?
- Là ông cùng với Từ Mộng!
- Thông minh đấy nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại!
Liêu Đồng Hùng bật cười một tiếng, cánh tay thô ráp vươn ra bất chợt nắm lấy tóc Lôi Hòa Nghi khiến cô đau đến đỏ mắt. Liêu Đồng Hùng kéo cô ra ngoài, Lôi Hòa Nghi lấy điện thoại ném vào mặt ông ta, Liêu Đồng Hùng ăn đau lập tức thả tay tát một cái vào mặt Lôi Hòa Nghi. Ông ta không hề nể nang chút nào, khóe môi Lôi Hòa Nghi bật máu, má bị đánh nóng rực, cả người loạng choạng ngã vào thành rửa tay, cổ tay trái cô chạm vào cạnh bể vừa có dư chấn của cú đánh vừa chịu sức nặng của cơ thể khiến cổ tay Lôi Hòa Nghi đau như sắp gãy đến nơi.
- Tiện nhân, sắp chết đến nơi còn ngoan cố.
Liêu Đồng Hùng tiến tới lần nữa kéo cô đi, Lôi Hòa Nghi cũng không quan tâm cổ tay đau đến không còn tri giác hai tay nắm chặt vòi nước.
- Đừng hòng!
- À... thì ra mày muốn chơi ở đây, được...
Liêu Đồng Hùng xé toạc bộ váy Lôi Hòa Nghi đang mặc trên người để lộ tấm lưng trần trắng nõn. Ánh mắt ông ta hiện lên vẻ *** tà, bàn tay đầy vết chai sần không chút nhẹ nhàng dùng sức để lại từng vết bầm tím trên cánh tay và lưng cô.
- Da đẹp thật...
- Thả ra, cút... ông dám đụng vào tôi tôi sẽ không tha cho ông, cút đi...
Lôi Hòa Nghi dùng sức đánh vào người Liêu Đồng Hùng nhưng chút sức lực nhỏ bé lúc này của cô chẳng thấm vào đâu với ông ta. Ẩu đả một hồi Liêu Đồng Hùng cũng mất kiên nhẫn thô bạo kéo Lôi Hòa Nghi lên, một tay bóp cổ cô ấn vào gương, một tay đưa xuống muốn kéo khóa quần. Nước mắt tuyệt vọng Lôi Hòa Nghi chảy xuống không ngừng, tay chân không ngừng đấm đá vào cơ thể Liêu Đồng Hùng, gương mặt vì bị thiếu dưỡng khí cộng thêm tác dụng của thuốc mà đỏ đến đáng sợ.
Đang lúc Lôi Hòa Nghi tuyệt vọng đến muốn cắn lưỡi thì một bóng người xuất hiện, khuỷu tay dập mạnh vào cánh tay đang bóp cổ Lôi Hòa Nghi của ông ta sau đó cơ thể Liêu Đồng Hùng ăn một cú đạp ngã về phía cửa nhà vệ sinh rồi lăn xuống đất, ông ta ôm ngực ho liên tục, một chút sức lực đứng lên cũng không có. Thân thể to lớn bị đá đến như vậy đủ để thấy cú đá kia sức lực lớn cỡ nào.
Cung Huyền Thương đứng chắn trước người Lôi Hòa Nghi, hai mắt hằn lên tơ máu sát khí cuồn cuộn. Anh vốn ở bãi giữ xe, không biết là ai lấy xe đi lại đụng xước chiếc Rolls-Royce của anh rồi nhất quyết đòi bồi thường khiến quản lý phải gọi anh xuống. Tranh chấp một hồi vẫn khiến người đàn ông kia không hài lòng, Cung Huyền Thương cũng dần mất kiên nhẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Ngay lúc đó anh nhận được tin nhắn cầu cứu của Lôi Hòa Nghi, không nghĩ nhiều lập tức chạy đến, cũng may sảnh tiệc ở tầng 4, anh chạy cầu thang bộ một mạch lên đây, cả người xộc xệch vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Có trời mới biết lúc mở cửa nhà vệ sinh thấy cảnh tượng bên trong anh muốn giết lão ta như thế nào, nếu anh mang theo súng e là việc rút súng bắn ông ta thàng tổ ong anh cũng làm được.
Sau khi đá ông ta một cú Cung Huyền Thương lo lắng quay lại đỡ Lôi Hòa Nghi. Nhìn cả người cô đầy vết thương, đôi mắt sợ hãi thất thần, lòng anh đau nhói:
- Nghi Nghi đừng sợ, là anh, anh là Cung Huyền Thương của em, anh ở đây, anh đến cứu em rồi, đừng sợ nữa em nhé...
Lôi Hòa Nghi máy móc ngẩng đầu nhìn, sau khi nhìn rõ người trước mặt là Cung Huyền Thương nước mắt tuôn rơi như sợi dây trân châu bị đứt, Lôi Hòa Nghi nắm cổ áo vùi đầu vào ngực anh khóc nấc từng tiếng. Hai mắt Cung Huyền Thương cũng ngấn nước ôm chặt lấy cô:
- Anh xin lỗi, là anh không tốt, anh đến muộn nên mới khiến em sợ hãi, anh xin lỗi...
- Thương... Thương...
- Anh đây, anh đây...
- Em muốn về nhà, em muốn về nhà...
- Được được, anh đưa em về nhà, chúng ta về nhà...
