Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy
Chương 49: Bên hồ
Lộng Thanh Phong
14/04/2021
Cuối cùng Hứa Bạch vẫn hóa về nguyên hình, bị Phó Tây Đường vớt lên từ trong nước. Tiếc là con rắn cậu đã thành niên rồi, bản thể rất lớn, không thể quấn lên tay Phó tiên sinh làm nũng được.
Hứa Bạch bèn lắc lắc đuôi thoát khỏi tay Phó Tây Đường, thi triển kỹ năng bơi nhanh như bay.
Cậu còn đang khỏa thân đó!
Phó Tây Đường mỉm cười, yên lặng theo cậu tới chỗ lùm cây khuất trong góc. Chỗ đó có một gốc cổ thụ lớn. Hứa Bạch liền trốn sau cây biến thành người, vừa tìm quần áo giấu ở đó để thay, vừa cẩn thận ló đầu khỏi thân cây dặn dò: “Phó tiên sinh canh gác giúp em nhá.”
Lỡ như bị người khác nhìn thấy, anh danh một đời khó giữ được. Đầu đề hôm sau, không, tâm điểm nóng hổi trên internet tối nay sẽ biến thành <Khiếp sợ! Ảnh để đình đám Hứa Bạch nửa đêm ở công viên …….>
Phó Tây Đường dựa lưng vào thân cây, trở tay xoa xoa đầu cậu.
Hứa Bạch lại lầu bầu một câu, cảm thấy Phó Tây Đường luôn xem cậu là trẻ con mà dỗ dành. Gió đêm quét qua, trên người rét lạnh căm căm, cậu nào còn sức nghĩ đông nghĩ tây, vội vàng cầm khăn lông lau khô người, lẹ làng xỏ quần vào.
Khúc dưới đã chỉn chu, cậu liền cầm chiếc áo thun chuẩn bị tròng lên người. Nhưng chỉ mới xỏ tay vào tay áo, Phó Tây Đường bỗng một bước vọt vào, đẩy cậu đè lên thân cây.
Hứa Bạch mở to hai mắt, không biết Phó Tây Đường muốn làm gì với cậu giữa đêm hôm mịt mờ trong rừng cây vắng vẻ như vầy ——– em nói cho anh biết, anh đừng làm như vậy, anh mà làm như vậy em rất có khả năng sẽ khuất phục đó!
Bàn tay Phó Tây Đường lót trên lưng Hứa Bạch, tránh vỏ cây cọ xước vai cậu, tay khác đè trên môi, “Suỵt, có người tới.”
Hứa Bạch nhất thời cảnh giác, cứ như vậy bị Phó Tây Đường giam giữ lại, thở mạnh cũng không dám, e sợ người qua đường phát hiện gian-tình của ảnh đế sau gốc cổ thụ.
Tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên mơ hồ như thể đá cuội bị giẫm lạo rạo. Một nam một nữ cười nói từ đằng xa đi tới, vừa đi vừa đùa giỡn, nghe thì có vẻ là một cặp đôi trẻ tình cảm rất tốt.
Hứa Bạch càng không dám động đậy. Tuy nói cậu có thể dùng thủ thuật che mắt giấu đi khuôn mặt thật, nhưng quần áo cậu còn chưa mặc đàng hoàng, nếu bị bắt gặp thì ngượng ngùng xấu hổ lắm.
Mấy hôm trước đâu xảy ra chuyện gì, hôm nay vừa gặp Phó tiên sinh lại có chuyện.
Ánh mắt Hứa Bạch nhìn Phó Tây Đường có chút u oán. Cố tình hai người lại dựa sát vào nhau, nghe được cả tiếng hô hấp, chút u oán này dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Tây Đường, chậm rãi thay hương đổi vị.
Lỗ tai Hứa Bạch lại bắt đầu ửng đỏ, tế bào trên khắp cơ thể đều bị hấp dẫn bởi hơi thở trên người Phó Tây Đường, rất nhanh đã không còn nghe được tiếng chân của đôi tình nhân kia.
Đúng lúc này Phó Tây Đường bỗng ấn gáy Hứa Bạch để cậu vùi đầu lên vai mình.
Hứa Bạch không rõ nguyên do, vẫn đang nghi hoặc, liền nghe cô gái trong cặp đôi vừa rồi ngạc nhiên hô lên nho nhỏ, “Anh coi kìa, hình như bên kia có người……….”
“Em đừng nhìn, trốn ở góc đen thui như vậy, chắc chắn là đang gì gì đó, chậc chậc……….”
“Ấy, anh đừng có nói ra thế!”
“Ha ha ha ha đi thôi, mau đi thôi.”
Hai người cười đi xa, lỗ tai Hứa Bạch đỏ lên như nhuộm lớp chu sa.
