Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Chương 57: Góc tường

Lộng Thanh Phong

14/04/2021

Thiên vương giới âm nhạc và ảnh đế đang nổi đình đám hội ngộ tại thảm đỏ, kề tai nói nhỏ, cảm tình tốt đẹp ——– Hứa Bạch cảm thấy đây hẳn là suy nghĩ chung của các anh em phóng viên đang có mặt lúc này.

Trên thực tế, trong lòng các phóng viên truyền thông cũng gần như là vậy, thậm chí còn hơi hưng phấn. Hứa Bạch và Tưởng Cố Bắc đặt chân lên đỉnh cao ở các lĩnh vực khác nhau, công ty sở tại lại còn là đối thủ một mất một còn, xưa nay chưa hề chạm mặt trực tiếp, kể cả lên cùng một khung hình cũng không có.

Chuyện hôm nay không phải cho thấy hai người bọn họ nhìn rất thân quen với nhau còn gì.

Sáng tác vài bản, lại thêm thắt vào chút ân oán tình thù của hai ông chủ Tứ Hải và Quảng Hạ, thế là thành tiêu điểm nóng.

Thật ra Hứa Bạch rất bất đắc dĩ, đến cả quan hệ theo dõi lẫn nhau trên weibo hai người còn không có, trước đó còn chưa nói với nhau quá mấy câu. Nhưng Tưởng Cố Bắc nhắc tới Cố Tri, cậu không thể không tiếp lời.

Hai người nhỏ giọng chuyện trò, thoạt nhìn như quan hệ khá tốt.

MC trêu ghẹo: “Theo tôi được biết thì hôm nay là lần đầu hai vị lên cùng khung hình, có cảm tưởng thế nào?”

Tưởng Cố Bắc sợ Hứa Bạch nói không quen biết mình, trực tiếp cướp micro trước: “Rất cao hứng.”

Rất cao hứng, không có đâu.

MC ước chừng cũng biết rõ phong cách cá nhân của Tưởng Cố Bắc, vì thế đưa micro cho Hứa Bạch. Hứa Bạch cười đáp hai câu xã giao, sau đó cùng Tưởng Cố Bắc nhập tiệc.

“Anh muốn tìm Cố Tri thì phải tới Tứ Hải mà tìm, tới chỗ tôi làm gì?” Hứa Bạch vừa vẫy vẫy tay đáp lại fan của mình, vừa bình tĩnh tự nhiên nói chuyện với Tưởng Cố Bắc.

“Cậu là bạn của anh ấy.” Tưởng Cố Bắc nhìn bộ dạng vạn dân mê của cậu, cũng học theo vẫy vẫy tay với fan, nhưng lại vẫy tới nỗi fan Hứa Bạch ngốc cả ra ——— Fan của Tưởng Cố Bắc ở bên kia mà, anh ta vẫy bên đây làm gì?

Chẳng lẽ anh và Hứa A Tiên thật ra là bạn thân ngầm, nên mới muốn cho các cô lễ gặp mặt tốt đẹp?

Ai da mặc kệ nó, tốt xấu gì Tưởng Cố Bắc cũng là tiểu thiên vương, huống chi là anh chủ động chào hỏi, làn sóng này bọn họ có hứng cũng không thiệt.

Vì thế Tưởng Cố Bắc cũng được người hâm mộ của Hứa Bạch đáp lại nhiệt tình, đối với chuyện này, Hứa Bạch ngăn lại xúc động muốn trợn trắng mắt, mỉm cười đầy quan ái với Tưởng Cố Bắc: “Nếu anh không tìm được Cố Tri, chứng tỏ anh ấy không chịu gặp anh, vậy anh tìm tôi cũng vô dụng.”

Nói xong thì hai người cũng đã vào bên trong.

Tưởng Cố Bắc nói: “Hình như anh ấy không chịu nhận ý tốt của tôi.”

“Ý tốt? Anh nói ý tốt thế nào?” Hứa Bạch đứng ở góc khuất, liếc mắt bốn phía, xác định không ai nghe lén.

