Ảnh Đế Truy Thê!

Chương 175: Quà mừng cưới

Như Quỳnh

10/03/2024

Tin tức kết hôn Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đều không tiết lộ ra ngoài, chỉ có gia đình và bạn bè thân thiết mới hay tin nhưng cũng không vì vậy mà những người khác không biết. Ông nội Cung chỉ có một đứa cháu trai, hơn 30 tuổi mới kết hôn, cháu dâu lại là một cô gái xinh đẹp ưu tú, khiến ông khó tránh khỏi cao hứng mà đi khoe với bạn già. Qua một vài ngày tin tức cũng bay đến thủ đô, Bạc Kình Thương từ chỗ Bạc lão gia tử cũng biết chuyện. Đặc biệt gọi điện thoại đến chúc mừng và tặng quà cưới. Quà của anh cũng rất đặc biệt, Bạc Kình Thương đã mua lại 2% cổ phần của Bạc thị tài phiệt từ các cổ đông nhỏ để tặng cho vợ chồng Cung Huyền Thương, giá trị không thể đong đếm, Cung Huyền Thương quyết liệt từ chối nhưng hoàn toàn không thể phản kháng lại hảo ý của Bạc Kình Thương cho nên đành phải nhận lấy.

Thật ra Bạc Kình Thương tặng anh số cổ phần này còn có mục đích thứ hai. Một là quà mừng cưới, hai là loại bỏ một vài cổ đông nhỏ lẻ không đủ năng lực dễ bị dao động, giao số cổ phần đó cho Cung Huyền Thương để củng cố thế lực của mình. Bạc Môn quy mô rộng lớn, nội bộ phức tạp, mặc dù không ai lay chuyển được vị trí của Bạc Kình Thương nhưng đề phòng trước vẫn hơn, với 2% cổ phần trong tay, Cung Huyền Thương nghiễm nhiên trở thành một trong số những cổ đông lớn của Bạc Môn, trọng lượng lời nói cũng không thua kém bất cứ nguyên lão nào, cũng xem như cho Bạc Kình Thương thêm một tầng áo giáp, vẹn cả đôi đường.

Lôi Hòa Nghi khi biết quà mừng cưới của Bạc Kình Thương cũng không khỏi thấp thỏm, phải biết thứ gọi là cổ phần đã khơi mào không biết bao nhiêu cuộc chiến tranh đoạt quyền lực, anh em tương tàn, nội chiến gia tộc… Cũng may Bạc gia chỉ có Bạc Kình Thương là người thừa kế hợp pháp nếu không việc anh cho Cung Huyền Thương 2% cổ phần không biết sẽ gợi lên một đợt sóng gió thế nào, cô cũng phải cảm thán mối quan hệ của hai người đàn ông này thật sự rất tốt, đổi lại là bình thường, ai có can đảm để một con sói trên thương trường như Cung Huyền Thương nắm giữ số cổ phần lớn như vậy mà không tổn thất gì.

Sau khi đạt thành thỏa thuận, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi hoàn thành thủ tục sở hữu cổ phần. Lúc này cô đang nằm trên giường còn Cung Huyền Thương ngồi trên sofa kiểm tra giấy tờ, một chồng giấy A4 cao như núi, cô nhìn đã hoảng, chồng giấy đó… đều là tài sản dưới danh nghĩa Cung Huyền Thương, Giấy tờ sử dụng đất, chứng nhận bất động sản,… còn chưa lấy ra mà đã vậy rồi đấy.

Sau khi kết hôn Cung Huyền Thương phải giải quyết không ít thủ tục để hoàn tất chuyển quyền sở hữu từ cá nhân anh trở thành hai vợ chồng, Lôi Hòa Nghi cũng vậy nhưng có Lôi Sâm xử lý nên cô không vất vả bao nhiêu, hơn nữa tài sản dưới danh nghĩa cô không nhiều như Cung Huyền Thương, toàn bộ Cung gia là của anh, còn Lôi gia là của 4 người cho nên tài sản của cô không phức như Cung Huyền Thương, mà anh còn là một thương nhân làm việc với chân lý tiền phải đẻ ra tiền, tài sản của anh không ngừng tăng lên theo từng ngày.

