Chương 107: Tán tỉnh
Như Quỳnh
28/04/2023
Sáng hôm sau, Lôi Hòa Nghi mơ màng thức dậy, cả người được một vòng tay ấm áp ôm trọn, gương mặt kề sát lồng ngực trần trụi mạnh mẽ của Cung Huyền Thương. Khắp khoang mũi đều là mùi hương của anh, một màn nóng bỏng đêm qua xuất hiện trong đầu khiến gương mặt cô đỏ bừng.
Lôi Hòa Nghi khẽ động đậy, ngẩng mặt nhìn Cung Huyền Thương, anh còn ngủ rất say, có lẽ tối qua chấm mút được một tí nên tinh thần sảng khoái, ngủ ngon hơn ngày thường. Lôi Hòa Nghi mím môi, nén ý cười ngọt ngào, tay chạm vào ngực anh, sau đó miết theo xương quai xanh quyến rũ. Chạm vào sợi dây chuyền mảnh khảnh mà cô tặng, anh vẫn luôn đeo trên cổ chưa từng tháo xuống. Bình thường trên người anh ngoài đồng hồ thì không còn món trang sức nào khác, sợi dây chuyền của cô là một ngoại lệ. Dáng vẻ anh tháo bỏ ba cúc áo sơ mi để lộ xương quai xanh cùng với sợi dây chuyền nằm trên đó khiến anh bớt đi một phần cấm dục, thêm một phần quyến rũ, lãng tử. Lôi Hòa Nghi cực kỳ yêu thích dáng vẻ phóng túng đó của anh, không kìm được nhón người hôn lên xương quai xanh của anh. Tầm mắt vô tình nhìn thấy yết hầu anh lên xuống đưa tay sờ nhẹ, di chuyển theo yết hầu sau đó lại bạo gan hôn lên.
Ngay lập tức cả người bị siết chặt, ngẩng đầu lại chạm phải ánh mắt mơ màng nhưng nóng bỏng như lửa của anh khiến Lôi Hòa Nghi phải co người.
- Mới sáng sớm đã trêu chọc anh, không sợ hôm nay phải nằm trên giường hay sao?
Giọng nói trầm ấm cộng thêm sự êm ấm khi vừa tỉnh ngủ của anh tạo thành một tổ hợp chết người, Cung Huyền Thương ngả ngớn nhìn Lôi Hòa Nghi, đưa tay bóp gò má cô, tay kia chạy dọc sống lưng...
- Anh không ngại tiếp tục chuyện dang dở tối hôm qua đâu!
- Tới giờ anh phải đến Cung thị rồi đó, làm sếp không thể trốn việc mãi đâu.
Cung Huyền Thương bật cười, vùi đầu vào hõm cổ cô hít một hơi sâu:
- Đến Cung thị với anh, nhé!
- Em phải về nhà!
- Trưa anh đưa em về, ở với anh một lúc, được không em?
Miệng thì nói với giọng điệu xin xỏ nhưng tay lại luồng vào vạt áo sờ ngực cô khiến Lôi Hòa Nghi đen mặt, đập lên tay anh.
- Được rồi, em đến Cung thị với anh, lấy cái tay ra!
- Tuân lệnh!
Cung Huyền Thương ngồi dậy, Lôi Hòa Nghi vốn muốn bước xuống giường vào nhà vệ tinh nhưng ai ngờ Cung Huyền Thương lại hành động nhanh hơn luồng hai tay xuống bế cô lên. Lôi Hòa Nghi bị anh ôm trước ngực, hết cách đành chiều theo hai tay vòng qua cổ, hai chân kẹp hông anh, đầu tựa lên vai anh. Cung Huyền Thương hai tay đỡ mông cô cảm nhận xúc cảm mềm mại co dãn dưới tay, lồng ngực cách một lớp áo sơ mi cô đang mặc dán sát vào đôi nhũ phong ngạo nghễ của cô. Thoáng chốc cả người nóng bừng lên, Lôi Hòa Nghi đột nhiên cảm thấy có vật gì đó đang ngóc đầu dậy cọ vào quần nhỏ của cô, đen mặt.
- Cung Huyền Thương! Dạy dỗ lại em trai anh đi!
- Trước mặt em anh không kiểm soát được!
Lôi Hòa Nghi tức giận cúi đầu cắn lên bả vai anh để lại dấu vết mờ mờ nhưng chính răng cô cúng ê ẩm.
- Sắc lang!
Cung Huyền Thương nghiêng đã nhìn dấu răng trên bả vai, vẻ mặt cưng chiều.
- Cắn anh là phải chịu anh cắn lại đó.
- Cẩn thận em méc ông nội anh bắt nạt em!
Cung Huyền Thương nhướng mày bật cười sau đó cũng không đáp lại, bế cô vào nhà vệ số, cho cô ngồi lên bệ rửa tay đánh răng, anh đứng bên cạnh. Xong xuôi Cung Huyền Thương bị cô đá ra ngoài để cô đi vệ sinh. Anh đứng ở ngoài chống hông lắc đầu sau đó về phòng mình lấy quần áo.
Lúc Lôi Hòa Nghi trở ra thì trên giường có thêm một bộ Âu phục và cà vạt, dưới đất có giày da, còn Cung Huyền Thương thì đứng cạnh bàn trang điểm của cô đặt đồng hồ xuống. Thấy cô ra ngoài rồi thì hất mặt bảo cô thay đồ. Lôi Hòa Nghi mím môi quay người mở tủ quần áo chọn đồ, Cung Huyền Thương ở phía sau cũng ung dung cởi đồ ngủ ra thay Âu phục.
Lôi Hòa Nghi chọn một bộ váy đơn giản rồi xoay người vào phòng thay đồ, Cung Huyền Thương mặc Âu phục xong lặng lẽ theo sau. Lôi Hòa Nghi ở trong vừa cởi được ba cúc áo sơ mi thì trước mặt xuất hiện bóng người, ngẩng mặt lên thì không ngoài dự đoán là Cung Huyền Thương.
