Chương 78
Như Quỳnh
28/04/2023
Những ngày Lôi Hòa Nghi ở nhà dưỡng thương, Cung Huyền Thương vẫn luôn tận tình chăm sóc hệt như một người cha chăm sóc con gái nhỏ. Một bên chăm sóc cô một bên tích cực nghe ngóng việc điều tra tai nạn của cô. Nhưng đây là Pháp, mạng lưới điều tra của anh cũng không lớn mạnh như ở nước nhà cho nên việc điều tra không khác gì mò kim đáy biển. Ngay cả cảnh sát cũng không thu hoạch được gì khi đối phương không để lại chút manh mối nào, có thể nói người này có khả năng phản trinh sát rất mạnh.
Cung Huyền Thương dù biết khó khăn nhưng cũng không có ý định ngưng việc điều tra, lần này thất bại nên Lôi Hòa Nghi không bị gì nghiêm trọng nhưng ai dám chắc lần sau cô còn may mắn như vậy. Ít nhất trong khoảng thời gian còn ở Pháp, anh phải tích cực tìm kiếm đồng thời phải bên cạnh bảo vệ Lôi Hòa Nghi an toàn, có như vậy anh mới yên tâm.
Vì vết thương không nghiêm trọng cộng thêm Cung Huyền Thương lúc nào cũng giám sát một bên để chăm sóc nên Lôi Hòa Nghi rất nhanh đã khỏe lại, tay cũng đã hoạt động lại như thường, có thể tiếp tục đóng phim. Mà đây cũng là điều mà Cung Huyền Thương muốn, nhanh chóng kết thúc việc quay phim, trở về nước, Lôi Hòa Nghi sẽ an toàn hơn ở đây. Dù sao ở đó có Cung gia, có Lôi gia bảo vệ, người muốn động vào Lôi Hòa Nghi tuyệt đối sẽ không mạo hiểm ra tay ở địa bàn của cô.
Mà Lôi Hòa Nghi cũng không làm anh thất vọng, sau khi làm việc trở lại, cả người như được tiêm máu gà mà ngày càng chăm chỉ. Đạo diễn Macxen vui còn không kịp, cũng may cảnh quay không quá phức tạp nên cũng không làm khó Lôi Hòa Nghi.
Có điều trời cũng đã vào đông, mỗi cảnh quay Lôi Hòa Nghi đều cắn chặt răng làm cho xong rồi chạy thụt mạng về phòng nghỉ, chui vào chăn lông Cung Huyền Thương chuẩn bị trước chỉ để lộ gương mặt ra ngoài, cả người run như cầy sấy.
Mọi người cũng đã quen với tác phong này của cô nên cũng chỉ cười cười mà không nói gì. Còn Cung Huyền Thương, đã được Lôi Lăng Quân báo trước nên mỗi lần như thế anh đều cầm đến vài chiếc khăn lông đã nhúng qua nước ấm để bao lấy hai tay và chân của Lôi Hòa Nghi giúp cô sưởi ấm. Lôi Hòa Nghi thích đến nói không nên lời, nhìn Cung Huyền Thương đầy cảm kích, cười đến hai mắt híp lại không thấy tổ quốc đâu. Cung Huyền Thương nhìn cô như vậy không tránh khỏi mềm lòng đưa hai tay xoa má cô, Lôi Hòa Nghi nhăn mặt nhưng cũng không tránh, mặc anh làm gì thì làm dù sao tay anh cũng rất ấm, mặt cô chẳng những không bị lạnh mà còn bị anh xoa cho ấm lên.
Các cảnh quay lần lượt kết thúc, tình cảm giữa hai nhân vật chính cũng sắp đến lúc bộc lộ. Nữ chính sau nhiều lần tránh né rồi cũng phải nghiêm túc đối diện sau cùng phải chấp nhận bản thân đã chịu thua trước sự dịu dàng theo đuổi của nam chính. Nhưng khi cô nhận ra và đuổi theo thì biết tin nam chính muốn xuất ngoại, không rõ có về nước hay không. Không nghĩ nhiều cô chạy ra sân bay nhưng tìm không thấy người cần tìm, cũng không kịp thời gian. Cô như người mất hồn rời khỏi sân bay đi bộ trên đường, mãi đến khi trời tối, trời đổ tuyết lớn, mọi người đều đã về nhà không còn ai trên đường, nữ chính mới suy sụp ngồi xuống gục mặt khóc lớn. Lúc này nam chính đi đến tay cầm ô che đi từng đợt tuyết không ngừng rơi trên người cô. Cuối cùng nữ chính phát hiện sự hiện diện của người khác mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mình muốn gặp thì bật cười trong nước mắt, đứng bật dậy ôm lấy người đối diện, sau đó vì xúc động mà khóc, hai người trao cho nhau một nụ hôn cuồng nhiệt giữa trời tuyết lạnh giá. Đây được xem như một trong những cảnh quay đắt giá của phim cho nên đạo diễn Macxen rất xem trọng. Lôi Hòa Nghi và Vincent lại càng căng thẳng.
Còn ở một bên Còn Cung Huyền mặt đen như đáy nồi, cảnh hôm nay là một cảnh hôn còn là cảnh hôn thật, không thể tá vị lại phải hôn kiểu Pháp. Không lẽ bây giờ bắt anh trơ mắt nhìn cô gái của mình hôn kiểu Pháp với người đàn ông khác?
Cung Huyền Thương đưa ánh mắt oán hận nhìn đạo diễn Macxen, ông ấy vuốt mũi nhìn anh cười trừ. Anh tức giận mím môi không nói gì, Lôi Hòa Nghi và Vincent cũng có chút không muốn đóng cảnh này. Một người đã có bạn gái, một người tuy độc thân nhưng lại ngại những hành động thân mật với người khác dù cho là vì công việc huống chi Vincent đã có bạn gái, nếu ai đó ghét cô lấy việc này ra công kích thì cũng lắm người hùa theo. Lôi Hòa Nghi bực bội vò đầu bức tóc nhìn Vincent nhún vai.
Cung Huyền Thương nhìn cô rồi nhìn sang Vincent, trong đầu lướt qua một tia sáng, anh đi đến chỗ đạo diễn.
Hai người ngồi nói chuyện rất lâu nhưng kỳ lạ là người nói chủ yếu là Cung Huyền Thương bình thường vốn câm như hến. Còn đạo diễn bây giờ lại ngồi lắng nghe, biểu cảm khó xử lại có chút không đồng tình. Hai người dằn co một hồi sau cùng đạo diễn dường như đã thỏa hiệp với Cung Huyền Thương, giơ hai tay lên trước mặt anh, gật đầu.
Cung Huyền Thương giống như đánh thắng một trận lời, thỏa chí bật cười, vẻ mặt đen như đáy nồi cũng bay đi mất.
