Chương 206
Như Quỳnh
17/07/2024
Vài ngày trôi qua thì cũng đến lúc Kiêu Kiêu đi học, sau khi cho con trai đi tham quan trường học và nhận đồng phục thì vợ chồng Cung Huyền Thương cũng sắp xếp vài đồ dùng cơ bản cho con trai.
Ngày đầu tiên Kiêu Kiêu đi học, Cung Huyền Thương đi làm trễ hơn ngày thường. Buổi sáng hai vợ chồng đã dậy sớm để chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ để Kiêu Kiêu mang theo, Cung Huyền Thương đặc biệt làm bánh ngọt của Pháp mà anh học được khi đi tuần trăng mật, bởi vì Kiêu Kiêu còn nhỏ lại không thích ăn ngọt lắm nên lượng đường trong bánh cũng được giảm xuống đáng kể để không ảnh hưởng đến sức khỏe còn Lôi Hòa Nghi thì làm một ít điểm tâm ăn nhẹ, bánh được nặn thành nhiều hình dáng rất đáng yêu sinh động. Đến khi làm xong thì hai người đặt vào lồng giữ nhiệt.
Lúc người làm dọn bữa sáng lên phòng thì Kiêu Kiêu cũng từ trên lầu đi xuống, bé con vệ sinh cá nhân xong thay vào bộ đồng phục của trường, quần nâu áo vàng vừa đáng yêu vừa hoạt bát.
- Bố, mẹ, chào buổi sáng!
Cung Huyền Thương rửa tay bước tới ôm Kiêu Kiêu, hôn lên gò má trắng trẻo của con trai:
- Chào buổi sáng cục cưng!
Lôi Hòa Nghi cũng đi tới hôn Kiêu Kiêu một cái:
- Hôm nay bố mẹ làm một ít bánh cho con mang đến trường, nếu con đói thì cứ lấy ăn nhé!
- Dạ, cảm ơn bố mẹ!
- Con vào gọi ông cố ra ăn sáng đi, ăn xong bố mẹ đưa con đến trường!
- Vâng ạ!
Cung Huyền Thương đặt Kiêu Kiêu xuống, bé con đi đến phòng ông nội Cung gọi ông ra ăn sáng. Đến giờ đi học Kiêu Kiêu tạm biệt ông cố, Natch và Bánh Bao.
- Ông ơi, cháu đến trường đây ạ, chiều sẽ về chơi với ông!
- Được được, cháu đi học vui vẻ nhé, có chuyện gì thì gọi cho ông cố!
- Dạ!
Kiêu Kiêu ôm cổ ông nội Cung hôn hai bên mặt ông tạm biệt sau đó quay sang xoa đầu Natch và Bánh Bao.
- Em đi học đây!
Natch dụi cái đầu lớn của mình vào ngực Kiêu Kiêu xem như tạm biệt, xong xuôi Kiêu Kiêu quay lại bên mẹ, người làm mang balo đến cho bé con. Lôi Hòa Nghi lấy trong túi ra hai con thú nho nhỏ móc vào khóa kéo balo cho Kiêu Kiêu.
Một con là cá voi xanh, một con là bạch tuộc vàng được Lôi Hòa Nghi đan bằng len mấy ngày qua. Kiêu Kiêu cầm lấy bóp thử mấy cái:
- Mẹ ơi, dễ thương quá!
- Con thích là tốt rồi!
- Cảm ơn mẹ!
Cung Huyền Thương cũng thay đồ xong cầm chìa khóa xe chào ông rồi dẫn vợ con ra xe, anh đưa chìa khóa cho tài xế rồi mở cửa cho hai mẹ con. Chiếc xe lăn bánh đến trường mầm non của Kiêu Kiêu, trước khi xuống xe, Lôi Hòa Nghi chỉnh lại mũ đồng phục của con trai:
- Kiêu Kiêu còn nhớ lời mẹ dặn không?
- Nhớ ạ…
Kiêu Kiêu giơ tay phải của mình lên, trên đó có một chiếc đồng hồ điện tử màu đen nho nhỏ do Cung Huyền Thương đặc biệt đặt hàng cho Kiêu Kiêu, ngoài coi giờ thì còn có chức năng định vị và gọi điện.
- Nếu có chuyện gì thì ấn nút trên đồng hồ nhấn số 1 cho bố mẹ, nếu không thể gọi được cho bố mẹ thì ấn số 2 để gọi cho ông cố… Nếu đi lạc gặp chú cảnh sát hoặc người lạ phải nói tên ông cố ngoại ra…
Điện thoại của Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương không có gì đảm bảo sẽ hoạt động mọi lúc, đôi khi vì công việc nên có thể không nghe máy được kịp lúc nhưng hai ông cụ ở nhà thì lại khác, có quản gia và cảnh vệ ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, nếu Kiêu Kiêu gọi đến nhất định có thể kết nối, như vậy hai vợ chồng cũng có thể yên tâm. Về phần tại sao phải nói tên Lôi lão gia… bởi vì người khác có thể không biết Cung Huyền Thương hoặc Lôi Hòa Nghi nhưng xác xuất người nhận ra Lôi lão gia lại rất cao, một đứa trẻ không thể tự dưng biết một nhân vật lớn như vậy cho nên nếu đứa trẻ đó có thể nói được chức vụ và tên của Lôi lão gia thì chỉ có thể là người quen trong nhà thôi, đây cũng là một cách để giúp Kiêu Kiêu thoát khỏi hiểm cảnh…
- Con giỏi lắm…
Kiêu Kiêu được mẹ khen thì mỉm cười ngượng ngùng, cầm lấy bình nước nhỏ đeo lên cổ, cửa xe mở ra, hai vợ chồng mỗi người cầm một tay của Kiêu Kiêu dẫn bé con vào trường.
Kiêu Kiêu đã biết lớp của mình ở đâu nên không cần bố mẹ dẫn đến tận nơi, đến trước toàn nhà phòng học, Lôi Hòa Nghi khụy xuống đối diện với con trai:
- Con đi học nhé, trưa mẹ sẽ đến đón con, sau đó chúng ta đến chỗ của bố ăn trưa, buổi chiều mẹ lại đưa con đến trường…
- Dạ, mẹ đừng lo, con sẽ học thật tốt…
- Con chỉ cần vui vẻ là được, không cần gượng ép mình…
- Vâng ạ!
Kiêu Kiêu ôm cổ Lôi Hòa Nghi hôn lên mặt cô, Cung Huyền Thương cũng khụy xuống ôm con trai, Kiêu Kiêu vẫy tay với hai người rồi đi vào lớp, đợi đến khi bé con đi khuất hai vợ chồng mới ra xe đi đến Cung thị.
Kiêu Kiêu bình tĩnh đi vào lớp của mình, trong phòng học đã có không ít bạn nhỏ, đều là cậu ấm cô chiêu nên trông đứa trẻ nào cũng xinh xắn đáng yêu nhưng không nghi ngờ gì khi gương mặt xuất sắc thừa hưởng từ bố của Kiêu Kiêu khiến những đứa trẻ khác phải suýt xoa. Bé con không để ý đến những ánh mắt chăm chú xung quanh, đưa mắt tìm chỗ ngồi, đột nhiên va phải một bóng dáng quen thuộc, cậu bé điển trai kia nhìn thấy Kiêu Kiêu thì vẫy tay:
- Ngật Kiêu, ngồi đây!
Kiêu Kiêu gật đầu đi đến, cởi ba lô ra, cất nón vào rồi nhìn bạn học:
- Tinh Hải… không ngờ chúng ta lại cùng lớp.
- Mình nghe bố nói cậu cũng sẽ đi học ở đây nên đoán là chúng ta sẽ được chung lớp.
- Sau này chúng ta làm bạn học rồi, thật sự quá tốt!
- Đúng vậy!
Tinh Hải - Châu Tinh Hải là cậu cả của nhà họ Châu, gia tộc quyền lực nhất giới châu báu Hoa quốc, bố là người đứng đầu gia tộc, mẹ xuất thân trong gia tộc danh giá nhất giới văn học nghệ thuật nước nhà, là một trong những người thừa kế được chú ý nhất Hoa quốc sau này.
Chiếc vòng tay Cung lão gia tặng cho Kiêu Kiêu cũng là từ Châu gia cất công tìm kiếm và gia công, Cung Huyền Thương và bố Châu Tinh Hải cũng có mối liên hệ làm ăn mật thiết, hai đứa trẻ sớm muộn gì cũng sẽ làm quen với nhau, biết nhau từ nhỏ lại là chuyện tốt. Lần trước ở hôn lễ của Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi, Châu Tinh Hải cùng bố mẹ đến tham dự, hai đứa trẻ cùng tuổi nên rất nhanh đã thân quen với nhau. Cung Huyền Thương biết Châu Tinh Hải cũng học ở đây, con trai sẽ không bỡ ngỡ với môi trường mới nên rất yên tâm, không nói cho con trai biết cũng là để cho bé con một bất ngờ nhỏ.
Hai đứa trẻ đã lâu không học nên trò chuyện rất nhiều, đặc biệt là về những chủ đề yêu thích của bản thân, hai bé con đẹp như tranh trở thành cảnh quan nổi bật nhất phòng học, mấy cậu bé xung quanh nhìn đầy ngưỡng mộ còn các cô bé thì nhìn hai đứa nhóc đầy mê mẩn.
Chẳng mấy chốc cô giáo vào lớp, giáo viên họ Hà - Hà Mạn là một cô gái trẻ ngoại hình ưa nhìn sáng sủa luôn nở nụ cười hòa nhã thoáng chốc đã khiến mấy đứa trẻ yêu thích. Sau khi chào cả lớp thì Hà Mạn nhìn sơ qua từng bạn học, nhìn đến gương mặt quá mức nổi bật của Kiêu Kiêu thì không khỏi sửng sốt sau đó trở lại bình thường và bắt đầu buổi học hôm nay. Mầm non không cần học nhiều về kiến thức nên mấy đứa trẻ vừa học vừa chơi rất thoải mái vui vẻ, Kiêu Kiêu cũng không nóng lòng làm quen thêm bạn mới mà chỉ chơi cùng Tinh Hải. Xét khía cạnh nào đó thì điểm này cực kỳ giống bố mẹ, không thích kết giao quá nhiều bạn bè, có thể xã giao nhưng tâm giao thì càng ít càng tốt.
Cho đến khi đến giờ ra chơi, Kiêu Kiêu đi vệ sinh xong trở vào lớp thì bắt gặp cô giáo đang đứng ngoài hành lang:
- Kiêu Kiêu!
- Vâng cô giáo!
- Cô thấy em họ Cung… bố em tên là Cung Huyền Thương sao?
- Vâng, cô biết bố em sao ạ?
- À không… chỉ là cô từng thấy bố em trên ti vi thôi! Em giống bố em lắm!
Từng là Ảnh đế trả tuổi tài năng nổi khắp trong và ngoài nước, dù đã rời xa màn ảnh rất nhiều năm nhưng với gương mặt đó của Cung Huyền Thương, muốn người khác quên cũng khó. Cô giáo Hà mấy năm trước cũng từng theo đuổi thần tượng sao có thể không nhận ra gương mặt giống y đúc Cung Huyền Thương của Kiêu Kiêu.
- Cảm ơn cô giáo!
- Được rồi em vào lớp đi!
- Vâng ạ!
Kiêu Kiêu về chỗ ngồi, có chút đói bụng nên lấy bánh bố mẹ làm ra ăn, bên cạnh Tinh Hải cũng hành động tương tự.
- Ngật Kiêu, bánh của cậu trông ngon quá, còn dễ thương nữa, đầu bếp nhà mình làm cũng rất ngon nhưng không dễ thương như vậy!
- Bánh này là bố mình làm, còn bánh hình động vật này là mẹ mình làm đó, đẹp lắm đúng không?
- Siêu đẹp luôn!
Nghe bạn khen mẹ mình Kiêu Kiêu còn vui hơn mình được khen, gương mặt nhỏ ngẩng lên đầy hãnh diện. Kiêu Kiêu lấy thìa nhỏ ra ăn bánh ngọt bố làm, đưa cho Tinh Hải mấy cái bánh nhỏ Lôi Hòa Nghi nặn, Tinh Hải cũng chia sẻ bánh của mình cho Kiêu Kiêu.
- Ngật Kiêu, chú Cung làm bánh ngon thật, bố mẹ mình đều không biết nấu ăn!
- Mẹ nói bố mình đã học làm bánh ở… Pháp, bố mình siêu giỏi luôn.
- Bố mình không biết nấu ăn nhưng bố làm mấy món trang sức đẹp lắm, bố mình cũng giỏi.
- Bố mình không biết làm trang sức nhưng bố mình có nhiều tiền, bố có thể mua trang sức cho mẹ…
- Bố mình cũng vậy, haha… đúng rồi vòng tay của cậu là ông cố Cung mua của bố mình đấy, đẹp lắm đúng không?
- Mình không biết nữa, ông cố không có nói nhưng chắc là vậy rồi…
- Mình còn nhiều viên đá đẹp lắm, hôm nào cậu đến nhà mình chơi, mình sẽ cho cậu mấy món…
- Mình sẽ xin phép bố mẹ, cậu cũng đến chơi nhà mình nhé, nhà mình có bể cá lớn lắm, có Bánh Bao có Natch, Natch là một con hổ lớn lắm luôn, cậu sẽ bất ngờ cho xem…
- Hổ… là mèo mới đúng…
- Là hổ, mình phân biệt được mèo và hổ, mình từng cưỡi Natch nữa cơ, Natch còn nhảy xuống hồ bắt cá cho mình, con cá lớn lắm… không tin cậu cứ đến nhà mình xem sẽ biết…
- Thật sao…
- Thật!
- Vậy… vậy hôm nào mình đến nhà cậu chơi!
- Ừm!
Cô giáo Hà vừa nghe được một đoạn nhỏ cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ, khẽ cười đi xuống ngồi cạnh Kiêu Kiêu.
- Kiêu Kiêu à, rất nhiều bạn nhỏ bị nhầm lẫn giữa mèo và hổ bởi vì có những loài mèo rất lớn, màu sắc cũng hao hao nên có thể nhà em đang nuôi một con mèo lớn đấy. Đất nước chúng ta không thể nuôi hổ bởi vì hổ là một loài động vật ăn thịt rất mạnh mẽ rất hung dữ, ngoài trừ rừng sâu thì chỉ có sở thú và khu bảo tồn mới có hổ thôi.
Kiêu Kiêu mím môi, bé con biết nhà bình thường bị cấm nuôi hổ nhưng rõ ràng nhà mình có Natch hơn nữa Natch chẳng hung dữ chút nào còn luôn bảo vệ bé con, cô giáo lại không tin, Kiêu Kiêu cũng không muốn giải thích dù sao cũng không ai nghe, hôm nào Tinh Hải đến nhà chơi sẽ biết thôi.
- Vâng, cô giáo!
- Ngoan lắm, em ăn bánh tiếp đi, đây là bánh do bố em làm sao?
- Vâng ạ!
- Bố em đúng là một người bố tốt, rất yêu thương em! Hiếm có người bố nào chịu xuống bếp nấu ăn cho gia đình lắm đặc biệt là những người bận rộn như bố em.
- Nhưng thưa cô, chú Châu bố của Tinh Hải không biết nấu ăn cũng rất yêu thương bạn ấy, giống bố em thương em vậy!
- Phải phải, cô giáo lỡ lời rồi, xin lỗi Tinh Hải nhé!
- … Vâng!
- Hai đứa chơi tiếp đi!
- Dạ!
Hà Mạn trở về bàn giáo viên của mình, Tinh Hải nhìn Kiêu Kiêu thì thầm.
- Tớ thấy cô giáo hơi kỳ lạ, có phải cô ấy quan tâm cậu quá rồi không?
- Tớ cũng thấy vậy… nhưng mà Tinh Hải, Natch ở mình là hổ thật đấy, hay là học xong cậu đến nhà mình đi, mình cho cậu chơi với Natch!
- Hôm sau nhé, mình chưa xin phép bố mẹ mà…
- Được!
Kiêu Kiêu ăn hết bánh bố làm, cất gọn thìa vào hộp rồi bỏ vào balo, hai con thú bông dễ thương trên dây kéo lắc lư vô cùng đáng yêu.
- Ngật Kiêu, cái này dễ thương quá!
- Mẹ mình làm cho mình đấy, đẹp đúng không?
- Đẹp, đẹp lắm luôn, đẹp hơn mấy con thú bông ngoài cửa hàng nữa!
- Mẹ mình mà…
Một cô bé xinh xắn chạy đến ngồi xuống cạnh Kiêu Kiêu e dè lên tiếng:
- Bạn học Cung, cá voi của cậu dễ thương quá… mình có thể mượn xem một xíu không?
Mặc dù cô bé rất dễ thương có thể nói là cô bé đáng yêu nhất lớp bây giờ lại nhìn Kiêu Kiêu bằng đôi mắt lấp lánh năn nỉ khiến ai cũng muốn cưng chiều nhưng điều đó cũng không khiến Kiêu Kiêu mềm lòng. Bé con đã gặp qua Kiều Nhiên và Sương Âm còn xinh đẹp hơn như này nhiều đã sớm miễn nhiễm với cái gọi là dùng vẻ đáng yêu để hạ gục người khác huống chi hai đứa trẻ còn chưa quen biết sao có thể cho mượn đồ. Kiêu Kiêu lập tức ôm balo vào lòng bày tỏ thái độ:
- Không thể được!
- Mình… mình chỉ muốn xem một chút thôi, sẽ không làm hư, mình chỉ muốn xem kỹ để nhờ mẹ mình mua cho mình thôi!
- Không được là không được, đây là đồ mẹ mình làm cho mình, bên ngoài sẽ không bán, không có cái thứ hai!
- Không thể nào… mẹ cậu giỏi vậy sao, mẹ mình giỏi lắm nhưng cũng không làm được sao mẹ cậu có thể…
- Mẹ cậu giỏi hay không liên quan gì đến tôi liên quan gì đến mẹ tôi. Mẹ cậu không làm được là việc của mẹ cậu, mẹ tôi chính là giỏi như vậy đấy, giỏi hơn mẹ cậu nhiều!
Kiêu Kiêu có thể bỏ qua người khác không tin tưởng mình giống như cô giáo nhưng người khác nói mẹ mình không tốt, bé con sẽ không bỏ qua. Dù đối phương là một đứa trẻ hay là ai đi chăng nữa cũng không được.
Cô bé kia lần đầu bị quát như vậy sợ đến quên cả khóc, người lớn tiếng còn là Kiêu Kiêu mà vừa nhìn cô bé đã rất thích, sau một lát đã bật khóc đi về chỗ. Mấy cậu bé xung quanh vừa an ủi cô bé vừa nhìn Kiêu Kiêu chống hông:
- Ngật Kiêu, sao cậu lại lớn tiếng với Vãn Vãn như vậy, cậu ấy khóc rồi đấy!
- Phải đó, Vãn Vãn đáng yêu như vậy cậu không thể nhường một chút sao?
- Cậu thật quá đáng!
- Xấu tính!
Kiêu Kiêu trừng mắt nhìn xung quanh, lên tiếng:
- Sao tôi phải nhường cậu ấy, tôi và cậu ấy không quen biết nhau, việc gì phải nhường các cậu thích thì đi mà nhường.
Nói rồi cũng không quan tâm những đứa trẻ xung quanh, kéo balo lại ôm trong lòng, Tinh Hải sau khi đôi co mấy câu với mấy đứa trẻ xung quanh rồi cũng ngồi lại với Kiêu Kiêu.
- Bọn họ thật quá đáng!
- Mình mặc kệ bọn họ!
- Phải phải mặc kệ, bằng tuổi với nhau sao phải nhường nhịn cậu ấy, chúng ta vốn không thân mà!
- Ừ!
Cô giáo Hà từ bên ngoài vào lớp, vừa vào đã thấy Vãn Vãn khóc thì đi đến hỏi han dỗ dành, nghe mấy đứa trẻ xung quanh cáo trạng Kiêu Kiêu cũng đại khái hiểu ra vấn đề. Nhìn Kiêu Kiêu và Tinh Hải đều không phải những đứa trẻ đơn giản, gia tộc phía sau cũng không dễ chọc, mặc dù trong lớp đều là cậu ấm cô chiêu những không phải ai cũng như ai, giới thượng lưu cũng chia ra cấp bậc, mà họ Cung của Kiêu Kiêu và họ Châu của Tinh Hải không nghi ngờ gì là những gia tộc quyền lực hàng đầu. Ngược lại mẹ của Vãn Vãn nhờ ly hôn được chia một khoảng tài sản kếch xù mới miễn cưỡng bước một chân vào giới thượng lưu, hoàn toàn không so được với hai cậu chủ kia. Cũng may chỉ là xung đột qua lại giữa mấy đứa trẻ, cũng không có xô xát gì. Cô giáo Hà dịu dàng an ủi Vãn Vãn, cũng nay cô bé này dễ dỗ hơn nữa cô bé cũng không muốn bạn học nghĩ mình là đứa trẻ thích khóc nên rất nhanh đã nín, ngoan ngoãn trở lại chơi cùng bạn học.
Cô giáo Hà đi đến chỗ Kiêu Kiêu nhắc nhở khách sáo mấy câu, bé con cũng không tỏ thái độ gì mà gật đầu cho qua chuyện, bề ngoài là nghe lời cô giáo nhưng thực chất Kiêu Kiêu lười quan tâm. Bé con cũng không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, kết thúc giờ ra chơi thì vào học như bình thường.
- Ngật Kiêu, buổi trưa cậu ở trường hay về nhà?
- Mẹ mình sẽ đến đón mình đến chỗ của bố, chiều mẹ sẽ lại đưa mình về trường.
Thời gian vào lớp buổi chiều khá trễ nên bọn trẻ có thể lựa chọn về nhà hoặc ở lại trường nghỉ trưa. Thông thường bố mẹ của những đứa trẻ học ở đây đều rất bận rộn nên sẽ cho con nghỉ ở trường luôn, đến giờ tan học buổi chiều mới đến đón về. Tinh Hải cũng được bố mẹ cho đăng kí nghỉ ở trường nên mới hỏi Kiêu Kiêu có ở lại không.
- Hả! Vậy mình ở lớp một mình rồi!
- Hay cậu cũng đến chỗ bố mình với mình đi!
- Không hay lắm đâu!
- Bảo mẹ mình gọi điện thoại thông báo cho bố mẹ cậu là được rồi!
- Vậy lát nữa xem sao!
- Ừm!
Kiêu Kiêu thu dọn balo xong thì chào cô giáo chuẩn bị ra cổng.
- Kiêu Kiêu, em về nhà sao?
- Em đến chỗ của bố ạ!
- Bố em đến đón em sao?
- Dạ không, là mẹ em!
- Ồ, được rồi, vậy em đi đi!
Tinh Hải cũng đi cùng Kiêu Kiêu.
- Tinh Hải, em đi đâu vậy, không phải bố mẹ đã đăng ký cho em ở lại trường sao?
- Em đến chỗ chú Cung với Ngật Kiêu ạ!
- Em đã xin phép bố mẹ chưa?
- Em sẽ nhớ mẹ Ngật Kiêu gọi cho bố mẹ em!
- Vậy đợi mẹ Kiêu Kiêu gọi cho mẹ em được mẹ em chấp nhận cô mới có thể để em đi được!
- Vâng!
Kiêu Kiêu và Tinh Hải đi cùng nhau ra cổng, Lôi Hòa Nghi đã đứng ngoài xe đợi sẵn, vóc dáng hoàn hảo và gương mặt xinh đẹp nổi bật vô cùng, Kiêu Kiêu từ xa đã nhìn thấy mẹ vui vẻ chạy đến. Lôi Hòa Nghi ngồi khụy xuống ôm lấy con trai chạy đến.
- Mẹ, con nhớ mẹ lắm!
- Mẹ cũng nhớ con!
Lôi Hòa Nghi cầm lấy balo từ trên vai Kiêu Kiêu rồi nhìn Tinh Hải:
- Chào con, Tinh Hải!
- Chào cô, cô Nghi!
Kiêu Kiêu nắm lấy váy mẹ xin mẹ cho Tinh Hải đi cùng mình đến chỗ bố. Lôi Hòa Nghi cũng biết sau mấy anh em trong nhà và cặp song sinh nhà Bạc Kình Thương thì Tinh Hải là người bạn thân thiết của Kiêu Kiêu nên không chút do dự đồng ý. Cô nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho mẹ Tinh Hải xin phép rồi đưa điện thoại cho Tinh Hải nói chuyện với mẹ. Cậu bé nghe mẹ dặn dò vài câu rồi ngoan ngoãn trả điện thoại lại cho Lôi Hòa Nghi.
Mẹ của Tinh Hải cũng gọi điện báo lại cho cô giáo, xong xuôi rồi Lôi Hòa Nghi mới mở cửa xe cho hai đứa trẻ đi vào rồi mình cũng ngồi lên cho tài xế lái đến Cung thị.
Lôi Hòa Nghi hai tay dắt hai bé trai lên văn phòng của Cung Huyền Thương, anh đã được Lôi Hòa Nghi nhắn tin thông báo trước nên cũng không bất ngờ khi thấy Tinh Hải đến. Ân cần hỏi han về ngày đi học đầu tiên của con trai xong thì hỏi mọi người muốn ăn gì để đặt món cho nhà hàng giao đến.
Ngày đầu tiên Kiêu Kiêu đi học, Cung Huyền Thương đi làm trễ hơn ngày thường. Buổi sáng hai vợ chồng đã dậy sớm để chuẩn bị một ít đồ ăn nhẹ để Kiêu Kiêu mang theo, Cung Huyền Thương đặc biệt làm bánh ngọt của Pháp mà anh học được khi đi tuần trăng mật, bởi vì Kiêu Kiêu còn nhỏ lại không thích ăn ngọt lắm nên lượng đường trong bánh cũng được giảm xuống đáng kể để không ảnh hưởng đến sức khỏe còn Lôi Hòa Nghi thì làm một ít điểm tâm ăn nhẹ, bánh được nặn thành nhiều hình dáng rất đáng yêu sinh động. Đến khi làm xong thì hai người đặt vào lồng giữ nhiệt.
Lúc người làm dọn bữa sáng lên phòng thì Kiêu Kiêu cũng từ trên lầu đi xuống, bé con vệ sinh cá nhân xong thay vào bộ đồng phục của trường, quần nâu áo vàng vừa đáng yêu vừa hoạt bát.
- Bố, mẹ, chào buổi sáng!
Cung Huyền Thương rửa tay bước tới ôm Kiêu Kiêu, hôn lên gò má trắng trẻo của con trai:
- Chào buổi sáng cục cưng!
Lôi Hòa Nghi cũng đi tới hôn Kiêu Kiêu một cái:
- Hôm nay bố mẹ làm một ít bánh cho con mang đến trường, nếu con đói thì cứ lấy ăn nhé!
- Dạ, cảm ơn bố mẹ!
- Con vào gọi ông cố ra ăn sáng đi, ăn xong bố mẹ đưa con đến trường!
- Vâng ạ!
Cung Huyền Thương đặt Kiêu Kiêu xuống, bé con đi đến phòng ông nội Cung gọi ông ra ăn sáng. Đến giờ đi học Kiêu Kiêu tạm biệt ông cố, Natch và Bánh Bao.
- Ông ơi, cháu đến trường đây ạ, chiều sẽ về chơi với ông!
- Được được, cháu đi học vui vẻ nhé, có chuyện gì thì gọi cho ông cố!
- Dạ!
Kiêu Kiêu ôm cổ ông nội Cung hôn hai bên mặt ông tạm biệt sau đó quay sang xoa đầu Natch và Bánh Bao.
- Em đi học đây!
Natch dụi cái đầu lớn của mình vào ngực Kiêu Kiêu xem như tạm biệt, xong xuôi Kiêu Kiêu quay lại bên mẹ, người làm mang balo đến cho bé con. Lôi Hòa Nghi lấy trong túi ra hai con thú nho nhỏ móc vào khóa kéo balo cho Kiêu Kiêu.
Một con là cá voi xanh, một con là bạch tuộc vàng được Lôi Hòa Nghi đan bằng len mấy ngày qua. Kiêu Kiêu cầm lấy bóp thử mấy cái:
- Mẹ ơi, dễ thương quá!
- Con thích là tốt rồi!
- Cảm ơn mẹ!
Cung Huyền Thương cũng thay đồ xong cầm chìa khóa xe chào ông rồi dẫn vợ con ra xe, anh đưa chìa khóa cho tài xế rồi mở cửa cho hai mẹ con. Chiếc xe lăn bánh đến trường mầm non của Kiêu Kiêu, trước khi xuống xe, Lôi Hòa Nghi chỉnh lại mũ đồng phục của con trai:
- Kiêu Kiêu còn nhớ lời mẹ dặn không?
- Nhớ ạ…
Kiêu Kiêu giơ tay phải của mình lên, trên đó có một chiếc đồng hồ điện tử màu đen nho nhỏ do Cung Huyền Thương đặc biệt đặt hàng cho Kiêu Kiêu, ngoài coi giờ thì còn có chức năng định vị và gọi điện.
- Nếu có chuyện gì thì ấn nút trên đồng hồ nhấn số 1 cho bố mẹ, nếu không thể gọi được cho bố mẹ thì ấn số 2 để gọi cho ông cố… Nếu đi lạc gặp chú cảnh sát hoặc người lạ phải nói tên ông cố ngoại ra…
Điện thoại của Lôi Hòa Nghi và Cung Huyền Thương không có gì đảm bảo sẽ hoạt động mọi lúc, đôi khi vì công việc nên có thể không nghe máy được kịp lúc nhưng hai ông cụ ở nhà thì lại khác, có quản gia và cảnh vệ ở bên cạnh mọi lúc mọi nơi, nếu Kiêu Kiêu gọi đến nhất định có thể kết nối, như vậy hai vợ chồng cũng có thể yên tâm. Về phần tại sao phải nói tên Lôi lão gia… bởi vì người khác có thể không biết Cung Huyền Thương hoặc Lôi Hòa Nghi nhưng xác xuất người nhận ra Lôi lão gia lại rất cao, một đứa trẻ không thể tự dưng biết một nhân vật lớn như vậy cho nên nếu đứa trẻ đó có thể nói được chức vụ và tên của Lôi lão gia thì chỉ có thể là người quen trong nhà thôi, đây cũng là một cách để giúp Kiêu Kiêu thoát khỏi hiểm cảnh…
- Con giỏi lắm…
Kiêu Kiêu được mẹ khen thì mỉm cười ngượng ngùng, cầm lấy bình nước nhỏ đeo lên cổ, cửa xe mở ra, hai vợ chồng mỗi người cầm một tay của Kiêu Kiêu dẫn bé con vào trường.
Kiêu Kiêu đã biết lớp của mình ở đâu nên không cần bố mẹ dẫn đến tận nơi, đến trước toàn nhà phòng học, Lôi Hòa Nghi khụy xuống đối diện với con trai:
- Con đi học nhé, trưa mẹ sẽ đến đón con, sau đó chúng ta đến chỗ của bố ăn trưa, buổi chiều mẹ lại đưa con đến trường…
- Dạ, mẹ đừng lo, con sẽ học thật tốt…
- Con chỉ cần vui vẻ là được, không cần gượng ép mình…
- Vâng ạ!
Kiêu Kiêu ôm cổ Lôi Hòa Nghi hôn lên mặt cô, Cung Huyền Thương cũng khụy xuống ôm con trai, Kiêu Kiêu vẫy tay với hai người rồi đi vào lớp, đợi đến khi bé con đi khuất hai vợ chồng mới ra xe đi đến Cung thị.
Kiêu Kiêu bình tĩnh đi vào lớp của mình, trong phòng học đã có không ít bạn nhỏ, đều là cậu ấm cô chiêu nên trông đứa trẻ nào cũng xinh xắn đáng yêu nhưng không nghi ngờ gì khi gương mặt xuất sắc thừa hưởng từ bố của Kiêu Kiêu khiến những đứa trẻ khác phải suýt xoa. Bé con không để ý đến những ánh mắt chăm chú xung quanh, đưa mắt tìm chỗ ngồi, đột nhiên va phải một bóng dáng quen thuộc, cậu bé điển trai kia nhìn thấy Kiêu Kiêu thì vẫy tay:
- Ngật Kiêu, ngồi đây!
Kiêu Kiêu gật đầu đi đến, cởi ba lô ra, cất nón vào rồi nhìn bạn học:
- Tinh Hải… không ngờ chúng ta lại cùng lớp.
- Mình nghe bố nói cậu cũng sẽ đi học ở đây nên đoán là chúng ta sẽ được chung lớp.
- Sau này chúng ta làm bạn học rồi, thật sự quá tốt!
- Đúng vậy!
Tinh Hải - Châu Tinh Hải là cậu cả của nhà họ Châu, gia tộc quyền lực nhất giới châu báu Hoa quốc, bố là người đứng đầu gia tộc, mẹ xuất thân trong gia tộc danh giá nhất giới văn học nghệ thuật nước nhà, là một trong những người thừa kế được chú ý nhất Hoa quốc sau này.
Chiếc vòng tay Cung lão gia tặng cho Kiêu Kiêu cũng là từ Châu gia cất công tìm kiếm và gia công, Cung Huyền Thương và bố Châu Tinh Hải cũng có mối liên hệ làm ăn mật thiết, hai đứa trẻ sớm muộn gì cũng sẽ làm quen với nhau, biết nhau từ nhỏ lại là chuyện tốt. Lần trước ở hôn lễ của Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi, Châu Tinh Hải cùng bố mẹ đến tham dự, hai đứa trẻ cùng tuổi nên rất nhanh đã thân quen với nhau. Cung Huyền Thương biết Châu Tinh Hải cũng học ở đây, con trai sẽ không bỡ ngỡ với môi trường mới nên rất yên tâm, không nói cho con trai biết cũng là để cho bé con một bất ngờ nhỏ.
Hai đứa trẻ đã lâu không học nên trò chuyện rất nhiều, đặc biệt là về những chủ đề yêu thích của bản thân, hai bé con đẹp như tranh trở thành cảnh quan nổi bật nhất phòng học, mấy cậu bé xung quanh nhìn đầy ngưỡng mộ còn các cô bé thì nhìn hai đứa nhóc đầy mê mẩn.
Chẳng mấy chốc cô giáo vào lớp, giáo viên họ Hà - Hà Mạn là một cô gái trẻ ngoại hình ưa nhìn sáng sủa luôn nở nụ cười hòa nhã thoáng chốc đã khiến mấy đứa trẻ yêu thích. Sau khi chào cả lớp thì Hà Mạn nhìn sơ qua từng bạn học, nhìn đến gương mặt quá mức nổi bật của Kiêu Kiêu thì không khỏi sửng sốt sau đó trở lại bình thường và bắt đầu buổi học hôm nay. Mầm non không cần học nhiều về kiến thức nên mấy đứa trẻ vừa học vừa chơi rất thoải mái vui vẻ, Kiêu Kiêu cũng không nóng lòng làm quen thêm bạn mới mà chỉ chơi cùng Tinh Hải. Xét khía cạnh nào đó thì điểm này cực kỳ giống bố mẹ, không thích kết giao quá nhiều bạn bè, có thể xã giao nhưng tâm giao thì càng ít càng tốt.
Cho đến khi đến giờ ra chơi, Kiêu Kiêu đi vệ sinh xong trở vào lớp thì bắt gặp cô giáo đang đứng ngoài hành lang:
- Kiêu Kiêu!
- Vâng cô giáo!
- Cô thấy em họ Cung… bố em tên là Cung Huyền Thương sao?
- Vâng, cô biết bố em sao ạ?
- À không… chỉ là cô từng thấy bố em trên ti vi thôi! Em giống bố em lắm!
Từng là Ảnh đế trả tuổi tài năng nổi khắp trong và ngoài nước, dù đã rời xa màn ảnh rất nhiều năm nhưng với gương mặt đó của Cung Huyền Thương, muốn người khác quên cũng khó. Cô giáo Hà mấy năm trước cũng từng theo đuổi thần tượng sao có thể không nhận ra gương mặt giống y đúc Cung Huyền Thương của Kiêu Kiêu.
- Cảm ơn cô giáo!
- Được rồi em vào lớp đi!
- Vâng ạ!
Kiêu Kiêu về chỗ ngồi, có chút đói bụng nên lấy bánh bố mẹ làm ra ăn, bên cạnh Tinh Hải cũng hành động tương tự.
- Ngật Kiêu, bánh của cậu trông ngon quá, còn dễ thương nữa, đầu bếp nhà mình làm cũng rất ngon nhưng không dễ thương như vậy!
- Bánh này là bố mình làm, còn bánh hình động vật này là mẹ mình làm đó, đẹp lắm đúng không?
- Siêu đẹp luôn!
Nghe bạn khen mẹ mình Kiêu Kiêu còn vui hơn mình được khen, gương mặt nhỏ ngẩng lên đầy hãnh diện. Kiêu Kiêu lấy thìa nhỏ ra ăn bánh ngọt bố làm, đưa cho Tinh Hải mấy cái bánh nhỏ Lôi Hòa Nghi nặn, Tinh Hải cũng chia sẻ bánh của mình cho Kiêu Kiêu.
- Ngật Kiêu, chú Cung làm bánh ngon thật, bố mẹ mình đều không biết nấu ăn!
- Mẹ nói bố mình đã học làm bánh ở… Pháp, bố mình siêu giỏi luôn.
- Bố mình không biết nấu ăn nhưng bố làm mấy món trang sức đẹp lắm, bố mình cũng giỏi.
- Bố mình không biết làm trang sức nhưng bố mình có nhiều tiền, bố có thể mua trang sức cho mẹ…
- Bố mình cũng vậy, haha… đúng rồi vòng tay của cậu là ông cố Cung mua của bố mình đấy, đẹp lắm đúng không?
- Mình không biết nữa, ông cố không có nói nhưng chắc là vậy rồi…
- Mình còn nhiều viên đá đẹp lắm, hôm nào cậu đến nhà mình chơi, mình sẽ cho cậu mấy món…
- Mình sẽ xin phép bố mẹ, cậu cũng đến chơi nhà mình nhé, nhà mình có bể cá lớn lắm, có Bánh Bao có Natch, Natch là một con hổ lớn lắm luôn, cậu sẽ bất ngờ cho xem…
- Hổ… là mèo mới đúng…
- Là hổ, mình phân biệt được mèo và hổ, mình từng cưỡi Natch nữa cơ, Natch còn nhảy xuống hồ bắt cá cho mình, con cá lớn lắm… không tin cậu cứ đến nhà mình xem sẽ biết…
- Thật sao…
- Thật!
- Vậy… vậy hôm nào mình đến nhà cậu chơi!
- Ừm!
Cô giáo Hà vừa nghe được một đoạn nhỏ cuộc trò chuyện của hai đứa trẻ, khẽ cười đi xuống ngồi cạnh Kiêu Kiêu.
- Kiêu Kiêu à, rất nhiều bạn nhỏ bị nhầm lẫn giữa mèo và hổ bởi vì có những loài mèo rất lớn, màu sắc cũng hao hao nên có thể nhà em đang nuôi một con mèo lớn đấy. Đất nước chúng ta không thể nuôi hổ bởi vì hổ là một loài động vật ăn thịt rất mạnh mẽ rất hung dữ, ngoài trừ rừng sâu thì chỉ có sở thú và khu bảo tồn mới có hổ thôi.
Kiêu Kiêu mím môi, bé con biết nhà bình thường bị cấm nuôi hổ nhưng rõ ràng nhà mình có Natch hơn nữa Natch chẳng hung dữ chút nào còn luôn bảo vệ bé con, cô giáo lại không tin, Kiêu Kiêu cũng không muốn giải thích dù sao cũng không ai nghe, hôm nào Tinh Hải đến nhà chơi sẽ biết thôi.
- Vâng, cô giáo!
- Ngoan lắm, em ăn bánh tiếp đi, đây là bánh do bố em làm sao?
- Vâng ạ!
- Bố em đúng là một người bố tốt, rất yêu thương em! Hiếm có người bố nào chịu xuống bếp nấu ăn cho gia đình lắm đặc biệt là những người bận rộn như bố em.
- Nhưng thưa cô, chú Châu bố của Tinh Hải không biết nấu ăn cũng rất yêu thương bạn ấy, giống bố em thương em vậy!
- Phải phải, cô giáo lỡ lời rồi, xin lỗi Tinh Hải nhé!
- … Vâng!
- Hai đứa chơi tiếp đi!
- Dạ!
Hà Mạn trở về bàn giáo viên của mình, Tinh Hải nhìn Kiêu Kiêu thì thầm.
- Tớ thấy cô giáo hơi kỳ lạ, có phải cô ấy quan tâm cậu quá rồi không?
- Tớ cũng thấy vậy… nhưng mà Tinh Hải, Natch ở mình là hổ thật đấy, hay là học xong cậu đến nhà mình đi, mình cho cậu chơi với Natch!
- Hôm sau nhé, mình chưa xin phép bố mẹ mà…
- Được!
Kiêu Kiêu ăn hết bánh bố làm, cất gọn thìa vào hộp rồi bỏ vào balo, hai con thú bông dễ thương trên dây kéo lắc lư vô cùng đáng yêu.
- Ngật Kiêu, cái này dễ thương quá!
- Mẹ mình làm cho mình đấy, đẹp đúng không?
- Đẹp, đẹp lắm luôn, đẹp hơn mấy con thú bông ngoài cửa hàng nữa!
- Mẹ mình mà…
Một cô bé xinh xắn chạy đến ngồi xuống cạnh Kiêu Kiêu e dè lên tiếng:
- Bạn học Cung, cá voi của cậu dễ thương quá… mình có thể mượn xem một xíu không?
Mặc dù cô bé rất dễ thương có thể nói là cô bé đáng yêu nhất lớp bây giờ lại nhìn Kiêu Kiêu bằng đôi mắt lấp lánh năn nỉ khiến ai cũng muốn cưng chiều nhưng điều đó cũng không khiến Kiêu Kiêu mềm lòng. Bé con đã gặp qua Kiều Nhiên và Sương Âm còn xinh đẹp hơn như này nhiều đã sớm miễn nhiễm với cái gọi là dùng vẻ đáng yêu để hạ gục người khác huống chi hai đứa trẻ còn chưa quen biết sao có thể cho mượn đồ. Kiêu Kiêu lập tức ôm balo vào lòng bày tỏ thái độ:
- Không thể được!
- Mình… mình chỉ muốn xem một chút thôi, sẽ không làm hư, mình chỉ muốn xem kỹ để nhờ mẹ mình mua cho mình thôi!
- Không được là không được, đây là đồ mẹ mình làm cho mình, bên ngoài sẽ không bán, không có cái thứ hai!
- Không thể nào… mẹ cậu giỏi vậy sao, mẹ mình giỏi lắm nhưng cũng không làm được sao mẹ cậu có thể…
- Mẹ cậu giỏi hay không liên quan gì đến tôi liên quan gì đến mẹ tôi. Mẹ cậu không làm được là việc của mẹ cậu, mẹ tôi chính là giỏi như vậy đấy, giỏi hơn mẹ cậu nhiều!
Kiêu Kiêu có thể bỏ qua người khác không tin tưởng mình giống như cô giáo nhưng người khác nói mẹ mình không tốt, bé con sẽ không bỏ qua. Dù đối phương là một đứa trẻ hay là ai đi chăng nữa cũng không được.
Cô bé kia lần đầu bị quát như vậy sợ đến quên cả khóc, người lớn tiếng còn là Kiêu Kiêu mà vừa nhìn cô bé đã rất thích, sau một lát đã bật khóc đi về chỗ. Mấy cậu bé xung quanh vừa an ủi cô bé vừa nhìn Kiêu Kiêu chống hông:
- Ngật Kiêu, sao cậu lại lớn tiếng với Vãn Vãn như vậy, cậu ấy khóc rồi đấy!
- Phải đó, Vãn Vãn đáng yêu như vậy cậu không thể nhường một chút sao?
- Cậu thật quá đáng!
- Xấu tính!
Kiêu Kiêu trừng mắt nhìn xung quanh, lên tiếng:
- Sao tôi phải nhường cậu ấy, tôi và cậu ấy không quen biết nhau, việc gì phải nhường các cậu thích thì đi mà nhường.
Nói rồi cũng không quan tâm những đứa trẻ xung quanh, kéo balo lại ôm trong lòng, Tinh Hải sau khi đôi co mấy câu với mấy đứa trẻ xung quanh rồi cũng ngồi lại với Kiêu Kiêu.
- Bọn họ thật quá đáng!
- Mình mặc kệ bọn họ!
- Phải phải mặc kệ, bằng tuổi với nhau sao phải nhường nhịn cậu ấy, chúng ta vốn không thân mà!
- Ừ!
Cô giáo Hà từ bên ngoài vào lớp, vừa vào đã thấy Vãn Vãn khóc thì đi đến hỏi han dỗ dành, nghe mấy đứa trẻ xung quanh cáo trạng Kiêu Kiêu cũng đại khái hiểu ra vấn đề. Nhìn Kiêu Kiêu và Tinh Hải đều không phải những đứa trẻ đơn giản, gia tộc phía sau cũng không dễ chọc, mặc dù trong lớp đều là cậu ấm cô chiêu những không phải ai cũng như ai, giới thượng lưu cũng chia ra cấp bậc, mà họ Cung của Kiêu Kiêu và họ Châu của Tinh Hải không nghi ngờ gì là những gia tộc quyền lực hàng đầu. Ngược lại mẹ của Vãn Vãn nhờ ly hôn được chia một khoảng tài sản kếch xù mới miễn cưỡng bước một chân vào giới thượng lưu, hoàn toàn không so được với hai cậu chủ kia. Cũng may chỉ là xung đột qua lại giữa mấy đứa trẻ, cũng không có xô xát gì. Cô giáo Hà dịu dàng an ủi Vãn Vãn, cũng nay cô bé này dễ dỗ hơn nữa cô bé cũng không muốn bạn học nghĩ mình là đứa trẻ thích khóc nên rất nhanh đã nín, ngoan ngoãn trở lại chơi cùng bạn học.
Cô giáo Hà đi đến chỗ Kiêu Kiêu nhắc nhở khách sáo mấy câu, bé con cũng không tỏ thái độ gì mà gật đầu cho qua chuyện, bề ngoài là nghe lời cô giáo nhưng thực chất Kiêu Kiêu lười quan tâm. Bé con cũng không bị chuyện vừa rồi ảnh hưởng, kết thúc giờ ra chơi thì vào học như bình thường.
- Ngật Kiêu, buổi trưa cậu ở trường hay về nhà?
- Mẹ mình sẽ đến đón mình đến chỗ của bố, chiều mẹ sẽ lại đưa mình về trường.
Thời gian vào lớp buổi chiều khá trễ nên bọn trẻ có thể lựa chọn về nhà hoặc ở lại trường nghỉ trưa. Thông thường bố mẹ của những đứa trẻ học ở đây đều rất bận rộn nên sẽ cho con nghỉ ở trường luôn, đến giờ tan học buổi chiều mới đến đón về. Tinh Hải cũng được bố mẹ cho đăng kí nghỉ ở trường nên mới hỏi Kiêu Kiêu có ở lại không.
- Hả! Vậy mình ở lớp một mình rồi!
- Hay cậu cũng đến chỗ bố mình với mình đi!
- Không hay lắm đâu!
- Bảo mẹ mình gọi điện thoại thông báo cho bố mẹ cậu là được rồi!
- Vậy lát nữa xem sao!
- Ừm!
Kiêu Kiêu thu dọn balo xong thì chào cô giáo chuẩn bị ra cổng.
- Kiêu Kiêu, em về nhà sao?
- Em đến chỗ của bố ạ!
- Bố em đến đón em sao?
- Dạ không, là mẹ em!
- Ồ, được rồi, vậy em đi đi!
Tinh Hải cũng đi cùng Kiêu Kiêu.
- Tinh Hải, em đi đâu vậy, không phải bố mẹ đã đăng ký cho em ở lại trường sao?
- Em đến chỗ chú Cung với Ngật Kiêu ạ!
- Em đã xin phép bố mẹ chưa?
- Em sẽ nhớ mẹ Ngật Kiêu gọi cho bố mẹ em!
- Vậy đợi mẹ Kiêu Kiêu gọi cho mẹ em được mẹ em chấp nhận cô mới có thể để em đi được!
- Vâng!
Kiêu Kiêu và Tinh Hải đi cùng nhau ra cổng, Lôi Hòa Nghi đã đứng ngoài xe đợi sẵn, vóc dáng hoàn hảo và gương mặt xinh đẹp nổi bật vô cùng, Kiêu Kiêu từ xa đã nhìn thấy mẹ vui vẻ chạy đến. Lôi Hòa Nghi ngồi khụy xuống ôm lấy con trai chạy đến.
- Mẹ, con nhớ mẹ lắm!
- Mẹ cũng nhớ con!
Lôi Hòa Nghi cầm lấy balo từ trên vai Kiêu Kiêu rồi nhìn Tinh Hải:
- Chào con, Tinh Hải!
- Chào cô, cô Nghi!
Kiêu Kiêu nắm lấy váy mẹ xin mẹ cho Tinh Hải đi cùng mình đến chỗ bố. Lôi Hòa Nghi cũng biết sau mấy anh em trong nhà và cặp song sinh nhà Bạc Kình Thương thì Tinh Hải là người bạn thân thiết của Kiêu Kiêu nên không chút do dự đồng ý. Cô nhanh chóng lấy điện thoại gọi cho mẹ Tinh Hải xin phép rồi đưa điện thoại cho Tinh Hải nói chuyện với mẹ. Cậu bé nghe mẹ dặn dò vài câu rồi ngoan ngoãn trả điện thoại lại cho Lôi Hòa Nghi.
Mẹ của Tinh Hải cũng gọi điện báo lại cho cô giáo, xong xuôi rồi Lôi Hòa Nghi mới mở cửa xe cho hai đứa trẻ đi vào rồi mình cũng ngồi lên cho tài xế lái đến Cung thị.
Lôi Hòa Nghi hai tay dắt hai bé trai lên văn phòng của Cung Huyền Thương, anh đã được Lôi Hòa Nghi nhắn tin thông báo trước nên cũng không bất ngờ khi thấy Tinh Hải đến. Ân cần hỏi han về ngày đi học đầu tiên của con trai xong thì hỏi mọi người muốn ăn gì để đặt món cho nhà hàng giao đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.