Nhìn xuống áo sơ mi đang tháo dỡ, cơ thể nửa hở nửa kín gương mặt tức khắc đỏ bừng. Chưa kịp khép vạt áo lại thì Cung Huyền Thương đã lao đến, kéo vạt áo xuống bắp tay cô, sau đó nghiêng đầu cắn lên một bên ngực cô, khiến Lôi Hòa Nghi run lên ôm đầu anh muốn đẩy ra.
- Cung Huyền Thương... anh làm gì?
Anh nâng mắt nhìn gương mặt đỏ rực yêu kiều của Lôi Hòa Nghi liếm môi rồi hôn cô một cái.
- Cắn anh, hửm?
- Anh...
Lôi Hòa Nghi tức mà không làm gì được, cả người cô lúc này đều bị anh vây hãm, chạy không được lùi cũng không xong.
- Cắn cũng cắn rồi, anh mau thả em ra!
- Cưng à, không ai nói với em rằng Cung Huyền Thương anh là người ăn một trả mười sao? Em cắn anh một cái, anh phải cắn trả em bao nhiêu cái mới đủ đây? Mười cái, hai mươi cái... hử?
Lôi Hòa Nghi không dám tin trừng mắt nhìn anh, bị anh cắn một cái đã không chịu nổi anh còn nói muốn nữa, thay vì bị anh cắn chi bằng vác cô lên giường làm một trận còn hơn.
- Anh đừng có được vòi đòi tiên!
- Anh chỉ đòi em thôi?
Nói rồi không đợi cô đáp mà cúi xuống, đớp một cái lên cần cổ trắng nõn của cô. Lôi Hòa Nghi bị đau nhăn mặt, thầm nghĩ không phải anh muốn mọi người nhìn thấy dấu vết anh lưu lại trên người cô đó chứ?
- Cung Huyền Thương, anh cầm tinh con cún hả?
Lôi Hòa Nghi ôm cổ trừng mặt nhìn anh, dậm chân tức giận.
- Trong nhà có Bánh Bao là đủ rồi, không cần thêm cún!
Lôi Hòa Nghi đập một cái lên vai anh.
- Anh đó, càng ngày càng không đứng đắn, so với ngày đầu gặp nhau quả thật là một trời một vực!
Cung Huyền Thương bật cười bóp má cô.
- Em là vợ tương lai của anh, không đứng đắn với em thì với ai, còn căm phẫn gì chứ hay em muốn...
- Câm miệng, anh ra ngoài, em muốn thay đồ!
Cung Huyền Thương lui về sau hai bước, chống hông nhìn Lôi Hòa Nghi từ trên xuống dưới, sơ mi lả lơi trên người cô không che đậy được gì khiến ánh mắt anh nóng rực, Lôi Hòa Nghi vội co người lại.
- Dù gì đêm qua cũng chỉ thiếu một chút nữa là thành công, anh xem như cũng đã chiêm ngưỡng cơ thể em, em cũng không phải chưa từng nhìn anh thay đồ, bây giờ thay đồ trước mặt anh lại ngại. Bé con, đây là tiêu chuẩn kép à?
Lôi Hòa Nghi vuốt mặt, thầm hỏi từ khi nào liêm sỉ của anh lại tỉ lệ nghịch với độ đẹp trai của anh vậy?
- Bé con, thay đồ nhanh nào, em nói làm sếp là không được trốn việc, em mà cứ kéo dài nữa là anh ở đây luôn đấy, hay em muốn anh thay cho em!
- Em đổi ý rồi, em không đến Cung thị với anh nữa, em về nhà!
- Ồ, quý cô đây muốn thất hứa à, một mặt bảo anh không được trốn việc, còn em thì thất hứa, Nghi Nghi, không được đâu!
Vừa nói vừa tiến tới muốn giúp cô thay đồ, Lôi Hòa Nghi vội lui về sau.
- Em thay em thay, anh đứng đó, không được đến đây!
Cuối cùng Lôi Hòa Nghi thỏa hiệp, chậm rì rì thay đồ dưới ánh mắt xâm lược của Cung Huyền Thương.
Thay đồ xong Lôi Hòa Nghi chạy ra phòng ngủ đến bàn trang điểm. Vẻ mặt trong gương hoàn toàn có thể dùng mấy từ lực bất tòng tâm để miêu tả. Vết hôn trên xương quai xanh, bả vai và dấu răng trên cần cổ nổi bật trên làn da trắng, muốn bỏ qua cũng không phải được. Cô lia ánh mắt sắc lẹm về tên đầu xỏ đang ung dung đứng tựa người vào tủ quần áo khoanh tay nhìn cô đầy vui vẻ.
Lôi Hòa Nghi mặt nhuốm vẻ giận dữ trang điểm, gần như dùng cả hộp kem để che đi dấu vết trên người nhưng không cách nào che đi hoàn toàn, vẫn có màu đỏ mờ mờ. Lôi Hòa Nghi đành mặc kệ, nếu lạm dụng quá sẽ dễ phản tác dụng. Cô đi đến lấy túi xách và giày cao gót, lúc đi ngang qua Cung Huyền Thương, trong lúc anh không để ý liền ôm lấy bả vai anh, cắn một phát không hề lưu tình lên cổ anh, dấu vết so với cô một chín một mười. Cô còn có kem để che dấu còn anh thì không thể vì tông màu lệch nhau.
Lôi Hòa Nghi hừ lạnh với anh rồi lấy đồ, trước khi Cung Huyền Thương chụp cô lại trả đũa đã chạy một mạch xuống lầu.
Cung Huyền Thương đi đến bàn trang điểm nhìn vào gương, đưa tay sờ vết cắn, vẻ mặt vừa bất lực vừa cưng chiều.
