Ảnh Đế Và Phó Tiên Sinh Của Cậu Ấy
Chương 33: Trở về
Lộng Thanh Phong
14/04/2021
Trong lúc lẫn giữa đám đông chạy loạn, Hứa Bạch đã nhìn thấy Bắc Hải tiên sinh. Lúc này, anh hẵng còn trong bộ dáng trẻ tuổi với gương mặt giống với Phó tiên sinh như đúc, mặc áo dài xám xanh mộc mạc, tay ôm một chồng sách, cùng các học sinh khác hộc tốc trốn chạy.
Máy bay oanh tạc trong thành, bọn họ tháo chạy ra vùng ngoại ô.
Hứa Bạch lướt qua biểu cảm của từng người một, chạm phải những cặp mắt thâm thúy của bọn họ, nghe âm thanh oanh tạc không dứt bên tai mà chỉ thấy da đầu tê dại.
Hết thảy những gì diễn ra trước mắt này đề là những điều cậu chưa bao giờ có thể tưởng tượng tới.
Cho dù ở đang ngoài thành, âm thanh oanh tạc liên miên không ngừng phóng đại vẫn khiến Hứa Bạch cảm giác được sự vội vã, phảng phất như tử vong đang đuổi sát phía sau lưng.
“Đi thôi, ta mang cậu vào thành nhìn xem.” Dứt lời, Thương Tứ lần nữa đặt tay lên vai Hứa Bạch, trong giây lát cả hai đã có mặt trong nội thành.
Mãi cho đến rất lâu về sau, Hứa Bạch cũng thật không mong muốn hồi tưởng lại tình cảnh này chút nào. Tóm lại khi cậu được Thương Tứ đưa khỏi thế giới trong sách, trên lưng đã thấm ướt mồ hôi lạnh. Khoảnh khắc khép lại đôi mắt trợn to quá lâu, cảm giác chua xót dâng lên làm cậu thiếu chút nữa rớt nước mắt.
Bom đạn bùng nổ cuốn lên bụi bặm mịt mù, đoàn người hoảng loạn cùng trốn trong động ở ngoại ô, gương mặt người trẻ tuổi vẫn không quên ngâm những dòng thơ, từng đợt từng đượt luân phiên tái hiện trong tâm trí, cũng dấy lên ngũ vị tạp trần (1) trong lòng cậu.
Lục Tri Phi đưa qua cho cậu một ly nước ấm.
Hứa Bạch ngẩn người, cầm lên uống vội một ngụm. Cảm giác ấm áp thẳng tiến vào dạ dày đưa cậu về thế giới thực.
“Cảm ơn.” Hứa Bạch nói lời cảm tạ, sau đó xin phép ra về —— để sửa sang lại tâm tình, chuẩn bị thật tốt cho ngày mai.
Trở về nhà, sau khi giao anh em hồ lô cho tướng quân và dây thường xuân em chăm sóc, Hứa Bạch liền tự nhốt mình trong phòng sách. Cậu kiểm tra di động, thấy Phó tiên sinh vẫn chưa trả lời tin nhắn, bèn thẳng thắn gửi đi một câu cảm ơn rồi cất điện thoại vào ngăn kéo.
Suốt buổi tối hôm đó, Hứa Bạch cũng không ra khỏi phòng sách. Sáng hôm sau, Khương Sinh ở phim trường chờ mãi vẫn chưa thấy Hứa Bạch, bèn sang cách vách tìm kiếm, khi ấy phòng sách mới phát ra chút động tĩnh.
Dây thường xuân em mở cửa cho Khương Sinh, cậu vội vàng vọt vào, trong phòng bừa bộn ngổn ngang. Trên nền nhà sách rơi tán loạn, Hứa Bạch ngẩn người ngồi trước kệ sách. Thoạt nhìn cậu thực suy sút, đầu rũ thấp, tóc tai lộn xộn, chân để trần, vẫn chưa thay bộ đồ của hôm qua.
Tay cậu cầm chặt chiếc bút máy cùng một xấp bản thảo. Trong đó có tờ còn trắng trơn, có tờ chi chít chữ, có tờ lại vẽ đầy đường cong lộn xộn.
“Anh Hứa!” Khương Sinh bị tình cảnh trước mắt dọa tới hồn vía lên mây, lo lắng đến gần chết, vội vàng xông lên đỡ Hứa Bạch dậy. Nhưng cậu vừa cất được nửa bước chân, Hứa Bạch bỗng ngẩng đầu quát to, “Đừng nhúc nhích!”
Khương Sinh tức khắc cứng đờ, giữ nguyên tư thế nhấc chân, không dám cử động nữa.
Sắc mặt Hứa Bạch thoạt nhìn rất tệ, dưới mắt một mảng xanh đen, đôi hàng mi nhíu lại, lộ rõ chật vật rã rời. Nhưng cặp mắt lại lóe sáng như tinh tú, lại tựa thủy thủ chơ vơ giữa biển rộng vô biên rốt cuộc bắt được ánh hải đăng.
Cậu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi mới đứng lên, dùng giọng tương đối ôn hòa nói: “Mấy thứ này cứ để yên đó, chờ anh quay xong tự anh sắp xếp lại.”
“Dạ dạ!” Khương Sinh vội vàng gật như bửa củi, ngập ngừng: “Anh Hứa….. em, em nhúc nhích được chưa?”
Hứa Bạch đỡ trán nhìn tư thế Kim Kê Độc Lập của Khương Sinh,(2) “Ừ ừ ừ, đâu phải động một cái thì anh đánh cậu đâu, mau mau quay lại phim trường thôi.” Hồi đó Chu Tử Nghị tuyển trợ lý cho cậu, có phải quên mất tiêu chí trí thông minh không nhỉ?
Hai người chạy tới phim trường, Khương Sinh còn hỏi Hứa Bạch có muốn ăn chút gì không, Hứa Bạch từ chối. Ăn ít càng mau đói hơn thôi, vả lại hiện tại đang cần tạo hình suy sụp một chút, giữ nguyên như vậy coi như đỡ tốn phần phấn son hóa trang ấy chứ?
Huống hồ, bọn họ muộn giờ rồi.
“Diêu đạo! Xin lỗi, tôi đến trễ.” Hứa Bạch cười áy náy sải bước đi qua.
Diêu Chương liếc sang đánh giá Hứa Bạch từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng bất ngờ. Ông không biết làm sao Hứa Bạch chỉ dùng một đêm đã biến thành như vậy, nhưng với ông mà nói thì đây là chuyện tốt, ông nhanh chóng kêu Tiểu Mạc trang điểm cho Hứa Bạch ngay, chớp lấy trạng thái khả ngộ bất khả cầu này.(3)
Hứa Bạch không vội hóa trang mà đưa một xấp bản thảo đã viết ở phòng sách cho Diêu Chương xem, cũng đứng cạnh bên nhỏ giọng giải thích.
Diêu Chương mới đầu còn nhíu nhíu mi, càng nghe càng thấy có ý tứ, hai người cứ thế thảo luận ước chừng hơn nửa giờ, rốt cuộc thống nhất kết quả.
Bọn họ muốn sửa kịch bản một chút, nói đúng hơn là sửa cách nam chính biểu hiện sự dày vò và giãy giụa.
Tình tiết nguyên bản là sau phút cảm xúc bùng nổ, Hứa Bạch chỉ ngồi thừ người giữa phòng sách hỗn loạn, nội tâm giằng xé ngổn ngang. Nhưng Hứa Bạch suy nghĩ cả đêm qua, cũng thả mình nghiệm sự giãy giụa, cuối cùng cân nhắc ra một phương pháp càng tốt hơn.
Thẩm Thanh Thư tuy sinh ra trong thời loạn thế, cũng có tín ngưỡng của người đọc sách, nhưng trung quy vẫn còn trẻ tuổi, sau khi gặp phải đả kích, trong thời gian một buổi tối ngắn ngủi mà muốn lột xác, thẳng tiến tới sự giác ngộ cuối cùng là chuyện rất khó.
Hứa Bạch nhớ đến hai chữ tình cờ đọc được trong một quyển sách Phó Tây Đường cất giữ — thận độc.
Suy cho cùng, cho dù một người có tâm trí kiên định đến đâu, lẻ loi một mình mà nghĩ suy quá nhiều thì dao động là chuyện quá đỗi hiển nhiên, cũng như dễ dàng loạn trí. Cho nên thứ Thẩm Thanh Thư thực sự cần đơn giản chỉ là điều gì đó tựa một khúc gỗ nổi, một trản đèn sáng, tại thời khắc mấu chốt kéo y lên, rọi soi phương hướng chính xác cho y.
Vào lúc mạch suy nghĩ này hình thành, trong đầu Hứa Bạch hiện lên gương mặt bỗng rực rỡ tựa thái dương của Bắc Hải tiên sinh khi anh kể về những ý tưởng kỳ diệu độc đáo của mình.
Vì thế, khi chính thức quay, Hứa Bạch sửa tư thế ngồi ban đầu thành quỳ ngồi.
Diêu Chương hết sức chăm chú nhìn Hứa Bạch trong màn ảnh, không, lúc này y là Thẩm Thanh Thư. Y quỳ ngồi trong thư phòng bừa bộn, hai vai sụp xuống, cả người phảng phất như không cách nào kiềm chế được mà chìm trong mênh mông thống khổ và giãy giụa.
Thời gian như lắng lại, không rõ đã qua bao lâu, y bỗng động đậy.
Tựa như kẻ lữ hành giữa sa mạc thấy được suối nước, y nhào tới bên chiếc bút máy rơi dưới bàn đọc sách, gắt gao nắm chặt, hai mắt đỏ bừng. Y thở phì phò, ánh mắt dại ra đỡ đẫn đảo quanh khắp nơi, rốt cuộc bắt được trang xấp trắng dùng để viết bản thảo rơi loạn ở góc phòng.
Y lảo đảo đứng lên đi về phía đó, chộp lấy tờ giấy, bắt đầu hạ bút.
Y viết liên tục không chừa phút giây nào ngừng nghỉ, lộ rõ dồn dập và bất an, như thể giây tiếp theo sẽ bị cướp mất giấy bút trong tay lẫn tín ngưỡng và kiên trì mình dốc lòng theo đuổi.
Từng nét bút một giúp y trút hết những lời thơ trong lòng, những ký tự màu đen kia trải ra nỗi lo âu của y, cũng biểu đạt sự bất lực cùng cực y mang.
Y viết rất nhiều từ vô nghĩa.
Cũng vẽ rất nhiều đường nét lộn xộn.
Từng giọt nước mắt trượt dài, thấm ướt bản thảo dang dở, nhòe đi mực đen vừa in vết. Y gắt gao siết lấy tờ giấy, cắn chặt răng, “Xoẹt” một tiếng, ngòi bút xuyên thủng lớp giấy mỏng manh, kéo ra một đường cong màu đen thật dài.
Đường gạch nâng cao hướng về phía trước.
Gió đêm tràn vào cửa sổ, lần nữa làm mọi thứ trong phòng càng thêm bừa bộn.
“Tốt!” Diêu Chương kích động đứng bật dậy, lang nha bổng chuẩn bị cũng chưa có cơ hội dùng tới, “Cố gắng giữ nguyên cảm giác này, mau bổ sung một cảnh đặc tả! Nhanh lên nhanh lên!”
Nghe vậy, Hứa Bạch càng không buồn nhúc nhích. Cậu còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi, trong chốc lát chưa thoát ra được.
Diêu Chương tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, quay bổ sung vài cảnh đặc tả, vài chỗ ông cảm thấy có thể tiếp tục cải thiện thì bắt Hứa Bạch quay lại lần nữa. Một đám người lăn lộn cả ngày, rốt cuộc hoàn thành đoạn khó nhất trong suất diễn này.
Diêu Chương cực kỳ hồ hởi, vung tay lên tuyên bố cho Hứa Bạch được kết thúc công việc sớm.
Khương Sinh đưa Hứa Bạch về cách vách, thấy Hứa Bạch như chưa thoát vai, vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc của nhân vật, bèn vọt một bước lớn tới trước TV, bật kênh nông nghiệp ngay.
Khương Sinh cho rằng niềm vui sướng khi được mùa của các bác nông dân sẽ truyền năng lượng tích cực giúp Hứa Bạch khôi phục lại bình thường.
Nhưng khi đứng trước TV, Khương Sinh bỗng thấy hình như có gì đó sai sai, là loại cảm giác rất quen thuộc, có một loại áp lực uy nghiêm làm người ta hít thở không thông truyền ra từ trong góc phòng khách.
Cậu ta vội vàng quay đầu lại, liền thấy Phó Tây Đường đã biến mất nhiều ngày lại chậm rãi cất bước xuống lầu.
“Đại, Đại Đại Đại lão bản?!” Khương Sinh lắp bắp.
Hứa Bạch đang mất hồn, nghe vậy ngơ ngác ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau cùng Phó Tây Đường.
Phó Tây Đường nhận ra trạng thái bất thường của Hứa Bạch, hơi hơi nhíu mày.
Hứa Bạch lại hiểu lầm ý anh, chợt nhớ tới phòng sách bừa bộn, vội vàng đứng lên, ngượng ngùng nói: “Phó tiên sinh vào phòng sách rồi à? Cái đó…… tôi vốn định quay xong sẽ về dọn dẹp sau, không ngờ anh bỗng dưng lại về sớm thế.”
Vui sướng khi gặp Phó tiên sinh bao lấy Hứa Bạch, hòa tan đi cảm giác thương tâm không chịu thối lui trong lòng, chỉ chốc lát ngắn ngủi đã giúp cậu thoát vai.
Cảm nhận được sự thay đổi của cậu, Phó Tây Đường nhàn nhạt lên tiếng, “Không liên quan, A Yên đang thu dọn.”
Nhưng Hứa Bạch sao có thể yên tâm thoải mái ngồi đó như đại gia, vì thế chủ động bước lên lầu, “Tôi đi phụ cậu ấy.”
Hứa Bạch nghĩ rất đơn giản, cậu nghĩ mình thích Phó tiên sinh, vậy càng không thể để anh có bất kỳ ấn tượng xấu nào về mình. Phó tiên sinh là một người rất yêu thích đọc sách, cậu lại làm phòng sách trở nên hỗn loạn như vậy, về tình về lý đều không nên mặc kệ.
Cậu đi ngang Phó Tây Đường, anh lại duỗi tay bắt lấy cánh tay cậu, ánh mắt liếc sơ đầu tóc lộn xộn của cậu, “Sửa sang lại phòng sách cũng không phải chuyện quan trọng, cậu cứ tắm rửa trước, chuẩn bị ăn cơm.”
Hơi ấm từ lòng bàn tay Phó Tây Đường truyền ra xuyên thấu lớp sơ mi mỏng manh, đối lập hoàn toàn với khí chất lạnh lẽo của anh. Ánh mắt Hứa Bạch không nhịn được bị cố định vào những ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh, chỉ một chút tiếp xúc nhỏ xíu xiu thôi đã làm tim cậu đập hơi nhanh rồi.
Ai da má ơi, xử nam mấy thế kỷ nói đến chuyện yêu đương đúng là căng thật —– cậu tự an ủi mình.
“Vậy tôi đi tắm trước nhé.” Hứa Bạch lập tức bày ra diễn xuất cấp ảnh đế, bình tĩnh bước lên lầu trong ánh nhìn chăm chú của Phó Tây Đường. Dáng người cao ngất, không nhanh không chậm, thong thả ung dung.
Nếu tạm bỏ qua vành tai phản bội chủ nhân đỏ tới tưng bừng kia thì biểu diễn của cậu đúng là không chút sơ hở.
Nửa giờ sau, Hứa Bạch sửa sang lại tâm trạng, mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng gạo bước xuống lầu, ngạc nhiên lẫn vui vẻ ập tới khi phát hiện hôm nay Phó tiên sinh tự mình vào bếp.
Anh ấy chỉ mới về nhà thôi đó, thật là cần lao quá đi.
Hứa Bạch tha tấm thân còn vương mùi sữa tắm nhẹ nhàng xáp lại gần Phó Tây Đường, “Phó tiên sinh ơi, ở đây có gì cho tôi hỗ trợ anh không?”
Phó Tây Đường xắn tay áo, đang xắt sợi khoai tây, đao pháp nhanh mà chuẩn, “Xoẹt xoẹt đát” tiết tấu như vận hành theo quy luật nhấtđịnh, làm người ta nghe tới nhập tâm.
Hứa Bạch chưa từng thấy có ai tới cắt đồ ăn mà cũng có thể đẹp dữ vậy, ngón tay trắng nõn thon dài giữ con dao sắc bén cùng từng sợi khoai tây với độ lớn nhỏ tương đồng tôn nhau thành cảnh đẹp. Ánh mắt chậm rãi ngao du lên chốn cao hơn, hôm nay Phó Tây Đường cởi một nút áo trên cùng, xương quai xanh lộ ra mơ hồ.
“Đói rồi à?” Phó Tây Đường hỏi.
Hứa Bạch vội vàng hoàn hồn, sờ sờ bụng thành thật bẩm báo: “Đói bụng lắm. Đồ ăn của đoàn phim trưa nay không hợp khẩu vị, lại là trứng gà xào ớt xanh và đùi gà.”
Trời biết Hứa Bạch không hề thích ăn ớt xanh, càng không thích xào chung với trứng gà, cũng không mặn mà với đùi gà cho lắm.
Hứa Bạch bỗng nhớ lại Phó tiên sinh từng phê bình cậu quá kén ăn, phút chốc liền im bặt.
Cũng may Phó Tây Đường không ngoái lại nhìn cậu, chỉ tùy ý đưa qua một dĩa khoai tây trang trí đẹp mắt, rồi tiếp tục quay qua trông nồi canh. Nắp nồi vừa mở, nhiệt khí ập bốc lên ngay lập tức, chỉ một giây đã phủ một tầng sương trắng lên kính mắt của anh.
Phó Tây Đường thoáng khựng lại, quay đầu lại sai phái Hứa Bạch hết sức tự nhiên: “Lại đây nào, giúp tôi gỡ kính xuống đi.”
Hứa Bạch nhìn anh tay cầm nắp nồi tay cầm muôi, liều mạng tự thuyết phục bản thân Phó tiên sinh đây chỉ là tay bất tiện mà thôi. Cậu mạnh mẽ bình tâm lại, dịch người tới trước mặt Phó Tây Đường, duỗi tay nâng càng kính chậm rãi kéo ra.
Hai người họ dựa sát vào nhau quá.
Kính mắt phủ sương mờ, tựa như mành sa mỏng mảnh che giữa bọn họ, rồi lại bị cậu nhẹ nhàng tháo xuống. Đằng sau thấu kính là đôi mắt như trăng sáng, trong trẻo mà lạnh lẽo của Phó Tây Đường.
Ánh mắt hai người cứ thế khóa chặt lấy nhau.
Ùng ục.
Nồi canh đang sôi không cam lòng phát ra tiếng kêu to ——– tôi nóng quá rồi! Mau khoáy tôi lẹ lẹ đi anh em ơi!
Máy bay oanh tạc trong thành, bọn họ tháo chạy ra vùng ngoại ô.
Hứa Bạch lướt qua biểu cảm của từng người một, chạm phải những cặp mắt thâm thúy của bọn họ, nghe âm thanh oanh tạc không dứt bên tai mà chỉ thấy da đầu tê dại.
Hết thảy những gì diễn ra trước mắt này đề là những điều cậu chưa bao giờ có thể tưởng tượng tới.
Cho dù ở đang ngoài thành, âm thanh oanh tạc liên miên không ngừng phóng đại vẫn khiến Hứa Bạch cảm giác được sự vội vã, phảng phất như tử vong đang đuổi sát phía sau lưng.
“Đi thôi, ta mang cậu vào thành nhìn xem.” Dứt lời, Thương Tứ lần nữa đặt tay lên vai Hứa Bạch, trong giây lát cả hai đã có mặt trong nội thành.
Mãi cho đến rất lâu về sau, Hứa Bạch cũng thật không mong muốn hồi tưởng lại tình cảnh này chút nào. Tóm lại khi cậu được Thương Tứ đưa khỏi thế giới trong sách, trên lưng đã thấm ướt mồ hôi lạnh. Khoảnh khắc khép lại đôi mắt trợn to quá lâu, cảm giác chua xót dâng lên làm cậu thiếu chút nữa rớt nước mắt.
Bom đạn bùng nổ cuốn lên bụi bặm mịt mù, đoàn người hoảng loạn cùng trốn trong động ở ngoại ô, gương mặt người trẻ tuổi vẫn không quên ngâm những dòng thơ, từng đợt từng đượt luân phiên tái hiện trong tâm trí, cũng dấy lên ngũ vị tạp trần (1) trong lòng cậu.
Lục Tri Phi đưa qua cho cậu một ly nước ấm.
Hứa Bạch ngẩn người, cầm lên uống vội một ngụm. Cảm giác ấm áp thẳng tiến vào dạ dày đưa cậu về thế giới thực.
“Cảm ơn.” Hứa Bạch nói lời cảm tạ, sau đó xin phép ra về —— để sửa sang lại tâm tình, chuẩn bị thật tốt cho ngày mai.
Trở về nhà, sau khi giao anh em hồ lô cho tướng quân và dây thường xuân em chăm sóc, Hứa Bạch liền tự nhốt mình trong phòng sách. Cậu kiểm tra di động, thấy Phó tiên sinh vẫn chưa trả lời tin nhắn, bèn thẳng thắn gửi đi một câu cảm ơn rồi cất điện thoại vào ngăn kéo.
Suốt buổi tối hôm đó, Hứa Bạch cũng không ra khỏi phòng sách. Sáng hôm sau, Khương Sinh ở phim trường chờ mãi vẫn chưa thấy Hứa Bạch, bèn sang cách vách tìm kiếm, khi ấy phòng sách mới phát ra chút động tĩnh.
Dây thường xuân em mở cửa cho Khương Sinh, cậu vội vàng vọt vào, trong phòng bừa bộn ngổn ngang. Trên nền nhà sách rơi tán loạn, Hứa Bạch ngẩn người ngồi trước kệ sách. Thoạt nhìn cậu thực suy sút, đầu rũ thấp, tóc tai lộn xộn, chân để trần, vẫn chưa thay bộ đồ của hôm qua.
Tay cậu cầm chặt chiếc bút máy cùng một xấp bản thảo. Trong đó có tờ còn trắng trơn, có tờ chi chít chữ, có tờ lại vẽ đầy đường cong lộn xộn.
“Anh Hứa!” Khương Sinh bị tình cảnh trước mắt dọa tới hồn vía lên mây, lo lắng đến gần chết, vội vàng xông lên đỡ Hứa Bạch dậy. Nhưng cậu vừa cất được nửa bước chân, Hứa Bạch bỗng ngẩng đầu quát to, “Đừng nhúc nhích!”
Khương Sinh tức khắc cứng đờ, giữ nguyên tư thế nhấc chân, không dám cử động nữa.
Sắc mặt Hứa Bạch thoạt nhìn rất tệ, dưới mắt một mảng xanh đen, đôi hàng mi nhíu lại, lộ rõ chật vật rã rời. Nhưng cặp mắt lại lóe sáng như tinh tú, lại tựa thủy thủ chơ vơ giữa biển rộng vô biên rốt cuộc bắt được ánh hải đăng.
Cậu hít sâu một hơi, điều chỉnh lại cảm xúc của mình, rồi mới đứng lên, dùng giọng tương đối ôn hòa nói: “Mấy thứ này cứ để yên đó, chờ anh quay xong tự anh sắp xếp lại.”
“Dạ dạ!” Khương Sinh vội vàng gật như bửa củi, ngập ngừng: “Anh Hứa….. em, em nhúc nhích được chưa?”
Hứa Bạch đỡ trán nhìn tư thế Kim Kê Độc Lập của Khương Sinh,(2) “Ừ ừ ừ, đâu phải động một cái thì anh đánh cậu đâu, mau mau quay lại phim trường thôi.” Hồi đó Chu Tử Nghị tuyển trợ lý cho cậu, có phải quên mất tiêu chí trí thông minh không nhỉ?
Hai người chạy tới phim trường, Khương Sinh còn hỏi Hứa Bạch có muốn ăn chút gì không, Hứa Bạch từ chối. Ăn ít càng mau đói hơn thôi, vả lại hiện tại đang cần tạo hình suy sụp một chút, giữ nguyên như vậy coi như đỡ tốn phần phấn son hóa trang ấy chứ?
Huống hồ, bọn họ muộn giờ rồi.
“Diêu đạo! Xin lỗi, tôi đến trễ.” Hứa Bạch cười áy náy sải bước đi qua.
Diêu Chương liếc sang đánh giá Hứa Bạch từ trên xuống dưới, ánh mắt lộ ra vẻ vui sướng bất ngờ. Ông không biết làm sao Hứa Bạch chỉ dùng một đêm đã biến thành như vậy, nhưng với ông mà nói thì đây là chuyện tốt, ông nhanh chóng kêu Tiểu Mạc trang điểm cho Hứa Bạch ngay, chớp lấy trạng thái khả ngộ bất khả cầu này.(3)
Hứa Bạch không vội hóa trang mà đưa một xấp bản thảo đã viết ở phòng sách cho Diêu Chương xem, cũng đứng cạnh bên nhỏ giọng giải thích.
Diêu Chương mới đầu còn nhíu nhíu mi, càng nghe càng thấy có ý tứ, hai người cứ thế thảo luận ước chừng hơn nửa giờ, rốt cuộc thống nhất kết quả.
Bọn họ muốn sửa kịch bản một chút, nói đúng hơn là sửa cách nam chính biểu hiện sự dày vò và giãy giụa.
Tình tiết nguyên bản là sau phút cảm xúc bùng nổ, Hứa Bạch chỉ ngồi thừ người giữa phòng sách hỗn loạn, nội tâm giằng xé ngổn ngang. Nhưng Hứa Bạch suy nghĩ cả đêm qua, cũng thả mình nghiệm sự giãy giụa, cuối cùng cân nhắc ra một phương pháp càng tốt hơn.
Thẩm Thanh Thư tuy sinh ra trong thời loạn thế, cũng có tín ngưỡng của người đọc sách, nhưng trung quy vẫn còn trẻ tuổi, sau khi gặp phải đả kích, trong thời gian một buổi tối ngắn ngủi mà muốn lột xác, thẳng tiến tới sự giác ngộ cuối cùng là chuyện rất khó.
Hứa Bạch nhớ đến hai chữ tình cờ đọc được trong một quyển sách Phó Tây Đường cất giữ — thận độc.
Suy cho cùng, cho dù một người có tâm trí kiên định đến đâu, lẻ loi một mình mà nghĩ suy quá nhiều thì dao động là chuyện quá đỗi hiển nhiên, cũng như dễ dàng loạn trí. Cho nên thứ Thẩm Thanh Thư thực sự cần đơn giản chỉ là điều gì đó tựa một khúc gỗ nổi, một trản đèn sáng, tại thời khắc mấu chốt kéo y lên, rọi soi phương hướng chính xác cho y.
Vào lúc mạch suy nghĩ này hình thành, trong đầu Hứa Bạch hiện lên gương mặt bỗng rực rỡ tựa thái dương của Bắc Hải tiên sinh khi anh kể về những ý tưởng kỳ diệu độc đáo của mình.
Vì thế, khi chính thức quay, Hứa Bạch sửa tư thế ngồi ban đầu thành quỳ ngồi.
Diêu Chương hết sức chăm chú nhìn Hứa Bạch trong màn ảnh, không, lúc này y là Thẩm Thanh Thư. Y quỳ ngồi trong thư phòng bừa bộn, hai vai sụp xuống, cả người phảng phất như không cách nào kiềm chế được mà chìm trong mênh mông thống khổ và giãy giụa.
Thời gian như lắng lại, không rõ đã qua bao lâu, y bỗng động đậy.
Tựa như kẻ lữ hành giữa sa mạc thấy được suối nước, y nhào tới bên chiếc bút máy rơi dưới bàn đọc sách, gắt gao nắm chặt, hai mắt đỏ bừng. Y thở phì phò, ánh mắt dại ra đỡ đẫn đảo quanh khắp nơi, rốt cuộc bắt được trang xấp trắng dùng để viết bản thảo rơi loạn ở góc phòng.
Y lảo đảo đứng lên đi về phía đó, chộp lấy tờ giấy, bắt đầu hạ bút.
Y viết liên tục không chừa phút giây nào ngừng nghỉ, lộ rõ dồn dập và bất an, như thể giây tiếp theo sẽ bị cướp mất giấy bút trong tay lẫn tín ngưỡng và kiên trì mình dốc lòng theo đuổi.
Từng nét bút một giúp y trút hết những lời thơ trong lòng, những ký tự màu đen kia trải ra nỗi lo âu của y, cũng biểu đạt sự bất lực cùng cực y mang.
Y viết rất nhiều từ vô nghĩa.
Cũng vẽ rất nhiều đường nét lộn xộn.
Từng giọt nước mắt trượt dài, thấm ướt bản thảo dang dở, nhòe đi mực đen vừa in vết. Y gắt gao siết lấy tờ giấy, cắn chặt răng, “Xoẹt” một tiếng, ngòi bút xuyên thủng lớp giấy mỏng manh, kéo ra một đường cong màu đen thật dài.
Đường gạch nâng cao hướng về phía trước.
Gió đêm tràn vào cửa sổ, lần nữa làm mọi thứ trong phòng càng thêm bừa bộn.
“Tốt!” Diêu Chương kích động đứng bật dậy, lang nha bổng chuẩn bị cũng chưa có cơ hội dùng tới, “Cố gắng giữ nguyên cảm giác này, mau bổ sung một cảnh đặc tả! Nhanh lên nhanh lên!”
Nghe vậy, Hứa Bạch càng không buồn nhúc nhích. Cậu còn đắm chìm trong cảm xúc vừa rồi, trong chốc lát chưa thoát ra được.
Diêu Chương tranh thủ rèn sắt khi còn nóng, quay bổ sung vài cảnh đặc tả, vài chỗ ông cảm thấy có thể tiếp tục cải thiện thì bắt Hứa Bạch quay lại lần nữa. Một đám người lăn lộn cả ngày, rốt cuộc hoàn thành đoạn khó nhất trong suất diễn này.
Diêu Chương cực kỳ hồ hởi, vung tay lên tuyên bố cho Hứa Bạch được kết thúc công việc sớm.
Khương Sinh đưa Hứa Bạch về cách vách, thấy Hứa Bạch như chưa thoát vai, vẫn còn chìm đắm trong cảm xúc của nhân vật, bèn vọt một bước lớn tới trước TV, bật kênh nông nghiệp ngay.
Khương Sinh cho rằng niềm vui sướng khi được mùa của các bác nông dân sẽ truyền năng lượng tích cực giúp Hứa Bạch khôi phục lại bình thường.
Nhưng khi đứng trước TV, Khương Sinh bỗng thấy hình như có gì đó sai sai, là loại cảm giác rất quen thuộc, có một loại áp lực uy nghiêm làm người ta hít thở không thông truyền ra từ trong góc phòng khách.
Cậu ta vội vàng quay đầu lại, liền thấy Phó Tây Đường đã biến mất nhiều ngày lại chậm rãi cất bước xuống lầu.
“Đại, Đại Đại Đại lão bản?!” Khương Sinh lắp bắp.
Hứa Bạch đang mất hồn, nghe vậy ngơ ngác ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau cùng Phó Tây Đường.
Phó Tây Đường nhận ra trạng thái bất thường của Hứa Bạch, hơi hơi nhíu mày.
Hứa Bạch lại hiểu lầm ý anh, chợt nhớ tới phòng sách bừa bộn, vội vàng đứng lên, ngượng ngùng nói: “Phó tiên sinh vào phòng sách rồi à? Cái đó…… tôi vốn định quay xong sẽ về dọn dẹp sau, không ngờ anh bỗng dưng lại về sớm thế.”
Vui sướng khi gặp Phó tiên sinh bao lấy Hứa Bạch, hòa tan đi cảm giác thương tâm không chịu thối lui trong lòng, chỉ chốc lát ngắn ngủi đã giúp cậu thoát vai.
Cảm nhận được sự thay đổi của cậu, Phó Tây Đường nhàn nhạt lên tiếng, “Không liên quan, A Yên đang thu dọn.”
Nhưng Hứa Bạch sao có thể yên tâm thoải mái ngồi đó như đại gia, vì thế chủ động bước lên lầu, “Tôi đi phụ cậu ấy.”
Hứa Bạch nghĩ rất đơn giản, cậu nghĩ mình thích Phó tiên sinh, vậy càng không thể để anh có bất kỳ ấn tượng xấu nào về mình. Phó tiên sinh là một người rất yêu thích đọc sách, cậu lại làm phòng sách trở nên hỗn loạn như vậy, về tình về lý đều không nên mặc kệ.
Cậu đi ngang Phó Tây Đường, anh lại duỗi tay bắt lấy cánh tay cậu, ánh mắt liếc sơ đầu tóc lộn xộn của cậu, “Sửa sang lại phòng sách cũng không phải chuyện quan trọng, cậu cứ tắm rửa trước, chuẩn bị ăn cơm.”
Hơi ấm từ lòng bàn tay Phó Tây Đường truyền ra xuyên thấu lớp sơ mi mỏng manh, đối lập hoàn toàn với khí chất lạnh lẽo của anh. Ánh mắt Hứa Bạch không nhịn được bị cố định vào những ngón tay với khớp xương rõ ràng của anh, chỉ một chút tiếp xúc nhỏ xíu xiu thôi đã làm tim cậu đập hơi nhanh rồi.
Ai da má ơi, xử nam mấy thế kỷ nói đến chuyện yêu đương đúng là căng thật —– cậu tự an ủi mình.
“Vậy tôi đi tắm trước nhé.” Hứa Bạch lập tức bày ra diễn xuất cấp ảnh đế, bình tĩnh bước lên lầu trong ánh nhìn chăm chú của Phó Tây Đường. Dáng người cao ngất, không nhanh không chậm, thong thả ung dung.
Nếu tạm bỏ qua vành tai phản bội chủ nhân đỏ tới tưng bừng kia thì biểu diễn của cậu đúng là không chút sơ hở.
Nửa giờ sau, Hứa Bạch sửa sang lại tâm trạng, mặc một bộ đồ ở nhà màu trắng gạo bước xuống lầu, ngạc nhiên lẫn vui vẻ ập tới khi phát hiện hôm nay Phó tiên sinh tự mình vào bếp.
Anh ấy chỉ mới về nhà thôi đó, thật là cần lao quá đi.
Hứa Bạch tha tấm thân còn vương mùi sữa tắm nhẹ nhàng xáp lại gần Phó Tây Đường, “Phó tiên sinh ơi, ở đây có gì cho tôi hỗ trợ anh không?”
Phó Tây Đường xắn tay áo, đang xắt sợi khoai tây, đao pháp nhanh mà chuẩn, “Xoẹt xoẹt đát” tiết tấu như vận hành theo quy luật nhấtđịnh, làm người ta nghe tới nhập tâm.
Hứa Bạch chưa từng thấy có ai tới cắt đồ ăn mà cũng có thể đẹp dữ vậy, ngón tay trắng nõn thon dài giữ con dao sắc bén cùng từng sợi khoai tây với độ lớn nhỏ tương đồng tôn nhau thành cảnh đẹp. Ánh mắt chậm rãi ngao du lên chốn cao hơn, hôm nay Phó Tây Đường cởi một nút áo trên cùng, xương quai xanh lộ ra mơ hồ.
“Đói rồi à?” Phó Tây Đường hỏi.
Hứa Bạch vội vàng hoàn hồn, sờ sờ bụng thành thật bẩm báo: “Đói bụng lắm. Đồ ăn của đoàn phim trưa nay không hợp khẩu vị, lại là trứng gà xào ớt xanh và đùi gà.”
Trời biết Hứa Bạch không hề thích ăn ớt xanh, càng không thích xào chung với trứng gà, cũng không mặn mà với đùi gà cho lắm.
Hứa Bạch bỗng nhớ lại Phó tiên sinh từng phê bình cậu quá kén ăn, phút chốc liền im bặt.
Cũng may Phó Tây Đường không ngoái lại nhìn cậu, chỉ tùy ý đưa qua một dĩa khoai tây trang trí đẹp mắt, rồi tiếp tục quay qua trông nồi canh. Nắp nồi vừa mở, nhiệt khí ập bốc lên ngay lập tức, chỉ một giây đã phủ một tầng sương trắng lên kính mắt của anh.
Phó Tây Đường thoáng khựng lại, quay đầu lại sai phái Hứa Bạch hết sức tự nhiên: “Lại đây nào, giúp tôi gỡ kính xuống đi.”
Hứa Bạch nhìn anh tay cầm nắp nồi tay cầm muôi, liều mạng tự thuyết phục bản thân Phó tiên sinh đây chỉ là tay bất tiện mà thôi. Cậu mạnh mẽ bình tâm lại, dịch người tới trước mặt Phó Tây Đường, duỗi tay nâng càng kính chậm rãi kéo ra.
Hai người họ dựa sát vào nhau quá.
Kính mắt phủ sương mờ, tựa như mành sa mỏng mảnh che giữa bọn họ, rồi lại bị cậu nhẹ nhàng tháo xuống. Đằng sau thấu kính là đôi mắt như trăng sáng, trong trẻo mà lạnh lẽo của Phó Tây Đường.
Ánh mắt hai người cứ thế khóa chặt lấy nhau.
Ùng ục.
Nồi canh đang sôi không cam lòng phát ra tiếng kêu to ——– tôi nóng quá rồi! Mau khoáy tôi lẹ lẹ đi anh em ơi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.