Chương 54
Như Quỳnh
28/04/2023
Quang Tuấn, Olearn và những nhân viên trường đua chạy đến lấy những khúc gỗ trên người Cung Huyền Thương ra rồi đỡ anh đứng dậy, Lantana và Ninh Mẫn kéo tay Lôi Hòa Nghi, sắc mặt cô lúc này trắng bệch, hai mắt thì đỏ ửng nhìn Cung Huyền Thương.
Anh nhìn ra sự lo lắng trong ánh mắt cô, đưa tay lên vuốt vuốt má cô, cười nhẹ:
- Tôi không sao!
Lôi Hòa Nghi mím môi, giơ bàn tay đã nắm thành nắm đấm lên trước ngực Cung Huyền Thương, một bộ dạng muốn đánh vài cái nhưng giơ lên rồi lại hạ xuống, chung quy vẫn là không đành lòng ra tay.
Lôi Hòa Nghi giận dỗi không thèm nhìn anh nữa, quay sang quản lý Chư sắc mặt áy náy cạnh Cung Huyền Thương.
- Chú Chư, giúp cháu gọi bác sỹ đến đây, Quân ca ca nói trường đua có bác sỹ riêng, từ nhà ông ấy đến đây không lâu.
- Tiểu thư yên tâm, tôi đã gọi rồi!
Lôi Hòa Nghi gật đầu, sau đó quay qua Cung Huyền Thương.
- Còn anh về phòng chờ bác sỹ đến cho tôi!
- Ừm!
Cung Huyền Thương nhìn cô đáp sau đó nhìn Chư Tích:
- Quản lý Chư, con ngựa hoang kia bản tính tuy khó thuần nhưng việc này là ngoài ý muốn, nguyên nhân chủ yếu có lẽ là do chân nó đã dẫm phải mảnh sắt vụn khiến nó kích động như vậy. Lúc nãy tôi đã nhìn thấy chân nó có mảnh sắt cắm vào, sau khi tìm được trước tiên xử lý vết thương cho nó, những việc khác để tính sau. Con ngựa này tố chất thân thể rất tốt, không thể để mất, sẽ rất đáng tiếc.
- Cung thiếu yên tâm, tôi hiểu rồi!
Cung Huyền Thương gật đầu rồi nhìn nhân viên phía trước.
- Phiền anh dẫn đường giúp tôi đến phòng y tế!
- Được!
Cung Huyền Thương đi theo nhân viên phía trước, Quang Tuấn và Olearn chia nhau đi hai bên anh.
Lúc anh quay người rời đi, vết thương sau lưng hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt Lôi Hòa Nghi và hai người Ninh Mẫn, Lantana.
Phần lưng vốn lành lặn hiện tại lại loang lổ vết máu, trên đó còn có mảnh vụn của gỗ đâm rách áo cắt vào lưng anh. Có thể vết thương không sâu, không nặng nhưng khẳng định rất nhiều nếu không vết máu đã chẳng nhiều như vậy.
Lôi Hòa Nghi dùng tay che miệng mình lại, nước mắt cố kiềm nén nãy giờ lại lã chã rơi xuống, khóc không thành tiếng. Ninh Mẫn và Lantana sắc mặt cũng rất kém, không ngờ Cung Huyền Thương lại bị thương thành ra như vậy nhưng sắc mặt một chút cũng không đổi, người đàn ông này đúng thật là...
Hai người cũng hiểu tâm trạng Lôi Hòa Nghi lúc này, không biết làm gì hơn ngoài việc xoa vai, vuốt lưng cô an ủi, liên tục lên tiếng trấn an rồi cùng cô đến phòng y tế.
Bên trong phòng y tế, Cung Huyền Thương nằm úp xấp trên giường, những người khác đều ở ngoài duy chỉ có Lôi Hòa Nghi tận lực uy hiếp Cung Huyền Thương mới khiến anh thỏa hiệp để cô vào.
Bác sỹ vừa mang theo đồ nghề đến vừa xuống xe đã bị Quang Tuấn và Olearn kéo hai tay phi như bay đến chỗ Cung Huyền Thương.
Là bác sỹ được Lôi gia trả số tiền lớn mời về làm bác sỹ riêng cho trường đua phòng khi có trường hợp khẩn cấp, thậm chí còn được cấp cho nhà riêng gần đây cho nên ông cũng phải làm việc nhiệt tình cho xứng đáng với cái giá Lôi gia đã bỏ ra. Vừa vào phòng đã bắt tay vào làm việc, thấy Lôi Hòa Nghi ngồi bên cạnh giường bệnh cũng chỉ kinh ngạc thoáng qua.
Lôi Hòa Nghi thấy bác sỹ đến thì lập tức đứng dậy cúi chào.
- Cháu chào bác sỹ Chu!
- Ừ, ngồi xuống đi, để ta xem tên nhóc này!
Bác sỹ Chu lập tức đi đến nhìn Cung Huyền Thương, thấy tấm lưng vừa máu vừa vụn gỗ của anh thì hai hàng lông mày không khỏi nhíu chặt lại. Nhìn môt thân quần áo lấm lem bùn đất của Lôi Hòa Nghi bên cạnh thì lắc đầu ngao ngán:
- Giới trẻ ngày nay đúng là manh động quá!
Lôi Hòa Nghi vì mãi chăm chú vết thương của Cung Huyền Thương nên không để tâm lời bác sỹ Chu nhưng Cung Huyền Thương nghe được thì mặt tức khắc đen lại, thầm than bác sỹ Chu đang suy nghĩ cái gì vậy?
Bác sỹ Chu cũng thỉ thuận miệng nói một câu sau đó bắt tay vào việc, lấy kéo cắt áo Cung Huyền Thương ra, rồi nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Ở đây không có hộ sỹ, cháu ra gọi thêm một người bạn nữa của cháu vào đây giúp tên nhóc này lau sạch vết máu.
- Vâng ạ!
Lôi Hòa Nghi ra ngoài gọi Ninh Mẫn vào, tính cô ấy vốn cẩn thận, phù hợp hơn Lantana có chút manh động, nóng nảy.
Hai người lấy một thau nước ấm và khăn sạch, bông hấp theo theo hướng dẫn của bác sỹ Chu lau sạch vết máu trên lưng.
Xong việc thì Ninh Mẫn ra ngoài, bác sỹ Chu nhìn Lôi Hòa Nghi, sắc mặt nghiêm túc:
- Cháu chắc chắn muốn ở lại chứ?
Lôi Hòa Nghi không chút do dự gật đầu, sau đó nhìn sang Cung Huyền Thương lúc này gương mặt đã tối lại vì quyết định này của cô.
Gương mặt Lôi Hòa Nghi lập tức đanh lại, đầy vẻ uy hiếp như thể ‛ anh dám ngăn tôi thì anh biết tay ’, Cung Huyền Thương chỉ đành nằm im không dám phản kháng.
Bác sỹ Chu gật đầu, bắt đầu làm việc, bật đèn phía trên giường lên, dùng nhíp gắp những mảnh gỗ còn xót lại găm trong vết thương ra. Vì mãnh vụn vừa nhỏ lại nhiều nên tốn rất nhiều thời gian đồng nghĩa với việc Cung Huyền Thương sẽ chịu đau đớn rất lâu.
Lúc này Lôi Hòa Nghi mới hiểu tại sao khi bác sĩ Chu hỏi mình có muốn ở lại hay không sắc mặt lại nghiêm túc như vậy, bởi vì quá trình này không chỉ dày vò người bị thương mà người nhìn cũng phải có tố chất tâm lý mạnh mẽ mới dám nhìn.
Lôi Hòa Nghi lại nhìn lên Cung Huyền Thương, chỉ thấy hai hàng lông mày cau nhẹ ngoài ra không còn gì khác nhưng tay anh đã siết chặt thành nắm đấm. Lôi Hòa Nghi lập tức đưa tay lên nắm tay anh, Cung Huyền Thương vốn dĩ nắm tay lại để kiềm chế đau đớn từ vết thương đột nhiên tay lại bị một đôi tay mềm mại, ấm áp bao lấy khiến não anh lập tức trống rỗng, toàn thân không chút cảm giác, tất cả đều tập trung lên bàn tay được Lôi Hòa Nghi nắm lấy. Nhận ra thì gương mặt đã hoàn toàn thả lỏng, tay cũng buông ra, đổi lại nắm tay bàn tay cô, nhìn Lôi Hòa Nghi trao cho cô một ánh mắt yên tâm, tranh thủ ăn chút đậu hủ.
Lôi Hòa Nghi cũng không bất ngờ gì, một tay để anh nắm, một tay đặt lên tay anh, nhìn vào ánh mắt anh, gương mặt hiện lên vô hạn nhu hòa.
Bác sĩ Chu nâng mắt nhìn hai người lắc đầu, một bộ dáng nhìn thấu hồng trần rồi cúi đầu tiếp tục công việc.
Làm sạch vết thương xong thì sát trùng, quá trình này chỉ đau hơn chứ không kém vừa rồi. Lúc bắt đầu, tay Cung Huyền Thương run lên một chút, Lôi Hòa Nghi lập tức luống cuống, nắm chặt tay anh.
- Không sao, đừng sợ!
Nghe Cung Huyền Thương trấn an, gương mặt Lôi Hòa Nghi mới thả lỏng xuống.
Sau khi sát trùng xong, bác sỹ Chu lấy ta tuýp thuốc đặt xuống giường, tháo găng tay vứt vào sọt rác, thu dọn đồ nghề nói với Lôi Hòa Nghi.
- Nha đầu, phần còn lại là bôi thuốc, con có thể tự làm chứ?
- Vâng ạ!
- Ừm, may là vải áo dày nên vết thương không sâu, tuy bị nhiều vết xước nhưng nhìn chung không nặng, không cần khâu, không cần băng bó nhiều, những vết thương lớn ta nghĩ con tự băng được. Kiên trì thoa thuốc vài ngày sẽ khỏi, vết thương cũng không để lại sẹo, không ảnh hưởng nó đóng phim. May cho tên nhóc này, không có kim loại hay đinh sắt trong vết thương nếu không phải đến bệnh viện kiểm tra để phòng uốn ván rồi.
- Vâng, cảm ơn chú Chu!
- Cảm ơn bác sỹ Chu!
- Đi đây!
Bác sỹ Chu mang theo đồ nghề đi ra ngoài, quản lý Chu và bốn người Ninh Mẫn đang sốt ruột đứng đợi bên ngoài, thấy bác sỹ ra thì đi đến.
Quang Tuấn lập tức mở lời:
- Bác sỹ, Cung thiếu không sao chứ ạ?
- Không chết cũng không tàn phế càng không để lại di chứng, không phải lo!
Mọi người thở phào một hơi, Ninh Mẫn lại hỏi tiếp:
- Vậy... cứu chữa xong rồi, chúng cháu vào xem được chứ ạ?
Bác sỹ Chu lắc đầu:
- Chưa xong!
Olearn lập tức há miệng, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi lại:
- Chưa xong sao ngài đã ra ngoài rồi?
Bác sỹ Chu nhìn vào trong rồi nhìn mọi người:
- Già rồi... ăn cơm chó nhiều không tốt. Nha đầu Lôi gia đang thoa thuốc cho tên nhóc kia, mấy cô cậu đừng vào làm phiền, để người ta nói chuyện một lát hãy vào.
Cả đám lập tức ho khan, quản lý Chư bình tĩnh nhanh nhất, tiễn bác sỹ Chu ra ngoài, bốn người ở bên ngoài nhìn nhau cười một cách mờ ám rồi lập tức áp tai lên cửa hóng hớt.
Bên trong Lôi Hòa Nghi chậm rãi thoa thuốc cho Cung Huyền Thương sau đó băng bó những vết thương lớn một cách cẩn thận. Sau đó cô đỡ Cung Huyền Thương dậy, ngồi xuống giường nhìn anh.
Cung Huyền Thương nhìn sắc mặt không nóng không lạnh của cô, trong lòng xuất hiện nỗi lo sợ vô cớ. Đưa tay gãi đầu, ánh mắt lẩn tránh không dám nhìn thẳng cô.
- Em... không phải giận rồi đấy chứ?
- Anh nghĩ sao? Trên đời này có ai không biết quý trọng mạng sống của mình như anh không hả?
- Trong hoàn cảnh đó, nếu đổi lại em là tôi, em sẽ làm khác sao?
- Tôi...
- Cho dù không phải tôi, đổi lại là Quang Tuấn hay Olearn bọn họ vẫn sẽ chọn cách đó cho dù đối phương không phải Ninh Mẫn hay Lantana mà là em!
Cách nói này của Cung Huyền Thương khiến Lôi Hòa Nghi không thể nào phản bác, cúi đầu, hai tay cô nắm lại sau đó Lôi Hòa Nghi lập tức ngẩng đầu tiến đến ôm Cung Huyền Thương. Hai tay cẩn thận tránh đi vết thương trên lưng, gương mặt áp lên vai và cổ anh.
Cung Huyền Thương bị hành động đột ngột này của Lôi Hòa Nghi làm cho đại não rơi vào trạng thái bị động trong giây lát, sau đó Cung Huyền Thương cũng đưa tay lên ôm lấy thân hình mềm mại củ cô gái trong lòng, trái tim trong lồng ngực đập nhanh bất thường, niềm vui sướng không ngừng dâng lên trong lòng, đây là tư vị của hạnh phúc.
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh ôn nhu của Lôi Hòa Nghi kèm theo hơi thở ấm áp:
- Trận đua ngựa vừa rồi anh đã thua, theo quy tắc anh phải làm một chuyện mà tôi yêu cầu, anh chắc không quên nhanh như vậy chứ?
- Ừm!
- Vậy bây giờ tôi yêu cầu anh phải biết quý trọng bản thân mình, trong trường hợp tôi và anh đều rơi vào hiểm cảnh, anh không được ưu tiên bảo vệ tôi mà khiến bản thân nguy hiểm.
Cung Huyền Thương lập tức từ trong vui sướng thoát ra, lòng trùng xuống, hai tay càng xiết chặt cô gái trong lòng, giọng nói có chút lạnh vang lên:
- Em thừa biết yêu cầu này tôi làm không được!
- Quy tắc là do anh đưa ra, bây giờ anh không chấp nhận sao?
- ... Cho dù phải trở thành người không có nguyên tắc, không giữ chữ tín tôi cũng không thể hứa chuyện này với em. Tôi làm sao có thể để em gặp nguy hiểm chứ?
Lôi Hòa Nghi vùng khỏi người Cung Huyền Thương, gương mặt có chút tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống nhưng mãi không nói được câu nào. Cung Huyền Thương nhìn dáng vẻ tức giận này của cô lại cảm thấy rất đáng yêu, tay đưa lên vén tóc cô tiện thể bẹo má một cái rồi nói:
- Em có thể đặt ra một yêu cầu khác!
Lôi Hòa Nghi hất bàn tay đang bẹo má mình ra cũng không quên đánh lên đó một cái rồi đùng đùng tức giận đi ra ngoài. Cung Huyền Thương nhìn theo cô cũng chỉ biết nở nụ cười sủng nịch.
Lôi Hòa Nghi vừa mở cửa, bốn người ở ngoài theo quán tính suýt về với đất mẹ nhưng phản ứng nhanh nên không sao. Nhìn dáng vẻ tức giận của Lôi Hòa Nghi thì gương mặt hóng hớt lập tức trở nên nghiêm túc, đứng nghiêm một hàng nhìn về phía trước.
Lôi Hòa Nghi không thèm nhìn bọn họ, bỏ đi một mạch, bốn người nhìn theo cô sau đó nhìn vào trong, thấy Cung Huyền Thương không mặc áo thì Olearn và Quang Tuấn tay nhanh hơn não đưa lên che mắt Lantana và Ninh Mẫn.
Olearn vứt đại áo khoác của mình qua cho Cung Huyền Thương, anh đen mặt trùm lên trước người, ngồi thẳng lưng lên nhìn bốn người kia.
Cả bốn đi đến giường bệnh, nhìn Cung Huyền Thương.
- Cậu làm gì Rachel mà cô ấy tức giận vậy?
- Olearn, nhiều chuyện từ khi nào đã trở thành bản tính của cậu rồi vậy?
- Tôi chỉ thắc mắc thôi!
- Tôi không thích trả lời, cậu không cần hỏi nữa!
Olearn ngoan ngoãn ngậm miệng, Ninh Mẫn cười mỉm rồi quan tâm:
- Cung thiếu, vết thương của anh thực sự không sao chứ?
- Vài vết xước thôi, không có gì đáng ngại!
Ninh Mẫn gật đầu yên tâm, Lantana vỗ ngực cảm thán:
- May mà anh không sao nếu không Nghi bảo sẽ áy náy đến chết mất cũng sẽ cảm thấy hối hận khi đã đưa mọi người đến đây.
Nhắc đến Lôi Hòa Nghi, sắc mặt Cung Huyền Thương hiện lên sự nhu hòa:
- Ninh Mẫn, Lantana, phiền hai người đi xem cô ấy giúp tôi.
- Không thành vấn đề!
Ninh Mẫn và Lantana đưa tay làm dấu OK rồi ra khỏi phòng, đương nhiên là không quên đóng cửa.
Sau khi hai người đi, Cung Huyền Thương lập tức vứt áo trả lại cho Olearn:
- Nồng nặc mùi nước hoa, có khác gì cái vườn hoa di động không chứ?
Olearn gương mặt xám xịt bắt lấy áo mình, Quang Tuấn thấy cảnh không nhịn được cười một trận hả hê. Bị Olearn lườm mới vội bịt miệng nhìn sang Cung Huyền Thương.
- Cung thiếu, anh làm gì chọc nhận Hòa Nghi rồi vậy?
- Chút chuyện nhỏ thôi!
- Nhưng mà thoạt nhìn Hòa Nghi là người thù dai.
Quang Tuấn vừa nói Cung Huyền Thương liền thở dài, thần sắc gương mặt hiện lên vẻ nan giải. Olearn đặt áo xuống đuôi giường, đi đến đặt tay lên vai anh:
- Tôi nói này người anh em, phụ nữ là sinh vật ăn mềm không ăn cứng, cậu nói gì làm gì cũng không thể quá cứng nhắc, hiểu không? Phải dịu dàng, phải nhẹ nhàng, có như vậy ngày tháng sau này mới dễ sống, nghe tôi đi!
Cung Huyền Thương hất bàn tay trên vai ra, khẽ hừ một tiếng khinh thường:
- Cậu với Lantana bây giờ có khác gì sống dở chết dở không, còn ở đây dạy tôi?
- Không giống nhau, tôi với Lantana là do tuổi trẻ bồng bột, hậu quả để lại hơi nghiêm trọng. Còn tôi nói với cậu là kinh nghiệm xương máu đúc kết qua nhiều năm đấy, dù gì ông đây cũng có một thời hoàng kim lăn lộn trong Hollywood. So với cậu, kinh nghiệm nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.
- Kinh nghiệm mà cậu nói chẳng phải là kinh nghiệm tán gái sao, tôi nghe cậu tôi là đồ ngu!
- Này... họ Cung kia, cậu đúng là cái đồ không biết tốt xấu. Dù Lantana còn giận tôi thì sao ít nhất hôn sự giữa chúng tôi là chuyện ván đã đóng thuyền. Còn cậu đến một danh phận cũng không khó, ai hơn ai còn cần phải xem sao, đã là chuyện rõ như ban ngày rồi.
- Ít ra tôi là băng thanh ngọc khiết còn cậu... trên người có chỗ nào phụ nữ chưa chạm qua.
Mặt Olearn tối sầm lại, đưa tay lên muốn đánh Cung Huyền Thương một cái, anh nâng mặt lên khiêu khích Olearn.
Quang Tuấn đứng xem kịch nãy giờ vội đưa tay lên ngăn:
- Olearn, anh cẩn thận một chút, tính tình của Hòa Nghi anh biết mà...
Olearn nghe Quang Tuấn nhắc nhở mới hoảng hồn thu tay lại, liếc nhìn xung quanh xem có bóng dáng Lôi Hòa Nghi không, không thấy gì thì vỗ ngực.
Cung Huyền Thương không thèm đếm xỉa tới:
- Nhát như thỏ đế!
Olearn bị chọc tức đến ná thở, gương mặt đỏ bừng:
- Này họ Cung... đừng tưởng tôi nể mặt Rachel không làm gì cậu thì cậu cỏ thể dương dương tự đắc.
Cung Huyền Thương chống tay về phía sau:
- Không có Nghi Nghi cậu cũng không có bản lĩnh động đến tôi, nếu cậu manh động dù chỉ một chút tôi cũng có thể khiến hôn sự của cậu và Lantana xảy ra biến động.
Olearn cầm lấy áo khoác, chỉ vào Cung Huyền Thương.
- Ông đây không nói chuyện với cậu nữa, tức chết tôi rồi!
Nói xong đùng đùng tức giận bỏ đi, Cung Huyền Thương xoa xoa lỗ tai nhìn sang Quang Tuấn.
- Nhìn mà học hỏi, đừng có làm theo cậu ta, Ninh Mẫn cũng không phải người mềm lòng như Lantana, cậu phạm lỗi kết cục chỉ có một.
- Vâng, Cung thiếu dạy chí phải!
- Cậu ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lúc!
- À được!
Anh nhìn ra sự lo lắng trong ánh mắt cô, đưa tay lên vuốt vuốt má cô, cười nhẹ:
- Tôi không sao!
Lôi Hòa Nghi mím môi, giơ bàn tay đã nắm thành nắm đấm lên trước ngực Cung Huyền Thương, một bộ dạng muốn đánh vài cái nhưng giơ lên rồi lại hạ xuống, chung quy vẫn là không đành lòng ra tay.
Lôi Hòa Nghi giận dỗi không thèm nhìn anh nữa, quay sang quản lý Chư sắc mặt áy náy cạnh Cung Huyền Thương.
- Chú Chư, giúp cháu gọi bác sỹ đến đây, Quân ca ca nói trường đua có bác sỹ riêng, từ nhà ông ấy đến đây không lâu.
- Tiểu thư yên tâm, tôi đã gọi rồi!
Lôi Hòa Nghi gật đầu, sau đó quay qua Cung Huyền Thương.
- Còn anh về phòng chờ bác sỹ đến cho tôi!
- Ừm!
Cung Huyền Thương nhìn cô đáp sau đó nhìn Chư Tích:
- Quản lý Chư, con ngựa hoang kia bản tính tuy khó thuần nhưng việc này là ngoài ý muốn, nguyên nhân chủ yếu có lẽ là do chân nó đã dẫm phải mảnh sắt vụn khiến nó kích động như vậy. Lúc nãy tôi đã nhìn thấy chân nó có mảnh sắt cắm vào, sau khi tìm được trước tiên xử lý vết thương cho nó, những việc khác để tính sau. Con ngựa này tố chất thân thể rất tốt, không thể để mất, sẽ rất đáng tiếc.
- Cung thiếu yên tâm, tôi hiểu rồi!
Cung Huyền Thương gật đầu rồi nhìn nhân viên phía trước.
- Phiền anh dẫn đường giúp tôi đến phòng y tế!
- Được!
Cung Huyền Thương đi theo nhân viên phía trước, Quang Tuấn và Olearn chia nhau đi hai bên anh.
Lúc anh quay người rời đi, vết thương sau lưng hoàn toàn bại lộ dưới ánh mắt Lôi Hòa Nghi và hai người Ninh Mẫn, Lantana.
Phần lưng vốn lành lặn hiện tại lại loang lổ vết máu, trên đó còn có mảnh vụn của gỗ đâm rách áo cắt vào lưng anh. Có thể vết thương không sâu, không nặng nhưng khẳng định rất nhiều nếu không vết máu đã chẳng nhiều như vậy.
Lôi Hòa Nghi dùng tay che miệng mình lại, nước mắt cố kiềm nén nãy giờ lại lã chã rơi xuống, khóc không thành tiếng. Ninh Mẫn và Lantana sắc mặt cũng rất kém, không ngờ Cung Huyền Thương lại bị thương thành ra như vậy nhưng sắc mặt một chút cũng không đổi, người đàn ông này đúng thật là...
Hai người cũng hiểu tâm trạng Lôi Hòa Nghi lúc này, không biết làm gì hơn ngoài việc xoa vai, vuốt lưng cô an ủi, liên tục lên tiếng trấn an rồi cùng cô đến phòng y tế.
Bên trong phòng y tế, Cung Huyền Thương nằm úp xấp trên giường, những người khác đều ở ngoài duy chỉ có Lôi Hòa Nghi tận lực uy hiếp Cung Huyền Thương mới khiến anh thỏa hiệp để cô vào.
Bác sỹ vừa mang theo đồ nghề đến vừa xuống xe đã bị Quang Tuấn và Olearn kéo hai tay phi như bay đến chỗ Cung Huyền Thương.
Là bác sỹ được Lôi gia trả số tiền lớn mời về làm bác sỹ riêng cho trường đua phòng khi có trường hợp khẩn cấp, thậm chí còn được cấp cho nhà riêng gần đây cho nên ông cũng phải làm việc nhiệt tình cho xứng đáng với cái giá Lôi gia đã bỏ ra. Vừa vào phòng đã bắt tay vào làm việc, thấy Lôi Hòa Nghi ngồi bên cạnh giường bệnh cũng chỉ kinh ngạc thoáng qua.
Lôi Hòa Nghi thấy bác sỹ đến thì lập tức đứng dậy cúi chào.
- Cháu chào bác sỹ Chu!
- Ừ, ngồi xuống đi, để ta xem tên nhóc này!
Bác sỹ Chu lập tức đi đến nhìn Cung Huyền Thương, thấy tấm lưng vừa máu vừa vụn gỗ của anh thì hai hàng lông mày không khỏi nhíu chặt lại. Nhìn môt thân quần áo lấm lem bùn đất của Lôi Hòa Nghi bên cạnh thì lắc đầu ngao ngán:
- Giới trẻ ngày nay đúng là manh động quá!
Lôi Hòa Nghi vì mãi chăm chú vết thương của Cung Huyền Thương nên không để tâm lời bác sỹ Chu nhưng Cung Huyền Thương nghe được thì mặt tức khắc đen lại, thầm than bác sỹ Chu đang suy nghĩ cái gì vậy?
Bác sỹ Chu cũng thỉ thuận miệng nói một câu sau đó bắt tay vào việc, lấy kéo cắt áo Cung Huyền Thương ra, rồi nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Ở đây không có hộ sỹ, cháu ra gọi thêm một người bạn nữa của cháu vào đây giúp tên nhóc này lau sạch vết máu.
- Vâng ạ!
Lôi Hòa Nghi ra ngoài gọi Ninh Mẫn vào, tính cô ấy vốn cẩn thận, phù hợp hơn Lantana có chút manh động, nóng nảy.
Hai người lấy một thau nước ấm và khăn sạch, bông hấp theo theo hướng dẫn của bác sỹ Chu lau sạch vết máu trên lưng.
Xong việc thì Ninh Mẫn ra ngoài, bác sỹ Chu nhìn Lôi Hòa Nghi, sắc mặt nghiêm túc:
- Cháu chắc chắn muốn ở lại chứ?
Lôi Hòa Nghi không chút do dự gật đầu, sau đó nhìn sang Cung Huyền Thương lúc này gương mặt đã tối lại vì quyết định này của cô.
Gương mặt Lôi Hòa Nghi lập tức đanh lại, đầy vẻ uy hiếp như thể ‛ anh dám ngăn tôi thì anh biết tay ’, Cung Huyền Thương chỉ đành nằm im không dám phản kháng.
Bác sỹ Chu gật đầu, bắt đầu làm việc, bật đèn phía trên giường lên, dùng nhíp gắp những mảnh gỗ còn xót lại găm trong vết thương ra. Vì mãnh vụn vừa nhỏ lại nhiều nên tốn rất nhiều thời gian đồng nghĩa với việc Cung Huyền Thương sẽ chịu đau đớn rất lâu.
Lúc này Lôi Hòa Nghi mới hiểu tại sao khi bác sĩ Chu hỏi mình có muốn ở lại hay không sắc mặt lại nghiêm túc như vậy, bởi vì quá trình này không chỉ dày vò người bị thương mà người nhìn cũng phải có tố chất tâm lý mạnh mẽ mới dám nhìn.
Lôi Hòa Nghi lại nhìn lên Cung Huyền Thương, chỉ thấy hai hàng lông mày cau nhẹ ngoài ra không còn gì khác nhưng tay anh đã siết chặt thành nắm đấm. Lôi Hòa Nghi lập tức đưa tay lên nắm tay anh, Cung Huyền Thương vốn dĩ nắm tay lại để kiềm chế đau đớn từ vết thương đột nhiên tay lại bị một đôi tay mềm mại, ấm áp bao lấy khiến não anh lập tức trống rỗng, toàn thân không chút cảm giác, tất cả đều tập trung lên bàn tay được Lôi Hòa Nghi nắm lấy. Nhận ra thì gương mặt đã hoàn toàn thả lỏng, tay cũng buông ra, đổi lại nắm tay bàn tay cô, nhìn Lôi Hòa Nghi trao cho cô một ánh mắt yên tâm, tranh thủ ăn chút đậu hủ.
Lôi Hòa Nghi cũng không bất ngờ gì, một tay để anh nắm, một tay đặt lên tay anh, nhìn vào ánh mắt anh, gương mặt hiện lên vô hạn nhu hòa.
Bác sĩ Chu nâng mắt nhìn hai người lắc đầu, một bộ dáng nhìn thấu hồng trần rồi cúi đầu tiếp tục công việc.
Làm sạch vết thương xong thì sát trùng, quá trình này chỉ đau hơn chứ không kém vừa rồi. Lúc bắt đầu, tay Cung Huyền Thương run lên một chút, Lôi Hòa Nghi lập tức luống cuống, nắm chặt tay anh.
- Không sao, đừng sợ!
Nghe Cung Huyền Thương trấn an, gương mặt Lôi Hòa Nghi mới thả lỏng xuống.
Sau khi sát trùng xong, bác sỹ Chu lấy ta tuýp thuốc đặt xuống giường, tháo găng tay vứt vào sọt rác, thu dọn đồ nghề nói với Lôi Hòa Nghi.
- Nha đầu, phần còn lại là bôi thuốc, con có thể tự làm chứ?
- Vâng ạ!
- Ừm, may là vải áo dày nên vết thương không sâu, tuy bị nhiều vết xước nhưng nhìn chung không nặng, không cần khâu, không cần băng bó nhiều, những vết thương lớn ta nghĩ con tự băng được. Kiên trì thoa thuốc vài ngày sẽ khỏi, vết thương cũng không để lại sẹo, không ảnh hưởng nó đóng phim. May cho tên nhóc này, không có kim loại hay đinh sắt trong vết thương nếu không phải đến bệnh viện kiểm tra để phòng uốn ván rồi.
- Vâng, cảm ơn chú Chu!
- Cảm ơn bác sỹ Chu!
- Đi đây!
Bác sỹ Chu mang theo đồ nghề đi ra ngoài, quản lý Chu và bốn người Ninh Mẫn đang sốt ruột đứng đợi bên ngoài, thấy bác sỹ ra thì đi đến.
Quang Tuấn lập tức mở lời:
- Bác sỹ, Cung thiếu không sao chứ ạ?
- Không chết cũng không tàn phế càng không để lại di chứng, không phải lo!
Mọi người thở phào một hơi, Ninh Mẫn lại hỏi tiếp:
- Vậy... cứu chữa xong rồi, chúng cháu vào xem được chứ ạ?
Bác sỹ Chu lắc đầu:
- Chưa xong!
Olearn lập tức há miệng, dùng tiếng Trung bập bẹ hỏi lại:
- Chưa xong sao ngài đã ra ngoài rồi?
Bác sỹ Chu nhìn vào trong rồi nhìn mọi người:
- Già rồi... ăn cơm chó nhiều không tốt. Nha đầu Lôi gia đang thoa thuốc cho tên nhóc kia, mấy cô cậu đừng vào làm phiền, để người ta nói chuyện một lát hãy vào.
Cả đám lập tức ho khan, quản lý Chư bình tĩnh nhanh nhất, tiễn bác sỹ Chu ra ngoài, bốn người ở bên ngoài nhìn nhau cười một cách mờ ám rồi lập tức áp tai lên cửa hóng hớt.
Bên trong Lôi Hòa Nghi chậm rãi thoa thuốc cho Cung Huyền Thương sau đó băng bó những vết thương lớn một cách cẩn thận. Sau đó cô đỡ Cung Huyền Thương dậy, ngồi xuống giường nhìn anh.
Cung Huyền Thương nhìn sắc mặt không nóng không lạnh của cô, trong lòng xuất hiện nỗi lo sợ vô cớ. Đưa tay gãi đầu, ánh mắt lẩn tránh không dám nhìn thẳng cô.
- Em... không phải giận rồi đấy chứ?
- Anh nghĩ sao? Trên đời này có ai không biết quý trọng mạng sống của mình như anh không hả?
- Trong hoàn cảnh đó, nếu đổi lại em là tôi, em sẽ làm khác sao?
- Tôi...
- Cho dù không phải tôi, đổi lại là Quang Tuấn hay Olearn bọn họ vẫn sẽ chọn cách đó cho dù đối phương không phải Ninh Mẫn hay Lantana mà là em!
Cách nói này của Cung Huyền Thương khiến Lôi Hòa Nghi không thể nào phản bác, cúi đầu, hai tay cô nắm lại sau đó Lôi Hòa Nghi lập tức ngẩng đầu tiến đến ôm Cung Huyền Thương. Hai tay cẩn thận tránh đi vết thương trên lưng, gương mặt áp lên vai và cổ anh.
Cung Huyền Thương bị hành động đột ngột này của Lôi Hòa Nghi làm cho đại não rơi vào trạng thái bị động trong giây lát, sau đó Cung Huyền Thương cũng đưa tay lên ôm lấy thân hình mềm mại củ cô gái trong lòng, trái tim trong lồng ngực đập nhanh bất thường, niềm vui sướng không ngừng dâng lên trong lòng, đây là tư vị của hạnh phúc.
Bên tai đột nhiên vang lên âm thanh ôn nhu của Lôi Hòa Nghi kèm theo hơi thở ấm áp:
- Trận đua ngựa vừa rồi anh đã thua, theo quy tắc anh phải làm một chuyện mà tôi yêu cầu, anh chắc không quên nhanh như vậy chứ?
- Ừm!
- Vậy bây giờ tôi yêu cầu anh phải biết quý trọng bản thân mình, trong trường hợp tôi và anh đều rơi vào hiểm cảnh, anh không được ưu tiên bảo vệ tôi mà khiến bản thân nguy hiểm.
Cung Huyền Thương lập tức từ trong vui sướng thoát ra, lòng trùng xuống, hai tay càng xiết chặt cô gái trong lòng, giọng nói có chút lạnh vang lên:
- Em thừa biết yêu cầu này tôi làm không được!
- Quy tắc là do anh đưa ra, bây giờ anh không chấp nhận sao?
- ... Cho dù phải trở thành người không có nguyên tắc, không giữ chữ tín tôi cũng không thể hứa chuyện này với em. Tôi làm sao có thể để em gặp nguy hiểm chứ?
Lôi Hòa Nghi vùng khỏi người Cung Huyền Thương, gương mặt có chút tức giận, lồng ngực phập phồng lên xuống nhưng mãi không nói được câu nào. Cung Huyền Thương nhìn dáng vẻ tức giận này của cô lại cảm thấy rất đáng yêu, tay đưa lên vén tóc cô tiện thể bẹo má một cái rồi nói:
- Em có thể đặt ra một yêu cầu khác!
Lôi Hòa Nghi hất bàn tay đang bẹo má mình ra cũng không quên đánh lên đó một cái rồi đùng đùng tức giận đi ra ngoài. Cung Huyền Thương nhìn theo cô cũng chỉ biết nở nụ cười sủng nịch.
Lôi Hòa Nghi vừa mở cửa, bốn người ở ngoài theo quán tính suýt về với đất mẹ nhưng phản ứng nhanh nên không sao. Nhìn dáng vẻ tức giận của Lôi Hòa Nghi thì gương mặt hóng hớt lập tức trở nên nghiêm túc, đứng nghiêm một hàng nhìn về phía trước.
Lôi Hòa Nghi không thèm nhìn bọn họ, bỏ đi một mạch, bốn người nhìn theo cô sau đó nhìn vào trong, thấy Cung Huyền Thương không mặc áo thì Olearn và Quang Tuấn tay nhanh hơn não đưa lên che mắt Lantana và Ninh Mẫn.
Olearn vứt đại áo khoác của mình qua cho Cung Huyền Thương, anh đen mặt trùm lên trước người, ngồi thẳng lưng lên nhìn bốn người kia.
Cả bốn đi đến giường bệnh, nhìn Cung Huyền Thương.
- Cậu làm gì Rachel mà cô ấy tức giận vậy?
- Olearn, nhiều chuyện từ khi nào đã trở thành bản tính của cậu rồi vậy?
- Tôi chỉ thắc mắc thôi!
- Tôi không thích trả lời, cậu không cần hỏi nữa!
Olearn ngoan ngoãn ngậm miệng, Ninh Mẫn cười mỉm rồi quan tâm:
- Cung thiếu, vết thương của anh thực sự không sao chứ?
- Vài vết xước thôi, không có gì đáng ngại!
Ninh Mẫn gật đầu yên tâm, Lantana vỗ ngực cảm thán:
- May mà anh không sao nếu không Nghi bảo sẽ áy náy đến chết mất cũng sẽ cảm thấy hối hận khi đã đưa mọi người đến đây.
Nhắc đến Lôi Hòa Nghi, sắc mặt Cung Huyền Thương hiện lên sự nhu hòa:
- Ninh Mẫn, Lantana, phiền hai người đi xem cô ấy giúp tôi.
- Không thành vấn đề!
Ninh Mẫn và Lantana đưa tay làm dấu OK rồi ra khỏi phòng, đương nhiên là không quên đóng cửa.
Sau khi hai người đi, Cung Huyền Thương lập tức vứt áo trả lại cho Olearn:
- Nồng nặc mùi nước hoa, có khác gì cái vườn hoa di động không chứ?
Olearn gương mặt xám xịt bắt lấy áo mình, Quang Tuấn thấy cảnh không nhịn được cười một trận hả hê. Bị Olearn lườm mới vội bịt miệng nhìn sang Cung Huyền Thương.
- Cung thiếu, anh làm gì chọc nhận Hòa Nghi rồi vậy?
- Chút chuyện nhỏ thôi!
- Nhưng mà thoạt nhìn Hòa Nghi là người thù dai.
Quang Tuấn vừa nói Cung Huyền Thương liền thở dài, thần sắc gương mặt hiện lên vẻ nan giải. Olearn đặt áo xuống đuôi giường, đi đến đặt tay lên vai anh:
- Tôi nói này người anh em, phụ nữ là sinh vật ăn mềm không ăn cứng, cậu nói gì làm gì cũng không thể quá cứng nhắc, hiểu không? Phải dịu dàng, phải nhẹ nhàng, có như vậy ngày tháng sau này mới dễ sống, nghe tôi đi!
Cung Huyền Thương hất bàn tay trên vai ra, khẽ hừ một tiếng khinh thường:
- Cậu với Lantana bây giờ có khác gì sống dở chết dở không, còn ở đây dạy tôi?
- Không giống nhau, tôi với Lantana là do tuổi trẻ bồng bột, hậu quả để lại hơi nghiêm trọng. Còn tôi nói với cậu là kinh nghiệm xương máu đúc kết qua nhiều năm đấy, dù gì ông đây cũng có một thời hoàng kim lăn lộn trong Hollywood. So với cậu, kinh nghiệm nhiều hơn không biết bao nhiêu lần.
- Kinh nghiệm mà cậu nói chẳng phải là kinh nghiệm tán gái sao, tôi nghe cậu tôi là đồ ngu!
- Này... họ Cung kia, cậu đúng là cái đồ không biết tốt xấu. Dù Lantana còn giận tôi thì sao ít nhất hôn sự giữa chúng tôi là chuyện ván đã đóng thuyền. Còn cậu đến một danh phận cũng không khó, ai hơn ai còn cần phải xem sao, đã là chuyện rõ như ban ngày rồi.
- Ít ra tôi là băng thanh ngọc khiết còn cậu... trên người có chỗ nào phụ nữ chưa chạm qua.
Mặt Olearn tối sầm lại, đưa tay lên muốn đánh Cung Huyền Thương một cái, anh nâng mặt lên khiêu khích Olearn.
Quang Tuấn đứng xem kịch nãy giờ vội đưa tay lên ngăn:
- Olearn, anh cẩn thận một chút, tính tình của Hòa Nghi anh biết mà...
Olearn nghe Quang Tuấn nhắc nhở mới hoảng hồn thu tay lại, liếc nhìn xung quanh xem có bóng dáng Lôi Hòa Nghi không, không thấy gì thì vỗ ngực.
Cung Huyền Thương không thèm đếm xỉa tới:
- Nhát như thỏ đế!
Olearn bị chọc tức đến ná thở, gương mặt đỏ bừng:
- Này họ Cung... đừng tưởng tôi nể mặt Rachel không làm gì cậu thì cậu cỏ thể dương dương tự đắc.
Cung Huyền Thương chống tay về phía sau:
- Không có Nghi Nghi cậu cũng không có bản lĩnh động đến tôi, nếu cậu manh động dù chỉ một chút tôi cũng có thể khiến hôn sự của cậu và Lantana xảy ra biến động.
Olearn cầm lấy áo khoác, chỉ vào Cung Huyền Thương.
- Ông đây không nói chuyện với cậu nữa, tức chết tôi rồi!
Nói xong đùng đùng tức giận bỏ đi, Cung Huyền Thương xoa xoa lỗ tai nhìn sang Quang Tuấn.
- Nhìn mà học hỏi, đừng có làm theo cậu ta, Ninh Mẫn cũng không phải người mềm lòng như Lantana, cậu phạm lỗi kết cục chỉ có một.
- Vâng, Cung thiếu dạy chí phải!
- Cậu ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi một lúc!
- À được!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.