Vẻ mặt Tưởng Cố Bắc thoạt nhìn không tốt lắm, “Tôi giới thiệu đoàn đội chế tác tốt cho anh ấy, còn có phòng thu âm, đều đứng đầu quốc nội. Tôi có nghe album trước của anh ấy, bài hát rất hay, nhưng trình độ chế tác quá……… không ổn lắm.”

“Vì sao?”

“Vì sao cái gì?”

“Sao anh muốn giúp ảnh?”

“Trước kia tôi hiểu lầm anh ấy.”

Hai tay Hứa Bạch cắm trong túi quần, thấy sọ não mình đau đau, “Anh cho rằng Tứ Hải chúng tôi không có điều kiện đó hay sao? Lời này nếu bị Diệp tổng của chúng tôi nghe được, anh tin anh ấy lập tức trùm bao bố tẩn anh không.”

Tưởng Cố Bắc vừa nghe tên Diệp Viễn Tâm đã nhớ lại chuyện mất mặt ở Hà Hòa Hiên lần trước, “Tôi chỉ muốn giúp đỡ thôi, đâu phải hại anh ấy!”

Có phải Tứ Hải các người có bệnh không!

“Nếu anh chỉ là muốn biểu đạt ý xin lỗi, vậy không cần tìm anh ấy nữa đâu. Chỉ cần một câu thực xin lỗi, ảnh ngủ một giấc thức dậy đã quên mất anh là ai.” Hứa Bạch chân thành khuyên bảo, nhìn Tưởng Cố Bắc lập tức nhăn mày, trong lòng càng khen Cố Tri nhìn người quá chuẩn.

Biệt danh đại ngốc này không trao lầm người.

“Anh ấy làm gì lại muốn quên tôi?” Lại còn ấm ức nữa này, uổng cho gương mặt đẹp trai manly của anh.



“Nhóm nhạc của các anh đã giải tán nhiều năm rồi đúng không? Weibo cũng không theo dõi lẫn nhau, đường ai nấy đi không tốt à?” Hứa Bạch hỏi.

Tưởng Cố Bắc lại nhíu mày, thần sắc hơi do dự, cuối cùng nói ra sự thật: “Tôi âm thầm theo dõi.”

Hứa Bạch: “………”

Anh lặng lẽ dõi theo thì nói với tôi làm gì, người anh em à, tôi không giúp anh giật dây đâu.

Nghĩ như vậy, Hứa Bạch nhìn Tưởng Cố Bắc bỗng dưng ngồi xuống trước mặt mình, giơ tay kéo tóc, nhìn có vẻ chán nản lại buồn rầu. Hứa Bạch vội vàng nhìn chung quanh, vừa định hỏi anh bị làm sao thì đã nghe Tưởng Cố Bắc lên tiếng: “Tôi luôn cho rằng anh ấy thích phụ nữ, về sau này anh ấy có kết giao bạn gái phải không?”

“Xem ra anh biết rất rõ.” Hứa Bạch không kéo anh lên.

“Ừa.” Tưởng Cố Bắc lại im lặng, cứ như vậy ngồi xổm trên mặt đất như chú chó to xác bị vứt bỏ.

Lúc này có người bước tới, Hứa Bạch kéo Tưởng Cố Bắc đứng lên, hai người lại tách ra.

Đi tới chỗ ngồi, bàn của Hứa Bạch đều là diễn viên cậu quen biết, cậu chào hỏi một lượt rồi nhắn tin cho Cố Tri. Gần đây bận rộn chuyện Phó Tây Đường, cậu đã quên mất Cố Tri.

Cố Tri trả lời rất nhanh.

Ba thiếu một: Đừng để ý tới anh ta, hôm nào anh nói chuyện với anh ta sau.

Knoxville ngày mai: Hai người đang diễn chương trình gì thế?

Ba thiếu một: Anh ta muốn giúp anh, cũng không có ý gì khác.

Knoxville ngày mai: Okay, em biết rồi.