Tay Phó Tây Đường lại trở nên không thành thật, phảng phất như muốn chứng thực lời nói của cặp đôi kia, ngón tay nhéo vành tai nóng hổi của Hứa Bạch, cúi đầu đè cậu lên thân cây mà hôn.
Đáng thương cho chiếc áo thun trong tay Hứa Bạch bị vò nhăn nhúm cả, đến giờ cũng chưa được mặc lên.
Hứa Bạch bị chọc tới bốc hỏa, không còn biết thẹn hay không thẹn, duỗi tay ôm cổ Phó Tây Đường, mặc bản thân thích gì đòi nấy.
Cái hôn này của Phó Tây Đường không giống trước nay. Trong dĩ vãng, anh luôn mang chút khắc chế. Mà lúc này đây tình ý mãnh liệt lại như sóng biển ập lên người Hứa Bạch, động tác của anh hơi chút vội vàng, dường như có chút điên cuồng mơ hồ.
Hết thảy mê loạn tựa như thủy triều, dâng lên dồn dập, thối lui cũng nhanh.
Phó Tây Đường bỗng buông Hứa Bạch ra, áp trán vào trán cậu, cũng không tiến thêm bước nào nữa.
Hứa Bạch nghi hoặc trợn mắt nhìn anh, thân mình giật giật, không cẩn thận đụng phải một chỗ lửa nóng. Cả người cậu hơi cứng lại, lỗ tai đỏ tưng bừng, ậm ừ không nói chuyện.
Phó Tây Đường bật cười, tiếng cười khẽ như gió như ca, “Sao đây nhỉ, tôi có phản ứng với em, đây không phải chuyện thường tình sao.”
“Đừng nói gì nữa mà Phó tiên sinh.” Anh nói tiếp em cũng không nhịn nổi.
“Ừ, tôi không nói nữa” Phó Tây Đường ngoài miệng dồ dành, tay vẫn tiếp tục vò lỗ tai đỏ rực của cậu.
Hứa Bạch bị anh trêu chọc tới thực sự sắp nổi lửa, duỗi tay bắt lấy cổ tay anh, nhướng mày: “Hay là chúng ta về ngay đi?”
Phó Tây Đường bỗng dưng đổi giọng: “A Yên tới.”
Rồi, lửa nóng nên hay không nên khơi lên đều tiêu tán hết.
Hứa Bạch nhanh chóng mặc đồ đàng hoàng, ra vẻ thoải mái hào phóng cùng Phó Tây Đường từ sau thân cây bước ra ngoài.
A Yên đáng thương còn đang dọc theo ven hồ không ngừng tim Hứa Bạch. Cậu nhóc kêu nửa ngày cũng không thấy người, trong lòng sốt ruột gần chết. Chuyện này vốn là gạt tiên sinh mà làm, nếu Hứa Bạch có chuyện gì, tiên sinh chắc chắn sẽ tùng xẻo cậu nhóc.
A Yên vừa nhích người đã thấy Hứa Bạch và tiên sinh nhà nó sóng vai từ chỗ tối yên lặng bước dọc theo đường nhỏ. Giống như hai người tản bộ sau bữa cơm chiều. Ôi một cặp đôi nùng tình mật ý.
A Yên: “………….”
Nói là gạt tiên sinh rồi còn gì, anh làm vậy rất không có đạo đức của đồng minh đó tiểu bảo bối, đừng nghĩ là tôi không thấy được môi anh sưng lên kìa!
“A Yên.” Phó Tây Đường lạnh lùng gọi nó.
“Tiên sinh.” A Yên một giây hóa chân chó, tung ta tung tăng xách cơm chiều chạy lại, cười nói: “Sao tiên sinh lại tới đây thế?”
“Nếu ta không tới, các ngươi còn định giấu đến bao giờ?”
“Hắc hắc…….” A Yên chỉ đành cười ngây ngô.
Nó còn biết làm sao nữa đây? Nó có thể làm trò tố cáo tội ác Hứa Bạch với tiên sinh lúc này ư?
Không!
Tiểu bảo bối là bảo bảo tâm cơ. Trước nay anh ta ngủ cũng phải là bảo bảo đậu Hà Lan ngủ trên năm tầng nệm.
“Tôi sai rồi tiên sinh, tôi không nên giấu ngài.” A Yên chớp chớp mắt, mỗi một viên tàn nhang trên mặt đều tỏa ra chân thành.
Phó Tây Đường không nói gì, không khí lạnh tới đông chết người.
Hứa Bạch sờ sờ mũi, bước qua nhận lấy cơm chiều trong tay A Yên, quay đầu nói với Phó Tây Đường: “Phó tiên sinh, hay là chúng là ăn cơm trước đi, em đói bụng rồi.”
A Yên thoáng nhìn Hứa Bạch thật sâu: Coi như anh còn chút lương tâm, tiểu bảo bối, không hổ là bạn đời được chủ nhân lựa chọn.
Đương nhiên, sự kiện hôm nay Phó Tây Đường cũng không trừng phạt A Yên.
Anh lướt qua đồ mua từ cửa hàng tiện lợi trong tay Hứa Bạch, “Về nhà đi, em muốn ăn món gì tôi nấu cho em.”
“Thôi mà, mua rồi không ăn lãng phí lắm.” Hứa Bạch kéo Phó Tây Đường tới ngồi lên ghế dài ven hồ, lấy đồ ăn nhanh ra nhìn nhìn, không chút bủn xỉn tự mình ca ngợi, “Anh nhìn nè, chay mặn phối hợp, trang trí còn khá đẹp, khá hơn đồ ăn ở đoàn phim của em nhiều.”
Dứt lời, Hứa Bạch thuận đường vuốt mông ngựa, “Đương nhiên, tất cả đều thua kém trù nghệ của Phó tiên sinh anh.”
Phó Tây Đường không đáp lại, chỉ nhìn mấy phần đồ ăn nhanh đã nguội lạnh, đưa tay cầm lên.
Hứa Bạch cũng không thấy được anh đã làm gì nhưng đồ ăn bắt đầu có nhiệt khí, chốc lát sau mùi thơm cũng lan tỏa ra.
“Có thể đun nóng luôn à?” Hứa Bạch bất ngờ vui vẻ.
“Chỉ là pháp thuật nhỏ thôi, trước kia khi du lịch khắp nơi đã làm ra nó.” Phó Tây Đường lấy khăn trong túi áo tây trang ra lót dưới hộp đồ ăn nóng hổi, lúc này mới đưa cho Hứa Bạch.
Hứa Bạch nếm thử một miếng, vừa lòng mà nheo mắt lại.
Mấy ngày nay cậu đều ăn đồ ăn nhanh, chưa tới mức khó ăn, cũng không nói là ngon được. Hôm nay lại không giống, có thể thấy được độ ngon của thực phẩm có quan hệ trực tiếp với tâm tình thực khách.
Phó Tây Đường cũng cầm một hộp, bồi cậu mà chậm rãi nhấm nuốt.
Chỉ có A Yên lẻ loi giữa gió đêm ven hồ Bắc Hải, nhìn thức ăn nhanh vốn dĩ có một phần cho nó yên lặng nắm chặt tay, nước mắt như mưa.
Thật tốt quá!
Hôm nay không cần bồi Hứa Bạch ăn đồ ăn tiện lợi, tiên sinh cũng không bắt nó ăn cỏ.
Ma lạt năng, anh Yên tới đây!
A Yên chạy nhanh như chớp, để lại Hứa Bạch và Phó Tây Đường tiếp tục với bữa tối bên hồ.
Chờ tới khi ăn uống no nê, Hứa Bạch cầm khăn xoa xoa miệng, nhìn mặt hồ do dự một lúc lâu mới mở miệng: “Hay là chúng ta đi xem phim đi? Mấy ngày này có phim mới Tứ Hải đầu tư công chiếu, nghe nói khán giả cũng không ít.”
Đổi đề tài kiểu này hơi cứng nhắc rồi.
Chuyện liên quan tới mảnh vỡ, Hứa Bạch không nói, Phó Tây Đường cũng hiểu được. Nếu cậu tìm được rồi, chắc chắn sẽ giao cho anh đầu tiên. Hiện tại cậu không nói đồng nghĩa chưa tìm được.
Phó Tây Đường lắc đầu, lại hỏi: “Mấy hôm nay em mệt lắm rồi còn gì?”
Hứa Bạch cũng lắc đầu, lựa lời nhẹ nhàng đáp lại, “Trước kia em có thể một hơi bơi quanh Tây Hồ, Phó tiên sinh tin không?”
“Tin em.” Phó Tây Đường lại hỏi: “Trước kia là khi em còn ở trong hồ à?”
“Đúng đó, cha em quản rất nghiêm. Cha nói làm người không được để mất gốc, làm yêu cũng không thể mất gốc, lúc nào cũng phải nhớ mình là một yêu quái, mới có thể sinh hoạt càng tốt hơn trong thế giới nhân loại. Khi em sinh ra, cha liền đưa mẹ con em rời khỏi nhà ở nhân loại, tới cư ngụ trong hồ. Sau đó là nhiều năm sinh sống cuộc sống của loài rắn thuần túy. Thẳng tới khi em biết hóa hình, cha mới đưa em trở lại trên bờ, để em học làm người.”
Phó Tây Đường nghe xong cũng đáp lời “Ông ấy là một người cha tốt.”
“Đúng vậy, người mang phong thái cũ kỹ một chút, như đồ cổ vậy. Lúc em mới nói muốn làm diễn viên, cha còn giận rất lâu.” Hứa Bạch nói, bên môi tự nhiên cong lên một nụ cười. Bỗng dưng cậu lại nghĩ tới ——- nếu cha mình là đồ cổ thì Phó tiên sinh là gì đây?
Phó tiên sinh so với cha cậu…………..còn già hơn!
Về sau cậu đưa Phó tiên sinh về nhà biết giải thích làm sao? Cha cậu sẽ không cầm nghiên mực đánh người đâu ha.
Cẩn thận ngẫm lại, tuổi thọ của yêu quái tương đối dài, hẳn cũng không để ý chêch lệch nhiều tuổi đâu nhỉ?
Phó Tây Đường nhìn Hứa Bạch lại đi vào cõi tiên, nhịn không được thử đoán xem trong đầu cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Nhưng mạch não của Hứa Bạch, có khi khó nắm bắt như vậy đấy. Khó nắm bắt nghĩa là không biết, không biết nghĩa là thú vị, nhìn chung kiểu gì cậu ấy cũng đem lại vui thích bất ngờ cho người khác.
Nghĩ như vậy, Phó Tây Đường dứt khoát không đoán nữa.
“Về thôi em” Phó Tây Đường gọi cậu.
Hứa Bạch hồi thần nhìn thời gian, nhịn không được nói: “Giờ còn sớm mà.”
Phó Tây Đường: “Ngoan, nghe lời nào”
Hứa Bạch: “Dạ.”
Hứa Bạch theo Phó Tây Đường dọc ven hồ tới cửa ra, còn không nhịn được quay đầu nhìn mặt hồ. Cậu biết Phó Tây Đường không đề cập tới là không muốn cậu mệt nhọc vì mảnh vỡ. Nhưng tâm tình thật sự của anh ở trước cái hai cái hôn đã chuẩn xác truyền đạt cho Hứa Bạch rồi.
Hứa Bạch muốn vì Phó tiên sinh, vì Bắc Hải tiên sinh làm chút gì đó.
Ước chừng cũng là việc duy nhất cậu có thể làm.
“Phó tiên sinh.” Hứa Bạch bỗng dừng lại.
Phó Tây Đường quay đầu liền nghe cậu hỏi: “Ngày mai em còn được tới đây không?”
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Hứa Bạch mặc chiếc áo thun bình thường nhất với quần jean, cả khuôn mặt tươi cười nhìn anh chăm chú.
Nói thật, nhiều năm qua Phó tiên sinh bôn ba khắp nươi trên thế giới, gặp người có thể nói là muôn hình muôn vẻ, nhưng không ai được như Hứa Bạch, làm anh cảm nhận được rung động thuần túy nhất trong mình.
Có lẽ trước kia anh không rảnh dừng lại thưởng thức phong cảnh ven đường, lại có lẽ anh gặp những người đó, không một ai chạm được chỗ ẩn uất trong tâm anh.
Rất nhiều người nói “Tôi yêu anh”, “Tôi chấp nhận làm tất cả vì anh.”. Chỉ là, yêu nói ra thì nhẹ nhưng bản thân từ ấy quá đỗi nặng nề, đè nặng tới nỗi khiến kẻ phong trần mệt mỏi là anh đây, vai không nhấc nổi trọng lượng một bọc hành lý nhỏ.
Chỉ không ngờ được đương lúc anh quay lại cố hương sau những rã rời mệt mỏi, còn gặp được một người tươi cười nhẹ giọng ——— để tôi chia sẻ cùng anh một chút đi.
“Được.” Phó Tây Đường nghe chính mình đáp như vậy, anh bồi thêm một câu, “Tôi và em cùng nhau tới.”
Cho dù kết quả thế nào, anh cũng sẽ chuẩn bị thật tốt.
Phía trước bỗng vang lên thanh âm trêu chọc.
Hứa Bạch và Phó Tây Đường đồng thời quay qua, Thương Tứ đáp xuống phía trước cây phong, bên cạnh còn có Lục Tri Phi cũng vừa tiếp đất. Lục Tri Phi mỉm cười gật đầu chào họ, Thương Tứ khoanh tay hỏi: “Cần sự trợ giúp không?”
Lời vừa dứt, rất nhiều người lần lượt đi ra từ mọi ngóc ngách khắp bốn phương tám hướng. Có Bạch Đằng trước sau một dáng vẻ phóng khoáng phong lưu, Hồ tam tiểu thư xinh đẹp và dấm nam nhà cô ấy, còn có rất nhiều người Hứa Bạch chưa từng gặp cũng chưa từng nghe danh.
“Phó tiên sinh, để chúng ta hỗ trợ ngài đi.” Người đàn ông trung niên từ vòng ngoài đi tới, ánh mắt nhìn Phó Tây Đường hơi xúc động.
“Đúng đó Phó tiên sinh, trước giờ đều là ngài giúp chúng ta, lần này để chúng ta giúp ngài một lần đi.” Mọi người lục tục, hoặc là nói yêu lục tục tụ tập lại giữa gió đêm phơ phất ven hồ.
Hứa Bạch bèn lắc lắc đuôi thoát khỏi tay Phó Tây Đường, thi triển kỹ năng bơi nhanh như bay.
Cậu còn đang khỏa thân đó!
Phó Tây Đường mỉm cười, yên lặng theo cậu tới chỗ lùm cây khuất trong góc. Chỗ đó có một gốc cổ thụ lớn. Hứa Bạch liền trốn sau cây biến thành người, vừa tìm quần áo giấu ở đó để thay, vừa cẩn thận ló đầu khỏi thân cây dặn dò: “Phó tiên sinh canh gác giúp em nhá.”
Lỡ như bị người khác nhìn thấy, anh danh một đời khó giữ được. Đầu đề hôm sau, không, tâm điểm nóng hổi trên internet tối nay sẽ biến thành <Khiếp sợ! Ảnh để đình đám Hứa Bạch nửa đêm ở công viên …….>
Phó Tây Đường dựa lưng vào thân cây, trở tay xoa xoa đầu cậu.
Hứa Bạch lại lầu bầu một câu, cảm thấy Phó Tây Đường luôn xem cậu là trẻ con mà dỗ dành. Gió đêm quét qua, trên người rét lạnh căm căm, cậu nào còn sức nghĩ đông nghĩ tây, vội vàng cầm khăn lông lau khô người, lẹ làng xỏ quần vào.
Khúc dưới đã chỉn chu, cậu liền cầm chiếc áo thun chuẩn bị tròng lên người. Nhưng chỉ mới xỏ tay vào tay áo, Phó Tây Đường bỗng một bước vọt vào, đẩy cậu đè lên thân cây.
Hứa Bạch mở to hai mắt, không biết Phó Tây Đường muốn làm gì với cậu giữa đêm hôm mịt mờ trong rừng cây vắng vẻ như vầy ——– em nói cho anh biết, anh đừng làm như vậy, anh mà làm như vậy em rất có khả năng sẽ khuất phục đó!
Bàn tay Phó Tây Đường lót trên lưng Hứa Bạch, tránh vỏ cây cọ xước vai cậu, tay khác đè trên môi, “Suỵt, có người tới.”
Hứa Bạch nhất thời cảnh giác, cứ như vậy bị Phó Tây Đường giam giữ lại, thở mạnh cũng không dám, e sợ người qua đường phát hiện gian-tình của ảnh đế sau gốc cổ thụ.
Tiếng bước chân nhỏ vụn vang lên mơ hồ như thể đá cuội bị giẫm lạo rạo. Một nam một nữ cười nói từ đằng xa đi tới, vừa đi vừa đùa giỡn, nghe thì có vẻ là một cặp đôi trẻ tình cảm rất tốt.
Hứa Bạch càng không dám động đậy. Tuy nói cậu có thể dùng thủ thuật che mắt giấu đi khuôn mặt thật, nhưng quần áo cậu còn chưa mặc đàng hoàng, nếu bị bắt gặp thì ngượng ngùng xấu hổ lắm.
Mấy hôm trước đâu xảy ra chuyện gì, hôm nay vừa gặp Phó tiên sinh lại có chuyện.
Ánh mắt Hứa Bạch nhìn Phó Tây Đường có chút u oán. Cố tình hai người lại dựa sát vào nhau, nghe được cả tiếng hô hấp, chút u oán này dưới ánh nhìn chăm chú của Phó Tây Đường, chậm rãi thay hương đổi vị.
Lỗ tai Hứa Bạch lại bắt đầu ửng đỏ, tế bào trên khắp cơ thể đều bị hấp dẫn bởi hơi thở trên người Phó Tây Đường, rất nhanh đã không còn nghe được tiếng chân của đôi tình nhân kia.
Đúng lúc này Phó Tây Đường bỗng ấn gáy Hứa Bạch để cậu vùi đầu lên vai mình.
Hứa Bạch không rõ nguyên do, vẫn đang nghi hoặc, liền nghe cô gái trong cặp đôi vừa rồi ngạc nhiên hô lên nho nhỏ, “Anh coi kìa, hình như bên kia có người……….”
“Em đừng nhìn, trốn ở góc đen thui như vậy, chắc chắn là đang gì gì đó, chậc chậc……….”
“Ấy, anh đừng có nói ra thế!”
“Ha ha ha ha đi thôi, mau đi thôi.”
Hai người cười đi xa, lỗ tai Hứa Bạch đỏ lên như nhuộm lớp chu sa.
Tay Phó Tây Đường lại trở nên không thành thật, phảng phất như muốn chứng thực lời nói của cặp đôi kia, ngón tay nhéo vành tai nóng hổi của Hứa Bạch, cúi đầu đè cậu lên thân cây mà hôn.
Đáng thương cho chiếc áo thun trong tay Hứa Bạch bị vò nhăn nhúm cả, đến giờ cũng chưa được mặc lên.
Hứa Bạch bị chọc tới bốc hỏa, không còn biết thẹn hay không thẹn, duỗi tay ôm cổ Phó Tây Đường, mặc bản thân thích gì đòi nấy.
Cái hôn này của Phó Tây Đường không giống trước nay. Trong dĩ vãng, anh luôn mang chút khắc chế. Mà lúc này đây tình ý mãnh liệt lại như sóng biển ập lên người Hứa Bạch, động tác của anh hơi chút vội vàng, dường như có chút điên cuồng mơ hồ.
Hết thảy mê loạn tựa như thủy triều, dâng lên dồn dập, thối lui cũng nhanh.
Phó Tây Đường bỗng buông Hứa Bạch ra, áp trán vào trán cậu, cũng không tiến thêm bước nào nữa.
Hứa Bạch nghi hoặc trợn mắt nhìn anh, thân mình giật giật, không cẩn thận đụng phải một chỗ lửa nóng. Cả người cậu hơi cứng lại, lỗ tai đỏ tưng bừng, ậm ừ không nói chuyện.
Phó Tây Đường bật cười, tiếng cười khẽ như gió như ca, “Sao đây nhỉ, tôi có phản ứng với em, đây không phải chuyện thường tình sao.”
“Đừng nói gì nữa mà Phó tiên sinh.” Anh nói tiếp em cũng không nhịn nổi.
“Ừ, tôi không nói nữa” Phó Tây Đường ngoài miệng dồ dành, tay vẫn tiếp tục vò lỗ tai đỏ rực của cậu.
Hứa Bạch bị anh trêu chọc tới thực sự sắp nổi lửa, duỗi tay bắt lấy cổ tay anh, nhướng mày: “Hay là chúng ta về ngay đi?”
Phó Tây Đường bỗng dưng đổi giọng: “A Yên tới.”
Rồi, lửa nóng nên hay không nên khơi lên đều tiêu tán hết.
Hứa Bạch nhanh chóng mặc đồ đàng hoàng, ra vẻ thoải mái hào phóng cùng Phó Tây Đường từ sau thân cây bước ra ngoài.
A Yên đáng thương còn đang dọc theo ven hồ không ngừng tim Hứa Bạch. Cậu nhóc kêu nửa ngày cũng không thấy người, trong lòng sốt ruột gần chết. Chuyện này vốn là gạt tiên sinh mà làm, nếu Hứa Bạch có chuyện gì, tiên sinh chắc chắn sẽ tùng xẻo cậu nhóc.
A Yên vừa nhích người đã thấy Hứa Bạch và tiên sinh nhà nó sóng vai từ chỗ tối yên lặng bước dọc theo đường nhỏ. Giống như hai người tản bộ sau bữa cơm chiều. Ôi một cặp đôi nùng tình mật ý.
A Yên: “………….”
Nói là gạt tiên sinh rồi còn gì, anh làm vậy rất không có đạo đức của đồng minh đó tiểu bảo bối, đừng nghĩ là tôi không thấy được môi anh sưng lên kìa!
“A Yên.” Phó Tây Đường lạnh lùng gọi nó.
“Tiên sinh.” A Yên một giây hóa chân chó, tung ta tung tăng xách cơm chiều chạy lại, cười nói: “Sao tiên sinh lại tới đây thế?”
“Nếu ta không tới, các ngươi còn định giấu đến bao giờ?”
“Hắc hắc…….” A Yên chỉ đành cười ngây ngô.
Nó còn biết làm sao nữa đây? Nó có thể làm trò tố cáo tội ác Hứa Bạch với tiên sinh lúc này ư?
Không!
Tiểu bảo bối là bảo bảo tâm cơ. Trước nay anh ta ngủ cũng phải là bảo bảo đậu Hà Lan ngủ trên năm tầng nệm.
“Tôi sai rồi tiên sinh, tôi không nên giấu ngài.” A Yên chớp chớp mắt, mỗi một viên tàn nhang trên mặt đều tỏa ra chân thành.
Phó Tây Đường không nói gì, không khí lạnh tới đông chết người.
Hứa Bạch sờ sờ mũi, bước qua nhận lấy cơm chiều trong tay A Yên, quay đầu nói với Phó Tây Đường: “Phó tiên sinh, hay là chúng là ăn cơm trước đi, em đói bụng rồi.”
A Yên thoáng nhìn Hứa Bạch thật sâu: Coi như anh còn chút lương tâm, tiểu bảo bối, không hổ là bạn đời được chủ nhân lựa chọn.
Đương nhiên, sự kiện hôm nay Phó Tây Đường cũng không trừng phạt A Yên.
Anh lướt qua đồ mua từ cửa hàng tiện lợi trong tay Hứa Bạch, “Về nhà đi, em muốn ăn món gì tôi nấu cho em.”
“Thôi mà, mua rồi không ăn lãng phí lắm.” Hứa Bạch kéo Phó Tây Đường tới ngồi lên ghế dài ven hồ, lấy đồ ăn nhanh ra nhìn nhìn, không chút bủn xỉn tự mình ca ngợi, “Anh nhìn nè, chay mặn phối hợp, trang trí còn khá đẹp, khá hơn đồ ăn ở đoàn phim của em nhiều.”
Dứt lời, Hứa Bạch thuận đường vuốt mông ngựa, “Đương nhiên, tất cả đều thua kém trù nghệ của Phó tiên sinh anh.”
Phó Tây Đường không đáp lại, chỉ nhìn mấy phần đồ ăn nhanh đã nguội lạnh, đưa tay cầm lên.
Hứa Bạch cũng không thấy được anh đã làm gì nhưng đồ ăn bắt đầu có nhiệt khí, chốc lát sau mùi thơm cũng lan tỏa ra.
“Có thể đun nóng luôn à?” Hứa Bạch bất ngờ vui vẻ.
“Chỉ là pháp thuật nhỏ thôi, trước kia khi du lịch khắp nơi đã làm ra nó.” Phó Tây Đường lấy khăn trong túi áo tây trang ra lót dưới hộp đồ ăn nóng hổi, lúc này mới đưa cho Hứa Bạch.
Hứa Bạch nếm thử một miếng, vừa lòng mà nheo mắt lại.
Mấy ngày nay cậu đều ăn đồ ăn nhanh, chưa tới mức khó ăn, cũng không nói là ngon được. Hôm nay lại không giống, có thể thấy được độ ngon của thực phẩm có quan hệ trực tiếp với tâm tình thực khách.
Phó Tây Đường cũng cầm một hộp, bồi cậu mà chậm rãi nhấm nuốt.
Chỉ có A Yên lẻ loi giữa gió đêm ven hồ Bắc Hải, nhìn thức ăn nhanh vốn dĩ có một phần cho nó yên lặng nắm chặt tay, nước mắt như mưa.
Thật tốt quá!
Hôm nay không cần bồi Hứa Bạch ăn đồ ăn tiện lợi, tiên sinh cũng không bắt nó ăn cỏ.
Ma lạt năng, anh Yên tới đây!
A Yên chạy nhanh như chớp, để lại Hứa Bạch và Phó Tây Đường tiếp tục với bữa tối bên hồ.
Chờ tới khi ăn uống no nê, Hứa Bạch cầm khăn xoa xoa miệng, nhìn mặt hồ do dự một lúc lâu mới mở miệng: “Hay là chúng ta đi xem phim đi? Mấy ngày này có phim mới Tứ Hải đầu tư công chiếu, nghe nói khán giả cũng không ít.”
Đổi đề tài kiểu này hơi cứng nhắc rồi.
Chuyện liên quan tới mảnh vỡ, Hứa Bạch không nói, Phó Tây Đường cũng hiểu được. Nếu cậu tìm được rồi, chắc chắn sẽ giao cho anh đầu tiên. Hiện tại cậu không nói đồng nghĩa chưa tìm được.
Phó Tây Đường lắc đầu, lại hỏi: “Mấy hôm nay em mệt lắm rồi còn gì?”
Hứa Bạch cũng lắc đầu, lựa lời nhẹ nhàng đáp lại, “Trước kia em có thể một hơi bơi quanh Tây Hồ, Phó tiên sinh tin không?”
“Tin em.” Phó Tây Đường lại hỏi: “Trước kia là khi em còn ở trong hồ à?”
“Đúng đó, cha em quản rất nghiêm. Cha nói làm người không được để mất gốc, làm yêu cũng không thể mất gốc, lúc nào cũng phải nhớ mình là một yêu quái, mới có thể sinh hoạt càng tốt hơn trong thế giới nhân loại. Khi em sinh ra, cha liền đưa mẹ con em rời khỏi nhà ở nhân loại, tới cư ngụ trong hồ. Sau đó là nhiều năm sinh sống cuộc sống của loài rắn thuần túy. Thẳng tới khi em biết hóa hình, cha mới đưa em trở lại trên bờ, để em học làm người.”
Phó Tây Đường nghe xong cũng đáp lời “Ông ấy là một người cha tốt.”
“Đúng vậy, người mang phong thái cũ kỹ một chút, như đồ cổ vậy. Lúc em mới nói muốn làm diễn viên, cha còn giận rất lâu.” Hứa Bạch nói, bên môi tự nhiên cong lên một nụ cười. Bỗng dưng cậu lại nghĩ tới ——- nếu cha mình là đồ cổ thì Phó tiên sinh là gì đây?
Phó tiên sinh so với cha cậu…………..còn già hơn!
Về sau cậu đưa Phó tiên sinh về nhà biết giải thích làm sao? Cha cậu sẽ không cầm nghiên mực đánh người đâu ha.
Cẩn thận ngẫm lại, tuổi thọ của yêu quái tương đối dài, hẳn cũng không để ý chêch lệch nhiều tuổi đâu nhỉ?
Phó Tây Đường nhìn Hứa Bạch lại đi vào cõi tiên, nhịn không được thử đoán xem trong đầu cậu rốt cuộc suy nghĩ cái gì. Nhưng mạch não của Hứa Bạch, có khi khó nắm bắt như vậy đấy. Khó nắm bắt nghĩa là không biết, không biết nghĩa là thú vị, nhìn chung kiểu gì cậu ấy cũng đem lại vui thích bất ngờ cho người khác.
Nghĩ như vậy, Phó Tây Đường dứt khoát không đoán nữa.
“Về thôi em” Phó Tây Đường gọi cậu.
Hứa Bạch hồi thần nhìn thời gian, nhịn không được nói: “Giờ còn sớm mà.”
Phó Tây Đường: “Ngoan, nghe lời nào”
Hứa Bạch: “Dạ.”
Hứa Bạch theo Phó Tây Đường dọc ven hồ tới cửa ra, còn không nhịn được quay đầu nhìn mặt hồ. Cậu biết Phó Tây Đường không đề cập tới là không muốn cậu mệt nhọc vì mảnh vỡ. Nhưng tâm tình thật sự của anh ở trước cái hai cái hôn đã chuẩn xác truyền đạt cho Hứa Bạch rồi.
Hứa Bạch muốn vì Phó tiên sinh, vì Bắc Hải tiên sinh làm chút gì đó.
Ước chừng cũng là việc duy nhất cậu có thể làm.
“Phó tiên sinh.” Hứa Bạch bỗng dừng lại.
Phó Tây Đường quay đầu liền nghe cậu hỏi: “Ngày mai em còn được tới đây không?”
Dưới ánh sáng mờ nhạt, Hứa Bạch mặc chiếc áo thun bình thường nhất với quần jean, cả khuôn mặt tươi cười nhìn anh chăm chú.
Nói thật, nhiều năm qua Phó tiên sinh bôn ba khắp nươi trên thế giới, gặp người có thể nói là muôn hình muôn vẻ, nhưng không ai được như Hứa Bạch, làm anh cảm nhận được rung động thuần túy nhất trong mình.
Có lẽ trước kia anh không rảnh dừng lại thưởng thức phong cảnh ven đường, lại có lẽ anh gặp những người đó, không một ai chạm được chỗ ẩn uất trong tâm anh.
Rất nhiều người nói “Tôi yêu anh”, “Tôi chấp nhận làm tất cả vì anh.”. Chỉ là, yêu nói ra thì nhẹ nhưng bản thân từ ấy quá đỗi nặng nề, đè nặng tới nỗi khiến kẻ phong trần mệt mỏi là anh đây, vai không nhấc nổi trọng lượng một bọc hành lý nhỏ.
Chỉ không ngờ được đương lúc anh quay lại cố hương sau những rã rời mệt mỏi, còn gặp được một người tươi cười nhẹ giọng ——— để tôi chia sẻ cùng anh một chút đi.
“Được.” Phó Tây Đường nghe chính mình đáp như vậy, anh bồi thêm một câu, “Tôi và em cùng nhau tới.”
Cho dù kết quả thế nào, anh cũng sẽ chuẩn bị thật tốt.
Phía trước bỗng vang lên thanh âm trêu chọc.
Hứa Bạch và Phó Tây Đường đồng thời quay qua, Thương Tứ đáp xuống phía trước cây phong, bên cạnh còn có Lục Tri Phi cũng vừa tiếp đất. Lục Tri Phi mỉm cười gật đầu chào họ, Thương Tứ khoanh tay hỏi: “Cần sự trợ giúp không?”
Lời vừa dứt, rất nhiều người lần lượt đi ra từ mọi ngóc ngách khắp bốn phương tám hướng. Có Bạch Đằng trước sau một dáng vẻ phóng khoáng phong lưu, Hồ tam tiểu thư xinh đẹp và dấm nam nhà cô ấy, còn có rất nhiều người Hứa Bạch chưa từng gặp cũng chưa từng nghe danh.
“Phó tiên sinh, để chúng ta hỗ trợ ngài đi.” Người đàn ông trung niên từ vòng ngoài đi tới, ánh mắt nhìn Phó Tây Đường hơi xúc động.
“Đúng đó Phó tiên sinh, trước giờ đều là ngài giúp chúng ta, lần này để chúng ta giúp ngài một lần đi.” Mọi người lục tục, hoặc là nói yêu lục tục tụ tập lại giữa gió đêm phơ phất ven hồ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.