Cung Huyền Thương cởi áo vest mặc vào cho Lôi Hòa Nghi che đi da thịt bị lộ ra, gọi điện thoại cho người đến xử lí nơi này đồng thời phong tỏa khách sạn để đảm bảo không có bất cứ phóng viên nhà báo nào xuất hiện. An bài xong xuôi anh ôm Lôi Hòa Nghi lên, để vệ sĩ mở đường đưa Lôi Hòa Nghi xuống xe từ cửa sau của đại sảnh.
Cả hai an ổn lên xe về nhà, người của Cung gia cũng xử lý Liêu Đồng Hùng và dọn dẹp vết tích trong nhà vệ sinh đâu vào đấy.
Trên xe, Cung Huyền Thương ôm chặt Lôi Hòa Nghi vào lòng, lấy điên thoại gọi cho đạo diễn nói rằng Lôi Hòa Nghi không khỏe nên anh đưa cô về trước, nhờ ông ấy nói với mọi người nếu có ai hỏi. Phía đạo diễn xong xuôi thì Cung Huyền Thương bảo Kỷ Tuyên khống chế truyền thông tuyệt đối không để bất cứ tin tức thất thiệt nào về chuyện tối nay bị truyền ra ngoài.
An bài xong xuôi anh bảo tài xế lái nhanh về nhà, mà lúc này tình trạng Lôi Hòa Nghi càng lúc càng không ổn. Vừa rồi trong nhà vệ sinh sự sợ hãi xâm chiếm lý trí cho nên hiệu quả của thuốc không tác động nhiều. Bây giờ Lôi Hòa Nghi biết mình đang bên cạnh Cung Huyền Thương cho nên thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Cả người cô đỏ rực, vừa đỏ vừa nóng, càng lúc càng áp sát Cung Huyền Thương, anh thậm chí có thể cảm nhận được sự nóng bỏng trên da thịt cô khiến cho lửa giận trong anh càng lúc càng lớn.
- Thương, Thương em khó chịu, giúp em...
- Nghi Nghi ngoan, nhịn một chút nữa, chúng ta sắp về nhà rồi, ngoan em nhé...
- Thương, giúp em...
Lôi Hòa Nghi khó chịu đến nỗi bật khóc, cắn lên xương quai xanh, làm loạn khắp người anh, Cung Huyền Thương cũng mặc cô quấy phá mà đau lòng hôn lên đỉnh đầu cô sau đó hôn lên mắt cô.
Tài xế lái xe vào khuôn viên nhà anh, Cung Huyền Thương lập tức bế Lôi Hòa Nghi về phòng. Vừa đặt người lên giường, Lôi Hòa Nghi đã cởi áo khoác ôm cổ anh kéo xuống.
- Thương... em muốn...
Nụ hôn bất chợt ập đến khiến Cung Huyền Thương đơ người sau đó cũng hòa cùng cô. Anh biết rõ Lôi Hòa Nghi bị người ta ám hại, trong lòng căm giận nhưng lúc này không gì quan trọng bằng an toàn của cô. Hai cơ thể thoáng chốc đã không còn mảnh vải che thân, quấn quýt nhiệt tình. Khác với những lần trước còn có bước dạo đầu còn có lời ngon tiếng ngọt tâm tình, lần này Lôi Hòa Nghi không e dè thẹn thùng không xấu hổ đỏ mặt, Cung Huyền Thương cũng không dịu dàng nâng niu, anh đã sớm bị lửa giận khống chế cộng thêm Lôi Hòa Nghi bị thuốc quấy phá khiến hành động của anh khó tránh khỏi có chút mạnh bạo. Cho dù anh đau lòng cô cũng không thể làm gì khác.
Đêm nay là một đêm xuân sắc đầy trời nhưng trong lòng Cung Huyền Thương không có nửa điểm vui vẻ, đôi mắt anh bị từng vết thương đỏ rực trên lưng trên má đặt biệt là dấu ngón tay trên cổ Lôi Hòa Nghi nhuộm đỏ.
Cũng may Lôi Hòa Nghi bị dọa không nhẹ nên thể lực suy giảm, hai người lặn lộn quá nửa đêm cô đã thiếp đi. Cung Huyền Thương ôm người trong lòng vào nhà tắm lau người sạch sẽ mặc đồ vào rồi bế cô trở lại giường, giúp cô vén tóc rồi cẩn thận xuống giường đi lấy hộp thuốc. Nhẹ nhàng bôi thuốc lên từng vết thương lên người cô xong xuôi sau đó lên giường điều chỉnh tư thế ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng. Nhìn đôi mày cô nhíu chặt, gương mặt hiện rõ vẻ bất an sợ hãi, lòng anh xót xa, hôn lên giữa chân mày cô:
- Nghi Nghi, ngủ ngon nhé, không sao rồi, anh ở đây, sẽ luôn bên em!
Có lẽ nghe được lời dỗ dành của anh, gương mặt Lôi Hòa Nghi giãn ra, vùi đầu vào ngực anh ngủ say.
Chẳng qua là tài khoản lần trước cá cược người đi cùng thảm đỏ với Lôi Hòa Nghi là Cung Huyền Thương hôm nay đăng bài, ảnh là vài tấm vé máy bay đi Hawaii cùng với một bài viết dài. Bởi vì cô nàng đoán đúng Cung Huyền Thương sẽ đi cùng Lôi Hòa Nghi nên anh đặc biệt gửi quà chúc mừng cô nàng là một chuyến du lịch Hawaii dài ngày cùng gia đình, toàn bộ chi phí vé máy bay ăn ở đi lại đều được Cung thị bao trọn gói. Ban đầu nhận được vé máy bay cùng với thông báo về chuyến đi cô nàng còn mơ hồ nghĩ rằng mình gặp lừa đảo, mặc dù đã gọi điện xác nhận nhưng vẫn không dám tin trên đời này lại có miếng bánh béo bở như vậy rơi xuống nhà mình. Cho đến khi Lôi Lăng Quân dùng tài khoản của Lôi Phong giải trí lên bài chúc mừng kèm theo tag tên tài khoản cô nàng vào thì cô ấy mới hoàn toàn tin tưởng.