- Nha đầu này, cắn ác thật!
Lời nói có vẻ trách cứ nhưng ngực điệu lại dung túng có thừa. Chịu thôi, vợ là của mình, có hư cách mấy cũng là do mình chiều.
Lúc Cung Huyền Thương xuống nhà thì Lôi Hòa Nghi đã cho Bánh Bao ăn xong, đang tạm biệt nhóc con. Thấy Cung đi xuống thì đợi anh rồi cùng nhau lên xe đến Cung thị.
Trước khi xuống xe, Lôi Hòa Nghi bảo Cung Huyền Thương cởi áo vest của anh ra, anh nào dám không nghe, ngoan như cởi ra đưa cho cô. Lôi Hòa Nghi nhận lấy choàng lên vai, cổ áo vừa hay che khuấy dấu cắn trên cổ cô do anh lưu lại. Còn Cung Huyền Thương thì vất cắn cứ thế bại lộ không chút che giấu, anh chẳng những không thấy ngại, còn phấn khởi chỉnh sơ mi để vết cắn lộ rõ hơn. Lôi Hòa Nghi thở dài lắc đầu, Cung Huyền Thương ngày xưa nay còn đâu?
Hai người xuống xe bước vào cửa lớn Cung thị, nhân viên kính cẩn cúi người đến khi cả hai bước vài thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất. Sau đó tiếng xì xầm liền vang lên, phần lớn đều là cảm khái tâm trạng hôm nay của ông lớn nhà mình phi thường tốt còn có vết cắn không bình thường kia... Không ai nghĩ đến Cung Huyền Thương - Cung tổng tài cao cao tại thượng trong thang máy đang giở trò cầm thú, cách vài giây lại ôm hôn con gái nhà người ta đến sưng cả môi. Lôi Hòa Nghi tức mà không thể làm gì được, vào phòng làm việc quyết định ngồi trên sofa mặc kệ Cung Huyền Thương dụ dỗ thế nào cũng không đến cạnh anh.
Cung Huyền Thương nhây được một hồi thì gọi Kỷ Tuyên chuẩn bị bữa sáng mang lên, sau đó ung dung đến sofa ngồi xuống. Lôi Hòa Nghi còn chưa kịp cách xa thì đã bị anh túm lấy đặt mông lên đùi anh, cả người bị ôm trong lòng không thể động đậy.
Trước ánh mắt nghi ngờ của cô, Cung Huyền Thương cúi đầu cắn một cái lên gò má cô.
- Nghĩ anh cầm thú đến mức không để em ăn sáng mà đã giở trò đồi bại sao?
- Anh cầm thú còn ít sao?
Cung Huyền Thương nhướng mày, đưa tay bóp mông cô.
- Chỉ mới như vậy đã cầm thú thì có phải hơi quá không, hay là để anh cầm thú thật sự cho em xem thử?
- Anh dám?
- Em thử xem! Anh không ngại giúp em nhớ lại một màn tối qua đâu.
Nhìn vẻ mặt chỉ thiếu điều muốn cắn chết anh của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương cười sảng khoái:
- Yên tâm, em còn chưa ăn gì anh mà làm thật thì thân thể mảnh mai này của em chịu không nổi đâu. Anh không nỡ...
Lôi Hòa Nghi vươn tay nhéo một phát vào eo anh khiến Cung Huyền Thương nhăn mặt nhíu mày.
- Bé con, em muốn mưu sát chồng sao?
- Em đã làm gì có chồng mà mưu sát?
- Em...
Còn chưa dứt câu tiếng gõ cửa đã vang lên, Long vùng vẫy lết mông xuống ghế chỉnh lại váy cho gọn gàng rồi liếc mắt ra hiệu cho Cung Huyền Thương. Anh xoa eo nhìn ra cửa, đáp.
- Vào đi!
Kỷ Tuyên mở cửa bước vào, theo sau là đầu bếp đẩy xe đồ ăn vào, cả hai bình tĩnh vờ như không nhìn thấy dấu răng rõ rệt trên cổ Cung và vết cắn mờ mờ trên gò má Lôi Hòa Nghi. Bữa sáng nhanh chóng được đặt lên bàn trước mặt hai người, xong xuôi Kỷ Tuyên và đầu bếp lui ra sau, tốc độ nhanh như bị ma đuổi. Lôi Hòa Nghi ngồi bệt xuống sàn cầm đũa từ tốn dùng bữa, không thèm để tâm đến Cung Huyền Thương nữa.
Anh nhìn Lôi Hòa Nghi ăn nhgon lành bụng cũng có chút đói, bắt đầu cầm đũa ăn sáng. Hai người dùng bữa trong yên lặng, tạm thời không tán tỉnh nhau nữa. Lôi Hòa Nghi ăn xong, lau miệng chống cằm nhìn Cung Huyền Thương dùng bữa, càng nhìn càng thấy thích hoàn toàn quên béng chuyện anh vừa rồi lưu manh giả danh tri thức như thế nào?
- Còn nhìn nữa là anh ăn em đấy?
Lôi Hòa Nghi bình tĩnh quay đầu đi, đứng dậy đi đến giá sách đồ sộ của anh khám phá. Cung Huyền Thương đứng dậy lau miệng bảo Kỷ Tuyên cho người đến thu dọn, nhìn Lôi Hòa Nghi đang chăm chú đọc sách bên kia nở nụ cười nhẹ rồi trở lại bàn làm việc.