- Anh nói xem, bây giờ bắt luật sư kê khai tài sản của anh có phải rất vất vả cho người ta không?

- Là tài sản của chúng ta!

Lôi Hòa Nghi bĩu môi vì anh lại nghe chuyện có chọn lọc, cô nằm lăn trên giường, vốn dĩ cho rằng cuộc sống hôn nhân sẽ rất gì và này nọ như mấy lời than vãn cô đọc được trên mạng nhưng ngược lại, Cung Huyền Thương vẫn như xưa, cưng cô lên tận trời, có khác là khác mỗi việc anh có thêm một danh phận để khoe khoang và hãnh diện. Nhìn dáng vẻ bận rộn sắp xếp giấy tờ của anh, Lôi Hòa Nghi không khỏi mỉm cười, cô chưa từng hoài nghi anh, chưa từng nghi ngờ sự lựa chọn của mình, có lẽ khi thấy người khác nói về cuộc hôn nhân không hạnh phúc của mình cô cũng lo sợ nhưng cô không thể vì thế mà ích kỷ với anh, là Cung Huyền Thương cô không ngại. Cảm nhận được ánh mắt của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương quay sang trao cho cô ánh mắt dỗ dành dung túng:

- Đợi anh một lát nhé!

- Dạ!

Lôi Hòa Nghi cầm lấy điện thoại, vừa mở máy đã có cuộc gọi đến, cô ngồi dậy nghe:

- Mặc Thần ca ca!

Cung Huyền Thương lập tức vểnh tai lên nghe, tay vẫn xếp giấy tờ nhưng tâm trí đã sớm bay đến cuộc gọi kia.

Bên kia đầu giây, Sở Mặc Thần giọng điệu ung dung không nghe rõ cảm xúc:

- Nghe nói em và Cung Huyền Thương kết hôn rồi?

Cũng không biết tại sao chuyện này lại bay tới tai Sở Mặc Thần ở Italy.

- Vâng ạ!

- Chúc mừng em!

- Cảm ơn anh!

- Vẫn chưa có ý định tổ chức hôn lễ sao?

- Chưa ạ, công việc của em có chút bận rộn hơn nữa lễ phục vẫn chưa may xong ạ!

- Hôn lễ nhất định phải mời anh nhé, anh muốn nhìn thấy em hạnh phúc!

- Nhất định ạ, em cũng hi vọng anh sớm tìm được hạnh phúc!

- Anh không vội, vốn dĩ muốn gọi chúc mừng em sớm nhưng anh hơi bận, lúc rảnh lại sợ gọi làm phiền em nghỉ ngơi nên bây giờ mới gọi được.

- Không sao ạ, chuyện này em cũng không công khai nên cũng không nhiều người biết.

- Anh có chuẩn bị quà mừng cưới cho vợ chồng em, đừng từ chối nhé!

- Em hi vọng không phải là món quà quá giá trị!

- Nó xứng đáng với em!

- Anh đâu cần phải như vậy!

- Anh chỉ muốn chúc mừng em tìm được hạnh phúc mà thôi, vậy nên đừng từ chối nhé!

- Vâng!

- Nghi Nghi, em nhất định phải hạnh phúc đấy nhưng nếu một ngày nào đó em cảm thấy không vui vẻ, anh vẫn ở đây…

- Mặc Thần ca ca, đừng lãng phí thời gian với em, dù ngày đó có đến chúng ta cũng không thể, anh hay là Thương vĩnh viễn đều không phải sự lực chọn, mà là duy nhất, sao em có thể biến anh thành sự lựa chọn thứ hai. Huống chi em nhất định sẽ luôn luôn vui vẻ hạnh phúc. Anh hãy yên tâm, đừng chờ em, anh xứng đáng với cô gái khác tốt đẹp hơn, xứng đáng với anh hơn em!