Mất một lúc hoàn hồn lại sau niềm vui này cô nàng lập tức viết bài chia sẻ niềm vui với mọi người. Ban đầu tất cả đều không tin, dù sao cũng chỉ là một vụ cá cược nhỏ, người bận rộn như Cung Huyền Thương lại chịu để ý còn tặng quà lớn như vậy sao, nhưng nhìn thấy bài viết của Lôi Phong giải trí vừa có tài khoản của cô nàng kia cộng thêm Lôi Lăng Quân cũng nhắc đến Cung thị thì mọi người hoàn toàn tin rồi.
Khu bình luận hoàn toàn bùng nổ:
- Aaaaaaaa.... ngộ điên rồi, tại sao phước phần này ngộ không được hưởng, ngộ không chịu, kể từ hôm nay ngộ nhất định phải làm thuyền trưởng, phải làm thuyền trưởng, phải làm thuyền trưởng, chú Cung à, chú nhớ tên tài khoản của cháu nhé cháu muốn đi du lịch Sydney... chú Cung chú nghe thấy tiếng lòng cháu không...
- Không phải du lịch một người mà là bao nguyên gia đình, người giàu đều hành xử phóng khoáng như vậy sao? Cung đại ca à, anh trâu bò quá đi...
- Vấn đề là mọi người chỉ cá cược để đẩy thuyền OTP thôi mà nhưng chú Cung lại tặng phần thưởng chiến thắng. Điều này nói lên điều gì, nói lên điều gì, chú Cung à, chú muốn ăn cải trắng nhà chúng cháu đúng không???
- Phải nha, Cung đại ca nhất định rất để ý nếu không giữa mấy chục ngàn bình luận sao lại nhớ rõ lời cá cược của chủ thớt chứ. Cung đại ca cũng ít có tâm cơ lắm, không lên tiếng mà mọi người vẫn biết chú muốn kéo tiểu tiên nữ hạ phàm.
- Chỉ có đẳng cấp thượng thần như chú Cung mới đủ để khiến tiểu tiên nữ hạ phàm mà thôi. Người bình thường như chúng ta không hiểu được đâu.
- Thật ganh tị với chủ thớt, vừa được đi du lịch vừa không tốn tiền lại dò idol tài trợ, khai thật đi, kiếp trước chủ thớt làm anh hùng đúng không???
Chủ thớt: Không dám không dám, tôi chỉ một lòng đẩy thuyền mà thôi :)) Không nói chuyện với mấy thím nữa, tôi đi thu dọn hành lý đây. Ayda, Cung thiếu thật là chu đáo quá đi, vé máy bay hẳn khoang hạng nhất, khách sạn năm sao, có xe đưa đón riêng... thật đáng mong chờ mà \=))
- ...
- Chủ thớt à, có thôi đi không...
- Kẻ tàn ác thường sống thảnh thơi.
- Giờ tôi đi cướp vé của chủ thớt thì có phải ăn cơm nhà nước không?
Trưởng fanclub Lantana bây giờ mới chậm rãi xuất hiện.
- Mọi người không cần đố kỵ với bạn ấy, thời gian còn dài, Cung thiếu tiền còn nhiều, cược thêm vài ván nữa thì ai rồi cũng được đi du lịch nước ngoài không tốn tiền thôi.
- Không ai đánh thuế ước mơ thôi thì chúng ta cứ mơ tiếp đê...
- Fan nhà tiểu tiên nữ đã hơn 10 triệu, ai cũng được đi du lịch nước ngoài như Lan tiểu thư nói vậy Cung thiếu cách con đường phá sản không xa...
- Haha
Lantana: À, dĩ nhiên là trừ mấy người gọi Cung thiếu là chú, mấy cô không biết chú Cung của mấy cô rất để ý vấn đề tuổi tác với tiểu tiên nữ Rachel à?
- WTF, Lan tiểu thư à, sao cô không nói sớm, hại tôi gọi chú đến thuận miệng!
- Haha, đẳng cấp như Cung Ảnh đế cũng phải sợ già thôi!
- Chẳng lẽ chỉ mình tôi thấy CP Trâu già gặm cỏ non này rất tuyệt sao?
- Lầu trên à, cô không cô đơn đâu!
- Vậy chẳng lẽ bây giờ phải gọi Cung thiếu là Cung lão ngưu hả? Gọi vậy rồi tôi có mấy vé du lịch London không?
- Chắc mất á!
- ...
Lôi Hòa Nghi hôm nay nhàn rỗi nên vào xem các fan của mình nói chuyện, khóe miệng mỉm cười, nhìn Cung Huyền Thương nói:
- Anh ra tay cũng hào phóng thật đó!
- Người có con mắt tinh tường, thưởng một chút cũng là điều đáng làm.
- Anh có tiền anh nói gì cũng được.
Lôi Hòa Nghi vốn định kể chuyện mọi người gọi anh là Cung lão ngưu ra nhưng mà vẫn là không nỡ đả kích tuổi tác của anh nên thôi, lảng sang chuyện khác.