Lôi Hòa Nghi đọc sách đến quên trời quên đất, thoáng chốc đã vào trưa, vì đọc sách thời gian dài nên có chút mỏi mắt, cô gập quyển sách đang đọc giở lại quay người lại nhìn Cung Huyền Thương trầm ngâm đeo kính xử lý công việc bên kia. Hai tay chắp sau lưng nhẹ nhàng bước đến sau lưng anh, tì cằm lên vai anh nhìn xuống. Lọn tóc đổ xuống rơi trên ngực anh, Cung Huyền Thương nghiêng đầu hôn cô Lôi Hòa Nghi cũng mặc kệ. Cung Huyền Thương mím môi đặt bút xuống, hai tay vòng ra ôm Lôi Hòa Nghi xoay lại, thoáng chốc cả người cô đã ngồi trên đùi anh, Cung Huyền Thương kéo một chân cô vòng qua đùi anh, hai người mặt đối mặt, Cung Huyền Thương nhìn thấy tơ máu trong mắt cô thì đau lòng, vỗ vỗ đầu cô:
- Mệt rồi thì ngủ một giấc, lát nữa anh gọi em dậy.
Lôi Hòa Nghi nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu, hai tay ôm cổ anh, nghiện đầu nằm trên bả anh, chóp mũi cọ vào cổ Cung Huyền Thương, ngửi được mùi hương dễ chịu thanh mát quen thuộc liền nhắm mắt lại. Cung Huyền Thương vừa như vô tình lại cố ý cất giọng dụ dỗ:
- Bé con, có muốn đến Cung thị làm thư ký cho anh không?
Lôi Hòa Nghi đã đặt nửa chân vào giấc ngủ say, không nghe rõ Cung Huyền Thương nói gì, chỉ cảm thấy giọng điệu rất ấm áp, đầy yêu thương, theo quán đáp một tiếng rồi lại vùi vào cổ anh chợp mắt. Cung Huyền Thương cười không khép được miệng, một tay ôm eo cô, một tay thao tác nhanh nhạy trên bàn phím.
Dù hoạt động có chút hạn chế nhưng ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cả người như được lấp đầy, đây là cảm giác anh nằm mơ cũng muốn, hiện tại được nếm trải, dù khó khăn hơn nữa cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Trên hai chân rõ ràng có sức nặng nhưng là Lôi Hòa Nghi cho nên trở thành gánh nặng ngọt ngào mà Cung Huyền Thương không bao giờ buông.
Lúc Lôi Hòa Nghi tỉnh dậy trong lòng Cung Huyền Thương thì đầu bếp cũng vừa dọn món xong. Cung Huyền Thương cảm nhận người trong lòng động đậy thì cúi đầu bắt gặp ánh mắt mơ màng của Lôi Hòa Nghi, trái tim lập tức mềm nhũn hôn lên khóe mắt cô.
- Dậy rồi!
- Vâng!
- Đã đói chưa?
- Có một chút, em đi rửa mặt!
- Được!
Lôi Hòa Nghi trượt xuống từ trên đùi Cung Huyền Thương, quen đường quen xá đi vào phòng nghỉ rửa mặt rồi ngồi xuống sofa dùng bữa. Cung Huyền Thương cũng chậm rãi đi đến:
- Ăn xong anh đưa em về nhà!
- Vâng, vậy sau đó anh về lại Cung thị sao?
- Có lẽ sẽ ghé xem ông nội một lát?
Nhắc đến ông nội Cung, Lôi Hòa Nghi lại nhớ đến một màn ngượng ngùng tối qua, đỏ mặt vùi đầu ăn cơm. Cung Huyền Thương che miệng nén tiếng cười, ngồi nhìn cô dùng bữa.
Lát sau Cung Huyền Thương lái xe đưa Lôi Hòa Nghi về lại Lôi gia, hai người tình tứ một hồi trong xe rồi Lôi Hòa Nghi mới bước xuống, nhìn Cung Huyền Thương lái xe đi rồi mới thong thả vào nhà.
Vào trong mọi người ai nấy đều làm việc của mình, Lôi Hòa Nghi chào hỏi, trả lời vài câu thắc mắc của mẹ rồi chạy lên phòng. Dường như người lớn trong nhà đều biết Lôi Hòa Nghi thỉnh thoảng ở lại nhà Cung Huyền Thương nhưng không ai nhắc nhở. Một phần vì tin tưởng anh một phần cũng vì vui mừng Lôi Hòa Nghi đã thoát khỏi quá khứ nên không quá khắt khe với cô.
Lôi Hòa Nghi về phòng đóng cửa rồi nằm phịch xuống giường, nhắn tin trò chuyện với bạn bè một hồi rồi cũng chán nản vứt điện thoại sang một bên. Rõ ràng bên cạnh Cung Huyền Thương dù không làm gì cô cũng thấy vui vẻ nhưng về nhà chẳng bao lâu đã thấy chán, chẳng lẽ đây là sức mạnh của thứ gọi là tình yêu? Cũng không đúng, bên cạnh Cung Huyền Thương vài ba phút lại bị anh túm lại ôm hôn sờ mò thì chán thế nào được.
Lôi Hòa Nghi vỗ trán, ngồi dậy ra ban công bày dụng cụ vẽ ra, sau đó chú tâm rèn luyện. Một lúc lâu sau tác phẩm hoàn thành, trong tranh là dáng vẻ Cung Huyền Thương mặc sơ mi cởi ba cúc áo để lộ xương quai xanh quyến rũ mà cô thích nhất, một sợi dây chuyền vàng tỉ mỉ nằm lặng lẽ bên trên, phong thái tùy ý phóng túng khi thường mê người, dù là một bức tranh cũng có mị lực chết người. Hai gò má Lôi Hòa Nghi đỏ lên, đặt cọ vẽ xuống chạy vào giường lấy điện tử ra chụp một tấm rồi khoe với Cung Huyền Thương. Anh hồi đáp với tốc độ chóng mặt.
- Anh còn tưởng em thích nhất dáng vẻ anh khỏa thân chứ, tối qua em chết mê chết mệt còn gì?
Cuối cùng Lôi Hòa Nghi nhận ra một điều Cung Huyền Thương - người đàn ông này sau khi yêu vào, ăn được chút ngon ngọt thì vĩnh viễn không biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào.