Lôi Hòa Nghi vừa nói vừa nhìn Cung Huyền Thương, dùng ánh mắt xoa dịu tâm tình bất an đang chênh vênh của anh, anh vẫn chưa hết lo lắng về Sở Mặc Thần.

- Anh hiểu rồi, ngày mai… có lẽ quà sẽ được gửi đến nhà em, nhớ nhận nhé!

- Vâng, cảm ơn anh!

- Được rồi, anh không làm phiền em nữa, anh tắt máy nhé.

- Được ạ, tạm biệt anh!

- Tạm biệt em!

Lôi Hòa Nghi tắt máy, nhìn Cung Huyền Thương, dang tay ra, anh lập tức bước đến giường ôm cô.

- Anh ta vẫn chưa thôi tơ tưởng đến em!

- Chúng ta đã là vợ chồng rồi, anh còn sợ?



- Một tình địch nặng ký vẫn còn sờ sờ ra đó, anh làm sao yên tâm được?

- Em chỉ có anh thôi!

Cung Huyền Thương đặt tay lên bụng Lôi Hòa Nghi, rầu rĩ:

- Rõ ràng anh đã rất nỗ lực, sao vẫn chưa có động tĩnh gì nhỉ, phải sớm sinh một cục cưng thì anh mới yên tâm được.

Lôi Hòa Nghi khẽ đỏ mặt, quả thật sau khi kết hôn, không cần dùng biện pháp phòng tránh, Cung Huyền Thương như được phá phong ấn, nhiệt tình cày cấy vô cùng, tần suất cũng nhiều hơn, may mà Lôi Hòa Nghi đã quen với thể lực của anh nên còn chống đỡ được nếu không cô sợ chỉ còn nửa cái mạng với ham muốn kinh người của anh.

- Mới kết hôn một tháng, anh đâu cần nóng lòng như vậy. Huống chi em nhập viện mấy lần, bác sĩ cũng đã nói sức khỏe của em kém hơn nên sẽ khó thụ thai hơn bình thường một chút, cũng không phải bị bệnh gì, anh đừng lo.

- Bác sĩ đã điều dưỡng sức khỏe cho em rồi, anh dạo này cũng không làm việc quá sức, không thức khuya uống rượu hút thuốc… mãi vẫn chưa có động tĩnh nhất định là do anh chưa đủ nỗ lực.

Vừa nói tay vừa luồn vào váy ngủ của cô.

- Anh lại lên cơn nữa sao?

- Anh đang vì kế hoạch tạo người của chúng ta!

Lôi Hòa Nghi tin được anh mới là lạ, rõ ràng là mượn chuyện sinh con để trả đũa cô chuyện Sở Mặc Thần đây mà, đúng thật là một lão sói già mưu mô.

Từng câu mắng thầm trong đầu thoáng chốc đã bị sức lực mạnh mẽ của anh làm cho bay biến, quần áo rơi lả tả dưới sàn, Lôi Hòa Nghi như cá nằm trên thớt mặc cho Cung Huyền Thương làm thịt.

Sáng hôm sau, Lôi Hòa Nghi thức dậy sau một đêm điên loan đảo phượng, Cung Huyền Thương đã không còn trên giường nhưng vẫn còn hơi ấm, hẳn là anh vừa thức không lâu, Lôi Hòa Nghi gãi đầu, nhìn thấy trên tủ cạnh giường có một tờ giấy nhớ liền cầm xem, là Cung Huyền Thương để lại:

“Anh ở dưới hồ bơi!”

Lôi Hòa Nghi mới chợt nhớ ra hôm nay là cuối tuần, chẳng trách tối qua anh nhiệt tình đến thế hại cô mệt gần chết, hóa ra là vì không cần đi làm nên cô có thể ngủ nhiều hơn, bình thường Cung Huyền Thương trên giường vẫn còn rất tiết chế để buổi sáng cô còn đến Lôi thị, tối qua lại quá quắt khiến cô nghi ngờ anh đang ghen nhưng rõ là do cô quên hôm nay là cuối tuần.

