Chương 203: Tuần trăng mật
Như Quỳnh
28/06/2024
Cung Huyền Thương dẫn Lôi Hòa Nghi xuống sảnh khách sạn, mọi người đều đang ngồi trên sofa uống trà, thấy hai người xuống thì Kiêu Kiêu lập tức chạy đến. Cung Huyền Thương cúi người bế Kiêu Kiêu lên tay:
- Con đợi bố mẹ có lâu không?
- Dạ không lâu lắm, nhưng sao bố mẹ dậy muộn thế ạ?
Lôi Hòa Nghi liếc Cung Huyền Thương một cái, vẻ mặt anh vẫn trấn tĩnh không nhìn ra chút sơ hở gì, khẽ xoa đầu con trai đáp lại:
- Hôm tiệc tàn hơi trễ nên bố mẹ ngủ muộn ấy mà!
- Vâng!
- Con đói chưa?
- Đói rồi ạ!
- Vậy chúng ta cùng mọi người đi ăn sáng thôi!
- Dạ!
Cung Huyền Thương một tay bế Kiêu Kiêu một tay ôm eo Lôi Hòa Nghi đi về phía mọi người chào hỏi một tiếng rồi cùng nhau vào nhà ăn của khách sạn.
Hôm nay vợ chồng Cung Huyền Thương sẽ bắt đầu tuần trăng mật, không nỡ xa con trai nên cả hai đều hỏi lại Kiêu Kiêu có muốn đi cùng không.
- Con ở nhà với ông cố là được rồi ạ, cậu nói tuần trăng mật là thời gian để ba mẹ bên nhau sau hôn lễ nên con không thể làm phiền bố mẹ được. Hơn nữa… hơn nữa con cũng đã hứa sẽ dẫn Âm Âm với Đình Dận đi chơi ở Hải thành rồi…
Cung Huyền Thương tôn trọng ý kiến của con trai, hôn lên mái tóc mềm mại của bé con:
- Vậy con ở nhà với ông cố nhé, bố mẹ đi rồi sẽ về sớm với Kiêu Kiêu, lúc về sẽ mua quà cho con, nếu con nghĩ ra muốn mua gì thì nhớ gọi cho bố mẹ nhé!
- Dạ!
Sau khi sắp xếp xong thì xe cũng đến trước cửa khách sạn, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi tạm biệt mọi người để ra sân bay, tiễn hai người xong thì xe của Lôi hia cũng đến đưa cả nhà về, ông nội Cung và Kiêu Kiêu khoảng thời gian này cũng sẽ ở Lôi gia, Natch và Bánh Bao vẫn còn ở đó đợi mọi người về.
Hai vợ chồng lên máy bay tư nhân bắt đầu tuần trăng mật của mình, chuyến đi kéo dài nửa tháng qua 3 địa điểm: Paris, Amsterdam và Hawaii. Đều là những nơi chất chưa rất nhiều kỷ niệm của hai người. Trên máy bay, Lôi Hòa Nghi sau khi thay một bộ đồ thoải mái thì leo lên giường ngủ bù, Cung Huyền Thương cũng không làm phiền cô mà ngồi trên sofa đọc sách.
Lúc hạ cánh tại sân bay Paris thì Lôi Hòa Nghi đã dậy từ lâu, hai người nắm tay nhau đi xuống rồi lên xe đến khách sạn. Mặc dù cả hai đều có nhà riêng ở Paris nhưng sẽ tốn thời gian dọn dẹp hơn nữa chỉ ở vài ngày nên Cung Huyền Thương quyết định ở khách sạn cho tiện, vừa ổn định chỗ ở đã gọi về cho con trai. Từ khi trở về sau 4 năm xa cách có lẽ đây là lần đầu tiên hai vợ chồng phải tách ra với Kiêu Kiêu nên có chút không quen, cứ cách vài tiếng sẽ gọi về hoặc Kiêu Kiêu sẽ gọi đến, không nhìn thấy bé con nên trong lòng cũng có chút bất an dù biết rõ không đâu an toàn bằng nhà họ Lôi.
May mắn là qua hai ngày thì cặp vợ chồng này cũng dần quen với việc tạm thời thiếu đi bóng dáng đáng yêu và giọng nói ngoan ngoãn của con trai. Cung Huyền Thương dẫn Lôi Hòa Nghi đi dạo khắp các địa danh nổi tiếng ở Paris, mặc dù thành phố này hai người đã từng đi rất nhiều lần nhưng mỗi lần đến lại là một trải nghiệm khác, một cảm xúc mới. Từ thân quen lúc quay phim đến khi đã xác định quan hệ tình cảm, Liên hoan phim và giờ là tuần trăng mật. Có thể nói đây là thành phố luôn xuất hiện trong mỗi giai đoạn quan trọng trong chuyện tình này, chỉ có Lôi Hòa Nghi biết rõ Pháp là nơi tình yêu bắt đầu và cũng không ngoa khi Paris thường xuyên được xứng tên trong danh sách các thành phố lãng mạn nhất…
Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi đi dạo trong Disneyland Paris, cùng nhau trải nghiệm vô số trò chơi như một cặp đôi trẻ, không ai có thể nghĩ đây đã là một cặp bố mẹ. So với Lôi Hòa Nghi còn non nớt thì Cung Huyền Thương lại thành thạo hơn trong việc dẫn cô đi chơi, đợi khi cô mệt rồi lại dẫn cô đi ăn, đến tối cả hai cùng ngồi thuyền dọc sông Seine ngắm cảnh đêm thành phố, cũng không quên gọi video call về cho con trai cùng ngắm. Trong vài ngày ngắn ngủi hai vợ chồng vừa đi thăm người quen vừa ghé bảo tàng Louvre, Khải Hoàn Môn, tháp Eiffel,… Đến Paris thì không thể quên ghé đến rượu trang của Cung thị, mấy năm trước Cung Huyền Thương đã tiến sâu vào ngành công nghiệp rượu vang, từ rượu trang ở Provence đã mở rộng quy mô và phát triển sang nhiều thành phố khác. Vì thời gian có hạn nên hai vợ chồng cũng không thể đến Provence mà chỉ theo dõi một chút công việc ở Paris và thưởng thức một ít rượu mới trong bầu không khí ngọt ngào.
Trước khi rời khỏi Paris, Lôi Hòa Nghi đã chọn mua không ít quà lưu niệm ký gửi về nước cho con trai và mọi người trong nhà, dù sao hai vợ chồng còn phải đi thêm vài ngày nữa nên nếu mang theo thì sẽ rất bất tiện. Ngày cuối cùng ở Paris, Cung Huyền Thương dẫn vợ đến một tiệm làm bánh học đầu bếp cánh làm một vài loại bánh nổi tiếng của Pháp và cả socola.
- Trù nghệ của anh bây giờ còn giỏi hơn cả em… có thể tự học mà sao anh lại chọn học bây giờ?
Cung Huyền Thương đang giúp Lôi Hòa Nghi buộc dây tạp dề sau lưng và buộc lại tóc cho cô, thản nhiên trả lời:
- Mỗi nơi đều có văn hóa ẩm thực đặc trưng, anh có thể tự học nhưng sẽ không học ra mùi vị nguyên bản nên anh muốn học một chút. Sau khi về nước nếu em nhớ mấy món ở đây anh có thể làm cho em ăn, hơn nữa anh cũng muốn làm cho con trai. Kiêu Kiêu còn nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn dẫn con đi hết nước này đến nước khác chênh lệch múi giờ sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của con, không tốt cho sức khỏe… cho nên đợi thằng bé lớn một chút anh mới có thể dẫn con đi khắp thế giới. Còn bây giờ Kiêu Kiêu chỉ đi vào thành phố trong nước, điều anh có thể làm chỉ là cho con trải nghiệm một chút ẩm thực nước ngoài thôi. Khoản này Kiêu Kiêu rất giống em, luôn thích khám phá đồ ăn ngon…
Lôi Hòa Nghi chẹp miệng quay người lại nhìn anh:
- Em bên cạnh Kiêu Kiêu hai năm cũng không tỉ mỉ bằng anh mới làm bố được vài tháng, là em quá non hay anh quá giỏi đây…
Cung Huyền Thương khẽ cười quẹt lên chóp mũi cô:
- Em ấy à… cũng chỉ là một cô bé thôi… đâu phải ai làm mẹ cũng phải trưởng thành, chẳng phải anh nuôi em lâu như vậy em vẫn cứ là bé con của anh sao!
- Anh chê em đấy à?
- Không dám, nếu có thể anh hi vọng em có thể mãi mãi không cần trưởng thành! Trong lòng anh, em và Kiêu Kiêu cũng không khác nhau bao nhiêu, chỉ là hai đứa trẻ, điểm khác biệt là với em là tình yêu với con là tình thương.
- Điều đã là vợ chồng già rồi mà anh còn dẻo miệng như vậy!
- Thực tế thì chỉ có anh già thôi!
Lôi Hòa Nghi không khỏi che miệng cười, đưa hai tay xoa trán anh:
- Thực tế thì anh bao nhiêu tuổi vẫn cứ là gu em!
- Trẻ nhỏ dễ dạy!
Đầu bếp gõ cửa từ bên ngoài, Cung Huyền Thương khẽ vỗ mông Lôi Hòa Nghi để cô ngay ngắn lại sau đó mời đầu bếp vào bắt đầu học việc. Cung Huyền Thương không cho Lôi Hòa Nghi động tay nhiều, việc chính của cô chỉ là giúp anh lau mồ hôi, xắn tay áo hoặc cầm mấy nguyên liệu lặt vặt thôi còn lại đều do Cung Huyền Thương và đầu bếp làm là chính.
Mặc dù cô không động tay nhưng nhìn bằng mắt thường cũng có thể học được chút ít, đến khâu tạo hình mới xin Cung Huyền Thương động tay, Lôi Hòa Nghi có nền tảng hội họa trù nghệ lại tốt nên tính tỉ mỉ rất cao, tạo hình cho bánh cực kỳ đẹp, nhìn thành quả không khỏi hài lòng khoe với chồng.
- Anh thấy thế nào, đẹp không?
- Đẹp lắm!
Cung Huyền Thương cũng tạo hình mấy cái, mặc dù không thể xuất sắc như Lôi Hòa Nghi nhưng cũng đã rất đẹp so với những người mới khác. Cho đến khi bánh làm xong, Cung Huyền Thương đưa cho Lôi Hòa Nghi thử trước. Cô cẩn thận cảm nhận hương vị trong đó, không khỏi bất ngờ.
- Ngon lắm ạ! Anh đúng là thiên tài mà, sao làm cái gì cũng giỏi thế chứ!
- Không giỏi sao cưới được em, anh phải giỏi để còn di truyền cho đời sau của chúng ta chứ!
- Mũi anh sắp chọc trời luôn rồi kìa!
Nói thì nói vậy nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn đưa đến miệng anh một miếng bánh ngọt do chính mình tạo hình. Hai người ăn một ít để đỡ đói, số còn lại được đóng gói gửi đến cho những người bạn cũ sau đó về khách sạn sắp xếp hành lý chuẩn bị đến Amsterdam.
Cung Huyền Thương đã đặt phòng khách sạn trước, phương tiện đi lại cũng được sắp xếp ổn thỏa. Đầu tháng 6 ở Amsterdam không thể nói là nóng mà ngược lại chỉ hơi ấm, nhiệt độ trung bình dưới 20°C, Cung Huyền Thương thì không vấn đề gì nhưng cơ thể Lôi Hòa Nghi lại không chịu được lạnh nên còn chưa xuống máy bay anh đã lấy áo lông trùm lại cho cô, không sợ cô nóng chỉ sợ cô bị lạnh, biến cô thành một quả cầu trắng mềm mềm ấm ấm. Người dân địa phương ở đây đã quá quen với nhiệt độ Amsterdam bên ăn mặc rất thoải mái trái ngược với dáng vẻ khoa trương của Lôi Hòa Nghi nên cả đoạn đường từ sân bay ra đến xe cô đều hận không thể chui đầu vào áo lông luôn. Quả thật cô sợ lạnh, sau vụ nổ trực thăng không nghi ngờ gì là yếu càng thêm yếu nhưng nào có khoa trương như anh nghĩ, hại cô bây giờ có chút nóng muốn đổ mồ hôi luôn rồi. Đúng thật là trên đời có một kiểu lạnh là ông chồng của bạn cảm thấy bạn lạnh, Lôi Hòa Nghi miễn cưỡng khoác áo ra xe cho anh yên tâm.
Cung Huyền Thương mở cửa xe cho Lôi Hòa Nghi ngồi vào sau đó thì thầm một câu:
- Đợi anh 5 phút!
- Vâng!
Không biết anh muốn làm gì nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn ngoan ngoãn đáp ứng, chân dài của Cung Huyền Thương đi rất nhanh, chưa tới 5 phút cửa xe bên kia đã mở ra, sau đó thân hình to lớn của anh ngồi vào, trước mặt Lôi Hòa Nghi xuất hiện một bó hoa Tulip xinh đẹp rực rỡ đủ màu sắc được gói rất đẹp.
- Đây là…
- Còn nhớ 4 năm trước ở Amsterdam anh nói gì không, đến Hà Lan mà không tặng cho em một bó hoa Tulip sao mà được!
Hai má Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng ửng hồng, ôm lấy bó hoa anh đưa, cả gương mặt thiếu điều chôn vô đó, Cung Huyền Thương thấy cô đáng yêu chết mất, không khỏi đưa tay vò tóc cô, ra hiệu cho tài xế lái xe đi. Đến khách sạn sắp xếp hành lý xong Cung Huyền Thương dẫn vợ đi ăn một ít ẩm thực địa phương để lót bụng.
Khác với sự phồn hoa náo nhiệt của Paris thì Amsterdam sở hữu một vẻ đẹp yên bình cổ điển đầy cuốn hút. Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đi lại những nơi từng đi bốn năm trước nhưng chưa kịp tận hưởng hết mọi vẻ đẹp, sự lặng lẽ của Amsterdam khiến Lôi Hòa Nghi bừng lên linh cảm vẽ tranh, vừa hay đã lâu cô không cầm cọ. Cung Huyền Thương chiều vợ chuẩn bị cho cô đầy đủ dụng cụ vẽ tùy thời mang theo để khi Lôi Hòa Nghi muốn thì có thể vẽ bất cứ lúc nào.
Đến Amsterdam, Lôi Hòa Nghi cảm giác được nhịp sống như chậm lại, khác hẳn sự vội vã ở Hải thành, nếu có Kiêu Kiêu ở đây thì hoãn mỹ hơn nhiều. Điều ngọt ngào nhất chính là mỗi buổi sáng thức dậy, bên giường đều sẽ có một bó hoa Tulip tươi tắn còn vương sương sớm được gói rất đẹp do Cung Huyền Thương dành tặng cho cô. Thực tế thì anh hoàn toàn có thể nhờ khách sạn chuẩn bị mỗi ngày nhưng anh lại không ngần ngại dậy sớm đến cửa hàng hoa mua và tự tay gói cho cô. Theo như anh nói thì chỉ có người chồng là anh đây mới hiểu rõ nhất Lôi Hòa Nghi thích hoa màu gì, phối màu như thế nào, dùng giấy gói màu nào và gói ra sao mới đúng với sở thích của cô khiến nhân viên cửa hàng hoa lẫn nhân viên khách sạn không khỏi ngưỡng mộ.