Và kết cục của chú già khi không còn liêm sỉ là bị ai đó cho vào danh sách đen.
Lôi Hòa Nghi khẽ động đậy, ngẩng mặt nhìn Cung Huyền Thương, anh còn ngủ rất say, có lẽ tối qua chấm mút được một tí nên tinh thần sảng khoái, ngủ ngon hơn ngày thường. Lôi Hòa Nghi mím môi, nén ý cười ngọt ngào, tay chạm vào ngực anh, sau đó miết theo xương quai xanh quyến rũ. Chạm vào sợi dây chuyền mảnh khảnh mà cô tặng, anh vẫn luôn đeo trên cổ chưa từng tháo xuống. Bình thường trên người anh ngoài đồng hồ thì không còn món trang sức nào khác, sợi dây chuyền của cô là một ngoại lệ. Dáng vẻ anh tháo bỏ ba cúc áo sơ mi để lộ xương quai xanh cùng với sợi dây chuyền nằm trên đó khiến anh bớt đi một phần cấm dục, thêm một phần quyến rũ, lãng tử. Lôi Hòa Nghi cực kỳ yêu thích dáng vẻ phóng túng đó của anh, không kìm được nhón người hôn lên xương quai xanh của anh. Tầm mắt vô tình nhìn thấy yết hầu anh lên xuống đưa tay sờ nhẹ, di chuyển theo yết hầu sau đó lại bạo gan hôn lên.
Ngay lập tức cả người bị siết chặt, ngẩng đầu lại chạm phải ánh mắt mơ màng nhưng nóng bỏng như lửa của anh khiến Lôi Hòa Nghi phải co người.
- Mới sáng sớm đã trêu chọc anh, không sợ hôm nay phải nằm trên giường hay sao?
Giọng nói trầm ấm cộng thêm sự êm ấm khi vừa tỉnh ngủ của anh tạo thành một tổ hợp chết người, Cung Huyền Thương ngả ngớn nhìn Lôi Hòa Nghi, đưa tay bóp gò má cô, tay kia chạy dọc sống lưng...
- Anh không ngại tiếp tục chuyện dang dở tối hôm qua đâu!
- Tới giờ anh phải đến Cung thị rồi đó, làm sếp không thể trốn việc mãi đâu.
Cung Huyền Thương bật cười, vùi đầu vào hõm cổ cô hít một hơi sâu:
- Đến Cung thị với anh, nhé!
- Em phải về nhà!
- Trưa anh đưa em về, ở với anh một lúc, được không em?
Miệng thì nói với giọng điệu xin xỏ nhưng tay lại luồng vào vạt áo sờ ngực cô khiến Lôi Hòa Nghi đen mặt, đập lên tay anh.
- Được rồi, em đến Cung thị với anh, lấy cái tay ra!
- Tuân lệnh!
Cung Huyền Thương ngồi dậy, Lôi Hòa Nghi vốn muốn bước xuống giường vào nhà vệ tinh nhưng ai ngờ Cung Huyền Thương lại hành động nhanh hơn luồng hai tay xuống bế cô lên. Lôi Hòa Nghi bị anh ôm trước ngực, hết cách đành chiều theo hai tay vòng qua cổ, hai chân kẹp hông anh, đầu tựa lên vai anh. Cung Huyền Thương hai tay đỡ mông cô cảm nhận xúc cảm mềm mại co dãn dưới tay, lồng ngực cách một lớp áo sơ mi cô đang mặc dán sát vào đôi nhũ phong ngạo nghễ của cô. Thoáng chốc cả người nóng bừng lên, Lôi Hòa Nghi đột nhiên cảm thấy có vật gì đó đang ngóc đầu dậy cọ vào quần nhỏ của cô, đen mặt.
- Cung Huyền Thương! Dạy dỗ lại em trai anh đi!
- Trước mặt em anh không kiểm soát được!
Lôi Hòa Nghi tức giận cúi đầu cắn lên bả vai anh để lại dấu vết mờ mờ nhưng chính răng cô cúng ê ẩm.
- Sắc lang!
Cung Huyền Thương nghiêng đã nhìn dấu răng trên bả vai, vẻ mặt cưng chiều.
- Cắn anh là phải chịu anh cắn lại đó.
- Cẩn thận em méc ông nội anh bắt nạt em!
Cung Huyền Thương nhướng mày bật cười sau đó cũng không đáp lại, bế cô vào nhà vệ số, cho cô ngồi lên bệ rửa tay đánh răng, anh đứng bên cạnh. Xong xuôi Cung Huyền Thương bị cô đá ra ngoài để cô đi vệ sinh. Anh đứng ở ngoài chống hông lắc đầu sau đó về phòng mình lấy quần áo.
Lúc Lôi Hòa Nghi trở ra thì trên giường có thêm một bộ Âu phục và cà vạt, dưới đất có giày da, còn Cung Huyền Thương thì đứng cạnh bàn trang điểm của cô đặt đồng hồ xuống. Thấy cô ra ngoài rồi thì hất mặt bảo cô thay đồ. Lôi Hòa Nghi mím môi quay người mở tủ quần áo chọn đồ, Cung Huyền Thương ở phía sau cũng ung dung cởi đồ ngủ ra thay Âu phục.
Lôi Hòa Nghi chọn một bộ váy đơn giản rồi xoay người vào phòng thay đồ, Cung Huyền Thương mặc Âu phục xong lặng lẽ theo sau. Lôi Hòa Nghi ở trong vừa cởi được ba cúc áo sơ mi thì trước mặt xuất hiện bóng người, ngẩng mặt lên thì không ngoài dự đoán là Cung Huyền Thương.
