Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy
Chương 24: Tình địch
Lộng Thanh Phong
14/04/2021
Bị gỡ xuống chính là bài viết đang được thảo luận tới dầu sôi lửa bỏng kia. Hứa Bạch đợi thêm mấy phút, thấy không có bài mới được đăng, hiểu ra đây là quản lý viên ra tay đè xuống.
Là Phó tiên sinh yêu cầu sao?
Hứa Bạch nghĩ như vậy, muốn chứng thực với Phó tiên sinh lại không dám đi hỏi.
Anh em dây thường xuân mỗi ngày ăn không ngồi rồi ghé mình trên đầu tường tán dóc tò mò tới tìm Hứa Bạch chứng thực, anh anh em em khoa tay múa chân một hồi ——- Ảnh yêu nói anh và tiên sinh là một đôi, có thật không vậy?
Hứa Bạch xấu hổ lại không thất lễ mà lắc đầu, hai anh em này khoa tay múa chân – thể hiện tình yêu là được rồi, lại còn mi mi nhau làm chi? Không đứng đắn quá rồi.
Bạch Đằng nối bước nhắn tin an ủi, Hứa Bạch cũng không hiểu sao tên này lại chạy vào danh sách bạn tốt của mình.
Bác sĩ Bạch tay thần lòng dạ hiểm độc: [vĩnh kết đồng tâm.jpg]
Knoxville ngày mai: ………….
Bác sĩ Bạch tay thần lòng dạ hiểm độc: Các cậu đụng tới Hỗn Thế Ma Vương Khư Lê? Cậu không biết hả, Ảnh yêu truyền tin còn nhanh hơn weibo, giờ yêu quái toàn thành đại khái đều biết cậu có người yêu rồi.
Bác sĩ Bạch tay thần lòng dạ hiểm độc: Khư Lê đã đăng lên vòng bạn bè, nói hai người ấp ấp ôm ôm không biết xấu hổ, nếu không phải anh ta nhảy núi Côn Luân tự sát tức thì. Đại yêu quái đều bấm thích hết.
Knoxville ngày mai: …………
Hứa Bạch đỡ trán ngã ngửa vào sofa, lát sau cậu trở mình ghé vào gối trả lời lại một câu.
Knoxville ngày mai: Tới mức đó sao? Tới mức đó sao?
Bác sĩ Bạch tay thần lòng dạ hiểm độc: Đó là Phó tiên sinh, cậu biết có bao nhiêu người muốn trích đóa hoa này không? Chúc mừng cậu có một biệt hiệu mới, “Hái hoa đạo tặc”.
Trộm em gái anh.
Hứa Bạch ném điện thoại qua một bên, hoàn toàn không muốn nói tiếp.
Khi Phó Tây Đường từ trên lầu đi xuống, Hứa Bạch đã như không xương cốt nằm liệt trên sofa xem kịch bản, vạt áo sơ mi nhấc lên một đoạn làm hở rốn.
Cậu bạn nhỏ có một cái rốn không biết kiềm chế, lần nào cũng tùy tiện lộ ra.
Phó Tây Đường nhịn không được đi tới, sửa vạt áo ngay ngắn lại cho cậu.
Hứa Bạch đọc kịch bản tới nhập tâm, bỗng dưng phát hiện có người đụng vào làn da trên bụng, đột ngột ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt thâm thúy giấu sau cặp kính của Phó Tây Đường, còn có xích bạc đung đưa rồi đung đưa.
“Coi chừng cảm lạnh” Phó Tây Đường tự nhiên thu tay lại, ở góc độ Hứa Bạch không nhìn tới, lặng lẽ vuốt ve ngón tay.
Hứa Bạch vội vàng ngồi đoan chính lại, kéo vạt áo sơ mi xuống rồi xuống, xấu hổ thực sự, “Phó tiên sinh anh chưa ngủ à?”
“Ừ.” Phó Tây Đường nhìn lướt qua tập kịch bản, thấy kiểu chữ tiểu học rậm rạp trên đó, không tỏ ý kiến.
Hứa Bạch ghé vào lưng ghế sofa, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng Phó Tây Đường đi vào bếp, thấy hình như anh định pha cà phê, cậu xỏ dép lê chạy tới: “Để tôi pha cho.”
Phó Tây Đường nhìn cậu một cái rồi tránh qua một bên.
Hứa Bạch tay chân nhanh nhẹn, Phó Tây Đường tựa ở cửa nhìn cậu. Anh có vẻ hơi mệt mỏi, tháo kính mắt xuống, duỗi tay nhéo nhéo sống mũi.
Hứa Bạch chú ý tới động tác của anh, nhớ lại mấy ngày nay, đại khái biết Phó Tây Đường rất bận. Nhưng mỗi ngày anh không ở thư phòng thì cũng ở sân phơi đọc sách, ra vườn tưới hoa, rốt cuộc bận cái gì, Hứa Bạch cũng không rõ.
Hứa Bạch suy tư, đưa cà phê cho Phó Tây Đường, đang định bưng ly của mình lên uống thì bị Phó Tây Đường kêu lại.
“Từ từ.” Phó Tây Đường bước tới đằng trước, trong ánh mắt ngờ vực của Hứa Bạch, giơ tay thả hai mảnh cánh hoa vào cà phê cho cậu: “Cái này có thể an thần, đi ngủ sớm chút đi.”
Hứa Bạch cúi đầu nhìn cánh hoa trong ly, hỏi: “Cái này là pháp thuật gì sao?”
“Cậu biết tôi là hoa yêu?” Phó Tây Đường hỏi lại.
“Cái này đâu phải cánh hoa hải đường.”
Phó Tây Đường lại như không muốn giải thích thêm, “Cậu chỉ cần biết tôi có thể điều khiển cả hoa khác là được.”
Dứt lời, Phó Tây Đường bưng cà phê đi, Hứa Bạch ngẩn người, vội vàng đuổi theo anh.
“Phó tiên sinh, tôi có chuyện muốn nhờ anh.”
“Nói đi.”
“Anh biết nhân vật tôi diễn phải gia nhập Thi xã nhỉ? Tôi nhớ rõ Bắc Hải tiên sinh viết trong sách là ngài ấy từng gia nhập những xã đoàn đó, anh có thể phổ cập thực tế cho tôi một chút không, thi xã lúc ấy rốt cuộc ra sao…..”
Hai người cùng lên lầu, vai sóng vai, nện bước đồng điệu.
A Yên đang định xuống lầu kiếm ăn, nhô đầu ra cửa phòng nhìn theo bóng dáng hai người, nắm nắm tóc, vẻ mặt tang thương. Tang thương tới nỗi tàn nhang trên mặt rơi lả tả.
Hai người kia, làm gì giữa đêm hôm khuya khoắt thế kia?
Hai người bước ra sân phơi hóng gió uống cà phê, giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc.
Hứa Bạch thấy mình giống như gian lận, diễn viên khác chỉ có thể tưởng tượng, còn cậu lại trực tiếp ở đây có được đáp án trực quan nhất từ Phó Tây Đường. Tuy rằng cậu không chắc sẽ tiếp thu được mười phần, nhưng ít nhiều cũng đỡ phải đi đường vòng.
Giống loài yêu quái này, ở giới giải trí đúng là chiếm hời.
Lâu già đi, có pháp thuật, không sợ paparazzi.
Có Phó Tây Đường chỉ điểm, Hứa Bạch lý giải sâu hơn nhân vật và cốt truyện, ngày hôm sau biểu hiện có thể nói là thuận buồm xuôi gió, rất ít NG.
Hứa Bạc thấy rốt cuộc mình cũng hoàn toàn nhập vai, diễn cảm xưa nay chưa từng tốt thế này.
Nhưng cậu cũng có phiền não.