Mặc dù trong lòng rất hạnh phúc Lôi Hòa Nghi không muốn anh vất vả như vậy, tuy nhiên theo như Cung Huyền Thương nói thì hai người chỉ ở lại Amsterdam vài ngày nếu đến việc tặng hoa cũng nhờ người khác thì thật không ổn, huống chi hoa anh tặng vợ dĩ nhiên phải đích thân anh động tay. Lôi Hòa Nghi không nói lại anh càng không nỡ từ chối tấm lòng của anh cho nên cũng để anh tùy ý. Lịch trình hôm nay của hai vợ chồng là ngồi trực thăng ngắm nhìn cánh đồng hoa Tulip từ trên cao. Bởi vì tháng 6 cả hai mới đến Amsterdam nên đã bỏ qua lễ hội hoa Keukenhof, để bù đắp tiếc nuối này nên Cung Huyền Thương đã quyết định để cô ngắm hoa theo cách khác. Lôi Hòa Nghi có tiếc nuối thì có tiếc nuối nhưng không đến mức không xem lễ hội hoa thì không được, cô bây giờ rất dễ thỏa mãn, đi đâu làm gì cũng được, miễn có chồng bên cạnh là hạnh phúc rồi nhưng Cung Huyền Thương lại không muốn cô bỏ lỡ điều gì nên cứ quyết định như thế. Dù sao cũng tốn chút ít thời gian thôi, không ảnh hưởng gì nhiều.
Sau khi ăn sáng xong tài xế lái hai người đến địa điểm trực thăng đã đợi sẵn. Chẳng bao lâu sau trực thăng đã khởi hành để hai vợ chồng được ngắm nhìn toàn cảnh cánh đồng hoa rực rỡ sắc màu. Chưa bao giờ có trải nghiệm thị giác của tuyệt vời thế này nên Lôi Hòa Nghi cực kỳ phấn khích, máy ảnh treo trước cổ được cô cầm lên khởi động lưu lại từng khoảng khắc. Cung Huyền Thương ngồi bên cạnh thấy cô đang chăm chú chụp ảnh thì ra hiệu cho phi công giảm tốc độ lại để cô dễ chụp hơn. Bên ngoài trực thăng cũng có flycam do nhân viên trên trực thăng điều khiển để giúp hai vợ chồng quay lại những thước phim lãng mạn này.
Vi vu đến khi thỏa mãn rồi Lôi Hòa Nghi mới nắm tay Cung Huyền Thương đi xuống dùng bữa, món ăn được dọn sẵn, hai người chỉ cần đến đó ngồi xuống là có thể bắt đầu ăn, vừa ăn vừa ngắm cánh đồng hoa ngay bên cạnh là trải nghiệm không gì sánh được.
- Ăn xong chúng ta trở về nhé!
- Dạ!
- Chiều nay trở về chúng ta sẽ đi dạo thị trấn, sẵn tiện mua một ít đồ lưu niệm gửi về cho mọi người luôn, em thấy thế nào?
- Em nghe anh!
Sau khi ăn xong hai vợ chồng thu dọn một ít đồ lặt vặt rồi tạm biệt mọi người để trở về. Cung Huyền Thương đạo xe đạp chở Lôi Hòa Nghi đi dạo khắp phố chọn mua không ít đồ lưu niệm cho gia đình. Ví dụ như mua chuông xe đạp cho con trai và mấy đứa nhóc ở nhà, bánh Stroopwafel đặc trưng, mô hình nhà của Amsterdam và mô hình cối xay gió, cam thảo, hoa Tulip gỗ… Cung Huyền Thương đặc biệt dẫn Lôi Hòa Nghi đến thành phố Delft để cùng nhau làm đồ gốm. Nét đặc trưng của đồ gốm Delft là chỉ tô hai màu trắng xanh cho nên khâu tô màu Cung Huyền Thương không tham gia mà để người có năng khiếu hội họa là Lôi Hòa Nghi tự mình động thủ, mấy món đồ nhỏ xinh do hai người làm ra đều được cô tô màu chi tiết cực kỳ xinh đẹp. Đợi khi hoàn thành đóng gói cẩn thận là có thể gửi về nước.
Ngày mốt rời khỏi Amsterdam nên hôm sau Cung Huyền Thương đã đưa vợ đến làng cối xay gió nổi tiếng - Zaanse Schans. Lôi Hòa Nghi cực kỳ thích nơi này, đi dạo một vòng đã vội lấy dụng cụ vẽ tranh ra kiếm chỗ phác họa. Cung Huyền Thương thấy cô hí hửng như vậy cũng không ngại lấy thân mình làm ghế, ôm Lôi Hòa Nghi ngồi lên đùi để cô thoải mái vẽ tranh, còn bản thân hai tay ôm eo, đầu tựa vào vai lặng lẽ theo dõi từng nét vẽ của cô.
Vẽ xong hai bức tranh Lôi Hòa Nghi thỏa mãn vươn vai, Cung Huyền Thương khẽ cười lấy khăn giấy lau màu dính trên các đốt ngón tay sau đó xoa bóp giúp cô thả lỏng các cơ tay vì phải cầm cọ quá lâu.
- Em không sao, ngược lại là anh đó, làm ghế cho em lâu như vậy cũng không than một tiếng!
Cung Huyền Thương bật cười, đỡ lây gáy cô kéo xuống hôn một cái rồi đáp:
- Anh tập thể hình chẳng phải là để chăm sóc em và con sao, đừng lo, anh khỏe lắm!
Lôi Hòa Nghi bĩu môi không đáp lại, trong lúc đợi màu khô thì cô cầm tay anh đi dạo trong làng. Cảnh đẹp yên bình như vậy khiến Cung Huyền Thương nhớ đến cục bột nhỏ của mình ở nhà, không nói hai lời lấy điện thoại gọi về. Cuộc gọi rất nhanh được kết nối, gương mặt anh tuấn đáng yêu của bé con Kiêu Kiêu xuất hiện trước mặt.
- Bố, mẹ!
- Chào cục cưng, con ở nhà thế nào rồi?
- Dạ vui lắm, bố mẹ thì sao ạ?
- Bố mẹ cũng rất tốt, vài ngày nữa sẽ về với con nhé!
- Dạ!
- Bố mẹ đã mua một ít quà nho nhỏ chuẩn bị gửi về, con nhớ xem nhé!
- Vâng ạ! Lần trước bố mẹ gửi quà từ Paris về, con và mọi người thích lắm ạ!
- Vậy thì bố mẹ vui rồi!
Camera điện thoại nghiêng đi để Kiêu Kiêu có thể ngắm cảnh ở đây, gương mặt bé con không khỏi ngạc nhiên:
- Bố mẹ, đó là gì vậy ạ?
- Đây gọi là cối xay gió, con thích không?
- Cối xay gió đẹp quá, con thích lắm ạ!
- Lần sau cả nhà chúng ta cùng đi nhé!
- Vâng!
Ánh mắt Kiêu Kiêu không khỏi dõi theo mấy cái cối xay gió không ngừng xoay tròn theo từng đợt gió thổi đến, hiếm khi nào thấy bé con say mê thứ gì như vậy.
- Kiêu Kiêu à, thích như vậy sao con?
- Đây là lần đầu con thấy nó!
- Không sao, tương lai con dài, con muốn xem gì bố sẽ dẫn con đi xem!
- Dạ!
Hai vợ chồng cầm điện thoại đi dạo một vòng cho Kiêu Kiêu nhìn ngắm quang cảnh ở Zaanse Schans và giải thích cho Kiêu Kiêu vài thứ mà bé con không hiểu. Mãi đến khi bên kia đến giờ ăn Kiêu Kiêu mới không nỡ mà tạm biệt bố mẹ.
Sau khi tắt điện thoại, Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi quay trở lại chỗ vẽ tranh vừa rồi. Trong lúc cô thu dọn, anh chợt lên tiếng:
- Nghi Nghi…
- Dạ!
- Anh cảm thấy ngôi nhà kia không tồi, vị trí rất đẹp, em thấy thế nào?
Lôi Hòa Nghi tạm dừng việc trên tay đi đến đứng cạnh Cung Huyền Thương nhìn về hướng anh chỉ, một ngồi nhà nhỏ màu xanh lá với kiến trúc điển hình của Amsterdam kèm theo một cái cối xay gió đang xoay tròn, vị trí của ngôi nhà rất đẹp, trước mặt là một con đường làng nhỏ, bên cạnh con đường là cánh đồng cỏ xanh mướt trong lành, sau nhà là mặt hồ phẳng lặng ôn hòa…
- Đúng là rất đẹp…
- Mua nhé?
- Dạ!?
Lôi Hòa Nghi giật mình thảng thốt quay sang nhìn chồng, mua nhà mà anh nói nhẹ nhàng như mua rau ngoài chợ thế nhỉ. Đối diện với vẻ hoảng hốt của vợ, Cung Huyền Thương chỉ cười ôm cô vào lòng:
- Em thích mà con trai cũng thích, vậy thì mua thôi!
Lôi Hòa Nghi bất lực xoa đầu, nghĩ đến ánh mắt sáng rực của Kiêu Kiêu, đích xác là không cách nào lên tiếng từ chối được, nhìn thái độ của cô thì Cung Huyền Thương cũng đoán được cô không phản đối bèn lấy điện thoại gọi cho cấp cưới của phân bộ Cung thị ở Amsterdam đến xử lý việc mua lại căn nhà này. Ngày mai anh phải đến Hawaii nên có lẽ không kịp làm thủ tục, đành phiền bọn họ một phen, miễn sao trước khi anh về nước nhà về đến tay cho con trai là được. Cung Huyền Thương nói bằng tiếng Hà Lan nên Lôi Hòa Nghi không hiểu, chỉ thấy anh lại gọi thêm hai ba cuộc điện thoại nữa, có một cuộc là gọi cho Kỷ Tuyên, không biết anh lại làm phiền gì người ta nữa đây, Lôi Hòa Nghi đoán không ra. Xong việc Cung Huyền Thương đến giúp cô thu dọn dụng cụ vẽ còn xót lại rồi trở về khách sạn thu dọn để ngày mai lên đường đến Hawaii.
Bay một chuyến bay dài đáp xuống sân bay đã vô cùng mệt mỏi cộng thêm chênh lệch múi giờ nên vừa về khách sạn Lôi Hòa Nghi đã ngã xuống giường đánh một giấc dài. Đợi đến hôm sau dần quen với giờ giấc và thời tiết rồi hai vợ chồng mới bắt đầu đi dạo.
Paris hoa lệ, Amsterdam yên bình và Hawaii năng động là những gì Lôi Hòa Nghi cảm nhận được, nhưng dù là trải nghiệm như thế nào thì có Cung Huyền Thương ở bên cô vĩnh viễn không thấy chán.
Nắm tay anh đi dạo dọc bờ biển, Lôi Hòa Nghi thi thoảng lại khẩy chân khiến hai chân bám đầy cát mịn.
- Đã lâu rồi mới quay lại Hawaii… chuyến đi lần đó trước lúc trở về chúng ta đã thả vòng hoa xuống biển với lời hứa hẹn sẽ trở lại, không ngờ phải qua gần 5 năm mới lần nữa đặt chân đến Hawaii. Nhớ lần trước đến đây em và anh chỉ là bạn… còn chưa xác định quan hệ…
Cung Huyền Thương bật cười nhớ lại khoảng thời gian đó không khỏi siết chặt bàn tay đang nắm tay vợ:
- Làm sao anh quên được, em đến đây còn gặp phải bạn học cũ… tên gì nhỉ… Martin, khiến cho anh ghen đến nổi chỉ muốn đánh anh ta một trận.
- Khi đó anh còn chưa là gì của em mà đã ghen bóng ghen gió rồi!
Vừa dứt lời cả người đã bị Cung Huyền Thương bế lên, anh cúi đầu tựa trán vào trán cô, khẽ cắn chóp mũi nhỏ xinh một cái như oán giận, lên tiếng:
- Phải rồi, lúc đó anh và em chưa là gì cả nhưng anh nhớ rõ có một buổi tối nào đó… có hai người lăn lộn trên bãi biển suýt thì gạo nấu thành cơm, lúc đó mà anh không tỉnh táo lại thì có lẽ anh đã sớm cưới em về nhà rồi. Thực tế cho thấy, theo đuổi tình yêu mà quân tử quá cũng không phải tốt, đôi khi phải xấu xa một chút…
Nghe anh nhắc lại những chuyện xấu hổ lúc đó khiến cô đỏ bừng cả mặt, hận không thể bịt miệng anh lại, nghĩ là làm, Lôi Hòa Nghi dùng bàn tay thon thả trắng nõn của mình che miệng Cung Huyền Thương lại trừng mắt nhìn anh:
- Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc lại?
Đáp lại cô là một tràng cười sảng khoái của anh, biết che miệng anh cũng vô dụng cô đành buông tay mà choàng qua cổ anh.
- Vật đổi sao dời, ngày đó anh và em chưa là gì của nhau, nhưng hôm nay em đã là vợ anh là mẹ của con anh! Hiện tại anh muốn làm gì em cũng được, không phải sao?
- Anh còn nói?
Cung Huyền Thương không trêu cô nữa, đổi tư thế cõng cô đi dạo trên bãi biển, vừa đi vừa nói lại chuyện cũ, bất tri bất giác đã về đến khách sạn, vừa hay cũng đã đến giờ ăn nên cả hai dùng bữa rồi mới về nghỉ ngơi.
Khác với Amsterdam hai người đi dạo rất nhiều thì ở Hawaii hai người tương đối nhàn nhã bởi vì chuyến đi mấy năm trước cả hai gần như đã thăm thú hầu hết các địa điểm nổi tiếng ở đây cho nên chuyến đi 5 ngày ngắn ngủi này hai người chủ yếu chỉ ôn lại chút kỷ niệm xưa, đi đến những nơi đầy ký ức và tận hưởng gió biển mát rượi trên chiếc du thuyền xa hoa.
Kiêu Kiêu thích biển nên thỉnh thoảng hai vợ chồng sẽ gọi về cho con trai để bé con ngắm cảnh đẹp Hawaii, khi gặp sinh vật nào mới lạ đẹp đẽ cũng sẽ âm thầm lưu lại để mang về bể cá trong nhà cho Kiêu Kiêu ngắm. Cung Huyền Thương cũng dẫn vợ đi lặn để bơi cùng đàn cá và ngắm san hô thầm hứa đợi con trai lớn thêm một chút sẽ tập lặn cho con sau đó dẫn bé con đi bơi cùng cá voi và cá nhà táng…
Hai ngày cuối Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ để mua quà. Đồ lưu niệm ở Hawaii khá nhiều nên hai người tốn kha khá thời gian để lựa chọn. Ngoài mấy món đồ như đàn Ukulele, áo Aloha, dây chuyền, đồ điêu khắc từ gỗ Koa… thì còn không ít đặc sản địa phương như hạt Macadamia Hawaii, mứt trái cây nhiệt đới, bánh Honolulu cookies, cà phê Kona… thật sự là rất nhiều.
Lôi Hòa Nghi nhìn mấy chiếc áo Aloha kích cỡ trẻ em mua cho Kiêu Kiêu không khỏi cười khẽ, bé con nhất định sẽ rất thích, thêm mứt hoa quả nữa, cô và con trai đều rất thích trái cây nên Cung Huyền Thương mua rất nhiều, chuyến này bé con nhất định vui đến nhảy cẫng lên cho xem.
Mặc dù sắp phải về nước nhưng Lôi Hòa Nghi chẳng hề lấy luyến tiếc chút nào, bởi vì cô nhớ con trai lắm rồi. Dặn lòng từ nay về sau đi du lịch ở đâu cũng không thể vắng mặt cục cưng bảo bối của hai vợ chồng được. Cung Huyền Thương sao không nhìn ra tâm trạng của cô nên cố tình sắp xếp chuyến bay sớm, hành lý cũng đã thu dọn xong, cơ bản cũng không có gì nhiều, lại đi máy bay của mình nên cũng không có gì phải lo. Đâu vào đó xong thì hai người tạm biệt Hawaii lên xe ra sân bay về nhà.
***
Dylan said: Bố em cỡ này mà em sống khiêm tốn là có lỗi với đời lắm!
- Con đợi bố mẹ có lâu không?
- Dạ không lâu lắm, nhưng sao bố mẹ dậy muộn thế ạ?
Lôi Hòa Nghi liếc Cung Huyền Thương một cái, vẻ mặt anh vẫn trấn tĩnh không nhìn ra chút sơ hở gì, khẽ xoa đầu con trai đáp lại:
- Hôm tiệc tàn hơi trễ nên bố mẹ ngủ muộn ấy mà!
- Vâng!
- Con đói chưa?
- Đói rồi ạ!
- Vậy chúng ta cùng mọi người đi ăn sáng thôi!
- Dạ!
Cung Huyền Thương một tay bế Kiêu Kiêu một tay ôm eo Lôi Hòa Nghi đi về phía mọi người chào hỏi một tiếng rồi cùng nhau vào nhà ăn của khách sạn.
Hôm nay vợ chồng Cung Huyền Thương sẽ bắt đầu tuần trăng mật, không nỡ xa con trai nên cả hai đều hỏi lại Kiêu Kiêu có muốn đi cùng không.
- Con ở nhà với ông cố là được rồi ạ, cậu nói tuần trăng mật là thời gian để ba mẹ bên nhau sau hôn lễ nên con không thể làm phiền bố mẹ được. Hơn nữa… hơn nữa con cũng đã hứa sẽ dẫn Âm Âm với Đình Dận đi chơi ở Hải thành rồi…
Cung Huyền Thương tôn trọng ý kiến của con trai, hôn lên mái tóc mềm mại của bé con:
- Vậy con ở nhà với ông cố nhé, bố mẹ đi rồi sẽ về sớm với Kiêu Kiêu, lúc về sẽ mua quà cho con, nếu con nghĩ ra muốn mua gì thì nhớ gọi cho bố mẹ nhé!
- Dạ!
Sau khi sắp xếp xong thì xe cũng đến trước cửa khách sạn, Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi tạm biệt mọi người để ra sân bay, tiễn hai người xong thì xe của Lôi hia cũng đến đưa cả nhà về, ông nội Cung và Kiêu Kiêu khoảng thời gian này cũng sẽ ở Lôi gia, Natch và Bánh Bao vẫn còn ở đó đợi mọi người về.
Hai vợ chồng lên máy bay tư nhân bắt đầu tuần trăng mật của mình, chuyến đi kéo dài nửa tháng qua 3 địa điểm: Paris, Amsterdam và Hawaii. Đều là những nơi chất chưa rất nhiều kỷ niệm của hai người. Trên máy bay, Lôi Hòa Nghi sau khi thay một bộ đồ thoải mái thì leo lên giường ngủ bù, Cung Huyền Thương cũng không làm phiền cô mà ngồi trên sofa đọc sách.
Lúc hạ cánh tại sân bay Paris thì Lôi Hòa Nghi đã dậy từ lâu, hai người nắm tay nhau đi xuống rồi lên xe đến khách sạn. Mặc dù cả hai đều có nhà riêng ở Paris nhưng sẽ tốn thời gian dọn dẹp hơn nữa chỉ ở vài ngày nên Cung Huyền Thương quyết định ở khách sạn cho tiện, vừa ổn định chỗ ở đã gọi về cho con trai. Từ khi trở về sau 4 năm xa cách có lẽ đây là lần đầu tiên hai vợ chồng phải tách ra với Kiêu Kiêu nên có chút không quen, cứ cách vài tiếng sẽ gọi về hoặc Kiêu Kiêu sẽ gọi đến, không nhìn thấy bé con nên trong lòng cũng có chút bất an dù biết rõ không đâu an toàn bằng nhà họ Lôi.
May mắn là qua hai ngày thì cặp vợ chồng này cũng dần quen với việc tạm thời thiếu đi bóng dáng đáng yêu và giọng nói ngoan ngoãn của con trai. Cung Huyền Thương dẫn Lôi Hòa Nghi đi dạo khắp các địa danh nổi tiếng ở Paris, mặc dù thành phố này hai người đã từng đi rất nhiều lần nhưng mỗi lần đến lại là một trải nghiệm khác, một cảm xúc mới. Từ thân quen lúc quay phim đến khi đã xác định quan hệ tình cảm, Liên hoan phim và giờ là tuần trăng mật. Có thể nói đây là thành phố luôn xuất hiện trong mỗi giai đoạn quan trọng trong chuyện tình này, chỉ có Lôi Hòa Nghi biết rõ Pháp là nơi tình yêu bắt đầu và cũng không ngoa khi Paris thường xuyên được xứng tên trong danh sách các thành phố lãng mạn nhất…
Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi đi dạo trong Disneyland Paris, cùng nhau trải nghiệm vô số trò chơi như một cặp đôi trẻ, không ai có thể nghĩ đây đã là một cặp bố mẹ. So với Lôi Hòa Nghi còn non nớt thì Cung Huyền Thương lại thành thạo hơn trong việc dẫn cô đi chơi, đợi khi cô mệt rồi lại dẫn cô đi ăn, đến tối cả hai cùng ngồi thuyền dọc sông Seine ngắm cảnh đêm thành phố, cũng không quên gọi video call về cho con trai cùng ngắm. Trong vài ngày ngắn ngủi hai vợ chồng vừa đi thăm người quen vừa ghé bảo tàng Louvre, Khải Hoàn Môn, tháp Eiffel,… Đến Paris thì không thể quên ghé đến rượu trang của Cung thị, mấy năm trước Cung Huyền Thương đã tiến sâu vào ngành công nghiệp rượu vang, từ rượu trang ở Provence đã mở rộng quy mô và phát triển sang nhiều thành phố khác. Vì thời gian có hạn nên hai vợ chồng cũng không thể đến Provence mà chỉ theo dõi một chút công việc ở Paris và thưởng thức một ít rượu mới trong bầu không khí ngọt ngào.
Trước khi rời khỏi Paris, Lôi Hòa Nghi đã chọn mua không ít quà lưu niệm ký gửi về nước cho con trai và mọi người trong nhà, dù sao hai vợ chồng còn phải đi thêm vài ngày nữa nên nếu mang theo thì sẽ rất bất tiện. Ngày cuối cùng ở Paris, Cung Huyền Thương dẫn vợ đến một tiệm làm bánh học đầu bếp cánh làm một vài loại bánh nổi tiếng của Pháp và cả socola.
- Trù nghệ của anh bây giờ còn giỏi hơn cả em… có thể tự học mà sao anh lại chọn học bây giờ?
Cung Huyền Thương đang giúp Lôi Hòa Nghi buộc dây tạp dề sau lưng và buộc lại tóc cho cô, thản nhiên trả lời:
- Mỗi nơi đều có văn hóa ẩm thực đặc trưng, anh có thể tự học nhưng sẽ không học ra mùi vị nguyên bản nên anh muốn học một chút. Sau khi về nước nếu em nhớ mấy món ở đây anh có thể làm cho em ăn, hơn nữa anh cũng muốn làm cho con trai. Kiêu Kiêu còn nhỏ, trong khoảng thời gian ngắn dẫn con đi hết nước này đến nước khác chênh lệch múi giờ sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của con, không tốt cho sức khỏe… cho nên đợi thằng bé lớn một chút anh mới có thể dẫn con đi khắp thế giới. Còn bây giờ Kiêu Kiêu chỉ đi vào thành phố trong nước, điều anh có thể làm chỉ là cho con trải nghiệm một chút ẩm thực nước ngoài thôi. Khoản này Kiêu Kiêu rất giống em, luôn thích khám phá đồ ăn ngon…
Lôi Hòa Nghi chẹp miệng quay người lại nhìn anh:
- Em bên cạnh Kiêu Kiêu hai năm cũng không tỉ mỉ bằng anh mới làm bố được vài tháng, là em quá non hay anh quá giỏi đây…
Cung Huyền Thương khẽ cười quẹt lên chóp mũi cô:
- Em ấy à… cũng chỉ là một cô bé thôi… đâu phải ai làm mẹ cũng phải trưởng thành, chẳng phải anh nuôi em lâu như vậy em vẫn cứ là bé con của anh sao!
- Anh chê em đấy à?
- Không dám, nếu có thể anh hi vọng em có thể mãi mãi không cần trưởng thành! Trong lòng anh, em và Kiêu Kiêu cũng không khác nhau bao nhiêu, chỉ là hai đứa trẻ, điểm khác biệt là với em là tình yêu với con là tình thương.
- Điều đã là vợ chồng già rồi mà anh còn dẻo miệng như vậy!
- Thực tế thì chỉ có anh già thôi!
Lôi Hòa Nghi không khỏi che miệng cười, đưa hai tay xoa trán anh:
- Thực tế thì anh bao nhiêu tuổi vẫn cứ là gu em!
- Trẻ nhỏ dễ dạy!
Đầu bếp gõ cửa từ bên ngoài, Cung Huyền Thương khẽ vỗ mông Lôi Hòa Nghi để cô ngay ngắn lại sau đó mời đầu bếp vào bắt đầu học việc. Cung Huyền Thương không cho Lôi Hòa Nghi động tay nhiều, việc chính của cô chỉ là giúp anh lau mồ hôi, xắn tay áo hoặc cầm mấy nguyên liệu lặt vặt thôi còn lại đều do Cung Huyền Thương và đầu bếp làm là chính.
Mặc dù cô không động tay nhưng nhìn bằng mắt thường cũng có thể học được chút ít, đến khâu tạo hình mới xin Cung Huyền Thương động tay, Lôi Hòa Nghi có nền tảng hội họa trù nghệ lại tốt nên tính tỉ mỉ rất cao, tạo hình cho bánh cực kỳ đẹp, nhìn thành quả không khỏi hài lòng khoe với chồng.
- Anh thấy thế nào, đẹp không?
- Đẹp lắm!
Cung Huyền Thương cũng tạo hình mấy cái, mặc dù không thể xuất sắc như Lôi Hòa Nghi nhưng cũng đã rất đẹp so với những người mới khác. Cho đến khi bánh làm xong, Cung Huyền Thương đưa cho Lôi Hòa Nghi thử trước. Cô cẩn thận cảm nhận hương vị trong đó, không khỏi bất ngờ.
- Ngon lắm ạ! Anh đúng là thiên tài mà, sao làm cái gì cũng giỏi thế chứ!
- Không giỏi sao cưới được em, anh phải giỏi để còn di truyền cho đời sau của chúng ta chứ!
- Mũi anh sắp chọc trời luôn rồi kìa!
Nói thì nói vậy nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn đưa đến miệng anh một miếng bánh ngọt do chính mình tạo hình. Hai người ăn một ít để đỡ đói, số còn lại được đóng gói gửi đến cho những người bạn cũ sau đó về khách sạn sắp xếp hành lý chuẩn bị đến Amsterdam.
Cung Huyền Thương đã đặt phòng khách sạn trước, phương tiện đi lại cũng được sắp xếp ổn thỏa. Đầu tháng 6 ở Amsterdam không thể nói là nóng mà ngược lại chỉ hơi ấm, nhiệt độ trung bình dưới 20°C, Cung Huyền Thương thì không vấn đề gì nhưng cơ thể Lôi Hòa Nghi lại không chịu được lạnh nên còn chưa xuống máy bay anh đã lấy áo lông trùm lại cho cô, không sợ cô nóng chỉ sợ cô bị lạnh, biến cô thành một quả cầu trắng mềm mềm ấm ấm. Người dân địa phương ở đây đã quá quen với nhiệt độ Amsterdam bên ăn mặc rất thoải mái trái ngược với dáng vẻ khoa trương của Lôi Hòa Nghi nên cả đoạn đường từ sân bay ra đến xe cô đều hận không thể chui đầu vào áo lông luôn. Quả thật cô sợ lạnh, sau vụ nổ trực thăng không nghi ngờ gì là yếu càng thêm yếu nhưng nào có khoa trương như anh nghĩ, hại cô bây giờ có chút nóng muốn đổ mồ hôi luôn rồi. Đúng thật là trên đời có một kiểu lạnh là ông chồng của bạn cảm thấy bạn lạnh, Lôi Hòa Nghi miễn cưỡng khoác áo ra xe cho anh yên tâm.
Cung Huyền Thương mở cửa xe cho Lôi Hòa Nghi ngồi vào sau đó thì thầm một câu:
- Đợi anh 5 phút!
- Vâng!
Không biết anh muốn làm gì nhưng Lôi Hòa Nghi vẫn ngoan ngoãn đáp ứng, chân dài của Cung Huyền Thương đi rất nhanh, chưa tới 5 phút cửa xe bên kia đã mở ra, sau đó thân hình to lớn của anh ngồi vào, trước mặt Lôi Hòa Nghi xuất hiện một bó hoa Tulip xinh đẹp rực rỡ đủ màu sắc được gói rất đẹp.
- Đây là…
- Còn nhớ 4 năm trước ở Amsterdam anh nói gì không, đến Hà Lan mà không tặng cho em một bó hoa Tulip sao mà được!
Hai má Lôi Hòa Nghi ngượng ngùng ửng hồng, ôm lấy bó hoa anh đưa, cả gương mặt thiếu điều chôn vô đó, Cung Huyền Thương thấy cô đáng yêu chết mất, không khỏi đưa tay vò tóc cô, ra hiệu cho tài xế lái xe đi. Đến khách sạn sắp xếp hành lý xong Cung Huyền Thương dẫn vợ đi ăn một ít ẩm thực địa phương để lót bụng.
Khác với sự phồn hoa náo nhiệt của Paris thì Amsterdam sở hữu một vẻ đẹp yên bình cổ điển đầy cuốn hút. Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đi lại những nơi từng đi bốn năm trước nhưng chưa kịp tận hưởng hết mọi vẻ đẹp, sự lặng lẽ của Amsterdam khiến Lôi Hòa Nghi bừng lên linh cảm vẽ tranh, vừa hay đã lâu cô không cầm cọ. Cung Huyền Thương chiều vợ chuẩn bị cho cô đầy đủ dụng cụ vẽ tùy thời mang theo để khi Lôi Hòa Nghi muốn thì có thể vẽ bất cứ lúc nào.
Đến Amsterdam, Lôi Hòa Nghi cảm giác được nhịp sống như chậm lại, khác hẳn sự vội vã ở Hải thành, nếu có Kiêu Kiêu ở đây thì hoãn mỹ hơn nhiều. Điều ngọt ngào nhất chính là mỗi buổi sáng thức dậy, bên giường đều sẽ có một bó hoa Tulip tươi tắn còn vương sương sớm được gói rất đẹp do Cung Huyền Thương dành tặng cho cô. Thực tế thì anh hoàn toàn có thể nhờ khách sạn chuẩn bị mỗi ngày nhưng anh lại không ngần ngại dậy sớm đến cửa hàng hoa mua và tự tay gói cho cô. Theo như anh nói thì chỉ có người chồng là anh đây mới hiểu rõ nhất Lôi Hòa Nghi thích hoa màu gì, phối màu như thế nào, dùng giấy gói màu nào và gói ra sao mới đúng với sở thích của cô khiến nhân viên cửa hàng hoa lẫn nhân viên khách sạn không khỏi ngưỡng mộ.
Mặc dù trong lòng rất hạnh phúc Lôi Hòa Nghi không muốn anh vất vả như vậy, tuy nhiên theo như Cung Huyền Thương nói thì hai người chỉ ở lại Amsterdam vài ngày nếu đến việc tặng hoa cũng nhờ người khác thì thật không ổn, huống chi hoa anh tặng vợ dĩ nhiên phải đích thân anh động tay. Lôi Hòa Nghi không nói lại anh càng không nỡ từ chối tấm lòng của anh cho nên cũng để anh tùy ý. Lịch trình hôm nay của hai vợ chồng là ngồi trực thăng ngắm nhìn cánh đồng hoa Tulip từ trên cao. Bởi vì tháng 6 cả hai mới đến Amsterdam nên đã bỏ qua lễ hội hoa Keukenhof, để bù đắp tiếc nuối này nên Cung Huyền Thương đã quyết định để cô ngắm hoa theo cách khác. Lôi Hòa Nghi có tiếc nuối thì có tiếc nuối nhưng không đến mức không xem lễ hội hoa thì không được, cô bây giờ rất dễ thỏa mãn, đi đâu làm gì cũng được, miễn có chồng bên cạnh là hạnh phúc rồi nhưng Cung Huyền Thương lại không muốn cô bỏ lỡ điều gì nên cứ quyết định như thế. Dù sao cũng tốn chút ít thời gian thôi, không ảnh hưởng gì nhiều.
Sau khi ăn sáng xong tài xế lái hai người đến địa điểm trực thăng đã đợi sẵn. Chẳng bao lâu sau trực thăng đã khởi hành để hai vợ chồng được ngắm nhìn toàn cảnh cánh đồng hoa rực rỡ sắc màu. Chưa bao giờ có trải nghiệm thị giác của tuyệt vời thế này nên Lôi Hòa Nghi cực kỳ phấn khích, máy ảnh treo trước cổ được cô cầm lên khởi động lưu lại từng khoảng khắc. Cung Huyền Thương ngồi bên cạnh thấy cô đang chăm chú chụp ảnh thì ra hiệu cho phi công giảm tốc độ lại để cô dễ chụp hơn. Bên ngoài trực thăng cũng có flycam do nhân viên trên trực thăng điều khiển để giúp hai vợ chồng quay lại những thước phim lãng mạn này.
Vi vu đến khi thỏa mãn rồi Lôi Hòa Nghi mới nắm tay Cung Huyền Thương đi xuống dùng bữa, món ăn được dọn sẵn, hai người chỉ cần đến đó ngồi xuống là có thể bắt đầu ăn, vừa ăn vừa ngắm cánh đồng hoa ngay bên cạnh là trải nghiệm không gì sánh được.
- Ăn xong chúng ta trở về nhé!
- Dạ!
- Chiều nay trở về chúng ta sẽ đi dạo thị trấn, sẵn tiện mua một ít đồ lưu niệm gửi về cho mọi người luôn, em thấy thế nào?
- Em nghe anh!
Sau khi ăn xong hai vợ chồng thu dọn một ít đồ lặt vặt rồi tạm biệt mọi người để trở về. Cung Huyền Thương đạo xe đạp chở Lôi Hòa Nghi đi dạo khắp phố chọn mua không ít đồ lưu niệm cho gia đình. Ví dụ như mua chuông xe đạp cho con trai và mấy đứa nhóc ở nhà, bánh Stroopwafel đặc trưng, mô hình nhà của Amsterdam và mô hình cối xay gió, cam thảo, hoa Tulip gỗ… Cung Huyền Thương đặc biệt dẫn Lôi Hòa Nghi đến thành phố Delft để cùng nhau làm đồ gốm. Nét đặc trưng của đồ gốm Delft là chỉ tô hai màu trắng xanh cho nên khâu tô màu Cung Huyền Thương không tham gia mà để người có năng khiếu hội họa là Lôi Hòa Nghi tự mình động thủ, mấy món đồ nhỏ xinh do hai người làm ra đều được cô tô màu chi tiết cực kỳ xinh đẹp. Đợi khi hoàn thành đóng gói cẩn thận là có thể gửi về nước.
Ngày mốt rời khỏi Amsterdam nên hôm sau Cung Huyền Thương đã đưa vợ đến làng cối xay gió nổi tiếng - Zaanse Schans. Lôi Hòa Nghi cực kỳ thích nơi này, đi dạo một vòng đã vội lấy dụng cụ vẽ tranh ra kiếm chỗ phác họa. Cung Huyền Thương thấy cô hí hửng như vậy cũng không ngại lấy thân mình làm ghế, ôm Lôi Hòa Nghi ngồi lên đùi để cô thoải mái vẽ tranh, còn bản thân hai tay ôm eo, đầu tựa vào vai lặng lẽ theo dõi từng nét vẽ của cô.
Vẽ xong hai bức tranh Lôi Hòa Nghi thỏa mãn vươn vai, Cung Huyền Thương khẽ cười lấy khăn giấy lau màu dính trên các đốt ngón tay sau đó xoa bóp giúp cô thả lỏng các cơ tay vì phải cầm cọ quá lâu.
- Em không sao, ngược lại là anh đó, làm ghế cho em lâu như vậy cũng không than một tiếng!
Cung Huyền Thương bật cười, đỡ lây gáy cô kéo xuống hôn một cái rồi đáp:
- Anh tập thể hình chẳng phải là để chăm sóc em và con sao, đừng lo, anh khỏe lắm!
Lôi Hòa Nghi bĩu môi không đáp lại, trong lúc đợi màu khô thì cô cầm tay anh đi dạo trong làng. Cảnh đẹp yên bình như vậy khiến Cung Huyền Thương nhớ đến cục bột nhỏ của mình ở nhà, không nói hai lời lấy điện thoại gọi về. Cuộc gọi rất nhanh được kết nối, gương mặt anh tuấn đáng yêu của bé con Kiêu Kiêu xuất hiện trước mặt.
- Bố, mẹ!
- Chào cục cưng, con ở nhà thế nào rồi?
- Dạ vui lắm, bố mẹ thì sao ạ?
- Bố mẹ cũng rất tốt, vài ngày nữa sẽ về với con nhé!
- Dạ!
- Bố mẹ đã mua một ít quà nho nhỏ chuẩn bị gửi về, con nhớ xem nhé!
- Vâng ạ! Lần trước bố mẹ gửi quà từ Paris về, con và mọi người thích lắm ạ!
- Vậy thì bố mẹ vui rồi!
Camera điện thoại nghiêng đi để Kiêu Kiêu có thể ngắm cảnh ở đây, gương mặt bé con không khỏi ngạc nhiên:
- Bố mẹ, đó là gì vậy ạ?
- Đây gọi là cối xay gió, con thích không?
- Cối xay gió đẹp quá, con thích lắm ạ!
- Lần sau cả nhà chúng ta cùng đi nhé!
- Vâng!
Ánh mắt Kiêu Kiêu không khỏi dõi theo mấy cái cối xay gió không ngừng xoay tròn theo từng đợt gió thổi đến, hiếm khi nào thấy bé con say mê thứ gì như vậy.
- Kiêu Kiêu à, thích như vậy sao con?
- Đây là lần đầu con thấy nó!
- Không sao, tương lai con dài, con muốn xem gì bố sẽ dẫn con đi xem!
- Dạ!
Hai vợ chồng cầm điện thoại đi dạo một vòng cho Kiêu Kiêu nhìn ngắm quang cảnh ở Zaanse Schans và giải thích cho Kiêu Kiêu vài thứ mà bé con không hiểu. Mãi đến khi bên kia đến giờ ăn Kiêu Kiêu mới không nỡ mà tạm biệt bố mẹ.
Sau khi tắt điện thoại, Cung Huyền Thương nắm tay Lôi Hòa Nghi quay trở lại chỗ vẽ tranh vừa rồi. Trong lúc cô thu dọn, anh chợt lên tiếng:
- Nghi Nghi…
- Dạ!
- Anh cảm thấy ngôi nhà kia không tồi, vị trí rất đẹp, em thấy thế nào?
Lôi Hòa Nghi tạm dừng việc trên tay đi đến đứng cạnh Cung Huyền Thương nhìn về hướng anh chỉ, một ngồi nhà nhỏ màu xanh lá với kiến trúc điển hình của Amsterdam kèm theo một cái cối xay gió đang xoay tròn, vị trí của ngôi nhà rất đẹp, trước mặt là một con đường làng nhỏ, bên cạnh con đường là cánh đồng cỏ xanh mướt trong lành, sau nhà là mặt hồ phẳng lặng ôn hòa…
- Đúng là rất đẹp…
- Mua nhé?
- Dạ!?
Lôi Hòa Nghi giật mình thảng thốt quay sang nhìn chồng, mua nhà mà anh nói nhẹ nhàng như mua rau ngoài chợ thế nhỉ. Đối diện với vẻ hoảng hốt của vợ, Cung Huyền Thương chỉ cười ôm cô vào lòng:
- Em thích mà con trai cũng thích, vậy thì mua thôi!
Lôi Hòa Nghi bất lực xoa đầu, nghĩ đến ánh mắt sáng rực của Kiêu Kiêu, đích xác là không cách nào lên tiếng từ chối được, nhìn thái độ của cô thì Cung Huyền Thương cũng đoán được cô không phản đối bèn lấy điện thoại gọi cho cấp cưới của phân bộ Cung thị ở Amsterdam đến xử lý việc mua lại căn nhà này. Ngày mai anh phải đến Hawaii nên có lẽ không kịp làm thủ tục, đành phiền bọn họ một phen, miễn sao trước khi anh về nước nhà về đến tay cho con trai là được. Cung Huyền Thương nói bằng tiếng Hà Lan nên Lôi Hòa Nghi không hiểu, chỉ thấy anh lại gọi thêm hai ba cuộc điện thoại nữa, có một cuộc là gọi cho Kỷ Tuyên, không biết anh lại làm phiền gì người ta nữa đây, Lôi Hòa Nghi đoán không ra. Xong việc Cung Huyền Thương đến giúp cô thu dọn dụng cụ vẽ còn xót lại rồi trở về khách sạn thu dọn để ngày mai lên đường đến Hawaii.
Bay một chuyến bay dài đáp xuống sân bay đã vô cùng mệt mỏi cộng thêm chênh lệch múi giờ nên vừa về khách sạn Lôi Hòa Nghi đã ngã xuống giường đánh một giấc dài. Đợi đến hôm sau dần quen với giờ giấc và thời tiết rồi hai vợ chồng mới bắt đầu đi dạo.
Paris hoa lệ, Amsterdam yên bình và Hawaii năng động là những gì Lôi Hòa Nghi cảm nhận được, nhưng dù là trải nghiệm như thế nào thì có Cung Huyền Thương ở bên cô vĩnh viễn không thấy chán.
Nắm tay anh đi dạo dọc bờ biển, Lôi Hòa Nghi thi thoảng lại khẩy chân khiến hai chân bám đầy cát mịn.
- Đã lâu rồi mới quay lại Hawaii… chuyến đi lần đó trước lúc trở về chúng ta đã thả vòng hoa xuống biển với lời hứa hẹn sẽ trở lại, không ngờ phải qua gần 5 năm mới lần nữa đặt chân đến Hawaii. Nhớ lần trước đến đây em và anh chỉ là bạn… còn chưa xác định quan hệ…
Cung Huyền Thương bật cười nhớ lại khoảng thời gian đó không khỏi siết chặt bàn tay đang nắm tay vợ:
- Làm sao anh quên được, em đến đây còn gặp phải bạn học cũ… tên gì nhỉ… Martin, khiến cho anh ghen đến nổi chỉ muốn đánh anh ta một trận.
- Khi đó anh còn chưa là gì của em mà đã ghen bóng ghen gió rồi!
Vừa dứt lời cả người đã bị Cung Huyền Thương bế lên, anh cúi đầu tựa trán vào trán cô, khẽ cắn chóp mũi nhỏ xinh một cái như oán giận, lên tiếng:
- Phải rồi, lúc đó anh và em chưa là gì cả nhưng anh nhớ rõ có một buổi tối nào đó… có hai người lăn lộn trên bãi biển suýt thì gạo nấu thành cơm, lúc đó mà anh không tỉnh táo lại thì có lẽ anh đã sớm cưới em về nhà rồi. Thực tế cho thấy, theo đuổi tình yêu mà quân tử quá cũng không phải tốt, đôi khi phải xấu xa một chút…
Nghe anh nhắc lại những chuyện xấu hổ lúc đó khiến cô đỏ bừng cả mặt, hận không thể bịt miệng anh lại, nghĩ là làm, Lôi Hòa Nghi dùng bàn tay thon thả trắng nõn của mình che miệng Cung Huyền Thương lại trừng mắt nhìn anh:
- Anh còn không biết xấu hổ mà nhắc lại?
Đáp lại cô là một tràng cười sảng khoái của anh, biết che miệng anh cũng vô dụng cô đành buông tay mà choàng qua cổ anh.
- Vật đổi sao dời, ngày đó anh và em chưa là gì của nhau, nhưng hôm nay em đã là vợ anh là mẹ của con anh! Hiện tại anh muốn làm gì em cũng được, không phải sao?
- Anh còn nói?
Cung Huyền Thương không trêu cô nữa, đổi tư thế cõng cô đi dạo trên bãi biển, vừa đi vừa nói lại chuyện cũ, bất tri bất giác đã về đến khách sạn, vừa hay cũng đã đến giờ ăn nên cả hai dùng bữa rồi mới về nghỉ ngơi.
Khác với Amsterdam hai người đi dạo rất nhiều thì ở Hawaii hai người tương đối nhàn nhã bởi vì chuyến đi mấy năm trước cả hai gần như đã thăm thú hầu hết các địa điểm nổi tiếng ở đây cho nên chuyến đi 5 ngày ngắn ngủi này hai người chủ yếu chỉ ôn lại chút kỷ niệm xưa, đi đến những nơi đầy ký ức và tận hưởng gió biển mát rượi trên chiếc du thuyền xa hoa.
Kiêu Kiêu thích biển nên thỉnh thoảng hai vợ chồng sẽ gọi về cho con trai để bé con ngắm cảnh đẹp Hawaii, khi gặp sinh vật nào mới lạ đẹp đẽ cũng sẽ âm thầm lưu lại để mang về bể cá trong nhà cho Kiêu Kiêu ngắm. Cung Huyền Thương cũng dẫn vợ đi lặn để bơi cùng đàn cá và ngắm san hô thầm hứa đợi con trai lớn thêm một chút sẽ tập lặn cho con sau đó dẫn bé con đi bơi cùng cá voi và cá nhà táng…
Hai ngày cuối Cung Huyền Thương và Lôi Hòa Nghi đi dạo khắp phố lớn ngõ nhỏ để mua quà. Đồ lưu niệm ở Hawaii khá nhiều nên hai người tốn kha khá thời gian để lựa chọn. Ngoài mấy món đồ như đàn Ukulele, áo Aloha, dây chuyền, đồ điêu khắc từ gỗ Koa… thì còn không ít đặc sản địa phương như hạt Macadamia Hawaii, mứt trái cây nhiệt đới, bánh Honolulu cookies, cà phê Kona… thật sự là rất nhiều.
Lôi Hòa Nghi nhìn mấy chiếc áo Aloha kích cỡ trẻ em mua cho Kiêu Kiêu không khỏi cười khẽ, bé con nhất định sẽ rất thích, thêm mứt hoa quả nữa, cô và con trai đều rất thích trái cây nên Cung Huyền Thương mua rất nhiều, chuyến này bé con nhất định vui đến nhảy cẫng lên cho xem.
Mặc dù sắp phải về nước nhưng Lôi Hòa Nghi chẳng hề lấy luyến tiếc chút nào, bởi vì cô nhớ con trai lắm rồi. Dặn lòng từ nay về sau đi du lịch ở đâu cũng không thể vắng mặt cục cưng bảo bối của hai vợ chồng được. Cung Huyền Thương sao không nhìn ra tâm trạng của cô nên cố tình sắp xếp chuyến bay sớm, hành lý cũng đã thu dọn xong, cơ bản cũng không có gì nhiều, lại đi máy bay của mình nên cũng không có gì phải lo. Đâu vào đó xong thì hai người tạm biệt Hawaii lên xe ra sân bay về nhà.
***
Dylan said: Bố em cỡ này mà em sống khiêm tốn là có lỗi với đời lắm!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.