Sau cuộc nói chuyện đó Cung Huyền Thương biến mất cả một ngày khiến Lôi Hòa Nghi bất an trong lòng, đạo diễn như nhìn thấu lo lắng của cô, vỗ vai trấn an. Có sự động viên từ ông, Lôi Hòa Nghi rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc, tiếp tục những cảnh quay còn lại. Còn cảnh hôn... để thêm chân thực sẽ được quay vào ban đêm, hiện tại trời cũng đổ tuyết không nhỏ, không cần tạo thêm hiệu ứng gì nữa, chỉ cần Lôi Hòa Nghi và Vincent diễn tốt thì không còn gì phải bận tâm.
Một ngày dài đằng đẵng trôi qua, những cảnh quay nhỏ lẻ cũng đã xong hiện tại chỉ còn một cảnh hôn. Lôi Hòa Nghi khẩn trương nắm chặt hai tay, trong lòng có chút khó chịu, một phần vì cảnh hôn với Vincent một phần vì liếc mắt tìm kiếm cả ngày hôm nay vẫn không thấy Cung Huyền Thương đâu. Dường như những ngày này đã quen với hình ảnh anh lúc nào cũng chất hiện bên mình, bây giờ không thấy lại có chút trống vắng.
Lúc này đạo diễn gọi Lôi Hòa Nghi và Vincent qua, phổ cập cho hai người một chút kiến thức cho cảnh quay tới. Sau đó còn bồi thêm một câu:
- Lát nữa khi sắp hôn chúng ta sẽ tạm dừng một chút để chỉnh đốn lại, trước đó hai người cứ diễn bình thường. Rachel, đừng khẩn trương!
- Vâng ạ!
Đạo diễn gật đầu rồi ra hiệu cho hai người vào chỗ, Lôi Hòa Nghi vừa đi vừa xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh, đợi hiệu lệnh từ đạo diễn rồi bắt đầu nhập vai.
Lúc này khi Vivi đang ngồi dưới đất khóc đến tê tâm liệt phế giữa trời tuyết thì một bóng người xuất hiện trên tay còn cầm theo ô giúp cô chư đi những bông tuyết đang không ngừng rơi xuống.
Vivi như đã nhận ra sự hiện diện của người đó chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn đối phương, hai tròng mắt như nứt ra rồi bật chời, sau đó đứng bật dậy nhìn Ryan không nói nên lời. Ryan thả ô xuống đưa hai tay ôm lấy cô gái trước mặt siết chặt vào lòng.
Vivi như tìm thấy chỗ dựa mà vùi đầu vào lòng Ryan khóc như mưa sau đó ngước mặt lên từ trong lòng anh, bốn mắt nhìn nhau, ngọn lửa mãnh liệt trong đối mắt dường như có thể tan chảy cả trời tuyết.
Đúng lúc hai người sắp hôn thì đạo diễn hô cắt, Vincent và Lôi Hòa Nghi vội tách nhau ra, đạo diễn đi đến, nói:
- Vincent, việc của cậu xong rồi, phần còn lại sẽ có người khác làm.
Vincent và Lôi Hòa Nghi ù ù cạc cạc nhìn nhau rồi nhìn đạo diễn, Vincent khó hiểu hỏi lại:
- Đạo diễn, tôi vẫn chưa hiểu lắm?
- Chúng ta dùng đóng thế, cảnh này Rachel phải lộ mặt nên không đổi diễn viên nữ được nhưng cậu lại khác cho nên có thể dùng.
- Đóng thế!?
Vincent thốt lên một cách bất ngờ rồi như nhớ lại cái gì cười cười nhìn Lôi Hòa Nghi vẫn một bộ dạng ngơ ngác bên cạnh. Anh gật đầu rồi nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Bảo trọng!
Vincent rời đi, Lôi Hòa Nghi nhìn đạo diễn nhún vai, ông ấy vuốt tóc rồi giơ tay lên ngang đầu vẫy từ phía sau lên. Một bóng người quen thuộc chậm rãi đi đến, Lôi Hòa Nghi nhìn, há to miệng.
- Cung... Cung Huyền Thương!?
Đạo diễn nhìn Cung Huyền Thương vẻ mặt tiểu nhân đắc chí cạnh mình nói:
- Diễn viên đóng thế... tên nhóc này sẽ đóng cảnh hôn cùng cháu!
- WHAT???
Lôi Hòa Nghi nhìn vẻ ngoài mới của Cung Huyền Thương, vỗ trán một cái. Hóa ra nguyên cả ngày hôm nay anh biến mất là đi chỉnh trang lại nhan sắc à. Mái tóc đen được nhuộm thành màu nâu tối như của Vincent, kiểu tóc cũng được cắt lại cho giống, ngay cả quần áo cách trang điểm cũng được thay đổi giống anh ta. Cung Huyền Thương rất cao, lại không chênh lệch với Vincent, thể hình tương đương, bây giờ lại thay đổi màu tóc và kiểu tóc, cộng thêm trang phục, nhìn từ sau lưng rất khó để phân biệt ai với ai. Còn nhìn theo góc nghiêng, hai người cũng có gì đó na ná nhau, trừ phi nhìn lâu nhìn thật kỹ nếu không chỉ lướt qua hoàn toàn không nhận ra là hai người khác nhau. Dĩ nhiên với con mắt tinh tường của fan thì việc nhận ra thần tượng của mình quá đỗi dễ dàng. Có điều cũng chẳng vấn đề gì, việc Vincent có bạn gái lại không phải chuyện bí mật, trong trường hợp này dùng diễn viên đóng thế cũng là điều dễ hiểu. Nhưng diễn viên đóng thế là Cung Ảnh đế lại là một chuyện khác.
Lôi Hòa Nghi tưởng tượng cảnh việc này bị truyền ra ngoài, không biết fan Cung Ảnh đế sẽ như thế nào, bất giác rùng mình một cái. Còn Cung Huyền Thương, anh đang đút hai tay vào túi quần nhìn Lôi Hòa Nghi đầy thích thú.
- Nghi Nghi, chúng ta bắt đầu được chưa?
Lôi Hòa Nghi giơ tay lên trước mặt anh, nhắm tịt hai mắt hít thở sâu:
- Cho tôi thời gian bình tĩnh một chút!
Đạo diễn che miệng cười vỗ vai Cung Huyền Thương rồi đi tới chỗ máy quay. Còn anh đứng đó nhìn Lôi Hòa Nghi, nhẹ nhàng bước về phía cô, mặt cúi xuống cách cô không tới mười xenti. Hơi thở nhẹ như không, Lôi Hòa Nghi hoàn toàn không cảm nhận được trước mặt mình đang có người. Lúc cô bình tĩnh lại mở mắt ra thì đập vào mắt lại là gương mặt điển trai cũng với đôi mắt sâu hút hồn người đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt anh phản chiếu ảnh ngược của cô, tràn đầy nhu tình khiến Lôi Hòa Nghi như chết não không nghĩ được gì.
Cung Huyền Thương mỉm cười, xoa đầu cô rồi mềm giọng nói:
- Cứ diễn như thường, đừng sợ, có tôi ở đây sẽ không sao đâu!
Lôi Hòa Nghi như bị mê hoặc mà gật đầu, còn chưa kịp định thần lại thì hai tay Cung Huyền Thương đã vòng qua eo cô kéo Lôi Hòa Nghi vào lòng mình như trước đó Vincent đã làm.
Đạo diễn theo đó cũng hô bắt đầu quay, Lôi Hòa Nghi siết chặt hai tay nắm áo Cung Huyền Thương sau đó di chuyển từ lưng lên cổ anh, ánh mắt ngây dại chỉ có tình yêu. Hai tay đột nhiên dùng sức nắm cổ áo Cung Huyền Thương xuống hiến dâng bản thân mình lên, hai đôi môi chạm vào nhau. Ngay thời khắc đó như có một dòng điện chạy qua tim hai người, run rẩy từng đợt. Cung Huyền Thương ôm lấy lưng Lôi Hòa Nghi càng lúc càng chặt nhằm muốn nụ hôn càng thêm sâu.
Lôi Hòa Nghi hé mở môi, Cung Huyền Thương theo đó tiến quân thần tốc, càn quét khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô. Gò má hai người dần đỏ lên, tình cảm dạt dào, ái muội lan tràn khắp nơi. Có người nhìn cảnh hôn diễn như không diễn này phấn khích đến cả người nhảy nhót có người lại mặt đỏ tim đập.
Đạo diễn Macxen ngồi trước máy quay nhìn cảnh này phấn khích đến siết chặt hai tay quên mất bảo ngừng.
Mà bên kia Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi dường như quên mất bản thân đang diễn, hôn đến trời đất đảo điên. Không biết từ khi nào tay Cung Huyền Thương đã chuyển sang ôm lấy đầu Lôi Hòa Nghi, dùng cả người mình che cho cô với ý nghĩ không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ mê người này của cô. Còn Lôi Hòa Nghi, ban đầu cô cảm thấy ái ngại khi phải hôn người khác nhưng khi biết đối phương là Cung Huyền Thương, cô lại không còn chút lo lắng nào chỉ có ngượng ngùng. Hiện tại cùng anh trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt này cô lại muốn được nhiều hơn nữa, muốn được anh yêu thương nhiều hơn thế này. Chỉ nghĩ như vậy cả gương mặt đã đỏ như tôm luộc, cộng với ánh mắt mơ màng cành thêm quyến rũ, Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi như vậy dục vọng như được khơi gợi lên, rủa thầm trong lòng, xấu xa cắn môi dưới cô một cái khiến Lôi Hòa Nghi ăn đau mà mềm mại rên lên một tiếng. Cung Huyền Thương nghe thấy, cả người giống như ngọn lửa được đổ thêm dầu, thầm mắng bản thân đi sai nước cờ, càng trêu chọc Lôi Hòa Nghi cô càng thêm mê hoặc, người chịu thiệt cuối cùng vẫn là anh.
Nghĩ như vậy bản thân Cung Huyền Thương cho rằng đã không thể trực tiếp ăn cô ngay bây giờ vậy có thể chấm mút chút đỉnh cũng được. Bàn tay không an phận vói vào trong áo nhéo nhéo lấy eo Lôi Hòa Nghi, miệng vẫn hôn cô không dứt như muốn ăn tươi nhốt sống con gái nhà người ta, nhìn anh chẳng khác nào con sói bị bỏ
đói lâu ngày nhìn thấy con thỏ thơm tho mềm mại. Đôi mắt tràn đầy dục vọng như hận không thể đè cô gái trong lòng xuống dạy dỗ một trận. Cả người tản ra hơi thở cuồng loạn như dã thú bị nhốt lâu ngày được thả tự do khiến Lôi Hòa Nghi đã bị anh hôn đến cả người lâng lâng như trên mây càng thêm suy yếu, trọng lực cả người đều dựa vào tay Cung Huyền Thương, eo còn bị anh sờ mó đến nhũn cả người nhưng bản thân lại vô phương phản kháng.
Đạo diễn ngồi trước máy quay trợn mắt mà nhìn, trong lòng lớn tiếng mà mắng Cung Huyền Thương không biết thương hoa tiếc ngọc, mượn việc công làm việc tư. Gì mà sợ Vincent cảm thấy có lỗi với Iris, rõ ràng là mượn cơ hội này ăn đậu hủ của Lôi Hòa Nghi.
Nhìn Lôi Hòa Nghi bị Cung Huyền Thương ức hiếp đến sắp không chống đỡ được, tình cha trong lòng đạo diễn Macxen như bị đánh thức. Tuy có chút không đành lòng phá vỡ cảnh quay hoàn mỹ này nhưng nếu tiếp tục sợ là Lôi Hòa Nghi sẽ có ám ảnh tâm lý mất thôi cho nên vẫn hô cắt.
Lôi Hòa Nghi như được đại xá đưa tay nhéo lưng Cung Huyền Thương, anh chậm rãi kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhìn đôi môi Lôi Hòa Nghi bị mình hôn đến sưng đỏ, đôi mắt long lanh ướt át như con thỏ nhỏ bị người bắt nạt khiến ai cũng phải thương, nhìn cô như vậy hai mắt Cung Huyền Thương tối lại, một ngọn lửa dục vọng chậm rãi rực cháy.
Lôi Hòa Nghi rùng mình một cái, Cung Huyền Thương mới bừng tỉnh, thở dài một tiếng, đưa tay niết nhẹ đôi môi của cô, một tay che đi hai mắt của Lôi Hòa Nghi.
- Đừng nhìn tôi như vậy.
Nghe ra giọng điệu Cung Huyền Thương nhiễm đầy dục vọng, Lôi Hòa Nghi sợ hãi cúi đầu. Cung Huyền Thương cười cười nhìn cô rồi đưa tay ấn đầu Lôi Hòa Nghi vào ngực mình, trải qua một cảnh quay nóng bỏng như vậy thế nào cô cũng không dám gặp người.
Cung Huyền Thương nhìn đạo diễn ra hiệu, ông ấy hiểu ý bảo mọi người giải tán chừa lại không gian cho đôi trẻ.
Nhìn từng người lần lượt rời khỏi, Cung Huyền Thương vỗ vai cô gái trong lòng.
- Mọi người đi cả rồi, đừng ngại!
Lúc này Lôi Hòa Nghi mới chậm rãi động đậy, hai tay siết chặt vạt áo trước ngực Cung Huyền Thương, gương mặt vẫn còn đỏ ửng hé ra từ bên khuỷu tay nhìn xung quanh, lấp ló hệt như một đứa bé làm sai sợ bị phạt.
- Không phải tôi đã nói mọi người đi cả rồi sao? Không cần sợ nữa!
Lôi Hòa Nghi vỗ ngực đứng thẳng người nhưng vẫn không dám đối diện với Cung Huyền Thương cứ cúi đầu.
Cung Huyền Thương cũng không làm khó cô, sờ môi mình rồi nghiêng đầu về phía phòng hóa trang, cầm lấy cổ tay cô đi:
- Trễ rồi, mau đi chỉnh trang lại rồi về nhà thôi, khuya quá trời sẽ rất lạnh.
- Biết... biết rồi!
Lôi Hòa Nghi chạy thục mạng vào phòng hóa trang để thay đồ rồi cầm lấy túi xách ra ngoài tìm đạo diễn và mọi người tạm biệt. Đạo diễn Macxen ánh mắt trêu đùa nhìn cô:
- Cảnh quay hôm nay làm rất tốt, không cần quay lại, về nhà nghĩ ngơi cho tốt.
Nhắc lại cảnh quay Lôi Hòa Nghi lại đỏ mặt, gật đầu che giấu sự xấu hổ, vuốt tóc đáp:
- Vâng, cảm ơn chú. Cũng không còn sớm nữa, cháu xin phép về trước, mọi người cũng tranh thủ về nghỉ ngơi đi ạ.
- Ừm!
Lôi Hòa Nghi chào mọi người rồi ra xe, Cung Huyền Thương cũng đi đến nói vài câu rồi lên xe của mình, cùng Lôi Hòa Nghi một trước một sau về nhà.
Lên phòng, Lôi Hòa Nghi thay đồ tắm rửa sạch sẽ rồi xuống nhà làm bữa tối ăn đỡ đói. Cung Huyền Thương vừa hay đi đến, Lôi Hòa Nghi mở cửa cho anh, Bánh Bao cũng đến cùng, cả hai đi vào nhà, trên tay Cung Huyền Thương còn cầm theo ít bánh tráng miệng, nhìn Lôi Hòa Nghi nói:
- Nguyên liệu nấu ăn ở nhà tôi hết rồi, có thể mạo muội ăn nhờ nhà em một bữa không?
Lôi Hòa Nghi dĩ nhiên không từ chối, dù sao trước đó khi tay cô bị thương anh đã tận tình chăm sóc, hôm nay anh muốn ăn một bữa cô từ chối thì lại trở thành kẻ vô ơn nhỏ nhen.
Lôi Hòa Nghi gật đầu sảng khoái đồng ý rồi chỉ tay vào bếp:
- Bữa tối vẫn chưa nấu xong, anh ngồi chơi một lát đi, tôi vào xem.
- Tôi giúp em!
- Không... không cần!
- Sợ gì chứ? Tôi cũng không phải sát thủ nhà bếp!
Cung Huyền Thương đã nói như vậy Lôi Hòa Nghi cũng không cách nào từ chối cùng anh đi vào nhà bếp. Hai người cùng nhau nấu xong bữa tối đơn giản nhưng ấm cúng, có điều khác với mọi khi, bầu không khí giữa hai người lúc này lại tràn đầy sự xấu hổ và ái muội mà chủ yếu xuất phát từ Lôi Hòa Nghi.
Cô không hiểu sao Cung Huyền Thương lại bình tĩnh như vậy nhưng bản thân cô thì tự mình hù mình. Trong đầu đều quanh quẩn dư vị của nụ hôn ban nãy, không cách nào đối diện với Cung Huyền Thương một cách thản nhiên như trước. Chính vì vậy mà khi hai người ở trong một căn bếp, Lôi Hòa Nghi cứ như chuột thấy mèo, dè dặt từng chút một còn Cung Huyền Thương thì làm như không thấy.
Sau cùng khi cả hai mang hết thức ăn ra bàn rồi, Lôi Hòa Nghi vừa quay lưng trở về ghế của mình thì ai ngờ Cung Huyền Thương đứng phía sau cô lại tiến tới, hai tay chống xuống mặt bàn, khiến Lôi Hòa Nghi bị vây khốn giữa bản thân anh và chiếc bàn, không còn đường lui. Hơi thở cuồng ngạo của Cung Huyền Thương lao đến như một ngọn núi đè ép Lôi Hòa Nghi đến khó thở.
Cung Huyền Thương từng chút từng chút áp sát Lôi Hòa Nghi khiến cô hoảng hốt chống hai tay lên ngực anh. Thông qua chiếc áo thun mỏng cô cảm nhận từng múi cơ rắn chắc cũng với nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh, một dòng điện chạy từ tay đến tim khiến Lôi Hòa Nghi khó tránh khỏi run rẩy.
- Cung... Cung Huyền Thương... anh làm gì vậy?
- Cái này tôi phải hỏi em mới đúng. Từ nãy tới giờ sao cứ cố tình né tránh tôi?
- Tôi... không có!
- Không có sao?
Vừa dứt lời cả người Cung Huyền Thương đổ ập xuống, Lôi Hòa Nghi sợ hãi ngã người về sau, Cung Huyền Thương nhanh tay đỡ lấy lưng cô, mái tóc dài được tay anh chặn lại không đổ xuống bàn.
Cung Huyền Thương nhìn bàn ăn sau đó xoay người đổi lại anh dựa vào bàn, Lôi Hòa Nghi dựa vào ngực anh.
- Nghi Nghi, tôi không ngốc chỉ có em cứng miệng không chịu thừa nhận.
Lôi Hòa Nghi mấp máy môi né tránh tầm mắt của anh. Cung Huyền Thương mỉm cười đưa tay sờ má cô, mặt tiến tới gần, hai gò má chạm vào nhau, miệng anh kề sát bên tai Lôi Hòa Nghi nói:
- Không lẽ tôi hôn em khiến em bối rối như vậy sao? Nghi Nghi, đây là công việc, nếu em không thể điều chỉnh cảm xúc giữa cuộc sống và công việc với tôi thì chỉ có thể là do em có suy nghĩ không thuần khiết với tôi. Thế nào, tôi nói có đúng không?
Lôi Hòa Nghi mím chặt môi, mắt nhắm tịt, gương mặt nhăn lại như bánh bao, tay đưa lên nhéo nhéo vai anh:
- Anh... đừng có nói bậy, tôi không có!
- Ồ...
- Chỉ là anh... anh... hôn... quá... nhiệt tình mà thôi!
- Vậy lần này tôi hôn nhẹ nhàng cho em bình tĩnh được không?
Giọng điệu Cung Huyền Thương mang hàm ý trêu chọc, ánh mắt vui vẻ, Lôi Hòa Nghi nhìn thấy liếc anh một cái sắc lẹm, chân giơ lên không chút lưu tình đạp vào chân anh. Cung Huyền Thương hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn Lôi Hòa Nghi, cô cũng nâng mặt nhìn anh khiêu khích.
Cung Huyền Thương bỗng nhiên bật cười, đưa tay xoa đầu cô:
- Đây mới là dáng vẻ bình thường của em, bộ dáng rụt rè vừa rồi không nên xuất hiện.
- Hóa ra anh trêu tôi?
- Em có thể không thấy ngại nữa là tốt rồi.
Lôi Hòa Nghi giận dỗi đấm thùm thụp vào ngực Cung Huyền Thương mấy cái rồi nói:
- Thả tôi ra!
Cung Huyền Thương nghe lời buông lỏng hai tay, Lôi Hòa Nghi đi về ghế ngồi xuống dùng bữa. Cung Huyền Thương nhìn chân mình hơi đỏ lên lắc đầu bất lực sau đó hướng ra phòng khách gọi Bánh Bao vào ăn cơm.
Cung Huyền Thương dù biết khó khăn nhưng cũng không có ý định ngưng việc điều tra, lần này thất bại nên Lôi Hòa Nghi không bị gì nghiêm trọng nhưng ai dám chắc lần sau cô còn may mắn như vậy. Ít nhất trong khoảng thời gian còn ở Pháp, anh phải tích cực tìm kiếm đồng thời phải bên cạnh bảo vệ Lôi Hòa Nghi an toàn, có như vậy anh mới yên tâm.
Vì vết thương không nghiêm trọng cộng thêm Cung Huyền Thương lúc nào cũng giám sát một bên để chăm sóc nên Lôi Hòa Nghi rất nhanh đã khỏe lại, tay cũng đã hoạt động lại như thường, có thể tiếp tục đóng phim. Mà đây cũng là điều mà Cung Huyền Thương muốn, nhanh chóng kết thúc việc quay phim, trở về nước, Lôi Hòa Nghi sẽ an toàn hơn ở đây. Dù sao ở đó có Cung gia, có Lôi gia bảo vệ, người muốn động vào Lôi Hòa Nghi tuyệt đối sẽ không mạo hiểm ra tay ở địa bàn của cô.
Mà Lôi Hòa Nghi cũng không làm anh thất vọng, sau khi làm việc trở lại, cả người như được tiêm máu gà mà ngày càng chăm chỉ. Đạo diễn Macxen vui còn không kịp, cũng may cảnh quay không quá phức tạp nên cũng không làm khó Lôi Hòa Nghi.
Có điều trời cũng đã vào đông, mỗi cảnh quay Lôi Hòa Nghi đều cắn chặt răng làm cho xong rồi chạy thụt mạng về phòng nghỉ, chui vào chăn lông Cung Huyền Thương chuẩn bị trước chỉ để lộ gương mặt ra ngoài, cả người run như cầy sấy.
Mọi người cũng đã quen với tác phong này của cô nên cũng chỉ cười cười mà không nói gì. Còn Cung Huyền Thương, đã được Lôi Lăng Quân báo trước nên mỗi lần như thế anh đều cầm đến vài chiếc khăn lông đã nhúng qua nước ấm để bao lấy hai tay và chân của Lôi Hòa Nghi giúp cô sưởi ấm. Lôi Hòa Nghi thích đến nói không nên lời, nhìn Cung Huyền Thương đầy cảm kích, cười đến hai mắt híp lại không thấy tổ quốc đâu. Cung Huyền Thương nhìn cô như vậy không tránh khỏi mềm lòng đưa hai tay xoa má cô, Lôi Hòa Nghi nhăn mặt nhưng cũng không tránh, mặc anh làm gì thì làm dù sao tay anh cũng rất ấm, mặt cô chẳng những không bị lạnh mà còn bị anh xoa cho ấm lên.
Các cảnh quay lần lượt kết thúc, tình cảm giữa hai nhân vật chính cũng sắp đến lúc bộc lộ. Nữ chính sau nhiều lần tránh né rồi cũng phải nghiêm túc đối diện sau cùng phải chấp nhận bản thân đã chịu thua trước sự dịu dàng theo đuổi của nam chính. Nhưng khi cô nhận ra và đuổi theo thì biết tin nam chính muốn xuất ngoại, không rõ có về nước hay không. Không nghĩ nhiều cô chạy ra sân bay nhưng tìm không thấy người cần tìm, cũng không kịp thời gian. Cô như người mất hồn rời khỏi sân bay đi bộ trên đường, mãi đến khi trời tối, trời đổ tuyết lớn, mọi người đều đã về nhà không còn ai trên đường, nữ chính mới suy sụp ngồi xuống gục mặt khóc lớn. Lúc này nam chính đi đến tay cầm ô che đi từng đợt tuyết không ngừng rơi trên người cô. Cuối cùng nữ chính phát hiện sự hiện diện của người khác mà ngẩng đầu lên, nhìn thấy người mình muốn gặp thì bật cười trong nước mắt, đứng bật dậy ôm lấy người đối diện, sau đó vì xúc động mà khóc, hai người trao cho nhau một nụ hôn cuồng nhiệt giữa trời tuyết lạnh giá. Đây được xem như một trong những cảnh quay đắt giá của phim cho nên đạo diễn Macxen rất xem trọng. Lôi Hòa Nghi và Vincent lại càng căng thẳng.
Còn ở một bên Còn Cung Huyền mặt đen như đáy nồi, cảnh hôm nay là một cảnh hôn còn là cảnh hôn thật, không thể tá vị lại phải hôn kiểu Pháp. Không lẽ bây giờ bắt anh trơ mắt nhìn cô gái của mình hôn kiểu Pháp với người đàn ông khác?
Cung Huyền Thương đưa ánh mắt oán hận nhìn đạo diễn Macxen, ông ấy vuốt mũi nhìn anh cười trừ. Anh tức giận mím môi không nói gì, Lôi Hòa Nghi và Vincent cũng có chút không muốn đóng cảnh này. Một người đã có bạn gái, một người tuy độc thân nhưng lại ngại những hành động thân mật với người khác dù cho là vì công việc huống chi Vincent đã có bạn gái, nếu ai đó ghét cô lấy việc này ra công kích thì cũng lắm người hùa theo. Lôi Hòa Nghi bực bội vò đầu bức tóc nhìn Vincent nhún vai.
Cung Huyền Thương nhìn cô rồi nhìn sang Vincent, trong đầu lướt qua một tia sáng, anh đi đến chỗ đạo diễn.
Hai người ngồi nói chuyện rất lâu nhưng kỳ lạ là người nói chủ yếu là Cung Huyền Thương bình thường vốn câm như hến. Còn đạo diễn bây giờ lại ngồi lắng nghe, biểu cảm khó xử lại có chút không đồng tình. Hai người dằn co một hồi sau cùng đạo diễn dường như đã thỏa hiệp với Cung Huyền Thương, giơ hai tay lên trước mặt anh, gật đầu.
Cung Huyền Thương giống như đánh thắng một trận lời, thỏa chí bật cười, vẻ mặt đen như đáy nồi cũng bay đi mất.
Sau cuộc nói chuyện đó Cung Huyền Thương biến mất cả một ngày khiến Lôi Hòa Nghi bất an trong lòng, đạo diễn như nhìn thấu lo lắng của cô, vỗ vai trấn an. Có sự động viên từ ông, Lôi Hòa Nghi rất nhanh đã điều chỉnh cảm xúc, tiếp tục những cảnh quay còn lại. Còn cảnh hôn... để thêm chân thực sẽ được quay vào ban đêm, hiện tại trời cũng đổ tuyết không nhỏ, không cần tạo thêm hiệu ứng gì nữa, chỉ cần Lôi Hòa Nghi và Vincent diễn tốt thì không còn gì phải bận tâm.
Một ngày dài đằng đẵng trôi qua, những cảnh quay nhỏ lẻ cũng đã xong hiện tại chỉ còn một cảnh hôn. Lôi Hòa Nghi khẩn trương nắm chặt hai tay, trong lòng có chút khó chịu, một phần vì cảnh hôn với Vincent một phần vì liếc mắt tìm kiếm cả ngày hôm nay vẫn không thấy Cung Huyền Thương đâu. Dường như những ngày này đã quen với hình ảnh anh lúc nào cũng chất hiện bên mình, bây giờ không thấy lại có chút trống vắng.
Lúc này đạo diễn gọi Lôi Hòa Nghi và Vincent qua, phổ cập cho hai người một chút kiến thức cho cảnh quay tới. Sau đó còn bồi thêm một câu:
- Lát nữa khi sắp hôn chúng ta sẽ tạm dừng một chút để chỉnh đốn lại, trước đó hai người cứ diễn bình thường. Rachel, đừng khẩn trương!
- Vâng ạ!
Đạo diễn gật đầu rồi ra hiệu cho hai người vào chỗ, Lôi Hòa Nghi vừa đi vừa xoa hai tay vào nhau cho đỡ lạnh, đợi hiệu lệnh từ đạo diễn rồi bắt đầu nhập vai.
Lúc này khi Vivi đang ngồi dưới đất khóc đến tê tâm liệt phế giữa trời tuyết thì một bóng người xuất hiện trên tay còn cầm theo ô giúp cô chư đi những bông tuyết đang không ngừng rơi xuống.
Vivi như đã nhận ra sự hiện diện của người đó chậm chạp ngẩng đầu lên nhìn đối phương, hai tròng mắt như nứt ra rồi bật chời, sau đó đứng bật dậy nhìn Ryan không nói nên lời. Ryan thả ô xuống đưa hai tay ôm lấy cô gái trước mặt siết chặt vào lòng.
Vivi như tìm thấy chỗ dựa mà vùi đầu vào lòng Ryan khóc như mưa sau đó ngước mặt lên từ trong lòng anh, bốn mắt nhìn nhau, ngọn lửa mãnh liệt trong đối mắt dường như có thể tan chảy cả trời tuyết.
Đúng lúc hai người sắp hôn thì đạo diễn hô cắt, Vincent và Lôi Hòa Nghi vội tách nhau ra, đạo diễn đi đến, nói:
- Vincent, việc của cậu xong rồi, phần còn lại sẽ có người khác làm.
Vincent và Lôi Hòa Nghi ù ù cạc cạc nhìn nhau rồi nhìn đạo diễn, Vincent khó hiểu hỏi lại:
- Đạo diễn, tôi vẫn chưa hiểu lắm?
- Chúng ta dùng đóng thế, cảnh này Rachel phải lộ mặt nên không đổi diễn viên nữ được nhưng cậu lại khác cho nên có thể dùng.
- Đóng thế!?
Vincent thốt lên một cách bất ngờ rồi như nhớ lại cái gì cười cười nhìn Lôi Hòa Nghi vẫn một bộ dạng ngơ ngác bên cạnh. Anh gật đầu rồi nhìn Lôi Hòa Nghi.
- Bảo trọng!
Vincent rời đi, Lôi Hòa Nghi nhìn đạo diễn nhún vai, ông ấy vuốt tóc rồi giơ tay lên ngang đầu vẫy từ phía sau lên. Một bóng người quen thuộc chậm rãi đi đến, Lôi Hòa Nghi nhìn, há to miệng.
- Cung... Cung Huyền Thương!?
Đạo diễn nhìn Cung Huyền Thương vẻ mặt tiểu nhân đắc chí cạnh mình nói:
- Diễn viên đóng thế... tên nhóc này sẽ đóng cảnh hôn cùng cháu!
- WHAT???
Lôi Hòa Nghi nhìn vẻ ngoài mới của Cung Huyền Thương, vỗ trán một cái. Hóa ra nguyên cả ngày hôm nay anh biến mất là đi chỉnh trang lại nhan sắc à. Mái tóc đen được nhuộm thành màu nâu tối như của Vincent, kiểu tóc cũng được cắt lại cho giống, ngay cả quần áo cách trang điểm cũng được thay đổi giống anh ta. Cung Huyền Thương rất cao, lại không chênh lệch với Vincent, thể hình tương đương, bây giờ lại thay đổi màu tóc và kiểu tóc, cộng thêm trang phục, nhìn từ sau lưng rất khó để phân biệt ai với ai. Còn nhìn theo góc nghiêng, hai người cũng có gì đó na ná nhau, trừ phi nhìn lâu nhìn thật kỹ nếu không chỉ lướt qua hoàn toàn không nhận ra là hai người khác nhau. Dĩ nhiên với con mắt tinh tường của fan thì việc nhận ra thần tượng của mình quá đỗi dễ dàng. Có điều cũng chẳng vấn đề gì, việc Vincent có bạn gái lại không phải chuyện bí mật, trong trường hợp này dùng diễn viên đóng thế cũng là điều dễ hiểu. Nhưng diễn viên đóng thế là Cung Ảnh đế lại là một chuyện khác.
Lôi Hòa Nghi tưởng tượng cảnh việc này bị truyền ra ngoài, không biết fan Cung Ảnh đế sẽ như thế nào, bất giác rùng mình một cái. Còn Cung Huyền Thương, anh đang đút hai tay vào túi quần nhìn Lôi Hòa Nghi đầy thích thú.
- Nghi Nghi, chúng ta bắt đầu được chưa?
Lôi Hòa Nghi giơ tay lên trước mặt anh, nhắm tịt hai mắt hít thở sâu:
- Cho tôi thời gian bình tĩnh một chút!
Đạo diễn che miệng cười vỗ vai Cung Huyền Thương rồi đi tới chỗ máy quay. Còn anh đứng đó nhìn Lôi Hòa Nghi, nhẹ nhàng bước về phía cô, mặt cúi xuống cách cô không tới mười xenti. Hơi thở nhẹ như không, Lôi Hòa Nghi hoàn toàn không cảm nhận được trước mặt mình đang có người. Lúc cô bình tĩnh lại mở mắt ra thì đập vào mắt lại là gương mặt điển trai cũng với đôi mắt sâu hút hồn người đang nhìn mình chằm chằm, đôi mắt anh phản chiếu ảnh ngược của cô, tràn đầy nhu tình khiến Lôi Hòa Nghi như chết não không nghĩ được gì.
Cung Huyền Thương mỉm cười, xoa đầu cô rồi mềm giọng nói:
- Cứ diễn như thường, đừng sợ, có tôi ở đây sẽ không sao đâu!
Lôi Hòa Nghi như bị mê hoặc mà gật đầu, còn chưa kịp định thần lại thì hai tay Cung Huyền Thương đã vòng qua eo cô kéo Lôi Hòa Nghi vào lòng mình như trước đó Vincent đã làm.