Lôi Hòa Nghi mặc lại váy ngủ đi đến cửa sổ, nhìn xuống hồ bơi, hồ nước trong xanh thấ thoáng bóng dáng cao lớn hoàn mỹ của Cung Huyền Thương. Anh bơi trong nước mấy vòng, động tác thuần thục đẹp đẽ, nhẹ nhàng như không, anh bơi rất giỏi cũng rất đẹp, hệt như vũ điệu của một chú cá voi sát thủ, mạnh mẽ và đầy kiêu hãnh, mang theo sự quyến rũ khiến người ta trầm mê.

Lôi Hòa Nghi nhìn đến ngây người, sau đó cô giật minh, đỏ mặt quay người đi vệ sinh cá nhân, xong xuôi thay một bộ đồ bơi, khoác thêm áo lụa dài bên ngoài che đi thân hình quyến rũ xinh đẹp rồi đi xuống hồ bơi.

Cung Huyền Thương bơi thêm một vòng rồi bám vào thành bể bơi lấy sức, lập tức nhìn thấy đôi bàn chân tinh tế trắng nõn, ngước lên thì thấy Lôi Hòa Nghi đang nhìn mình, cô ngồi xuống thả hai chân vào bể bơi, bị Cung Huyền Thương cầm lấy xoa nắn.

- Trời tháng 9 chưa lạnh cũng không còn nóng bức, sao anh lại ngẫu hứng đi bơi vậy?

Cung Huyền Thương đổi tư thế chuyển sang ôm eo Lôi Hòa Nghi, tựa cằm lên đùi cô:

- Vừa thức dậy đã nhìn thấy em trong lòng, khó tránh khỏi nóng trong người nhưng lại không nỡ làm em mệt mỏi nên mới đi bơi một lúc.

- Vậy em phải cảm ơn anh còn thương cho thân thể nhỏ bé này của em rồi!

- Anh dĩ nhiên thương em rồi!

- Dẻo miệng, anh thả em ra đi, em cũng muốn bơi!

Cung Huyền Thương khẽ cười, buông tay đứng sang bên cạnh, Lôi Hòa Nghi thả lỏng hai tay, áo choàng rơi trên sàn để lộ cơ thể xinh đẹp hoàn mỹ, bộ bikini màu đen càng tôn lên làn da trắng như bạch ngọc, áo tắm hai dây ôm lấy vòng 1 căng tròn để lộ một chút khe ngực, quần bơi ngang đùi ôm sát vòng ba, mặc dù đồ bơi cô đã kín đáo hơn bình thường rất nhiều nhưng cơ thể Lôi Hòa Nghi thật sự rất đẹp, cân đối đầy đặn, chỗ cần lớn thì lớn chỗ cần nhỏ thì nhỏ, Cung Huyền Thương sớm đã không có sức phòng bị với cô suýt nữa đã phun máu mũi. Lôi Hòa Nghi không để tâm đến ánh mắt tối đen của anh, vui vẻ bơi trong nước hệt như một mỹ nhân ngư xinh đẹp.

Khi cô lần nữa bơi ngang qua anh, eo nhỏ bị tay anh ôm lấy, nửa người trên ngoi lên mặt nước:

- Anh làm gì vậy, em chưa bơi xong mà?

- Vợ à, anh không chịu được dáng vẻ em không mặc gì nằm trong lòng anh, em cho rằng anh cũng chịu được em mặt bikini bơi trước mặt anh sao?

- Anh đừng có sứt sẹo…

Ánh mắt Cung Huyền Thương nóng bỏng như lửa dọa cho Lôi Hòa Nghi nổi cả da gà, cơ thể hai người dán sát vào nhau không chút khoảng cách, cô có thể cảm nhận được da thịt rắn chắc dưới tay, đồng thời cũng cảm nhận được nơi nào đó của anh đang cọ vào bụng mình dưới nước.

- Anh… anh quản tốt nửa thân dưới của mình đi, em không có hứng thú chơi dã chiến!

- Dã chiến… nhà của mình sao có thể nói là dã chiến.

- Anh… chúng ta đang ở hồ bơi, trong nhà còn giúp việc…

- Sợ gì chứ, chúng ta đang bơi bọn họ không dám tới gần!

Đó là quy tắc do Cung Huyền Thương đặt ra, khi hồ bơi có người sử dụng thì người làm dù là ai cũng không được tới gần, đơn giản vì Cung Huyền Thương không muốn ai nhìn thấy Lôi Hòa Nghi bơi lội, nhìn thấy cơ thể xinh đẹp của cô, dù là nam hay nữ, già trẻ đều không ngoại lệ.

Lôi Hòa Nghi không phản bác được, thấy thế động tác của Cung Huyền Thương ngày càng mạnh dạn, bàn tay lần mò từ eo xuống dưới mông cô xoa nắn, Lôi Hòa Nghi đỏ mặt.

- Anh đừng…

Lời chưa dứt lập tức bị nụ hôn của anh chặn lại, dưới kỹ năng điêu luyện của Cung Huyền Thương, Lôi Hòa Nghi quân lính tan rã, hai tay chống lên ngực anh, bị động thừa nhận… Cung Huyền Thương dời môi xuống cổ Lôi Hòa Nghi, để lại mấy vết dâu tây nho nhỏ, hai ray Lôi Hòa Nghi ôm đầu Cung Huyền Thương, làm mái tóc ướt của anh rối lung tung, vẻ mặt cô vừa như khó chịu vừa như thỏa mãn, nếu Cung Huyền Thương nhìn thấy lập tức sẽ buông vũ khí đầu hàng nhưng đáng tiếc anh đang chiến đấu nơi chiến trường trước ngực cô.

Lúc này một bóng dáng cao lớn xuất hiện nơi góc nhà hướng về phía Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi, Natch vừa từ trong rừng trở về tìm Lôi Hòa Nghi để chào buổi sáng, ngửi mùi hương của Lôi Hòa Nghi tìm ra bể bơi thì nhìn thấy hai người đang quấn quýt hăng say.

Nhìn vẻ mặt của Lôi Hòa Nghi, Natch cho rằng Cung Huyền Thương đang bắt nạt cô, không chút động tĩnh lặng lẽ thủ thế, nhắm chuẩn xác vị trí để không làm Lôi Hòa Nghi bị thương, sau đó thân hình linh hoạt bật lên nhảy xuống hồ bơi, phá hỏng chyện tốt của Cung Huyền Thương.

Hai người bị Natch làm cho giật mình lập tức buông nhau ra, thân hổ chắn trước mặt Lôi Hòa Nghi, ánh mắt màu xám xanh đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm Cung Huyền Thương, nhe răng cảnh cáo. Còn anh, chuyện tốt bị một con hổ phá hư tâm tình xấu không thể tả, trừng mắt nhìn Natch không hề nhượng bộ, đuôi của Natch không ngừng đập lên mặt nước như đang phát ra tín hiệu nguy hiểm sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào, Lôi Hòa Nghi cũng không giả vờ đứng ngoài xem trò vui nữa, tiến tới ôm cổ Natch xoa dịu.

Hổ con ngày nào còn bé tí hôm nay đã lớn bằng Bánh Bao, mạnh mẽ lực lưỡng hơn hẳn những chú hổ cùng lứa, nếu Natch thật sự nổi giận, Cung Huyền Thương khó mà toàn vẹn rút lui, đến Bánh Bao bây giờ cũng không dám tùy tiện trêu chọc Natch như ngày trước nữa, sơ hở là sẽ táng thây trong miệng hổ ngay.



Còn Natch được Lôi Hòa Nghi xoa dịu trấn an cũng lập tức bình tĩnh trở lại, chiếc mũi hồng thở phì phò trứng mắt nhìn Cung Huyền Thương rồi quay người về phía Lôi Hòa Nghi, cọ cái đầu vì bị ướt mà xù lông lên vào ngực cô dưới ánh mắt như muốn giết hổ của Cung Huyền Thương, Natch xem anh như không tồn tại, cọ Lôi Hòa Nghi đủ rồi thì cạp tay kéo cô đi, tránh xa Cung Huyền Thương. Một hổ một người cứ thế chơi đùa trong hồ bơi vui vẻ vô cùng, Cung Huyền Thương thở dài bơi đến thành hồ bơi, chống tay lên sàn, rót cho mình một ly rượu vang thượng hạng, vừa ngắm vợ vừa thưởng thức.

Lôi Hòa Nghi trong hồ bơi chơi với Natch đến khi đói bụng mới quay lại chỗ Cung Huyền Thương, anh vừa nhìn đã biết Lôi Hòa Nghi nghĩ gì, ôm cô khỏi hồ bơi, mặc áo choàng vào rồi cùng nhau đi về phía phòng tắm cách bể bơi vài bước chân, sát bên đó có tủ đồ nên hai người chẳng cần về phòng, tiện lợi vô cùng. Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi vào phòng tắm, lửa trong người anh vẫn chưa tắt nên hai người làm loạn bên trong cả tiếng đồng hồ đến khi Lôi Hòa Nghi đói sắp xỉu anh mới chịu buông tha cho cô mà bế người ra phòng ăn.

Cung Huyền Thương vừa được đút no nên chưa vội ăn, Lôi Hòa Nghi thì ngồi trên ghế ăn ngấu nghiến như sắp chết đói, mái tóc còn ướt chưa kịp sấy đang được Cung Huyền Thương đứng sau lưng cẩn thận lau khô.

Lôi Hòa Nghi ăn no rồi lại như được lên dây cót, ra ngoài tắm cho Natch, rồi dẫn nhóc con vào nhà lau lông, trong nhà mặc dù có rất nhiều giúp việc nhưng thử hỏi ai dám thay cô tắm và lau lông cho Natch, cho nên chỉ có cô mới có thể làm thôi. Lôi Hòa Nghi ngồi trên sàn lau lông hổ, Cung Huyền Thương đứng sau lưng cắm máy sấy sấy tóc cho cô.

Lúc Kỷ Tuyên vào nhà chính là nhìn thấy cảnh tượng khó tả như vậy, trong lòng không khỏi cảm thán sếp lớn lạnh lùng ngày nào nay còn đâu.

- Boss, phu nhân, có khách ạ!

Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đều dừng việc trên tay ngẩng đầu nhìn Kỷ Tuyên, sau đó nhìn nhau lắc đầu cùng một lúc, hôm nay là cuối tuần, cả hai người đều không hẹn ai đến nhà hết. Tuy thắc mắc nhưng Cung Huyền Thương cũng ra hiệu cho Kỷ Tuyên đưa người vào, lúc này ngoài cửa bước vào một người đàn ông trung niên khoảng 50 tuổi tay cầm túi công vụ, sau khi vào nhà nhìn thấy Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi thì mỉm cười toang lên tiếng chào hỏi nhưng nhìn thấy Natch đang ngoan ngoãn nằm dưới sàn bật dậy thủ thế sẵn sàng chiến đấu nhìn chằm chằm mình thì hai chân run rẩy theo bản năng lùi lại, mặt cắt không còn giọt máu.

Lôi Hòa Nghi nhìn ông ta rồi lại nhìn Natch, hai tay ôm lấy cổ nhóc con:

- Natch, ngoan nào con!

Natch buông lỏng phòng bị, nằm trở lại tư thế ban đầu nhưng ánh mắt vẫn ráo riết nhìn người đàn ông kia như thể chỉ cần một hành động lệch khỏi quỹ đạo cho phép là xong ngay, Lôi Hòa Nghi vuốt lông Natch, nói với ông ta:

- Ngài cứ vào đi, Natch sẽ không tấn công đâu!

Nói thì mói vậy nhưng ai có thể tin, người đàn ông nhìn Kỷ Tuyên, anh ta cũng bất lực xoa mũi, anh đến Trường Hoa Viện Phủ không ít lần nhưng vẫn phải cách xa Natch trong vòng bán kính 5m, ngay cả Cung Huyền Thương cũng không có bản lĩnh kề cận vuốt lông Natch tùy ý, trong biệt phủ này có thể áp chế Natch chỉ có Lôi Hòa Nghi cho nên anh ta cũng không nói chắc được điều gì đâu, dù sao cũng là ông ta nằng nặc đòi đến Trường Hoa Viện Phủ gặp Lôi Hòa Nghi.

Cung Huyền Thương nhìn ra sự sợ hãi của ông ta bèn xoa đầu Lôi Hòa Nghi, bảo cô dẫn Natch ra ngoài trước. Lôi Hòa Nghi gật đầu dẫn Natch đi, cả hai khuất bóng rồi Cung Huyền Thương mới mời người đàn ông đến ghế ngồi. Người làm lập tức mang trà, trái cây, bánh tráng miệng lên. Cung Huyền Thương nhấp một ngụm trà nói:

- Nếu tôi nhớ không lầm ngài là một trong các lãnh đạo của Tomson Riviera!

- Cung tổng nói không sai, tôi là lãnh đạo cao tầng của Tomson Riviera, cậu có thể gọi tôi là Cao tổng!

- Được, vậy không biết Cao tổng hôm nay đến đây có việc gì?

- Có một việc quan trọng nhưng phải đợi phu nhân có mặt tôi mới có thể nói được.

- Phu nhân nhà tôi sẽ quay lại ngay!

Vài phút sau Lôi Hòa Nghi trở vào, đi đến ngồi cạnh Cung Huyền Thương, anh nói hai câu giới thiệu Cao tổng để cô chào hỏi.

- Cao tổng, hân hạnh làm quen!

- Cung phu nhân không cần khách sáo, hôm nay tôi đến đây là vì nhận được ủy thác của một người!

- Một người, ai?

- Gia chủ gia tộc Corradini - Anh Fernandez Corradini!

- Là anh ấy!

- Phải!

Cao tổng lấy hồ sơ trong cặp công vụ ra đưa đến trước mặt Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi.

- Ngài Fernandez đã mua lại căn Penthouses ở khu Tomson Riviera và tặng cho phu nhân, tôi đến đây hôm nay cũng là vì nhận ủy thác từ anh ấy đến giúp cô hoàn thành thủ tục sở hữu! Anh ấy còn nói về quyền sỡ hữu căn Penthouses, phu nhân muốn nó là tài sản tặng, cho riêng sau hôn nhân hay là tài sản chung của vợ chồng sau hôn nhân, anh ấy đều tôn trọng ý kiến của cô.

Vẻ mặt Cung Huyền Thương bình tĩnh còn Lôi Hòa Nghi thì sững sờ, Tomson Riviera là nơi thế nào sao cô có thể không biết, tọa lạc tại trung tâm thành phố sầm uất tấc đất tấc vàng, nơi quy tụ toàn những ông lớn thương trường và tinh anh xã hội, những người có tiền có quyền chưa chắc đều ở Tomson Riviera nhưng ở Tomson Riviera nhất định là người có tiền và quyền, bởi vì trung bình giá nhà ở đây là gần 90 vạn/m2 (hơn 3 tỉ VNĐ). Sở Mặc Thần vừa vung tay đã mua hẳn căn Penthouses làm quà mừng cưới cho vợ chồng cô, cho dù Lôi Hòa Nghi không thiếu tiền thừa sức mua được một căn như vậy nhưng cũng không thể ngăn cô giật mình vì sự hào phóng của Sở Mặc Thần, chẳng trách anh có thể khiến lãnh đạo của Tomson Riviera đích thân đến giúp cô làm thủ tục.

- Món quà này tôi không thể nhận!

- Phu nhân, anh Fernandez đã mua lại căn Penthouses trả tiền trong một lần và ra tối hậu thư với chúng tôi, tên chủ sỡ hữu bắt buộc phải có tên cô cho nên mong cô đừng làm chúng tôi khó xử, nếu cô không nhận chúng tôi không cách nào bàn giao với cấp trên cũng như trả lời anh Fernandez.

- Tôi sẽ nói chuyện với anh ấy!

Lôi Hòa Nghi muốn đi lấy điện thoại nhưng Cung Huyền Thương đã ôm eo giữ cô lại:

- Nghi Nghi, đã là ý tốt của bạn bè em không nên từ chối, huống chi còn là quà mừng cưới!

Lôi Hòa Nghi nhướng mày nhìn Cung Huyền Thương, không phải anh rất có thành kiến với Sở Mặc Thần sao, bây giờ lại thoải mái nhận đồ của người ta thế?

- Thương à, món quà này giá trị quá lớn, em…

- Có lớn bằng nhà chúng ta không?

Cao tổng + Tiểu Lôi tổng: …!?

- Trường Hoa Viện Phủ tổng diện tích nhà lẫn vườn là 20000m2 em còn ở được chẳng lẽ lại không nhận nổi một căn Penthouses? Ngoan, ký đi, bây giờ em không ở nhưng giữ lại sau này cho con chúng ta cũng được, bọn trẻ sẽ phải đi học đi làm, có một căn nhà nhỏ ở trung tâm thành phố cũng rất thuận tiện, không phải sao?

Cung Huyền Thương vừa nói vừa véo má Lôi Hòa Nghi đầy yêu chiều, chẳng nhìn ra chút cảm xúc nào cho thấy anh đang ghen, Lôi Hòa Nghi tự hỏi người đàn ông của mình từ khi nào lại rộng lượng như vậy rồi.

Còn Cao tổng ngồi một bên muốn toát mồ hôi với Cung Huyền Thương, Tomson Riviera được ví như tấm kim bài thể hiện thân phận và địa vị của chủ sỡ hữu thuộc tầng lớp thượng lưu cao cấp nhưng sao qua miệng Cung Huyền Thương lại thành căn nhà nhỏ cho con trẻ rồi, điều này khiến ông ta có chút khó tiếp thu. Nhưng biết sao được, anh có tư cách để nói như vậy, giá trị một căn nhà ở Tomson Riviera hoàn toàn không so được với căn biệt phủ trăm triệu đô của Cung Huyền Thương, anh nói không sai chút nào, ông ta không phản bác được. Trường Hoa Viện Phủ dù là diện tích, giá trị, bài trí, nội thất hay cảnh quan đều hơn hẳn Tomson Riviera. Một căn nhà ở Tomson Riviera cần rất rất rất nhiều tiền mới có thể mua được còn muốn có một nơi như Trường Hoa Viện Phủ để sống và tận hưởng thì không thể chỉ gói gọn trong chữ tiền được, mà phải là tiền, quyền, thế lực, địa vị, danh vọng và đất đai!

- Cung tổng nói không sai, cô có thể từ chối bất cứ món quà nào nhưng không nên từ chối quà mừng cưới của người khác. Huống chi anh Fernandez ở Italy xa xôi rất hi vọng cô nhận món quà này, anh ấy nói mình chỉ tặng cô món quà xứng đáng với địa vị của cô mà thôi.

Cung Huyền Thương cũng lên tiếng thuyết phục Lôi Hòa Nghi, sau cùng còn cầm tay cô ký tên vào giấy chứng nhận quyền sở hữu. Cô không từ chối được nữa, thay vào đó ghi tên Cung Huyền Thương vào mục chủ sỡ hữu, biến căn Penthouses thành tài sản chung của vợ chồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Đế Truy Thê!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook