Chương 153
Như Quỳnh
13/12/2023
Buổi chiều Lôi Hòa Nghi kết thúc buổi quay phim vừa thay đồ ra ngoài thì đã nhìn thấy xe của Cung Huyền Thương đang đợi. Cô vui vẻ chạy đến gõ
cửa xe, ngay lập tức cửa xe mở ra, cô liền bước vào ngồi lên ghế, Cung
Huyền Thương đưa cho cô một túi chườm để sưởi ấm.
- Cảm ơn anh!
Cung Huyền Thương vuốt má Lôi Hòa Nghi, mỉm cười.
- Em muốn đi ăn hay về nhà?
- Về nhà đi ạ, ngày mai đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi nên em tính ở nhà làm ít điểm tâm cho anh. Nếu ngày mai anh không bận vừa hay có thể đi gặp Bạc đại ca luôn, dù sao anh ở đây cũng không lâu mà em lại không sắp xếp được thời gian, ngày nghỉ tiếp theo cũng không biết là khi nào. Phía dưới khách sạn có siêu thị, chúng ta vào mua ít nguyên liệu đi ạ.
- Được, vậy chúng ta về nhà!
- Vâng! Thế lịch trình ngày mai của anh thế nào?
- Anh không bận, anh đến thủ đô để bàn chuyện đầu tư dự án nên không bận rộn như ở Cung thị, có thể sắp xếp được!
- Oh!
Cung Huyền Thương quay người cầm lấy một lồng giữ nhiệt đưa cho Lôi Hòa Nghi.
- Trà gừng đường đỏ, còn ấm, em mau uống đi!
Lôi Hòa Nghi đáp một tiếng rồi cẩn thận cầm lên uống từng ngụm nhỏ, Cung Huyền Thương gật đầu ra hiệu cho tài xế có thể lái xe đi.
Hai người rất nhanh đã về đến khách sạn, cũng không vội đi siêu thị mà về phòng tắm rửa trước cho thoải mái.
Trời tối thì Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi mới chuẩn bị ra khỏi phòng. Mặc dù chỉ đi dạo siêu thị ngay phía dưới khách sạn nhưng Cung Huyền Thương vẫn mặc đồ giữ ấm cho Lôi Hòa Nghi cẩn thận, mũ len, áo ấm, khăn quàng cổ đầy đủ. Để đề phòng bị nhận ra anh còn kéo khăng quàng cổ lên cao che khuất gần một nửa mặt dưới của cô. Bản thân anh thì chỉ mặt áo len cao cổ bó sát, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác dạ màu đen, nhìn đơn giản hơn Lôi Hòa Nghi nhưng vẫn rất ấm áp. Thể chất Cung Huyền Thương vốn rất tốt, hằng ngày đều tập gym điều độ, cũng đã trải qua huấn luyện đặc thù nên nhiệt độ hiện tại có thể khiến Lôi Hòa Nghi sinh bệnh nhưng chẳng hề hấn gì với anh, tuy nhiên để không khiến cô lo lắng thì anh vẫn mặc ấm. Gương mặt điển trai bị một chiếc khẩu trang đen che lại, anh không sợ bị nhận ra nhưng anh không muốn Lôi Hòa Nghi bị đưa lên hot search lúc này.
Chuẩn bị xong xuôi thì hai người nắm tay nhau đi xuống dưới vào siêu thị. Bình thường Lôi Hòa Nghi đều ăn ở ngoài, thỉnh thoảng về sớm thì khách sạn cũng sẽ mang bữa tối lên cho cô, hoặc khi cô muốn nấu ăn thì nhân viên sẽ chuẩn bị nguyên liệu sẵn mà chẳng cần cô phải đi siêu thị, đó là đặc quyền của VVIP nên Lôi Hòa Nghi ở đây đã nhiều ngày nhưng lại chưa từng đi siêu thị. Lần này vì muốn cất công vào bếp một chuyến, nguyên liệu cần tương đối nhiều hơn nữa Cung Huyền Thương lại bên cạnh nên cô mới ngẫu hứng muốn cùng anh đi dạo mà thôi.
Hai người đẩy xe đựng đồ đi vòng khắp khu vực dành cho nhà bếp, mua không ít đồ.
- Tôi nay em muốn ăn gì?
- Hải sản đi ạ!
- Không được, em đang tới kỳ sinh lý, hải sản có tính hàn, không nên ăn!
Vẻ mặt Lôi Hòa Nghi thoáng chốc sụ xuống như cái bánh bao nhăn nhó, Cung Huyền Thương không đành lòng xoa đầu cô.
- Bất quá có vài loại có thể ăn, anh sẽ xem xét mua về nấu cho em ăn, còn tôm cua gì đó, đợi kỳ sinh lý của em qua rồi anh sẽ cho em ăn, có được không?
- Vâng ạ!
Được Cung Huyền Thương đồng ý, Lôi Hòa Nghi vui vẻ chuẩn bị đẩy xe vào quầy hàng đông lạnh nhưng đẩy thế nào cũng không di chuyển được. Nhìn lại hóa ra là do Cung Huyền Thương giữ xe.
- Sao vậy anh?
- Em ở đây đợi anh, anh một mình đi vào là được rồi. Nhiệt độ bên trong quầy đông lạnh rất thấp, em đừng vào.
Siêu thị có điều hòa nên nhiệt độ tương đối ấm áp tuy nhiên quầy hàng đông lạnh thì nhiệt độ vẫn giữ ở mức thấp để giữ thực phẩm tươi nên Cung Huyền Thương không dám để Lôi Hòa Nghi đi vào sợ cô bị nhiễm lạnh.
- Vậy… em ở đây chờ anh!
- Ngoan!
Cung Huyền Thương chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô rồi đi vào quầy hàng đông lạnh. Cẩn thận lựa chọn một ít hải sản Lôi Hòa Nghi có thể ăn lúc này, đưa lên bàn cân, thanh toán rồi nhờ nhân viên lát nữa giao lên phòng.
Toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng 15 phút, bình thường ở nhà Cung Huyền Thương cũng hay nấu cơm nên anh có kinh nghiệm đi chợ, cũng sợ Lôi Hòa Nghi đợi lâu nên không dám la cà.
Lôi Hòa Nghi ngồi ở ngoài ngoan ngoãn đợi anh, thấy Cung Huyền Thương ra thì lập tức đứng dậy đẩy xe đi về phía anh.
- Xong rồi ạ?
- Anh mua xong rồi, một lát nhân viên sẽ mang lên phòng, em còn muốn mua gì không?
- Hình như vẫn còn, chúng ta đi dạo thêm một chút nữa nhé!
- Nghe theo em!
Lôi Hòa Nghi vốn muốn cầm tay Cung Huyền Thương như trước đó nhưng anh lập tức ngăn cô lại:
- Tay anh lạnh!
Lôi Hòa Nghi thở dài, cầm lấy hai tay Cung Huyền Thương để ôm lấy tay cô. Lôi Hòa Nghi mặc áo lông nên rất ấm, hai bàn tay lạnh lẽo của Cung Huyền Thương chạm vào liền cảm nhận được hơi ấm.
- Em mới không yếu đuối như vậy đâu, lần này em giúp anh sưởi ấm, chúng ta đi thôi!
Lôi Hòa Nghi vỗ vỗ lên bắp tay Cung Huyền Thương bật mỉm cười, anh cũng không phớt lờ sự quan tâm của cô mà ôm lấy tay cô sưởi ấm. Dạo thêm một lúc, mua thêm ít đồ thì hai người đi ra quầy thanh toán. Lôi Hòa Nghi mua khá nhiều nên nếu mang về thì sẽ rất mệt nhưng Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi là VVIP, dĩ nhiên nhân viên sẽ không để hai người tự thân xách đồ mà nhiệt tình đề xuất để nhân viên mang lên. Cung Huyền Thương dĩ nhiên không từ chối, thanh toán xong thì ôm eo Lôi Hòa Nghi rời đi.
Hai người về phòng thay đồ cho thoải mái, Lôi Hòa Nghi nằm trên đùi Cung Huyền Thương chơi điện thoại, anh xử lý công việc trên laptop, cảnh tượng bình dị mà hạnh phúc bị tiếng gõ cửa quấy nhiễu.
- Chắc là nhân viên siêu thị giao hàng đến, để anh ra lấy!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi ngồi dậy cùng Cung Huyền Thương ra cửa, quả nhiên là nhân viên giao hàng đến. Cũng Huyền Thương không phiền mọi người mang vào tận nhà nên bảo bọn họ để ở bên ngoài là được, Lôi Hòa Nghi đưa cho bọn họ một ít trà thảo mộc vẫn còn ấm nóng để cảm ơn. Đến khi nhân viên rời đi thì Cung Huyền Thương bắt đầu xách đồ vào bếp, Lôi Hòa Nghi cũng phụ giúp một tay nhưng hiển nhiên Cung Huyền Thương không cho cô xách nặng nên cô chỉ được xách mấy thứ lặt vặt như rau hoặc trái cây thôi.
Sắp xếp nguyên liệu vào tủ lạnh xong thì Cung Huyền Thương bắt đầu xắn tay vào bếp, Lôi Hòa Nghi không có việc gì làm nên cũng phụ giúp anh một tay. Có điều cô chỉ có thể ngồi nhặt rau hoặc dọn bát đĩa, những việc động vào dao kéo hoặc nước lạnh Cung Huyền Thương không cho cô làm. Lôi Hòa Nghi chỉ góp sức vào mấy việc nhỏ và đợi đến khi Cung Huyền Thương nấu xong thì đến canh bếp thôi, theo như anh nói thì bên bếp rất ấm.