Gửi xong tin nhắn, cậu nhìn chằm chằm câu “Không có ý gì khác” hồi lâu, lại quay đầu nhìn về hướng Tưởng Cố Bắc. Tưởng Cố Bắc chắc đang xem di động tới thất thần.

Nghĩ tới nghĩ lui vẫn là không nên nói ra.

Dù sao Cố Tri chính xác là có kết giao bạn gái, thích phụ nữ.

Ước chừng hai giờ sau, tiệc tối kết thúc, Hứa Bạch tách khỏi đám đông liền ấn nút trên đồng hồ, thuận lợi né qua màn ảnh lên xe Phó Tây Đường.

Khương Sinh đã về nhà, Hứa Bạch và Phó Tây Đường trở lại nhà số 10, hết thảy đều như thường ngày, giống như chỉ nhàn nhã ra ngoài ăn bữa cơm chiều.

Khi cửa chính nhà số 10 phố Bắc đóng lại, phía sau lùm cây ở đường đối diện, trong đêm trăng bỗng lóe lên một luồng sáng chớp nhoáng. Là một loại phản quang mờ mịt, cũng không quá sáng, không một ai chú ý tới.

Một lát sau, có người lặng lẽ đứng lên sau bụi cây. Trong tay cầm camera, vẻ mặt kích động, xác định không có ai bên ngoài, anh ta cẩn thận chuẩn bị ra khỏi bụi cây.

Bỗng có hai người bước ra từ sau cây cổ thui, vô tình mà mở bao bố trong tay.

“Bốp.” Người nọ bị trùm bao tải đánh gục, ngay sau đó bị người cầm bao tải trói lên cây. Anh ta sợ tới mềm cả chân, vội vàng kêu ông gọi bà mà xin tha, nhưng “Bọn bắt cóc” lại không đoái hoài.

Một người trong đó nhặt camera trên mặt đất lên, mở ảnh chụp bên trong, ngạc nhiên phát hiện toàn là một bóng người mơ hồ, hoàn toàn không thấy rõ mặt.

Một người khác đắc ý hỏi: “Tôi nói chứ sao mà bọn paparaizzi này chụp được ảnh tiên sinh, Hứa Bạch lần đó là thuần túy xui xẻo.”

Hai người kia tất nhiên là A Yên và Diệp Viễn Tâm, hai người canh lúc nửa đêm mai phục paparazzi ở chỗ này, một chiêu trúng đích.

A Yên lại ngẩng đầu nhìn trời, nói: “Tiên sinh đã khuếch trương kết giới ra tới bên ngoài, về sau có một trăm paparazzi cũng chẳng làm nên chuyện gì.”

“Đó là anh coi thường năng lực sáng tạo và tưởng tượng của nhân loại rồi, chụp vài tấm ảnh mờ mờ ảo ảo chỉnh sửa chút rồi đem lên tạp chí khoa học tâm linh huyền bí không được sao? Lại tìm người làm chút thủ đoạn lăng xê, một giây đã biến nơi nay thành nhà ma, sang năm ra mắt <Chuyện ở đường số 09 phố Bắc> phần hai kiếm hẳn mấy trăm triệu.”

A Yên thâm tình trợn trắng mắt tặng anh, đáp: “Các người làm vậy gọi là vô căn cứ, thấy tiền sáng mắt, tục tằng! Có tin tiên sinh bắt anh lại giáo dục một trận không.”



Diệp Viễn Tâm nhún nhún vai, không tỏ ý kiến, rồi lại ra vẻ thần bí chỉ vào tường bao của nhà số 10 hỏi: “Anh nói hai người họ ngủ chung?”

“Đúng vậy.”

“Là…… Gạo nấu thành cơm?”

“Còn chưa tới bước đó đâu, sao có thể chứ?”

A Yên vò loạn tóc tai, càng nói càng hoài nghi, hai người đàn ông ngủ chung chẳng lẽ đơn thuần là đắp chăn bông nói chuyện thật sao? Càng suy nghĩ lại càng mông lung, chỉ số hóng hớt trong lòng ngo ngoe rục rịch, nói: “Anh em dây thường xuân chắc chắn biết, dây leo kia cả ngày vòng tới vòng lui nhìn ngó, cứ chớp nhoáng như đóng đêm kinh hoàng, chắc chắn có nhìn thấy.”

“Vậy sao……..”

“Có muốn vào hỏi thử không?”

“Không được đâu, bị Cửu lão gia bắt được là xong đời!”

A Yên lại nhiệt tình kéo tay Diệp Viễn Tâm, mạnh mẽ không cho Diệp Viễn Tâm phản kháng mà kéo anh qua cổng, “Đừng ngại mà Tiểu Tâm Tâm, anh leo lên thuyền của ông rồi mà tưởng xuống được sao? Đi chung đi, Đi……..”

“Anh Yên! Anh Yên anh nhỏ giọng thôi!”

Thanh âm hai người xa dần, gió thổi qua đường phố ngày rằm, paparazzi bị treo trên cây toàn thân run cầm cập, da gà nổi đầy cánh tay lại tràn ra sau lưng.

“Thả tôi xuống!”

“Có ai ở đây không! Cứu mạng!”

“Cứu mạng!”

Đêm dài thăm thẳm, gió lạng nức nở.

Hứa Bạch nghe được âm thanh như có như không ngoài cửa sổ, thoáng đẩy Phó Tây Đường ra, hỏi: “Anh có nghe thấy tiếng gì không?”

“Không có.” Ánh mắt sâu thẩm của anh liếc về cửa sổ, cánh cửa khép hờ tự động đóng chặt lại, ngăn cách tiếng gió, tiếng kêu ầm ĩ, giọng nói khe khẽ ở bên ngoài.

Cứ như vậy, độ ấm trong phòng bắt đầu dâng cao lên. Trong hương rượu nhàn nhạt lan tràn, không khí trở nên dính nhớp, mỗi một hô hấp đều là hơi thở làm người ta muốn bốc cháy.

“Em đi tắm trước đã.” Ánh mắt Hứa Bạch hơi né tránh, quần áo ướt dán trên người có hơi khó chịu.

Vừa rồi trong lúc rời khỏi tiệc, có người vô ý đụng ngã ly rượu trên bàn, đổ hết lên quần áo Hứa Bạch. Dù sao cũng đã tan cuộc nên Hứa Bạch chỉ tùy ý lấy khăn giấy lau sơ, cũng không để ý.

Mà bây giờ…..

Hứa Bạch bị Phó Tây Đường đè lên cửa hôn môi, muốn trốn cũng không trốn được. Sớm nên biết mình đừng dại đột tìm đường chết, trên người ướt rượu còn trêu chọc đối phương, nhưng cậu chỉ đùa một chút, hỏi Phó Tây Đường có muốn tắm chung với mình không thôi mà.

Thời còn đi học cậu còn tới nhà tắm công cộng nữa kìa, đương nhiên, mấy chuyện này cậu vĩnh viễn không nói cho Phó Tây Đường biết.

“Phó tiên sinh?” Hứa Bạch lại đẩy đảy anh.

“Hửm?” Tay Phó Tây Đường chạm vào chỗ áo sơ mi dính ướt của cậu, ngón tay ấm áp chạm vào làn da bị rượu cướp mất nhiệt độ, khiến Hứa Bạch rụt người ra sau.

Nhưng lại quá tà môn, Hứa Bạch vẫn không ngoài ý muốn rơi vào tay Phó Tây Đường, bàn tay xương khớp rõ ràng dạo chơi trên thân thể cậu, làm chân cậu suýt mềm nhũn.

Mà thôi, kệ đi.

Lãng Lý Bạch Điều nào sợ hãi chuyện gì, nhắm mắt hôn lên môi Phó Tây Đường. Đá đá chân vẫy rớt dép lê, cậu ôm cổ đối phương, cả người nhiệt tình quấn lên.

Xem ai sợ ai.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook