Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy
Chương 89: Bbq
Lộng Thanh Phong
14/04/2021
Cuối cùng, bụng Đỗ Trạch Vũ đánh một tiếng hò hét bất khuất phá vỡ khung cảnh tình chàng ý thiếp của hai người kia. Đỗ Trạch Vũ xấu hổ xoa xoa bụng, tiệc khánh công chủ yếu là uống rượu, cậu không ăn được bao nhiêu.
Hứa Bạch liền đề nghị mọi người cùng đi ăn khuya, coi như chúc mừng cả bọn thoát cảnh bị nhốt.
“Anh biết chỗ này, mấy đứa theo anh.” Cố Tri hiếm khi tích cực.
Hai mươi phút sau, năm người tới một quán đồ nướng BBQ. Bày trí trong quán không tính là tinh xảo, bàn ăn giản dị đặt từ bên trong dài ra ngoài cửa, việc buôn bán lại rất đắt khách. Khói từ bếp than nóng nóng hổi lượn lờ quanh hàng khách đang đợi, còn mùi thơm hấp dẫn cuốn tới làm đám ảnh yêu trong góc mê say.
Cố Tri quen cửa quen nẻo mà dẫn bọn họ vào trong bếp, chào hỏi với ông chủ rồi lên lầu hai. Lúc này hai người còn lại mới phát hiện lầu hai không phục vụ khách, chỉ có một giá nướng BBQ được kê sát mép sân phơi. Đẩy cửa ra, cảnh đêm rực rỡ và cả trời sao như dành riêng cho họ.
Hai bên sân phơi thấp thoáng bóng cổ thụ, bọn họ ngồi ở đây cũng không sợ bị người khác nhận ra.
Hứa Bạch vịn vào lan can nhìn xuống dưới, “Sao anh tìm được chỗ này thế? Quen ông chủ hả?”
Cố Tri cười cười, “Ông chủ quán bar anh hát trước đây, bác sĩ cảnh báo anh ta không được uống rượu, anh ta thấy làm người mà không được uống rượu thì sống không còn gì thú vị nữa, nên đóng luôn quán bar, đổi thành bán BBQ.”
“Lý do này cũng hay thật, nhưng nhiều người ăn BBQ cũng muốn uống ruoju chung mà?”
“Cho nên chỗ này không bán rượu, chỉ có Coca.”
Kiên quyết chỉ bán Coca, là giới hạn của ông chủ. Thích thì uống, không thích thì qua quán khác.
Hứa Bạch mỉm cười, trong lòng càng thêm hứng thú với ông chủ này, nói chuyện với Cố Tri cũng hỏi thăm sâu thêm. Hai tên bạn gay này, tuy bình thường ít gặp mặt, sở thích cũng không mấy giống nhau, nhưng sóng điện não thường xuyên trùng kênh, sau đó anh một câu tôi một câu, nhìn thân thiện cởi mở nhưng thực tế lại làm người khác không thể chen lời.
Mấy lần Tưởng Cố Bắc muốn gây sự chú ý với Cố Tri đều thất bại, rốt cuộc anh không nhịn được dời ánh mắt tới Phó Tây Đường đang tao nhã thong dòng ngồi trên ghế sofa.
Phó Tây Đường nhìn thấy cũng thờ ơ không phản ứng. Đương lúc Tưởng Cố Bắc muốn từ bỏ, anh bỗng lên tiếng, “Hứa Bạch.”
Hứa Bạch gần như quay lại theo bản năng, “Dạ Phó tiên sinh?”
Tưởng Cố Bắc: “………….”
Đỗ Trạch Vũ: Con người nên biết nhìn vào hiện thực, đừng nên đua đòi theo người khác những chuyện mình không có khả năng.
Chốc lát sau đã đến giờ quán ăn mở cửa. Đầu bếp Phó Tây Đường và đệ tử hờ Tưởng Cố Bắc thi nướng BQQ, cuối cùng Tưởng Cố Bắc bị Cố Tri đẩy ra ngoài vì kỹ thuật quá nát.
Còn Đỗ Trạch Vũ, đương nhiên tự nướng tự ăn, ở đây có ai nhìn thấy cậu ta sao? Đáp án là không.
Hứa Bạch nhìn Cố Tri, cũng nổi lên ý định muốn lên biểu hiện, báo đáo ơn cứu mạng của Phó Tây Đường. Cậu kéo Phó Tây Đường qua ngồi lên ghế, lấy cho anh một ly Coca, sau đó cầm cọ bắt đầu nướng thịt.
Cố Tri hỏi: “Cậu làm được không đó?”
Hứa Bạch: “Người anh em, sao anh lại hỏi một người đàn ông là được hay không được?”
Cố Tri chân thành xin lỗi, sau đó nhắc nhở cậu: “Lật mặt đi.”
Nghe vậy, Hứa Bạch nắm lấy đầu que, cổ tay nhích nhẹ, lật thịt dứt khoát gọn ghẽ, trông đến là vui tai vui mắt, lại phết một lớp dầu lên. Chưa bàn tới chuyện khác, tư thế Hứa Bạch bày ra cũng đủ để lòe người xem rồi.
Hứa Bạch tin rằng thịt ba chỉ phải nướng hết mỡ mới ngon, và rồi cậu thành công làm miếng thịt bốc lên khói đen.
“Chậc.” Cậu bất đắc dĩ, thịt ba chỉ này không thức thời gì cả, đúng là miếng thịt phản đồ.
Cố Tri cũng rất bất đắc dĩ, “Thôi để anh làm cho, tội nghiệp thịt heo quá.”
“Em cũng tội nghiệp lắm đấy.”
Cố Tri nghĩ nghĩ, cảm thấy anh em mình nói quá chuẩn, bèn đưa cho cậu hai miếng bánh mật, “Cậu nướng cái này đi.”
“Nướng bánh mật à.”
“Sao có đường rải trên mặt thế?”
“……..”
Hai bên liếc nhau, sáng suốt lựa chọn im lặng.
Thử hỏi trên thế gian này làm cách nào để duy trì tình hữu nghị bền chặt, đó chính là mãi mãi cũng đừng tranh cãi với anh em nhà mình chuyện đồ ăn mặn hay ngọt ngon hơn, Giang Chiết free ship hay Bắc Kinh cam kết đồ ăn đến tay còn nóng hổi như đồ ăn nhà làm mới ra lò thì tốt hơn.
Hứa Bạch gọi chiêu này là <Câm miệng đi, anh em.”
Phó Tây Đường tới bên cạnh cậu, “Để tôi làm cho.”
Nhưng Hứa Bạch thấy Đỗ Trạch Vũ còn ở đây, cậu mà không làm gì thì giống ăn hại lắm, dẫn đến diễn biến tiếp theo thành ——- Phó Tây Đường đứng bên cạnh Hứa Bạch, tay cầm tay chỉ Hứa Bạch cách nướng thịt ba chỉ thơm ngon đậm đà.
Chẳng được bao lâu, Tưởng Cố Bắc cũng học theo mà tới chỗ Cố Tri.
Đỗ Trạch Vũ trợn trắng mắt nhìn trời cao vời vợi trên kia.
Vì sao cậu lại ở đây? Bộ phim năm người, chắc chắn cậu là vai phụ không tên không tuổi.
Đỗ Trạch Vũ bi phẫn muốn chết đành cô đơn ngồi chơi di động trong góc, chơi một hồi đã tìm được một người anh em cùng cảnh ngộ.
Hứa Bạch bưng dĩa thịt cho cậu ta, thấy cậuta cười hết sức dâm-đãng, nhịn không được hỏi: “Cậu đang xem gì đó?”
Đỗ Trạch Vũ liền đưa điện thooại cho cậu, “Chu Tề lại bị diss diễn tinh ẻo lả, mỗi tháng một lần, tới đều đặn hơn cả bà dì.”
Hứa Bạch liếc sơ qua, đọc được một bình luận trong đó mà không nhịn cười nổi.
Đại hiệp Mạc Bắc: Diễn tinh thì sao?! Quý vị lại đây làm một cú thật tình tôi xem nào! Chu bảo bối nhà tụi này cố gắng bày ra mặt hoàn mỹ nhất của mình thì có gì sai? Chỉ là trong lúc quý vị bước vào phòng tắm hóa thân thành ca vương, tranh thủ ra mắt thêm bộ phim mà thôi! Quý vị hát được còn anh ấy đóng phim thì không được sao? Có bệnh không vậy!
“Cái này là bênh vực hay bôi đen vậy trời?” Cố Tri đi ngang qua vô tình thấy được, nhịn không được hỏi.
Hứa Bạch hơi đắn đo không dám chắc, ba người cùng chung hoạn nạn thang máy cẩn thận thảo luận một phen, cuối cùng kết luận —— phong cách của fan Chu Tề tương đối ma huyễn.
Đúng lúc này, Đỗ Trạch Vũ nhận được một thông báo có hoạt động mới từ bạn bè trên wechat. Nội dung hiển thị sau cú click mở như sau ——
Chu kỳ tử vong: Sự nở rộ hoàn mỹ của ta luôn luôn có người thưởng thức, ngươi thì cút đi.
Đỗ Trạch Vũ: “Trời, thả mình rơi tự do hả, anh ta không sợ có người chụp lại câu này đăng lên mạng sao?”
Hứa Bạch: “Thế mới gọi là thả mình rơi tự do.”
Cố Tri: “Ừ……… Ngầu đấy.”
Tưởng Cố Bắc: “Ngầu?”
Hứa Bạch: “Có khi cậu ta đa sầu đa cảm như vầy có thể thu hút fan đấy.”
Tưởng Cố Bắc: “Đa sầu đa cảm?”
Đầu năm nay lưu hành hình mẫu người gì thế này? Đàn ông manly thực sự không còn nổi tiếng nữa ư?
Mọi người anh một tiếng tôi một câu mà tán dóc, Hứa Bạch còn tranh thủ mở hot search trên mạng ra, không biết chừng nào thì tới lượt mình lên sân khấu.
“Đúng rồi.” Hứa Bạch như nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi Cố Tri: “Anh định quay MV cho ca khúc mới phải không, có cần em giúp gì không/”
Cố Tri gật đầu, “Ừ, mà anh còn một bài chưa viết lời xong, chờ khi xong hết rồi tính tiếp. Mấy nay anh vẫn tới đây tìm linh cảm, cũng gần gần được rồi.”
“Chỗ này?” Hứa Bạch hơi ngả người ra sau nhìn lướt qua kẻ đến người đi nơi quán lẩu. Giọng của Cố Tri cũng vang lên bên tai, “Ừ. Vị trí này khá tốt, liếc mắt trông ra là thấy được hết tất cả.”
Nghe vậy, Tưởng Cố Bắc cũng nhìn theo tầm mắt anh, chỉ thấy màn khói mông lung dâng lên từ lầu dưới, giao hòa cùng ánh trăng. Từ góc độ này, anh không thấy được người ở dưới, chỉ nghe được tiếng nói ồn ã náo nhiệt. Nếu là trước đây, anh không thích nhất chính là cảnh tượng ồn ào như vậy, nó sẽ đánh gãy ý tưởng sáng tác của anh.
Nhưng không hiểu sao hôm nay lại khác, có lẽ bởi khung cảnh mờ ảo của khỏi mỏng hòa tan trong ánh trăng.
Anh quay đầu nhìn Cố Tri, trong mắt Cố Tri không chỉ phản chiếu vui đùa giận dữ của người ở bên dưới, còn có cả trời sao cùng khói tỏa dưới trăng sáng.
Nhưng rõ ràng trời đêm Bắc Kinh đâu được mấy ngôi sao.
Ánh sao sâu trong đôi mắt Cố Tri.
Tưởng Cố Bắc nhìn tới ngẩn người, đúng lúc này, giọng nói khoác lác chém gió của vài người đàn ông trung niên dưới lầu bỗng vang dội hơn. Hai đứa nhỏ có lẽ là đang chơi game trên di động, vừa đánh vừa kích động hét lên liên tục“Đánh đánh đánh đánh chết nó!”, “Cứu tao mau!”.
Có cô gái trẻ, trông có vẻ như đang thất tình, bỗng dưng khóc nức nở hét lên: “Dô!”
Cạn ly Coca! Ưu phiền tan biến sạch!
Nhất thời Tưởng Cố Bắc cảm thấy thật kỳ diệu, nghe những âm thanh này, trong đầu anh tự động hiện lên những gương mặt mơ hồ nhưng rất sống động.”
Những âm thanh này hòa cũng tiếng vang “tách tách” từ giá nướng BBQ nóng hổi, cuối cùng đều hóa thành âm phù.
音符:Dấu hiệu ghi âm (dài ngắn, cao thấp) trong âm nhạc hoặc ngôn ngữ học. Theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng là: Dấu hiệu để ghi các âm thanh, tức nốt nhạc ( note).
Đúng lúc này, Cố Tri ngâm nga một giai điệu, nhịp phách nhẹ nhàng kia len lỏi vào tai Tưởng Cố Bắc, thẳng tiến vào tim anh, hội ngộ những âm phù vừa rồi, cùng kết hợp lại với nhau.
Thanh âm Cố Tri dần nhẹ đi, hiển nhiên anh chỉ mới biên được một đoạn ngắn như vậy.
Giọng hát của Tưởng Cố Bắc cũng vang lên sau đấy, dùng xiên tre gõ trên mặt thủy tinh, nối tiếp giai điệu vừa rồi của Cố Tri, “Leng ka leng keng” ngâm nga.
Trong mắt Cố Tri nổi lên vui vẻ bất ngờ, nghiêm túc nhìn Tưởng Cố Bắc, làm cậu chàng cool ngầu này nhanh chóng tự mãn.
Hứa Bạch thấy cay đôi mắt, lười chẳng muốn nhìn anh, nghiêng người qua bên cạnh ngã vào lòng Phó Tây Đường. Tay vẫn cầm Coca, nhận bừa là say Coca.
Đỗ Trạch Vũ kế thừa đôi mắt cá chết của Cố Tri, lần thứ hai yên lặng cúi đầu nhìn di động, phát hiện Chu Tề đã trả lời mình. Vừa rồi cậu bị Hứa Bạch xúi giục bình luận an ủi Chu Tề, cũng khéo léo bày tỏ sự lo lắng của mọi người bên này cho cậu ta biết.
Chu Tề đáp lại thế này ——–
Chu kỳ tử vong: Thiếu!
Chu kỳ tử vong: Chời má sao cậu trà trộn vào đây được?!
Mưa to gió lớn: ……………..
Đỗ Trạch Vũ cáu điên chặn Chu Tề, nổi giận đùng đùng chuẩn bị nhấn thích cho tất cả weibo mắng cậu ta thiểu năng trí tuệ, không ngờ lại thấy được một tin mới. ngôn tình tổng tài
“Lên rồi! Chúng ta lên đầu đề rồi!”
Hứa Bạch và Cố Tri bị thu hút, chạy qua xem, “Đâu đâu?”
Hứa Bạch liền đề nghị mọi người cùng đi ăn khuya, coi như chúc mừng cả bọn thoát cảnh bị nhốt.
“Anh biết chỗ này, mấy đứa theo anh.” Cố Tri hiếm khi tích cực.
Hai mươi phút sau, năm người tới một quán đồ nướng BBQ. Bày trí trong quán không tính là tinh xảo, bàn ăn giản dị đặt từ bên trong dài ra ngoài cửa, việc buôn bán lại rất đắt khách. Khói từ bếp than nóng nóng hổi lượn lờ quanh hàng khách đang đợi, còn mùi thơm hấp dẫn cuốn tới làm đám ảnh yêu trong góc mê say.
Cố Tri quen cửa quen nẻo mà dẫn bọn họ vào trong bếp, chào hỏi với ông chủ rồi lên lầu hai. Lúc này hai người còn lại mới phát hiện lầu hai không phục vụ khách, chỉ có một giá nướng BBQ được kê sát mép sân phơi. Đẩy cửa ra, cảnh đêm rực rỡ và cả trời sao như dành riêng cho họ.
Hai bên sân phơi thấp thoáng bóng cổ thụ, bọn họ ngồi ở đây cũng không sợ bị người khác nhận ra.
Hứa Bạch vịn vào lan can nhìn xuống dưới, “Sao anh tìm được chỗ này thế? Quen ông chủ hả?”
Cố Tri cười cười, “Ông chủ quán bar anh hát trước đây, bác sĩ cảnh báo anh ta không được uống rượu, anh ta thấy làm người mà không được uống rượu thì sống không còn gì thú vị nữa, nên đóng luôn quán bar, đổi thành bán BBQ.”
“Lý do này cũng hay thật, nhưng nhiều người ăn BBQ cũng muốn uống ruoju chung mà?”
“Cho nên chỗ này không bán rượu, chỉ có Coca.”
Kiên quyết chỉ bán Coca, là giới hạn của ông chủ. Thích thì uống, không thích thì qua quán khác.
Hứa Bạch mỉm cười, trong lòng càng thêm hứng thú với ông chủ này, nói chuyện với Cố Tri cũng hỏi thăm sâu thêm. Hai tên bạn gay này, tuy bình thường ít gặp mặt, sở thích cũng không mấy giống nhau, nhưng sóng điện não thường xuyên trùng kênh, sau đó anh một câu tôi một câu, nhìn thân thiện cởi mở nhưng thực tế lại làm người khác không thể chen lời.
Mấy lần Tưởng Cố Bắc muốn gây sự chú ý với Cố Tri đều thất bại, rốt cuộc anh không nhịn được dời ánh mắt tới Phó Tây Đường đang tao nhã thong dòng ngồi trên ghế sofa.
Phó Tây Đường nhìn thấy cũng thờ ơ không phản ứng. Đương lúc Tưởng Cố Bắc muốn từ bỏ, anh bỗng lên tiếng, “Hứa Bạch.”
Hứa Bạch gần như quay lại theo bản năng, “Dạ Phó tiên sinh?”
Tưởng Cố Bắc: “………….”
Đỗ Trạch Vũ: Con người nên biết nhìn vào hiện thực, đừng nên đua đòi theo người khác những chuyện mình không có khả năng.
Chốc lát sau đã đến giờ quán ăn mở cửa. Đầu bếp Phó Tây Đường và đệ tử hờ Tưởng Cố Bắc thi nướng BQQ, cuối cùng Tưởng Cố Bắc bị Cố Tri đẩy ra ngoài vì kỹ thuật quá nát.
Còn Đỗ Trạch Vũ, đương nhiên tự nướng tự ăn, ở đây có ai nhìn thấy cậu ta sao? Đáp án là không.
Hứa Bạch nhìn Cố Tri, cũng nổi lên ý định muốn lên biểu hiện, báo đáo ơn cứu mạng của Phó Tây Đường. Cậu kéo Phó Tây Đường qua ngồi lên ghế, lấy cho anh một ly Coca, sau đó cầm cọ bắt đầu nướng thịt.
Cố Tri hỏi: “Cậu làm được không đó?”
Hứa Bạch: “Người anh em, sao anh lại hỏi một người đàn ông là được hay không được?”
Cố Tri chân thành xin lỗi, sau đó nhắc nhở cậu: “Lật mặt đi.”
Nghe vậy, Hứa Bạch nắm lấy đầu que, cổ tay nhích nhẹ, lật thịt dứt khoát gọn ghẽ, trông đến là vui tai vui mắt, lại phết một lớp dầu lên. Chưa bàn tới chuyện khác, tư thế Hứa Bạch bày ra cũng đủ để lòe người xem rồi.
Hứa Bạch tin rằng thịt ba chỉ phải nướng hết mỡ mới ngon, và rồi cậu thành công làm miếng thịt bốc lên khói đen.
“Chậc.” Cậu bất đắc dĩ, thịt ba chỉ này không thức thời gì cả, đúng là miếng thịt phản đồ.
Cố Tri cũng rất bất đắc dĩ, “Thôi để anh làm cho, tội nghiệp thịt heo quá.”
“Em cũng tội nghiệp lắm đấy.”
Cố Tri nghĩ nghĩ, cảm thấy anh em mình nói quá chuẩn, bèn đưa cho cậu hai miếng bánh mật, “Cậu nướng cái này đi.”
“Nướng bánh mật à.”
“Sao có đường rải trên mặt thế?”
“……..”
Hai bên liếc nhau, sáng suốt lựa chọn im lặng.
Thử hỏi trên thế gian này làm cách nào để duy trì tình hữu nghị bền chặt, đó chính là mãi mãi cũng đừng tranh cãi với anh em nhà mình chuyện đồ ăn mặn hay ngọt ngon hơn, Giang Chiết free ship hay Bắc Kinh cam kết đồ ăn đến tay còn nóng hổi như đồ ăn nhà làm mới ra lò thì tốt hơn.
Hứa Bạch gọi chiêu này là <Câm miệng đi, anh em.”
Phó Tây Đường tới bên cạnh cậu, “Để tôi làm cho.”
Nhưng Hứa Bạch thấy Đỗ Trạch Vũ còn ở đây, cậu mà không làm gì thì giống ăn hại lắm, dẫn đến diễn biến tiếp theo thành ——- Phó Tây Đường đứng bên cạnh Hứa Bạch, tay cầm tay chỉ Hứa Bạch cách nướng thịt ba chỉ thơm ngon đậm đà.
Chẳng được bao lâu, Tưởng Cố Bắc cũng học theo mà tới chỗ Cố Tri.
Đỗ Trạch Vũ trợn trắng mắt nhìn trời cao vời vợi trên kia.
Vì sao cậu lại ở đây? Bộ phim năm người, chắc chắn cậu là vai phụ không tên không tuổi.
Đỗ Trạch Vũ bi phẫn muốn chết đành cô đơn ngồi chơi di động trong góc, chơi một hồi đã tìm được một người anh em cùng cảnh ngộ.
Hứa Bạch bưng dĩa thịt cho cậu ta, thấy cậuta cười hết sức dâm-đãng, nhịn không được hỏi: “Cậu đang xem gì đó?”
Đỗ Trạch Vũ liền đưa điện thooại cho cậu, “Chu Tề lại bị diss diễn tinh ẻo lả, mỗi tháng một lần, tới đều đặn hơn cả bà dì.”
Hứa Bạch liếc sơ qua, đọc được một bình luận trong đó mà không nhịn cười nổi.
Đại hiệp Mạc Bắc: Diễn tinh thì sao?! Quý vị lại đây làm một cú thật tình tôi xem nào! Chu bảo bối nhà tụi này cố gắng bày ra mặt hoàn mỹ nhất của mình thì có gì sai? Chỉ là trong lúc quý vị bước vào phòng tắm hóa thân thành ca vương, tranh thủ ra mắt thêm bộ phim mà thôi! Quý vị hát được còn anh ấy đóng phim thì không được sao? Có bệnh không vậy!
“Cái này là bênh vực hay bôi đen vậy trời?” Cố Tri đi ngang qua vô tình thấy được, nhịn không được hỏi.
Hứa Bạch hơi đắn đo không dám chắc, ba người cùng chung hoạn nạn thang máy cẩn thận thảo luận một phen, cuối cùng kết luận —— phong cách của fan Chu Tề tương đối ma huyễn.
Đúng lúc này, Đỗ Trạch Vũ nhận được một thông báo có hoạt động mới từ bạn bè trên wechat. Nội dung hiển thị sau cú click mở như sau ——
Chu kỳ tử vong: Sự nở rộ hoàn mỹ của ta luôn luôn có người thưởng thức, ngươi thì cút đi.
Đỗ Trạch Vũ: “Trời, thả mình rơi tự do hả, anh ta không sợ có người chụp lại câu này đăng lên mạng sao?”
Hứa Bạch: “Thế mới gọi là thả mình rơi tự do.”
Cố Tri: “Ừ……… Ngầu đấy.”
Tưởng Cố Bắc: “Ngầu?”
Hứa Bạch: “Có khi cậu ta đa sầu đa cảm như vầy có thể thu hút fan đấy.”
Tưởng Cố Bắc: “Đa sầu đa cảm?”
Đầu năm nay lưu hành hình mẫu người gì thế này? Đàn ông manly thực sự không còn nổi tiếng nữa ư?
Mọi người anh một tiếng tôi một câu mà tán dóc, Hứa Bạch còn tranh thủ mở hot search trên mạng ra, không biết chừng nào thì tới lượt mình lên sân khấu.
“Đúng rồi.” Hứa Bạch như nhớ ra điều gì, quay đầu hỏi Cố Tri: “Anh định quay MV cho ca khúc mới phải không, có cần em giúp gì không/”
Cố Tri gật đầu, “Ừ, mà anh còn một bài chưa viết lời xong, chờ khi xong hết rồi tính tiếp. Mấy nay anh vẫn tới đây tìm linh cảm, cũng gần gần được rồi.”
“Chỗ này?” Hứa Bạch hơi ngả người ra sau nhìn lướt qua kẻ đến người đi nơi quán lẩu. Giọng của Cố Tri cũng vang lên bên tai, “Ừ. Vị trí này khá tốt, liếc mắt trông ra là thấy được hết tất cả.”
Nghe vậy, Tưởng Cố Bắc cũng nhìn theo tầm mắt anh, chỉ thấy màn khói mông lung dâng lên từ lầu dưới, giao hòa cùng ánh trăng. Từ góc độ này, anh không thấy được người ở dưới, chỉ nghe được tiếng nói ồn ã náo nhiệt. Nếu là trước đây, anh không thích nhất chính là cảnh tượng ồn ào như vậy, nó sẽ đánh gãy ý tưởng sáng tác của anh.
Nhưng không hiểu sao hôm nay lại khác, có lẽ bởi khung cảnh mờ ảo của khỏi mỏng hòa tan trong ánh trăng.
Anh quay đầu nhìn Cố Tri, trong mắt Cố Tri không chỉ phản chiếu vui đùa giận dữ của người ở bên dưới, còn có cả trời sao cùng khói tỏa dưới trăng sáng.
Nhưng rõ ràng trời đêm Bắc Kinh đâu được mấy ngôi sao.
Ánh sao sâu trong đôi mắt Cố Tri.
Tưởng Cố Bắc nhìn tới ngẩn người, đúng lúc này, giọng nói khoác lác chém gió của vài người đàn ông trung niên dưới lầu bỗng vang dội hơn. Hai đứa nhỏ có lẽ là đang chơi game trên di động, vừa đánh vừa kích động hét lên liên tục“Đánh đánh đánh đánh chết nó!”, “Cứu tao mau!”.
Có cô gái trẻ, trông có vẻ như đang thất tình, bỗng dưng khóc nức nở hét lên: “Dô!”
Cạn ly Coca! Ưu phiền tan biến sạch!
Nhất thời Tưởng Cố Bắc cảm thấy thật kỳ diệu, nghe những âm thanh này, trong đầu anh tự động hiện lên những gương mặt mơ hồ nhưng rất sống động.”
Những âm thanh này hòa cũng tiếng vang “tách tách” từ giá nướng BBQ nóng hổi, cuối cùng đều hóa thành âm phù.
音符:Dấu hiệu ghi âm (dài ngắn, cao thấp) trong âm nhạc hoặc ngôn ngữ học. Theo từ điển Nguyễn Quốc Hùng là: Dấu hiệu để ghi các âm thanh, tức nốt nhạc ( note).
Đúng lúc này, Cố Tri ngâm nga một giai điệu, nhịp phách nhẹ nhàng kia len lỏi vào tai Tưởng Cố Bắc, thẳng tiến vào tim anh, hội ngộ những âm phù vừa rồi, cùng kết hợp lại với nhau.
Thanh âm Cố Tri dần nhẹ đi, hiển nhiên anh chỉ mới biên được một đoạn ngắn như vậy.
Giọng hát của Tưởng Cố Bắc cũng vang lên sau đấy, dùng xiên tre gõ trên mặt thủy tinh, nối tiếp giai điệu vừa rồi của Cố Tri, “Leng ka leng keng” ngâm nga.
Trong mắt Cố Tri nổi lên vui vẻ bất ngờ, nghiêm túc nhìn Tưởng Cố Bắc, làm cậu chàng cool ngầu này nhanh chóng tự mãn.
Hứa Bạch thấy cay đôi mắt, lười chẳng muốn nhìn anh, nghiêng người qua bên cạnh ngã vào lòng Phó Tây Đường. Tay vẫn cầm Coca, nhận bừa là say Coca.
Đỗ Trạch Vũ kế thừa đôi mắt cá chết của Cố Tri, lần thứ hai yên lặng cúi đầu nhìn di động, phát hiện Chu Tề đã trả lời mình. Vừa rồi cậu bị Hứa Bạch xúi giục bình luận an ủi Chu Tề, cũng khéo léo bày tỏ sự lo lắng của mọi người bên này cho cậu ta biết.
Chu Tề đáp lại thế này ——–
Chu kỳ tử vong: Thiếu!
Chu kỳ tử vong: Chời má sao cậu trà trộn vào đây được?!
Mưa to gió lớn: ……………..
Đỗ Trạch Vũ cáu điên chặn Chu Tề, nổi giận đùng đùng chuẩn bị nhấn thích cho tất cả weibo mắng cậu ta thiểu năng trí tuệ, không ngờ lại thấy được một tin mới. ngôn tình tổng tài
“Lên rồi! Chúng ta lên đầu đề rồi!”
Hứa Bạch và Cố Tri bị thu hút, chạy qua xem, “Đâu đâu?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.