Phim trường hôm nay rất nhiều Ảnh yêu cũng như các tiểu yêu khác, đương nhiên nhiêu nhất vẫn là Ảnh yêu. Chúng nấp ở các góc, thậm chí treo trên trần nhà, mục đích đều giống nhau ——– theo dõi Hứa Bạch.
Con này hỏi Hứa Bạch: “Anh yêu đương đúng hông?”
Con kia hỏi Hứa Bạch: “Trên diễn đàn nói là sự thật phải không?”
Thậm chí khi Hứa Bạch đi WC, vừa mới đóng cửa, quay đầu lại đã thấy một loạt tiểu yêu quái đứng trước mắt. Một đám chỉ lớn bằng bàn tay, lông xù xù, một viên tròn tròn đen thui chỉ có một mắt, xấu manh xấu manh, muốn đánh cũng không xuống tay được. (xấu mà dễ thương)
“Ai kêu mấy đứa tới?” Hứa Bạch ngồi xổm xuống hỏi. Cậu biết rất nhiều đại yêu sẽ dưỡng một hai tiểu yêu quái bên người, nhiều tiểu yêu quái đồng thời xuất hiện như vậy chỉ đơn giản là hóng chuyện thôi ư?
Nhóm tiểu yêu quái mồm năm miệng mười, chúng nó sợ hãi đại yêu, nhưng không sợ Hứa Bạch, nháy mắt đã vây quanh cậu. Trong đó có một con đặc biệt theo sát trào lưu, lấy di động ra chụp.
Đáng thương cho nó còn không lớn bằng cái di động, khiêng di động ngã trái ngã phải.
“Anh nói này, mấy đứa cho anh đi WC trước được không?” Hứa Bạch bất đắc dĩ.
Lúc này nhóm tiểu yêu quái mới lui ra, nhưng vẫn ngước lên nhìn cậu.
Hứa Bạch nghẹn.
Cuối cùng, vẫn là Chu Tử Nghị vội vàng chạy tới đoàn phim giải cứu Hứa Bạch.
Hứa Bạch vừa thấy mặt anh biến thành mặt Bao Công liền hiểu anh đã biết chuyện trên diễn đàn, trùng hợp là Diêu Chương đang tìm cậu, cậu đẩy bọn tiểu yêu qua cho Chu Tử Nghị, chân như bôi dầu mà bỏ chạy.
Chu Tử Nghị chịu thua, đành giúp cậu bình định đám tiểu yêu, sau đó chờ cậu quay xong.
Toàn bộ quá trình Hứa Bạch đắm chìm trong “Cái nhìn chăm chú phát ra thánh quang” của người đại diện, cực độ hăng hái quà quay phim.
Vừa xong việc, Chu Tử Nghị lôi Hứa Bạch tới một góc tường nói chuyện, Hứa Bạch lại kéo Khương Sinh theo.
Chu Tử Nghị lạnh lùng hỏi: “Trên diễn đàn vậy là sao? Anh chỉ ngủ có một giấc, cậu lại nổi điên gì rồi?”
Hứa Bạch quay đầu trừng mắt với Khương Sinh, “Cậu mật báo phải không?”
Khương Sinh bất lực, oan uổng quá.
“Đừng đánh trống lảng, cậu và Đại lão bản đến cuối cùng là sao? Làm sao người ta nói được như thể chính tai nghe ngay mắt thấy?” Chu Tử Nghị hỏi.
“Tụi em không có gì hết, em nói với anh rồi mà, Phó tiên sinh là thần tượng của em.” Hứa Bạch đáp.
“Thật không?”
“Tới anh mà cũng hoài nghi em thì giả cũng phải thành thật.”
Chu Tử Nghị nhìn mặt Hứa Bạch, chỉ cảm thấy trên mặt viết hai chữ chói lọi to tướng ——— làm trò.