Hai người làm một bàn đồ ăn đơn giản mà đầy đủ sắc hương vị, có lẽ do thời tiết lạnh nên Lôi Hòa Nghi tương đối dễ đói bụng, ăn nhiều hơn thường ngày, huống chi đã lâu mới được ăn lại món do Cung Huyền Thương nấu, cô không ăn nhiều một chút lại có lỗi với bản thân.
Ăn tối xong Cung Huyền Thương đi rửa bát, còn Lôi Hòa Nghi thì ăn một chút tráng miệng rồi vào phòng nằm, lên danh sách một vài món điểm tâm để ngày mai làm.
Vài phút sau thì Cung Huyền Thương cũng ngồi lên giường, Lôi Hòa Nghi xoay người nằm lên đùi anh, trên bụng chợt ấm áp, là Cung Huyền Thương đặt túi chườm ấm lên cho cô, nhiệt đồ đã được anh căn chỉnh vừa phải, không quá nóng mà rất thoải mái, Lôi Hòa Nghi chỉnh lại vị trí một chút rồi nằm đó tận hưởng.
- Đúng rồi, anh tính ở lại thủ đô bao lâu vậy ạ?
- Đại khái một tuần, xong công việc ở đây anh phải xuất ngoại đi công tác một thời gian.
- Phải xuất ngoại sao…
- Đúng vậy, phải đến Châu Âu một chuyến, đi vài nước…
Vốn dĩ lịch trình xuất ngoại xếp trước công việc ở thủ đô nhưng anh không yên tâm sức khỏe của Lôi Hòa Nghi nên dời lên trước, đợi đến kỳ sinh lý của cô qua đi thì anh cũng phải gấp rút xuất ngoại xử lý công việc ở bên đó. Mặc dù có chút gấp gáp nhưng không sao, chỉ cần Lôi Hòa Nghi ở đây không có việc gì thì anh ở nước ngoài cũng yên tâm, mệt một chút cũng được. Hơn nữa anh cũng đã thông tri với Lôi Sâm rồi, đến lúc anh rời khỏi thủ đô anh ấy sẽ đến đây sắp xếp công việc với thương hiệu Mia cho Lôi Hòa Nghi, vừa làm việc vừa có thể thay anh chăm sóc Lôi Hòa Nghi, có như vậy anh ở nước ngoài cũng yên tâm. Dĩ nhiên những chuyện này không nói ra.
- Vậy đợi đến khi đóng máy nếu anh vẫn chưa về thì em sẽ bay sang đó với anh nhé?
- Tới lúc đó phải để anh xem xét tình hình, bởi vì anh đi khá lâu cũng đi nhiều thành phố, nếu chênh lệch nhiệt độ và múi giờ quá nhiều thì anh không cho phép em đến.
Lôi Hòa Nghi có chút hụt hẫng, mặc dù biết anh lo cho mình nhưng sắp tới e là hai người sẽ tách ra một thời gian không ngắn nên vẫn có chút buồn. Cung Huyền Thương nói không sai, nếu hai thành phố chênh lệch nhiệt độ và múi giờ quá nhiều thì đừng nói là cô ngay cả anh cũng có chút chịu không nổi, nếu cô cứ cố chấp lúc đó Cung Huyền Thương không chỉ bận công việc mà còn phải lo cho sức khỏe của cô nữa.
- Em biết rồi, vậy đến lúc đó em sẽ thường xuyên gọi cho anh, ở xa như vậy em không yên tâm. Lỡ có chị gái nào đó nhìn trúng anh thì sao?
Lôi Hòa Nghi bĩu môi, vừa nghĩ đến đó trong lòng đã chua lòm. Cung Huyền Thương bật cười, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc xõa ra trên chân mình.
- Không có lòng tin với anh vậy sao?
- Em tin anh, chỉ là… không yên tâm, bên ngoài hoa thơm cỏ lạ rất nhiều, anh không có ý nhưng người ta có tình, những cô gái đó thèm khát anh em không kiểm soát được.
- Tiểu tổ tông suy nghĩ quá nhiều rồi, không còn sớm nữa, mau ngủ thôi, những chuyện khác đến lúc đó anh tự khắc khiến em yên lòng.
Cung Huyền Thương sờ túi chườm ấm trên bụng Lôi Hòa Nghi, nước bên trong đã không còn ấm bèn cầm lấy đặt sang một bên, rắt đèn ngủ sau đó xoay người ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng.
Buổi sáng, vì không phải đến phim trường nên Lôi Hòa Nghi được dịp ngủ nướng, lúc thức dậy thì Cung Huyền Thương đã rời giường. Lôi Hòa Nghi ngồi ngẩn ngơ vài phút đợi hồn về rồi mới đi vệ sinh cá nhân.
Ra đến phòng bếp thì trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, vẫn còn ấm hẳn là làm chưa lâu, mặc dù đói bụng nhưng Lôi Hòa Nghi cũng không vội ăn mà đi xem Cung Huyền Thương. Cô một đường đi đến phòng tập gym, gõ cửa rồi đẩy nhẹ cửa thò đầu vào bên trong, quả nhiên thấy anh đang chạy bộ. Mùa lạnh nhưng lúc này trên người Cung Huyền Thương chỉ mặc một chiếc quần cộc, thân trên hoàn mỹ để trần có một lớp mồ hôi mỏng. Lôi Hòa Nghi nhìn vài phút cho thỏa mãn rồi mới gọi anh.
- Thương!
Cung Huyền Thương quay đầu lại, tháo tai nghe ra, bước xuống máy chạy bộ.
- Em dậy rồi à?
- Vâng, anh ăn sáng chưa?
- Vẫn chưa, đang đợi em!
- Vậy chúng ta mau đi ăn thôi!
- Được!
Cung Huyền Thương lau đi mồ hôi trên người rồi vươn tay cầm lấy áo thun trên giá treo mặc vào sau đó ôm eo Lôi Hòa Nghi ra nhà ăn. Anh vừa vận động xong trên người vẫn còn nóng, đi sát bên cạnh khiến Lôi Hòa Nghi có cảm giác có một ngọn lửa nhỏ sau lưng, vừa ấm vừa nóng khiến cô không khỏi muốn thu hẹp khoảng cách. Cung Huyền Thương không đọc được suy nghĩ của cô, đi đến nhà ăn kéo ghế cho Lôi Hòa Nghi rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
- Anh đã gọi cho Bạc đại ca rồi, anh ấy nói hai chúng ta đến Bạc Môn lúc nào cũng được!
- Thoải mái vậy sao ạ?
- Đến thẳng Bạc Môn cho nên không cần quá khó khăn, cùng lắm anh và em đi dạo một chút là được. Nhưng nếu em cảm thấy ngại vậy thì sát giờ tan ca buổi chiều hai chúng ta đến đó, vừa hay có thể ăn bữa cơm.
- Vâng, em cũng nghĩ vậy!
- Quyết định vậy đi, hôm nay em làm điểm tâm anh sẽ giúp em một tay!
- Dạ!
Hai người nhanh chóng giải quyết xong buổi sáng, sau khi dọn dẹp thì Cung Huyền Thương vào nhà tắm còn Lôi Hòa Nghi thì ở ngoài bếp chuẩn bị nguyên liệu để bắt tay vào làm. Làm điểm tâm cung đình phức tạp hơn nấu ăn thông thường nhiều nên cần có chút thời gian, tư giờ đến chiều thời gian còn nhiều, không gấp gáp.
Cung Huyền Thương tắm xong thì ra nhà bếp phụ giúp cô một tay, quá trình làm anh không có kinh nghiệm nhưng phụ giúp vài công đoạn nhỏ thì anh vẫn làm được. Hai người bận rộn trong bếp đến buổi trưa thì Cung Huyền Thương trở thành đầu bếp chính nấu ăn, còn Lôi Hòa Nghi vẫn tiếp tục công việc của mình, đợi đến khi Cung Huyền Thương gọi cô ăn trưa cô mới tạm dừng.
Cứ thế cho đến giữa chiều thì mọi thứ cũng xong, Cung Huyền Thương nhìn thành quả càng thêm tự hào hãnh diện về cô bé con nhà mình. Anh chỉ góp chút sức nhỏ thôi còn lại đều là Lôi Hòa Nghi tự mình chuẩn bị. Đặc biệt là lúc cắt tỉa tạo hình cho bánh, Cung Huyền Thương nhìn đến hoa mắt, biểu cảm hoàn toàn bội phục trước tay nghề của cô.
Thấy vẻ mặt của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi càng có cảm giác thành tựu. Mặc dù đã lâu không động đến nhưng may mà không có lụt nghề, tương lai phải chăm chỉ hơn mới được.
Lôi Hòa Nghi chọn một chiếc bánh được cô tỉa thành hoa mẫu đơn đưa đến bên miệng Cung Huyền Thương
- Lâu rồi em không có làm bánh, không biết tỉ lệ có chuẩn không? Anh thử giúp em nhé!
Cung Huyền Thương không nói hai lời hé miệng cắn một miếng, thật sự phá vỡ vẻ ngoài xinh đẹp như hoa của chiếc bánh này anh không nỡ nhưng vợ đã đưa bánh đến tận miệng anh nào dám từ chối. Cẩn thận thưởng thức, quả thật khác xa với những loại điểm tâm anh từng dùng qua ở các buổi tiệc được tổ chức theo phong cách cung đình. Hương vị chuẩn chỉnh, ngọt nhưng không ngấy, hương thơm vừa phải không át đi vị ngon của bánh, ăn một lần là ấn tượng.
- Rất ngon! Không tin em có thể thử!
Lôi Hòa Nghi cũng cắn một miếng lên chiếc bánh đang cầm, cẩn thận nhấm nháp.
- May mà hương vị vẫn vậy, em yên tâm rồi!
Lôi Hòa Nghi làm rất nhiều nên thời gian mới dài như vậy. Cô chọn ra một ít để cho Cung Huyền Thương, còn lại thì xếp cẩn thận vào khay gỗ, đặt vào hộp gỗ mà cô đã nhờ Cung Huyền Thương mua chuẩn bị mang đến Bạc Môn xem như quà cảm ơn cho Bạc Kình Thương, còn một phần cho Phó Ngữ Tình nữa, mặc dù không biết hôm nay có gặp được không nhưng cô có thể nhờ Bạc Kình Thương gửi cho cô ấy.
- Đại công cáo thành!
- Vui như vậy sao?
- Dĩ nhiên, thành quả hoàn mỹ như vậy khiến em rất có cảm giác thành tựu.
- Tương lai có thể thường xuyên làm cho anh ăn không?
- Anh muốn ăn lúc nào cũng được, em sẽ làm cho anh!
- … Nghĩ lại thì làm cái này rất mệt, dịp lễ em có thể trổ tài một khen, ngày thường thì không cần.
- Em có thời gian!
- Không nói chuyện này nữa, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta mau đi thay đồ thôi.
- Vâng!
Hai người về phòng thay đồ, Cung Huyền Thương như cũ là quần Âu đen, áo len bó sát, bên ngoài khoác áo mangto dáng dài màu đen. Lôi Hòa Nghi thì tươi sáng hơn, một set váy áo màu trắng làm bằng vải dạ ấm áp, tay áo dài, phần cổ tay và cổ áo có may lông thú cao cấp, giữ ấm vô cùng tốt, chân váy đuôi cá dài qua gối phối cùng giày cao gót trắng, mái tóc dài đến giữa lưng xoăn nhẹ xõa ra, tổng thể vừa sang trọng vừa trang nhã, đứng cạnh Cung Huyền Thương chính là một đôi trai tài gái sắc.
- Chân em lộ ra ngoài sẽ không lạnh chứ?
- Em mang tất giữ ấm, sẽ không lạnh đâu, anh yên tâm!
Cung Huyền Thương nghe thế mới nhìn kỹ lại, quả thật có mang tất chỉ là da cô vốn trắng nên nếu không để ý sẽ không phát hiện, thấy thế anh cũng yên tâm rồi. Chuẩn bị xong thì Cung Huyền Thương cầm lấy hộp điểm tâm và cầm tay Lôi Hòa Nghi xuống sảnh đợi xe đến đón, hai người cũng không đợi lâu tài xế đã dừng xe trước cửa vào khách sạn. Sau khi cả hai lên xe thì lập tức hướng về phía Bạc Môn mà đi.
Trợ lý của Bạc Kình Thương đã sớm chờ ở cửa, thấy xe dừng lại thì cung kinh đi đến. Cung Huyền Thương xuống xe mở cửa cầm tay Lôi Hòa Nghi xuống sau đó nhận lấy hộp điểm tâm từ cô, một người đàn ông cao lớn điển trai cầm theo một hộp gỗ tuy có chút kỳ quái nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến khí chất của Cung Huyền Thương, anh vẫn đẹp trai như thường.
- Cung tổng, Lôi tiểu thư, Bạc tổng đang làm việc trên văn phòng, tôi sẽ đưa hai vị lên đó!
- Được, làm phiền rồi!
Ba người đi vào sảnh tiến tới thang máy chuyên dụng để đi lên tầng cao. Nhân viên thỉnh thoảng nhìn thoáng qua sau đó vẫn chăm chỉ làm việc. Ở Cung thị Lôi Hòa Nghi vẫn thường xuyên đến tìm Cung Huyền Thương nên nhân viên nhận ra cô và cũng đoán ra được mối quan hệ của hai người chỉ là không dám tiết lộ ra ngoài để truyền thông bắt được gió. Còn ở Bạc Môn, trên dưới cấm tuyệt mọi tin đồn nhảm nhí làm ảnh hưởng đến người khác cho nên nhân viên dù hiếu kỳ cũng chỉ có thể giữ trong lòng, huống chi khách được đích thân trợ lý của Bạc Kình Thương xuống đón dĩ nhiên thân phận không bình thường, bọn họ nhìn lâu hơn 2 giây cũng không dám. Có người nhận ra Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương nhưng cũng chỉ tự hiểu trong lòng, không dám nhiều lời với người bên cạnh.
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi vào văn phòng làm việc của Bạc Kình Thương, anh ấy đang sắp xếp lại công văn thấy hai người vào thì dừng công việc trong tay đi đến chào hỏi.
Hai người đàn ông đập tay với nhau rồi ôm một cái đầy thân thiết, Lôi Hòa Nghi thì chỉ dám bắt tay chào hỏi mà thôi.
- Hai đứa mau ngồi đi!
Cung Huyền Thương dẫn Lôi Hòa Nghi ngồi xuống ghế sofa, sau đó anh đưa hộp điểm tâm về phía Bạc Kình Thương.
- Nghi Nghi đích thân xuống bếp làm, tặng anh xem như quà cảm ơn!
Bạc Kình Thương nhìn về phía Lôi Hòa Nghi, cô gật đầu mỉm cười.
- Một chút quà mọn, hi vọng Bạc đại ca không chê!
- Không chê, em dâu vất vả rồi!
- Có một hộp nhỏ là của chị Tiểu Tình, em không biết rõ thời gian làm việc của chị ấy cũng không biết địa chỉ nhà nên chỉ có thể làm phiền Bạc đại ca thôi!
Bạc Kình Thương mở hộp gỗ lấy ra một hộp hỗ nhỏ khác đặt bên trong ra ngoài, đập vào mắt là những chiếc bánh ngọt đủ màu sắc được cắt tỉa cực kỳ tỉ mỉ xinh đẹp, trong mắt không khỏi hiện lên một tia khen ngợi.
- Tay nghề em dâu tốt thật đấy, không thua kém bất kỳ nghệ nhân nào!
- Không dám, chỉ là chút tài mọn thôi ạ!
- Ông nội anh rất thích những món điểm tâm cung đình nhưng người lớn tuổi có những bệnh của tuổi già nên không thể ăn đồ ngọt được, nếu không những chiếc bánh nhất định được ông hết lòng khen ngợi.
Cung Huyền Thương nghe thế liền nói:
- Cái này anh không cần lo, Nghi Nghi làm bánh rất tốt, không quá ngọt, rất vừa miệng, người già vẫn có thể ăn được, chỉ cần kiểm soát khẩu phần ăn thôi. Nếu anh không tin cứ ăn thử một cái đi.
Bạc Kình Thương nhướng mày cầm thử một chiếc bánh lên ăn, gương mặt hiếm khi để lộ cảm xúc cũng hiện lên một chút kinh ngạc và tán thưởng.
- Quả thực rất ngon, ông nội nhất định sẽ thích.
Bạc Kình Thương cầm một đĩa nhỏ, lấy vài bánh ra đặt lên đó còn những chiếc bánh trong hộp thì bảo quản cần thận, kêu trợ lý cho người mang về Bạc gia cho lão gia tử.
- Món quà này của em dâu thật khiến anh mở rộng tầm mắt!
- Bạc đại ca quá khen rồi!
- Đúng rồi, của Tiểu Tình cũng vậy sao?
- Vâng, cũng là mấy món điểm tâm nhỏ thôi ạ!
- Nói vậy thì không thể để lâu!
- Cũng không biết bữa cơm tối nay chị ấy có thể đến không?
- Thời gian biểu của cô ấy luôn rất quy củ, dù là cuối tuần cũng sẽ đến Phó thị. Cũng không biết hôm nay cô ấy có thời gian không?
- Vậy để em hỏi thử chị ấy!
Lôi Hòa Nghi lấy điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Phó Ngữ Tình nhưng Bạc Kình Thương đã ngăn lại.
- Giờ này sắp tan ca rồi, cô ấy sẽ đến một nơi, em hẹn bây giờ hơi khó. Nhưng nếu bây giờ đổi lại anh mời, cô ấy nhất định sẽ từ chối.
- Chị ấy đi đâu vậy ạ, em muốn gặp chị ấy một chút!
Bạc Kình Thương nhìn Cung Huyền Thương, muốn hỏi ý xem anh có đồng ý để Lôi Hòa Nghi đi không, Cung Huyền Thương gật đầu, anh tin Lôi Hòa Nghi tự có chừng mực. Bạc Kình Thương hiểu ý gật đầu, nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Để tài xế đưa em đi!
- Vâng! Vậy bây giờ em đi đây!
- Được, anh sẽ gửi địa chỉ qua cho em!
- Được ạ!
Lôi Hòa Nghi cầm túi xách lên, tạm biệt hai người rồi đi xuống dưới. Điện thoại rung lên, thông báo có tin nhắn, biết là Bạc Kình Thương gửi nên Lôi Hòa Nghi mở ra xem, ánh mắt hơi lóe lên, thở dài rồi đi về chiếc xe phía trước cửa vào khách sạn, là xe của Bạc Kình Thương, ngoại trừ tài xế bên ghế phụ còn có một vệ sỹ, Lôi Hòa Nghi gật đầu xem như chào hỏi rồi lên xe ngồi.
Mặc dù đang là giờ cao điểm nhưng đường xá ở thủ đô hiện đại rộng rãi nên tình trạng kẹt xe cũng không nghiêm trọng lắm, hơn nữa hướng đi của Lôi Hòa Nghi cũng không phải vào nội thành nên kẹt xe không nhiều.
Đi ngang một tiệm hoa, Lôi Hòa Nghi bảo tài xế dừng lại rồi đi vào tiệm, nhờ nhân viên gói một bó hoa Tulip trắng trang trọng, sau đó thanh toán rồi trở lại xe. Chiếc xe chạy đến nghĩa trang thành phố, Lôi Hòa Nghi ôm hoa đi xuống, phía sau là vệ sỹ mà Bạc Kình Thương cho đi theo bảo vệ Lôi Hòa Nghi.
Hôm nay chỉ là ngày bình thường nên nghĩa trang rất vắng, cũng may trời còn chưa tối nếu không dù có vệ sỹ Lôi Hòa Nghi cũng không có can đảm đi sâu vào. Cô không biết Phó Ngữ Tình đang ở khu vực nào nên tìm người canh giữ nghĩa trang để hỏi, sau khi nghe chỉ dẫn thì lịch sự cảm ơn rồi cùng vệ sỹ đi về hướng người canh giữ nghĩa trang đã nói.
Cách một đoạn xa đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đơn độc của Phó Ngữ Tình ngồi trước một ngôi mộ, Lôi Hòa Nghi bảo vệ sỹ đứng cách một khoảng rồi tiếp tục đi.
Lôi Hòa Nghi lặng lẽ đi đến sau lưng Phó Ngữ Tình, ngồi ngụy xuống bên cạnh cô, cẩn thận đặt bó hoa Tulip trắng xuống trước bia mộ, bên cạnh là một cành hoa Tulip đồng dạng màu trắng vẫn còn tươi.
- Em đến có chút đường đột, mong là chị sẽ không thấy phiền!
Lúc Lôi Hòa Nghi đến gần Phó Ngữ Tình đã nhận ra rồi, cô ấy lắc đầu.
- Không phiền, ngày thường chỉ có một mình chị đến, hôm nay hiếm khi có người cùng chị đi thăm anh ấy. Cảm ơn em!
Lôi Hòa Nghi lắc đầu, sau đó nhìn bia mộ. Đó là… Phó Đình Thâm!
Người đàn ông chỉ khoảng 25-26 tuổi, đẹp trai sáng lạn, vẻ ngoài xuất chúng không kém Bạc Kình Thương hay là Cung Huyền Thương. Nụ cười nhẹ nở trên môi càng thêm cuốn hút, đôi mắt đen sâu thẳm bí ẩn như chứa cả đại dương… chỉ một tấm ảnh nhỉ nhưng Lôi Hòa Nghi có thể cảm nhận được một thân nhiệt huyết và lý tưởng của anh. Một người đàn ông tài hoa bản lĩnh, từng là truyền kỳ nổi danh khắp thủ dô, chỉ mất vài năm ngắn ngủi để tạo cho mình một đế chế thương nghiệp, nếu anh không ra đi sớm thì có lẽ cũng là một nhân vật phong vân bất phân thắng bại với Bạc Kình Thương, đáng tiếc… lại bạc mệnh. Mặc dù chưa từng tiếp xúc trực diện nhưng sâu thẳm trong lòng Lôi Hòa Nghi vẫn lấy làm tiếc cho một thiên tài trẻ tuổi như Phó Đình Thâm, lại nhìn dáng vẻ đau thương của Phó Ngữ Tình thì không khỏi chua xót.
Cô không quen biết Phó Đình Thâm, cũng không hiểu rõ chuyện xưa giữa hai người cho nên lúc này cũng không biết an ủi Phó Ngữ Tình như thế nào. Không ở trong vị trí của người khác vĩnh viễn không hiểu được cảm giác của họ, an ủi thế nào cũng là vô ích. Lôi Hòa Nghi lặng lẽ vỗ vai Phó Ngữ Tình.
- Em… em sang bên kia đợi chị!
Lôi Hòa Nghi đi đến đứng dưới một gốc cây đợi Phó Ngữ Tình, cũng không nói rõ trong lòng là tư vị gì. Cô cũng đã từng yêu Sở Mặc Thần hơn tất thảy nhưng cuối cùng cô vẫn chọn quên đi đoạn tình cảm đó, bắt đầu với Cung Huyền Thương. Nhưng cô không biết liệu Phó Ngữ Tình có thể bước ra khỏi quá khứ hay không.
Cung Huyền Thương từng nói mọi sự so sánh đều là khập khiễng, Nguyệt Nghi và Lăng Mặc Thần, Lôi Hòa Nghi bây giờ và Cung Huyền Thương hay Phó Ngữ Tình và Phó Đình Thâm, mỗi một câu chuyện đều khác nhau, kết cục cũng khác nhau.
Phó Đình Thâm và Phó Ngữ Tình đã định sẵn là âm dương cách biệt nhưng liệu có cái kết nào cho Bạc Kình Thương và cô ấy. Có lẽ sẽ rất khó nhưng Lôi Hòa Nghi biết Phó Đình Thâm là người mong cô ấy hạnh phúc hơn bất cứ ai và dĩ nhiên Bạc Kình Thương là người duy nhất có thể yêu thương, bảo vệ và chấp nhận việc Phó Ngữ Tình nhớ mãi không quên Phó Đình Thâm nhưng cô ấy lại không nguyện ý…
Lôi Hòa Nghi thở dài, cô không ở vị trí của Phó Ngữ Tình, không có tư cách nên khuyên cô ấy nên làm thế nào. Không đành lòng nhìn Phó Ngữ Tình cô đơn cả đời, nhớ mãi một người nhưng cũng không đành lòng để Bạc Kình Thương gắn bó cả đời với một người không yêu anh ấy. Đối với ai đều không công bằng!
Thường nói người có tình sẽ về với nhau nhưng thế giới này làm gì có chuyện mọi thứ đều viên mãn. Trong lòng Lôi Hòa Nghi chợt sợ hãi, cô cũng từng tin chắc rằng là mình - Nguyệt Nghi và Lăng Mặc Thần sẽ hạnh phúc nhưng đã âm dương cách biệt mà lần này cô - Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương sẽ thế nào? Cô không dám nghĩ…
- Nghi Nghi!
Tiếng gọi của Phó Ngữ Tình kéo Lôi Hòa Nghi ra khỏi dòng cảm xúc tiêu cực của mình, gương mặt của cô có chút trắng khiến Phó Ngữ Tình lo lắng.
- Em không sao chứ?
- Không… em không sao ạ!
Lôi Hòa Nghi nỗ lực hít thở bình ổn lại cảm xúc, nở nụ cười trấn an Phó Ngữ Tình. Lôi Hòa Nghi chỉ thấy đôi mắt cô ấy phiếm đỏ, không thể nói được là có khóc hay không nhưng nhất định rất buồn… rất rất buồn, muốn khóc nhưng không được còn khó chịu hơn khóc một trận lớn.
- Chị nghe nói em đến thủ đô nhưng công việc ở Phó thị quá bận nên vẫn chưa có dịp gặp em, chị còn sợ không kịp trước khi em trở lại Hải thành may mà vẫn có gặp được sớm.
Lôi Hòa Nghi nhận ra Phó Ngữ Tình cũng đang cố gắng kìm chế bản thân, nói sang chuyên khác để che giấu nỗi buồn, cô không vạch trần cũng không cần nói lời an ủi gì mà nương theo bậc thang của Phó Ngữ Tình.
- Hôm nay em được nghỉ, Thương cũng đang ở thủ đô nên muốn cùng Bạc đại ca ăn bữa cơm, em có mang cho anh ấy chút quà nhỏ, có cả phần của chị nữa. Vì là điểm tâm nên không thể để sang hôm sau nên em mới gấp gáp đến đây.
- Vậy bây giờ…
- Em muốn mời chị đi ăn cùng bọn em luôn, được không ạ?
- Em đã đến tận đây rồi chị cũng không tiện từ chối!
- Vậy thì tốt quá!
- Không còn sớm nữa, mau đi thôi, đi xe của chị đi!
Lôi Hòa Nghi gật gật đầu, cả hai cùng với vệ sỹ rời khỏi nghĩa trang, lúc đi một cơn gió nhẹ tuổi qua, Phó Ngữ Tình có chút giật mình, cứ ngoái đầu lưu luyến nhìn lại mấy lần, Lôi Hòa Nghi không biết cô ấy nghĩ gì, chỉ có thể vỗ nhẹ lên mu bàn tay an ủi, không nói lời nào.
Hai người lên xe của Phó Ngữ Tình, Lôi Hòa Nghi nói địa chỉ nhà hàng cho tài xế, vệ sỹ như cũ lên xe của Bạc Kình Thương, tài xế khởi động xe chạy theo sau.
- Cảm ơn anh!
Cung Huyền Thương vuốt má Lôi Hòa Nghi, mỉm cười.
- Em muốn đi ăn hay về nhà?
- Về nhà đi ạ, ngày mai đạo diễn cho mọi người nghỉ ngơi nên em tính ở nhà làm ít điểm tâm cho anh. Nếu ngày mai anh không bận vừa hay có thể đi gặp Bạc đại ca luôn, dù sao anh ở đây cũng không lâu mà em lại không sắp xếp được thời gian, ngày nghỉ tiếp theo cũng không biết là khi nào. Phía dưới khách sạn có siêu thị, chúng ta vào mua ít nguyên liệu đi ạ.
- Được, vậy chúng ta về nhà!
- Vâng! Thế lịch trình ngày mai của anh thế nào?
- Anh không bận, anh đến thủ đô để bàn chuyện đầu tư dự án nên không bận rộn như ở Cung thị, có thể sắp xếp được!
- Oh!
Cung Huyền Thương quay người cầm lấy một lồng giữ nhiệt đưa cho Lôi Hòa Nghi.
- Trà gừng đường đỏ, còn ấm, em mau uống đi!
Lôi Hòa Nghi đáp một tiếng rồi cẩn thận cầm lên uống từng ngụm nhỏ, Cung Huyền Thương gật đầu ra hiệu cho tài xế có thể lái xe đi.
Hai người rất nhanh đã về đến khách sạn, cũng không vội đi siêu thị mà về phòng tắm rửa trước cho thoải mái.
Trời tối thì Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi mới chuẩn bị ra khỏi phòng. Mặc dù chỉ đi dạo siêu thị ngay phía dưới khách sạn nhưng Cung Huyền Thương vẫn mặc đồ giữ ấm cho Lôi Hòa Nghi cẩn thận, mũ len, áo ấm, khăn quàng cổ đầy đủ. Để đề phòng bị nhận ra anh còn kéo khăng quàng cổ lên cao che khuất gần một nửa mặt dưới của cô. Bản thân anh thì chỉ mặt áo len cao cổ bó sát, bên ngoài mặc thêm một chiếc áo khoác dạ màu đen, nhìn đơn giản hơn Lôi Hòa Nghi nhưng vẫn rất ấm áp. Thể chất Cung Huyền Thương vốn rất tốt, hằng ngày đều tập gym điều độ, cũng đã trải qua huấn luyện đặc thù nên nhiệt độ hiện tại có thể khiến Lôi Hòa Nghi sinh bệnh nhưng chẳng hề hấn gì với anh, tuy nhiên để không khiến cô lo lắng thì anh vẫn mặc ấm. Gương mặt điển trai bị một chiếc khẩu trang đen che lại, anh không sợ bị nhận ra nhưng anh không muốn Lôi Hòa Nghi bị đưa lên hot search lúc này.
Chuẩn bị xong xuôi thì hai người nắm tay nhau đi xuống dưới vào siêu thị. Bình thường Lôi Hòa Nghi đều ăn ở ngoài, thỉnh thoảng về sớm thì khách sạn cũng sẽ mang bữa tối lên cho cô, hoặc khi cô muốn nấu ăn thì nhân viên sẽ chuẩn bị nguyên liệu sẵn mà chẳng cần cô phải đi siêu thị, đó là đặc quyền của VVIP nên Lôi Hòa Nghi ở đây đã nhiều ngày nhưng lại chưa từng đi siêu thị. Lần này vì muốn cất công vào bếp một chuyến, nguyên liệu cần tương đối nhiều hơn nữa Cung Huyền Thương lại bên cạnh nên cô mới ngẫu hứng muốn cùng anh đi dạo mà thôi.
Hai người đẩy xe đựng đồ đi vòng khắp khu vực dành cho nhà bếp, mua không ít đồ.
- Tôi nay em muốn ăn gì?
- Hải sản đi ạ!
- Không được, em đang tới kỳ sinh lý, hải sản có tính hàn, không nên ăn!
Vẻ mặt Lôi Hòa Nghi thoáng chốc sụ xuống như cái bánh bao nhăn nhó, Cung Huyền Thương không đành lòng xoa đầu cô.
- Bất quá có vài loại có thể ăn, anh sẽ xem xét mua về nấu cho em ăn, còn tôm cua gì đó, đợi kỳ sinh lý của em qua rồi anh sẽ cho em ăn, có được không?
- Vâng ạ!
Được Cung Huyền Thương đồng ý, Lôi Hòa Nghi vui vẻ chuẩn bị đẩy xe vào quầy hàng đông lạnh nhưng đẩy thế nào cũng không di chuyển được. Nhìn lại hóa ra là do Cung Huyền Thương giữ xe.
- Sao vậy anh?
- Em ở đây đợi anh, anh một mình đi vào là được rồi. Nhiệt độ bên trong quầy đông lạnh rất thấp, em đừng vào.
Siêu thị có điều hòa nên nhiệt độ tương đối ấm áp tuy nhiên quầy hàng đông lạnh thì nhiệt độ vẫn giữ ở mức thấp để giữ thực phẩm tươi nên Cung Huyền Thương không dám để Lôi Hòa Nghi đi vào sợ cô bị nhiễm lạnh.
- Vậy… em ở đây chờ anh!
- Ngoan!
Cung Huyền Thương chỉnh lại khăn quàng cổ cho cô rồi đi vào quầy hàng đông lạnh. Cẩn thận lựa chọn một ít hải sản Lôi Hòa Nghi có thể ăn lúc này, đưa lên bàn cân, thanh toán rồi nhờ nhân viên lát nữa giao lên phòng.
Toàn bộ quá trình chỉ mất khoảng 15 phút, bình thường ở nhà Cung Huyền Thương cũng hay nấu cơm nên anh có kinh nghiệm đi chợ, cũng sợ Lôi Hòa Nghi đợi lâu nên không dám la cà.
Lôi Hòa Nghi ngồi ở ngoài ngoan ngoãn đợi anh, thấy Cung Huyền Thương ra thì lập tức đứng dậy đẩy xe đi về phía anh.
- Xong rồi ạ?
- Anh mua xong rồi, một lát nhân viên sẽ mang lên phòng, em còn muốn mua gì không?
- Hình như vẫn còn, chúng ta đi dạo thêm một chút nữa nhé!
- Nghe theo em!
Lôi Hòa Nghi vốn muốn cầm tay Cung Huyền Thương như trước đó nhưng anh lập tức ngăn cô lại:
- Tay anh lạnh!
Lôi Hòa Nghi thở dài, cầm lấy hai tay Cung Huyền Thương để ôm lấy tay cô. Lôi Hòa Nghi mặc áo lông nên rất ấm, hai bàn tay lạnh lẽo của Cung Huyền Thương chạm vào liền cảm nhận được hơi ấm.
- Em mới không yếu đuối như vậy đâu, lần này em giúp anh sưởi ấm, chúng ta đi thôi!
Lôi Hòa Nghi vỗ vỗ lên bắp tay Cung Huyền Thương bật mỉm cười, anh cũng không phớt lờ sự quan tâm của cô mà ôm lấy tay cô sưởi ấm. Dạo thêm một lúc, mua thêm ít đồ thì hai người đi ra quầy thanh toán. Lôi Hòa Nghi mua khá nhiều nên nếu mang về thì sẽ rất mệt nhưng Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi là VVIP, dĩ nhiên nhân viên sẽ không để hai người tự thân xách đồ mà nhiệt tình đề xuất để nhân viên mang lên. Cung Huyền Thương dĩ nhiên không từ chối, thanh toán xong thì ôm eo Lôi Hòa Nghi rời đi.
Hai người về phòng thay đồ cho thoải mái, Lôi Hòa Nghi nằm trên đùi Cung Huyền Thương chơi điện thoại, anh xử lý công việc trên laptop, cảnh tượng bình dị mà hạnh phúc bị tiếng gõ cửa quấy nhiễu.
- Chắc là nhân viên siêu thị giao hàng đến, để anh ra lấy!
- Dạ!
Lôi Hòa Nghi ngồi dậy cùng Cung Huyền Thương ra cửa, quả nhiên là nhân viên giao hàng đến. Cũng Huyền Thương không phiền mọi người mang vào tận nhà nên bảo bọn họ để ở bên ngoài là được, Lôi Hòa Nghi đưa cho bọn họ một ít trà thảo mộc vẫn còn ấm nóng để cảm ơn. Đến khi nhân viên rời đi thì Cung Huyền Thương bắt đầu xách đồ vào bếp, Lôi Hòa Nghi cũng phụ giúp một tay nhưng hiển nhiên Cung Huyền Thương không cho cô xách nặng nên cô chỉ được xách mấy thứ lặt vặt như rau hoặc trái cây thôi.
Sắp xếp nguyên liệu vào tủ lạnh xong thì Cung Huyền Thương bắt đầu xắn tay vào bếp, Lôi Hòa Nghi không có việc gì làm nên cũng phụ giúp anh một tay. Có điều cô chỉ có thể ngồi nhặt rau hoặc dọn bát đĩa, những việc động vào dao kéo hoặc nước lạnh Cung Huyền Thương không cho cô làm. Lôi Hòa Nghi chỉ góp sức vào mấy việc nhỏ và đợi đến khi Cung Huyền Thương nấu xong thì đến canh bếp thôi, theo như anh nói thì bên bếp rất ấm.
Hai người làm một bàn đồ ăn đơn giản mà đầy đủ sắc hương vị, có lẽ do thời tiết lạnh nên Lôi Hòa Nghi tương đối dễ đói bụng, ăn nhiều hơn thường ngày, huống chi đã lâu mới được ăn lại món do Cung Huyền Thương nấu, cô không ăn nhiều một chút lại có lỗi với bản thân.
Ăn tối xong Cung Huyền Thương đi rửa bát, còn Lôi Hòa Nghi thì ăn một chút tráng miệng rồi vào phòng nằm, lên danh sách một vài món điểm tâm để ngày mai làm.
Vài phút sau thì Cung Huyền Thương cũng ngồi lên giường, Lôi Hòa Nghi xoay người nằm lên đùi anh, trên bụng chợt ấm áp, là Cung Huyền Thương đặt túi chườm ấm lên cho cô, nhiệt đồ đã được anh căn chỉnh vừa phải, không quá nóng mà rất thoải mái, Lôi Hòa Nghi chỉnh lại vị trí một chút rồi nằm đó tận hưởng.
- Đúng rồi, anh tính ở lại thủ đô bao lâu vậy ạ?
- Đại khái một tuần, xong công việc ở đây anh phải xuất ngoại đi công tác một thời gian.
- Phải xuất ngoại sao…
- Đúng vậy, phải đến Châu Âu một chuyến, đi vài nước…
Vốn dĩ lịch trình xuất ngoại xếp trước công việc ở thủ đô nhưng anh không yên tâm sức khỏe của Lôi Hòa Nghi nên dời lên trước, đợi đến kỳ sinh lý của cô qua đi thì anh cũng phải gấp rút xuất ngoại xử lý công việc ở bên đó. Mặc dù có chút gấp gáp nhưng không sao, chỉ cần Lôi Hòa Nghi ở đây không có việc gì thì anh ở nước ngoài cũng yên tâm, mệt một chút cũng được. Hơn nữa anh cũng đã thông tri với Lôi Sâm rồi, đến lúc anh rời khỏi thủ đô anh ấy sẽ đến đây sắp xếp công việc với thương hiệu Mia cho Lôi Hòa Nghi, vừa làm việc vừa có thể thay anh chăm sóc Lôi Hòa Nghi, có như vậy anh ở nước ngoài cũng yên tâm. Dĩ nhiên những chuyện này không nói ra.
- Vậy đợi đến khi đóng máy nếu anh vẫn chưa về thì em sẽ bay sang đó với anh nhé?
- Tới lúc đó phải để anh xem xét tình hình, bởi vì anh đi khá lâu cũng đi nhiều thành phố, nếu chênh lệch nhiệt độ và múi giờ quá nhiều thì anh không cho phép em đến.
Lôi Hòa Nghi có chút hụt hẫng, mặc dù biết anh lo cho mình nhưng sắp tới e là hai người sẽ tách ra một thời gian không ngắn nên vẫn có chút buồn. Cung Huyền Thương nói không sai, nếu hai thành phố chênh lệch nhiệt độ và múi giờ quá nhiều thì đừng nói là cô ngay cả anh cũng có chút chịu không nổi, nếu cô cứ cố chấp lúc đó Cung Huyền Thương không chỉ bận công việc mà còn phải lo cho sức khỏe của cô nữa.
- Em biết rồi, vậy đến lúc đó em sẽ thường xuyên gọi cho anh, ở xa như vậy em không yên tâm. Lỡ có chị gái nào đó nhìn trúng anh thì sao?
Lôi Hòa Nghi bĩu môi, vừa nghĩ đến đó trong lòng đã chua lòm. Cung Huyền Thương bật cười, bàn tay vuốt nhẹ mái tóc xõa ra trên chân mình.
- Không có lòng tin với anh vậy sao?
- Em tin anh, chỉ là… không yên tâm, bên ngoài hoa thơm cỏ lạ rất nhiều, anh không có ý nhưng người ta có tình, những cô gái đó thèm khát anh em không kiểm soát được.
- Tiểu tổ tông suy nghĩ quá nhiều rồi, không còn sớm nữa, mau ngủ thôi, những chuyện khác đến lúc đó anh tự khắc khiến em yên lòng.
Cung Huyền Thương sờ túi chườm ấm trên bụng Lôi Hòa Nghi, nước bên trong đã không còn ấm bèn cầm lấy đặt sang một bên, rắt đèn ngủ sau đó xoay người ôm Lôi Hòa Nghi vào lòng.
Buổi sáng, vì không phải đến phim trường nên Lôi Hòa Nghi được dịp ngủ nướng, lúc thức dậy thì Cung Huyền Thương đã rời giường. Lôi Hòa Nghi ngồi ngẩn ngơ vài phút đợi hồn về rồi mới đi vệ sinh cá nhân.
Ra đến phòng bếp thì trên bàn đã bày sẵn đồ ăn, vẫn còn ấm hẳn là làm chưa lâu, mặc dù đói bụng nhưng Lôi Hòa Nghi cũng không vội ăn mà đi xem Cung Huyền Thương. Cô một đường đi đến phòng tập gym, gõ cửa rồi đẩy nhẹ cửa thò đầu vào bên trong, quả nhiên thấy anh đang chạy bộ. Mùa lạnh nhưng lúc này trên người Cung Huyền Thương chỉ mặc một chiếc quần cộc, thân trên hoàn mỹ để trần có một lớp mồ hôi mỏng. Lôi Hòa Nghi nhìn vài phút cho thỏa mãn rồi mới gọi anh.
- Thương!
Cung Huyền Thương quay đầu lại, tháo tai nghe ra, bước xuống máy chạy bộ.
- Em dậy rồi à?
- Vâng, anh ăn sáng chưa?
- Vẫn chưa, đang đợi em!
- Vậy chúng ta mau đi ăn thôi!
- Được!
Cung Huyền Thương lau đi mồ hôi trên người rồi vươn tay cầm lấy áo thun trên giá treo mặc vào sau đó ôm eo Lôi Hòa Nghi ra nhà ăn. Anh vừa vận động xong trên người vẫn còn nóng, đi sát bên cạnh khiến Lôi Hòa Nghi có cảm giác có một ngọn lửa nhỏ sau lưng, vừa ấm vừa nóng khiến cô không khỏi muốn thu hẹp khoảng cách. Cung Huyền Thương không đọc được suy nghĩ của cô, đi đến nhà ăn kéo ghế cho Lôi Hòa Nghi rồi ngồi xuống bên cạnh cô.
- Anh đã gọi cho Bạc đại ca rồi, anh ấy nói hai chúng ta đến Bạc Môn lúc nào cũng được!
- Thoải mái vậy sao ạ?
- Đến thẳng Bạc Môn cho nên không cần quá khó khăn, cùng lắm anh và em đi dạo một chút là được. Nhưng nếu em cảm thấy ngại vậy thì sát giờ tan ca buổi chiều hai chúng ta đến đó, vừa hay có thể ăn bữa cơm.
- Vâng, em cũng nghĩ vậy!
- Quyết định vậy đi, hôm nay em làm điểm tâm anh sẽ giúp em một tay!
- Dạ!
Hai người nhanh chóng giải quyết xong buổi sáng, sau khi dọn dẹp thì Cung Huyền Thương vào nhà tắm còn Lôi Hòa Nghi thì ở ngoài bếp chuẩn bị nguyên liệu để bắt tay vào làm. Làm điểm tâm cung đình phức tạp hơn nấu ăn thông thường nhiều nên cần có chút thời gian, tư giờ đến chiều thời gian còn nhiều, không gấp gáp.
Cung Huyền Thương tắm xong thì ra nhà bếp phụ giúp cô một tay, quá trình làm anh không có kinh nghiệm nhưng phụ giúp vài công đoạn nhỏ thì anh vẫn làm được. Hai người bận rộn trong bếp đến buổi trưa thì Cung Huyền Thương trở thành đầu bếp chính nấu ăn, còn Lôi Hòa Nghi vẫn tiếp tục công việc của mình, đợi đến khi Cung Huyền Thương gọi cô ăn trưa cô mới tạm dừng.
Cứ thế cho đến giữa chiều thì mọi thứ cũng xong, Cung Huyền Thương nhìn thành quả càng thêm tự hào hãnh diện về cô bé con nhà mình. Anh chỉ góp chút sức nhỏ thôi còn lại đều là Lôi Hòa Nghi tự mình chuẩn bị. Đặc biệt là lúc cắt tỉa tạo hình cho bánh, Cung Huyền Thương nhìn đến hoa mắt, biểu cảm hoàn toàn bội phục trước tay nghề của cô.
Thấy vẻ mặt của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi càng có cảm giác thành tựu. Mặc dù đã lâu không động đến nhưng may mà không có lụt nghề, tương lai phải chăm chỉ hơn mới được.
Lôi Hòa Nghi chọn một chiếc bánh được cô tỉa thành hoa mẫu đơn đưa đến bên miệng Cung Huyền Thương
- Lâu rồi em không có làm bánh, không biết tỉ lệ có chuẩn không? Anh thử giúp em nhé!
Cung Huyền Thương không nói hai lời hé miệng cắn một miếng, thật sự phá vỡ vẻ ngoài xinh đẹp như hoa của chiếc bánh này anh không nỡ nhưng vợ đã đưa bánh đến tận miệng anh nào dám từ chối. Cẩn thận thưởng thức, quả thật khác xa với những loại điểm tâm anh từng dùng qua ở các buổi tiệc được tổ chức theo phong cách cung đình. Hương vị chuẩn chỉnh, ngọt nhưng không ngấy, hương thơm vừa phải không át đi vị ngon của bánh, ăn một lần là ấn tượng.
- Rất ngon! Không tin em có thể thử!
Lôi Hòa Nghi cũng cắn một miếng lên chiếc bánh đang cầm, cẩn thận nhấm nháp.
- May mà hương vị vẫn vậy, em yên tâm rồi!
Lôi Hòa Nghi làm rất nhiều nên thời gian mới dài như vậy. Cô chọn ra một ít để cho Cung Huyền Thương, còn lại thì xếp cẩn thận vào khay gỗ, đặt vào hộp gỗ mà cô đã nhờ Cung Huyền Thương mua chuẩn bị mang đến Bạc Môn xem như quà cảm ơn cho Bạc Kình Thương, còn một phần cho Phó Ngữ Tình nữa, mặc dù không biết hôm nay có gặp được không nhưng cô có thể nhờ Bạc Kình Thương gửi cho cô ấy.
- Đại công cáo thành!
- Vui như vậy sao?
- Dĩ nhiên, thành quả hoàn mỹ như vậy khiến em rất có cảm giác thành tựu.
- Tương lai có thể thường xuyên làm cho anh ăn không?
- Anh muốn ăn lúc nào cũng được, em sẽ làm cho anh!
- … Nghĩ lại thì làm cái này rất mệt, dịp lễ em có thể trổ tài một khen, ngày thường thì không cần.
- Em có thời gian!
- Không nói chuyện này nữa, cũng sắp đến giờ rồi, chúng ta mau đi thay đồ thôi.
- Vâng!
Hai người về phòng thay đồ, Cung Huyền Thương như cũ là quần Âu đen, áo len bó sát, bên ngoài khoác áo mangto dáng dài màu đen. Lôi Hòa Nghi thì tươi sáng hơn, một set váy áo màu trắng làm bằng vải dạ ấm áp, tay áo dài, phần cổ tay và cổ áo có may lông thú cao cấp, giữ ấm vô cùng tốt, chân váy đuôi cá dài qua gối phối cùng giày cao gót trắng, mái tóc dài đến giữa lưng xoăn nhẹ xõa ra, tổng thể vừa sang trọng vừa trang nhã, đứng cạnh Cung Huyền Thương chính là một đôi trai tài gái sắc.
- Chân em lộ ra ngoài sẽ không lạnh chứ?
- Em mang tất giữ ấm, sẽ không lạnh đâu, anh yên tâm!
Cung Huyền Thương nghe thế mới nhìn kỹ lại, quả thật có mang tất chỉ là da cô vốn trắng nên nếu không để ý sẽ không phát hiện, thấy thế anh cũng yên tâm rồi. Chuẩn bị xong thì Cung Huyền Thương cầm lấy hộp điểm tâm và cầm tay Lôi Hòa Nghi xuống sảnh đợi xe đến đón, hai người cũng không đợi lâu tài xế đã dừng xe trước cửa vào khách sạn. Sau khi cả hai lên xe thì lập tức hướng về phía Bạc Môn mà đi.
Trợ lý của Bạc Kình Thương đã sớm chờ ở cửa, thấy xe dừng lại thì cung kinh đi đến. Cung Huyền Thương xuống xe mở cửa cầm tay Lôi Hòa Nghi xuống sau đó nhận lấy hộp điểm tâm từ cô, một người đàn ông cao lớn điển trai cầm theo một hộp gỗ tuy có chút kỳ quái nhưng lại chẳng ảnh hưởng gì đến khí chất của Cung Huyền Thương, anh vẫn đẹp trai như thường.
- Cung tổng, Lôi tiểu thư, Bạc tổng đang làm việc trên văn phòng, tôi sẽ đưa hai vị lên đó!
- Được, làm phiền rồi!
Ba người đi vào sảnh tiến tới thang máy chuyên dụng để đi lên tầng cao. Nhân viên thỉnh thoảng nhìn thoáng qua sau đó vẫn chăm chỉ làm việc. Ở Cung thị Lôi Hòa Nghi vẫn thường xuyên đến tìm Cung Huyền Thương nên nhân viên nhận ra cô và cũng đoán ra được mối quan hệ của hai người chỉ là không dám tiết lộ ra ngoài để truyền thông bắt được gió. Còn ở Bạc Môn, trên dưới cấm tuyệt mọi tin đồn nhảm nhí làm ảnh hưởng đến người khác cho nên nhân viên dù hiếu kỳ cũng chỉ có thể giữ trong lòng, huống chi khách được đích thân trợ lý của Bạc Kình Thương xuống đón dĩ nhiên thân phận không bình thường, bọn họ nhìn lâu hơn 2 giây cũng không dám. Có người nhận ra Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương nhưng cũng chỉ tự hiểu trong lòng, không dám nhiều lời với người bên cạnh.
Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi vào văn phòng làm việc của Bạc Kình Thương, anh ấy đang sắp xếp lại công văn thấy hai người vào thì dừng công việc trong tay đi đến chào hỏi.
Hai người đàn ông đập tay với nhau rồi ôm một cái đầy thân thiết, Lôi Hòa Nghi thì chỉ dám bắt tay chào hỏi mà thôi.
- Hai đứa mau ngồi đi!
Cung Huyền Thương dẫn Lôi Hòa Nghi ngồi xuống ghế sofa, sau đó anh đưa hộp điểm tâm về phía Bạc Kình Thương.
- Nghi Nghi đích thân xuống bếp làm, tặng anh xem như quà cảm ơn!
Bạc Kình Thương nhìn về phía Lôi Hòa Nghi, cô gật đầu mỉm cười.
- Một chút quà mọn, hi vọng Bạc đại ca không chê!
- Không chê, em dâu vất vả rồi!
- Có một hộp nhỏ là của chị Tiểu Tình, em không biết rõ thời gian làm việc của chị ấy cũng không biết địa chỉ nhà nên chỉ có thể làm phiền Bạc đại ca thôi!
Bạc Kình Thương mở hộp gỗ lấy ra một hộp hỗ nhỏ khác đặt bên trong ra ngoài, đập vào mắt là những chiếc bánh ngọt đủ màu sắc được cắt tỉa cực kỳ tỉ mỉ xinh đẹp, trong mắt không khỏi hiện lên một tia khen ngợi.
- Tay nghề em dâu tốt thật đấy, không thua kém bất kỳ nghệ nhân nào!
- Không dám, chỉ là chút tài mọn thôi ạ!
- Ông nội anh rất thích những món điểm tâm cung đình nhưng người lớn tuổi có những bệnh của tuổi già nên không thể ăn đồ ngọt được, nếu không những chiếc bánh nhất định được ông hết lòng khen ngợi.
Cung Huyền Thương nghe thế liền nói:
- Cái này anh không cần lo, Nghi Nghi làm bánh rất tốt, không quá ngọt, rất vừa miệng, người già vẫn có thể ăn được, chỉ cần kiểm soát khẩu phần ăn thôi. Nếu anh không tin cứ ăn thử một cái đi.
Bạc Kình Thương nhướng mày cầm thử một chiếc bánh lên ăn, gương mặt hiếm khi để lộ cảm xúc cũng hiện lên một chút kinh ngạc và tán thưởng.
- Quả thực rất ngon, ông nội nhất định sẽ thích.
Bạc Kình Thương cầm một đĩa nhỏ, lấy vài bánh ra đặt lên đó còn những chiếc bánh trong hộp thì bảo quản cần thận, kêu trợ lý cho người mang về Bạc gia cho lão gia tử.
- Món quà này của em dâu thật khiến anh mở rộng tầm mắt!
- Bạc đại ca quá khen rồi!
- Đúng rồi, của Tiểu Tình cũng vậy sao?
- Vâng, cũng là mấy món điểm tâm nhỏ thôi ạ!
- Nói vậy thì không thể để lâu!
- Cũng không biết bữa cơm tối nay chị ấy có thể đến không?
- Thời gian biểu của cô ấy luôn rất quy củ, dù là cuối tuần cũng sẽ đến Phó thị. Cũng không biết hôm nay cô ấy có thời gian không?
- Vậy để em hỏi thử chị ấy!
Lôi Hòa Nghi lấy điện thoại muốn gửi tin nhắn cho Phó Ngữ Tình nhưng Bạc Kình Thương đã ngăn lại.
- Giờ này sắp tan ca rồi, cô ấy sẽ đến một nơi, em hẹn bây giờ hơi khó. Nhưng nếu bây giờ đổi lại anh mời, cô ấy nhất định sẽ từ chối.
- Chị ấy đi đâu vậy ạ, em muốn gặp chị ấy một chút!
Bạc Kình Thương nhìn Cung Huyền Thương, muốn hỏi ý xem anh có đồng ý để Lôi Hòa Nghi đi không, Cung Huyền Thương gật đầu, anh tin Lôi Hòa Nghi tự có chừng mực. Bạc Kình Thương hiểu ý gật đầu, nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Để tài xế đưa em đi!
- Vâng! Vậy bây giờ em đi đây!
- Được, anh sẽ gửi địa chỉ qua cho em!
- Được ạ!
Lôi Hòa Nghi cầm túi xách lên, tạm biệt hai người rồi đi xuống dưới. Điện thoại rung lên, thông báo có tin nhắn, biết là Bạc Kình Thương gửi nên Lôi Hòa Nghi mở ra xem, ánh mắt hơi lóe lên, thở dài rồi đi về chiếc xe phía trước cửa vào khách sạn, là xe của Bạc Kình Thương, ngoại trừ tài xế bên ghế phụ còn có một vệ sỹ, Lôi Hòa Nghi gật đầu xem như chào hỏi rồi lên xe ngồi.
Mặc dù đang là giờ cao điểm nhưng đường xá ở thủ đô hiện đại rộng rãi nên tình trạng kẹt xe cũng không nghiêm trọng lắm, hơn nữa hướng đi của Lôi Hòa Nghi cũng không phải vào nội thành nên kẹt xe không nhiều.
Đi ngang một tiệm hoa, Lôi Hòa Nghi bảo tài xế dừng lại rồi đi vào tiệm, nhờ nhân viên gói một bó hoa Tulip trắng trang trọng, sau đó thanh toán rồi trở lại xe. Chiếc xe chạy đến nghĩa trang thành phố, Lôi Hòa Nghi ôm hoa đi xuống, phía sau là vệ sỹ mà Bạc Kình Thương cho đi theo bảo vệ Lôi Hòa Nghi.
Hôm nay chỉ là ngày bình thường nên nghĩa trang rất vắng, cũng may trời còn chưa tối nếu không dù có vệ sỹ Lôi Hòa Nghi cũng không có can đảm đi sâu vào. Cô không biết Phó Ngữ Tình đang ở khu vực nào nên tìm người canh giữ nghĩa trang để hỏi, sau khi nghe chỉ dẫn thì lịch sự cảm ơn rồi cùng vệ sỹ đi về hướng người canh giữ nghĩa trang đã nói.
Cách một đoạn xa đã nhìn thấy bóng dáng nhỏ bé đơn độc của Phó Ngữ Tình ngồi trước một ngôi mộ, Lôi Hòa Nghi bảo vệ sỹ đứng cách một khoảng rồi tiếp tục đi.
Lôi Hòa Nghi lặng lẽ đi đến sau lưng Phó Ngữ Tình, ngồi ngụy xuống bên cạnh cô, cẩn thận đặt bó hoa Tulip trắng xuống trước bia mộ, bên cạnh là một cành hoa Tulip đồng dạng màu trắng vẫn còn tươi.
- Em đến có chút đường đột, mong là chị sẽ không thấy phiền!
Lúc Lôi Hòa Nghi đến gần Phó Ngữ Tình đã nhận ra rồi, cô ấy lắc đầu.
- Không phiền, ngày thường chỉ có một mình chị đến, hôm nay hiếm khi có người cùng chị đi thăm anh ấy. Cảm ơn em!
Lôi Hòa Nghi lắc đầu, sau đó nhìn bia mộ. Đó là… Phó Đình Thâm!
Người đàn ông chỉ khoảng 25-26 tuổi, đẹp trai sáng lạn, vẻ ngoài xuất chúng không kém Bạc Kình Thương hay là Cung Huyền Thương. Nụ cười nhẹ nở trên môi càng thêm cuốn hút, đôi mắt đen sâu thẳm bí ẩn như chứa cả đại dương… chỉ một tấm ảnh nhỉ nhưng Lôi Hòa Nghi có thể cảm nhận được một thân nhiệt huyết và lý tưởng của anh. Một người đàn ông tài hoa bản lĩnh, từng là truyền kỳ nổi danh khắp thủ dô, chỉ mất vài năm ngắn ngủi để tạo cho mình một đế chế thương nghiệp, nếu anh không ra đi sớm thì có lẽ cũng là một nhân vật phong vân bất phân thắng bại với Bạc Kình Thương, đáng tiếc… lại bạc mệnh. Mặc dù chưa từng tiếp xúc trực diện nhưng sâu thẳm trong lòng Lôi Hòa Nghi vẫn lấy làm tiếc cho một thiên tài trẻ tuổi như Phó Đình Thâm, lại nhìn dáng vẻ đau thương của Phó Ngữ Tình thì không khỏi chua xót.
Cô không quen biết Phó Đình Thâm, cũng không hiểu rõ chuyện xưa giữa hai người cho nên lúc này cũng không biết an ủi Phó Ngữ Tình như thế nào. Không ở trong vị trí của người khác vĩnh viễn không hiểu được cảm giác của họ, an ủi thế nào cũng là vô ích. Lôi Hòa Nghi lặng lẽ vỗ vai Phó Ngữ Tình.
- Em… em sang bên kia đợi chị!
Lôi Hòa Nghi đi đến đứng dưới một gốc cây đợi Phó Ngữ Tình, cũng không nói rõ trong lòng là tư vị gì. Cô cũng đã từng yêu Sở Mặc Thần hơn tất thảy nhưng cuối cùng cô vẫn chọn quên đi đoạn tình cảm đó, bắt đầu với Cung Huyền Thương. Nhưng cô không biết liệu Phó Ngữ Tình có thể bước ra khỏi quá khứ hay không.
Cung Huyền Thương từng nói mọi sự so sánh đều là khập khiễng, Nguyệt Nghi và Lăng Mặc Thần, Lôi Hòa Nghi bây giờ và Cung Huyền Thương hay Phó Ngữ Tình và Phó Đình Thâm, mỗi một câu chuyện đều khác nhau, kết cục cũng khác nhau.
Phó Đình Thâm và Phó Ngữ Tình đã định sẵn là âm dương cách biệt nhưng liệu có cái kết nào cho Bạc Kình Thương và cô ấy. Có lẽ sẽ rất khó nhưng Lôi Hòa Nghi biết Phó Đình Thâm là người mong cô ấy hạnh phúc hơn bất cứ ai và dĩ nhiên Bạc Kình Thương là người duy nhất có thể yêu thương, bảo vệ và chấp nhận việc Phó Ngữ Tình nhớ mãi không quên Phó Đình Thâm nhưng cô ấy lại không nguyện ý…
Lôi Hòa Nghi thở dài, cô không ở vị trí của Phó Ngữ Tình, không có tư cách nên khuyên cô ấy nên làm thế nào. Không đành lòng nhìn Phó Ngữ Tình cô đơn cả đời, nhớ mãi một người nhưng cũng không đành lòng để Bạc Kình Thương gắn bó cả đời với một người không yêu anh ấy. Đối với ai đều không công bằng!
Thường nói người có tình sẽ về với nhau nhưng thế giới này làm gì có chuyện mọi thứ đều viên mãn. Trong lòng Lôi Hòa Nghi chợt sợ hãi, cô cũng từng tin chắc rằng là mình - Nguyệt Nghi và Lăng Mặc Thần sẽ hạnh phúc nhưng đã âm dương cách biệt mà lần này cô - Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương sẽ thế nào? Cô không dám nghĩ…
- Nghi Nghi!
Tiếng gọi của Phó Ngữ Tình kéo Lôi Hòa Nghi ra khỏi dòng cảm xúc tiêu cực của mình, gương mặt của cô có chút trắng khiến Phó Ngữ Tình lo lắng.
- Em không sao chứ?
- Không… em không sao ạ!
Lôi Hòa Nghi nỗ lực hít thở bình ổn lại cảm xúc, nở nụ cười trấn an Phó Ngữ Tình. Lôi Hòa Nghi chỉ thấy đôi mắt cô ấy phiếm đỏ, không thể nói được là có khóc hay không nhưng nhất định rất buồn… rất rất buồn, muốn khóc nhưng không được còn khó chịu hơn khóc một trận lớn.
- Chị nghe nói em đến thủ đô nhưng công việc ở Phó thị quá bận nên vẫn chưa có dịp gặp em, chị còn sợ không kịp trước khi em trở lại Hải thành may mà vẫn có gặp được sớm.
Lôi Hòa Nghi nhận ra Phó Ngữ Tình cũng đang cố gắng kìm chế bản thân, nói sang chuyên khác để che giấu nỗi buồn, cô không vạch trần cũng không cần nói lời an ủi gì mà nương theo bậc thang của Phó Ngữ Tình.
- Hôm nay em được nghỉ, Thương cũng đang ở thủ đô nên muốn cùng Bạc đại ca ăn bữa cơm, em có mang cho anh ấy chút quà nhỏ, có cả phần của chị nữa. Vì là điểm tâm nên không thể để sang hôm sau nên em mới gấp gáp đến đây.
- Vậy bây giờ…
- Em muốn mời chị đi ăn cùng bọn em luôn, được không ạ?
- Em đã đến tận đây rồi chị cũng không tiện từ chối!
- Vậy thì tốt quá!
- Không còn sớm nữa, mau đi thôi, đi xe của chị đi!
Lôi Hòa Nghi gật gật đầu, cả hai cùng với vệ sỹ rời khỏi nghĩa trang, lúc đi một cơn gió nhẹ tuổi qua, Phó Ngữ Tình có chút giật mình, cứ ngoái đầu lưu luyến nhìn lại mấy lần, Lôi Hòa Nghi không biết cô ấy nghĩ gì, chỉ có thể vỗ nhẹ lên mu bàn tay an ủi, không nói lời nào.
Hai người lên xe của Phó Ngữ Tình, Lôi Hòa Nghi nói địa chỉ nhà hàng cho tài xế, vệ sỹ như cũ lên xe của Bạc Kình Thương, tài xế khởi động xe chạy theo sau.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.