Nhìn xuống áo sơ mi đang tháo dỡ, cơ thể nửa hở nửa kín gương mặt tức khắc đỏ bừng. Chưa kịp khép vạt áo lại thì Cung Huyền Thương đã lao đến, kéo vạt áo xuống bắp tay cô, sau đó nghiêng đầu cắn lên một bên ngực cô, khiến Lôi Hòa Nghi run lên ôm đầu anh muốn đẩy ra.
- Cung Huyền Thương... anh làm gì?
Anh nâng mắt nhìn gương mặt đỏ rực yêu kiều của Lôi Hòa Nghi liếm môi rồi hôn cô một cái.
- Cắn anh, hửm?
- Anh...
Lôi Hòa Nghi tức mà không làm gì được, cả người cô lúc này đều bị anh vây hãm, chạy không được lùi cũng không xong.
- Cắn cũng cắn rồi, anh mau thả em ra!
- Cưng à, không ai nói với em rằng Cung Huyền Thương anh là người ăn một trả mười sao? Em cắn anh một cái, anh phải cắn trả em bao nhiêu cái mới đủ đây? Mười cái, hai mươi cái... hử?
Lôi Hòa Nghi không dám tin trừng mắt nhìn anh, bị anh cắn một cái đã không chịu nổi anh còn nói muốn nữa, thay vì bị anh cắn chi bằng vác cô lên giường làm một trận còn hơn.
- Anh đừng có được vòi đòi tiên!
- Anh chỉ đòi em thôi?
Nói rồi không đợi cô đáp mà cúi xuống, đớp một cái lên cần cổ trắng nõn của cô. Lôi Hòa Nghi bị đau nhăn mặt, thầm nghĩ không phải anh muốn mọi người nhìn thấy dấu vết anh lưu lại trên người cô đó chứ?
- Cung Huyền Thương, anh cầm tinh con cún hả?
Lôi Hòa Nghi ôm cổ trừng mặt nhìn anh, dậm chân tức giận.
- Trong nhà có Bánh Bao là đủ rồi, không cần thêm cún!
Lôi Hòa Nghi đập một cái lên vai anh.
- Anh đó, càng ngày càng không đứng đắn, so với ngày đầu gặp nhau quả thật là một trời một vực!
Cung Huyền Thương bật cười bóp má cô.
- Em là vợ tương lai của anh, không đứng đắn với em thì với ai, còn căm phẫn gì chứ hay em muốn...
- Câm miệng, anh ra ngoài, em muốn thay đồ!
Cung Huyền Thương lui về sau hai bước, chống hông nhìn Lôi Hòa Nghi từ trên xuống dưới, sơ mi lả lơi trên người cô không che đậy được gì khiến ánh mắt anh nóng rực, Lôi Hòa Nghi vội co người lại.
- Dù gì đêm qua cũng chỉ thiếu một chút nữa là thành công, anh xem như cũng đã chiêm ngưỡng cơ thể em, em cũng không phải chưa từng nhìn anh thay đồ, bây giờ thay đồ trước mặt anh lại ngại. Bé con, đây là tiêu chuẩn kép à?
Lôi Hòa Nghi vuốt mặt, thầm hỏi từ khi nào liêm sỉ của anh lại tỉ lệ nghịch với độ đẹp trai của anh vậy?
- Bé con, thay đồ nhanh nào, em nói làm sếp là không được trốn việc, em mà cứ kéo dài nữa là anh ở đây luôn đấy, hay em muốn anh thay cho em!
- Em đổi ý rồi, em không đến Cung thị với anh nữa, em về nhà!
- Ồ, quý cô đây muốn thất hứa à, một mặt bảo anh không được trốn việc, còn em thì thất hứa, Nghi Nghi, không được đâu!
Vừa nói vừa tiến tới muốn giúp cô thay đồ, Lôi Hòa Nghi vội lui về sau.
- Em thay em thay, anh đứng đó, không được đến đây!
Cuối cùng Lôi Hòa Nghi thỏa hiệp, chậm rì rì thay đồ dưới ánh mắt xâm lược của Cung Huyền Thương.
Thay đồ xong Lôi Hòa Nghi chạy ra phòng ngủ đến bàn trang điểm. Vẻ mặt trong gương hoàn toàn có thể dùng mấy từ lực bất tòng tâm để miêu tả. Vết hôn trên xương quai xanh, bả vai và dấu răng trên cần cổ nổi bật trên làn da trắng, muốn bỏ qua cũng không phải được. Cô lia ánh mắt sắc lẹm về tên đầu xỏ đang ung dung đứng tựa người vào tủ quần áo khoanh tay nhìn cô đầy vui vẻ.
Lôi Hòa Nghi mặt nhuốm vẻ giận dữ trang điểm, gần như dùng cả hộp kem để che đi dấu vết trên người nhưng không cách nào che đi hoàn toàn, vẫn có màu đỏ mờ mờ. Lôi Hòa Nghi đành mặc kệ, nếu lạm dụng quá sẽ dễ phản tác dụng. Cô đi đến lấy túi xách và giày cao gót, lúc đi ngang qua Cung Huyền Thương, trong lúc anh không để ý liền ôm lấy bả vai anh, cắn một phát không hề lưu tình lên cổ anh, dấu vết so với cô một chín một mười. Cô còn có kem để che dấu còn anh thì không thể vì tông màu lệch nhau.
Lôi Hòa Nghi hừ lạnh với anh rồi lấy đồ, trước khi Cung Huyền Thương chụp cô lại trả đũa đã chạy một mạch xuống lầu.
Cung Huyền Thương đi đến bàn trang điểm nhìn vào gương, đưa tay sờ vết cắn, vẻ mặt vừa bất lực vừa cưng chiều.
- Nha đầu này, cắn ác thật!
Lời nói có vẻ trách cứ nhưng ngực điệu lại dung túng có thừa. Chịu thôi, vợ là của mình, có hư cách mấy cũng là do mình chiều.
Lúc Cung Huyền Thương xuống nhà thì Lôi Hòa Nghi đã cho Bánh Bao ăn xong, đang tạm biệt nhóc con. Thấy Cung đi xuống thì đợi anh rồi cùng nhau lên xe đến Cung thị.
Trước khi xuống xe, Lôi Hòa Nghi bảo Cung Huyền Thương cởi áo vest của anh ra, anh nào dám không nghe, ngoan như cởi ra đưa cho cô. Lôi Hòa Nghi nhận lấy choàng lên vai, cổ áo vừa hay che khuấy dấu cắn trên cổ cô do anh lưu lại. Còn Cung Huyền Thương thì vất cắn cứ thế bại lộ không chút che giấu, anh chẳng những không thấy ngại, còn phấn khởi chỉnh sơ mi để vết cắn lộ rõ hơn. Lôi Hòa Nghi thở dài lắc đầu, Cung Huyền Thương ngày xưa nay còn đâu?
Hai người xuống xe bước vào cửa lớn Cung thị, nhân viên kính cẩn cúi người đến khi cả hai bước vài thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất. Sau đó tiếng xì xầm liền vang lên, phần lớn đều là cảm khái tâm trạng hôm nay của ông lớn nhà mình phi thường tốt còn có vết cắn không bình thường kia... Không ai nghĩ đến Cung Huyền Thương - Cung tổng tài cao cao tại thượng trong thang máy đang giở trò cầm thú, cách vài giây lại ôm hôn con gái nhà người ta đến sưng cả môi. Lôi Hòa Nghi tức mà không thể làm gì được, vào phòng làm việc quyết định ngồi trên sofa mặc kệ Cung Huyền Thương dụ dỗ thế nào cũng không đến cạnh anh.
Cung Huyền Thương nhây được một hồi thì gọi Kỷ Tuyên chuẩn bị bữa sáng mang lên, sau đó ung dung đến sofa ngồi xuống. Lôi Hòa Nghi còn chưa kịp cách xa thì đã bị anh túm lấy đặt mông lên đùi anh, cả người bị ôm trong lòng không thể động đậy.
Trước ánh mắt nghi ngờ của cô, Cung Huyền Thương cúi đầu cắn một cái lên gò má cô.
- Nghĩ anh cầm thú đến mức không để em ăn sáng mà đã giở trò đồi bại sao?
- Anh cầm thú còn ít sao?
Cung Huyền Thương nhướng mày, đưa tay bóp mông cô.
- Chỉ mới như vậy đã cầm thú thì có phải hơi quá không, hay là để anh cầm thú thật sự cho em xem thử?
- Anh dám?
- Em thử xem! Anh không ngại giúp em nhớ lại một màn tối qua đâu.
Nhìn vẻ mặt chỉ thiếu điều muốn cắn chết anh của Lôi Hòa Nghi, Cung Huyền Thương cười sảng khoái:
- Yên tâm, em còn chưa ăn gì anh mà làm thật thì thân thể mảnh mai này của em chịu không nổi đâu. Anh không nỡ...
Lôi Hòa Nghi vươn tay nhéo một phát vào eo anh khiến Cung Huyền Thương nhăn mặt nhíu mày.
- Bé con, em muốn mưu sát chồng sao?
- Em đã làm gì có chồng mà mưu sát?
- Em...
Còn chưa dứt câu tiếng gõ cửa đã vang lên, Long vùng vẫy lết mông xuống ghế chỉnh lại váy cho gọn gàng rồi liếc mắt ra hiệu cho Cung Huyền Thương. Anh xoa eo nhìn ra cửa, đáp.
- Vào đi!
Kỷ Tuyên mở cửa bước vào, theo sau là đầu bếp đẩy xe đồ ăn vào, cả hai bình tĩnh vờ như không nhìn thấy dấu răng rõ rệt trên cổ Cung và vết cắn mờ mờ trên gò má Lôi Hòa Nghi. Bữa sáng nhanh chóng được đặt lên bàn trước mặt hai người, xong xuôi Kỷ Tuyên và đầu bếp lui ra sau, tốc độ nhanh như bị ma đuổi. Lôi Hòa Nghi ngồi bệt xuống sàn cầm đũa từ tốn dùng bữa, không thèm để tâm đến Cung Huyền Thương nữa.
Anh nhìn Lôi Hòa Nghi ăn nhgon lành bụng cũng có chút đói, bắt đầu cầm đũa ăn sáng. Hai người dùng bữa trong yên lặng, tạm thời không tán tỉnh nhau nữa. Lôi Hòa Nghi ăn xong, lau miệng chống cằm nhìn Cung Huyền Thương dùng bữa, càng nhìn càng thấy thích hoàn toàn quên béng chuyện anh vừa rồi lưu manh giả danh tri thức như thế nào?
- Còn nhìn nữa là anh ăn em đấy?
Lôi Hòa Nghi bình tĩnh quay đầu đi, đứng dậy đi đến giá sách đồ sộ của anh khám phá. Cung Huyền Thương đứng dậy lau miệng bảo Kỷ Tuyên cho người đến thu dọn, nhìn Lôi Hòa Nghi đang chăm chú đọc sách bên kia nở nụ cười nhẹ rồi trở lại bàn làm việc.
Lôi Hòa Nghi đọc sách đến quên trời quên đất, thoáng chốc đã vào trưa, vì đọc sách thời gian dài nên có chút mỏi mắt, cô gập quyển sách đang đọc giở lại quay người lại nhìn Cung Huyền Thương trầm ngâm đeo kính xử lý công việc bên kia. Hai tay chắp sau lưng nhẹ nhàng bước đến sau lưng anh, tì cằm lên vai anh nhìn xuống. Lọn tóc đổ xuống rơi trên ngực anh, Cung Huyền Thương nghiêng đầu hôn cô Lôi Hòa Nghi cũng mặc kệ. Cung Huyền Thương mím môi đặt bút xuống, hai tay vòng ra ôm Lôi Hòa Nghi xoay lại, thoáng chốc cả người cô đã ngồi trên đùi anh, Cung Huyền Thương kéo một chân cô vòng qua đùi anh, hai người mặt đối mặt, Cung Huyền Thương nhìn thấy tơ máu trong mắt cô thì đau lòng, vỗ vỗ đầu cô:
- Mệt rồi thì ngủ một giấc, lát nữa anh gọi em dậy.
Lôi Hòa Nghi nghĩ một hồi rồi cũng gật đầu, hai tay ôm cổ anh, nghiện đầu nằm trên bả anh, chóp mũi cọ vào cổ Cung Huyền Thương, ngửi được mùi hương dễ chịu thanh mát quen thuộc liền nhắm mắt lại. Cung Huyền Thương vừa như vô tình lại cố ý cất giọng dụ dỗ:
- Bé con, có muốn đến Cung thị làm thư ký cho anh không?
Lôi Hòa Nghi đã đặt nửa chân vào giấc ngủ say, không nghe rõ Cung Huyền Thương nói gì, chỉ cảm thấy giọng điệu rất ấm áp, đầy yêu thương, theo quán đáp một tiếng rồi lại vùi vào cổ anh chợp mắt. Cung Huyền Thương cười không khép được miệng, một tay ôm eo cô, một tay thao tác nhanh nhạy trên bàn phím.
Dù hoạt động có chút hạn chế nhưng ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong lòng, cả người như được lấp đầy, đây là cảm giác anh nằm mơ cũng muốn, hiện tại được nếm trải, dù khó khăn hơn nữa cũng sẽ vui vẻ chấp nhận. Trên hai chân rõ ràng có sức nặng nhưng là Lôi Hòa Nghi cho nên trở thành gánh nặng ngọt ngào mà Cung Huyền Thương không bao giờ buông.
Lúc Lôi Hòa Nghi tỉnh dậy trong lòng Cung Huyền Thương thì đầu bếp cũng vừa dọn món xong. Cung Huyền Thương cảm nhận người trong lòng động đậy thì cúi đầu bắt gặp ánh mắt mơ màng của Lôi Hòa Nghi, trái tim lập tức mềm nhũn hôn lên khóe mắt cô.
- Dậy rồi!
- Vâng!
- Đã đói chưa?
- Có một chút, em đi rửa mặt!
- Được!
Lôi Hòa Nghi trượt xuống từ trên đùi Cung Huyền Thương, quen đường quen xá đi vào phòng nghỉ rửa mặt rồi ngồi xuống sofa dùng bữa. Cung Huyền Thương cũng chậm rãi đi đến:
- Ăn xong anh đưa em về nhà!
- Vâng, vậy sau đó anh về lại Cung thị sao?
- Có lẽ sẽ ghé xem ông nội một lát?
Nhắc đến ông nội Cung, Lôi Hòa Nghi lại nhớ đến một màn ngượng ngùng tối qua, đỏ mặt vùi đầu ăn cơm. Cung Huyền Thương che miệng nén tiếng cười, ngồi nhìn cô dùng bữa.
Lát sau Cung Huyền Thương lái xe đưa Lôi Hòa Nghi về lại Lôi gia, hai người tình tứ một hồi trong xe rồi Lôi Hòa Nghi mới bước xuống, nhìn Cung Huyền Thương lái xe đi rồi mới thong thả vào nhà.
Vào trong mọi người ai nấy đều làm việc của mình, Lôi Hòa Nghi chào hỏi, trả lời vài câu thắc mắc của mẹ rồi chạy lên phòng. Dường như người lớn trong nhà đều biết Lôi Hòa Nghi thỉnh thoảng ở lại nhà Cung Huyền Thương nhưng không ai nhắc nhở. Một phần vì tin tưởng anh một phần cũng vì vui mừng Lôi Hòa Nghi đã thoát khỏi quá khứ nên không quá khắt khe với cô.
Lôi Hòa Nghi về phòng đóng cửa rồi nằm phịch xuống giường, nhắn tin trò chuyện với bạn bè một hồi rồi cũng chán nản vứt điện thoại sang một bên. Rõ ràng bên cạnh Cung Huyền Thương dù không làm gì cô cũng thấy vui vẻ nhưng về nhà chẳng bao lâu đã thấy chán, chẳng lẽ đây là sức mạnh của thứ gọi là tình yêu? Cũng không đúng, bên cạnh Cung Huyền Thương vài ba phút lại bị anh túm lại ôm hôn sờ mò thì chán thế nào được.
Lôi Hòa Nghi vỗ trán, ngồi dậy ra ban công bày dụng cụ vẽ ra, sau đó chú tâm rèn luyện. Một lúc lâu sau tác phẩm hoàn thành, trong tranh là dáng vẻ Cung Huyền Thương mặc sơ mi cởi ba cúc áo để lộ xương quai xanh quyến rũ mà cô thích nhất, một sợi dây chuyền vàng tỉ mỉ nằm lặng lẽ bên trên, phong thái tùy ý phóng túng khi thường mê người, dù là một bức tranh cũng có mị lực chết người. Hai gò má Lôi Hòa Nghi đỏ lên, đặt cọ vẽ xuống chạy vào giường lấy điện tử ra chụp một tấm rồi khoe với Cung Huyền Thương. Anh hồi đáp với tốc độ chóng mặt.
- Anh còn tưởng em thích nhất dáng vẻ anh khỏa thân chứ, tối qua em chết mê chết mệt còn gì?
Cuối cùng Lôi Hòa Nghi nhận ra một điều Cung Huyền Thương - người đàn ông này sau khi yêu vào, ăn được chút ngon ngọt thì vĩnh viễn không biết hai chữ liêm sỉ viết thế nào.
Và kết cục của chú già khi không còn liêm sỉ là bị ai đó cho vào danh sách đen.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.