Nhìn trời thở dài một hơi, Chu Tử Nghị nói: “Tứ Hải không có quy định cứng nhắc không cho nghệ sĩ yêu đương, nhưng nếu lời đồn thành thật, nghĩa là cậu không chỉ làm gay, mà còn làm Đại lão bản. Diệp Đại thiếu sẽ kéo anh đi nhảy lầu, thân.”
“Nếu em và Phó tiên sinh ở bên nhau, em chính là bạn trai của Cữu lão gia của Diệp Đại thiếu, anh ta có muốn nhảy lầu còn cần em phê duyệt nữa là.”
Chu Tử Nghị: “………”
Hứa Bạch chớp chớp đôi mắt, cảm thấy logic này không chút sơ hở.
Chu Tử Nghị bỗng nhiên ý thức được: “Cậu gay sao?”
Hứa Bạch nghĩ nghĩ, đáp: “Em không gay, em chỉ thưởng thức cái đẹp thôi.”
Chu Tử Nghị lại hỏi: “Đại lão bản đẹp không?”
Hứa Bạch không cần nghĩ ngợi: “Đẹp nha.”
Chu Tử Nghị liếc nhìn.
Hứa Bạch bị anh ta đem mương tới lừa gạt lật thuyền, rất là không vui.
“Sao anh giống mẹ em quá vậy?”
“Mẹ cậu có giới thiệu đối tượng nam cho cậu sao?”
“Em đâu biết, mỗi ngày bà đều giục em tìm đối tượng, nhưng thực ra chưa lần nào đưa em đi xem mắt.”
“Hiện tại cậu có thể cho bà ấy một cú kinh hỉ rồi đó.”
Hứa Bạch nghe nghe, thấy không thích hợp cho lắm, “Anh không phản đối em yêu đương với đàn ông à? Em là minh tinh, anh là người đại diện của em đó.”
“Chỉ là anh bỗng dưng thấy cậu làm Cữu lão phu nhân của Diệp Đại thiếu cũng tốt, có thể tăng lương cho anh. Huống hồ, Đại lão bản không chỉ là Đại lão bản, anh hỏi thăm rồi, phố Bắc Phó tiên sinh, địa vị ở Yêu giới cũng không thấp. Cậu nói xem nếu anh ngăn cản hai người, không phải tự tìm đường chết sao?”
Hứa Bạch nhướng mày, “Đạo lý này em hiểu, nhưng tại sao lại là Cữu lão phu nhân?”
Khương Sinh vẫn luôn bàng thính nhiệt tâm giải thích: “Đại lão bản không có khả năng ở dưới đâu anh.”
“Trừ lương cậu.” Hứa Bạch nói.
Khương Sinh tức khắc trưng ra vẻ mặt biết vậy chẳng làm, Chu Tử Nghị bỗng nhiên nghiêm mặt, kéo Hứa Bạch xoay người: “Xem kìa, tình địch của cậu tới rồi.”
“Cái quỷ gì?” Hứa Bạch thấy mình chìm trong mương không bò dậy nổi, Chu Tử Nghị còn một xẻng lại một xẻng lấp đất lại. Cậu nhìn theo tầm mắt Chu Tử Nghị, xuyên qua cửa sắt đang mở, thấy đôi giầy cao gót và đôi chân thon dài thẳng tắp.
Một cô gái mặc đầm dài không tay màu đỏ, đội nón kết đeo kính râm. Dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, môi đỏ quyến rũ, một thân điểm trang như thể mới từ bờ biển nghỉ phép trở về.
Cô được A Yên đón ngoài từ cửa dẫn vào trong, hai người vừa nói vừa cười, thoạt nhìn rất quen thuộc.
Lần đầu Hứa Bạch được thấy A Yên tươi cười thân thiết với người khác như vậy, thậm chí còn hơi xun xoe, tự mình mở cửa giúp cô.
Trông dáng vẻ này hẳn là cô tới tìm Phó tiên sinh.