Đạo diễn theo đó cũng hô bắt đầu quay, Lôi Hòa Nghi siết chặt hai tay nắm áo Cung Huyền Thương sau đó di chuyển từ lưng lên cổ anh, ánh mắt ngây dại chỉ có tình yêu. Hai tay đột nhiên dùng sức nắm cổ áo Cung Huyền Thương xuống hiến dâng bản thân mình lên, hai đôi môi chạm vào nhau. Ngay thời khắc đó như có một dòng điện chạy qua tim hai người, run rẩy từng đợt. Cung Huyền Thương ôm lấy lưng Lôi Hòa Nghi càng lúc càng chặt nhằm muốn nụ hôn càng thêm sâu.
Lôi Hòa Nghi hé mở môi, Cung Huyền Thương theo đó tiến quân thần tốc, càn quét khắp mọi ngóc ngách trong khoang miệng cô. Gò má hai người dần đỏ lên, tình cảm dạt dào, ái muội lan tràn khắp nơi. Có người nhìn cảnh hôn diễn như không diễn này phấn khích đến cả người nhảy nhót có người lại mặt đỏ tim đập.
Đạo diễn Macxen ngồi trước máy quay nhìn cảnh này phấn khích đến siết chặt hai tay quên mất bảo ngừng.
Mà bên kia Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi dường như quên mất bản thân đang diễn, hôn đến trời đất đảo điên. Không biết từ khi nào tay Cung Huyền Thương đã chuyển sang ôm lấy đầu Lôi Hòa Nghi, dùng cả người mình che cho cô với ý nghĩ không muốn người khác nhìn thấy dáng vẻ mê người này của cô. Còn Lôi Hòa Nghi, ban đầu cô cảm thấy ái ngại khi phải hôn người khác nhưng khi biết đối phương là Cung Huyền Thương, cô lại không còn chút lo lắng nào chỉ có ngượng ngùng. Hiện tại cùng anh trao nhau nụ hôn cuồng nhiệt này cô lại muốn được nhiều hơn nữa, muốn được anh yêu thương nhiều hơn thế này. Chỉ nghĩ như vậy cả gương mặt đã đỏ như tôm luộc, cộng với ánh mắt mơ màng cành thêm quyến rũ, Cung Huyền Thương nhìn Lôi Hòa Nghi như vậy dục vọng như được khơi gợi lên, rủa thầm trong lòng, xấu xa cắn môi dưới cô một cái khiến Lôi Hòa Nghi ăn đau mà mềm mại rên lên một tiếng. Cung Huyền Thương nghe thấy, cả người giống như ngọn lửa được đổ thêm dầu, thầm mắng bản thân đi sai nước cờ, càng trêu chọc Lôi Hòa Nghi cô càng thêm mê hoặc, người chịu thiệt cuối cùng vẫn là anh.
Nghĩ như vậy bản thân Cung Huyền Thương cho rằng đã không thể trực tiếp ăn cô ngay bây giờ vậy có thể chấm mút chút đỉnh cũng được. Bàn tay không an phận vói vào trong áo nhéo nhéo lấy eo Lôi Hòa Nghi, miệng vẫn hôn cô không dứt như muốn ăn tươi nhốt sống con gái nhà người ta, nhìn anh chẳng khác nào con sói bị bỏ
đói lâu ngày nhìn thấy con thỏ thơm tho mềm mại. Đôi mắt tràn đầy dục vọng như hận không thể đè cô gái trong lòng xuống dạy dỗ một trận. Cả người tản ra hơi thở cuồng loạn như dã thú bị nhốt lâu ngày được thả tự do khiến Lôi Hòa Nghi đã bị anh hôn đến cả người lâng lâng như trên mây càng thêm suy yếu, trọng lực cả người đều dựa vào tay Cung Huyền Thương, eo còn bị anh sờ mó đến nhũn cả người nhưng bản thân lại vô phương phản kháng.
Đạo diễn ngồi trước máy quay trợn mắt mà nhìn, trong lòng lớn tiếng mà mắng Cung Huyền Thương không biết thương hoa tiếc ngọc, mượn việc công làm việc tư. Gì mà sợ Vincent cảm thấy có lỗi với Iris, rõ ràng là mượn cơ hội này ăn đậu hủ của Lôi Hòa Nghi.
Nhìn Lôi Hòa Nghi bị Cung Huyền Thương ức hiếp đến sắp không chống đỡ được, tình cha trong lòng đạo diễn Macxen như bị đánh thức. Tuy có chút không đành lòng phá vỡ cảnh quay hoàn mỹ này nhưng nếu tiếp tục sợ là Lôi Hòa Nghi sẽ có ám ảnh tâm lý mất thôi cho nên vẫn hô cắt.
Lôi Hòa Nghi như được đại xá đưa tay nhéo lưng Cung Huyền Thương, anh chậm rãi kéo dài khoảng cách giữa hai người, nhìn đôi môi Lôi Hòa Nghi bị mình hôn đến sưng đỏ, đôi mắt long lanh ướt át như con thỏ nhỏ bị người bắt nạt khiến ai cũng phải thương, nhìn cô như vậy hai mắt Cung Huyền Thương tối lại, một ngọn lửa dục vọng chậm rãi rực cháy.
Lôi Hòa Nghi rùng mình một cái, Cung Huyền Thương mới bừng tỉnh, thở dài một tiếng, đưa tay niết nhẹ đôi môi của cô, một tay che đi hai mắt của Lôi Hòa Nghi.
- Đừng nhìn tôi như vậy.
Nghe ra giọng điệu Cung Huyền Thương nhiễm đầy dục vọng, Lôi Hòa Nghi sợ hãi cúi đầu. Cung Huyền Thương cười cười nhìn cô rồi đưa tay ấn đầu Lôi Hòa Nghi vào ngực mình, trải qua một cảnh quay nóng bỏng như vậy thế nào cô cũng không dám gặp người.
Cung Huyền Thương nhìn đạo diễn ra hiệu, ông ấy hiểu ý bảo mọi người giải tán chừa lại không gian cho đôi trẻ.
Nhìn từng người lần lượt rời khỏi, Cung Huyền Thương vỗ vai cô gái trong lòng.
- Mọi người đi cả rồi, đừng ngại!
Lúc này Lôi Hòa Nghi mới chậm rãi động đậy, hai tay siết chặt vạt áo trước ngực Cung Huyền Thương, gương mặt vẫn còn đỏ ửng hé ra từ bên khuỷu tay nhìn xung quanh, lấp ló hệt như một đứa bé làm sai sợ bị phạt.
- Không phải tôi đã nói mọi người đi cả rồi sao? Không cần sợ nữa!
Lôi Hòa Nghi vỗ ngực đứng thẳng người nhưng vẫn không dám đối diện với Cung Huyền Thương cứ cúi đầu.
Cung Huyền Thương cũng không làm khó cô, sờ môi mình rồi nghiêng đầu về phía phòng hóa trang, cầm lấy cổ tay cô đi:
- Trễ rồi, mau đi chỉnh trang lại rồi về nhà thôi, khuya quá trời sẽ rất lạnh.
- Biết... biết rồi!
Lôi Hòa Nghi chạy thục mạng vào phòng hóa trang để thay đồ rồi cầm lấy túi xách ra ngoài tìm đạo diễn và mọi người tạm biệt. Đạo diễn Macxen ánh mắt trêu đùa nhìn cô:
- Cảnh quay hôm nay làm rất tốt, không cần quay lại, về nhà nghĩ ngơi cho tốt.
Nhắc lại cảnh quay Lôi Hòa Nghi lại đỏ mặt, gật đầu che giấu sự xấu hổ, vuốt tóc đáp:
- Vâng, cảm ơn chú. Cũng không còn sớm nữa, cháu xin phép về trước, mọi người cũng tranh thủ về nghỉ ngơi đi ạ.
- Ừm!
Lôi Hòa Nghi chào mọi người rồi ra xe, Cung Huyền Thương cũng đi đến nói vài câu rồi lên xe của mình, cùng Lôi Hòa Nghi một trước một sau về nhà.
Lên phòng, Lôi Hòa Nghi thay đồ tắm rửa sạch sẽ rồi xuống nhà làm bữa tối ăn đỡ đói. Cung Huyền Thương vừa hay đi đến, Lôi Hòa Nghi mở cửa cho anh, Bánh Bao cũng đến cùng, cả hai đi vào nhà, trên tay Cung Huyền Thương còn cầm theo ít bánh tráng miệng, nhìn Lôi Hòa Nghi nói:
- Nguyên liệu nấu ăn ở nhà tôi hết rồi, có thể mạo muội ăn nhờ nhà em một bữa không?
Lôi Hòa Nghi dĩ nhiên không từ chối, dù sao trước đó khi tay cô bị thương anh đã tận tình chăm sóc, hôm nay anh muốn ăn một bữa cô từ chối thì lại trở thành kẻ vô ơn nhỏ nhen.
Lôi Hòa Nghi gật đầu sảng khoái đồng ý rồi chỉ tay vào bếp:
- Bữa tối vẫn chưa nấu xong, anh ngồi chơi một lát đi, tôi vào xem.
- Tôi giúp em!
- Không... không cần!
- Sợ gì chứ? Tôi cũng không phải sát thủ nhà bếp!
Cung Huyền Thương đã nói như vậy Lôi Hòa Nghi cũng không cách nào từ chối cùng anh đi vào nhà bếp. Hai người cùng nhau nấu xong bữa tối đơn giản nhưng ấm cúng, có điều khác với mọi khi, bầu không khí giữa hai người lúc này lại tràn đầy sự xấu hổ và ái muội mà chủ yếu xuất phát từ Lôi Hòa Nghi.
Cô không hiểu sao Cung Huyền Thương lại bình tĩnh như vậy nhưng bản thân cô thì tự mình hù mình. Trong đầu đều quanh quẩn dư vị của nụ hôn ban nãy, không cách nào đối diện với Cung Huyền Thương một cách thản nhiên như trước. Chính vì vậy mà khi hai người ở trong một căn bếp, Lôi Hòa Nghi cứ như chuột thấy mèo, dè dặt từng chút một còn Cung Huyền Thương thì làm như không thấy.
Sau cùng khi cả hai mang hết thức ăn ra bàn rồi, Lôi Hòa Nghi vừa quay lưng trở về ghế của mình thì ai ngờ Cung Huyền Thương đứng phía sau cô lại tiến tới, hai tay chống xuống mặt bàn, khiến Lôi Hòa Nghi bị vây khốn giữa bản thân anh và chiếc bàn, không còn đường lui. Hơi thở cuồng ngạo của Cung Huyền Thương lao đến như một ngọn núi đè ép Lôi Hòa Nghi đến khó thở.
Cung Huyền Thương từng chút từng chút áp sát Lôi Hòa Nghi khiến cô hoảng hốt chống hai tay lên ngực anh. Thông qua chiếc áo thun mỏng cô cảm nhận từng múi cơ rắn chắc cũng với nhiệt độ ấm áp của cơ thể anh, một dòng điện chạy từ tay đến tim khiến Lôi Hòa Nghi khó tránh khỏi run rẩy.
- Cung... Cung Huyền Thương... anh làm gì vậy?
- Cái này tôi phải hỏi em mới đúng. Từ nãy tới giờ sao cứ cố tình né tránh tôi?
- Tôi... không có!
- Không có sao?
Vừa dứt lời cả người Cung Huyền Thương đổ ập xuống, Lôi Hòa Nghi sợ hãi ngã người về sau, Cung Huyền Thương nhanh tay đỡ lấy lưng cô, mái tóc dài được tay anh chặn lại không đổ xuống bàn.
Cung Huyền Thương nhìn bàn ăn sau đó xoay người đổi lại anh dựa vào bàn, Lôi Hòa Nghi dựa vào ngực anh.
- Nghi Nghi, tôi không ngốc chỉ có em cứng miệng không chịu thừa nhận.
Lôi Hòa Nghi mấp máy môi né tránh tầm mắt của anh. Cung Huyền Thương mỉm cười đưa tay sờ má cô, mặt tiến tới gần, hai gò má chạm vào nhau, miệng anh kề sát bên tai Lôi Hòa Nghi nói:
- Không lẽ tôi hôn em khiến em bối rối như vậy sao? Nghi Nghi, đây là công việc, nếu em không thể điều chỉnh cảm xúc giữa cuộc sống và công việc với tôi thì chỉ có thể là do em có suy nghĩ không thuần khiết với tôi. Thế nào, tôi nói có đúng không?
Lôi Hòa Nghi mím chặt môi, mắt nhắm tịt, gương mặt nhăn lại như bánh bao, tay đưa lên nhéo nhéo vai anh:
- Anh... đừng có nói bậy, tôi không có!
- Ồ...
- Chỉ là anh... anh... hôn... quá... nhiệt tình mà thôi!
- Vậy lần này tôi hôn nhẹ nhàng cho em bình tĩnh được không?
Giọng điệu Cung Huyền Thương mang hàm ý trêu chọc, ánh mắt vui vẻ, Lôi Hòa Nghi nhìn thấy liếc anh một cái sắc lẹm, chân giơ lên không chút lưu tình đạp vào chân anh. Cung Huyền Thương hít sâu một hơi, nghiêng đầu nhìn Lôi Hòa Nghi, cô cũng nâng mặt nhìn anh khiêu khích.
Cung Huyền Thương bỗng nhiên bật cười, đưa tay xoa đầu cô:
- Đây mới là dáng vẻ bình thường của em, bộ dáng rụt rè vừa rồi không nên xuất hiện.
- Hóa ra anh trêu tôi?
- Em có thể không thấy ngại nữa là tốt rồi.
Lôi Hòa Nghi giận dỗi đấm thùm thụp vào ngực Cung Huyền Thương mấy cái rồi nói:
- Thả tôi ra!
Cung Huyền Thương nghe lời buông lỏng hai tay, Lôi Hòa Nghi đi về ghế ngồi xuống dùng bữa. Cung Huyền Thương nhìn chân mình hơi đỏ lên lắc đầu bất lực sau đó hướng ra phòng khách gọi Bánh Bao vào ăn cơm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.