- Đúng rồi, tổ chương trình «Nữ chiến binh» tổ chức tiệc ăn mừng, anh muốn đi cùng em nhưng nếu công việc Cung thị bận quá thì anh không cần đi cùng với em đâu, dù sao cũng chỉ là buổi tiệc nhỏ...
Cung Huyền Thương vươn tay xoa xoa đầu cô.
- Em quan trọng hơn Cung thị! Cũng chỉ là một buổi tiệc nhỏ thôi mà, không tốn nhiều thời gian, đạo diễn cũng là người có thâm niên trong nghề, không đi ngược lại sẽ thiếu tôn trọng!
- Vậy anh cứ xử lý việc đi, mọi thứ hôm đó để em sắp xếp!
- Được!
- Vậy bây giờ em đi trung tâm thương mại với Lantana, buổi chiều sẽ về nhà nấu cơm trước chờ anh nhé!
- Đi mua đồ nếu mệt quá thì không cần nấu đâu em, chúng ta ăn ngoài cũng được!
- Không mệt mà, em đi đây!
- Đi cẩn thận!
- Vâng!
Lôi Hòa Nghi cầm túi xách bước đến cúi người hôn lên môi Cung Huyền Thương rồi vẫy tay với anh! Anh nhìn theo bóng lưng Lôi Hòa Nghi, đến khi cô mở cửa ra ngoài rồi mới thu hồi tầm mắt, đôi môi cong lên nở nụ cười cưng chiều!
Lôi Hòa Nghi hẹn Lantana đến trung tâm thương mại mua đồ cho Cung Huyền Thương sau đó lại đến siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn. Lantana đẩy xe đi cạnh cô bĩu môi:
- Darling à, hôm nay mình đến nhà cậu ăn ké nhé!
- Ừm!
- Mình biết xậu yêu mình nhất mà?
- Cậu cứ đến nếu không sợ Thương trói cậu quăng về Mỹ!
- ... Vẫn là thôi đi! Chồng cậu đáng sợ lắm!
- Anh ấy làm gì cậu mà phải sợ như vậy!
- Đỉnh đầu của sợ hãi chính là dù anh ta không làm gì nhưng chỉ một ánh mắt cũng khiến mình run rẩy trong lòng. Darling à, Cung Huyền Thương chỉ dịu dàng dung túng một mình cậu thôi, cậu không thấy đến ông nội Cung còn không quản được đứa cháu này hả!
Lôi Hòa Nghi cười, vẻ hạnh phúc không cách nào che dấu, lựa thêm một ít nguyên liệu rồi lại dẫn Lantana đi ăn nhẹ!
- Hôm nay không nấu cho cậu ăn được, lần sau mình đến nhà cậu nấu bù!
- Đã nói rồi đó!
- Ừ!
- Đi thôi!
Lái xe về nhà, Lôi Hòa Nghi xách đồ vào bếp, nhìn thời gian thì lúc cô nấu xong hẳn là Cung Huyền Thương cũng sắp về, cũng không muộn lắm. Lôi Hòa Nghi làm một ít thức ăn cho Bánh Bao rồi mới vào bếp rửa rau quả bắt đầu nấu nướng. Bình thường nấu ăn ở nhà Cung Huyền Thương đều giành làm, mặc dù anh học mới đây thôi nhưng tay nghề cực kỳ tốt điển hình cho câu người thông minh làm gì cũng giỏi. Cho nên việc bếp núc cô càng ngày càng ít tiếp xúc, dạo này vì việc quay phim nên anh tương đối bận việc ở Cung thị, Lôi Hòa Nghi mới giành được cơ hội tự tay nấu ăn cho anh.
Lôi Hòa Nghi nấu rất nhanh, chỉ có món canh là tốn thời gian một xíu, đây là món canh gà nên cần đun lâu để thịt mềm, nhìn những món khác đã xong nên Lôi Hòa Nghi chỉnh lửa nhỏ, cài thời gian sau đó rửa tay sạch sẽ tháo tạp dề lên phòng tắm rửa.
Lúc Cung Huyền Thương về nhà thì Lôi Hòa Nghi vẫn còn đang tắm, anh cởi áo khoác ra đi vào bếp, nồi canh gà cách thời gian Lôi Hòa Nghi chỉ còn 2 - 3 phút, Cung Huyền Thương đứng đợi một hồi sau đó tắt bếp giúp cô rồi sẵn tay mang đồ ăn lên bàn rồi lên phòng.
Lôi Hòa Nghi tắm xong đang lau tóc, cửa mở ra:
- Anh về rồi!
Lôi Hòa Nghi đặt khăn xuống chạy đến ôm Cung Huyền Thương một cái, anh cúi đầu hôn lên mặt cô sau đó nắm tay cô đi đến ngồi xuống ghế, lấy máy sấy trong ngăn kéo sấy tóc giúp cô.
- Anh đi tắm trước đi, em tự sấy được rồi!
- Không sao, em đã nấu ăn rồi anh chỉ tốn ít phút sấy tóc giúp em thôi!
Thấy anh kiên quyết như thế Lôi Hòa Nghi cũng không cản, mấy phút sau tóc cô sắp khô thì lập tức giục anh đi tắm còn cô thì xuống bếp hâm nóng lại thức ăn. Cung Huyền Thương tắm nhanh nên Lôi Hòa Nghi dọn thức ăn ra bàn xong thì anh cũng xuống nhà, hai người ngồi đối diện nhau yên lặng dùng bữa. Cung Huyền Thương rửa bát, đẩy Lôi Hòa Nghi về phòng trước, trời còn sớm nên cô cũng chưa buồn ngủ, tranh thủ ít thời gian lấy iPad chỉnh lại mấy mẫu thiết kế. Lúc Cung Huyền Thương lên phòng thì Lôi Hòa Nghi đang tập trung làm việc, anh cũng không làm phiền cô cầm laptop của mình leo lên giường nằm cạnh cô, Lôi Hòa Nghi lăn một vòng chui vào khuỷu tay anh, lấy bụng anh làm gối, Cung Huyền Thương không nói gì mặc cô muốn làm gì thì làm, hai người yên lặng làm việc của mình. Đến khi Cung Huyền Thương nhìn lại đồng hồ tắt laptop của mình, cúi đầu hôn lên trán Lôi Hòa Nghi thuận tay lấy iPad của cô đặt lên tủ.
- Muộn rồi, ngủ thôi em!
- Vâng!
Cung Huyền Thương để lại gối rồi nằm xử, Lôi Hòa Nghi cũng xoay người ôm Cung Huyền Thương tìm một tư thế thoải mái rồi chợp mắt.
Hôm tổ chức tiệc, Lôi Hòa Nghi đến Cung thị cùng Cung Huyền Thương mang quần áo đến cho anh, còn cô thì đã mách sẵn trước ở nhà. Cung Huyền Thương xử lý xong việc thì cầm quần áo vào phòng nghỉ tắm rửa thay đồ sau đó lái xe đến khách sạn tổ chức tiệc.
Tổ chương trình thuê một đại sảnh diện tích trung bình trong khách sạn để làm tiệc, người tham gia ngoại trừ năm nữ khách mời còn có vài vị quân nhân thân thiết thường xuyên tương tác và toàn bộ ekip quay phim ghi hình. Lúc Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương tay trong tay xuất hiện thì mọi người đến cũng kha khá đang vui vẻ trò chuyện. Hai người đi đến chào hỏi đạo diễn nói chuyện một hồi sau đó chia nhau ngồi vào bàn ăn.
Cung Huyền Thương ngồi bên cạnh Lôi Hòa Nghi cùng với đạo diễn và vài vị khác trong tổ chế tác. Chúc Lam, Từ Mộng và Chung Nhụy thì chia nhau ra để tương tác nói chung với mọi người. Buổi tiệc diễn ra tương đối yên bình suôn sẻ.
Cung Huyền Thương đang bóc tôm cho Lôi Hòa Nghi thì điện thoại reo lên, Lôi Hòa Nghi thấy tay anh dính nước tôm lại để ý những người khác đang trò chuyện với nhau không chú ý thì mở máy rồi đưa lên tai anh.
- Alo...
Không biết đầu bên kia nói gì chỉ thấy sắc mặt Cung Huyền Thương hơi trầm xuống sau đó đáp lại một câu:
- Tôi biết rồi, tôi sẽ xuống ngay!
Lôi Hòa Nghi nhận được ánh mắt của anh thì tắt máy rồi trả lại điện thoại vào túi anh.
- Sao vậy anh?
- Không có gì, dưới bãi đỗ xe có chút va chạm nên quản lý khách sạn mời anh xuống một chuyến. Có lẽ anh phải xuống dưới, em ngồi đây với mọi người một lát nhé, anh sẽ quay lại ngay!
- Vâng ạ!
Cung Huyền Thương bóc nốt vỏ tôm trên tay đặt vào chiếc đĩa trước mặt Lôi Hòa Nghi, lau tay sạch sẽ rồi xin phép mọi người trên bàn xuống dưới bãi đỗ xe.
Cung Huyền Thương đi rồi Lôi Hòa Nghi cũng trầm mặc hẳn. Cô ăn mấy con tôm Cung Huyền Thương bóc cho rồi cầm ly rượu nhấp một ít sau đó chỉnh váy muốn đứng lên đi dạo một lát, bên kia Từ Mộng thấy Cung Huyền Thương đã đi khỏi thì liếc mắt ra hiệu cho Chung Nhụy.
Cô ta hiểu ý cầm ly rượu của mình đi đến bàn của Lôi Hòa Nghi, lúc cô ta đi đến vừa hay Lôi Hòa Nghi cầm điện thoại vừa đứng dậy xoay người, Chung Nhụy va phải cô, ly rược trên tay cứ thế đổ lên váy Lôi Hòa Nghi. Hôm nay cô mặc bộ váy màu lam nhạt, rượu vang đỏ đổ lên màu sắc cực kì nổi bật một ít còn dính lên chân cô nhìn thế nào cũng thấy khó chịu. Lôi Hòa Nghi nhíu mày, Chung Nhụy vội vàng cúi đầu xin lỗi.
- Rachel thật xin lỗi tôi không cố ý, bộ váy này tôi sẽ đền cho cô, cô cứ báo giá cho tôi nhé, tôi thật sự xin lỗi!
Lôi Hòa Nghi không muốn làm ảnh hưởng bầu không khí nên xua tay, giọng điệu không chút khách khí:
- Không cần!
Nói rồi đi vòng qua người Chung Nhụy hướng đến nhà vệ sinh. Chung Nhụy thấy cô đi khỏi lập tức cầm điện thoại báo tin cho Từ Mộng.
Lúc Lôi Hòa Nghi đến nhà vệ sinh thì Từ Mộng vừa hay đi ra, lúc đi ngang qua người cô, Lôi Hòa Nghi đột nhiên cảm thấy tay lạnh lạnh lập tức cảnh giác quay đầu nhìn Từ Mộng.
- Có phải cô vừa làm gì không?
Vẻ mặt Từ Mộng dửng dưng, tay cầm khăn ướt lau nghe Lôi Hòa Nghi hỏi thì nhíu mày:
- Con mắt nào của cô thấy tôi làm gì cô hả, ăn thì có thể ăn vụng nhưng nói thì không thể nói bậy được đâu!
- Tốt nhất là như vậy!
Lôi Hòa Nghi lười so đo với Từ Mộng quay đầu đi vào nhà vệ sinh. Từ Mộng cười lạnh nhìn xuống chai nước hoa nhỏ xíu bị khăn ướt bao lấy sau đó bước đến xoay tấm bản treo trước cửa nhà vệ sinh từ Open thành Close. Xong xuôi cô ta đi ra ngoài, lúc đến khúc cua thì dừng lại nói khẽ:
- Hành động được rồi!
Lôi Hòa Nghi đứng trước bồn rửa tay lấy nước vẩy lên váy một hồi nhưng không cải thiện được gì thỉ bỏ cuộc quay đầu mở cửa một phòng vệ sinh đi vào. Cô mở điện thoại tính nhờ Cung Huyền Thương mang một bộ váy cô để sẵn trong cốp xe lên. Tay vừa mở giao diện nhắn tin thì đột nhiên cửa phòng vệ sinh lại mở ra vang lên một tiếng không nhỏ, Lôi Hòa Nghi sững người, lúc cô đang mơ hồ thì có tiếng bước chân. Ngay lập tức trong lòng cô liền vang lên hồi chuông cảnh báo bởi vì tiếng bước chân này rõ ràng không phải của con gái. Hôm nay tầng này được dùng để tổ chức tiệc cho nên hầu hết nữ đều sẽ đi giày cao gót, nhân viên sẽ có nhà vệ sinh riêng mà tiếng bước chân cô nghe được rõ ràng là của đàn ông vừa chậm vừa nặng nề.
Tay Lôi Hòa Nghi siết chặt điện thoại, nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần sau đó là tiếng từng cánh cửa phòng vệ sinh lần lượt mở ra mà căn phòng cô đang ngồi là căn phòng cuối cùng. Bên ngoài là đàn ông thì cũng chỉ có một mình, cô đang suy đoán nếu mình đánh trực diện thì có mấy phần thắng.
Nhưng cô còn chưa tính xong thì thực tiễn đã cho cô câu trả lời. Rõ ràng Lôi Hòa Nghi lúc này đang căng thẳng đến đổ mồ hôi lạnh nhưng cô cảm giác trong người nóng rực như lửa, giống như có một nguồn nhiệt đang lớn dần trong người cô. Lôi Hòa Nghi không phải cô gái ngây thơ, mấy năm học ở Mỹ cô cũng biết một vài thủ đoạn đen tối về mặt này, mà rõ ràng tình trạng của cô đang cực kỳ nguy cấp. Cô chợt nhớ lại lúc nãy đi ngang qua Từ Mộng bắp tay thoáng lạnh cộng thêm tình trạng bây giờ thì e là lúc nãy cô ta đã xịt thứ gì đó lên người cô và bây giờ nó đang phát tác.
Lôi Hòa Nghi không nghĩ nhiều lập tức mở điện thoại gõ nhanh tin nhắn cho Cung Huyền Thương.
“Nhà vệ sinh nữ sảnh tiệc, cứu em!”
Có thể càng lúc càng nóng, gương mặt Lôi Hòa Nghi đỏ rực như sắp nhỏ máu, hơi thở cô hỗn loạn bắt buộc Lôi Hòa Nghi phải dùng móng tay bấm vào da thịt để duy trì tỉnh táo. Trong lòng vừa thấy may mắn vì lúc nãy cô mang theo điện thoại vừa cầu mong Cung Huyền Thương hãy nhanh nhanh lên đây, vốn dĩ cô định liều mạng một phen nhưng cơ thể cô bây giờ đang có một ngọn lửa dục vọng sôi trào không chút sức lực chỉ muốn chạm vào ai đó hoàn toàn không có chút sức công kích nào...
Đang lúc Lôi Hòa Nghi đang cầm thẳng thì tiếng bước chân kia đã dừng ngay trước cửa phòng vệ sinh cô đang ngôi, hô hấp Lôi Hòa Nghi như ngừng lại giữ chặt tay nắm cửa. Người bên ngoài cười một tiếng, giọng nói khàn đặc lại lạnh lẽo như ma quỷ vang lên:
- Rachel, tìm được cô rồi!
Lôi Hòa Nghi cảm thấy giọng nói này có chút quen nhưng lại không nhớ ra đã gặp ở đâu, lúc cô còn chưa nhớ ra thì cửa nhà vệ sinh bị mở toang ra. Người đàn ông trung niên to lớn thô kệch xuất hiện trước mặt, mặt mày gian manh xấu xí nhìn cô nở nụ cười.
Trong đầu Lôi Hòa Nghi nổ ầm một tiếng, ông ta... chính là Liêu Đồng Hùng rất lâu trước kia đã xảy ra tranh chấp với cô, một thời gian sau đó dưới sức ép của Lôi thị và Cung thị thì Liêu thị phá sản không ai còn thấy ông ta nữa. Bây giờ ông ta xuất hiện ở đây không lẽ là tìm cô trả thù sao.
Liêu Đồng Hùng nhìn thấy vẻ hoảng hốt trong mắt Lôi Hòa Nghi thì cười càng tươi hơn, đôi mắt bị ngấn mỡ che khuất, ông ta nhìn cô liếm môi một cái khiến Lôi Hòa Nghi lạnh sống lưng cả người run rẩy. Cô bị bao vây trong căn phòng vệ sinh nhỏ hẹp, trước mặt là tên đàn ông thô kệch, cả người không chút sức lực, hi vọng duy nhất là Cung Huyền Thương vẫn chưa thấy đâu, cô chỉ có thể cố gắng duy trì thời gian.
- Ông... còn có gan xuất hiện sao? Không sợ lần này không được may mắn như lần trước ư?
- Không cần uy hiếp tao, bây giờ tao chẳng còn gì để mất nữa, nếu chết mà có thể khiến mày thân bại danh liệt cũng xứng đáng. Sao hả có phải cảm thấy cơ thể bây giờ rất khó chịu không?
- Là ông cùng với Từ Mộng!
- Thông minh đấy nhưng thông minh quá sẽ bị thông minh hại!
Liêu Đồng Hùng bật cười một tiếng, cánh tay thô ráp vươn ra bất chợt nắm lấy tóc Lôi Hòa Nghi khiến cô đau đến đỏ mắt. Liêu Đồng Hùng kéo cô ra ngoài, Lôi Hòa Nghi lấy điện thoại ném vào mặt ông ta, Liêu Đồng Hùng ăn đau lập tức thả tay tát một cái vào mặt Lôi Hòa Nghi. Ông ta không hề nể nang chút nào, khóe môi Lôi Hòa Nghi bật máu, má bị đánh nóng rực, cả người loạng choạng ngã vào thành rửa tay, cổ tay trái cô chạm vào cạnh bể vừa có dư chấn của cú đánh vừa chịu sức nặng của cơ thể khiến cổ tay Lôi Hòa Nghi đau như sắp gãy đến nơi.
- Tiện nhân, sắp chết đến nơi còn ngoan cố.
Liêu Đồng Hùng tiến tới lần nữa kéo cô đi, Lôi Hòa Nghi cũng không quan tâm cổ tay đau đến không còn tri giác hai tay nắm chặt vòi nước.
- Đừng hòng!
- À... thì ra mày muốn chơi ở đây, được...
Liêu Đồng Hùng xé toạc bộ váy Lôi Hòa Nghi đang mặc trên người để lộ tấm lưng trần trắng nõn. Ánh mắt ông ta hiện lên vẻ *** tà, bàn tay đầy vết chai sần không chút nhẹ nhàng dùng sức để lại từng vết bầm tím trên cánh tay và lưng cô.
- Da đẹp thật...
- Thả ra, cút... ông dám đụng vào tôi tôi sẽ không tha cho ông, cút đi...
Lôi Hòa Nghi dùng sức đánh vào người Liêu Đồng Hùng nhưng chút sức lực nhỏ bé lúc này của cô chẳng thấm vào đâu với ông ta. Ẩu đả một hồi Liêu Đồng Hùng cũng mất kiên nhẫn thô bạo kéo Lôi Hòa Nghi lên, một tay bóp cổ cô ấn vào gương, một tay đưa xuống muốn kéo khóa quần. Nước mắt tuyệt vọng Lôi Hòa Nghi chảy xuống không ngừng, tay chân không ngừng đấm đá vào cơ thể Liêu Đồng Hùng, gương mặt vì bị thiếu dưỡng khí cộng thêm tác dụng của thuốc mà đỏ đến đáng sợ.
Đang lúc Lôi Hòa Nghi tuyệt vọng đến muốn cắn lưỡi thì một bóng người xuất hiện, khuỷu tay dập mạnh vào cánh tay đang bóp cổ Lôi Hòa Nghi của ông ta sau đó cơ thể Liêu Đồng Hùng ăn một cú đạp ngã về phía cửa nhà vệ sinh rồi lăn xuống đất, ông ta ôm ngực ho liên tục, một chút sức lực đứng lên cũng không có. Thân thể to lớn bị đá đến như vậy đủ để thấy cú đá kia sức lực lớn cỡ nào.
Cung Huyền Thương đứng chắn trước người Lôi Hòa Nghi, hai mắt hằn lên tơ máu sát khí cuồn cuộn. Anh vốn ở bãi giữ xe, không biết là ai lấy xe đi lại đụng xước chiếc Rolls-Royce của anh rồi nhất quyết đòi bồi thường khiến quản lý phải gọi anh xuống. Tranh chấp một hồi vẫn khiến người đàn ông kia không hài lòng, Cung Huyền Thương cũng dần mất kiên nhẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Ngay lúc đó anh nhận được tin nhắn cầu cứu của Lôi Hòa Nghi, không nghĩ nhiều lập tức chạy đến, cũng may sảnh tiệc ở tầng 4, anh chạy cầu thang bộ một mạch lên đây, cả người xộc xệch vừa sợ hãi vừa phẫn nộ. Có trời mới biết lúc mở cửa nhà vệ sinh thấy cảnh tượng bên trong anh muốn giết lão ta như thế nào, nếu anh mang theo súng e là việc rút súng bắn ông ta thàng tổ ong anh cũng làm được.
Sau khi đá ông ta một cú Cung Huyền Thương lo lắng quay lại đỡ Lôi Hòa Nghi. Nhìn cả người cô đầy vết thương, đôi mắt sợ hãi thất thần, lòng anh đau nhói:
- Nghi Nghi đừng sợ, là anh, anh là Cung Huyền Thương của em, anh ở đây, anh đến cứu em rồi, đừng sợ nữa em nhé...
Lôi Hòa Nghi máy móc ngẩng đầu nhìn, sau khi nhìn rõ người trước mặt là Cung Huyền Thương nước mắt tuôn rơi như sợi dây trân châu bị đứt, Lôi Hòa Nghi nắm cổ áo vùi đầu vào ngực anh khóc nấc từng tiếng. Hai mắt Cung Huyền Thương cũng ngấn nước ôm chặt lấy cô:
- Anh xin lỗi, là anh không tốt, anh đến muộn nên mới khiến em sợ hãi, anh xin lỗi...
- Thương... Thương...
- Anh đây, anh đây...
- Em muốn về nhà, em muốn về nhà...
- Được được, anh đưa em về nhà, chúng ta về nhà...
Cung Huyền Thương cởi áo vest mặc vào cho Lôi Hòa Nghi che đi da thịt bị lộ ra, gọi điện thoại cho người đến xử lí nơi này đồng thời phong tỏa khách sạn để đảm bảo không có bất cứ phóng viên nhà báo nào xuất hiện. An bài xong xuôi anh ôm Lôi Hòa Nghi lên, để vệ sĩ mở đường đưa Lôi Hòa Nghi xuống xe từ cửa sau của đại sảnh.
Cả hai an ổn lên xe về nhà, người của Cung gia cũng xử lý Liêu Đồng Hùng và dọn dẹp vết tích trong nhà vệ sinh đâu vào đấy.
Trên xe, Cung Huyền Thương ôm chặt Lôi Hòa Nghi vào lòng, lấy điên thoại gọi cho đạo diễn nói rằng Lôi Hòa Nghi không khỏe nên anh đưa cô về trước, nhờ ông ấy nói với mọi người nếu có ai hỏi. Phía đạo diễn xong xuôi thì Cung Huyền Thương bảo Kỷ Tuyên khống chế truyền thông tuyệt đối không để bất cứ tin tức thất thiệt nào về chuyện tối nay bị truyền ra ngoài.
An bài xong xuôi anh bảo tài xế lái nhanh về nhà, mà lúc này tình trạng Lôi Hòa Nghi càng lúc càng không ổn. Vừa rồi trong nhà vệ sinh sự sợ hãi xâm chiếm lý trí cho nên hiệu quả của thuốc không tác động nhiều. Bây giờ Lôi Hòa Nghi biết mình đang bên cạnh Cung Huyền Thương cho nên thuốc bắt đầu phát huy tác dụng. Cả người cô đỏ rực, vừa đỏ vừa nóng, càng lúc càng áp sát Cung Huyền Thương, anh thậm chí có thể cảm nhận được sự nóng bỏng trên da thịt cô khiến cho lửa giận trong anh càng lúc càng lớn.
- Thương, Thương em khó chịu, giúp em...
- Nghi Nghi ngoan, nhịn một chút nữa, chúng ta sắp về nhà rồi, ngoan em nhé...
- Thương, giúp em...
Lôi Hòa Nghi khó chịu đến nỗi bật khóc, cắn lên xương quai xanh, làm loạn khắp người anh, Cung Huyền Thương cũng mặc cô quấy phá mà đau lòng hôn lên đỉnh đầu cô sau đó hôn lên mắt cô.
Tài xế lái xe vào khuôn viên nhà anh, Cung Huyền Thương lập tức bế Lôi Hòa Nghi về phòng. Vừa đặt người lên giường, Lôi Hòa Nghi đã cởi áo khoác ôm cổ anh kéo xuống.
- Thương... em muốn...
Nụ hôn bất chợt ập đến khiến Cung Huyền Thương đơ người sau đó cũng hòa cùng cô. Anh biết rõ Lôi Hòa Nghi bị người ta ám hại, trong lòng căm giận nhưng lúc này không gì quan trọng bằng an toàn của cô. Hai cơ thể thoáng chốc đã không còn mảnh vải che thân, quấn quýt nhiệt tình. Khác với những lần trước còn có bước dạo đầu còn có lời ngon tiếng ngọt tâm tình, lần này Lôi Hòa Nghi không e dè thẹn thùng không xấu hổ đỏ mặt, Cung Huyền Thương cũng không dịu dàng nâng niu, anh đã sớm bị lửa giận khống chế cộng thêm Lôi Hòa Nghi bị thuốc quấy phá khiến hành động của anh khó tránh khỏi có chút mạnh bạo. Cho dù anh đau lòng cô cũng không thể làm gì khác.
Đêm nay là một đêm xuân sắc đầy trời nhưng trong lòng Cung Huyền Thương không có nửa điểm vui vẻ, đôi mắt anh bị từng vết thương đỏ rực trên lưng trên má đặt biệt là dấu ngón tay trên cổ Lôi Hòa Nghi nhuộm đỏ.
Cũng may Lôi Hòa Nghi bị dọa không nhẹ nên thể lực suy giảm, hai người lặn lộn quá nửa đêm cô đã thiếp đi. Cung Huyền Thương ôm người trong lòng vào nhà tắm lau người sạch sẽ mặc đồ vào rồi bế cô trở lại giường, giúp cô vén tóc rồi cẩn thận xuống giường đi lấy hộp thuốc. Nhẹ nhàng bôi thuốc lên từng vết thương lên người cô xong xuôi sau đó lên giường điều chỉnh tư thế ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng. Nhìn đôi mày cô nhíu chặt, gương mặt hiện rõ vẻ bất an sợ hãi, lòng anh xót xa, hôn lên giữa chân mày cô:
- Nghi Nghi, ngủ ngon nhé, không sao rồi, anh ở đây, sẽ luôn bên em!
Có lẽ nghe được lời dỗ dành của anh, gương mặt Lôi Hòa Nghi giãn ra, vùi đầu vào ngực anh ngủ say.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.