Nhìn cánh cửa khép lại lần hai, Hứa Bạch hơi hơi nhíu mày.
Là Phó tiên sinh yêu cầu sao?
Hứa Bạch nghĩ như vậy, muốn chứng thực với Phó tiên sinh lại không dám đi hỏi.
Anh em dây thường xuân mỗi ngày ăn không ngồi rồi ghé mình trên đầu tường tán dóc tò mò tới tìm Hứa Bạch chứng thực, anh anh em em khoa tay múa chân một hồi ——- Ảnh yêu nói anh và tiên sinh là một đôi, có thật không vậy?
Hứa Bạch xấu hổ lại không thất lễ mà lắc đầu, hai anh em này khoa tay múa chân – thể hiện tình yêu là được rồi, lại còn mi mi nhau làm chi? Không đứng đắn quá rồi.
Bạch Đằng nối bước nhắn tin an ủi, Hứa Bạch cũng không hiểu sao tên này lại chạy vào danh sách bạn tốt của mình.
Bác sĩ Bạch tay thần lòng dạ hiểm độc: [vĩnh kết đồng tâm.jpg]
Knoxville ngày mai: ………….
Bác sĩ Bạch tay thần lòng dạ hiểm độc: Các cậu đụng tới Hỗn Thế Ma Vương Khư Lê? Cậu không biết hả, Ảnh yêu truyền tin còn nhanh hơn weibo, giờ yêu quái toàn thành đại khái đều biết cậu có người yêu rồi.
Bác sĩ Bạch tay thần lòng dạ hiểm độc: Khư Lê đã đăng lên vòng bạn bè, nói hai người ấp ấp ôm ôm không biết xấu hổ, nếu không phải anh ta nhảy núi Côn Luân tự sát tức thì. Đại yêu quái đều bấm thích hết.
Knoxville ngày mai: …………
Hứa Bạch đỡ trán ngã ngửa vào sofa, lát sau cậu trở mình ghé vào gối trả lời lại một câu.
Knoxville ngày mai: Tới mức đó sao? Tới mức đó sao?
Bác sĩ Bạch tay thần lòng dạ hiểm độc: Đó là Phó tiên sinh, cậu biết có bao nhiêu người muốn trích đóa hoa này không? Chúc mừng cậu có một biệt hiệu mới, “Hái hoa đạo tặc”.
Trộm em gái anh.
Hứa Bạch ném điện thoại qua một bên, hoàn toàn không muốn nói tiếp.
Khi Phó Tây Đường từ trên lầu đi xuống, Hứa Bạch đã như không xương cốt nằm liệt trên sofa xem kịch bản, vạt áo sơ mi nhấc lên một đoạn làm hở rốn.
Cậu bạn nhỏ có một cái rốn không biết kiềm chế, lần nào cũng tùy tiện lộ ra.
Phó Tây Đường nhịn không được đi tới, sửa vạt áo ngay ngắn lại cho cậu.
Hứa Bạch đọc kịch bản tới nhập tâm, bỗng dưng phát hiện có người đụng vào làn da trên bụng, đột ngột ngẩng đầu, bắt gặp đôi mắt thâm thúy giấu sau cặp kính của Phó Tây Đường, còn có xích bạc đung đưa rồi đung đưa.
“Coi chừng cảm lạnh” Phó Tây Đường tự nhiên thu tay lại, ở góc độ Hứa Bạch không nhìn tới, lặng lẽ vuốt ve ngón tay.
Hứa Bạch vội vàng ngồi đoan chính lại, kéo vạt áo sơ mi xuống rồi xuống, xấu hổ thực sự, “Phó tiên sinh anh chưa ngủ à?”
“Ừ.” Phó Tây Đường nhìn lướt qua tập kịch bản, thấy kiểu chữ tiểu học rậm rạp trên đó, không tỏ ý kiến.
Hứa Bạch ghé vào lưng ghế sofa, ánh mắt vẫn đuổi theo bóng dáng Phó Tây Đường đi vào bếp, thấy hình như anh định pha cà phê, cậu xỏ dép lê chạy tới: “Để tôi pha cho.”
Phó Tây Đường nhìn cậu một cái rồi tránh qua một bên.
Hứa Bạch tay chân nhanh nhẹn, Phó Tây Đường tựa ở cửa nhìn cậu. Anh có vẻ hơi mệt mỏi, tháo kính mắt xuống, duỗi tay nhéo nhéo sống mũi.
Hứa Bạch chú ý tới động tác của anh, nhớ lại mấy ngày nay, đại khái biết Phó Tây Đường rất bận. Nhưng mỗi ngày anh không ở thư phòng thì cũng ở sân phơi đọc sách, ra vườn tưới hoa, rốt cuộc bận cái gì, Hứa Bạch cũng không rõ.
Hứa Bạch suy tư, đưa cà phê cho Phó Tây Đường, đang định bưng ly của mình lên uống thì bị Phó Tây Đường kêu lại.
“Từ từ.” Phó Tây Đường bước tới đằng trước, trong ánh mắt ngờ vực của Hứa Bạch, giơ tay thả hai mảnh cánh hoa vào cà phê cho cậu: “Cái này có thể an thần, đi ngủ sớm chút đi.”
Hứa Bạch cúi đầu nhìn cánh hoa trong ly, hỏi: “Cái này là pháp thuật gì sao?”
“Cậu biết tôi là hoa yêu?” Phó Tây Đường hỏi lại.
“Cái này đâu phải cánh hoa hải đường.”
Phó Tây Đường lại như không muốn giải thích thêm, “Cậu chỉ cần biết tôi có thể điều khiển cả hoa khác là được.”
Dứt lời, Phó Tây Đường bưng cà phê đi, Hứa Bạch ngẩn người, vội vàng đuổi theo anh.
“Phó tiên sinh, tôi có chuyện muốn nhờ anh.”
“Nói đi.”
“Anh biết nhân vật tôi diễn phải gia nhập Thi xã nhỉ? Tôi nhớ rõ Bắc Hải tiên sinh viết trong sách là ngài ấy từng gia nhập những xã đoàn đó, anh có thể phổ cập thực tế cho tôi một chút không, thi xã lúc ấy rốt cuộc ra sao…..”
Hai người cùng lên lầu, vai sóng vai, nện bước đồng điệu.
A Yên đang định xuống lầu kiếm ăn, nhô đầu ra cửa phòng nhìn theo bóng dáng hai người, nắm nắm tóc, vẻ mặt tang thương. Tang thương tới nỗi tàn nhang trên mặt rơi lả tả.
Hai người kia, làm gì giữa đêm hôm khuya khoắt thế kia?
Hai người bước ra sân phơi hóng gió uống cà phê, giải đáp nghi vấn giải thích nghi hoặc.
Hứa Bạch thấy mình giống như gian lận, diễn viên khác chỉ có thể tưởng tượng, còn cậu lại trực tiếp ở đây có được đáp án trực quan nhất từ Phó Tây Đường. Tuy rằng cậu không chắc sẽ tiếp thu được mười phần, nhưng ít nhiều cũng đỡ phải đi đường vòng.
Giống loài yêu quái này, ở giới giải trí đúng là chiếm hời.
Lâu già đi, có pháp thuật, không sợ paparazzi.
Có Phó Tây Đường chỉ điểm, Hứa Bạch lý giải sâu hơn nhân vật và cốt truyện, ngày hôm sau biểu hiện có thể nói là thuận buồm xuôi gió, rất ít NG.
Hứa Bạc thấy rốt cuộc mình cũng hoàn toàn nhập vai, diễn cảm xưa nay chưa từng tốt thế này.
Nhưng cậu cũng có phiền não.
Phim trường hôm nay rất nhiều Ảnh yêu cũng như các tiểu yêu khác, đương nhiên nhiêu nhất vẫn là Ảnh yêu. Chúng nấp ở các góc, thậm chí treo trên trần nhà, mục đích đều giống nhau ——– theo dõi Hứa Bạch.
Con này hỏi Hứa Bạch: “Anh yêu đương đúng hông?”
Con kia hỏi Hứa Bạch: “Trên diễn đàn nói là sự thật phải không?”
Thậm chí khi Hứa Bạch đi WC, vừa mới đóng cửa, quay đầu lại đã thấy một loạt tiểu yêu quái đứng trước mắt. Một đám chỉ lớn bằng bàn tay, lông xù xù, một viên tròn tròn đen thui chỉ có một mắt, xấu manh xấu manh, muốn đánh cũng không xuống tay được. (xấu mà dễ thương)
“Ai kêu mấy đứa tới?” Hứa Bạch ngồi xổm xuống hỏi. Cậu biết rất nhiều đại yêu sẽ dưỡng một hai tiểu yêu quái bên người, nhiều tiểu yêu quái đồng thời xuất hiện như vậy chỉ đơn giản là hóng chuyện thôi ư?
Nhóm tiểu yêu quái mồm năm miệng mười, chúng nó sợ hãi đại yêu, nhưng không sợ Hứa Bạch, nháy mắt đã vây quanh cậu. Trong đó có một con đặc biệt theo sát trào lưu, lấy di động ra chụp.
Đáng thương cho nó còn không lớn bằng cái di động, khiêng di động ngã trái ngã phải.
“Anh nói này, mấy đứa cho anh đi WC trước được không?” Hứa Bạch bất đắc dĩ.
Lúc này nhóm tiểu yêu quái mới lui ra, nhưng vẫn ngước lên nhìn cậu.
Hứa Bạch nghẹn.
Cuối cùng, vẫn là Chu Tử Nghị vội vàng chạy tới đoàn phim giải cứu Hứa Bạch.
Hứa Bạch vừa thấy mặt anh biến thành mặt Bao Công liền hiểu anh đã biết chuyện trên diễn đàn, trùng hợp là Diêu Chương đang tìm cậu, cậu đẩy bọn tiểu yêu qua cho Chu Tử Nghị, chân như bôi dầu mà bỏ chạy.
Chu Tử Nghị chịu thua, đành giúp cậu bình định đám tiểu yêu, sau đó chờ cậu quay xong.
Toàn bộ quá trình Hứa Bạch đắm chìm trong “Cái nhìn chăm chú phát ra thánh quang” của người đại diện, cực độ hăng hái quà quay phim.
Vừa xong việc, Chu Tử Nghị lôi Hứa Bạch tới một góc tường nói chuyện, Hứa Bạch lại kéo Khương Sinh theo.
Chu Tử Nghị lạnh lùng hỏi: “Trên diễn đàn vậy là sao? Anh chỉ ngủ có một giấc, cậu lại nổi điên gì rồi?”
Hứa Bạch quay đầu trừng mắt với Khương Sinh, “Cậu mật báo phải không?”
Khương Sinh bất lực, oan uổng quá.
“Đừng đánh trống lảng, cậu và Đại lão bản đến cuối cùng là sao? Làm sao người ta nói được như thể chính tai nghe ngay mắt thấy?” Chu Tử Nghị hỏi.
“Tụi em không có gì hết, em nói với anh rồi mà, Phó tiên sinh là thần tượng của em.” Hứa Bạch đáp.
“Thật không?”
“Tới anh mà cũng hoài nghi em thì giả cũng phải thành thật.”
Chu Tử Nghị nhìn mặt Hứa Bạch, chỉ cảm thấy trên mặt viết hai chữ chói lọi to tướng ——— làm trò.
Nhìn trời thở dài một hơi, Chu Tử Nghị nói: “Tứ Hải không có quy định cứng nhắc không cho nghệ sĩ yêu đương, nhưng nếu lời đồn thành thật, nghĩa là cậu không chỉ làm gay, mà còn làm Đại lão bản. Diệp Đại thiếu sẽ kéo anh đi nhảy lầu, thân.”
“Nếu em và Phó tiên sinh ở bên nhau, em chính là bạn trai của Cữu lão gia của Diệp Đại thiếu, anh ta có muốn nhảy lầu còn cần em phê duyệt nữa là.”
Chu Tử Nghị: “………”
Hứa Bạch chớp chớp đôi mắt, cảm thấy logic này không chút sơ hở.
Chu Tử Nghị bỗng nhiên ý thức được: “Cậu gay sao?”
Hứa Bạch nghĩ nghĩ, đáp: “Em không gay, em chỉ thưởng thức cái đẹp thôi.”
Chu Tử Nghị lại hỏi: “Đại lão bản đẹp không?”
Hứa Bạch không cần nghĩ ngợi: “Đẹp nha.”
Chu Tử Nghị liếc nhìn.
Hứa Bạch bị anh ta đem mương tới lừa gạt lật thuyền, rất là không vui.
“Sao anh giống mẹ em quá vậy?”
“Mẹ cậu có giới thiệu đối tượng nam cho cậu sao?”
“Em đâu biết, mỗi ngày bà đều giục em tìm đối tượng, nhưng thực ra chưa lần nào đưa em đi xem mắt.”
“Hiện tại cậu có thể cho bà ấy một cú kinh hỉ rồi đó.”
Hứa Bạch nghe nghe, thấy không thích hợp cho lắm, “Anh không phản đối em yêu đương với đàn ông à? Em là minh tinh, anh là người đại diện của em đó.”
“Chỉ là anh bỗng dưng thấy cậu làm Cữu lão phu nhân của Diệp Đại thiếu cũng tốt, có thể tăng lương cho anh. Huống hồ, Đại lão bản không chỉ là Đại lão bản, anh hỏi thăm rồi, phố Bắc Phó tiên sinh, địa vị ở Yêu giới cũng không thấp. Cậu nói xem nếu anh ngăn cản hai người, không phải tự tìm đường chết sao?”
Hứa Bạch nhướng mày, “Đạo lý này em hiểu, nhưng tại sao lại là Cữu lão phu nhân?”
Khương Sinh vẫn luôn bàng thính nhiệt tâm giải thích: “Đại lão bản không có khả năng ở dưới đâu anh.”
“Trừ lương cậu.” Hứa Bạch nói.
Khương Sinh tức khắc trưng ra vẻ mặt biết vậy chẳng làm, Chu Tử Nghị bỗng nhiên nghiêm mặt, kéo Hứa Bạch xoay người: “Xem kìa, tình địch của cậu tới rồi.”
“Cái quỷ gì?” Hứa Bạch thấy mình chìm trong mương không bò dậy nổi, Chu Tử Nghị còn một xẻng lại một xẻng lấp đất lại. Cậu nhìn theo tầm mắt Chu Tử Nghị, xuyên qua cửa sắt đang mở, thấy đôi giầy cao gót và đôi chân thon dài thẳng tắp.
Một cô gái mặc đầm dài không tay màu đỏ, đội nón kết đeo kính râm. Dáng người cao gầy, làn da trắng nõn, môi đỏ quyến rũ, một thân điểm trang như thể mới từ bờ biển nghỉ phép trở về.
Cô được A Yên đón ngoài từ cửa dẫn vào trong, hai người vừa nói vừa cười, thoạt nhìn rất quen thuộc.
Lần đầu Hứa Bạch được thấy A Yên tươi cười thân thiết với người khác như vậy, thậm chí còn hơi xun xoe, tự mình mở cửa giúp cô.
Trông dáng vẻ này hẳn là cô tới tìm Phó tiên sinh.
Nhìn cánh cửa khép lại lần hai, Hứa Bạch hơi hơi nhíu mày.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.